Chúng Sinh thuậ...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 07:15:38
Liễu Bình ngớ người một lúc.
Linh hồn của nữ tu kia chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía Liễu Bình, trong
mắt hiện lên vẻ van nài.
Liễu Bình nắm chặt hai tay, sử dụng một pháp quyết.
Đạo thuật, hoàn thành!
Một luồng sáng từ trên tay hắn bay ra ngoài, bao phủ luồng linh hồn kia.
Nhưng đúng lúc này, có dị biến xuất hiện...
Linh hồn này bị một luồng lực lượng nào đó kéo đi, phóng lên tận trời, biến mất
trong vòm trời tăm tối, cuối cùng không thấy đâu nữa.
Liễu Bình ngẩn người ra.
"Vừa rồi ngươi tốn quá nhiều thời gian, linh hồn của nàng ta đã bị thu hồi." Cô
bé thở dài, nói.
Cô bé nhìn về phía bầu trời đêm, vẻ mặt hơi động.
"Nàng ta lại bị để lại chỗ cũ rồi, thế nhưng lần này lại không có người nào đi
theo nàng ta..."
Cô bé lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía đại doanh Tây Hoang.
Liễu Bình nói: "Chờ đã, lúc đầu ta định sử dụng một loại tà thuật tạm thời câu
linh hồn của nàng đi, thế nhưng tại sao linh hồn của nàng ta lại chạy mất? Đi
nơi nào rồi?"
Ánh mắt của cô bé trở nên phức tạp hơn, bỗng bật cười:
"Được rồi, đừng nghĩ về linh hồn vừa rồi nữa, hay là ta dạy cho ngươi một cách
ăn linh hồn, có thể giúp ngươi trở nên mạnh hơn."
"Chỉ cần cho ta một chút thời gian, mạnh lên là một chuyện rất đơn giản, không
cần ăn linh hồn người khác." Liễu Bình nói.
Cô bé nhìn chằm chằm hắn.
Vẻ mặt của hắn rất tự nhiên và chân thành, giống như đang nói một chuyện rất
bình thường vậy.
Cũng không biết cô bé này nghĩ tới điều gì đó, im lặng một lúc lâu.
"Ngươi thấy lần thiên trụy này sao?" Cô bé hỏi.
"Thấy được." Liễu Bình trả lời.
"Thiên trụy này cũng không phải là tự nhiên hình thành..."
"Đó là cái gì?"
"Là vì kịch bản xuất hiện sụp đổ, từ đó dẫn tới phản ứng dây chuyền."
ề ấ ố
Cô bé nói nhỏ: "Trở về đi, chuyện này rất khủng bố, ngươi không có tư cách
tham dự, chờ sau này hãy nói."
"Ta muốn đi xem chiếc Kim cương xử kia." Liễu Bình nói.
Danh Sách cùng mình đều cần đi nghiên cứu chiếc Kim cương xử kia...
Đây chính là vũ khí từ thượng giới rơi xuống!
Cô bé lắc đầu, thở dài nói: "Ta cho ngươi biết một chuyện cực kỳ quan trọng."
"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Thiên trụy là sự kiện hoàn toàn độc lập, không liên quan gì tới kịch bản, bản
thân nó ẩn chứa sự nguy hiểm cực lớn, với thực lực hiện tại của ngươi mà đi tới
hiện trường thiên trụy, chẳng khác nào tìm chết." Cô bé nói.
"Vậy còn ngươi?"
"Ta cũng không nghĩ tới kịch bản sụp đổ lại dẫn tới loại thiên trụy mức độ
này..."
"Thì ra là thế, xem ra đây mới là nguyên nhân chân chính làm cho quái vật
trong thế giới Tử Vong phát sinh bạo động, đúng không?" Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên, đám người chết đều cảm thấy lo lắng..." Cô bé nói.
Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hừng hực xuất hiện trước mắt Liễu Bình.
[Chú ý.]
[Kẻ truy lùng đã bị Chúa tể Chân Hồng ăn hết.]
[Thẩm phán giả đã nhận ra Kẻ truy lùng đã chết, nó sắp tới đây!]
[Thẩm phán giả sắp tới nơi đây!]
[Bản Danh Sách đề nghị ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong ngay lập tức!]
Liễu Bình không còn gì để nói: "Không phải ngươi đã ngủ đông rồi sao?"
Lại có một hàng chữ xuất hiện:
[Đúng vậy, vì không để Danh Sách bại lộ, Danh Sách đã ngủ đông, thứ mà
ngươi nhìn thấy bây giờ chính là tin nhắn tự động do cơ chế quản lý khẩn cấp
thực hiện.]
Liễu Bình cảm thấy bất đắc dĩ.
Cái tên này nói có lý có cứ, thế nhưng không chịu giúp đỡ.
Được rồi, ta cũng không trông cậy vào nó.
Gió nổi lên.
Trong đêm tối, gió lạnh gào thét thổi qua, bỗng nhiên thổi bay mái tóc dài của
cô bé trước mắt.
Cô bé bỗng giật mình tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn về phía đám mây đen dày đặc,
ánh mắt có vẻ như có thể xuyên qua tầng mây, thấy cảnh tượng phía sau tầng
mây vậy.
ồ ẩ ẩ
"Bị chú ý rồi sao?" Cô bé lẩm bẩm.
"Có phải là sau khi ăn sạch con quái vật kia, mang cho ngươi một vài phiền
phức hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Không có viêc gì, ta cũng đang định xem thực lực của tên kia như thế nào." Cô
bé nói.
Cô bé này suy nghĩ mấy giây rồi lẩm bẩm: "Đúng rồi... ta đã từng nói để ngươi
thấy được chân tướng của thế giới này."
"Đúng vậy, ngươi đã từng nói như thế." Liễu Bình nói.
"Chiến đấu quá nguy hiểm, ngươi không thể ở lại nơi này, trở về lều trại xem
thử đi... ta đoán ngươi sẽ cảm thấy hứng thú."
Cô bé vươn tay, nhấn nhẹ về phần giữa lông mày của Liễu Bình, sau đó mở một
đường vết rách trên pháp trận phía sau lưng của hắn.
Cô bé đẩy nhẹ, Liễu Bình lập tức lùi vào trong trận pháp.
"Xin lỗi, đại trận chiến tranh của các ngươi cực mạnh... thế nhưng ta có một loại
năng lực, có thể đi xuyên qua các loại lực lượng phòng ngự."
Đây là lời cuối cùng mà cô bé này.
...
Trong doanh địa.
Liễu Bình đứng tại biên giới đại trận, im lặng một hồi lâu.
Khốn kiếp!
Dáng vẻ thì tội nghiệp, luôn miệng nói không thể vào trong doanh địa của nhân
tộc.
Cuối cùng thì nhẹ nhàng mở ra một vết rách trên trận pháp cỡ lớn, đẩy mình vào
bên trong.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Liễu Bình cảm thấy rất tức giận.
Hắn quay ngươi rời đi, tốc độ càng ngày càng nhanh, xuyên qua phường thị...
Bước chân dần chậm lại.
Từng hàng chữ bùng cháy xuất hiện trong hư không:
[Chú ý, đối phương thả ra một loại thuật pháp không rõ lên trên người của
ngươi.]
[Ngươi đã bị loại thuật pháp này ảnh hưởng.]
[Con mắt của ngươi đang tiếp nhận loại thuật pháp này.]
[Chúng ta sắp nhìn thấy hiệu quả do thuật pháp này mang tới, đếm ngược:]
[Ba,]
[Hai,]
[Một!]
ễ ẩ ề ỗ
Liễu Bình đang khẩn trương đề phòng ở trong đám người, bỗng nhiên...
Hắn lộ ra vẻ giật mình.
Mấy giây sau...
Ánh mắt Liễu Bình trở nên ngơ ngác.
Hắn bước đi, vừa đi, vừa quan sát đám người tu hành xung quanh người.
"Ngươi muốn cho ta thấy thứ này sao?"
Hắn lẩm bẩm.
Trong mắt hắn, thế giới khác biệt với bình thường.
Tất cả người tu hành, phía sau mỗi người đều có một sợi dây tản ra vầng sáng lờ
mờ thật dài.
Mỗi người đều có một sợi dây như vậy cả!
Sợi dây này nối tới đỉnh xương cột sống của bọn họ, còn một đầu khác thì thông
hướng nơi sâu trong bầu trời tăm tối, không thấy đầu dây ở đâu.
Thế nhưng tất cả mọi người đều không có cảm giác gì.
Bọn họ như đang sống trong một giấc mộng nào đó, dựa theo kịch bản có sẵn để
làm viêc, lại không biết tại sao mình lại bận rộn như vậy.
Liễu Bình không nhịn được mà nhìn về phía sau lưng mình.
Không có.
Mình không có sợi dây này.
Linh hồn của nữ tu kia chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía Liễu Bình, trong
mắt hiện lên vẻ van nài.
Liễu Bình nắm chặt hai tay, sử dụng một pháp quyết.
Đạo thuật, hoàn thành!
Một luồng sáng từ trên tay hắn bay ra ngoài, bao phủ luồng linh hồn kia.
Nhưng đúng lúc này, có dị biến xuất hiện...
Linh hồn này bị một luồng lực lượng nào đó kéo đi, phóng lên tận trời, biến mất
trong vòm trời tăm tối, cuối cùng không thấy đâu nữa.
Liễu Bình ngẩn người ra.
"Vừa rồi ngươi tốn quá nhiều thời gian, linh hồn của nàng ta đã bị thu hồi." Cô
bé thở dài, nói.
Cô bé nhìn về phía bầu trời đêm, vẻ mặt hơi động.
"Nàng ta lại bị để lại chỗ cũ rồi, thế nhưng lần này lại không có người nào đi
theo nàng ta..."
Cô bé lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía đại doanh Tây Hoang.
Liễu Bình nói: "Chờ đã, lúc đầu ta định sử dụng một loại tà thuật tạm thời câu
linh hồn của nàng đi, thế nhưng tại sao linh hồn của nàng ta lại chạy mất? Đi
nơi nào rồi?"
Ánh mắt của cô bé trở nên phức tạp hơn, bỗng bật cười:
"Được rồi, đừng nghĩ về linh hồn vừa rồi nữa, hay là ta dạy cho ngươi một cách
ăn linh hồn, có thể giúp ngươi trở nên mạnh hơn."
"Chỉ cần cho ta một chút thời gian, mạnh lên là một chuyện rất đơn giản, không
cần ăn linh hồn người khác." Liễu Bình nói.
Cô bé nhìn chằm chằm hắn.
Vẻ mặt của hắn rất tự nhiên và chân thành, giống như đang nói một chuyện rất
bình thường vậy.
Cũng không biết cô bé này nghĩ tới điều gì đó, im lặng một lúc lâu.
"Ngươi thấy lần thiên trụy này sao?" Cô bé hỏi.
"Thấy được." Liễu Bình trả lời.
"Thiên trụy này cũng không phải là tự nhiên hình thành..."
"Đó là cái gì?"
"Là vì kịch bản xuất hiện sụp đổ, từ đó dẫn tới phản ứng dây chuyền."
ề ấ ố
Cô bé nói nhỏ: "Trở về đi, chuyện này rất khủng bố, ngươi không có tư cách
tham dự, chờ sau này hãy nói."
"Ta muốn đi xem chiếc Kim cương xử kia." Liễu Bình nói.
Danh Sách cùng mình đều cần đi nghiên cứu chiếc Kim cương xử kia...
Đây chính là vũ khí từ thượng giới rơi xuống!
Cô bé lắc đầu, thở dài nói: "Ta cho ngươi biết một chuyện cực kỳ quan trọng."
"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Thiên trụy là sự kiện hoàn toàn độc lập, không liên quan gì tới kịch bản, bản
thân nó ẩn chứa sự nguy hiểm cực lớn, với thực lực hiện tại của ngươi mà đi tới
hiện trường thiên trụy, chẳng khác nào tìm chết." Cô bé nói.
"Vậy còn ngươi?"
"Ta cũng không nghĩ tới kịch bản sụp đổ lại dẫn tới loại thiên trụy mức độ
này..."
"Thì ra là thế, xem ra đây mới là nguyên nhân chân chính làm cho quái vật
trong thế giới Tử Vong phát sinh bạo động, đúng không?" Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên, đám người chết đều cảm thấy lo lắng..." Cô bé nói.
Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hừng hực xuất hiện trước mắt Liễu Bình.
[Chú ý.]
[Kẻ truy lùng đã bị Chúa tể Chân Hồng ăn hết.]
[Thẩm phán giả đã nhận ra Kẻ truy lùng đã chết, nó sắp tới đây!]
[Thẩm phán giả sắp tới nơi đây!]
[Bản Danh Sách đề nghị ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong ngay lập tức!]
Liễu Bình không còn gì để nói: "Không phải ngươi đã ngủ đông rồi sao?"
Lại có một hàng chữ xuất hiện:
[Đúng vậy, vì không để Danh Sách bại lộ, Danh Sách đã ngủ đông, thứ mà
ngươi nhìn thấy bây giờ chính là tin nhắn tự động do cơ chế quản lý khẩn cấp
thực hiện.]
Liễu Bình cảm thấy bất đắc dĩ.
Cái tên này nói có lý có cứ, thế nhưng không chịu giúp đỡ.
Được rồi, ta cũng không trông cậy vào nó.
Gió nổi lên.
Trong đêm tối, gió lạnh gào thét thổi qua, bỗng nhiên thổi bay mái tóc dài của
cô bé trước mắt.
Cô bé bỗng giật mình tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn về phía đám mây đen dày đặc,
ánh mắt có vẻ như có thể xuyên qua tầng mây, thấy cảnh tượng phía sau tầng
mây vậy.
ồ ẩ ẩ
"Bị chú ý rồi sao?" Cô bé lẩm bẩm.
"Có phải là sau khi ăn sạch con quái vật kia, mang cho ngươi một vài phiền
phức hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Không có viêc gì, ta cũng đang định xem thực lực của tên kia như thế nào." Cô
bé nói.
Cô bé này suy nghĩ mấy giây rồi lẩm bẩm: "Đúng rồi... ta đã từng nói để ngươi
thấy được chân tướng của thế giới này."
"Đúng vậy, ngươi đã từng nói như thế." Liễu Bình nói.
"Chiến đấu quá nguy hiểm, ngươi không thể ở lại nơi này, trở về lều trại xem
thử đi... ta đoán ngươi sẽ cảm thấy hứng thú."
Cô bé vươn tay, nhấn nhẹ về phần giữa lông mày của Liễu Bình, sau đó mở một
đường vết rách trên pháp trận phía sau lưng của hắn.
Cô bé đẩy nhẹ, Liễu Bình lập tức lùi vào trong trận pháp.
"Xin lỗi, đại trận chiến tranh của các ngươi cực mạnh... thế nhưng ta có một loại
năng lực, có thể đi xuyên qua các loại lực lượng phòng ngự."
Đây là lời cuối cùng mà cô bé này.
...
Trong doanh địa.
Liễu Bình đứng tại biên giới đại trận, im lặng một hồi lâu.
Khốn kiếp!
Dáng vẻ thì tội nghiệp, luôn miệng nói không thể vào trong doanh địa của nhân
tộc.
Cuối cùng thì nhẹ nhàng mở ra một vết rách trên trận pháp cỡ lớn, đẩy mình vào
bên trong.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Liễu Bình cảm thấy rất tức giận.
Hắn quay ngươi rời đi, tốc độ càng ngày càng nhanh, xuyên qua phường thị...
Bước chân dần chậm lại.
Từng hàng chữ bùng cháy xuất hiện trong hư không:
[Chú ý, đối phương thả ra một loại thuật pháp không rõ lên trên người của
ngươi.]
[Ngươi đã bị loại thuật pháp này ảnh hưởng.]
[Con mắt của ngươi đang tiếp nhận loại thuật pháp này.]
[Chúng ta sắp nhìn thấy hiệu quả do thuật pháp này mang tới, đếm ngược:]
[Ba,]
[Hai,]
[Một!]
ễ ẩ ề ỗ
Liễu Bình đang khẩn trương đề phòng ở trong đám người, bỗng nhiên...
Hắn lộ ra vẻ giật mình.
Mấy giây sau...
Ánh mắt Liễu Bình trở nên ngơ ngác.
Hắn bước đi, vừa đi, vừa quan sát đám người tu hành xung quanh người.
"Ngươi muốn cho ta thấy thứ này sao?"
Hắn lẩm bẩm.
Trong mắt hắn, thế giới khác biệt với bình thường.
Tất cả người tu hành, phía sau mỗi người đều có một sợi dây tản ra vầng sáng lờ
mờ thật dài.
Mỗi người đều có một sợi dây như vậy cả!
Sợi dây này nối tới đỉnh xương cột sống của bọn họ, còn một đầu khác thì thông
hướng nơi sâu trong bầu trời tăm tối, không thấy đầu dây ở đâu.
Thế nhưng tất cả mọi người đều không có cảm giác gì.
Bọn họ như đang sống trong một giấc mộng nào đó, dựa theo kịch bản có sẵn để
làm viêc, lại không biết tại sao mình lại bận rộn như vậy.
Liễu Bình không nhịn được mà nhìn về phía sau lưng mình.
Không có.
Mình không có sợi dây này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro