Chúng Sinh thuậ...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 07:15:38
Hắn đi về phía một người, lướt qua phía sau lưng đối phương, thuận tiện vươn
vai duỗi lưng.
Cánh tay xuyên qua sợi dây đó, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với nó
cả.
Không biết nhớ tới điều gì, Liễu Bình bước nhanh hơn, đi về phía lều trại của
các môn phái.
Hắn đi xuyên qua rất nhiều lều trại, cuối cùng đi tới mục đích của mình.
Lều trại của Thiên m các!
"Vị công tử này, có chuyện gì sao?" Một nam tu sĩ đứng trước cửa lều trại, hỏi.
"Ta tìm Liên Vũ đạo hữu." Liễu Bình nói.
Người nam tu sĩ quan sát Liễu Bình từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thấy được
lệnh bài của hắn.
Thái Vi cung.
Hắn ta hơi gật đầu, vén rèm lên, kêu lớn: "Liên Vũ sư muội, có người tìm muội
này."
Một giọng nói truyền tới từ phía xa:
"Đây rồi, là ai vậy?"
Trong ánh mắt chờ mong của Liễu Bình, một cô gái chậm rãi đi ra lều trại, vẻ
mặt nghi ngờ mà nhìn về phía hắn.
Chính là Liên Vũ.
"Vị đạo hữu này, hình như ta chưa từng gặp ngươi thì phải." Liên Vũ do dự, nói.
Liễu Bình nhìn nàng, không nói một lời.
Sau lưng Liên Vũ cũng có một sợi dây thật dài, nối thẳng tới nơi sâu trên bầu
trời tăm tối.
Nàng ta lại có được một thân thể mới, cũng sống lại.
Liễu Bình nhìn về phía đỉnh đầu nàng ta.
Một hàng chữ nhỏ xuất hiện nơi đó:
[Cảnh giới Kim Đan.]
Không có hai chữ "quái vật".
Cho nên mới vừa rồi, bị cô bé kia ăn sạch, chính là quái vật sao?
Danh hiệu của cô bé đó là Chúa tể Chân Hồng.
[Tồn tại nào có được danh hiệu này, coi mọi ma quỷ thành thức ăn, điều khiển
vạn độc trên thế gian.]
Quái vật khi trước, chính là ma quỷ.
"Đúng là chưa từng gặp, chỉ là ở bên ngoài ta có nghe qua từ khúc của ngươi,
cảm thấy rất hay, cho nên mới tới đây ca ngợi một câu." Liễu Bình ôm quyền
nói.
Liên Vũ hơi giật mình, sau đó cười với vẻ ngượng ngùng.
Gần đây có rất nhiều người tới đây bắt chuyện, ngay cả vị này...
A?
Đúng rồi, người này đẹp trai hơn những người khác nhiều.
Hơn nữa, vẫn là đệ tử của Thái Vi cung.
Tuổi còn không lớn lắm.
Là kiểu người yêu thích của mình.
"Nếu như ngươi muốn nghe từ khúc, lúc nào cũng có thể tới gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ
không lấy linh thạch của ngươi." Liên Vũ cười nói, thuận tay đưa tới một tấm
phù truyền tin.
"Cám ơn, lần sau ta lại tới." Liễu Bình nói.
Hắn hàn huyên vài câu với đối phương, sau đó tạm biệt, quay người rời đi.
Trên đường, phía sau mỗi người đều có một sợi dây.
Vô số sợi dây xen lẫn trong trời đêm, xuyên qua tầng mây đen kịt, không biết
đầu dây nối tới nơi nào.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn một lát, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Phía sau sợi dây này, là thứ gì?
Dù gì đi chăng nữa...
Người tu hành vẫn luôn đóng vai nhân vật của chính mình, cho dù chết đi, linh
hồn cũng sẽ bị thu hồi, lúc nào cũng có thể bị sống lại, lại làm lại, tiếp tục tham
dự vào quá trình suy diễn thế giới.
Mà bản thân bọn họ lại không ý thức được điểm này.
"Thật sự làm người ta khó chịu... đều là người có lòng vượt qua giới hạn sinh
tử, lại rơi vào kết cục sống không bằng chết..."
Liễu Bình híp mắt, chậm rãi nắm chặt nắm đấm.
Một lát sau...
Pháp thuật bám vào con mắt Liễu Bình dần dần biến mất, những sợi dây kia dần
dần tan biến đi.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:
[Ngươi thấy được một loại thuật pháp điều khiển chúng sinh trước đây chưa
từng thấy.]
[Đây là một loại bí mật cực kỳ hiếm thấy.]
ể ễ
[Điểm diễn của ngươi tăng lên một chút.]
[Điểm diễn trước mắt là: 7/10.]
[Khi điểm diễn của ngươi lên tới 10 điểm, ngươi sẽ nhận được năng lực hệ thần
bí mới.]
[Xin tiếp tục cố gắng.]
Liễu Bình trở lại lều trại của Thái Vi cung.
Lúc này đã không nhìn thấy được sợi dây trong hư không nữa, thế nhưng hắn lại
càng ngỡ ngàng hơn.
Một pháp thuật, lại có thể điều khiển tất cả người chết.
Kẻ như vậy, tới cùng có lai lịch gì? Phải làm cách nào mới có thể xử lý?
Cho dù mình có nhiều thủ đoạn hơn đi nữa, cũng không biết nên chống lại như
nào.
Suy nghĩ lại thì thấy cách làm của Danh Sách là đúng.
Che giấu mình, liên tục thăm dò, thu thập tình báo, hiểu rõ chân tướng.
Sau khi biết được chân tướng của mọi chuyện, có lẽ sẽ có cách chống lại tồn tại
được gọi là Nữ sĩ Thống Khổ kia.
Trong quá trình này, mình phải nghĩ cách đề thăng thực lực trở lại thời kỳ đỉnh
cao.
Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống, đổ một hạt đan dược từ bình đan dược do
nữ tu sĩ Thái Vi cung tặng, ăn hết, nhắm mắt lại bắt đầu điều hòa khí tức, chờ
đợi.
Thời gian dần dần trôi qua.
Linh lực trong cơ thể đã hồi phục lại như cũ, thậm chí tổng lượng linh lực còn
đề thăng một đoạn nữa.
Tính toán thời gian, lúc này đã qua giữa trưa.
Thêm mấy giờ nữa, ban ngày của thế giới người sống sẽ kết thúc.
Còn có thể ở lại nơi đây một khoảng thời gian nữa.
Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị mượn lò luyện khí, để xem có thể tách lấy vật liệu
từ trên chiếc trường đao hay không.
Vừa đi mấy bước, hắn lại nghe được từng đợt tiếng gào từ ngoài truyền tới.
"Chuyện gì xảy ra?"
Liễu Bình đang định ra ngoài, bỗng nhiên đất rung núi chuyển...
Ầm!
Một tiếng vang vọng đất trời, đinh tai nhức óc vang lên.
Bóng người Liễu Bình lóe lên, xuất hiện trên đường đá ở bên ngoài.
Đã thấy tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời.
ầ ề ồ ố
Dưới tầng mây đen nặng nề, một luồng sáng đỏ đang rơi nhanh xuống.
Là cô bé kia!
Một bức tường thành được tạo dựng từ vô số xương trắng, đã bị đập tan liểng
xiểng, chỉ còn lại gần một nửa, dựng đứng trước mặt cô bé, ngăn cản thứ gì đó.
Ầm...
Cô bé đâm vào trên ngọn núi, làm cho ngọn núi bị sụp đổ.
"Đừng nghĩ ăn ta!"
Cô bé hét lên vẻ không cam lòng, đập mạnh vào chiếc Kim cương xử còn khổng
lồ hơn cả ngọn núi ở ngay cạnh.
Kim cương xử bị cô bé đập bay ra ngoài, xuyên thẳng vào nơi sâu trong đám
mây.
Một cảnh tượng khiến người ta vô cùng rung động xuất hiện.
Một bàn tay màu xám cực kỳ khổng lồ vươn ra từ trong mây, vững vàng tiếp
được Kim cương xử.
Một luồng sáng màu đỏ như dung nham từ trên bàn tay bùng lên, nhập vào
trong chiếc Kim cương xử đã gãy này.
Ngay sau đó...
Toàn bộ Kim cương xử bị hòa tan thành chất lỏng, rớt xuống mặt đất theo gió
thổi qua.
Cô bé ngẩn người, cắn răng, hóa thành một luồng sáng đỏ xông về phía tầng
mây một lần nữa.
vai duỗi lưng.
Cánh tay xuyên qua sợi dây đó, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với nó
cả.
Không biết nhớ tới điều gì, Liễu Bình bước nhanh hơn, đi về phía lều trại của
các môn phái.
Hắn đi xuyên qua rất nhiều lều trại, cuối cùng đi tới mục đích của mình.
Lều trại của Thiên m các!
"Vị công tử này, có chuyện gì sao?" Một nam tu sĩ đứng trước cửa lều trại, hỏi.
"Ta tìm Liên Vũ đạo hữu." Liễu Bình nói.
Người nam tu sĩ quan sát Liễu Bình từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thấy được
lệnh bài của hắn.
Thái Vi cung.
Hắn ta hơi gật đầu, vén rèm lên, kêu lớn: "Liên Vũ sư muội, có người tìm muội
này."
Một giọng nói truyền tới từ phía xa:
"Đây rồi, là ai vậy?"
Trong ánh mắt chờ mong của Liễu Bình, một cô gái chậm rãi đi ra lều trại, vẻ
mặt nghi ngờ mà nhìn về phía hắn.
Chính là Liên Vũ.
"Vị đạo hữu này, hình như ta chưa từng gặp ngươi thì phải." Liên Vũ do dự, nói.
Liễu Bình nhìn nàng, không nói một lời.
Sau lưng Liên Vũ cũng có một sợi dây thật dài, nối thẳng tới nơi sâu trên bầu
trời tăm tối.
Nàng ta lại có được một thân thể mới, cũng sống lại.
Liễu Bình nhìn về phía đỉnh đầu nàng ta.
Một hàng chữ nhỏ xuất hiện nơi đó:
[Cảnh giới Kim Đan.]
Không có hai chữ "quái vật".
Cho nên mới vừa rồi, bị cô bé kia ăn sạch, chính là quái vật sao?
Danh hiệu của cô bé đó là Chúa tể Chân Hồng.
[Tồn tại nào có được danh hiệu này, coi mọi ma quỷ thành thức ăn, điều khiển
vạn độc trên thế gian.]
Quái vật khi trước, chính là ma quỷ.
"Đúng là chưa từng gặp, chỉ là ở bên ngoài ta có nghe qua từ khúc của ngươi,
cảm thấy rất hay, cho nên mới tới đây ca ngợi một câu." Liễu Bình ôm quyền
nói.
Liên Vũ hơi giật mình, sau đó cười với vẻ ngượng ngùng.
Gần đây có rất nhiều người tới đây bắt chuyện, ngay cả vị này...
A?
Đúng rồi, người này đẹp trai hơn những người khác nhiều.
Hơn nữa, vẫn là đệ tử của Thái Vi cung.
Tuổi còn không lớn lắm.
Là kiểu người yêu thích của mình.
"Nếu như ngươi muốn nghe từ khúc, lúc nào cũng có thể tới gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ
không lấy linh thạch của ngươi." Liên Vũ cười nói, thuận tay đưa tới một tấm
phù truyền tin.
"Cám ơn, lần sau ta lại tới." Liễu Bình nói.
Hắn hàn huyên vài câu với đối phương, sau đó tạm biệt, quay người rời đi.
Trên đường, phía sau mỗi người đều có một sợi dây.
Vô số sợi dây xen lẫn trong trời đêm, xuyên qua tầng mây đen kịt, không biết
đầu dây nối tới nơi nào.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn một lát, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Phía sau sợi dây này, là thứ gì?
Dù gì đi chăng nữa...
Người tu hành vẫn luôn đóng vai nhân vật của chính mình, cho dù chết đi, linh
hồn cũng sẽ bị thu hồi, lúc nào cũng có thể bị sống lại, lại làm lại, tiếp tục tham
dự vào quá trình suy diễn thế giới.
Mà bản thân bọn họ lại không ý thức được điểm này.
"Thật sự làm người ta khó chịu... đều là người có lòng vượt qua giới hạn sinh
tử, lại rơi vào kết cục sống không bằng chết..."
Liễu Bình híp mắt, chậm rãi nắm chặt nắm đấm.
Một lát sau...
Pháp thuật bám vào con mắt Liễu Bình dần dần biến mất, những sợi dây kia dần
dần tan biến đi.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:
[Ngươi thấy được một loại thuật pháp điều khiển chúng sinh trước đây chưa
từng thấy.]
[Đây là một loại bí mật cực kỳ hiếm thấy.]
ể ễ
[Điểm diễn của ngươi tăng lên một chút.]
[Điểm diễn trước mắt là: 7/10.]
[Khi điểm diễn của ngươi lên tới 10 điểm, ngươi sẽ nhận được năng lực hệ thần
bí mới.]
[Xin tiếp tục cố gắng.]
Liễu Bình trở lại lều trại của Thái Vi cung.
Lúc này đã không nhìn thấy được sợi dây trong hư không nữa, thế nhưng hắn lại
càng ngỡ ngàng hơn.
Một pháp thuật, lại có thể điều khiển tất cả người chết.
Kẻ như vậy, tới cùng có lai lịch gì? Phải làm cách nào mới có thể xử lý?
Cho dù mình có nhiều thủ đoạn hơn đi nữa, cũng không biết nên chống lại như
nào.
Suy nghĩ lại thì thấy cách làm của Danh Sách là đúng.
Che giấu mình, liên tục thăm dò, thu thập tình báo, hiểu rõ chân tướng.
Sau khi biết được chân tướng của mọi chuyện, có lẽ sẽ có cách chống lại tồn tại
được gọi là Nữ sĩ Thống Khổ kia.
Trong quá trình này, mình phải nghĩ cách đề thăng thực lực trở lại thời kỳ đỉnh
cao.
Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống, đổ một hạt đan dược từ bình đan dược do
nữ tu sĩ Thái Vi cung tặng, ăn hết, nhắm mắt lại bắt đầu điều hòa khí tức, chờ
đợi.
Thời gian dần dần trôi qua.
Linh lực trong cơ thể đã hồi phục lại như cũ, thậm chí tổng lượng linh lực còn
đề thăng một đoạn nữa.
Tính toán thời gian, lúc này đã qua giữa trưa.
Thêm mấy giờ nữa, ban ngày của thế giới người sống sẽ kết thúc.
Còn có thể ở lại nơi đây một khoảng thời gian nữa.
Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị mượn lò luyện khí, để xem có thể tách lấy vật liệu
từ trên chiếc trường đao hay không.
Vừa đi mấy bước, hắn lại nghe được từng đợt tiếng gào từ ngoài truyền tới.
"Chuyện gì xảy ra?"
Liễu Bình đang định ra ngoài, bỗng nhiên đất rung núi chuyển...
Ầm!
Một tiếng vang vọng đất trời, đinh tai nhức óc vang lên.
Bóng người Liễu Bình lóe lên, xuất hiện trên đường đá ở bên ngoài.
Đã thấy tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời.
ầ ề ồ ố
Dưới tầng mây đen nặng nề, một luồng sáng đỏ đang rơi nhanh xuống.
Là cô bé kia!
Một bức tường thành được tạo dựng từ vô số xương trắng, đã bị đập tan liểng
xiểng, chỉ còn lại gần một nửa, dựng đứng trước mặt cô bé, ngăn cản thứ gì đó.
Ầm...
Cô bé đâm vào trên ngọn núi, làm cho ngọn núi bị sụp đổ.
"Đừng nghĩ ăn ta!"
Cô bé hét lên vẻ không cam lòng, đập mạnh vào chiếc Kim cương xử còn khổng
lồ hơn cả ngọn núi ở ngay cạnh.
Kim cương xử bị cô bé đập bay ra ngoài, xuyên thẳng vào nơi sâu trong đám
mây.
Một cảnh tượng khiến người ta vô cùng rung động xuất hiện.
Một bàn tay màu xám cực kỳ khổng lồ vươn ra từ trong mây, vững vàng tiếp
được Kim cương xử.
Một luồng sáng màu đỏ như dung nham từ trên bàn tay bùng lên, nhập vào
trong chiếc Kim cương xử đã gãy này.
Ngay sau đó...
Toàn bộ Kim cương xử bị hòa tan thành chất lỏng, rớt xuống mặt đất theo gió
thổi qua.
Cô bé ngẩn người, cắn răng, hóa thành một luồng sáng đỏ xông về phía tầng
mây một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro