Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Ngươi cần chạm...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-27 07:15:38

Lại một tiếng vang trầm xuất hiện.
Cô bé bị một quyền đập bay, rơi về phía mặt đất.
Bỗng nhiên, có một chiếc móng vuốt dài nhỏ từ trong tầng mây vươn ra, đỡ lấy
cô bé kia rồi nắm chặt lại.
"A a a a a a!"
Cô bé điên cuồng giãy giụa, luồng sáng đỏ quanh người sôi trào.
Trong hư không xung quanh cô bé, từng vũ khí có tạo hình kỳ lạ liên tiếp xuất
hiện.
Những vũ khí này có vẻ như đã trải qua dòng thời gian cực kỳ dài lâu, người
khác chỉ liếc nhìn tới thì đã cảm giác được sự nặng nề và tang thương.
Những vũ khí này xoay quanh hư không.
Thế nhưng cô bé kia vẫn đang bị móng vuốt tóm chặt, không thể thoát ra để lấy
những vũ khí này được.
Móng vuốt dài nhỏ đó cũng biết được khoảnh khắc này rất quan trọng, cho dù bị
cô bé vùng vẫy mà run rẩy liên tục, thế nhưng vẫn gắng sức tóm chặt lấy, không
cho cô bé có cơ hội thoát đi.
Trái tim Liễu Bình dần dần đập nhanh hơn.
Hắn bước trở về lều trại của Thái Vi cung, khoanh chân ngồi xuống, đặt trận
bàn tại trước mặt mình.
Cô bé kia vẫn luôn giúp đỡ mình, không nói tới việc cô bé đã cung cấp tin tức
tình báo, còn đã ăn Kẻ truy lùng giúp mình nữa.
Nếu không, người phải chống lại quái vật ngoài kia chính là mình.
Không thể để cô bé chết được!
Liễu Bình đặt tay lên trên trận bàn, nói: "Tới đi, tới lượt ta đánh với ngươi."
Trận bàn sáng lên, tản ra vô số luồng linh văn, xoay xung quanh cơ thể của Liễu
Bình.
Đây là trung tâm trận pháp chiến tranh của toàn bộ đại doanh Tây Hoang!
Bình thường tới nói, loại pháp trận có cả phòng ngự lẫn công kích với quy mô
toàn bộ đại doanh này, đủ để ngăn cản đại quân mấy chục ngàn yêu ma tấn
công.
Uy lực của nó vượt xa những trận chiến bình thường, mà là thứ chuyên môn
được tạo dựng để ứng đối chiến tranh cỡ lớn.
Coi như là tu sĩ Thần Chiếu cao cấp nhất, chỉ dựa vào một người, cũng không
thể chống lại loại pháp trận chiến tranh này!
ễ ế ấ ố
Tay Liễu Bình nhanh như điện, dùng hai tay kết cấu vô số linh quang, chỉ trong
một hơi thở đã có thể vẽ ra một loại linh văn cực kỳ huyền ảo.
Hắn nhấn linh văn này vào trong trận bàn.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Ngươi tiến vào trạng thái chiến đấu.]
[Ngươi đã hoàn thành việc sửa đổi trận pháp, dung hợp toàn bộ mười sáu tầng
pháp trận công kích thành một pháp trận mới.]
[Ngươi có thể đặt tên cho trận pháp mới này.]
Liễu Bình liếc nhìn, nói: "Trận pháp này tà dị hung ác, vừa xuất hiện cũng
không thể điều khiển, đánh đâu thắng đó, chưa từng gặp được đối thủ, ta gọi nó
là Đoạn Hồn."
Hắn đặt một tay lên trên trận bàn, một tay khác thì giơ cao, chỉ về phía trên bầu
trời, quát:
"Đi!"
Trên không đại doanh Tây Hoang, ngay lập tức có vô số ánh sáng hội tụ lại.
Vô số linh khí tụ tập tại đại doanh Tây Hoang, tạo thành từng linh văn ngay
ngắn lại nghiêm mật trong hư không.
Tất cả linh văn tản ra ánh sáng hừng hực, hội tụ tại điểm trung tâm phía trên đại
doanh.
Vù vù...
Trong tiếng trầm đục chấn động tứ phương, một cột sáng tản ra khí tức khủng
bố xông lên tận trời.
Lóe lên.
Ánh sáng xuyên qua không gian, bắn thẳng vào chiếc móng vuốt dài nhỏ.
Trên móng vuốt bỗng xuất hiện một lỗ hổng đẫm máu.
Nó bị tia sáng bắn bay ra ngoài.
Thừa dịp này, cô bé kia dùng toàn lực giãy thoát móng vuốt, lao ra bên ngoài.
"A a a a a, đừng nghĩ tới bắt ta!"
Cô bé gầm lên giận dữ.
Vũ khí xung quanh cũng tụ hợp lại, dựng đứng trước mặt cô bé.
Cô bé nhìn một lượt rồi chọn lấy một chiếc kích kỵ sĩ đỏ thẫm.
Chiếc kích này được khắc hoa văn rất phức tạp, phía đỉnh còn điêu khắc một
con ma quỷ đuôi dài đen nhánh, ma quỷ này dùng một tay nắm chặt lưỡi búa
sắc bén, tay kia nắm chặt đinh nhọn, phần sau uốn lượn, đỉnh đầu có một chiếc
sừng nhọn.
"Ngươi chọc giận ta."
ầ ề ầ
Cô bé cầm kích, lao về phía sâu tầng mây.
Trên mặt đất.
Trong lều trại của Thái Vi cung.
Liễu Bình mở mắt ra, trở nên suy tư.
Đòn vừa rồi hội tụ toàn lực của pháp trận của đại doanh Tây Hoang, mặc dù cứu
được cô bé kia, thế nhưng chỉ tạo thành một vết thương trên móng vuốt đó, vẫn
không có tạo thành thương tổn khả quan.
"Xem ra cần phải cải tiến đại trận chiến tranh mới được... để ta nghĩ lại xem,
nơi nào có thể sáng tạo nữa nhỉ..."
Hai tay Liễu Bình đặt trên trận bàn, nhanh chóng điều chỉnh đại trận.
Đầu tiên hắn phóng xuất toàn bộ linh lực dự trữ trong pháp trận, dựa vào những
linh lực này điều chỉnh uy lực của pháp trận tới mức lớn nhất, sau đó mới bắt
đầu sửa đổi toàn bộ pháp trận từ đầu.
Lúc này, có một giọng nữ vang lên bên tai hắn:
"Cám ơn ngươi đã cứu ta, thế nhưng cái tên trước mắt này không dễ làm, ta
không nghĩ tới sẽ dẫn đến thứ này."
Là giọng nói của cô bé kia!
"Ngay cả ngươi cũng không thể thắng sao?" Liễu Bình hỏi.
"Rất khó, ta là một dị loại của thế giới Tử Vong, mà nó là tồn tại tới từ cao tầng
của Vĩnh Dạ." Cô bé cắn răng nói.
Liễu Bình như cảm ứng được điều gì đó, bỗng thả thần niệm ra, quét về bên
ngoài lều trại.
Bên ngoài.
Các tu sĩ đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, không nhúc nhích.
Trong tầm thần niệm của hắn, tất cả người tu hành đều ngơ ngẩn bất động.
Bọn họ như là thân xác đã mất đi linh hồn vậy, thật giống thi thể.
Trong hư không, từng hàng chữ bốc cháy hiện lên:
[Kịch bản đã tạm dừng.]
[Tất cả linh hồn ở vào trạng thái bị kiểm soát, không thể động đậy.]
[Chú ý!]
[Tình huống trước mắt là tình huống chưa từng xảy ra, bản Danh Sách sẽ thăm
dò một lần nữa.]
[Ngươi cần chạm vào con quái vật đang bay trên trời kia, để Bản Danh Sách
tiến hành phân tích.]
Liễu Bình không nhịn được mà hỏi lại: "Chạm vào nó? Ngươi đang nói đùa
đúng không!"
ố ấ
Lại một hàng chữ bốc lửa xuất hiện:
[Khi ngươi hoàn thành lần thăm dò này, bản Danh Sách sẽ tặng cho ngươi điểm
diễn tương ứng.]
Điểm diễn!
Đây là một loại lực lượng không biết khác, ngoài Nữ sĩ Thống Khổ ra.
Nó có thể giúp bản thân mình.
Liễu Bình thở dài, nhắm mắt lại, đặt hai tay lên trên trận bàn.
Vô số suy nghĩ xẹt qua não hắn, được hắn xem xét, chọn lựa, hỗn hợp.
"Ngươi có nghe thấy không?" Hắn âm thầm hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0