Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Ngươi cần chạm...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-26 12:50:13

"Ta đang... trốn tránh công kích của nó... có chuyện gì nói mau." Cô bé kia nói.
"Ngươi dẫn nó xuống đây." Liễu Bình nói.
"Làm gì? Loại công kích vừa rồi của ngươi không thể làm nó bị thương nặng
được." Cô bé nói.
"Ta biết, ngươi dẫn nó xuống đây, ta có một cách mới muốn thử." Liễu Bình vẫn
nói như vậy.
Hai tay của hắn lướt nhanh trên trận bàn.
Trong hư không, ánh sáng liên tục được thắp sáng, phát ra những tiếng vù vù ở
trên trận bàn, lại bị Liễu Bình điều khiển, không thể thoát ra mà bay đi.
"... Chết thì cũng đừng trách ta." Cô bé nói.
Trên bầu trời, một luồng sáng đỏ nhanh chóng hạ xuống.
Pháp trận phòng ngự của đại doanh Tây Hoang lập tức tách ra, để cho cô bé tiến
vào bên trong trận pháp, rơi xuống trước cửa lều trại của Thái Vi cung.
"Cẩn thận, nó sắp tới!" Cô bé nói lớn.
Tầng mây trên bầu trời tách ra, một con quái vật xấu xí xuất hiện.
Nó giống như một người, thế nhưng đầu bị bóng tối bao phủ, rất nhiều sừng dài
vặn vẹo về phía sau, trên người có vảy đen bao phủ, phía trên có vô số móng
vuốt khô gầy mọc ra.
Quái vật nói ra một từ tối nghĩa khó hiểu, rồi lao xuống đại doanh Tây Hoang.
Trong hư không, từng màn chắn sặc sỡ dần dần biến mất.
"Ngươi từ bỏ phòng ngự sao? Có cần ta ra tay ngăn cản hay không?" Cô bé hỏi.
Giọng nói của Liễu Bình truyền ra từ trong lều trại.
"Không cần."
Ngay sau đó...
Quái vật xông vào doanh địa, giơ cao móng vuốt, chuẩn bị ra tay...
Hai tay Liễu Bình rời khỏi trận bàn, nói: "Để chúng ta xem uy lực của đạn ghém
như thế nào!"
Vù vù vù vù vù vù!
Trên trận bàn, lít nha lít nhít điểm sáng ầm vang tản đi.
Ánh sáng...
Ánh sáng hừng hực bao phủ mọi thứ.
Cô bé miễn cưỡng mở mắt ra, thấy được mấy trăm cột sáng từ mặt đất bùng nổ
ra.
ỗ ề ố ồ
Mỗi một cột sáng, đều có cường độ công kích giống hệt với luồng sáng đã cứu
mình khi nãy.
Chỉ trong chớp mắt, lít nha lít nhít cột sáng bùng nổ, trút hết xuống người quái
vật!
"Chít..."
Quái vật phát ra tiếng hét chói tai, bị bắn bay ra mấy trăm trượng bên ngoài, lúc
này mới có thể dừng thân hình lại.
Trên bầu trời.
Máu màu xanh lục vẩy xuống mặt đất.
Ngực của quái vật xuất hiện một vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhìn rất là
thê thảm.
Mục tiêu của quái vật là cô bé kia, ai ngờ trong doanh địa còn có người khác có
thể cử động, trong thời gian ngắn nó không thể phản ứng kịp, bị mấy trăm cột
sáng bắn trúng, uy lực bùng nổ ra, tạo thành tổn thương khá khả quan.
Nét sầu lo trên gương mặt cô bé kia tản đi hết, cười to: "Ngươi làm như thế
nào? Ta còn chưa từng gặp được pháp trận nào mạnh như vậy đâu."
Giọng nói của Liễu Bình vang lên:
"Một luồng Đoạn Hồn trận chỉ có thể tạo thành vết thương nhỏ cho nó, như vậy
ta đổi một cách khác."
"Cách nào?" Cô bé hỏi.
"Ta có một khẩu súng shotgun hai nòng... tất cả mọi người nói cho ta biết, uy
lực của shotgun rất lớn, thế là ta nghiên cứu nó một chút." Liễu Bình nói.
Cô bé kia thì ngạc nhiên hỏi: "Không phải ngươi... áp dụng khoa học kỹ thuật
vào trong pháp trận đấy chứ?"
"Một đòn vừa rồi, chính là Đoạn Hồn Shotgun trận mà ta vừa nghiên cứu ra."
Liễu Bình thừa nhận.
"Thế nhưng... linh lực của đại trận này còn không đủ để thực hiện đòn vừa rồi
chứ?"
"Không sao cả, ta có."
Cô bé nhìn vào bên trong lều trại, cũng thức thời ngậm miệng lại.
Lều trại đã không chịu nổi áp lực do pháp lực tạo ra, hoàn toàn biến mất, lộ ra
bóng người của Liễu Bình.
Liễu Bình đang đứng trên một đống linh thạch cao như núi.
Linh thạch đã che đi cả đầu gối của hắn.
Trong hư không, vẫn còn có linh thạch đang liên tục xuất hiện, rơi xuống đống
linh thạch bên dưới.
Mỗi khi linh thạch cạn kiệt, Liễu Bình sẽ gỡ xuống một túi trữ vật bên hông
xuống, úp về phía hư không...
ố ế ầ ầ
Đống linh thạch phía dưới lại tiếp tục mở rộng, dần dần hình thành một ngọn
núi.
Liễu Bình đứng trên đống linh thạch này, tiện tay lấy một bình rượu ra, từ từ
uống, nhìn dáng vẻ khá là thoải mái.
Cô bé nhìn về phía hông hắn.
Trên hông hắn treo hai hàng túi trữ vật, chen lấn lẫn nhau, giống như là...
"Nhà giàu mới nổi..."
Cô bé lẩm bẩm.
"Nó đã bị thương không nhẹ, lần này ngươi có thể đánh thắng sao?"
Liễu Bình đứng trên núi linh thạch, hỏi.
"Không thành vấn đề." Cô bé nói.
"Vậy thì lên đi, nếu như gặp nguy hiểm hãy dẫn nó tới đây, ta sẽ cho nó một
phát nữa." Liễu Bình nói với vẻ phấn khởi.
"Được... nhưng nó chắc không bị lừa nữa." Cô bé lắc đầu nói.
Liễu Bình suy nghĩ vài giây, cười nói: "Có."
"Cái gì?"
"Không có gì, vừa rồi ta lại nghĩ tới một pháp trận mới." Liễu Bình nói.
"Pháp trận nào? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà ngươi lại nghĩ tới một
pháp trận mới sao?" Cô bé hỏi.
"Ta cũng không lợi hại như vậy, chẳng qua là tham khảo... nhớ tới vũ khí trong
văn minh khoa học kỹ thuật, còn có một loại súng, gọi là... súng ngắm chứ?"
"Ngươi vẫn luôn chiến đấu như vậy sao?" Cô bé hỏi.
"Chiến đấu? Không." Câu trả lời của Liễu Bình hơi bất ngờ: "Dùng lời của văn
minh khoa học kỹ thuật mà nói, ta càng thích nghiên cứu và phát minh, mà
không phải đánh nhau với người khác."
Cô bé liếc xéo tới hắn, rồi phóng lên tận trời, lại tiến vào bên trong tầng mây
đen.
Chiến đấu lần nữa bắt đầu!
Trên trời.
Tiếng nổ như sấm sét liên tục vang lên.
Trên mặt đất.
Liễu Bình uống một hớp rượu, lẩm bẩm: "Đánh nhau, làm cho máu thịt be bét,
thật sự khó nhìn... lần này là do thực lực chênh lệch quá lớn..."
Hắn để bình rượu xuống, bắt đầu tập trung điều khiển trận bàn.
Một lát sau...
Từng điểm sáng do vô số linh văn tạo ra đã xuất hiện, trôi nổi phía trên trận bàn.
ễ ổ ế ấ ể
Liễu Bình liên tục thay đổi thủ quyết, thử dung hợp tất cả điểm sáng lại với
nhau.
Sau khi thử vài chục lần, cuối cùng...
Hai điểm sáng chạm vào nhau, giao hòa với nhau tạo thành một điểm sáng hơi
lớn hơn trước.
Thành công!
Liễu Bình run lên, ngón tay thon dài liên tục dẫn dắt pháp trận, dùng phương
pháp này hòa tan từng điểm sáng vào với nhau.
Điểm sáng đó càng ngày càng sáng ngời, giống như một mặt trời cỡ nhỏ vậy,
tản ra gợn sóng cực kỳ nguy hiểm.
"Uy lực không tệ, thần tiên cũng không ngăn được."
Liễu Bình khen ngợi, cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc dù linh thạch dưới chân đã biến thành đá vụn xám trắng, thế nhưng là...
Không có gì có thể vui hơn là việc sáng tạo ra pháp thuật mới.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Cô bé kia vẫn đang chiến đấu với quái vật, xuyên qua xuyên lại tầng mây, bùng
nổ ra những tiếng vang như sấm sét.
Một tay Liễu Bình nắm chặt trận bàn, tay còn lại duỗi hai ngón tay ra, ước
chừng khoảng cách với quái vật kia.
"Tiêu tiền nhiều như vậy... không thể đánh lệch được..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0