Cút ngay, mau c...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 11:15:40
Sau khi ăn xong bữa này.
Trên gương mặt Yana có thêm từng luồng sáng, nói: "Có lẽ chỉ cần ăn thêm vài
bàn tiệc thánh, ta sẽ trở nên bình thường lại."
"Hiện tại đi nghỉ ngơi đi, lần này nàng hãy ngủ ngon nhé, tới giờ cơm tối ta sẽ
gọi nàng dậy." Liễu Bình nói.
"Ừ, đúng rồi, Liễu Bình."
"Cái gì?"
"Cám ơn ngươi."
"Cám ơn cái gì, ta còn muốn cám ơn nàng đã xuất hiện kịp thời, cứu ta một
mạng ấy chứ."
"Không phải chuyện này, là khi trước, ngươi không trở lại Lục đạo Luân hồi mà
lựa chọn ở lại, cứu ta từ trên tay Aldrich... cho nên hiện tại ngươi chỉ có thể ở
lại Vĩnh Dạ, không thể trở về được nữa." Yana nhìn hắn, nói.
Liễu Bình lại nói với vẻ không quan tâm: "Thẻ bài sư phải có trách nhiệm chăm
sóc tốt Thị thần của bản thân mà, đúng không?"
Yana cắn môi, nhìn chằm chằm hắn.
Liễu Bình nói: "Đi ngủ đi, tới cơm tối ta lại gọi nàng."
"Ừ."
Yana nói, quanh người xuất hiện khung hình hư ảo, nhanh chóng hóa thành một
tấm thẻ bài, bay về trong tay Liễu Bình.
Liễu Bình thu hồi thẻ bài Thị thần, lại ném một tấm thẻ bài khác ra ngoài.
Bụp!
Lãnh chúa ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn, nghi ngờ hỏi:
"Vừa rồi ngươi đã cứu ta sao? Chờ đã, ngươi lại có thể thu hồi ta lại... tại sao ta
đã trở thành nô lệ của ngươi rồi?"
…
Ngoài thành York.
Rừng rậm.
Liễu Bình chui ra từ một hốc cây cổ thụ.
Lãnh chủ ma quỷ kia đi theo phía sau hắn.
Liễu Bình nhìn hướng thành York, mở miệng nói: “Nếu không gặp được ta thì
sau khi đến thành York, ngươi sẽ làm thế nào?”
“... Tùy tiện quan sát một chút, nếu không có tình huống gì đặc thù quá mức thì
trở về.” Lãnh chủ ma quỷ nói.
ễ
“Ngươi không phải là giám sát viên sao?” Liễu Bình hỏi.
“Đang thực tập.” Lãnh chủ ma quỷ đáp.
“Vì sao không cần cái đồng hồ tìm kiếm tù nhân kia?” Liễu Bình gặn hỏi.
Lãnh chủ ma quỷ nhìn hắn, dùng vẻ mặt phức tạp mà nói: “Lỡ như xảy ra vấn
đề thì sao? Trên thực tế, vừa rồi nếu chỉ có ta tiến vào phòng giam kia thì chắc
chắn ta đã chết ở trong đó.”
Liễu Bình nghe xong thì rơi vào trầm tư.
Linh hồn của đối phương không có dao động nào, hiển nhiên là đang nói thật.
Trong lịch sử của vương quốc Tích Lan, ngày 10 tháng 12 năm 37 hôm nay
chính là ngày thành York bị hủy diệt.
Lúc ấy chắc chắn Lãnh chủ ma quỷ này từng xuất hiện, nhưng chỉ sợ nó không
dùng đồng hồ, cũng không tiến vào phòng giam.
Mà lần này, hắn phát động cái đồng hồ kia.
Đây là điểm hoàn toàn khác biệt với lịch sử!
“Đi thôi.” Liễu Bình nói.
“A?” Lãnh chủ ma quỷ có chút không rõ.
“Báo chuyện ở nơi này cho cấp trên của ngươi, mục tiêu của các ngươi là tù
nhân, ta thật vui mừng vì các ngươi có thể tìm được mục tiêu.” Liễu Bình nói.
“Nhưng linh hồn của ta ——” Lãnh chủ ma quỷ nói.
“Thuộc về ta.” Liễu Bình nói.
“Ngài không thể tha cho ta sao? Ta cũng chỉ là một ma quỷ nho nhỏ cấp ba
mươi lăm, tội tình gì mà ngài làm khó xử một tiểu nhân vật như ta chứ?” Lãnh
chủ ma quỷ cầu xin.
Liễu Bình không nói gì.
Trong hư không dần dần hiện ra một cái khung vuông thẻ bài, ở góc trái phía
trên hắn cũng xuất hiện một con số:
“3.”
Cấp bậc ba.
Lãnh chủ ma quỷ rơi mồ hôi như mưa, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không có khả
năng.”
Rốt cục nó đã tạo nghiệt gì nên mới bị một kỵ sĩ cấp ba thu làm nô lệ?
Liễu Bình vỗ vỗ bả vai của nó, nói lời an ủi: “Cũng may ngươi nhặt về được cái
mạng, không phải sao?”
Lãnh chủ ma quỷ không hé răng.
“Đi thôi, đi hội báo tình hình, sau đó làm chuyện mà ngươi vốn nên làm, sau
này chúng ta còn gặp lại.” Liễu Bình nói.
“Ngài thả ta đi?” Lãnh chủ ma quỷ kinh ngạc nói.
“Đương nhiên, nhưng ngươi chỉ có thể nói là do chính ngươi phát hiện, đừng đề
cập đến ta —— Ngươi vẫn có thể xử lý một chuyện nhỏ như vậy, không phải
sao?” Liễu Bình nói.
“... Vâng.” Lãnh chủ ma quỷ nói.
Nó hóa thành một ánh điện quang, nhanh chóng bay lên trời, biến mất trong tầm
mắt của Liễu Bình.
Liễu Bình nhảy lên đại thụ, liếc nhìn về hướng thành York một cái.
Tòa thành này… Đã bị hủy diệt.
Tà thần ẩn nấp trong bóng tối kia không cho mình cơ hội thay đổi lịch sử.
—— Nhưng sau sự kiện lịch sử thành York bị hủy diệt, hắn thả chạy ma quỷ, để
nó báo lại tình hình về tù nhân lên trên.
Nghe nói Giám sát hội là một tổ chức đối phó tù nhân.
Trong nhà giam kia, hắn thấy được vô số sâu bị, mà những con sâu đó giống
Tiền Chu Võ lúc trước y như đúc ——
Chúng thuộc về tà thần kia.
Cho nên, cứ để Giám Sát Hội đi đối phó tà thần đi.
Trong lịch sử xuất hiện một chuyện vốn chưa bao giờ xảy ra, kết quả sẽ như thế
nào?
Đây là thăm dò và phản kích của hắn.
Dù sao thì từ giờ trở đi, không ai biết rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Liễu Bình nhảy xuống từ trên cây, đi vào sâu bên trong cánh rừng.
Giám Sát Hội sắp tham gia sự kiện lần này, đương nhiên hắn không thể trở về
thành York nữa.
Vậy...
Rời đi nơi này.
Đi đến thành thị khác của vương quốc Tích Lan.
Dù sao hắn có Thánh Xan thuật nên không đói chết được, ngoài ra còn có chức
nghiệp trị liệu, cho dù hắn ở thành thị nào cũng tìm được việc làm thôi.
...
Một ngày sau.
Con đường bên ngoài rừng rậm.
Yana ăn xong một ngụm Thánh Xan cuối cùng, buông đồ ăn, cười nói: “Cảm ơn
đã tiếp đãi.”
“Ngươi ăn được?” Liễu Bình hỏi.
Ừ ề
“Ừ, sức mạnh không ngừng được khôi phục, trên người cũng không có nguyền
rủa, loại cảm giác này thật tốt.” Yana nói.
Liễu Bình búng tay một cái, bàn ăn lập tức biến mất.
“Trở về ngủ đi, chờ hoàn toàn khôi phục thì trở ra.” Liễu Bình nói.
“Được.” Yana lên tiếng rồi hóa thành thẻ bài, bay vào trong tay hắn lần nữa.
Liễu Bình cất thẻ bài đi, lại bắt đầu lên đường.
Trên đường hắn luôn đi về phía trước, không bao lâu sau, hắn nghe thấy đằng
trước truyền đến rất nhiều tiếng người.
Chỉ thấy một đám người đi đường dựng lều trại, đang ăn cơm, nghỉ ngơi.
Liễu Bình lập tức vui mừng.
Cuối cùng cũng gặp được người, vậy thì có thể hỏi thăm thành thị gần đây ở
hướng nào.
Hắn đi qua, lễ phép nói: “Làm phiền, cho hỏi một chút ——”
Một người thủ vệ quát: “Cút ngay, mau cút đi, thằng ăn mày!”
Hắn ta làm bộ muốn rút trường đao trong tay ra.
Liễu Bình giật mình, không khỏi lui về phía sau vài bước, nhìn lại thân thể của
mình.
—— Sau khi trải qua trận chiến ở thành York, tiếp theo thì tiến vào phòng giam,
đi thẳng một mạch thông qua đường hầm thật dài, đi cả ngày trong rừng rậm,
quần áo trên người hắn sớm đã rách bươm, còn tỏa ra mùi tro bụi và cháy khét.
Khó trách đối phương cảm thấy mình là tên ăn mày.
Liễu Bình cười cười, nói: “Vị đại ca này, ta chỉ muốn hỏi một chút, phải đi
hướng nào mới đến được thành thị gần nhất.”
Tên thủ vệ kia liếc hắn một cái, khinh miệt nói: “Quẹo qua bên trái mà đi, cứ đi
mãi thì ngươi có thể đến một nơi khác để ăn xin.”
Ở sau lưng hắn ta, những người ngồi đó cùng nhau ăn cơm sôi nổi nhìn lại
hướng bên này.
“Đa tạ.” Liễu Bình khẽ gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời đi.
Trên gương mặt Yana có thêm từng luồng sáng, nói: "Có lẽ chỉ cần ăn thêm vài
bàn tiệc thánh, ta sẽ trở nên bình thường lại."
"Hiện tại đi nghỉ ngơi đi, lần này nàng hãy ngủ ngon nhé, tới giờ cơm tối ta sẽ
gọi nàng dậy." Liễu Bình nói.
"Ừ, đúng rồi, Liễu Bình."
"Cái gì?"
"Cám ơn ngươi."
"Cám ơn cái gì, ta còn muốn cám ơn nàng đã xuất hiện kịp thời, cứu ta một
mạng ấy chứ."
"Không phải chuyện này, là khi trước, ngươi không trở lại Lục đạo Luân hồi mà
lựa chọn ở lại, cứu ta từ trên tay Aldrich... cho nên hiện tại ngươi chỉ có thể ở
lại Vĩnh Dạ, không thể trở về được nữa." Yana nhìn hắn, nói.
Liễu Bình lại nói với vẻ không quan tâm: "Thẻ bài sư phải có trách nhiệm chăm
sóc tốt Thị thần của bản thân mà, đúng không?"
Yana cắn môi, nhìn chằm chằm hắn.
Liễu Bình nói: "Đi ngủ đi, tới cơm tối ta lại gọi nàng."
"Ừ."
Yana nói, quanh người xuất hiện khung hình hư ảo, nhanh chóng hóa thành một
tấm thẻ bài, bay về trong tay Liễu Bình.
Liễu Bình thu hồi thẻ bài Thị thần, lại ném một tấm thẻ bài khác ra ngoài.
Bụp!
Lãnh chúa ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn, nghi ngờ hỏi:
"Vừa rồi ngươi đã cứu ta sao? Chờ đã, ngươi lại có thể thu hồi ta lại... tại sao ta
đã trở thành nô lệ của ngươi rồi?"
…
Ngoài thành York.
Rừng rậm.
Liễu Bình chui ra từ một hốc cây cổ thụ.
Lãnh chủ ma quỷ kia đi theo phía sau hắn.
Liễu Bình nhìn hướng thành York, mở miệng nói: “Nếu không gặp được ta thì
sau khi đến thành York, ngươi sẽ làm thế nào?”
“... Tùy tiện quan sát một chút, nếu không có tình huống gì đặc thù quá mức thì
trở về.” Lãnh chủ ma quỷ nói.
ễ
“Ngươi không phải là giám sát viên sao?” Liễu Bình hỏi.
“Đang thực tập.” Lãnh chủ ma quỷ đáp.
“Vì sao không cần cái đồng hồ tìm kiếm tù nhân kia?” Liễu Bình gặn hỏi.
Lãnh chủ ma quỷ nhìn hắn, dùng vẻ mặt phức tạp mà nói: “Lỡ như xảy ra vấn
đề thì sao? Trên thực tế, vừa rồi nếu chỉ có ta tiến vào phòng giam kia thì chắc
chắn ta đã chết ở trong đó.”
Liễu Bình nghe xong thì rơi vào trầm tư.
Linh hồn của đối phương không có dao động nào, hiển nhiên là đang nói thật.
Trong lịch sử của vương quốc Tích Lan, ngày 10 tháng 12 năm 37 hôm nay
chính là ngày thành York bị hủy diệt.
Lúc ấy chắc chắn Lãnh chủ ma quỷ này từng xuất hiện, nhưng chỉ sợ nó không
dùng đồng hồ, cũng không tiến vào phòng giam.
Mà lần này, hắn phát động cái đồng hồ kia.
Đây là điểm hoàn toàn khác biệt với lịch sử!
“Đi thôi.” Liễu Bình nói.
“A?” Lãnh chủ ma quỷ có chút không rõ.
“Báo chuyện ở nơi này cho cấp trên của ngươi, mục tiêu của các ngươi là tù
nhân, ta thật vui mừng vì các ngươi có thể tìm được mục tiêu.” Liễu Bình nói.
“Nhưng linh hồn của ta ——” Lãnh chủ ma quỷ nói.
“Thuộc về ta.” Liễu Bình nói.
“Ngài không thể tha cho ta sao? Ta cũng chỉ là một ma quỷ nho nhỏ cấp ba
mươi lăm, tội tình gì mà ngài làm khó xử một tiểu nhân vật như ta chứ?” Lãnh
chủ ma quỷ cầu xin.
Liễu Bình không nói gì.
Trong hư không dần dần hiện ra một cái khung vuông thẻ bài, ở góc trái phía
trên hắn cũng xuất hiện một con số:
“3.”
Cấp bậc ba.
Lãnh chủ ma quỷ rơi mồ hôi như mưa, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không có khả
năng.”
Rốt cục nó đã tạo nghiệt gì nên mới bị một kỵ sĩ cấp ba thu làm nô lệ?
Liễu Bình vỗ vỗ bả vai của nó, nói lời an ủi: “Cũng may ngươi nhặt về được cái
mạng, không phải sao?”
Lãnh chủ ma quỷ không hé răng.
“Đi thôi, đi hội báo tình hình, sau đó làm chuyện mà ngươi vốn nên làm, sau
này chúng ta còn gặp lại.” Liễu Bình nói.
“Ngài thả ta đi?” Lãnh chủ ma quỷ kinh ngạc nói.
“Đương nhiên, nhưng ngươi chỉ có thể nói là do chính ngươi phát hiện, đừng đề
cập đến ta —— Ngươi vẫn có thể xử lý một chuyện nhỏ như vậy, không phải
sao?” Liễu Bình nói.
“... Vâng.” Lãnh chủ ma quỷ nói.
Nó hóa thành một ánh điện quang, nhanh chóng bay lên trời, biến mất trong tầm
mắt của Liễu Bình.
Liễu Bình nhảy lên đại thụ, liếc nhìn về hướng thành York một cái.
Tòa thành này… Đã bị hủy diệt.
Tà thần ẩn nấp trong bóng tối kia không cho mình cơ hội thay đổi lịch sử.
—— Nhưng sau sự kiện lịch sử thành York bị hủy diệt, hắn thả chạy ma quỷ, để
nó báo lại tình hình về tù nhân lên trên.
Nghe nói Giám sát hội là một tổ chức đối phó tù nhân.
Trong nhà giam kia, hắn thấy được vô số sâu bị, mà những con sâu đó giống
Tiền Chu Võ lúc trước y như đúc ——
Chúng thuộc về tà thần kia.
Cho nên, cứ để Giám Sát Hội đi đối phó tà thần đi.
Trong lịch sử xuất hiện một chuyện vốn chưa bao giờ xảy ra, kết quả sẽ như thế
nào?
Đây là thăm dò và phản kích của hắn.
Dù sao thì từ giờ trở đi, không ai biết rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Liễu Bình nhảy xuống từ trên cây, đi vào sâu bên trong cánh rừng.
Giám Sát Hội sắp tham gia sự kiện lần này, đương nhiên hắn không thể trở về
thành York nữa.
Vậy...
Rời đi nơi này.
Đi đến thành thị khác của vương quốc Tích Lan.
Dù sao hắn có Thánh Xan thuật nên không đói chết được, ngoài ra còn có chức
nghiệp trị liệu, cho dù hắn ở thành thị nào cũng tìm được việc làm thôi.
...
Một ngày sau.
Con đường bên ngoài rừng rậm.
Yana ăn xong một ngụm Thánh Xan cuối cùng, buông đồ ăn, cười nói: “Cảm ơn
đã tiếp đãi.”
“Ngươi ăn được?” Liễu Bình hỏi.
Ừ ề
“Ừ, sức mạnh không ngừng được khôi phục, trên người cũng không có nguyền
rủa, loại cảm giác này thật tốt.” Yana nói.
Liễu Bình búng tay một cái, bàn ăn lập tức biến mất.
“Trở về ngủ đi, chờ hoàn toàn khôi phục thì trở ra.” Liễu Bình nói.
“Được.” Yana lên tiếng rồi hóa thành thẻ bài, bay vào trong tay hắn lần nữa.
Liễu Bình cất thẻ bài đi, lại bắt đầu lên đường.
Trên đường hắn luôn đi về phía trước, không bao lâu sau, hắn nghe thấy đằng
trước truyền đến rất nhiều tiếng người.
Chỉ thấy một đám người đi đường dựng lều trại, đang ăn cơm, nghỉ ngơi.
Liễu Bình lập tức vui mừng.
Cuối cùng cũng gặp được người, vậy thì có thể hỏi thăm thành thị gần đây ở
hướng nào.
Hắn đi qua, lễ phép nói: “Làm phiền, cho hỏi một chút ——”
Một người thủ vệ quát: “Cút ngay, mau cút đi, thằng ăn mày!”
Hắn ta làm bộ muốn rút trường đao trong tay ra.
Liễu Bình giật mình, không khỏi lui về phía sau vài bước, nhìn lại thân thể của
mình.
—— Sau khi trải qua trận chiến ở thành York, tiếp theo thì tiến vào phòng giam,
đi thẳng một mạch thông qua đường hầm thật dài, đi cả ngày trong rừng rậm,
quần áo trên người hắn sớm đã rách bươm, còn tỏa ra mùi tro bụi và cháy khét.
Khó trách đối phương cảm thấy mình là tên ăn mày.
Liễu Bình cười cười, nói: “Vị đại ca này, ta chỉ muốn hỏi một chút, phải đi
hướng nào mới đến được thành thị gần nhất.”
Tên thủ vệ kia liếc hắn một cái, khinh miệt nói: “Quẹo qua bên trái mà đi, cứ đi
mãi thì ngươi có thể đến một nơi khác để ăn xin.”
Ở sau lưng hắn ta, những người ngồi đó cùng nhau ăn cơm sôi nổi nhìn lại
hướng bên này.
“Đa tạ.” Liễu Bình khẽ gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro