Giết cùng cứu
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Triệu Thiền Y chém giết một lượt, bỗng nhiên đưa tay đặt lên đầu một vị tín đồ,
dùng Sưu Hồn thuật, lớn tiếng nói: "Có tất cả mười lăm đứa trẻ, đều bị nhốt vào
trong một hầm ngầm cách nơi này không xa."
"Được." Liễu Bình nói.
Hắn đứng dậy, hai tay tản ra ánh sáng ấm áp, nhìn về phía đám người đang kêu
rên kia.
Ánh sáng vẩy xuống.
Vết thương của tất cả người bị thương dần dần khép lại, tiến vào trạng thái hôn
mê (hấp hối).
Chỉ một lát sau.
Những tín đồ này dần dần mất đi hô hấp.
Liễu Bình hài lòng, thu tay lại, lẩm bẩm nói:
"Ta yêu quý đám ác ôn này quá mà."
Trên mặt đất, viên Thánh thạch kia bỗng nhiên nói ra bằng giọng uy nghiêm:
"Trong Vĩnh Dạ, mọi tông giáo chính là vật sở hữu tư nhân của Thần linh, tín
đồ cũng là tài sản riêng của Thần linh, ngươi không có quyền quấy rối cùng giết
hại, nếu không chính là phạm tội."
Liễu Bình mỉm cười, nói với Thánh thạch: "Ta cần phải nói ra một sự kiện chân
thật..."
"Phạm tội là quyền lợi của ta."
Rắc!
Thánh thạch bị hắn giẫm nát.
Vào lúc này, bóng hình của Triệu Thiền Y cũng bay lượn trở về nơi đây, nhẹ
nhàng đặt từng đứa trẻ xuống mặt đất.
Những đứa trẻ này bị trói rất chặt, miệng bị bít kín, không thể phát ra bất cứ âm
thanh nào cả.
Bọn họ nhìn đám tín đồ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, sau đó dùng ánh mắt chờ
mong mà nhìn về phía Liễu Bình.
"Đều còn sống, thế nhưng đã mấy ngày đều không ăn thứ gì, hơi suy yếu." Triệu
Thiền Y nói.
Ngón tay Triệu Thiền Y động đậy mấy lần, trói buộc trên người những đứa trẻ
kia đã bị loại bỏ.
Liễu Bình thì thầm vài câu, xung quanh xuất hiện từng cái bàn dài, phía trên
xuất hiện thức ăn rất phong phú.
"Được rồi, đều tới đây dùng cơm đi, ăn no rồi mới có sức trở về nhà."
ắ ỗ
Hắn vỗ tay nói.
Bọn nhỏ đã sắp chết đói, khi thấy người xấu đều bị đánh bại, lại có nhiều thức
ăn ngon xuất hiện trước mặt như vậy, cả đám đều nhao nhao đi tới, bắt đầu dùng
cơm.
Khi ăn tới một nửa, Liễu Bình bỗng nhiên cao giọng hỏi:
"Đồ ăn có ngon hay không?"
"Ngon ạ!" Bọn nhỏ liên tục trả lời.
"À, cám ơn, sự ca ngợi của mấy đứa chính là thù lao tốt nhất của ta."
Liễu Bình mỉm cười nói, tiện tay cầm một chiếc bánh ngọt lên, bắt đầu ăn.
"Nhìn qua rất ngon đó, ta có thể ăn cùng với bọn nhỏ này hay không?" Triệu
Thiền Y nhỏ giọng hỏi.
"Có thể." Liễu Bình nói.
Triệu Thiền Y vui vẻ ngồi xuống trước bàn ăn.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói: "Có thể thấy được một vị
Miêu yêu xinh đẹp như vậy ăn cơm, chính là thù lao tốt nhất cho bữa cơm này."
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Đã thanh toán thù lao.]
[Triệu Thiền Y có thể hoàn toàn hưởng thụ bữa tiệc ẩn chứa lực lượng thần
thánh này.]
Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng.
Triệu Thiền Y cũng đã ngồi xuống, đưa lưng về phía Liễu Bình, đang thưởng
thức một chiếc bánh ngọt, vào lúc này, lỗ tai bỗng nhiên giật nhẹ.
Nàng cắm đầu vào trong bàn ăn, nửa ngày đều không nâng lên.
Bỗng nhiên, một đứa bé với phong thái đúng mức hỏi:
"Chú ơi, chú là một Thánh kỵ sĩ sao?"
"Tại sao nhóc lại nhìn ra được?" Liễu Bình hỏi lại.
"Bởi vì đỉnh đầu của chú có vòng sáng kia kìa, ta nghe nói chỉ có Thánh kỵ sĩ
mới có được loại vòng sáng hoàn mỹ không tì vết như vậy." Cậu bé nói.
Đám trẻ còn lại cũng quay lại nhìn với vẻ tò mò.
"Ha ha ha, kiến thức của nhóc cũng khá lắm, đúng vậy, ta là Thánh kỵ sĩ."
Liễu Bình chỉnh lại vòng sáng trên đầu mình, ưỡn ngực nói.
Ngay lập tức, ánh mắt của đám trẻ con lộ ra vẻ tôn kính và ngưỡng mộ.
"Thế nhưng ta nghe nói Thánh kỵ sĩ là một chức nghiệp thuần khiết nhất, chưa
từng giết người... mà chú lại giết nhiều người xấu như vậy rồi." Cậu bé hỏi lại
với vẻ khó hiểu.
ế ể
"Nghe này, thế giới này luôn luôn có đủ loại tội ác, có đôi lúc, đạo lý là có thể
biến báo." Liễu Bình nói.
"Có phải vậy hay không? Thánh kỵ sĩ thuần khiết cũng có thể biến báo hả?"
Cậu bé bán tín bán nghi, hỏi lại.
"Đương nhiên, nhóc hoàn toàn có thể tin tưởng điều này, dù sao vòng sáng của
ta vẫn đang lơ lửng trên đỉnh đầu mà, mời xem." Liễu Bình chỉ vào đỉnh đầu
của mình, nói.
Ngay sau đó...
Vòng sáng trên đỉnh đầu hắn biến mất.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy trong hư không xuất hiện:
[Thời gian đã tới.]
[Hiệu quả do Anh linh che chở mang tới đã biến mất.]
[Ngươi đã mất đi năng lực biến chủng của Yana: Vòng tròn thần thánh.]
[Muốn tiếp tục thu được lực lượng của Anh linh, ngươi lại phải kích hoạt Anh
linh che chở một lần nữa.]
Vẻ mặt của Liễu Bình cứng lại.
Đám trẻ con cũng giật mình.
Còn cậu bé kia thì lộ ra vẻ mặt thương hại, nhỏ giọng nói:
"Chú à, chú không thuần khiết."
…
"Đây chính là tấm lòng biết ơn của chúng ta, hi vọng ngươi có thể nhận lấy nó."
Một người đàn ông trung niên đeo kính mắt nói.
Liễu Bình đứng cạnh ông ta, nhìn những người khác đang liên tục thu thập thi
thể trên quảng trường.
Giáo đường được xây dựng trên đỉnh núi.
Khi giáo đường bốc cháy, thị trấn phụ cận phát hiện ra ngay lập tức, còn điều
động nhân lực tới điều tra nữa.
Chuyện này rất nhanh đã truyền đi, đưa tới chấn động rất lớn.
Người nhà của những đứa bé kia đã tới ngay sớm ngày hôm sau.
Cậu bé kia đã tìm được cha của mình, kéo cha mình qua một bên, chỉ vào Liễu
Bình nhỏ giọng nói: "Thánh kỵ sĩ... là một tên có khuôn mặt già trước tuổi...
không thuần khiết..."
Sau khi nghe con trai mình kể lại.
Người cha nhìn qua rất có quyền thế kia dần dần xúc động, sau khi trưng cầu ý
kiến của những quan chức thôn xóm phụ cận, rất trịnh trọng đặt một tấm thẻ bài
tới trước mặt Liễu Bình.
ễ ề ấ
Liễu Bình nhìn về phía tấm thẻ bài kia.
Trên thẻ bài chỉ có một lá cờ có thêu một tấm khiên.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:
[Quân kỳ của quân phòng giữ thành York.]
[Người có được chiếc quân kỳ này, được bổ nhiệm là Kỵ sĩ trưởng quân phòng
giữ thành York, phụ trách triệu tập chức nghiệp giả các nơi, thành lập đội kỵ sĩ,
phụ trách công việc phòng ngự và trật tự thành York.]
[Chúc mừng!]
[Ngươi đạt được thế giới hiện tại chấp thuận.]
[Đây là điểm khởi đầu của ngươi.]
[Xin hãy tiếp nhận tấm thẻ bài này, nếu không ngươi sẽ là một lưu dân, mà Tà
Thần đang từng bước cướp đoạt quyền hành của thế giới này, dần dần ngươi sẽ
không thể chống lại được nó.]
Liễu Bình không do dự nữa.
Hắn tiếp nhận thẻ bài, hỏi:
"Cám ơn các hạ đã tin tưởng ta, còn không biết các hạ là?"
"Ta là tử tước Addington, là thành chủ thành York... trong đoạn thời gian trước
vừa lúc bị ma quỷ công kích thành thị, đội kỵ sĩ quân phòng giữ bị chết quá
nhiều người, nếu không sẽ không tạo thành nhiễu loạn lớn tới như vậy." Người
trung niên đeo kính kia thở dài, nói.
Liễu Bình giật mình.
Hóa ra đối phương cũng đang thiếu nhân lực, cho nên khi thấy mình là kỵ sĩ có
năng lực, đương nhiên cũng muốn giữ lại.
dùng Sưu Hồn thuật, lớn tiếng nói: "Có tất cả mười lăm đứa trẻ, đều bị nhốt vào
trong một hầm ngầm cách nơi này không xa."
"Được." Liễu Bình nói.
Hắn đứng dậy, hai tay tản ra ánh sáng ấm áp, nhìn về phía đám người đang kêu
rên kia.
Ánh sáng vẩy xuống.
Vết thương của tất cả người bị thương dần dần khép lại, tiến vào trạng thái hôn
mê (hấp hối).
Chỉ một lát sau.
Những tín đồ này dần dần mất đi hô hấp.
Liễu Bình hài lòng, thu tay lại, lẩm bẩm nói:
"Ta yêu quý đám ác ôn này quá mà."
Trên mặt đất, viên Thánh thạch kia bỗng nhiên nói ra bằng giọng uy nghiêm:
"Trong Vĩnh Dạ, mọi tông giáo chính là vật sở hữu tư nhân của Thần linh, tín
đồ cũng là tài sản riêng của Thần linh, ngươi không có quyền quấy rối cùng giết
hại, nếu không chính là phạm tội."
Liễu Bình mỉm cười, nói với Thánh thạch: "Ta cần phải nói ra một sự kiện chân
thật..."
"Phạm tội là quyền lợi của ta."
Rắc!
Thánh thạch bị hắn giẫm nát.
Vào lúc này, bóng hình của Triệu Thiền Y cũng bay lượn trở về nơi đây, nhẹ
nhàng đặt từng đứa trẻ xuống mặt đất.
Những đứa trẻ này bị trói rất chặt, miệng bị bít kín, không thể phát ra bất cứ âm
thanh nào cả.
Bọn họ nhìn đám tín đồ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, sau đó dùng ánh mắt chờ
mong mà nhìn về phía Liễu Bình.
"Đều còn sống, thế nhưng đã mấy ngày đều không ăn thứ gì, hơi suy yếu." Triệu
Thiền Y nói.
Ngón tay Triệu Thiền Y động đậy mấy lần, trói buộc trên người những đứa trẻ
kia đã bị loại bỏ.
Liễu Bình thì thầm vài câu, xung quanh xuất hiện từng cái bàn dài, phía trên
xuất hiện thức ăn rất phong phú.
"Được rồi, đều tới đây dùng cơm đi, ăn no rồi mới có sức trở về nhà."
ắ ỗ
Hắn vỗ tay nói.
Bọn nhỏ đã sắp chết đói, khi thấy người xấu đều bị đánh bại, lại có nhiều thức
ăn ngon xuất hiện trước mặt như vậy, cả đám đều nhao nhao đi tới, bắt đầu dùng
cơm.
Khi ăn tới một nửa, Liễu Bình bỗng nhiên cao giọng hỏi:
"Đồ ăn có ngon hay không?"
"Ngon ạ!" Bọn nhỏ liên tục trả lời.
"À, cám ơn, sự ca ngợi của mấy đứa chính là thù lao tốt nhất của ta."
Liễu Bình mỉm cười nói, tiện tay cầm một chiếc bánh ngọt lên, bắt đầu ăn.
"Nhìn qua rất ngon đó, ta có thể ăn cùng với bọn nhỏ này hay không?" Triệu
Thiền Y nhỏ giọng hỏi.
"Có thể." Liễu Bình nói.
Triệu Thiền Y vui vẻ ngồi xuống trước bàn ăn.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói: "Có thể thấy được một vị
Miêu yêu xinh đẹp như vậy ăn cơm, chính là thù lao tốt nhất cho bữa cơm này."
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Đã thanh toán thù lao.]
[Triệu Thiền Y có thể hoàn toàn hưởng thụ bữa tiệc ẩn chứa lực lượng thần
thánh này.]
Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng.
Triệu Thiền Y cũng đã ngồi xuống, đưa lưng về phía Liễu Bình, đang thưởng
thức một chiếc bánh ngọt, vào lúc này, lỗ tai bỗng nhiên giật nhẹ.
Nàng cắm đầu vào trong bàn ăn, nửa ngày đều không nâng lên.
Bỗng nhiên, một đứa bé với phong thái đúng mức hỏi:
"Chú ơi, chú là một Thánh kỵ sĩ sao?"
"Tại sao nhóc lại nhìn ra được?" Liễu Bình hỏi lại.
"Bởi vì đỉnh đầu của chú có vòng sáng kia kìa, ta nghe nói chỉ có Thánh kỵ sĩ
mới có được loại vòng sáng hoàn mỹ không tì vết như vậy." Cậu bé nói.
Đám trẻ còn lại cũng quay lại nhìn với vẻ tò mò.
"Ha ha ha, kiến thức của nhóc cũng khá lắm, đúng vậy, ta là Thánh kỵ sĩ."
Liễu Bình chỉnh lại vòng sáng trên đầu mình, ưỡn ngực nói.
Ngay lập tức, ánh mắt của đám trẻ con lộ ra vẻ tôn kính và ngưỡng mộ.
"Thế nhưng ta nghe nói Thánh kỵ sĩ là một chức nghiệp thuần khiết nhất, chưa
từng giết người... mà chú lại giết nhiều người xấu như vậy rồi." Cậu bé hỏi lại
với vẻ khó hiểu.
ế ể
"Nghe này, thế giới này luôn luôn có đủ loại tội ác, có đôi lúc, đạo lý là có thể
biến báo." Liễu Bình nói.
"Có phải vậy hay không? Thánh kỵ sĩ thuần khiết cũng có thể biến báo hả?"
Cậu bé bán tín bán nghi, hỏi lại.
"Đương nhiên, nhóc hoàn toàn có thể tin tưởng điều này, dù sao vòng sáng của
ta vẫn đang lơ lửng trên đỉnh đầu mà, mời xem." Liễu Bình chỉ vào đỉnh đầu
của mình, nói.
Ngay sau đó...
Vòng sáng trên đỉnh đầu hắn biến mất.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy trong hư không xuất hiện:
[Thời gian đã tới.]
[Hiệu quả do Anh linh che chở mang tới đã biến mất.]
[Ngươi đã mất đi năng lực biến chủng của Yana: Vòng tròn thần thánh.]
[Muốn tiếp tục thu được lực lượng của Anh linh, ngươi lại phải kích hoạt Anh
linh che chở một lần nữa.]
Vẻ mặt của Liễu Bình cứng lại.
Đám trẻ con cũng giật mình.
Còn cậu bé kia thì lộ ra vẻ mặt thương hại, nhỏ giọng nói:
"Chú à, chú không thuần khiết."
…
"Đây chính là tấm lòng biết ơn của chúng ta, hi vọng ngươi có thể nhận lấy nó."
Một người đàn ông trung niên đeo kính mắt nói.
Liễu Bình đứng cạnh ông ta, nhìn những người khác đang liên tục thu thập thi
thể trên quảng trường.
Giáo đường được xây dựng trên đỉnh núi.
Khi giáo đường bốc cháy, thị trấn phụ cận phát hiện ra ngay lập tức, còn điều
động nhân lực tới điều tra nữa.
Chuyện này rất nhanh đã truyền đi, đưa tới chấn động rất lớn.
Người nhà của những đứa bé kia đã tới ngay sớm ngày hôm sau.
Cậu bé kia đã tìm được cha của mình, kéo cha mình qua một bên, chỉ vào Liễu
Bình nhỏ giọng nói: "Thánh kỵ sĩ... là một tên có khuôn mặt già trước tuổi...
không thuần khiết..."
Sau khi nghe con trai mình kể lại.
Người cha nhìn qua rất có quyền thế kia dần dần xúc động, sau khi trưng cầu ý
kiến của những quan chức thôn xóm phụ cận, rất trịnh trọng đặt một tấm thẻ bài
tới trước mặt Liễu Bình.
ễ ề ấ
Liễu Bình nhìn về phía tấm thẻ bài kia.
Trên thẻ bài chỉ có một lá cờ có thêu một tấm khiên.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:
[Quân kỳ của quân phòng giữ thành York.]
[Người có được chiếc quân kỳ này, được bổ nhiệm là Kỵ sĩ trưởng quân phòng
giữ thành York, phụ trách triệu tập chức nghiệp giả các nơi, thành lập đội kỵ sĩ,
phụ trách công việc phòng ngự và trật tự thành York.]
[Chúc mừng!]
[Ngươi đạt được thế giới hiện tại chấp thuận.]
[Đây là điểm khởi đầu của ngươi.]
[Xin hãy tiếp nhận tấm thẻ bài này, nếu không ngươi sẽ là một lưu dân, mà Tà
Thần đang từng bước cướp đoạt quyền hành của thế giới này, dần dần ngươi sẽ
không thể chống lại được nó.]
Liễu Bình không do dự nữa.
Hắn tiếp nhận thẻ bài, hỏi:
"Cám ơn các hạ đã tin tưởng ta, còn không biết các hạ là?"
"Ta là tử tước Addington, là thành chủ thành York... trong đoạn thời gian trước
vừa lúc bị ma quỷ công kích thành thị, đội kỵ sĩ quân phòng giữ bị chết quá
nhiều người, nếu không sẽ không tạo thành nhiễu loạn lớn tới như vậy." Người
trung niên đeo kính kia thở dài, nói.
Liễu Bình giật mình.
Hóa ra đối phương cũng đang thiếu nhân lực, cho nên khi thấy mình là kỵ sĩ có
năng lực, đương nhiên cũng muốn giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro