Nơi Lưu Vong
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 11:15:40
Giáo đường.
Giáo đường màu đen bị ngọn lửa nóng hừng hực bao phủ, bên trong truyền tới
vô số âm thanh sợ hãi:
"Cửa chính đã bị khóa!"
"Mở cửa, nhanh nghĩ cách mở cửa ra!"
"Phá tan nó ra!"
"Không được, đây là cửa bí pháp, cần có chìa khóa mới có thể mở ra."
"Lửa! Lửa!"
"Cứu mạng!"
Liễu Bình kinh ngạc đứng tại bên ngoài giáo đường, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh
tòa giáo đường.
Trên đỉnh của giáo đường, là một bức tượng kim loại của Thần linh, có áo
choàng bóng đêm rộng lớn che đi thân hình, chỉ lộ ra một cánh tay xương trắng,
cầm một cán cân thiên bình tinh xảo.
Là tên Tà Thần kia!
Trong lịch sử vương quốc Ceylon, nó đã từng khống chế nơi này!
Liễu Bình bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng hơn hẳn.
Thảo nào nó không muốn người khác điều tra lịch sử, điều này cũng có thể hiểu
được.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Mở cửa cứu người, hoặc là tùy ý để cho nhóm tín đồ đầu tiên của Tà Thần bị
thiêu chết sạch, ngươi cần lựa chọn một trong hai loại vận mệnh này để mở đầu
hành trình của ngươi.]
[Căn cứ lựa chọn của ngươi, ngươi sẽ gia nhập vào thế lực khác nhau, hòa vào
vận mệnh khác nhau để thăm dò tương lai.]
Liễu Bình nhìn chìa khóa đen trong tay mà giật mình nói: "Hóa ra là dùng như
vậy."
Như vậy, nên lựa chọn như thế nào đây?
Để bọn họ bị thiêu chết, vương quốc sẽ có được càng nhiều thời gian để chuẩn
bị hơn.
Cứu bọn họ, có thể trà trộn vào trong bọn họ sao?
Không...
Thần linh tuyệt đối không tiếp nhận một người không có đức tin.
Nên lựa chọn như thế nào đây?
ễ ỗ ầ
Liễu Bình đứng tại chỗ, trầm tư suy nghĩ.
Thời gian dần dần trôi qua.
Lần này, hắn suy tư trong thời gian rất dài.
Tới tận khi thế lửa trong giáo đường càng lúc càng lớn, âm thanh giãy dụa cầu
cứu càng ngày càng yếu ớt, hắn mới vỗ đầu một cái.
"Gần đủ rồi... chắc hẳn bên trong có rất nhiều người chịu thương thế rất nặng,
cần ta tới 'cứu tử phù thương' chứ."
Liễu Bình lẩm bẩm, tiện tay đặt vòng sáng của Thánh kỵ sĩ lên đỉnh đầu, rồi
chỉnh lại cho nó ngay ngắn.
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Các vị đừng sợ, lấy danh nghĩa chính nghĩa
cùng từ bi, ta tới cứu mọi người đây!"
Hắn cắm chìa khóa vào cửa sắt, dùng sức vặn khóa ra.
…
"Cố gắng!"
"Đừng từ bỏ, ta sẽ trị liệu cho các ngươi!"
"Sẽ khỏi ngay thôi!"
"Tất cả mọi người đều sẽ được cứu!"
Ánh sáng ấp áp, dịu nhẹ vẩy xuống.
Đám người nằm trên quảng trường kia liên tục phát ra những tiếng rên rỉ.
Không ít người đã lâm vào hôn mê...
Thế nhưng vết bỏng trên người bọn họ đã biến mất hoàn toàn, nhìn qua có vẻ
như đã khỏi hẳn.
Khi ngọn lửa trong giáo đường bị dập tắt, mọi người cũng đã được trị liệu.
Ít nhất có 70% người được cứu trở về.
Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, trên mặt lộ vẻ
mỏi mệt.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mắt hắn:
[Ngươi đã sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.]
[Hồn lực của ngươi đã được bổ sung, hiện tại đã được bổ sung đầy đủ, bộ phận
Hồn lực dư thừa đã cống hiến cho Andrea.]
[Nếu như ngươi muốn tiến hành thăng cấp, xin chú ý.]
[Trong thời đại này, cấp độ của ngươi sẽ do Danh Sách: 'Nơi Lưu Vong' phụ
trách thăng cấp.]
Nhìn thấy Hồn lực tăng lên không ngừng, Liễu Bình lộ ra vẻ vui mừng.
Thế nhưng ở trong mắt người khác...
ề ắ ồ ấ
Sau khi cứu ra được nhiều người như vậy, hắn mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, trên
mặt lại nở một nụ cười vui mừng.
Một tín đồ miễn cưỡng có thể cử động bò tới trước mặt hắn, nói với giọng xúc
động rơi lệ:
"Cám ơn ngươi, ngươi đã cứu tất cả mọi người chúng ta, ta tặng cho ngươi thứ
này làm thù lao."
Hai tay hắn ta nâng tảng đá có khắc phù văn, run rẩy đưa tới trước mặt Liễu
Bình.
"Ta đâu thể nhận được." Liễu Bình từ chối.
Những tín đồ còn tỉnh táo cũng quay đầu nhìn qua.
"Đây là thứ quý giá nhất của chúng ta, hi vọng ngươi có thể nhận lấy." Tín đồ
nói với vẻ chân thành.
Liễu Bình nhìn về phía tảng đá kia, lộ ra vẻ tò mò.
Tín đồ kia thấy thần sắc của hắn như vậy, giải thích: "Đây là Thánh thạch, chỉ
cần ngươi cầu nguyện với nó, nó sẽ nói toàn bộ lợi ích khi ngươi thờ phụng
Thần linh, rất là thần kỳ."
À ra vậy, hóa ra là một vật phẩm tuyên truyền làm bằng đá.
Liễu Bình tiếp nhận tảng đá, không nhịn được hỏi: "Nó thật biết nói chuyện
sao?"
"Đúng thế."
"Thế nhưng nó có tác dụng gì?"
"Chỉ cần ngươi hỏi nó, nó sẽ nói đủ loại lợi ích và phương pháp thờ phụng Thần
linh cho ngươi biết." Tín đồ lại giải thích lần nữa.
"Chỉ cần dùng một trang giấy là được rồi mà." Liễu Bình nhún vai, nói.
Các tín đồ đều ngẩn người.
Đúng vậy.
Không phải là dùng tấm giấy càng dễ dàng hơn sao?
"Chỉ có Thần linh mới có thể làm tảng đá nói chuyện, đây là Thần tích." Tên tín
đồ kia vội vàng nhấn mạnh.
"Thì ra là thế, các ngươi tụ tập ở nơi này vào ngày hôm nay làm cái gì?" Liễu
Bình hỏi.
"Chuẩn bị một trận hiến tế, ngày mai chúng ta muốn..." Tín đồ bỗng ngậm
miệng lại.
Hắn ta bỗng phát hiện chính mình nói hơi nhiều rồi.
"Thế nào? Không thể nói cho ta biết sao?" Liễu Bình cười hỏi.
"Trừ khi ngươi gia nhập với chúng ta... hãy gia nhập với chúng ta đi, đây là một
con đường thoát khỏi thế tục cùng tầm thường, nếu như không phải ngươi đã
ắ ắ ế ồ
cứu chúng ta, ta chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết." Tín đồ nói.
Liễu Bình bật cười.
"Ngươi không nói, thế nhưng sản phẩm tuyên truyền này biết nói chuyện mà."
Hắn giơ tảng đá lên, hỏi: "Hiến tế là gì?"
Từ trên tảng tá truyền ra giọng nói uy nghiêm:
"Tạo dựng pháp trận hiến tế đặc biệt, dâng hiến linh hồn nhi đồng thuần khiết
cho Thần linh, từ đó thu hoạch được lực lượng quý giá do Thần linh ban
thưởng."
Liễu Bình nhìn về phía đám tín đồ, lại thấy các tín đồ đều nhìn mình với vẻ hồi
hộp.
Liễu Bình lộ ra vẻ như trút được gánh nặng vậy, nói nhỏ:
"Quá tốt rồi."
"Quá tốt rồi? Ngươi nói là quá tốt rồi?" Tên tín đồ kia vội hỏi.
"Ta đã từng nghĩ đám các ngươi chỉ là do ngu dốt, cho nên đang đau đầu phải
giúp đỡ các ngươi như thế nào mới tốt... thế nhưng không nghĩ tới, các ngươi lại
giúp đỡ ta một tay." Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, gia nhập giáo hội đi, tất cả mọi người đều giống như người thân, sẽ
giúp đỡ và che chở lẫn nhau." Người tín đồ kia vui vẻ nói.
"Có lẽ ngươi đã hiểu lầm ý của ta..."
Liễu Bình vỗ tay.
Sau lưng hắn, một cô gái siêu phàm thoát tục xuất hiện.
Cô gái này nâng bàn tay thon dài của mình lên, năm ngón tay hóa thành móng
vuốt sắc bén trong nháy mắt.
Liễu Bình đang định nói chuyện, trước mắt lại hiện lên từng hàng chữ nhỏ bùng
cháy:
[Hoàn cảnh hiện tại thuộc thời đại phong ấn.]
[Mọi chuyện diễn ra tại nơi này sẽ không truyền đi.]
[Thế nhưng ngươi phải chú ý, mỗi một chuyện mà ngươi làm, đều ảnh hưởng
tới cách nhìn của toàn bộ thế giới Danh Sách đối với ngươi, cũng sinh ra tác
dụng quyết định đối với vận mệnh kế tiếp của ngươi.]
Liễu Bình đọc xong, nói:
"Thiền Y."
"Nói đi... ngươi muốn chơi như thế nào." Triệu Thiền Y liếm nhẹ móng vuốt,
nói.
"Hỏi ra địa điểm mà bọn chúng bắt nhốt nhi đồng, sau đó lưu lại cho bọn chúng
một hơi thở." Liễu Bình nói.
"Giao cho ta đi." Triệu Thiền Y nói.
ế ấ ỗ
Thân hình nàng hơi động, biến mất tại chỗ.
Từng tín đồ giữa sân bị móng vuốt xé rách thân thể, nằm trên mặt đất kêu thảm
liên tục.
Giáo đường màu đen bị ngọn lửa nóng hừng hực bao phủ, bên trong truyền tới
vô số âm thanh sợ hãi:
"Cửa chính đã bị khóa!"
"Mở cửa, nhanh nghĩ cách mở cửa ra!"
"Phá tan nó ra!"
"Không được, đây là cửa bí pháp, cần có chìa khóa mới có thể mở ra."
"Lửa! Lửa!"
"Cứu mạng!"
Liễu Bình kinh ngạc đứng tại bên ngoài giáo đường, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh
tòa giáo đường.
Trên đỉnh của giáo đường, là một bức tượng kim loại của Thần linh, có áo
choàng bóng đêm rộng lớn che đi thân hình, chỉ lộ ra một cánh tay xương trắng,
cầm một cán cân thiên bình tinh xảo.
Là tên Tà Thần kia!
Trong lịch sử vương quốc Ceylon, nó đã từng khống chế nơi này!
Liễu Bình bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng hơn hẳn.
Thảo nào nó không muốn người khác điều tra lịch sử, điều này cũng có thể hiểu
được.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Mở cửa cứu người, hoặc là tùy ý để cho nhóm tín đồ đầu tiên của Tà Thần bị
thiêu chết sạch, ngươi cần lựa chọn một trong hai loại vận mệnh này để mở đầu
hành trình của ngươi.]
[Căn cứ lựa chọn của ngươi, ngươi sẽ gia nhập vào thế lực khác nhau, hòa vào
vận mệnh khác nhau để thăm dò tương lai.]
Liễu Bình nhìn chìa khóa đen trong tay mà giật mình nói: "Hóa ra là dùng như
vậy."
Như vậy, nên lựa chọn như thế nào đây?
Để bọn họ bị thiêu chết, vương quốc sẽ có được càng nhiều thời gian để chuẩn
bị hơn.
Cứu bọn họ, có thể trà trộn vào trong bọn họ sao?
Không...
Thần linh tuyệt đối không tiếp nhận một người không có đức tin.
Nên lựa chọn như thế nào đây?
ễ ỗ ầ
Liễu Bình đứng tại chỗ, trầm tư suy nghĩ.
Thời gian dần dần trôi qua.
Lần này, hắn suy tư trong thời gian rất dài.
Tới tận khi thế lửa trong giáo đường càng lúc càng lớn, âm thanh giãy dụa cầu
cứu càng ngày càng yếu ớt, hắn mới vỗ đầu một cái.
"Gần đủ rồi... chắc hẳn bên trong có rất nhiều người chịu thương thế rất nặng,
cần ta tới 'cứu tử phù thương' chứ."
Liễu Bình lẩm bẩm, tiện tay đặt vòng sáng của Thánh kỵ sĩ lên đỉnh đầu, rồi
chỉnh lại cho nó ngay ngắn.
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Các vị đừng sợ, lấy danh nghĩa chính nghĩa
cùng từ bi, ta tới cứu mọi người đây!"
Hắn cắm chìa khóa vào cửa sắt, dùng sức vặn khóa ra.
…
"Cố gắng!"
"Đừng từ bỏ, ta sẽ trị liệu cho các ngươi!"
"Sẽ khỏi ngay thôi!"
"Tất cả mọi người đều sẽ được cứu!"
Ánh sáng ấp áp, dịu nhẹ vẩy xuống.
Đám người nằm trên quảng trường kia liên tục phát ra những tiếng rên rỉ.
Không ít người đã lâm vào hôn mê...
Thế nhưng vết bỏng trên người bọn họ đã biến mất hoàn toàn, nhìn qua có vẻ
như đã khỏi hẳn.
Khi ngọn lửa trong giáo đường bị dập tắt, mọi người cũng đã được trị liệu.
Ít nhất có 70% người được cứu trở về.
Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, trên mặt lộ vẻ
mỏi mệt.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mắt hắn:
[Ngươi đã sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.]
[Hồn lực của ngươi đã được bổ sung, hiện tại đã được bổ sung đầy đủ, bộ phận
Hồn lực dư thừa đã cống hiến cho Andrea.]
[Nếu như ngươi muốn tiến hành thăng cấp, xin chú ý.]
[Trong thời đại này, cấp độ của ngươi sẽ do Danh Sách: 'Nơi Lưu Vong' phụ
trách thăng cấp.]
Nhìn thấy Hồn lực tăng lên không ngừng, Liễu Bình lộ ra vẻ vui mừng.
Thế nhưng ở trong mắt người khác...
ề ắ ồ ấ
Sau khi cứu ra được nhiều người như vậy, hắn mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, trên
mặt lại nở một nụ cười vui mừng.
Một tín đồ miễn cưỡng có thể cử động bò tới trước mặt hắn, nói với giọng xúc
động rơi lệ:
"Cám ơn ngươi, ngươi đã cứu tất cả mọi người chúng ta, ta tặng cho ngươi thứ
này làm thù lao."
Hai tay hắn ta nâng tảng đá có khắc phù văn, run rẩy đưa tới trước mặt Liễu
Bình.
"Ta đâu thể nhận được." Liễu Bình từ chối.
Những tín đồ còn tỉnh táo cũng quay đầu nhìn qua.
"Đây là thứ quý giá nhất của chúng ta, hi vọng ngươi có thể nhận lấy." Tín đồ
nói với vẻ chân thành.
Liễu Bình nhìn về phía tảng đá kia, lộ ra vẻ tò mò.
Tín đồ kia thấy thần sắc của hắn như vậy, giải thích: "Đây là Thánh thạch, chỉ
cần ngươi cầu nguyện với nó, nó sẽ nói toàn bộ lợi ích khi ngươi thờ phụng
Thần linh, rất là thần kỳ."
À ra vậy, hóa ra là một vật phẩm tuyên truyền làm bằng đá.
Liễu Bình tiếp nhận tảng đá, không nhịn được hỏi: "Nó thật biết nói chuyện
sao?"
"Đúng thế."
"Thế nhưng nó có tác dụng gì?"
"Chỉ cần ngươi hỏi nó, nó sẽ nói đủ loại lợi ích và phương pháp thờ phụng Thần
linh cho ngươi biết." Tín đồ lại giải thích lần nữa.
"Chỉ cần dùng một trang giấy là được rồi mà." Liễu Bình nhún vai, nói.
Các tín đồ đều ngẩn người.
Đúng vậy.
Không phải là dùng tấm giấy càng dễ dàng hơn sao?
"Chỉ có Thần linh mới có thể làm tảng đá nói chuyện, đây là Thần tích." Tên tín
đồ kia vội vàng nhấn mạnh.
"Thì ra là thế, các ngươi tụ tập ở nơi này vào ngày hôm nay làm cái gì?" Liễu
Bình hỏi.
"Chuẩn bị một trận hiến tế, ngày mai chúng ta muốn..." Tín đồ bỗng ngậm
miệng lại.
Hắn ta bỗng phát hiện chính mình nói hơi nhiều rồi.
"Thế nào? Không thể nói cho ta biết sao?" Liễu Bình cười hỏi.
"Trừ khi ngươi gia nhập với chúng ta... hãy gia nhập với chúng ta đi, đây là một
con đường thoát khỏi thế tục cùng tầm thường, nếu như không phải ngươi đã
ắ ắ ế ồ
cứu chúng ta, ta chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết." Tín đồ nói.
Liễu Bình bật cười.
"Ngươi không nói, thế nhưng sản phẩm tuyên truyền này biết nói chuyện mà."
Hắn giơ tảng đá lên, hỏi: "Hiến tế là gì?"
Từ trên tảng tá truyền ra giọng nói uy nghiêm:
"Tạo dựng pháp trận hiến tế đặc biệt, dâng hiến linh hồn nhi đồng thuần khiết
cho Thần linh, từ đó thu hoạch được lực lượng quý giá do Thần linh ban
thưởng."
Liễu Bình nhìn về phía đám tín đồ, lại thấy các tín đồ đều nhìn mình với vẻ hồi
hộp.
Liễu Bình lộ ra vẻ như trút được gánh nặng vậy, nói nhỏ:
"Quá tốt rồi."
"Quá tốt rồi? Ngươi nói là quá tốt rồi?" Tên tín đồ kia vội hỏi.
"Ta đã từng nghĩ đám các ngươi chỉ là do ngu dốt, cho nên đang đau đầu phải
giúp đỡ các ngươi như thế nào mới tốt... thế nhưng không nghĩ tới, các ngươi lại
giúp đỡ ta một tay." Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, gia nhập giáo hội đi, tất cả mọi người đều giống như người thân, sẽ
giúp đỡ và che chở lẫn nhau." Người tín đồ kia vui vẻ nói.
"Có lẽ ngươi đã hiểu lầm ý của ta..."
Liễu Bình vỗ tay.
Sau lưng hắn, một cô gái siêu phàm thoát tục xuất hiện.
Cô gái này nâng bàn tay thon dài của mình lên, năm ngón tay hóa thành móng
vuốt sắc bén trong nháy mắt.
Liễu Bình đang định nói chuyện, trước mắt lại hiện lên từng hàng chữ nhỏ bùng
cháy:
[Hoàn cảnh hiện tại thuộc thời đại phong ấn.]
[Mọi chuyện diễn ra tại nơi này sẽ không truyền đi.]
[Thế nhưng ngươi phải chú ý, mỗi một chuyện mà ngươi làm, đều ảnh hưởng
tới cách nhìn của toàn bộ thế giới Danh Sách đối với ngươi, cũng sinh ra tác
dụng quyết định đối với vận mệnh kế tiếp của ngươi.]
Liễu Bình đọc xong, nói:
"Thiền Y."
"Nói đi... ngươi muốn chơi như thế nào." Triệu Thiền Y liếm nhẹ móng vuốt,
nói.
"Hỏi ra địa điểm mà bọn chúng bắt nhốt nhi đồng, sau đó lưu lại cho bọn chúng
một hơi thở." Liễu Bình nói.
"Giao cho ta đi." Triệu Thiền Y nói.
ế ấ ỗ
Thân hình nàng hơi động, biến mất tại chỗ.
Từng tín đồ giữa sân bị móng vuốt xé rách thân thể, nằm trên mặt đất kêu thảm
liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro