Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Hạ cánh khẩn cấ...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-26 12:50:13

Liễu Bình xuyên qua đám người, dọc theo hành lang vượt qua ba khoang hành
khách, đi tới phòng điều khiển.
Ầm!
Cửa phòng điều khiển bị hắn đạp bay ra ngoài.
"Kẻ nào!"
Mấy tên hộ vệ cùng người điều khiển cùng quay người tới.
Liễu Bình nói: "Ta là người của Giám Sát hội, từ giờ trở đi, phi thuyền này đã bị
ta tiếp quản."
Có một cô bé yên lặng xuất hiện cạnh người hắn, nói: "Không nên phản kháng."
Khí thế vô hình từ trên người cô bé này tản ra.
Tất cả người điều khiển cùng hộ vệ đều ngã sõng soài, không thể cử động được
nữa.
Liễu Bình bước về phía trước, đứng trước bàn điều khiển mà nhấn vào từng cái
nút, sau đó cầm cần điều khiển máy bay, điều khiển phi thuyền nhanh chóng hạ
xuống mặt đất.
"Ngươi biết lái phi thuyền à?" Libertas giật mình hỏi.
"Ta đã từng đọc sổ tay thao tác phi thuyền tại thư viện, lần này là lần thực hành
đầu tiên." Liễu Bình nói.
Từng đợt ồn ào từ trong khoang hành khách của phi thuyền truyền tới.
Tốc độ hạ xuống của phi thuyền quá nhanh, không ít người bắt đầu khủng
hoảng.
"Andrea, bảo vệ cửa."
Liễu Bình không quay đầu lại, nói.
Cô bé gật đầu, đi tới cửa, nhìn về phía bên ngoài.
"Mọi người hãy yên tĩnh chút."
Cô bé nhỏ giọng nói.
Tất cả mọi người đều ngồi liệt trên ghế, không thể nhúc nhích.
Là một Long tộc cấp 40, dù đối mặt với chức nghiệp giả cùng cấp, cũng có ưu
thế cực lớn, huống chi phần lớn khách hàng trên phi thuyền này đều là người
bình thường.
Thời gian dần dần trôi qua.
Phi thuyền xuyên qua tầng mây, yên lặng hạ xuống, cuối cùng dừng tại một
mảnh đồng ruộng tại vùng ngoại ô Hoàng thành.
Sau đó, một cảnh tượng kinh người xuất hiện...
Ngọn lửa vô tận phóng lên tận trời.
Ngọn lửa như là thủy triều mãnh liệt, hủy diệt tầng mây, đốt thủng màn đêm,
tiếp tục bắn về phía sâu trên bầu trời.
Nếu như phi thuyền vẫn bay trên bầu trời, như vậy kết cục của nó cũng chỉ có
thể bị cháy hỏng rồi rơi vỡ.
"Libertas, ngươi cứu được tất cả mọi người."
Liễu Bình nói.
Libertas gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, cũng không biết nên nói cái gì cả.
Cũng may mình xem thẻ bài đề nghị!
Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Andrea nhìn chăm chú về biển lửa trên bầu trời, nói: "Thế nhưng ngọn lửa này
là thứ gì chứ? Loại thuật pháp mang tính hủy diệt này, loài người hầu như
không có khả năng nắm giữ..."
Liễu Bình có một suy đoán.
Ngọn lửa này, tám chín phần mười là ảnh hưởng của trận chiến giữa Giám Sát
hội cùng Hoàng đế tạo thành.
"Mau nhìn!"
Andrea bỗng nói.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lại, thấy được ngọn lửa trên bầu trời ngưng tụ thành
một điểm, hóa thành một cô gái.
Nàng ta tiếp tục bay về phía sâu trên bầu trời, lóe lên vài cái rồi biến mất hoàn
toàn.
Khi tới là hai nguời.
Một người chạy mất.
Xem ra, lần này người của Giám Sát hội chịu thiệt.
Bọn họ có còn tới nữa không?
Liễu Bình lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ tới điều này nữa.
Giám Sát hội xuất hiện, đã mang tới phiền phức cho con quái vật kia, tiếp theo,
kể cả là thẩm vấn tù binh, hay là tra tìm thành viên Giám Sát hội khác, đều có
thể phân tán sự chú ý của tù phạm.
Như vậy là đủ rồi.
"Chúng ta không thể ở lại nơi này nữa, đi, tranh thủ trở về Hoàng thành." Liễu
Bình nói.
Hắn nhanh chân rời khỏi phi thuyền, tiện tay ném ra một tấm thẻ thú cưỡi.
Libertas cũng lấy tấm thẻ thú cưỡi mà mình vừa mua được ra, cũng ném ra
ngoài.
ế
Hai tiếng vang nhẹ vang lên.
Hai con chiến mã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hoàng thành.
Bộ tư lệnh Đế quốc.
Mặc dù được gọi là Bộ tư lệnh Đế quốc, thế nhưng trong toàn bộ Hoàng thành,
bất cứ cơ cấu nào có liên quan tới quân đội đều ở tại chỗ này cả.
"Ngươi ở lại nơi này không nên di động, ta đi tìm kiếm một vài tình báo, sẽ trở
về ngay thôi." Liễu Bình nói.
Libertas nhìn về phía cửa lớn của Bộ tư lệnh, lại nhìn về phía Liễu Bình.
"Ngươi... ngươi định vào như thế nào?"
Hắn ta hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Ngươi quên sao, ta và Hoa Tình Không đều là bộ đội bí mật lệ thuộc trực tiếp
Tổng tư lệnh mà." Liễu Bình nói.
"À! Vậy thì ta ở đây chờ ngươi." Libertas ngẩn người, nói.
Liễu Bình gật đầu, quay người đi về phía cổng.
Quả nhiên.
Khi hắn lấy giấy chứng nhận ra, đã được thủ vệ cho đi.
Libertas tựa trên cành cây, cảm thấy có hơi hâm mộ.
Có phải là mình chỉ làm thích khách có hơi khuất tài hay không?
Hay là gia nhập vào bộ đội, ít nhất cũng có thêm một phần tiền lương.
Liễu Bình đi qua cổng lớn của Bộ tư lệnh, ánh mắt thì đưa tới những tòa nhà
xung quanh.
Khi trước mình tới nơi đây, cũng đã thăm dò một lượt.
Bộ đội ứng đối những sự kiện đột phát trong Hoàng thành, chắc hẳn là đội hành
động đặc biệt.
Thế nhưng sự kiện Học viện Hoàng gia đã kết thúc từ lâu.
Chắc là thi thể đám côn trùng đã được vận chuyển tới khoa kiểm nghiệm đặc
biệt.
Khoa kiểm nghiệm đặc biệt chuyên môn làm việc này, bọn họ phụ trách tiến
hành phân tích toàn phương vị đối với những thứ đồ kỳ kỳ quái quái.
Mà khoa này tại tầng số ba.
Liễu Bình tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đi tới một tòa nhà màu trắng.
So với những tòa nhà khác trong Bộ tư lệnh, tòa nhà trắng này khá vắng vẻ, hầu
như không có bất cứ ai đi ra đi vào cả.
Có nên dùng Mạc Ngư Giả không đây?
Mặc dù mình là thành viên của bộ đội bí mật, thế nhưng nếu không có lý do thì
cũng không có tư cách tiến vào khoa kiểm nghiệm đặc biệt, chứ đừng nói tới
việc muốn lấy đi một vài thi thể côn trùng.
Vậy thì Mạc Ngư đi.
Liễu Bình đang định kích hoạt kỹ năng, bỗng một giọng nói từ xa truyền tới:
"Ồ? Tại sao trò lại ở nơi này?"
Liễu Bình nhìn lại, một ông lão mặc một bộ quần áo giản dị đứng cách đó
không xa, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Thầy Ted!
"Thầy, tại sao thầy lại ở nơi này?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Có một số việc mà quân đội không giải quyết được, cần những nhà tự nhiên
học như chúng ta hỗ trợ, cho nên gần đây ta đều ở lại nơi này." Ted nói.
"Cần nhà tự nhiên học? Nói như vậy, chắc hẳn có liên quan tới một vài sinh vật
tiêu bản cùng những vật phẩm không rõ, đúng không?" Liễu Bình hỏi.
"Hoàn toàn chính xác, ta đang định đi tới khoa kiểm nghiệm đặc biệt để làm
tiếp một hạng công việc, còn trò thì sao?" Ted hỏi.
Liễu Bình im lặng trong chớp mắt, dứt khoát nói: "Ta dự định tiến vào khoa
kiểm nghiệm đặc biệt, tìm một vài thi thể côn trùng đã xâm lấn Học viện Hoàng
gia."
Vẻ mặt Ted biến đổi, lôi hắn đi về dưới bóng cây, quát khẽ: "Lá gan của trò
cũng quá lớn, xâm nhập vào khoa kiểm nghiệm đặc biệt thì phải bị bắt vào tù
đó."
"Hiện tại ta là thành viên của bộ đội đặc biệt trực thuộc Tổng tư lệnh, đi vào
trong cũng không có vấn đề gì, chỉ là không có quyền lấy được thi thể của côn
trùng mà thôi." Liễu Bình cũng nói nhỏ.
Ted quan sát bốn phía, khi thấy xung quanh không có người nào mới nói nhỏ:
"Trò đang làm nghiên cứu?"
"Đúng vậy, ta cảm thấy bọn côn trùng kia rất kỳ lạ." Liễu Bình nói.
"Đương nhiên là kỳ lạ, ban đầu bọn chúng đều là loài người, lại bị chuyển hóa
thành côn trùng... hiện tại chúng ta vẫn luôn nghiên cứu điều này, à đúng rồi, ta
vẫn còn chưa chúc mừng trò... trò đã chính thức trở thành một nhà tự nhiên
học." Ted nói.
"Cũng may được thầy tiến cử."
"Duray và Jess khen trò không dứt miệng, nói trò rất có phong phạm của một
nhà tự nhiên học."
"Đáng tiếc ta vừa mới trở thành nhà tự nhiên học thì Học hội lịch sử tự nhiên lại
bị đóng."
ề ế ố
"...Hừ, đều do tên Hoàng đế ngu muội kia, tên đó coi tông giáo là thứ gì tốt sao?
Trò đi theo ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0