Lừa đảo?
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 11:15:40
Trong pháp trận, giọng nói kia vang lên lần nữa:
"Một thằng nhóc chỉ mới có mười mấy tuổi... tới cùng thì ngươi đại biểu cho kẻ
nào?"
Liễu Bình không nói.
"Được rồi..." Giọng nói kia tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng ta
đã từng hợp tác một lần, ta muốn linh hồn của những kẻ phàm tục này, mà
ngươi lại muốn ứng phó con côn trùng giấu trong thân xác loài người kia, đúng
không?"
Liễu Bình trở nên trầm tư.
Giọng điệu của gã ta trở nên nhẹ hơn: "Tới đi... có lẽ ngươi chưa từng đối mặt
cục diện như vậy, ta sẽ dạy ngươi nên làm như thế nào."
"Đầu tiên, giết chết người thuộc Giám Sát hội trước mặt của ngươi."
Nó bắt đầu nói nhanh hơn: "Trên người của hắn ta có mùi của tinh linh, sóng
lực lượng khá là hùng mạnh, chắc hẳn là nhân viên quan trọng của Giám Sát
hội."
"Nếu như hắn ta lợi hại như vậy, tại sao lại bị Hoàng đế bắt lại chứ?" Liễu Bình
hỏi.
"Ngươi vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn không hiểu được một chuyện..." Giọng nói kia
kiên nhẫn giải thích: "Một vài người không biết chiến đấu, thế nhưng loại người
này lại có được năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường, chỉ là không
thuộc lĩnh vực chiến đấu mà thôi."
"Giết một người như vậy, Giám Sát hội chắc chắc sẽ nổi điên, bọn chúng sẽ dốc
hết toàn bộ lực lượng tới tiêu diệt côn trùng ký sinh trên người Hoàng đế, kể từ
đó..."
"Ta có thể chậm rãi nuốt linh hồn quốc gia này, mà ngươi cũng hoàn thành mục
đích là đối phó với nó."
Vừa nói xong.
Một thanh dao găm rất yêu dị từ trong pháp trận bay ra ngoài, yên lặng lơ lửng
trước mặt Liễu Bình.
Trên thanh dao găm này, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Mảnh vỡ Vĩnh Ám Hủ Thực.]
[Thần khí đọa lạc, dao găm.]
[Có những năng lực sau: ]
[Năng lực phá phong: Loại bỏ phần lớn năng lực trói buộc cùng với phong ấn
trên thế gian.]
Á ế ế ồ
[Vĩnh Ám chi Thực: Tiêu diệt mọi sinh vật, hiến tế linh hồn của nạn nhân cho
Thí Linh giả.]
[Dao găm tế tự của Vạn Nhãn Ma Vương.]
Giọng nói kia tiếp tục nói nhanh: "Cả đời này ta còn chưa tặng ai cái gì, thế
nhưng cơ hội lần này quá tốt đi, ngươi hãy cầm theo Thần khí sa đọa này, nó
vừa lúc có thể giết chết nhân vật quan trọng của Giám Sát hội trước mặt của
ngươi."
Dao găm rơi vào trong tay Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn về phía người đang bị trói chặt trên cây cột màu đen kia.
Người này vết thương chồng chất, tóc dài rủ xuống, hầu như đã sắp chết rồi.
Hắn ta cũng nhìn về phía Liễu Bình, khàn giọng nói: "Giết ta đi."
Liễu Bình nói: "Có vẻ như ngươi không sợ hãi chút nào."
Đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Giám Sát hội, Thụ tinh linh cấp cao.]
Những dòng thuyết minh này, giống như đúc khi tại quán rượu!
Cho nên cái tên trước mắt chính là Thụ tinh linh!
Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Andrea, ta không biết chút nào về chủng tộc Thụ
tinh linh này, ngươi có hiểu rõ về bọn chúng hay không?"
"Hiểu..." Giọng nói của Andrea xuất hiện trong đầu Liễu Bình: "Bọn chúng là
chủng tộc duy nhất có thể tin tưởng trong Vĩnh Dạ, bọn chúng yêu thích hòa
bình, thích cứu giúp những sinh mệnh đang phải chịu khổ khác."
Liễu Bình hỏi lại: "Chắc chắn chứ?"
"Chắc, chỉ là rất hiếm gặp bọn họ, với lại bọn họ rất am hiểu việc ẩn giấu thân
phận của mình, bởi vì lực lượng linh hồn của bọn chúng quá mạnh, rất dễ dàng
gây nên sự chú ý của đám người ngủ say." Andrea nói.
Liễu Bình gật đầu.
Người kia thì nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Chí hướng của ta là cứu
vớt các loại sinh mệnh, cho nên mới gia nhập Giám Sát hội... mà tình hình hiện
tại là, quốc gia của các ngươi bị một kẻ ngủ say cùng một tù phạm để mắt tới,
chỉ có cái chết của ta, mới có thể mang tới phiền phức cho chúng nó."
"Cho nên ngươi muốn chết?" Liễu Bình hỏi.
"Ta... lực lượng của ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi, còn sống cũng không có ý
nghĩa gì nữa." Hắn ta ho ra máu, thở phì phò nói.
Liễu Bình yên lặng vài giây, phất tay.
Mảnh vải da người trên mặt đất bay lên.
"Ngươi... chờ đã!"
ế
Vạn Nhãn Ma Vương vội vàng nói, lại bị miếng vải da người che phủ pháp trận
phù văn, giọng nói bỗng im bặt đi.
Liễu Bình cầm dao găm, bước từng bước tới trước mặt người kia.
"Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, khi đó tại quán rượu, tình báo mà các ngươi
đạt được là do ta đưa tới." Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, vừa rồi khi thấy được ngươi, ta cũng đã nghĩ tới... là ngươi đã dẫn
chúng ta tới gặp mặt Hoàng đế." Người kia gật đầu nói.
"Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói.
"Tại sao?" Hắn ta kinh ngạc hỏi lại.
Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói: "Giết ngươi, cũng không thể cứu vớt quốc gia
này."
"Ngươi rất tỉnh táo, không bị cái tên vừa rồi mê hoặc... thế nhưng đây đúng là
một cơ hội của các ngươi."
Hắn ta quan sát Liễu Bình, tiếp tục nói: "Ngươi mới có cấp 7... là một chức
nghiệp giả cấp 7, vậy mà có thể ảnh hưởng tới cả kẻ ngủ say lẫn tù phạm... thậm
chí còn mượn lực lượng của Giám Sát hội chúng ta, ta chưa từng nghe qua
chuyện như vậy."
Liễu Bình cười tự giễu, nói: "Ngươi có thể coi ta là một tên lừa đảo."
"Lừa đảo?" Đối phương ngạc nhiên.
"Đúng..." Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, nói tiếp:
"Khi ta còn sống, đã trải qua rất nhiều chuyện to nhỏ rồi, hàng trăm vạn thủ
đoạn cũng là chuyện đơn giản, những nan đề mà người khác không thể nghĩ ra
khi tới trên tay ta thì cũng có thể giải quyết một cách rất dễ dàng..."
"Thế nhưng hiện tại ta đã chết rồi, đi vào trong Vĩnh Dạ..."
"Thế giới biến đổi quá nhanh, mọi quái vật tại nơi đây đều muốn ăn người, thậm
chí ta còn không có thời gian để mạnh lên, chỉ có thể dựa vào lừa gạt để vượt
qua cửa ải khó khăn."
Ầm ầm!
Từ trên bầu trời truyền xuống tiếng nổ đùng đoàng.
Dưới bầu trời.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Toàn bộ Hoàng thành lắng nghe âm thanh từ trời truyền xuống, tựa như đó mới
là chúa tể của chúng sinh trên phàm trần vậy.
Người kia nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nói: "Nghe qua rất gian khổ, thế
nhưng ta không cảm nhận được bất cứ sóng cảm xúc nào từ ngươi cả."
"Loài người, dù là bình thường hay là xuất sắc, trong cuộc đời phải đối mặt với
vô số tuyệt vọng, đó là thực tế thế giới, mà tâm của chúng ta chỉ có thể chứa
đựng tuyệt vọng có hạn mà thôi, ví dụ như bọt biển đã hút đủ nước biển vậy, dù
ể ẫ ể ấ
cho nước biển vẫn chảy qua nó, cũng không thể làm cho nó tăng thêm bất cứ
giọt nước nào cả." Liễu Bình nói.
"Ngươi muốn chiến đấu với đám quái vật kia sao?" Người kia hỏi.
"Nếu như thực lực của ta có thể chính diện chiến đấu với bọn chúng... dù cho tỷ
số thắng chỉ có 10%... ta cũng sẽ không nghĩ nát óc để đi lừa gạt... đáng tiếc ta
không có thực lực như vậy." Liễu Bình nói với vẻ cực kỳ tỉnh táo.
Người kia thở dài, gật đầu nói:
"Khi ngươi còn sống, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật bình thường, đáng
tiếc.. nơi này là Vĩnh Dạ, mà ngươi lẫn quốc gia này đều không có thời gian để
trưởng thành, hiện thực tàn khốc như vậy đó."
"Một thằng nhóc chỉ mới có mười mấy tuổi... tới cùng thì ngươi đại biểu cho kẻ
nào?"
Liễu Bình không nói.
"Được rồi..." Giọng nói kia tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng ta
đã từng hợp tác một lần, ta muốn linh hồn của những kẻ phàm tục này, mà
ngươi lại muốn ứng phó con côn trùng giấu trong thân xác loài người kia, đúng
không?"
Liễu Bình trở nên trầm tư.
Giọng điệu của gã ta trở nên nhẹ hơn: "Tới đi... có lẽ ngươi chưa từng đối mặt
cục diện như vậy, ta sẽ dạy ngươi nên làm như thế nào."
"Đầu tiên, giết chết người thuộc Giám Sát hội trước mặt của ngươi."
Nó bắt đầu nói nhanh hơn: "Trên người của hắn ta có mùi của tinh linh, sóng
lực lượng khá là hùng mạnh, chắc hẳn là nhân viên quan trọng của Giám Sát
hội."
"Nếu như hắn ta lợi hại như vậy, tại sao lại bị Hoàng đế bắt lại chứ?" Liễu Bình
hỏi.
"Ngươi vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn không hiểu được một chuyện..." Giọng nói kia
kiên nhẫn giải thích: "Một vài người không biết chiến đấu, thế nhưng loại người
này lại có được năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường, chỉ là không
thuộc lĩnh vực chiến đấu mà thôi."
"Giết một người như vậy, Giám Sát hội chắc chắc sẽ nổi điên, bọn chúng sẽ dốc
hết toàn bộ lực lượng tới tiêu diệt côn trùng ký sinh trên người Hoàng đế, kể từ
đó..."
"Ta có thể chậm rãi nuốt linh hồn quốc gia này, mà ngươi cũng hoàn thành mục
đích là đối phó với nó."
Vừa nói xong.
Một thanh dao găm rất yêu dị từ trong pháp trận bay ra ngoài, yên lặng lơ lửng
trước mặt Liễu Bình.
Trên thanh dao găm này, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Mảnh vỡ Vĩnh Ám Hủ Thực.]
[Thần khí đọa lạc, dao găm.]
[Có những năng lực sau: ]
[Năng lực phá phong: Loại bỏ phần lớn năng lực trói buộc cùng với phong ấn
trên thế gian.]
Á ế ế ồ
[Vĩnh Ám chi Thực: Tiêu diệt mọi sinh vật, hiến tế linh hồn của nạn nhân cho
Thí Linh giả.]
[Dao găm tế tự của Vạn Nhãn Ma Vương.]
Giọng nói kia tiếp tục nói nhanh: "Cả đời này ta còn chưa tặng ai cái gì, thế
nhưng cơ hội lần này quá tốt đi, ngươi hãy cầm theo Thần khí sa đọa này, nó
vừa lúc có thể giết chết nhân vật quan trọng của Giám Sát hội trước mặt của
ngươi."
Dao găm rơi vào trong tay Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn về phía người đang bị trói chặt trên cây cột màu đen kia.
Người này vết thương chồng chất, tóc dài rủ xuống, hầu như đã sắp chết rồi.
Hắn ta cũng nhìn về phía Liễu Bình, khàn giọng nói: "Giết ta đi."
Liễu Bình nói: "Có vẻ như ngươi không sợ hãi chút nào."
Đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Giám Sát hội, Thụ tinh linh cấp cao.]
Những dòng thuyết minh này, giống như đúc khi tại quán rượu!
Cho nên cái tên trước mắt chính là Thụ tinh linh!
Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Andrea, ta không biết chút nào về chủng tộc Thụ
tinh linh này, ngươi có hiểu rõ về bọn chúng hay không?"
"Hiểu..." Giọng nói của Andrea xuất hiện trong đầu Liễu Bình: "Bọn chúng là
chủng tộc duy nhất có thể tin tưởng trong Vĩnh Dạ, bọn chúng yêu thích hòa
bình, thích cứu giúp những sinh mệnh đang phải chịu khổ khác."
Liễu Bình hỏi lại: "Chắc chắn chứ?"
"Chắc, chỉ là rất hiếm gặp bọn họ, với lại bọn họ rất am hiểu việc ẩn giấu thân
phận của mình, bởi vì lực lượng linh hồn của bọn chúng quá mạnh, rất dễ dàng
gây nên sự chú ý của đám người ngủ say." Andrea nói.
Liễu Bình gật đầu.
Người kia thì nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Chí hướng của ta là cứu
vớt các loại sinh mệnh, cho nên mới gia nhập Giám Sát hội... mà tình hình hiện
tại là, quốc gia của các ngươi bị một kẻ ngủ say cùng một tù phạm để mắt tới,
chỉ có cái chết của ta, mới có thể mang tới phiền phức cho chúng nó."
"Cho nên ngươi muốn chết?" Liễu Bình hỏi.
"Ta... lực lượng của ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi, còn sống cũng không có ý
nghĩa gì nữa." Hắn ta ho ra máu, thở phì phò nói.
Liễu Bình yên lặng vài giây, phất tay.
Mảnh vải da người trên mặt đất bay lên.
"Ngươi... chờ đã!"
ế
Vạn Nhãn Ma Vương vội vàng nói, lại bị miếng vải da người che phủ pháp trận
phù văn, giọng nói bỗng im bặt đi.
Liễu Bình cầm dao găm, bước từng bước tới trước mặt người kia.
"Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, khi đó tại quán rượu, tình báo mà các ngươi
đạt được là do ta đưa tới." Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, vừa rồi khi thấy được ngươi, ta cũng đã nghĩ tới... là ngươi đã dẫn
chúng ta tới gặp mặt Hoàng đế." Người kia gật đầu nói.
"Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói.
"Tại sao?" Hắn ta kinh ngạc hỏi lại.
Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói: "Giết ngươi, cũng không thể cứu vớt quốc gia
này."
"Ngươi rất tỉnh táo, không bị cái tên vừa rồi mê hoặc... thế nhưng đây đúng là
một cơ hội của các ngươi."
Hắn ta quan sát Liễu Bình, tiếp tục nói: "Ngươi mới có cấp 7... là một chức
nghiệp giả cấp 7, vậy mà có thể ảnh hưởng tới cả kẻ ngủ say lẫn tù phạm... thậm
chí còn mượn lực lượng của Giám Sát hội chúng ta, ta chưa từng nghe qua
chuyện như vậy."
Liễu Bình cười tự giễu, nói: "Ngươi có thể coi ta là một tên lừa đảo."
"Lừa đảo?" Đối phương ngạc nhiên.
"Đúng..." Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, nói tiếp:
"Khi ta còn sống, đã trải qua rất nhiều chuyện to nhỏ rồi, hàng trăm vạn thủ
đoạn cũng là chuyện đơn giản, những nan đề mà người khác không thể nghĩ ra
khi tới trên tay ta thì cũng có thể giải quyết một cách rất dễ dàng..."
"Thế nhưng hiện tại ta đã chết rồi, đi vào trong Vĩnh Dạ..."
"Thế giới biến đổi quá nhanh, mọi quái vật tại nơi đây đều muốn ăn người, thậm
chí ta còn không có thời gian để mạnh lên, chỉ có thể dựa vào lừa gạt để vượt
qua cửa ải khó khăn."
Ầm ầm!
Từ trên bầu trời truyền xuống tiếng nổ đùng đoàng.
Dưới bầu trời.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Toàn bộ Hoàng thành lắng nghe âm thanh từ trời truyền xuống, tựa như đó mới
là chúa tể của chúng sinh trên phàm trần vậy.
Người kia nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nói: "Nghe qua rất gian khổ, thế
nhưng ta không cảm nhận được bất cứ sóng cảm xúc nào từ ngươi cả."
"Loài người, dù là bình thường hay là xuất sắc, trong cuộc đời phải đối mặt với
vô số tuyệt vọng, đó là thực tế thế giới, mà tâm của chúng ta chỉ có thể chứa
đựng tuyệt vọng có hạn mà thôi, ví dụ như bọt biển đã hút đủ nước biển vậy, dù
ể ẫ ể ấ
cho nước biển vẫn chảy qua nó, cũng không thể làm cho nó tăng thêm bất cứ
giọt nước nào cả." Liễu Bình nói.
"Ngươi muốn chiến đấu với đám quái vật kia sao?" Người kia hỏi.
"Nếu như thực lực của ta có thể chính diện chiến đấu với bọn chúng... dù cho tỷ
số thắng chỉ có 10%... ta cũng sẽ không nghĩ nát óc để đi lừa gạt... đáng tiếc ta
không có thực lực như vậy." Liễu Bình nói với vẻ cực kỳ tỉnh táo.
Người kia thở dài, gật đầu nói:
"Khi ngươi còn sống, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật bình thường, đáng
tiếc.. nơi này là Vĩnh Dạ, mà ngươi lẫn quốc gia này đều không có thời gian để
trưởng thành, hiện thực tàn khốc như vậy đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro