Mạc Ngư, thất b...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa Hoàng cung, đã thấy một đám người mặc trường
bào giáo sĩ màu đen từ đằng xa đi tới.
Liễu Bình giật mình, nói với Ted: "Thưa thầy, trò xin phép về trước, tối nay lại
tới gặp thầy."
"Ừm, trò đi đi, buổi tối tới nhà của ta, chúng ta cần chúc mừng về chuyện ngày
hôm nay." Ted nói.
"Được rồi." Liễu Bình gật đầu.
Hắn tách ra khỏi nhóm nhà tự nhiên học, đi về một nơi khác.
Những nhà tự nhiên học này đương nhiên cũng không dám đứng chắn tại cửa
Hoàng cung, rất nhanh đã rời đi.
Lúc này...
Liễu Bình lại đi ra từ một góc khuất, đối diện với đám giáo sĩ áo đen kia, rồi
bước tới.
Hắn lướt qua đám người này.
Sau đó... bỗng quay người lại...
Hắn đi theo sau đám giáo sĩ này, bước đi về phía Hoàng cung.
Nửa đường có người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.
Hắn cũng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu, âm thầm lẩm bẩm "Thánh thần vĩ
đại".
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã kích hoạt năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.]
[Ngươi đã gia nhập vào đội ngũ hiện tại, trở thành một thành viên trong đó.]
Ngay sau đó...
Người kia lộ vẻ hiểu ra, tiếp tục đi về phía trước.
Những người này đi thẳng vào trong Hoàng cung, vòng qua đại diện, tiếp tục
tiến vào nơi sâu trong Hoàng cung, đi tới một vườn hoa trong cung.
Hoàng đế đã chờ tại nơi đây.
Mà đối diện ông ta, có một cây cột màu đen dựng thẳng.
Một người đàn ông đã hấp hối bị trói trên cột, cúi đầu, giống như đang hôn mê
vậy.
Liễu Bình liếc qua.
Chính là một trong hai thành viên Giám Sát hội, ở tại quán rượu trong trấn Hàn
Chùy khi trước.
ắ ấ ấ ề ế
Hắn ta như bị tra tấn rất lâu vậy, toàn thân đều có vết thương.
Các giáo chúng vừa mới đứng vững, Hoàng đế đã quay người lại, đặt câu hỏi
với vẻ lạnh lẽo:
"Chuyện gì đã xảy ra tại trấn Hàn Chùy? Người phụ trách đi ra nói chuyện."
Một người bước ra, nói với vẻ nơm nớp lo sợ: "Nhân viên được điều động tới
thương lượng cùng vị kia đều không trở về, cho nên vẫn không biết rõ đã xảy ra
chuyện gì, chúng ta đang điều động một nhóm người khác tới điều tra sự việc
này."
Hoàng đế im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không đúng... nó không có năng lực
giết chết người của ta... chắc hẳn có người quấy rối."
Ông ta vung tay lên.
Vị giáo sĩ vừa đứng ra bỗng hét thảm, máu thịt bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại
một đống xương trắng.
Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ về một nơi gần đó.
Mấy tên giáo chúng lập tức tiến tới, nhấc lên một tấm vải dài như là được làm
từ da người vậy.
Một trận pháp phù văn lấp lóe ánh sáng xuất hiện.
"Thí Linh Giả, ta biết ngươi ở đó, nói chuyện với ta đi." Hoàng đế nói.
Vài giây sau...
Từ trong trận pháp phù văn truyền ra một giọng nói: "Vừa hôm qua mới giao
dịch thôi mà? Tại sao lại tìm ta rồi?"
Hoàng đế nói: "Ngươi ăn mười lăm tín đồ của ta?"
Giọng nói kia hơi dừng lại, rồi nói với vẻ uể oải: "Đây là giao dịch bí mật giữa
thủ hạ ngươi và ta, ta cho rằng ngươi đã biết rồi chứ."
"Giao dịch bí mật?" Hoàng đế ngạc nhiên hỏi lại.
"Xương sống rồng hoàn mỹ... không phải ngươi có một thủ hạ là Long tộc sao?
Vì cứu thủ hạ này của ngươi, ngươi đồng ý giao ra mười lăm linh hồn." Giọng
nói kia nói.
Lần này tới lượt Hoàng đế im lặng.
Thế nhưng rất nhanh ông ta lại nói: "Tạm thời chúng ta không nói chuyện này
vội... ngươi lại lén lút bắt người của ta tại phương bắc Đế quốc, đúng không?"
Giọng nói kia nói: "Mấy tên thợ mỏ mà thôi, bọn chúng đã vượt qua biên giới...
ta nhớ rằng chúng ta đã quy định rồi, những chuyện xảy ra ngoài biên giới do ta
quản lý."
"Thế nhưng những linh hồn đó là tài sản của ta." Hoàng đế bình tĩnh nói.
Trên người ông ta dâng lên khí tức hung ác tàn bạo.
Giọng nói kia thì cười làm lành: "Ha ha, ai bảo bọn chúng vượt biên giới chứ?
Được rồi, lần sau ta sẽ không ăn, như vậy được rồi chứ?"
ế ẳ ấ ố ế ố
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ hoàn toàn đạt được Đế quốc
này, hi vọng ngươi có thể thức thời, nếu không sau đó kẻ đầu tiên mà ta muốn
giết chính là ngươi."
Lần này, giọng nói kia không tiếp tục vang lên nữa.
Hoàng đế nhìn về phía giáo chúng, hạ lệnh: "Tất cả mọi người đều đi thăm dò,
xem xem trong Đế quốc này ai có khế ước triệu hoán Long tộc, hoặc là khế ước
Anh linh."
"Rõ!" Các giáo chúng đồng thanh đáp.
Bỗng nhiên, một luồng gợn sóng vô hình từ không trung truyền tới.
Luồng gợn sóng này càng ngày càng mạnh, hầu như hóa thành gió bão, liên tục
thổi về phía Hoàng cung.
Hoàng đế bỗng lộ ra vẻ bực mình, nhỏ giọng nói:
"Giám Sát hội..."
Ông ta nhảy lên, bay lên không, biến mất không thấy gì nữa.
Các giáo đồ nhìn nhau.
Trong trận pháp phù văn bỗng vang lên tiếng cười:
"Bị Giám Sát hội chú ý tới, đủ làm cho ngươi phiền phức một đoạn thời gian..."
Ánh sáng dần dần tối đi.
Pháp trận khôi phục bình tĩnh.
Các giáo đồ hai mặt nhìn nhau.
Người cầm đầu bỗng quát lớn: "Còn đứng ngẩn đó làm gì? Đều đi thăm dò đi!"
Các giáo đồ bỗng tỉnh táo lại, liên tục rút ra một tấm thẻ bài, nhỏ giọng thì
thầm: "Dịch chuyển."
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Thẻ bài tản ra ánh sáng bao phủ mọi người, phóng lên tận trời, rời khỏi khu vực
này.
Chỉ còn lại Liễu Bình ở lại.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã mất đi thành viên diễn nhóm.]
[Xét thấy đã không còn mục tiêu có thể cung cấp hiệu quả che chở cho năng lực
'Mạc Ngư Giả', lần 'Mạc Ngư Giả' lần này sẽ kết thúc.]
Ngay sau đó...
Pháp trận phù văn bỗng sáng lên.
Giọng nói kia lại xuất hiện: "Ồ? Là ngươi?"
Cùng lúc đó.
ố ắ ẩ ầ
Người bị trói chặt trên cây cột màu đen kia cũng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn
chằm chằm Liễu Bình, nói:
"Là ngươi!"
…
Gió bão nổi lên bốn phía.
Từng luồng sấm sét, nương theo từng tiếng sấm chấn động thiên địa, liên tục lấp
lóe trong đêm tối tăm tối.
Cũng may cả song phương đều kiềm chế, nơi chiến đấu cũng tại sâu trong
không trung.
Hoàng thành tạm thời bình yên vô sự.
"Ha ha ha..." Giọng nói trong pháp trận kia cười như điên: "Nhìn thấy không?
Nó hóa thân thành Hoàng đế của các ngươi, thế nhưng lại không dám vận dụng
lực lượng của Danh Sách để chống lại Giám Sát hội!"
"Tại sao lại vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Bởi vì nếu như nó vận dụng Danh Sách, Danh Sách sẽ phát hiện nó là quái
vật... quái vật giống như ta! Ha ha ha ha!" Giọng nói trong pháp trận tiếp tục
nói.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hoàng đế tạm thời bị kéo chân, tiếp đó, mình có thể làm cái gì?
bào giáo sĩ màu đen từ đằng xa đi tới.
Liễu Bình giật mình, nói với Ted: "Thưa thầy, trò xin phép về trước, tối nay lại
tới gặp thầy."
"Ừm, trò đi đi, buổi tối tới nhà của ta, chúng ta cần chúc mừng về chuyện ngày
hôm nay." Ted nói.
"Được rồi." Liễu Bình gật đầu.
Hắn tách ra khỏi nhóm nhà tự nhiên học, đi về một nơi khác.
Những nhà tự nhiên học này đương nhiên cũng không dám đứng chắn tại cửa
Hoàng cung, rất nhanh đã rời đi.
Lúc này...
Liễu Bình lại đi ra từ một góc khuất, đối diện với đám giáo sĩ áo đen kia, rồi
bước tới.
Hắn lướt qua đám người này.
Sau đó... bỗng quay người lại...
Hắn đi theo sau đám giáo sĩ này, bước đi về phía Hoàng cung.
Nửa đường có người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.
Hắn cũng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu, âm thầm lẩm bẩm "Thánh thần vĩ
đại".
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã kích hoạt năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.]
[Ngươi đã gia nhập vào đội ngũ hiện tại, trở thành một thành viên trong đó.]
Ngay sau đó...
Người kia lộ vẻ hiểu ra, tiếp tục đi về phía trước.
Những người này đi thẳng vào trong Hoàng cung, vòng qua đại diện, tiếp tục
tiến vào nơi sâu trong Hoàng cung, đi tới một vườn hoa trong cung.
Hoàng đế đã chờ tại nơi đây.
Mà đối diện ông ta, có một cây cột màu đen dựng thẳng.
Một người đàn ông đã hấp hối bị trói trên cột, cúi đầu, giống như đang hôn mê
vậy.
Liễu Bình liếc qua.
Chính là một trong hai thành viên Giám Sát hội, ở tại quán rượu trong trấn Hàn
Chùy khi trước.
ắ ấ ấ ề ế
Hắn ta như bị tra tấn rất lâu vậy, toàn thân đều có vết thương.
Các giáo chúng vừa mới đứng vững, Hoàng đế đã quay người lại, đặt câu hỏi
với vẻ lạnh lẽo:
"Chuyện gì đã xảy ra tại trấn Hàn Chùy? Người phụ trách đi ra nói chuyện."
Một người bước ra, nói với vẻ nơm nớp lo sợ: "Nhân viên được điều động tới
thương lượng cùng vị kia đều không trở về, cho nên vẫn không biết rõ đã xảy ra
chuyện gì, chúng ta đang điều động một nhóm người khác tới điều tra sự việc
này."
Hoàng đế im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không đúng... nó không có năng lực
giết chết người của ta... chắc hẳn có người quấy rối."
Ông ta vung tay lên.
Vị giáo sĩ vừa đứng ra bỗng hét thảm, máu thịt bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại
một đống xương trắng.
Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ về một nơi gần đó.
Mấy tên giáo chúng lập tức tiến tới, nhấc lên một tấm vải dài như là được làm
từ da người vậy.
Một trận pháp phù văn lấp lóe ánh sáng xuất hiện.
"Thí Linh Giả, ta biết ngươi ở đó, nói chuyện với ta đi." Hoàng đế nói.
Vài giây sau...
Từ trong trận pháp phù văn truyền ra một giọng nói: "Vừa hôm qua mới giao
dịch thôi mà? Tại sao lại tìm ta rồi?"
Hoàng đế nói: "Ngươi ăn mười lăm tín đồ của ta?"
Giọng nói kia hơi dừng lại, rồi nói với vẻ uể oải: "Đây là giao dịch bí mật giữa
thủ hạ ngươi và ta, ta cho rằng ngươi đã biết rồi chứ."
"Giao dịch bí mật?" Hoàng đế ngạc nhiên hỏi lại.
"Xương sống rồng hoàn mỹ... không phải ngươi có một thủ hạ là Long tộc sao?
Vì cứu thủ hạ này của ngươi, ngươi đồng ý giao ra mười lăm linh hồn." Giọng
nói kia nói.
Lần này tới lượt Hoàng đế im lặng.
Thế nhưng rất nhanh ông ta lại nói: "Tạm thời chúng ta không nói chuyện này
vội... ngươi lại lén lút bắt người của ta tại phương bắc Đế quốc, đúng không?"
Giọng nói kia nói: "Mấy tên thợ mỏ mà thôi, bọn chúng đã vượt qua biên giới...
ta nhớ rằng chúng ta đã quy định rồi, những chuyện xảy ra ngoài biên giới do ta
quản lý."
"Thế nhưng những linh hồn đó là tài sản của ta." Hoàng đế bình tĩnh nói.
Trên người ông ta dâng lên khí tức hung ác tàn bạo.
Giọng nói kia thì cười làm lành: "Ha ha, ai bảo bọn chúng vượt biên giới chứ?
Được rồi, lần sau ta sẽ không ăn, như vậy được rồi chứ?"
ế ẳ ấ ố ế ố
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ hoàn toàn đạt được Đế quốc
này, hi vọng ngươi có thể thức thời, nếu không sau đó kẻ đầu tiên mà ta muốn
giết chính là ngươi."
Lần này, giọng nói kia không tiếp tục vang lên nữa.
Hoàng đế nhìn về phía giáo chúng, hạ lệnh: "Tất cả mọi người đều đi thăm dò,
xem xem trong Đế quốc này ai có khế ước triệu hoán Long tộc, hoặc là khế ước
Anh linh."
"Rõ!" Các giáo chúng đồng thanh đáp.
Bỗng nhiên, một luồng gợn sóng vô hình từ không trung truyền tới.
Luồng gợn sóng này càng ngày càng mạnh, hầu như hóa thành gió bão, liên tục
thổi về phía Hoàng cung.
Hoàng đế bỗng lộ ra vẻ bực mình, nhỏ giọng nói:
"Giám Sát hội..."
Ông ta nhảy lên, bay lên không, biến mất không thấy gì nữa.
Các giáo đồ nhìn nhau.
Trong trận pháp phù văn bỗng vang lên tiếng cười:
"Bị Giám Sát hội chú ý tới, đủ làm cho ngươi phiền phức một đoạn thời gian..."
Ánh sáng dần dần tối đi.
Pháp trận khôi phục bình tĩnh.
Các giáo đồ hai mặt nhìn nhau.
Người cầm đầu bỗng quát lớn: "Còn đứng ngẩn đó làm gì? Đều đi thăm dò đi!"
Các giáo đồ bỗng tỉnh táo lại, liên tục rút ra một tấm thẻ bài, nhỏ giọng thì
thầm: "Dịch chuyển."
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Thẻ bài tản ra ánh sáng bao phủ mọi người, phóng lên tận trời, rời khỏi khu vực
này.
Chỉ còn lại Liễu Bình ở lại.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã mất đi thành viên diễn nhóm.]
[Xét thấy đã không còn mục tiêu có thể cung cấp hiệu quả che chở cho năng lực
'Mạc Ngư Giả', lần 'Mạc Ngư Giả' lần này sẽ kết thúc.]
Ngay sau đó...
Pháp trận phù văn bỗng sáng lên.
Giọng nói kia lại xuất hiện: "Ồ? Là ngươi?"
Cùng lúc đó.
ố ắ ẩ ầ
Người bị trói chặt trên cây cột màu đen kia cũng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn
chằm chằm Liễu Bình, nói:
"Là ngươi!"
…
Gió bão nổi lên bốn phía.
Từng luồng sấm sét, nương theo từng tiếng sấm chấn động thiên địa, liên tục lấp
lóe trong đêm tối tăm tối.
Cũng may cả song phương đều kiềm chế, nơi chiến đấu cũng tại sâu trong
không trung.
Hoàng thành tạm thời bình yên vô sự.
"Ha ha ha..." Giọng nói trong pháp trận kia cười như điên: "Nhìn thấy không?
Nó hóa thân thành Hoàng đế của các ngươi, thế nhưng lại không dám vận dụng
lực lượng của Danh Sách để chống lại Giám Sát hội!"
"Tại sao lại vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Bởi vì nếu như nó vận dụng Danh Sách, Danh Sách sẽ phát hiện nó là quái
vật... quái vật giống như ta! Ha ha ha ha!" Giọng nói trong pháp trận tiếp tục
nói.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hoàng đế tạm thời bị kéo chân, tiếp đó, mình có thể làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro