Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Phong ấn!

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-27 11:15:40

Liễu Bình né người qua.
Ở sau lưng hắn, mặt đất hóa thành hồ nước sâu thẳm.
Nữ Yêu Rừng Rậm đứng ở giữa hồ nước, nàng ta vừa niệm xong một đoạn chú
ngữ thật dài.
“Bắt đầu rồi ——”
Nữ Yêu Rừng Rậm nhẹ nhàng mà nói.
Trên đôi tay nàng ta lần lượt xuất hiện một vệt băng sương.
Giữa không trung.
Cả người con quái vật chấn động, bạo nộ quát to: “Mơ tưởng!”
Trên người nó ùn ùn toát ra hắc quang không dứt, khiến hư không cũng vì thế
mà run rẩy.
Hai luồng quang cầu hắc ám lập loè lao ra từ hư không, bị quái vật nắm lấy.
Nó quát lên: “Ta không còn khát vọng linh hồn của các ngươi, để tất cả đều bị
hủy diệt dưới sự phẫn nộ của ta ——”
Sắc mặt Yana biến đổi, quát: “Triệu Thiền Y, chúng ta dồn hết sức ra tay đi!”
Triệu Thiền Y mang mặt nạ bạch ngọc, một tay cầm đao, một tay ấn quyết ——
Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm!
Thân thể của quái vật bỗng bay lên cao.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Yana dùng đôi tay nắm lấy cự kiếm, dùng hết sức lực mà run lên, cả thanh
trường kiếm lập tức vỡ vụn thành tro, lại có một kiếm quang khắc đầy phù văn
theo đó mà ra đời.
Nàng ta xông lên, đâm thẳng kiếm quang về phía trước!
Triệu Thiền Y bật người lên một cái, múa trường đao thành đao ảnh đầy trời,
phi thân nhằm về phía quái vật.
Quái vật bỗng cười dữ tợn rồi nói: “Đi chết đi.”
Hai luồng quang cầu hắc ám thoát khỏi tay của nó, chia nhau bay về hướng
Yana và Triệu Thiền Y.
Triệu Thiền Y đang muốn ngăn cản, chợt thấy trường đao trong tay mình đang
nhanh chóng tan vỡ.
Kiếm quang trong tay Yana cũng trở nên vô cùng ảm đạm.
Yana nhìn quang cầu hắc ám kia, trong lòng bỗng hiểu ra cái gì đó.
ễ ầ ễ ề ắ
“Liễu Bình.” Nàng ta quay đầu lại nhìn Liễu Bình, truyền âm cho hắn: “Vĩnh
biệt.”
Ánh mắt Liễu Bình bỗng cứng lại, hắn hét to: “Mau! Không còn kịp rồi!”
Trong chớp nhoáng ——
Nữ Yêu Rừng Rậm khẽ ngâm một tiếng: “Phong ấn.”
Băng sương như dòng nước lũ cắn nuốt cả trời đất, ầm ầm bùng nổ từ hồ nước,
nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
Tất cả mọi nơi đều bị băng sương bao trùm, tất cả thời không cũng theo đó mà
đọng lại.
“Không ——”
Quái vật chỉ kịp phun ra một chữ.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Quái vật, quang cầu hắc ám giữa không trung, Yana, Triệu Thiền Y đều trực
tiếp bị băng sương bao phủ, rơi vào trạng thái đông cứng.
Thiên địa vạn vật, biển sâu vô tận.
Tất cả đều bị băng sương bao trùm.
Thế giới là một mảnh tĩnh mịch.
Thân thể Nữ Yêu Rừng Rậm hơi loạng choạng, nàng mỏi mệt nói: “May mà
ngươi đã có được thẻ bài danh sách đầu tiên nên ta mới có thể lấy được một lần
quyền hạn kích hoạt phong ấn —— Đi mau, chờ sau đó lại đến cứu các nàng.”
Liễu Bình nhìn Yana và Triệu Thiền Y đều rơi vào trạng thái đọng lại, nặng nề
mà nói: “Các nàng nán lại ở đây như vậy, sẽ không có việc gì đúng không?”
“Sẽ không có gì, đây là sức mạnh của danh sách cuối cùng —— Nếu không
phải sức mạnh này, chỉ sợ tù nhân đã sớm cắn nuốt toàn bộ danh sách thế giới.”
Nữ Yêu Rừng Rậm nói.
Đôi mày Liễu Bình thoáng thả lỏng, thở dài nói: “... Nó thật sự chỉ có một phần
ba thực lực sao?”
“Đúng vậy.” Nữ Yêu Rừng Rậm cũng có vài phần ảm đạm.
“Lần sau ngươi còn có thể phóng thích loại phong ấn này không?” Liễu Bình
hỏi.
“Ta chỉ có quyền hạn sử dụng một lần, ngươi phải tìm được lá bài danh sách
tiếp theo —— nó cũng có quyền hạn phong ấn một lần.” Nữ Yêu Rừng Rậm
đáp.
Nữ Yêu Rừng Rậm đứng bên cạnh Liễu Bình, nhẹ giọng niệm một câu chú ngữ.
Dòng nước bao lấy hai người, đưa bọn họ đi vào sâu trong hồ nước, hoàn toàn
đi vào rồi biến mất không thấy đâu nữa.
...
Trong bóng đêm.
Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:
“Liên kết giữa giao diện thao tác và danh sách: ‘Chốn lưu vong’ đã bước đầu
được hoàn thành.”
“Giao diện đã bắt đầu tiến hóa.”
“Kết quả tiến hóa:”
“‘Triệu hoán anh linh sơ cấp’ đã hoàn thành một lần thăng cấp, hóa thành ‘Triệu
hoán anh linh thứ cấp’.”
“Modul mới đã được mở ra.”
“Modul mới tên là: Anh Linh Chi Chủ.”
“Thuyết minh: Ngươi có thể thấy được thứ để mỗi một vị anh linh thăng cấp,
nhờ vào đó để trợ giúp các anh linh của ngươi không ngừng gia tăng thực lực.”
“Ngoài ra, cấp bậc của ngươi đã tăng lên.”
“Cấp bậc trước mặt là: Bốn.”
“Thuộc tính nhân vật của ngươi như sau:”
“Chức nghiệp: Thần thánh kỵ sĩ.”
“Tên họ: Liễu Bình.”
“Cấp bậc 4.”
“Sinh mệnh giá trị: 20.”
“Lực công kích: 25.”
Tất cả chữ nhỏ hồn lực chợt lóe mà qua.
Ngay sau đó, lại có từng hàng chữ nhỏ bốc cháy không ngừng hiện lên:
“Ngươi phóng thích thuật Cứu Tử Phù Thương.”
“Hồn lực mà ngươi thu hoạch được từ trên người tù nhân đã được rót hết vào
người anh linh Andrea.”
“Nhờ vào giá trị hồn lực khổng lồ như thế, Andrea đã thức tỉnh!”
Trong sự yên tĩnh không tiếng động.
Một đôi tay nhỏ vươn tới, nhẹ nhàng ấn lên vai của Liễu Bình.
“Còn đang khổ sở vì cuộc chiến vừa rồi sao?” Giọng nói của Andrea vang lên.
“Ta chỉ là một kỵ sĩ cấp bốn, hoàn toàn không có chút tác dụng nào khi đối mặt
với tù nhân kia.” Liễu Bình thở dài nói.
“Ngươi mới cấp bốn —— Thẻ bài sư cấp bốn mà điều động anh linh bên người
đi đối kháng với tù nhân —— Hơn nữa còn thành công phong ấn nó lại! Nếu
không nhờ thế thì vừa rồi toàn bộ danh sách thế giới đã rơi vào tay tù nhân rồi.”
Andrea nói.

Liễu Bình không nói lời nào.
Giọng nói của Andrea trở nên càng ôn hòa, nhẹ nhàng mà nói: “Liễu Bình,
ngươi nhìn ta.”
Cô bé lui về phía sau một bước, hóa thành một thẻ bài.
Trên thẻ bài có vẽ không trung xanh thẳm, trên đồi núi xanh biếc trập trùng có
đủ mọi hoa nở rộ muôn ngàn màu sắc.
Andrea đứng bên bụi hoa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Nếu không có ngươi, có lẽ ta đã sớm bị thần linh ngày xưa ăn mất, sẽ không có
được cuộc sống như vậy.”
“Nếu không có ngươi, Yana tỷ tỷ đã sớm bị Odrich tước đoạt tất cả, trở thành tù
nhân của hắn.”
“Ngươi đã làm đủ tốt, chẳng qua Vĩnh Dạ quá mức khủng bố, nó luôn làm
người ta tuyệt vọng.”
“Nhưng ta muốn nói chính là ——
“Đừng quên mất nguyện vọng của ngươi, Liễu Bình.”
“Ta vĩnh viễn nhớ rõ, tên bộ bài của ngươi chính là ‘Vui Sướng’, mà ta là anh
linh trong bộ bài này.”
Liễu Bình im lặng lắng nghe.
Andrea hái xuống một đóa hoa, cắm lên trên tóc, nghịch ngợm thè lưỡi về phía
Liễu Bình.
“Ta đã không còn lại vai hề, mà tính ra thì bên trong Vĩnh Dạ nào có vui sướng
gì đáng nói.” Liễu Bình lười nhác nói một câu.
Hắn im lặng mấy phút, sau đó lại lại nói: “Muốn thực hiện chuyện này thì ta
phải toàn lực ứng phó.”
Andrea lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Cô bé hóa thành hình người lần nữa, kiên định nói: “Ta sẽ chiến đấu bên cạnh
ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0