Sao các ngươi đ...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 11:15:40
Trong hư không.
Năm cái biểu tượng nho nhỏ nhẹ nhàng dừng lại trong góc tầm mắt.
Chúng lần lượt là: “Anh linh che chở, Kế thừa linh tính, Thu lấy thẻ bài, Triệu
hồi anh linh thứ cấp, Anh linh chi chủ.”
—— Đây là năm loại năng lực giao diện thao tác anh linh.
Liễu Bình lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Hình như có một vài năng lực
ta chưa dùng đến thì phải.”
Một hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên ở hắn trước mắt:
“Ngươi vội vàng học tập tri thức của đế quốc nhân loại, lại phải rót hồn lực cho
anh linh, cho nên vẫn chưa dùng tới năng lực ‘Kế thừa linh tính’ này.”
Liễu Bình khẽ gật đầu.
Lúc trước khi vừa đến đế quốc, ở bên ngoài thôn nhỏ biên cảnh, hắn từng kiến
thức một người ngủ say.
Lúc ấy, danh sách đưa ra phương thức kế thừa thực lực của đối phương.
Sau khi rời khỏi, hắn vẫn không có thời gian đi làm chuyện này.
Hiện tại ba vị anh linh đã tỉnh lại hết rồi.
—— Hắn nên nghĩ cách tăng thực lực lên!
Sâu bên trong bóng tối, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Thân thể Andrea hiện ra, cô bé nói: “Nơi này là một thông đạo đã sụp đổ, chúng
ta bị nhốt trong một đoạn đường hầm đó, không thể đi tới, cũng không thể lui về
phía sau.”
“Thì ra là thế, ta đã biết.” Liễu Bình nói.
Hắn tiện tay thả ra một ánh hào quang thánh khiết, chiếu sáng bóng tối, cũng
chiếu sáng những bích hoạ cổ xưa trên vách tường bốn phía.
Đúng vậy.
Nơi này chính là đường hầm dưới lồng đất giữa đế quốc và di tích vương quốc
Tích Lan.
Lúc con quái vật kia truy kích hắn thì đường hầm sụp đổ.
Nữ Yêu Rừng Rậm trực tiếp đưa hắn về nơi này.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Andrea hỏi.
“Chúng ta nghĩ cách đào một con đường đi ra ngoài —— Cũng không thể bị
vây khốn ở chỗ này mãi, hơn nữa có một số việc, ta phải hội báo với đế quốc.”
Liễu Bình nói.
ố ế
“Thật ra ta muốn toàn lực phá ra một con đường, nhưng cũng không biết nên
đâm thẳng về hướng nào, nhỡ đâu hoàn toàn làm sụp cả đường hầm thì càng
phiền phức.” Andrea nói.
“Thật sự là thế, từ từ tới đi.” Liễu Bình nói.
Andrea thuận tay vung lên.
Trong hư không bên người cô bé hiện ra từng thanh binh khí cổ xưa.
“Đào thông đạo sao... Chúng ta chọn hai thanh binh khí thích hợp để dùng đi,
Liễu Bình, ngươi quen dùng cái gì đào hố?” Cô bé nói.
Liễu Bình nhìn chăm chú vào những binh khí đó, hỏi: “Andrea, những binh khí
của ngươi có từ đâu vậy? Là cụ hiện của năng lực nào sao?”
“Không, bắt đầu từ lúc ta có ký ức, chúng nó đã đi theo ta.” Andrea nói.
“Tổng cộng có bao nhiêu?”
“Không rõ lắm, tóm lại, mỗi lần sau khi thực lực của ta tăng lên, sẽ có một số
lượng lớn binh khí càng có uy lực xuất hiện.”
“Như thế thì thú vị.” Liễu Bình nói.
Andrea chọn ra một thanh trường kích từ vô số binh khí, vứt cho Liễu Bình nói:
“Ngươi dùng cái này đào đi, thế nào?”
Liễu Bình nhận lấy trường kích, trước mắt nhanh chóng hiện lên từng hàng chữ
nhỏ bốc cháy:
“Diệt quỷ trường kích.”
“Có sẵn ba loại thuộc tính: Sắc bén, phá ma, đâm mạnh.”
Liễu Bình vui vẻ nói: “Được, ta sẽ dùng cái này.”
Hắn cầm trường kích trong tay, đi đến cuối con đường sụp đổ.
Andrea tùy tay lấy một cái thuẫn lớn cao chừng hai người, dùng một tay kéo lê
nó trên mặt đất rồi đi theo sát phía sau hắn.
Kế tiếp.
Liễu Bình không ngừng đào mở thông đạo.
Andrea dùng tấm chắn vận chuyển những mảnh đất đá đó đi.
Mấy giờ trôi qua.
Bọn họ đã đào ra một thông đạo thật dài.
Liễu Bình bỗng dừng động tác trên tay, thấp giọng nói: “Ngươi nghe.”
Andrea nghiêng tai lắng nghe.
Ở đầu bên kia của thông đạo truyền đến từng đợt tiếng vang như đang khai quật.
“Có người cũng đang đào thông đạo, hơn nữa cách chúng ta không xa!” Andrea
nói.
Liễu Bình gật gật đầu, lâm vào suy tư.
ế ố
Không biết đối phương là địch hay là bạn.
Nếu là người của quái vật kia, chỉ sợ lần này hắn không có cả cơ hội chạy trốn.
Andrea nói nhỏ: “Nếu không, chúng ta trốn trước đi?”
“Được.” Liễu Bình nói.
Andrea hóa thành một thẻ bài, bị Liễu Bình thu vào trong ngực.
Ngay sau đó, Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, rút “Vô Tồn Chi Nham” ra.
Phanh!
Một khối nham thạch bình thường rơi xuống, lẳng lặng nằm trên đống đá hỗn
độn kia.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Tiếng động khai quật phía đối diện càng ngày càng vang dội, càng ngày càng
gần.
Bỗng nhiên ——
Một giọng nữ mừng rỡ truyền đến: “Đào thông rồi!”
Lại một giọng nữ vang lên: “Thông thì thông, nhưng mà Liễu Bình ở đâu?
Libertas, trả lời ta.”
Giọng nói của Libertas vang lên: “Không có khả năng, năng lực của ta sẽ không
sai, hôm nay đáng lẽ chúng ta sẽ tìm được hắn, chính là ở hướng này.”
Ba bóng dáng đi vào từ phía bên kia của thông đạo.
Đứng ở phía trước chính là Libertas mang vẻ mặt hoang mang.
Tiêu Mộng La khiêng một cái cuốc sắt to lớn hoàn toàn không hợp với thân
hình của cô, Hoa Tình Không thì triệu hồi một đội người chuột, đang bận bận
rộn rộn khuân vác cục đá.
Tiêu Mộng La nhìn chằm chằm vào Libertas, lạnh lùng nói: “Rốt cục năng lực
này của ngươi có tác dụng hay không?”
“Sẽ không sai!”
Trong tay Libertas có cầm một thẻ bài màu trắng, ánh mắt quét tới thẻ bài kia.
Chỉ thấy trên thẻ bài kia có viết một hàng chữ nhỏ màu đen:
“Bắt đầu đào từ ngã rẽ thứ năm, ngươi sẽ tìm được bằng hữu đã lâu không gặp.”
Libertas nghiêng đầu suy nghĩ mấy phút, lập tức vỗ trán nói: “Ta đã biết!”
“Thế nào?” Hoa Tình Không hỏi.
“Nhất định hắn đã chết, bị chôn ở đường hầm này, cho nên nghe thấy lớn động
tĩnh như vậy mà cũng không có bất cứ phản ứng gì! Chúng ta có thể tìm được
thi thể của hắn!” Libertas nói.
Bốn phía là một mảnh yên tĩnh.
Tiêu Mộng La và Hoa Tình Không dán mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.
ế ắ ể ế ế ế ầ
Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Libertas đã bị giết bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sâu trong bóng tối: “Sao các ngươi đều
tới đây?”
Liễu Bình đi ra từ sâu trong đường hầm, xuất hiện ở trước mặt ba người.
Hắn nhìn ba người bằng hữu, chỉ thấy trên đỉnh đầu bọn họ lần lượt hiện ra
nhận dạng: “Cung tiễn thủ cấp 12”, “Thích khách cấp 9”, “Hoán linh sư cấp
15”.
—— Họ đều tiến bộ thật nhanh.
Hiện giờ hắn mới cấp 4, xem ra phải cố gắng đuổi theo bước chân của bọn họ.
Ba người ngây người.
Tiêu Mộng La dẫn đầu xông lên, lập tức nhào vào vòng tay của Liễu Bình.
Hoa Tình Không nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt như trút được gánh
nặng.
Libertas ưỡn ngực, đắc ý nói: “Thế nào, ta nói mà, nhất định có thể tìm được
hắn.”
Năm cái biểu tượng nho nhỏ nhẹ nhàng dừng lại trong góc tầm mắt.
Chúng lần lượt là: “Anh linh che chở, Kế thừa linh tính, Thu lấy thẻ bài, Triệu
hồi anh linh thứ cấp, Anh linh chi chủ.”
—— Đây là năm loại năng lực giao diện thao tác anh linh.
Liễu Bình lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Hình như có một vài năng lực
ta chưa dùng đến thì phải.”
Một hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên ở hắn trước mắt:
“Ngươi vội vàng học tập tri thức của đế quốc nhân loại, lại phải rót hồn lực cho
anh linh, cho nên vẫn chưa dùng tới năng lực ‘Kế thừa linh tính’ này.”
Liễu Bình khẽ gật đầu.
Lúc trước khi vừa đến đế quốc, ở bên ngoài thôn nhỏ biên cảnh, hắn từng kiến
thức một người ngủ say.
Lúc ấy, danh sách đưa ra phương thức kế thừa thực lực của đối phương.
Sau khi rời khỏi, hắn vẫn không có thời gian đi làm chuyện này.
Hiện tại ba vị anh linh đã tỉnh lại hết rồi.
—— Hắn nên nghĩ cách tăng thực lực lên!
Sâu bên trong bóng tối, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Thân thể Andrea hiện ra, cô bé nói: “Nơi này là một thông đạo đã sụp đổ, chúng
ta bị nhốt trong một đoạn đường hầm đó, không thể đi tới, cũng không thể lui về
phía sau.”
“Thì ra là thế, ta đã biết.” Liễu Bình nói.
Hắn tiện tay thả ra một ánh hào quang thánh khiết, chiếu sáng bóng tối, cũng
chiếu sáng những bích hoạ cổ xưa trên vách tường bốn phía.
Đúng vậy.
Nơi này chính là đường hầm dưới lồng đất giữa đế quốc và di tích vương quốc
Tích Lan.
Lúc con quái vật kia truy kích hắn thì đường hầm sụp đổ.
Nữ Yêu Rừng Rậm trực tiếp đưa hắn về nơi này.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Andrea hỏi.
“Chúng ta nghĩ cách đào một con đường đi ra ngoài —— Cũng không thể bị
vây khốn ở chỗ này mãi, hơn nữa có một số việc, ta phải hội báo với đế quốc.”
Liễu Bình nói.
ố ế
“Thật ra ta muốn toàn lực phá ra một con đường, nhưng cũng không biết nên
đâm thẳng về hướng nào, nhỡ đâu hoàn toàn làm sụp cả đường hầm thì càng
phiền phức.” Andrea nói.
“Thật sự là thế, từ từ tới đi.” Liễu Bình nói.
Andrea thuận tay vung lên.
Trong hư không bên người cô bé hiện ra từng thanh binh khí cổ xưa.
“Đào thông đạo sao... Chúng ta chọn hai thanh binh khí thích hợp để dùng đi,
Liễu Bình, ngươi quen dùng cái gì đào hố?” Cô bé nói.
Liễu Bình nhìn chăm chú vào những binh khí đó, hỏi: “Andrea, những binh khí
của ngươi có từ đâu vậy? Là cụ hiện của năng lực nào sao?”
“Không, bắt đầu từ lúc ta có ký ức, chúng nó đã đi theo ta.” Andrea nói.
“Tổng cộng có bao nhiêu?”
“Không rõ lắm, tóm lại, mỗi lần sau khi thực lực của ta tăng lên, sẽ có một số
lượng lớn binh khí càng có uy lực xuất hiện.”
“Như thế thì thú vị.” Liễu Bình nói.
Andrea chọn ra một thanh trường kích từ vô số binh khí, vứt cho Liễu Bình nói:
“Ngươi dùng cái này đào đi, thế nào?”
Liễu Bình nhận lấy trường kích, trước mắt nhanh chóng hiện lên từng hàng chữ
nhỏ bốc cháy:
“Diệt quỷ trường kích.”
“Có sẵn ba loại thuộc tính: Sắc bén, phá ma, đâm mạnh.”
Liễu Bình vui vẻ nói: “Được, ta sẽ dùng cái này.”
Hắn cầm trường kích trong tay, đi đến cuối con đường sụp đổ.
Andrea tùy tay lấy một cái thuẫn lớn cao chừng hai người, dùng một tay kéo lê
nó trên mặt đất rồi đi theo sát phía sau hắn.
Kế tiếp.
Liễu Bình không ngừng đào mở thông đạo.
Andrea dùng tấm chắn vận chuyển những mảnh đất đá đó đi.
Mấy giờ trôi qua.
Bọn họ đã đào ra một thông đạo thật dài.
Liễu Bình bỗng dừng động tác trên tay, thấp giọng nói: “Ngươi nghe.”
Andrea nghiêng tai lắng nghe.
Ở đầu bên kia của thông đạo truyền đến từng đợt tiếng vang như đang khai quật.
“Có người cũng đang đào thông đạo, hơn nữa cách chúng ta không xa!” Andrea
nói.
Liễu Bình gật gật đầu, lâm vào suy tư.
ế ố
Không biết đối phương là địch hay là bạn.
Nếu là người của quái vật kia, chỉ sợ lần này hắn không có cả cơ hội chạy trốn.
Andrea nói nhỏ: “Nếu không, chúng ta trốn trước đi?”
“Được.” Liễu Bình nói.
Andrea hóa thành một thẻ bài, bị Liễu Bình thu vào trong ngực.
Ngay sau đó, Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, rút “Vô Tồn Chi Nham” ra.
Phanh!
Một khối nham thạch bình thường rơi xuống, lẳng lặng nằm trên đống đá hỗn
độn kia.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Tiếng động khai quật phía đối diện càng ngày càng vang dội, càng ngày càng
gần.
Bỗng nhiên ——
Một giọng nữ mừng rỡ truyền đến: “Đào thông rồi!”
Lại một giọng nữ vang lên: “Thông thì thông, nhưng mà Liễu Bình ở đâu?
Libertas, trả lời ta.”
Giọng nói của Libertas vang lên: “Không có khả năng, năng lực của ta sẽ không
sai, hôm nay đáng lẽ chúng ta sẽ tìm được hắn, chính là ở hướng này.”
Ba bóng dáng đi vào từ phía bên kia của thông đạo.
Đứng ở phía trước chính là Libertas mang vẻ mặt hoang mang.
Tiêu Mộng La khiêng một cái cuốc sắt to lớn hoàn toàn không hợp với thân
hình của cô, Hoa Tình Không thì triệu hồi một đội người chuột, đang bận bận
rộn rộn khuân vác cục đá.
Tiêu Mộng La nhìn chằm chằm vào Libertas, lạnh lùng nói: “Rốt cục năng lực
này của ngươi có tác dụng hay không?”
“Sẽ không sai!”
Trong tay Libertas có cầm một thẻ bài màu trắng, ánh mắt quét tới thẻ bài kia.
Chỉ thấy trên thẻ bài kia có viết một hàng chữ nhỏ màu đen:
“Bắt đầu đào từ ngã rẽ thứ năm, ngươi sẽ tìm được bằng hữu đã lâu không gặp.”
Libertas nghiêng đầu suy nghĩ mấy phút, lập tức vỗ trán nói: “Ta đã biết!”
“Thế nào?” Hoa Tình Không hỏi.
“Nhất định hắn đã chết, bị chôn ở đường hầm này, cho nên nghe thấy lớn động
tĩnh như vậy mà cũng không có bất cứ phản ứng gì! Chúng ta có thể tìm được
thi thể của hắn!” Libertas nói.
Bốn phía là một mảnh yên tĩnh.
Tiêu Mộng La và Hoa Tình Không dán mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.
ế ắ ể ế ế ế ầ
Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Libertas đã bị giết bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sâu trong bóng tối: “Sao các ngươi đều
tới đây?”
Liễu Bình đi ra từ sâu trong đường hầm, xuất hiện ở trước mặt ba người.
Hắn nhìn ba người bằng hữu, chỉ thấy trên đỉnh đầu bọn họ lần lượt hiện ra
nhận dạng: “Cung tiễn thủ cấp 12”, “Thích khách cấp 9”, “Hoán linh sư cấp
15”.
—— Họ đều tiến bộ thật nhanh.
Hiện giờ hắn mới cấp 4, xem ra phải cố gắng đuổi theo bước chân của bọn họ.
Ba người ngây người.
Tiêu Mộng La dẫn đầu xông lên, lập tức nhào vào vòng tay của Liễu Bình.
Hoa Tình Không nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt như trút được gánh
nặng.
Libertas ưỡn ngực, đắc ý nói: “Thế nào, ta nói mà, nhất định có thể tìm được
hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro