Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Tiền đồ quang m...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-27 13:01:08

“Gâu gâu gâu!”
Hỏa Nha sủa vang dội vài tiếng, sau đó chạy vội theo hướng mà Liễu Bình đã
chỉ.
Nó chạy nhanh trên sườn núi tràn đầy đá vụn, chừng hai mươi phút sau, nó dần
trở nên mệt mỏi đến mức thở hồng hộc.
Bỗng nhiên.
Hỏa Nha phát hiện một chuyện rất kỳ quái.
Trong vô số những mảnh đá vụn, một đóa hoa tỏa ra mùi thơm đang theo gió
lay động, phía trên nó lơ lửng hai hàng chữ nhỏ:
“Nhận dạng: Vật không có chủ.”
“Đóa hoa ẩn chứa sức mạnh Thần Bí Trắc rất nhỏ, có thể thu thập.”
Thu thập thẻ bài?
Hỏa Nha lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Trong miệng nó bỗng vang lên tiếng nói của Liễu Bình: “Không sao, đi thu thập
đóa hoa kia đi.”
“Gâu!”
Hỏa Nha lên tiếng, chạy chậm tiến lên, vươn móng vuốt nhẹ nhàng chạm một
cái lên đóa hoa.
Phanh..
Đóa hoa hóa thành một thẻ bài rồi rơi xuống mặt đất.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Hỏa Nha:
“Loạn Thạch Cốt Tâm Hoa.”
“Nuốt nó vào sẽ khiến ngươi tạm thời thạch hóa, liên tục mười giây.”
“Chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ bài Thần Bí Trắc, tiến độ ngươi thăng cấp
đạt tới 100%.”
“Ngươi thăng cấp!”
“Ngươi trở thành Chó cỏ cấp 2!”
“Bởi vì ngươi thăng cấp, chủ nhân của ngươi cũng đạt được tiến độ thăng cấp
5%.”
Lớp lông trên người Hỏa Nha trở nên càng dài, thân hình cũng rắn chắc hơn
nữa.
Ở bên trái phía trên nó, con số 1 biến mất, thay vào đó là con số 2.
Hỏa Nha hoạt động thân thể, chỉ cảm thấy mình thật sự trở nên càng mạnh.
ẩ ầ ố ắ ầ
Nó ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào con số 2 kia, trong mắt dần chảy ra giọt nước
mắt to tướng.
Trời nhìn cũng thấy đáng thương!
Ta vốn là Huyết Nhục Thú Khuyển uy phong lẫm lẫm trong Luyện Ngục, sa
chân rơi vào Vĩnh Dạ rồi biến thành chó cỏ, hiện giờ rốt cuộc cũng đạt được
phương pháp thăng cấp, tương lai có được tiền đồ quang minh!
“Ấu ấu.”
Hỏa Nha phát ra một tiếng tru hưng phấn.
Nó phấn chấn tinh thần, chạy vội hướng vào sâu trong bóng đêm.

Trong rừng cây u ám.
Một con chó màu vàng đất đang nhanh chóng chạy vội.
Ở phía bên phải cách đó không xa là một thế giới đóng băng màu xanh biển.
Liễu Bình đã từng nói, nhất định không thể rời khỏi thế giới đóng băng quá xa,
nếu không có nguy cơ gặp phải quái vật nào đó.
Hỏa Nha yên lặng ghi tạc trong lòng, qua mỗi một đoạn thời gian, nó phải quan
sát khoảng cách giữa mình và thế giới đóng băng.
Nó xuyên qua rừng cây, trước mắt bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ:
“Ngươi phát hiện một khu rừng rậm.”
“Thông qua lần thăm dò này, giá trị kinh nghiệm của ngươi gia tăng 1%.”
Hỏa Nha lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Chỉ thăm dò phát hiện ra khu rừng rậm thôi mà cũng tăng kinh nghiệm sao?
Tuy rằng chỉ có 1%, nhưng muỗi nhỏ mấy cũng là thịt.
Chỉ cần nó không ngừng chạy tiếp thì sớm muộn gì cũng có thể thăng cấp sao?
Nhưng điều này lại xung đột với lời dặn dò của Liễu Bình.
“Ô... Ô...”
Hỏa Nha ngồi xổm xuống tại chỗ, phát ra tiếng ư ử rất nhỏ.
Tiếng nói của Liễu Bình cũng theo đó mà vang lên: “Không sao, chẳng qua là
1% thôi, hiện giờ ngươi chỉ có cấp 2, không thể lên đến cấp 5 nhanh như vậy
được.”
“Gâu!” Hỏa Nha sủa lại một tiếng.
Nó chạy được một đoạn về phía trước thì lại chậm rãi dừng lại, nhìn vào một
thân cây cách đó không xa.
Bên cạnh cái cây hiện ra một hàng chữ nhỏ:
“Nhận dạng: Vật không có chủ.”
ẩ ấ ố ố
“Cây này ẩn chứa thuộc tính ‘Cất chứa ’, là chủng loại cây cối tương đối hi hữu,
có thể thu thập.”
Hỏa Nha vui sướng chạy đến, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên trên cây.
Phanh
Cái cây đó chợt biến mất, hóa thành một thẻ bài dừng ở trước mặt Hỏa Nha.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
“Ma thụ: Mê Ngạn.”
“Cây này có một không gian thứ cấp rộng chừng ba mươi mét vuông.”
“Chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ bài, giá trị kinh nghiệm của ngươi đạt tới
105%.”
“Ngươi thăng cấp.”
“Ngươi trở thành chó cỏ cấp 3!”
Hình thể của Hỏa Nha lại bành trướng lần nữa, trở nên càng thêm rắn chắc
mạnh mẽ.
Nó đã cao chừng nửa người.
“Gâu!”
Hỏa Nha hưng phấn sủa vang một tiếng.
Tiếng nói của Liễu Bình lại vang lên lần nữa: “Cái kia... Hỏa Nha à, tạm thời
chúng ta đừng thu thẻ bài, như vậy mãi thì sẽ xảy ra vấn đề đấy.”
“Ô ô...” Hỏa Nha phát ra một tiếng rên cầu xin.
“Ta biết, sao ta lại không muốn để cấp bậc của ngươi trở nên càng cao? Nhưng
tình cảnh hiện tại của chúng ta quá khó khăn, cần thoát khỏi con quái vật kia
trước cái đã.” Liễu Bình nói.
“Gâu...”
Hỏa Nha thương tâm khẽ gật đầu.
Nó là Huyết Nhục Thú Khuyển đến từ Luyện Ngục nên cũng biết thiệt hơn thế
nào, nó nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục lên đường.
Đi không được bao xa.
Rừng cây đã tới điểm cuối.
Phía trước xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.
Một thẻ bài dựng ở bên cạnh cái hố, trên đó có viết ba chữ:
“Tử linh hồn.”
Hỏa Nha như cảm ứng được cái gì, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, nức nở tại chỗ
không dám tiến lên.
Vừa nhìn thấy nơi này là cảm nhận được quỷ dị.
ấ ấ
Mạng chó rất quan trọng, ta chỉ là một con chó cỏ cấp 3, trước khi chủ nhân lên
tiếng thì ta cũng không dám hỏi, ta chỉ rống hai tiếng, chờ chủ nhân nói rồi bàn
tiếp.
“Không có gì, nơi này chồng chất những nhân loại và ma quỷ bị giết chết trong
lúc chiến đấu, linh hồn của bọn họ đã tiêu tán, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, bị đặt
ở nơi này, sẽ không có nguy hiểm gì.” Liễu Bình cất tiếng nói.
Lúc này Hỏa Nha mới thật cẩn thận mà tiến lên, muốn đi vòng qua men theo
mép cái hố khổng lồ kia.
Một bên là thế giới đóng băng.
Bên kia là hố sâu.
Nếu vòng qua thì nhất định phải rời xa thế giới đóng băng một khoảng cách.
Nhưng cũng không có cách nào khác.
Nếu đi vào trong cái hố, lấy sức mạnh của Hỏa Nha cũng chưa chắc có thể bò
lên khỏi đó.
Men theo bên cạnh cái hố, Hỏa Nha nhanh chóng chạy vội.
Bỗng nhiên.
Nó lại dừng lại lần nữa, lông trên người đều dựng lên, trong cổ phát ra tiếng gừ
gừ trầm thấp.
Ở phía trước nó, một hàng dấu chân xuất hiện bên cạnh cái hố sâu.
Cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, hàng dấu chân này đến từ bên trong hố sâu,
nó bò lên khỏi hố sâu, cứ kéo dài mãi vào trong sương mù lạnh lẽo mênh mang
ở phương xa, chẳng biết đi đến nơi đâu.
Mà hướng kia đi thẳng đến Đế quốc Ma Quỷ.
“Không có việc gì, có lẽ có một vài ma quỷ giả chết, chờ mọi người đi rồi thì nó
lại trốn trở về quốc gia của mình thôi.” Liễu Bình nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0