Chương 27
2024-09-15 17:30:20
Khanh ngồi trầm ngâm trên góc ban công, thi thoảng lại đưa tách cafe đen đặc lên miệng, nhấp một ngụm. Đắng ngắt. Nhưng nó lại chẳng khiến cô tỉnh táo để đưa ra được đáp án chính xác cho những luồng suy nghĩ đang chất chứa ở trong đầu. Có chăng, lại càng khiến cô trở nên mông lung hơn.
Mấy ngày nay, Khanh vẫn thường xuyên gặp Nhật An ở bệnh viện. Nhìn cái cách cô ấy ở bên cạnh, chăm sóc và an ủi Thương, mà không hiểu sao trong lòng cô lại thấy không được thoải mái. Cô cố gắng tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến tâm trạng đó của mình, nhưng rồi lại cố tình phủ nhận nó. Cô không dám thừa nhận là mình ích kỷ, cũng chẳng thể nói rằng là mình đang ghen được. Bởi lúc nào cô cũng tự dặn lòng, tình cảm đó đối với An, nhất định không phải là yêu. Là cô cố chấp, bảo thủ, nhưng hơn tất cả, là cô đang sợ. Thực sự là cô rất sợ cái thứ tình cảm được gọi là yêu thương đó.
Ánh đèn pha ô tô chiếc rọi trước cổng nhà Khanh, giúp cô thoát khỏi những dòng suy tưởng ngổn ngang. Lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Khanh không khỏi có chút bất ngờ, trước những hình ảnh mà mình đang thấy.
Trang vừa bước xuống xe. Ngay sau đó là người đàn ông mà cô cảm thấy có chút gì đó quen mắt, nhưng nhất thời chưa thể nghĩ ra. Hai người còn đứng đó nói với nhau vài câu, trước khi trao cho nhau một cái hôn nồng nhiệt để tạm biệt.
Dù là bạn thân, nhưng tính cách của Trang và Khanh lại hoàn toàn trái ngược. Trang là như vậy. Cô ấy luôn sống hết mình và cũng yêu hết mình. Với Trang, những gì đã qua là qua, cô tuyệt đối sẽ không để quá khứ làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của mình. Trang cũng từng nói, cuộc sống của cô, bắt buộc lúc nào cũng phải có tình yêu. Cô không cho phép trái tim mình được lười biếng. Lúc nào nó cũng phải thổn thức, dạt dào yêu thương, không ngừng nghỉ. Thế nên, một khi Trang đã yêu, là cô sẽ yêu hết mình.
So với Khanh, thì Trang yêu nhiều hơn. Nhiều hơn cả về mức độ yêu lẫn số người đàn ông mà cô ấy đã từng yêu. Vì thế mà số lần thất tình của Trang cũng không phải là ít. Cô ấy cũng từng rất nhiều lần đau khổ, nhưng rồi lại nhanh chóng vượt qua. Cho tới khi gặp Tân, sau khi đã cảm thấy mệt mỏi bởi những tháng ngày rong ruổi yêu thương, Trang muốn tìm cho mình một chỗ dừng chân, nên đã vội vã quyết định kết hôn cùng với anh, dù thời gian quen nhau của hai người vẫn chưa phải là quá lâu. Sự quyết định vội vàng của Trang khi đó, khiến cho cả Khanh và bố mẹ cô ấy đều bất ngờ. Nhưng tính Trang lại mạnh mẽ, và quyết đoán, nên chẳng ai có thể ngăn được.
Cứ nghĩ rằng, sau cuộc hôn nhân đổ vỡ kia, phải lâu lắm Trang mới có thể yêu lại từ đầu. Thế nên, khi biết trái tim cô ấy đang vui trở lại, trong lòng Khanh lại vừa mừng, vừa lo.
Nhiều lúc, Khanh cũng muốn được giống như Trang, có thể được sống trọn vẹn với cảm xúc của chính mình. Không cần phải lo sợ, không cần phải vướng bận, và cũng không cần phải quan tâm đến quá nhiều thứ xung quanh. Có thể yêu thì cứ yêu. Và nếu được yêu theo bản năng thì tốt biết mấy.
“Người đàn ông đó là ai vậy?”
Sự bất ngờ lên tiếng của Khanh khiến Trang giật bắn mình, suýt nữa thì tim cô bắn ra khỏi lồng ngực.
Về tới đây, thấy căn nhà tối om, cổng cửa khóa im ỉm, cứ nghĩ rằng, đêm nay Khanh lại trực ở bệnh viện, nên Trang không ngờ, cô ấy lại ngồi lù lù ở kia, mà chứng kiến hết mọi hành động vừa rồi của mình.
Đèn điện được bật sáng, Trang đi tới gần Khanh, lên giọng trách móc.
“May mà tao không bị bệnh tim. Nếu không, đã bị mày dọa cho chết khiếp rồi. Làm gì mà ngồi một đống ở đó thế?”
“Tao ngồi ngắm trăng, ngắm sao rồi tiện thể ngắm luôn cả một số thứ chưa được phép ngắm nữa.”
“Hôm nay tự dưng có nhã hứng thế? Vậy cứ ngồi ngắm tiếp đi, tao đi tắm rồi ngủ sớm đây.”
“Đứng lại. Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao mà.”
Trang tìm cách trốn tránh, nhưng lại chẳng thể qua nổi vòng vây của Khanh. Cuối cùng, đành phải chấp nhận ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô ấy, mà thành khẩn khai báo.
“Mày còn nhớ, tao đã kể cho mày nghe về người đàn ông đi cùng An, vào cái hôm mà tao gây sự với nó trước cổng tập đoàn Thịnh An chứ?”
Khanh gật đầu xác nhận.
“Đó cũng chính là người công an mà mày đã được gặp, hôm đi khai báo cùng tao đấy.”
“Thì ra là cái tên khắc tinh không thể ưa nổi đấy hả? Thế nhưng, anh ta thì đâu có liên quan gì đến câu trả lời của mày vào lúc này.”
Khanh vẫn cố tình làm ra vẻ ngây thơ để châm chọc bạn mình.
“Thì hai người đó và người hôm nay đều là một.”
Trang sượng sùng khai nhận. Cô chẳng thể ngờ, Khanh vẫn còn nhớ như in những gì cô đã nói khi ấy, để bây giờ lấy nó ra mà châm biếm mình.
“Vậy ra là mày đã tới khuyên bảo Nhật An, không được quen với hạng người như anh ra, rồi tiếp tục xui cô ấy, đá văng anh ta ra khỏi khung thành để bây giờ mày có cơ hội lao vào mà chụp lấy phải không?”
“Này, vừa phải thôi nhé. Mày có cần phải thù lâu, nhớ dai đến như thế không hả? Lúc đó chỉ là tao lỡ mồm thôi mà. Với lại, anh Quang và con bé đấy là anh em họ với nhau, chứ có phải là yêu đương gì đâu.”
“Tao đâu có thù lâu nhớ dai, mà tại thái độ khi ấy của mày gay gắt quá, nên để lại ấn tượng sâu sắc đối với tao mà thôi. Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”
Khanh mỉm cười. Chuyện mà Trang vừa nói, cô cũng đã biết từ lâu. Biết từ khi cô cùng với An lên nhà bà ngoại của cô ấy. Nhìn tấm ảnh đại gia đình được treo trên tường, Khanh không khó nhận ra, người đàn ông mà cô đã gặp vào buổi tối hôm mình đến quán bar để đón An chính là một trong số những người có mặt trong bức ảnh đó. Nhưng cô lại giữ im lặng, không muốn vạch trần ý đồ của An. Đến khi gặp lại Quang ở cơ quan công an, cô vẫn giữ thái độ bình thản, xem như chưa từng quen biết anh.
“Thì sau cái hôm đi cùng mày, tao thường xuyên bị mời lên đồn để làm việc, lấy lời khai. Rồi mấy phóng sự sau này, đều phải hợp tác với bên công an để điều tra. Gặp nhau nhiều, nói chuyện cũng thấy hợp, nên...”
“Cứ gặp nhau nhiều, rồi cảm thấy hợp thì có thể tiến tới chuyện yêu đương sao?”
Không phải là Khanh đang có ý đánh giá về lối sống của Trang, mà chỉ là cô đang lo lắng cho chuyện tình cảm sau này của cô ấy mà thôi. Có lẽ, Trang hiểu ý của bạn mình là gì, nên cô chẳng hề lấy làm phật ý.
“Ừ. Với tao, yêu thương cũng chỉ cần đơn giản thế thôi. cần gì phải đặt nặng vấn đề, rồi quan trọng hóa chuyện tình cảm lên làm gì. Mày cũng nên sống như vậy đi, đừng giữ lại nỗi đau trong lòng mình quá lâu, đừng hoài niệm quá nhiều về quá khứ. Cuộc sống là phải có tình yêu thì mới có thể sống tốt được.”
“Mỗi người đều có một quan điểm sống khác nhau mà. Tao không phải là mày, nên không thể sống theo cách đó được. Tao thích điều gì đó trầm lặng, bình ổn, và ít sóng gió, gập ghềnh thôi.”
“Như thế thì đâu phải là sống. Cái đó chỉ có thể nói là mày đang tồn tại thôi. Tồn tại theo cách mà chẳng ai biết đến sự hiện hữu của mày cả. Chỉ khi nào, mày dám đập bỏ bức tường kiên cố, đang kìm hãm sự vươn lên của mày, thì mày sẽ thấy cuộc sống sinh động và thú vị đến thế nào. Tình yêu của con người cũng vậy, nó không đơn giản là chỉ có yêu và được yêu đâu, nó còn có cả sự đấu tranh, giành giật, dám chấp nhận, dám thừa nhận và phải dám cả bảo vệ cho người mình yêu, người yêu mình nữa.”
Nhìn cái chau mày, tỏ ra khó hiểu của Khanh, Trang lại phải tiếp tục.
“Nghe thì có vẻ đao to búa lớn đấy, nhưng thực tế vẫn luôn là vậy. Cũng giống như một đứa trẻ, nó thích ăn cái này, thích chơi đồ chơi kia, nhưng nếu như nó không chịu nói, thì bố mẹ sẽ chẳng bao giờ đưa cho nó cả. Mà khi đã đưa rồi, bố mẹ vẫn sẽ phải ra điều kiện, nào là con phải ngoan, con phải học giỏi, con phải làm việc này, việc kia thì mới được quyền sở hữu thứ mà mình yêu thích. Và tất nhiên, đứa bé đó sẽ cố gắng bằng mọi cách, để đáp ứng yêu cầu mà bố mẹ đề ra, để nhận về thành quả cho riêng mình. Khi con người ta yêu cũng thế thôi. Bao giờ cũng phải tồn tại sự qua lại. Có ai đó yêu mày, yêu rất nhiều, có thể vì mày mà từ bỏ mọi thứ, nhưng ngược lại, nếu mày cứ luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm, xem đó như là diễm phúc mà mình được hưởng, thì sớm muộn, người kia cũng sẽ phải rời đi. Người ta vẫn thường nói đùa cho nhau nghe câu này: “chân thành hay chân tình thì nó đều có chân đấy, vậy nên nếu như ta cứ lạnh nhạt thì nó chẳng đứng yên mãi một chỗ để mà chờ đợi đâu.” Và mày cũng nên hiểu rõ một điều, cái cây sẽ chẳng bao giờ đung đưa, nếu như không có gió.”
“Mày tối nay có uống rượu hả?”
Thấy Trang cứ thao thao bất tuyệt, mà có vẻ như đối tượng đang được nhắm tới lại là chính mình, nên Khanh vội vàng cắt ngang bài diễn văn đang tràn đầy nhiệt huyết của cô ấy.
Bị Khanh làm cho cụt hứng, Trang có phần cau có, khó chịu.
“Chả uống cái gì cả. Tao nói những điều đó chỉ là giúp mày được thông não, để hiểu chuyện đời hơn thôi.”
“Được rồi. Vậy mày phải để từ từ, cho tao thời gian để lĩnh hội chứ. Mày nói nhiều quá, sợ rằng tao sẽ quên mất.”
Khanh bật cười.
“Thế thì vào trong nhà mà suy ngẫm. Ngồi ở đây hóng sương đêm, nhiễm lạnh lại khổ tao. Tao đi tắm đã, lát nữa xong sẽ nói tiếp.”
Trang đi rồi, một lát sau, Khanh mới chịu đứng lên. Cô thầm công nhận, những lời nói vừa rồi của Trang không phải là không có ý đúng. Cô cũng từng muốn đập vỡ bức tường thành kiên cố đã xuất hiện trong tiềm thức của mình bấy lâu nay, để có cái nhìn thoáng hơn, lạc quan hơn với cuộc đời, nhưng lại sợ sức mình không đủ. Cô cũng muốn kể cho Trang nghe về chuyện của Nhật An, nhưng rồi lại lo lắng, không biết phải bắt đầu và kết thúc câu chuyện ra sao? Hoặc giả, cứ coi như hãy bắt đầu từ khí Nhật An nói lời yêu cô đi, vậy thì câu chuyện sẽ tiếp tục đi đến đâu? Hay cũng chỉ dừng lại ở thái độ cư tuyệt mà mình đã dành cho cô ấy? Nếu như vậy, không biết liệu cô sẽ có được cảm giác thanh thản hay không?
Đưa hai tay lên ôm chặt khuôn mặt mình, lồng ngực Khanh được đẩy lên, căng tràn. Cô hít mạnh lấy một hơi, giúp bản thân lấy lại sự bình tâm để mà tiếp tục suy xét.
++***++
Thương ngồi bên cạnh giường bệnh, cô dùng chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho mẹ. Kể từ khi phẫu thuật xong, mẹ cô vẫn như vậy, nằm im, bất động. Nước mắt cô lại lặng lẽ tuôn rơi.
Như chợt nhớ ra điều gì đó cần phải làm, Thương đứng phắt dậy, đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Tuệ Khanh, đang đứng trò chuyện cùng với một nữ y tá khác. Không còn giữ thái độ rụt rè như trước kia nữa, Thương mạnh dạn, tiến gần lại cô ấy.
“Em chào chị.”
Khanh đưa lại tấm phim chụp cho Lan, rồi quay sang Thương, khẽ gật đầu.
“Mẹ em có vấn đề gì sao?”
“Không ạ.”
Thương vội xua tay.
“Em muốn gặp chị để hỏi thêm về phác đồ điều trị cho mẹ em sau này. Cũng không thể để mẹ em nằm ở đây mãi được. Chi phí nằm viện quá cao so với khả năng của gia đình em.”
“Vậy cùng đến phòng làm việc của tôi đi. Chúng ta sẽ trao đổi thêm về vấn đề này.”
Đưa cốc nước cho Thương, Khanh mới nhìn lướt qua khuôn mặt cô ấy một lượt. So với ngày đầu tiên gặp, trông Thương có vẻ phờ phạc và xuống sắc hơn nhiều. Có lẽ là do quá lo lắng cho tình trạng của mẹ mình nên mới như vậy.
“Theo như tình hình của mẹ em hiện giờ, gia đình có thể đưa bác tới trung tâm phục hồi chức năng, để thực hiện vật lý trị liệu. Tuy nhiên cũng cần phải cân nhắc, bởi chi phí sẽ khá cao.”
Không úp mở, Khanh đi thẳng vào vấn đề cần nói.
“Nếu không thì...”
“Nếu không thì gia đình sẽ đưa bác về nhà, và cử người chăm sóc theo dõi sức khỏe của bác thường xuyên.”
“Nhưng nhà em chỉ có hai mẹ con. Nếu như bắt buộc phải ở nhà chăm sóc mẹ, em cũng không biết sẽ lấy đâu ra tiền để trang trải sinh hoạt hàng ngày. Mà đưa mẹ em đến trung tâm phục hồi chức năng, thì quả thực, em cũng không có khả năng đó.”
Thương cố gượng cười, mà cũng không thể ngăn được giọt lệ đang tràn qua khóe mắt của mình.
“Công việc hiện tại của em là gì?”
Đây là lần đầu tiên, Khanh tỏ ra quan tâm quá mức đến cuộc sống riêng tư của người khác. Nhưng chính bởi những lời tâm sự vừa rồi của Thương, đã khiến cô có được sự đồng cảm với cô ấy.
“Em chỉ là một nhân viên bán hàng trong siêu thị thôi.”
“Tôi nghĩ, việc này Nhật An có thể giúp được em.”
...
“Em đừng hiểu lầm. Ý tôi là, Nhật An có thể giúp em tìm được một công việc khác tốt hơn. Như vậy, em có thể thuê người đến chăm sóc mẹ, còn mình thì có thể an tâm đi làm được rồi.”
Khanh vội vàng giải thích, khi lời nói vừa rồi của mình, bị ánh mắt như hờn giận, như trách móc của Thương chiếu đến.
“Thực ra thì An cũng đã giúp em quá nhiều rồi. Nếu như không có cô ấy, có lẽ mẹ em đã không thể qua khỏi. Với lại, vì chuyện của mẹ em, mà cô ấy cũng đã phải làm phiền tới chị. Em không thể để cô ấy phải vất vả vì mình thêm nữa.”
“Cứu chữa người bệnh là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi đối với nghề nghiệp, với bệnh nhân, chứ không phải vì một ai khác. Nên em cũng không cần phải cảm thấy áy náy về việc Nhật An có tới làm phiền tôi hay không. Dù sao thì hai người cũng là bạn bè, nếu có thể nương tựa nhau được trong lúc khó khăn, thì cứ nên làm.”
“Chỉ sợ rằng, có nhiều người sẽ nghĩ, em đang lợi dụng An. Có lẽ, cô ấy cũng đã kể cho chị nghe về chuyện của chúng em rồi. Chị nghĩ xem, nếu như chị là An, thì chị có hết lòng giúp đỡ một người bạn mà mình không gặp trong suốt tám năm dài đằng đẵng như thế này không? Liệu rằng, em có đủ tin tưởng, để khiến cô ấy phải làm tất cả mọi việc để giúp đỡ em không?”
“Nhật An cũng chỉ là một trong số những bệnh nhân của tôi, nên giả định mà em vừa đưa ra, tôi không thể có câu trả lời chính xác được. Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng trước đó hai người cũng đã từng là bạn, nên có lẽ, em hiểu cô ấy hơn tôi. Tự em, sẽ biết được, bản thân mình đối với Nhật An là quan trọng như thế nào?”
Thương chăm chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Khanh. Vẫn là cái vẻ điềm đạm, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào ra bên ngoài cho người khác có cơ hội nắm bắt. Nhưng mỗi lời nói ra, lại như đã được cân nhắc, cẩn trọng trong từng câu chữ. Cô những tưởng, mình có thể tìm hiểu thêm về người này, về Nhật An, về mối quan hệ của hai người họ thông qua cuộc nói chuyện này, nhưng rốt cuộc lại chẳng có được thông tin gì. Tuệ Khanh quá thông minh. Cô ấy luôn đặt mình ở vị trí của người ngoài cuộc, mỗi khi nghe cô nhắc tới An. Là do cô ấy với An không có mối quan hệ gì thật, hay bởi vì bản thân cô ấy không muốn dính líu đến những chuyện có liên quan tới An, trong đó có cả cô. Thực sự, cô nghĩ mãi cũng không ra.
“Nhưng hình như An rất quý chị. Trong mỗi cuộc trò chuyện của chúng em, lẽ ra, vấn đề cần được đề cập đến phải là chuyện của hai người, nhưng cô ấy lại luôn nhắc tới chị.”
Thương dừng lại, để ý thái độ của Khanh lúc này.
“Không biết An có kể cho chị nghe, trước đây em và cô ấy đã từng yêu nhau không?”
Đáp án dành cho Thương vẫn là hành động lắng nghe trong im lặng của Khanh. Chính sự im lặng này, lại càng khiến cô cảm thấy khó chịu và thêm phần tức giận, nhưng cô vẫn cố kìm nén.
“Chị có kỳ thị những người như em và An không?”
Đến lượt Khanh phải chau mày. Cô thực lòng muốn biết, rốt cuộc là Thương đang muốn có được điều gì ở mình. Là mong cô thông cảm cho hoàn cảnh của cô ấy? Hay là muốn thông báo cho cô biết về chuyện tình cảm trước đây của mình? Hoặc là cho cô biết, giữa cô ấy và An, đang có sự bắt đầu lại, để chờ đợi lời chúc mừng cũng như sự ủng hộ từ cô?
“Tôi không có thói quen để ý hay phán xét về chuyện của người khác. Những người như em và An, tôi cũng đã từng gặp, và vẫn luôn xem họ như những người bình thường khác, chẳng có gì khác biệt để mà kỳ thị cả.”
Câu trả lời dường như rất thật đó của Khanh, lại khiến Thương cảm giác như đó chỉ là những lời lẽ giả tạo, để che giấu đi con người thật của cô ấy. Ở Khanh, luôn tồn tại điều gì đó cứ mơ mơ, thực thực, khiến người ta chỉ muốn tiến sát lại, mà lật bỏ chiếc mặt nạ, để tìm ra được bản chất được cất giấu bên trong đó. Kiểu người này, luôn mang trong mình những bí mật, tạo sức thu hút đối với người khác, đánh thức bản năng hiếu kỳ của mỗi người. Và cô tin rằng, chính cái sự bí hiểm đó, đã để lại ấn tượng đối với An, khiến cho hiện tại, cô ấy chỉ xem cô như một người bạn bình thường, đã lâu rồi mới gặp lại.
++***++
Khanh cất bước nhẹ nhàng, đi dọc hành lang của bệnh viện. Lúc này đã là chín giờ tối. Nếu như ngoài đường phố vẫn còn sôi động, nhộn nhịp, thì không gian ở đây lại trái ngược hoàn toàn. Im ắng và lạnh lẽo.
“Cô giỏi lắm. Đã lấy tiền của tôi rồi mà bây giờ còn dám quay lại. Cô tưởng tôi không dám làm gì sao?”
Giọng nói của người phụ nữ rít qua kẽ răng, khiến sống lưng Khanh cảm giác như có viên đá lạnh được chà qua.
“Cháu xin lỗi. Nhưng không phải là cháu cố tình tới tìm cô ấy đâu. Chỉ là vô tình, hai đứa gặp lại nhau ở đây mà thôi.”
“Là vô tình hay là cô đang cố tình đeo bám nó? Tôi nhắc lại lần cuối, cô mau tránh xa nó ra, nếu như còn tiếp tục mơ tưởng, sẽ nối lại tình cảm trước kia, thì mẹ cô, đến cái giường cũng không có mà nằm đâu. Đừng để tôi phải đích thân tới gặp cô lần nữa.”
Tiếng gót giày nện mạnh xuống nền nhà, vang lên những âm thanh nghe thật chói tai. Không gian dần trở lại vẻ tĩnh lặng như trước, để tiếng thút thít, dù rất nhỏ của cô gái kia cũng đủ để lọt vào tai Khanh và khiến phải quay đầu lại.
Chìa chiếc khăn ra trước mặt Thương, Khanh không biết mình nên nói gì lúc này để an ủi cô ấy.
“Chị nghe thấy hết rồi.”
Đón lấy chiếc khăn tay từ Khanh, Thương chấm nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình, rồi cố gắng gượng cười. Nhưng quả thật, giá như cô ấy cứ khóc, có lẽ trông còn dễ nhìn hơn. Nụ cười của cô ấy, trông thật khó coi, khiến người khác càng thêm đau lòng.
“Hình như, đó là mẹ An.”
Khanh vẫn còn ấn tượng với giọng nói đó, nên dù không nhìn thấy mặt, cô cũng phần nào đoán được, người phụ nữ vừa đe dọa Thương kia là ai.
“Bác ấy không muốn cho em gặp An nữa. Tám năm trước cũng vậy. Và giờ vẫn thế.”
“Sao em không nói cho An biết?”
“Tám năm trước, chúng em còn quá nhỏ, chưa đủ trưởng thành để quyết định mọi việc. Còn bây giờ, nếu như nói ra, với tính cách của An, em sợ cô ấy sẽ không kiềm chế được, rồi lại vì em mà đánh mất tất cả những gì đang có. Người phụ nữ này, cũng chẳng hề yêu thương An giống như những gì bà ta đã nói đâu. Có chăng, vì bố An, nên bà ta mới chịu nhẫn nhịn như vậy thôi.”
“Em... còn yêu An chứ?”
Khanh bất ngờ hỏi, rồi lại hồi hộp chờ câu trả lời.
“Em chưa bao giờ hết yêu cô ấy cả.”
Thương cũng cảm thấy bất ngờ, không nghĩ rằng Khanh lại hỏi mình thẳng thắn như vậy. Nhưng cô không chần chừ, mà ngay lập tức xác nhận.
“Vậy hãy nói rõ mọi chuyện cho cô ấy biết. Có thể, trước kia hai người chưa đủ trưởng thành, nhưng hiện tại, cả em và cô ấy cũng đều chín chắn và đủ khả năng để đứng ra chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình rồi. Đừng bao giờ giữ mãi về mình những thiệt thòi nữa. Không lẽ, em lại muốn, có thêm quãng thời gian tám năm nữa giữa hai người?”
Cho tới lúc này, khi ngồi một mình trong phòng làm việc, Khanh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mình lại nói ra những điều đó với Thương? Có thực là cô đang muốn như vậy không? Nếu như những lời đó là thật lòng, vậy tại sao, cô lại cảm thấy khó chịu thế này? Rốt cuộc, Khanh cũng không biết là mình đang suy nghĩ gì ở trong đầu nữa. Cô là người đưa ra câu hỏi, nhưng lại chẳng mong sẽ nhận được đáp án. Biết rằng đó là nghịch lý do mình tạo ra, nhưng lại cố chấp không chịu thừa nhận.
“Là bởi, cô quá để ý tới mình, không muốn bản thân trở thành kẻ yếu đuối. Tình yêu và tự tôn chỉ có thể chọn một, nên cô chấp nhận buông bỏ. Cô thà giả bộ bản thân mình cao thượng, dù sau này phải nhận về những tiếc nuối, chứ nhất định không muốn chủ động tiếp cận người mình thích. Cô rất sợ đó chỉ là ảo tưởng của chính mình, sợ phải trả giá quá nhiều, sợ sẽ phải mất đi mọi thứ giống như mình đã từng mất, nên không buông được kiêu ngạo của bản thân. Một người, đã từng mất đi yêu thương giống cô, sẽ giống như chú chim nhỏ, luôn sợ đậu phải cành cong. Sẽ xem tình yêu thành một thứ xa xỉ phẩm, có thì tốt, không có vẫn sống được. Nó giống như là sự an phận, chấp nhận sự an bày, mặc định sẵn mà cuộc đời dành cho mình. Cô không những yếu đuối, mà còn hèn nhát với chính bản thân mình nữa.”
Những lời nói kia cứ văng vẳng trong đầu Khanh, khiến nó trở nên đau buốt, nhức nhối. Cô mệt mỏi đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ, nhìn xuống lòng đường. Trời đang mưa. Đã lạnh càng thêm lạnh. Cô đơn càng thêm cô đơn. Cảm giác trống trải trong tâm hồn cứ quấn lấy Khanh. Cô vòng tay, tự ôm chặt lấy bờ vai mình. Cứ giữ mãi như thế, mà chẳng thấy bớt lạnh.
++***++
“Mày nhất định không chịu nói lý do đưa tao tới đây hả?”
Không biết Khanh đã lặp lại câu hỏi này đến lần thứ bao nhiêu rồi, mà câu trả lời cô có được vẫn là sự úp mở, ra vẻ bí mật của Trang.
“Cứ vào đi rồi khác rõ.”
Nhưng tới lúc này thì Khanh cũng không phải chờ lâu nữa. Vừa đặt chân lên đến tầng hai của nhà hàng, cô đã có được đáp án cho mình.
“Mày vào ăn đi, tao chợt nhớ ra là có việc cần làm.”
“Sao vậy? Không phải là mày thấy Nhật An ở đây nên muốn giở chứng đòi về đấy chứ?”
Trang vội níu lấy tay bạn, khi Khanh một mực đòi quay đầu bỏ đi.
“Thực sự thì tao cần phải tránh gặp mặt cô ấy, ít nhất là trong khoảng thời gian này.”
Khanh không thể nói rõ nguyên nhân cho Trang biết được. Không thể nói với cô ấy rằng, mỗi khi gặp An là trong cô lại xuất hiện bao nhiêu những ngổn ngang, lý trí và con tim lại bắt đầu mâu thuẫn, không thể dung hòa. Càng không thể cho Trang biết, bản thân cô, hình như đang ngày càng thay đổi, đang ngày càng trở nên khó hiểu được. Cô cần có thêm thời gian, để xúc cảm trong lòng mình dần trở về trạng thái ổn định, như nó vốn có. Ổn định rồi, cô mới có thể xác định được, rốt cuộc thứ tình cảm đang tồn tại trong người mình là như thế nào?
“Nhưng mày nhìn xem, đâu chỉ có một mình An.”
Khanh miễn cưỡng quay đầu nhìn lại. Đúng là không chỉ có một mình Nhật An, người đàn ông ngồi đối diện với cô ấy lúc này mới đứng lên, xoay người đi về phía cô.
“Mày là bạn thân của tao mà. Tao không muốn có bất cứ bí mật nào với mày. Xem như, đây là buổi ra mắt, để mọi người làm quen nhau đi.”
“Chào em. Hai người mau vào bàn ngồi đi.”
Trang vừa dứt lời, thì Quang cũng kịp tới. Anh nở nụ cười thật tươi, khiến Khanh chẳng có lý do để mà rời đi nữa.
“Chắc Khanh còn nhớ anh chứ?”
“Vâng. Em vẫn nhớ.”
Có lẽ, do quá vui, nên Quang cũng không để tâm quan sát đến thái độ không được thoải mái của Khanh khi phải ngồi cạnh em gái mình, nên anh cứ vô tư mà đặt câu hỏi cho cô.
“Chúng ta gặp nhau cũng không phải là một lần?”
“Vâng. Chắc chắn là nhiều hơn một lần rồi.”
“Hả? Vậy là em đã nhận ra anh ngay hôm đó?”
Quang trợn tròn mắt ngạc nhiên. Nhìn sang cô em gái, thì thấy An đang lấy tay che miệng. Quay sang Trang, thì lại nhận được gương mặt tỉnh bơ của người yêu mình. Tới thời điểm này, anh bắt đầu tin vào những nhận định trước đó của An về cô gái đặc biệt này.
Trong suốt bữa ăn, ánh mắt của Quang vẫn ngầm quan sát mọi hành động và cử chỉ của Khanh. So với Trang, thì quả thực giữa hai người không có lấy một điểm chung. Trang sôi động bao nhiêu, thì Khanh lại trầm lặng bấy nhiêu. Còn với An, thì đúng là hai mảng màu đối lập, nhưng lại có thể bù trừ để dung hòa những thiếu sót của đối phương.
++***++
“Chị biết anh Quang là anh họ em từ khi nào vậy?”
“Khi nhìn vào bức ảnh trên nhà bà ngoại em.”
Vì được hỏi, nên Khanh mới chịu lên tiếng. Kể từ khi, được cô bạn quý hóa của mình bỏ rơi, khiến cô phải ngồi cùng xe với Nhật An trở về nhà, cô vẫn chưa tìm được lý do gì để mở lời trước.
“Nhưng chị lại không hề nói gì?”
“Vì chuyện đó vốn không hề liên quan tới tôi.”
“Thì ra là vậy.”
An cười nhạt. Từ trước tới nay, vốn dĩ, vẫn chỉ có một mình cô ảo tưởng, một mình cô lại tự trao cho mình hi vọng. Không liên quan thì mãi mãi vẫn là không liên quan, dù là trước đây hay sau này, có lẽ vẫn là như vậy. Tiếng thở dài bị nén lại trong lòng, khiến lồng ngực trở nên đau tức.
“Cách đây mấy ngày, tôi thấy mẹ em...à, bà ấy tới bệnh viện gặp Thương.”
“Vậy sao?”
“Vậy sao?”
Thái độ dửng dưng, giống như đã biết trước được mọi việc của An, khiến Khanh vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu.
“Chúng ta cùng ghé vào quán cafe phía trước nhé.”
Là An đề nghị, nhưng cô lại chẳng cần chờ câu trả lời của Khanh mà đã tự ý rẽ vào bãi đỗ xe của quán.
“Chị có tin là, khi em và chị đang ngồi cùng nhau ở đây, thì rất có thể, ở một nơi nào đó, bà ta cũng được nhìn thấy không?”
An đưa cốc cacao lên ngang miệng, khẽ hít một hơi thật dài.
“Ý em là, có người đang theo dõi...”
“Chị yên tâm đi. Hiện tại thì không có ai cả. Nhưng trước kia đã có, và sau này cũng có thể sẽ có.”
Nhìn Khanh quay ngang quay dọc, với vẻ mặt lo lắng, không khỏi khiến An bật lên tiếng cười.
“Em chấp nhận một cuộc sống như vậy sao?”
“Cũng không có cách nào khác. Ai bảo, đối với bà ấy, em là người quá quan trọng chứ? Em quen rồi, nên cũng thấy bình thường, giống như một ngày phải ăn ba bữa cơm vậy.”
“Nhưng còn những người xung quanh em, như Thương chẳng hạn. Vì em, mà cuộc sống của cô ấy đang bị đe dọa. Liệu như vậy có đáng không?”
“Hóa ra là chị đang lo lắng cho Thương sao?”
Không hiểu sao, mí mắt An bỗng trở nên nặng trĩu, khiến cho từng giọt, từng giọt nước cứ thế mà trào ra. Thì ra, cũng có lúc, cô phải cần đến sự thương hại của người khác như thế này.
“Tôi thấy tội nghiệp cho cô ấy.”
“Tội nghiệp? Vậy còn em thì sao? Em không tội nghiệp sao? Hay em đáng phải sống một cuộc sống bị kìm hãm giống như vậy?”
“Tôi...”
Khanh không biết mình nên giải thích như thế nào cho An hiểu. Thực lòng, không phải là cô muốn trách An, mà bởi khi biết được thực tại những gì mà cô ấy đã và đang phải trải qua, cô cảm thấy xót thương nhiều hơn. Thương quá nên thành giận. Mà cuối cùng, vì không thể nói rõ được tấm lòng mình, nên lại đành lấy Thương ra làm tấm lá chắn.
“Thương nói rằng, cô ấy chưa bao giờ hết yêu em cả.”
“Không phải chị từng nói rằng, những chuyện không liên quan đến bản thân mình, thì chị sẽ chẳng bao giờ để tâm ư? Vậy thì, việc Thương có yêu em hay không, sao bỗng nhiên chị lại phải lưu tâm đến thế? Giữa em và cô ấy, thì ai đang là người có liên quan đến chị đây?”
Kể từ khi có sự xuất hiện của bà Hương, thì cuộc sống của An đã không còn bình yên, giống như cái tên của cô nữa. Tất cả mọi thứ đều xáo trộn, khiến cho một đứa trẻ mười mấy tuổi như cô khó có thể thích nghi ngay được. Rồi những cấm đoán, những lời đe dọa cứ diễn ra hàng ngày đối với cô, mỗi khi bố không có nhà. Thế nhưng, cô lại chẳng thể giãi bày được với ai. Cứ tự mình chịu đựng, tự mình đương đầu, và tự mình giải quyết. Rồi không biết từ lúc nào, những điều đó đã trở thành thói quen đối với cô. Và dần dần, cô cũng không còn cảm giác cô đơn, hay tủi hờn vì những thói quen đó nữa.
Sau những gì trải qua, An cũng đã có được bài học cho riêng mình. Cô nhận ra rằng, sự yếu đuối và mạnh mẽ của con người vẫn luôn vượt qua tưởng tượng của chính họ. Có những lúc, cô thấy mình có thể yếu đuối đến mức. vì một câu nói vô tâm của người đang ngồi trước mặt kia mà nước mắt đã tràn mi, nhưng cũng có đôi khi, cô lại phát hiện ra, bản thân mình đã cắn răng mà đi một quãng đường rất dài trước đó.
“Mình về thôi.”
Mỗi khi bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn, Khanh vẫn luôn im lặng như vậy. Sự im lặng của cô ấy, khiến An cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì thái độ không rõ ràng này. Cô ấy cứ dịu dàng để lại cho cô hy vọng, rồi lại dịu dàng khiến cô phải thất vọng gấp nhiều lần hơn. Bàn tay cô, sợ rằng sẽ không còn sức mà giữ chặt thêm được nữa. Đối với cô, có lẽ, hạnh phúc cũng chỉ giống như mảnh thủy tinh. Đặt bàn tay, chạm thật nhẹ, sẽ khiến mảnh thủy tinh mờ nhạt. Nhưng khi nắm thật chặt, bàn tay sẽ chảy máu. Còn nếu buông tay, sẽ khiến nó vỡ vụn, chẳng thể tìm về.
“Em muốn hỏi chị thêm một câu nữa. Có thể trả lời thật lòng được không?”
Xe của An đã đỗ trước cổng nhà Khanh, nhưng cô vẫn tham lam, muốn cho mình thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu kết quả vẫn như trước, cô sẽ cam tâm tình nguyện mà dừng lại những chuỗi ngày hoang phí, dừng lại thứ tình cảm cô đã trao đi mà chưa một lần được đáp đền. Để rồi sau đó, sẽ tự thương mình, tự chăm lo cho chính mình, và sẽ trân quý chính bản thân mình hơn. Cô sẽ không cố chấp để níu giữ những thứ chưa bao giờ là của mình nữa.
“Em cứ nói đi.”
Khanh gật đầu đồng ý. Cô cũng cho rằng, có lẽ, đã đến lúc, mình cần phải trả lời thành thật, cho những câu hỏi của cô ấy rồi.
“Trong tâm trí của chị, có bao giờ, hình ảnh của em được đặt trong đó không? Hay dù là một khoảnh khắc thôi cũng được, đã bao giờ, chị cảm thấy nhớ về em không?”
Cảm giác khi phải chờ đợi một điều gì đó quả thực rất mệt mỏi. có lúc, nó giúp người ta cảm thấy hứng khởi, nhưng có những lúc, nó lại khiến người ta trở nên bực tức. Và nhất là, khi phải chờ đợi quá lâu trong tuyệt vọng, thì mọi sự hồi đáp đều trở lên vô nghĩa.
An bật cười chua chát.
“Em hiểu rồi. Chị vào trong nhà đi.”
“Hình như tôi cũng đã từng nghĩ về em. Có lúc, nghĩ rất nhiều. Có lúc cũng cảm thấy nhớ nhung.”
Môi An mấp máy, tay cô run run như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Trống ngực cứ đập loạn lên, không thể kiểm soát được.
“Là... là thật chứ?”
Khanh gật đầu xác nhận. Những thứ cảm giác này đối với An, quả thực cô đã từng trải qua. Và thực sự, thì nó cũng không hề dễ chịu chút nào. Khi mà giữa cảm xúc và lý trí của cô, vẫn cứ luôn phủ nhận lẫn nhau.
“Vậy cảm nhận của chị về em là như thế nào?”
An tưởng như mình có thể khóc òa lên vào ngay thời điểm này được. Vẫn sẽ là những giọt nước mắt, nhưng sẽ là những giọt nước mắt của nỗi mừng vui, hạnh phúc. Thứ cảm xúc mà lâu lắm rồi, cô mới lại có được.
“Cảm nhận ư?”
“Ừ, là cảm nhận của chị về em. Về những điều, giống như bây giờ...”
An hơi nhích người lên, gương mặt cô kề sát với gương mặt Khanh, tiếng cô nhỏ lại, như đang thì thầm những điều bí mật.
Đôi môi An hơi hé mở, rồi bất ngờ chạm nhẹ vào cánh môi của Khanh. Như chưa được thỏa mãn, chiếc lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng tách bờ môi đang mím chặt kia ra, quét qua hàm răng trắng bóng kia một lượt, chẳng mấy chốc, đầu lưỡi của hai người đã chạm vào nhau.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến Khanh không kịp phản ứng. Cảm giác mềm mại này, Khanh chưa từng trải qua, nó làm cho thần kinh của cô bỗng nhiên ngưng trệ trong giây lát. Tới khi cô kịp định thần lại, thì khuôn mặt An đã không còn ở phía trước mặt nữa, có chăng chỉ còn lại luồng sáng phát ra từ ánh mắt, cùng với nụ cười có phần khó hiểu của cô ấy mà thôi.
“Chị có thể không cần trả lời ngay cũng được. Lần này, em có thể tiếp tục mà chờ đợi được rồi. Hãy cho em biết cảm nhận của chị về nụ hôn vừa rồi?”
“Tôi...”
“Chị mau vào trong nhà đi, trời đang mưa đấy.”
Khanh mím chặt môi. Dư vị của nụ hôn vừa rồi vẫn còn đọng lại, nguyên vẹn. Khuôn mặt cô vẫn đang nóng bừng như phát sốt. Muốn nói, mà lại không rõ, điều mình cần nói là gì. Cô chỉ còn cách thoát khỏi chiếc xe này, chạy trốn khỏi không gian như muốn thiêu sống con người ta này, để tâm trí mình được trở về trạng thái bình ổn như trước.
Thì ra, trong cuộc sống này, mỗi một người đều có thứ mà mình quý trọng, không phải nói bỏ là có thể bỏ. Cũng giống như trong lòng An đang có Khanh, không phải cô cứ nói quên là có thể quên được. Cô mỉm cười, lại tiếp tục hy vọng về những điều tốt đẹp dành cho mình ở phía trước.
++***++
“Về rồi à?”
Bước vào phòng, thấy Trang đang nằm dài trên giường mình, Khanh cũng liền ngả người xuống, nằm bên cạnh cô ấy.
“Về được một lúc rồi. Mày với An đi đâu, mà bây giờ mới về?”
“Vào quán cafe ngồi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Trang ngờ vực.
“Ừ. Thế mày nghĩ tao còn có thể đi đâu nữa?”
Khanh bỗng dưng nổi cáu. Cô đứng dậy, lấy bộ quần áo trong tủ, rồi đi về phía nhà tắm. Lúc này đây, chỉ có nước, mới có thể khiến cho thân nhiệt trên người cô hạ xuống, giúp cô có thể bình tâm lại, sau những gì vừa diễn ra mà thôi.
Những tia nước nóng phun xối xả vào mặt Khanh, cũng không đủ để xua đi hình ảnh vừa rồi ra khỏi tâm trí cô. Nó giống như đang hiện hữu ở phía trước mặt vậy, cứ mở mắt ra là có thể nhìn thấy. Giá như có thể, Khanh cũng muốn hét thật to, thể thoát ra khỏi cảm giác bức bối mà mình đang phải chịu đựng. Cô càng không muốn nghĩ tới, thì gương mặt An, nụ hôn của cô ấy lại càng khắc sâu vào trí óc của cô.
“Anh Quang nói, mày là kiểu người rất phức tạp và khó hiểu.”
Vừa thấy Khanh quay trở lại phòng, Trang lại bắt đầu lên tiếng. Chưa bao giờ cô thấy Khanh cáu giận một cách vô lý giống như ngày hôm nay. Giữa hai người, đáng lẽ không thể tồn tại những bí mật. Nhưng dạo này, cô cảm giác như, Khanh đang cố tình cất giấu đi những cảm xúc riêng của cô ấy, không hề có ý muốn để cô biết được.
“Mày cũng thấy vậy sao?”
“Trước đây thì không. Tao đã nói với anh ấy, vốn dĩ, mày là kiểu người rất đơn giản. Đơn giản đến mức, mày sẽ không bao giờ quan tâm đến những câu chuyện đang diễn ra xung quanh mình. Điều đó cũng có nghĩa, chuyện của riêng mày, sẽ chẳng ai có quyền được biết đến. Mày vốn không phải là kiểu người phức tạp, chỉ có điều là trong đầu mày suy nghĩ quá nhiều. Và bởi vì suy nghĩ quá nhiều, nên mày mới làm cho cuộc sống của mình thêm phức tạp. Rõ ràng là đang sống ở hiện tại, nhưng bản thân mày lại luôn nhớ mãi không quên quá khứ, rồi tiếp tục lo lắng cho tương lai. Nhưng đó chỉ là những gì mà tao nhìn thấy ở mày trước kia thôi. Còn bây giờ, quả thực tao cũng không thể hiểu nổi mày nữa rồi.”
Trang buồn bã đứng dậy, bước ra khỏi giường của Khanh.
“Nhật An nói là cô ấy yêu tao.”
Khanh nhanh chóng mở lời. Cô sợ rằng, cho tới khi Trang bước qua cánh cửa kia, mà cô vẫn tiếp tục giữ im lặng, thì rất cố thể, tình bạn của hai người sẽ xuất hiện một hố sâu ngăn cách, mãi mãi không thể lấp đầy.
“Tao biết chuyện đó rồi.”
“Mày đã biết? Biết từ khi nào vậy?”
Khanh bất ngờ vì phản ứng thản nhiên của bạn mình.
“Là An nói cho tao biết. Tao chờ mãi, để được nghe mày tâm sự, nhưng rồi lại chẳng thấy gì, nên cũng không muốn đề cập.”
Trang không đi nữa. Cô ngồi xuống giường, đối diện với Khanh.
“Tao cũng đã định nói, nhưng lại không biết phải nên nói thế nào, rồi lo mày sẽ cười nhạo, nên...”
“Mày vẫn luôn nghĩ về tao là một đứa vô duyên như vậy hả?”
“Không phải. Mày đừng có suy diễn câu nói của tao. Chỉ là với chuyện này, cho tới tận bây giờ, tao vẫn chưa thể tin rằng nó đang diễn ra đối với mình.”
“Ý mày là chuyện, có một đứa con gái khác lại có tình cảm với mày chứ gì? Mày không tin rằng, việc hai người con gái yêu nhau, lại có thể xảy đến với mày phải không?”
“Ừ. Tao chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Hơn nữa, trước đây tao đã yêu anh Tuấn, nên không thể nào...”
“Mày đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa. Hãy nói về cảm giác của mày bây giờ đi.”
“Tao cũng không rõ, cảm giác của mình bây giờ là gì nữa.”
Khanh cảm thấy rối bời.
“Mày đâu còn là một cô gái mười tám tuổi, mới bước vào yêu, sao có thể để cảm xúc của mình trong trạng thái mơ hồ như thế được? Chẳng lẽ, qua từng ấy thời gian tiếp xúc với Nhật An, mày không hề có bất cứ thứ tình cảm nào về nó sao? Chẳng hạn như, có đôi lúc, mày thấy đồng cảm với nó. Hay những việc mà nó đã từng làm, có khiến mày thấy cảm động không? Những lúc ngồi một mình, có bao giờ mày bất chợt nhớ tới nó không? Những điều này, đáng lẽ, mày phải tự biết chứ? Sao lúc nào cũng nói là không rõ, không hiểu như thế được?”
“Nhưng tao và cô ấy...”
“Nhưng mày và cô ấy đều là những người cùng giới tính phải không?”
Trang lắc đầu cho cái tính bảo thủ của bạn mình.
“Thời đại nào rồi mà mày còn nghĩ đến vấn đề giới tính trong chuyện tình yêu hả Khanh? Chỉ cần đó là người có thể khiến mày được hạnh phúc, có thể cho mày được cảm giác yêu thương. Và đó chính là người có thể để mày hiểu được, thế nào là giận hờn, thế nào là ghen tuông, nhưng lại luôn ở bên mày mỗi khi những cảm giác tồi tệ đó xuất hiện, để khẳng định tình cảm của người đó đối với mày là bền chặt, là không gì có thể đổi thay, như vậy là quá đủ rồi.”
Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của Khanh, Trang muốn dừng lại mà không được.
“Thực ra, khi nghe An nói rằng nó yêu mày, tao cũng cảm thấy bất ngờ. Và tất nhiên, lấy danh nghĩa là đứa bạn thân của mày, tao cũng đã khuyên nó nên từ bỏ tình cảm ấy đó đi. Nhưng chính sự quyết tâm của nó, đã khiến tao phải thay đổi suy nghĩ của mình. Tao không cần biết người mà sau này mày sẽ lựa chọn là ai, nam hay nữ, chỉ cần người đó biết quan tâm, biết yêu thương và có thể mang lại hạnh phúc cho mày, thì tao đều ủng hộ. Thôi, ngủ đi. Tao cũng về phòng đây. Sáng mai tao đi công tác, bốn ngày nữa mới về. Mày cứ từ từ mà suy nghĩ. Khi nào tao về, cho tao biết sự lựa chọn của mày là được.”
Khanh ngả người xuống giường, đôi mắt cô mở to, nhìn lên trần nhà. Phải chăng, là do cô quá cứng đầu, quá cố chấp trong suy nghĩ, nên không bao giờ chịu thừa nhận sự tồn tại của hai từ “mãi mãi”? Cô không dám tin rằng trong cuộc đời này có điều gì là mãi mãi, cũng như không có bất cứ thứ gì là không thể thay thế được. Có phải vì thế mà chưa bao giờ cô thật sự cảm nhận được hạnh phúc với những gì mình đang có, trong lòng cô vẫn luôn tồn tại những hoài nghi và luôn sẵn sàng cho tâm lý đánh mất?
Cầm điện thoại lên, Khanh bấm thật nhanh. Cô sợ, nếu như chỉ chậm một phút thôi, thì sự can đảm của mình sẽ biến mất, và rồi cô sẽ lại tiếp tục cuộn mình vào trong vỏ ốc, để rồi, tự đánh mất hạnh phúc của chính mình.
“Tôi đã có câu trả lời dành cho em rồi.”
Mấy ngày nay, Khanh vẫn thường xuyên gặp Nhật An ở bệnh viện. Nhìn cái cách cô ấy ở bên cạnh, chăm sóc và an ủi Thương, mà không hiểu sao trong lòng cô lại thấy không được thoải mái. Cô cố gắng tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến tâm trạng đó của mình, nhưng rồi lại cố tình phủ nhận nó. Cô không dám thừa nhận là mình ích kỷ, cũng chẳng thể nói rằng là mình đang ghen được. Bởi lúc nào cô cũng tự dặn lòng, tình cảm đó đối với An, nhất định không phải là yêu. Là cô cố chấp, bảo thủ, nhưng hơn tất cả, là cô đang sợ. Thực sự là cô rất sợ cái thứ tình cảm được gọi là yêu thương đó.
Ánh đèn pha ô tô chiếc rọi trước cổng nhà Khanh, giúp cô thoát khỏi những dòng suy tưởng ngổn ngang. Lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Khanh không khỏi có chút bất ngờ, trước những hình ảnh mà mình đang thấy.
Trang vừa bước xuống xe. Ngay sau đó là người đàn ông mà cô cảm thấy có chút gì đó quen mắt, nhưng nhất thời chưa thể nghĩ ra. Hai người còn đứng đó nói với nhau vài câu, trước khi trao cho nhau một cái hôn nồng nhiệt để tạm biệt.
Dù là bạn thân, nhưng tính cách của Trang và Khanh lại hoàn toàn trái ngược. Trang là như vậy. Cô ấy luôn sống hết mình và cũng yêu hết mình. Với Trang, những gì đã qua là qua, cô tuyệt đối sẽ không để quá khứ làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của mình. Trang cũng từng nói, cuộc sống của cô, bắt buộc lúc nào cũng phải có tình yêu. Cô không cho phép trái tim mình được lười biếng. Lúc nào nó cũng phải thổn thức, dạt dào yêu thương, không ngừng nghỉ. Thế nên, một khi Trang đã yêu, là cô sẽ yêu hết mình.
So với Khanh, thì Trang yêu nhiều hơn. Nhiều hơn cả về mức độ yêu lẫn số người đàn ông mà cô ấy đã từng yêu. Vì thế mà số lần thất tình của Trang cũng không phải là ít. Cô ấy cũng từng rất nhiều lần đau khổ, nhưng rồi lại nhanh chóng vượt qua. Cho tới khi gặp Tân, sau khi đã cảm thấy mệt mỏi bởi những tháng ngày rong ruổi yêu thương, Trang muốn tìm cho mình một chỗ dừng chân, nên đã vội vã quyết định kết hôn cùng với anh, dù thời gian quen nhau của hai người vẫn chưa phải là quá lâu. Sự quyết định vội vàng của Trang khi đó, khiến cho cả Khanh và bố mẹ cô ấy đều bất ngờ. Nhưng tính Trang lại mạnh mẽ, và quyết đoán, nên chẳng ai có thể ngăn được.
Cứ nghĩ rằng, sau cuộc hôn nhân đổ vỡ kia, phải lâu lắm Trang mới có thể yêu lại từ đầu. Thế nên, khi biết trái tim cô ấy đang vui trở lại, trong lòng Khanh lại vừa mừng, vừa lo.
Nhiều lúc, Khanh cũng muốn được giống như Trang, có thể được sống trọn vẹn với cảm xúc của chính mình. Không cần phải lo sợ, không cần phải vướng bận, và cũng không cần phải quan tâm đến quá nhiều thứ xung quanh. Có thể yêu thì cứ yêu. Và nếu được yêu theo bản năng thì tốt biết mấy.
“Người đàn ông đó là ai vậy?”
Sự bất ngờ lên tiếng của Khanh khiến Trang giật bắn mình, suýt nữa thì tim cô bắn ra khỏi lồng ngực.
Về tới đây, thấy căn nhà tối om, cổng cửa khóa im ỉm, cứ nghĩ rằng, đêm nay Khanh lại trực ở bệnh viện, nên Trang không ngờ, cô ấy lại ngồi lù lù ở kia, mà chứng kiến hết mọi hành động vừa rồi của mình.
Đèn điện được bật sáng, Trang đi tới gần Khanh, lên giọng trách móc.
“May mà tao không bị bệnh tim. Nếu không, đã bị mày dọa cho chết khiếp rồi. Làm gì mà ngồi một đống ở đó thế?”
“Tao ngồi ngắm trăng, ngắm sao rồi tiện thể ngắm luôn cả một số thứ chưa được phép ngắm nữa.”
“Hôm nay tự dưng có nhã hứng thế? Vậy cứ ngồi ngắm tiếp đi, tao đi tắm rồi ngủ sớm đây.”
“Đứng lại. Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao mà.”
Trang tìm cách trốn tránh, nhưng lại chẳng thể qua nổi vòng vây của Khanh. Cuối cùng, đành phải chấp nhận ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô ấy, mà thành khẩn khai báo.
“Mày còn nhớ, tao đã kể cho mày nghe về người đàn ông đi cùng An, vào cái hôm mà tao gây sự với nó trước cổng tập đoàn Thịnh An chứ?”
Khanh gật đầu xác nhận.
“Đó cũng chính là người công an mà mày đã được gặp, hôm đi khai báo cùng tao đấy.”
“Thì ra là cái tên khắc tinh không thể ưa nổi đấy hả? Thế nhưng, anh ta thì đâu có liên quan gì đến câu trả lời của mày vào lúc này.”
Khanh vẫn cố tình làm ra vẻ ngây thơ để châm chọc bạn mình.
“Thì hai người đó và người hôm nay đều là một.”
Trang sượng sùng khai nhận. Cô chẳng thể ngờ, Khanh vẫn còn nhớ như in những gì cô đã nói khi ấy, để bây giờ lấy nó ra mà châm biếm mình.
“Vậy ra là mày đã tới khuyên bảo Nhật An, không được quen với hạng người như anh ra, rồi tiếp tục xui cô ấy, đá văng anh ta ra khỏi khung thành để bây giờ mày có cơ hội lao vào mà chụp lấy phải không?”
“Này, vừa phải thôi nhé. Mày có cần phải thù lâu, nhớ dai đến như thế không hả? Lúc đó chỉ là tao lỡ mồm thôi mà. Với lại, anh Quang và con bé đấy là anh em họ với nhau, chứ có phải là yêu đương gì đâu.”
“Tao đâu có thù lâu nhớ dai, mà tại thái độ khi ấy của mày gay gắt quá, nên để lại ấn tượng sâu sắc đối với tao mà thôi. Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”
Khanh mỉm cười. Chuyện mà Trang vừa nói, cô cũng đã biết từ lâu. Biết từ khi cô cùng với An lên nhà bà ngoại của cô ấy. Nhìn tấm ảnh đại gia đình được treo trên tường, Khanh không khó nhận ra, người đàn ông mà cô đã gặp vào buổi tối hôm mình đến quán bar để đón An chính là một trong số những người có mặt trong bức ảnh đó. Nhưng cô lại giữ im lặng, không muốn vạch trần ý đồ của An. Đến khi gặp lại Quang ở cơ quan công an, cô vẫn giữ thái độ bình thản, xem như chưa từng quen biết anh.
“Thì sau cái hôm đi cùng mày, tao thường xuyên bị mời lên đồn để làm việc, lấy lời khai. Rồi mấy phóng sự sau này, đều phải hợp tác với bên công an để điều tra. Gặp nhau nhiều, nói chuyện cũng thấy hợp, nên...”
“Cứ gặp nhau nhiều, rồi cảm thấy hợp thì có thể tiến tới chuyện yêu đương sao?”
Không phải là Khanh đang có ý đánh giá về lối sống của Trang, mà chỉ là cô đang lo lắng cho chuyện tình cảm sau này của cô ấy mà thôi. Có lẽ, Trang hiểu ý của bạn mình là gì, nên cô chẳng hề lấy làm phật ý.
“Ừ. Với tao, yêu thương cũng chỉ cần đơn giản thế thôi. cần gì phải đặt nặng vấn đề, rồi quan trọng hóa chuyện tình cảm lên làm gì. Mày cũng nên sống như vậy đi, đừng giữ lại nỗi đau trong lòng mình quá lâu, đừng hoài niệm quá nhiều về quá khứ. Cuộc sống là phải có tình yêu thì mới có thể sống tốt được.”
“Mỗi người đều có một quan điểm sống khác nhau mà. Tao không phải là mày, nên không thể sống theo cách đó được. Tao thích điều gì đó trầm lặng, bình ổn, và ít sóng gió, gập ghềnh thôi.”
“Như thế thì đâu phải là sống. Cái đó chỉ có thể nói là mày đang tồn tại thôi. Tồn tại theo cách mà chẳng ai biết đến sự hiện hữu của mày cả. Chỉ khi nào, mày dám đập bỏ bức tường kiên cố, đang kìm hãm sự vươn lên của mày, thì mày sẽ thấy cuộc sống sinh động và thú vị đến thế nào. Tình yêu của con người cũng vậy, nó không đơn giản là chỉ có yêu và được yêu đâu, nó còn có cả sự đấu tranh, giành giật, dám chấp nhận, dám thừa nhận và phải dám cả bảo vệ cho người mình yêu, người yêu mình nữa.”
Nhìn cái chau mày, tỏ ra khó hiểu của Khanh, Trang lại phải tiếp tục.
“Nghe thì có vẻ đao to búa lớn đấy, nhưng thực tế vẫn luôn là vậy. Cũng giống như một đứa trẻ, nó thích ăn cái này, thích chơi đồ chơi kia, nhưng nếu như nó không chịu nói, thì bố mẹ sẽ chẳng bao giờ đưa cho nó cả. Mà khi đã đưa rồi, bố mẹ vẫn sẽ phải ra điều kiện, nào là con phải ngoan, con phải học giỏi, con phải làm việc này, việc kia thì mới được quyền sở hữu thứ mà mình yêu thích. Và tất nhiên, đứa bé đó sẽ cố gắng bằng mọi cách, để đáp ứng yêu cầu mà bố mẹ đề ra, để nhận về thành quả cho riêng mình. Khi con người ta yêu cũng thế thôi. Bao giờ cũng phải tồn tại sự qua lại. Có ai đó yêu mày, yêu rất nhiều, có thể vì mày mà từ bỏ mọi thứ, nhưng ngược lại, nếu mày cứ luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm, xem đó như là diễm phúc mà mình được hưởng, thì sớm muộn, người kia cũng sẽ phải rời đi. Người ta vẫn thường nói đùa cho nhau nghe câu này: “chân thành hay chân tình thì nó đều có chân đấy, vậy nên nếu như ta cứ lạnh nhạt thì nó chẳng đứng yên mãi một chỗ để mà chờ đợi đâu.” Và mày cũng nên hiểu rõ một điều, cái cây sẽ chẳng bao giờ đung đưa, nếu như không có gió.”
“Mày tối nay có uống rượu hả?”
Thấy Trang cứ thao thao bất tuyệt, mà có vẻ như đối tượng đang được nhắm tới lại là chính mình, nên Khanh vội vàng cắt ngang bài diễn văn đang tràn đầy nhiệt huyết của cô ấy.
Bị Khanh làm cho cụt hứng, Trang có phần cau có, khó chịu.
“Chả uống cái gì cả. Tao nói những điều đó chỉ là giúp mày được thông não, để hiểu chuyện đời hơn thôi.”
“Được rồi. Vậy mày phải để từ từ, cho tao thời gian để lĩnh hội chứ. Mày nói nhiều quá, sợ rằng tao sẽ quên mất.”
Khanh bật cười.
“Thế thì vào trong nhà mà suy ngẫm. Ngồi ở đây hóng sương đêm, nhiễm lạnh lại khổ tao. Tao đi tắm đã, lát nữa xong sẽ nói tiếp.”
Trang đi rồi, một lát sau, Khanh mới chịu đứng lên. Cô thầm công nhận, những lời nói vừa rồi của Trang không phải là không có ý đúng. Cô cũng từng muốn đập vỡ bức tường thành kiên cố đã xuất hiện trong tiềm thức của mình bấy lâu nay, để có cái nhìn thoáng hơn, lạc quan hơn với cuộc đời, nhưng lại sợ sức mình không đủ. Cô cũng muốn kể cho Trang nghe về chuyện của Nhật An, nhưng rồi lại lo lắng, không biết phải bắt đầu và kết thúc câu chuyện ra sao? Hoặc giả, cứ coi như hãy bắt đầu từ khí Nhật An nói lời yêu cô đi, vậy thì câu chuyện sẽ tiếp tục đi đến đâu? Hay cũng chỉ dừng lại ở thái độ cư tuyệt mà mình đã dành cho cô ấy? Nếu như vậy, không biết liệu cô sẽ có được cảm giác thanh thản hay không?
Đưa hai tay lên ôm chặt khuôn mặt mình, lồng ngực Khanh được đẩy lên, căng tràn. Cô hít mạnh lấy một hơi, giúp bản thân lấy lại sự bình tâm để mà tiếp tục suy xét.
++***++
Thương ngồi bên cạnh giường bệnh, cô dùng chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho mẹ. Kể từ khi phẫu thuật xong, mẹ cô vẫn như vậy, nằm im, bất động. Nước mắt cô lại lặng lẽ tuôn rơi.
Như chợt nhớ ra điều gì đó cần phải làm, Thương đứng phắt dậy, đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Tuệ Khanh, đang đứng trò chuyện cùng với một nữ y tá khác. Không còn giữ thái độ rụt rè như trước kia nữa, Thương mạnh dạn, tiến gần lại cô ấy.
“Em chào chị.”
Khanh đưa lại tấm phim chụp cho Lan, rồi quay sang Thương, khẽ gật đầu.
“Mẹ em có vấn đề gì sao?”
“Không ạ.”
Thương vội xua tay.
“Em muốn gặp chị để hỏi thêm về phác đồ điều trị cho mẹ em sau này. Cũng không thể để mẹ em nằm ở đây mãi được. Chi phí nằm viện quá cao so với khả năng của gia đình em.”
“Vậy cùng đến phòng làm việc của tôi đi. Chúng ta sẽ trao đổi thêm về vấn đề này.”
Đưa cốc nước cho Thương, Khanh mới nhìn lướt qua khuôn mặt cô ấy một lượt. So với ngày đầu tiên gặp, trông Thương có vẻ phờ phạc và xuống sắc hơn nhiều. Có lẽ là do quá lo lắng cho tình trạng của mẹ mình nên mới như vậy.
“Theo như tình hình của mẹ em hiện giờ, gia đình có thể đưa bác tới trung tâm phục hồi chức năng, để thực hiện vật lý trị liệu. Tuy nhiên cũng cần phải cân nhắc, bởi chi phí sẽ khá cao.”
Không úp mở, Khanh đi thẳng vào vấn đề cần nói.
“Nếu không thì...”
“Nếu không thì gia đình sẽ đưa bác về nhà, và cử người chăm sóc theo dõi sức khỏe của bác thường xuyên.”
“Nhưng nhà em chỉ có hai mẹ con. Nếu như bắt buộc phải ở nhà chăm sóc mẹ, em cũng không biết sẽ lấy đâu ra tiền để trang trải sinh hoạt hàng ngày. Mà đưa mẹ em đến trung tâm phục hồi chức năng, thì quả thực, em cũng không có khả năng đó.”
Thương cố gượng cười, mà cũng không thể ngăn được giọt lệ đang tràn qua khóe mắt của mình.
“Công việc hiện tại của em là gì?”
Đây là lần đầu tiên, Khanh tỏ ra quan tâm quá mức đến cuộc sống riêng tư của người khác. Nhưng chính bởi những lời tâm sự vừa rồi của Thương, đã khiến cô có được sự đồng cảm với cô ấy.
“Em chỉ là một nhân viên bán hàng trong siêu thị thôi.”
“Tôi nghĩ, việc này Nhật An có thể giúp được em.”
...
“Em đừng hiểu lầm. Ý tôi là, Nhật An có thể giúp em tìm được một công việc khác tốt hơn. Như vậy, em có thể thuê người đến chăm sóc mẹ, còn mình thì có thể an tâm đi làm được rồi.”
Khanh vội vàng giải thích, khi lời nói vừa rồi của mình, bị ánh mắt như hờn giận, như trách móc của Thương chiếu đến.
“Thực ra thì An cũng đã giúp em quá nhiều rồi. Nếu như không có cô ấy, có lẽ mẹ em đã không thể qua khỏi. Với lại, vì chuyện của mẹ em, mà cô ấy cũng đã phải làm phiền tới chị. Em không thể để cô ấy phải vất vả vì mình thêm nữa.”
“Cứu chữa người bệnh là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi đối với nghề nghiệp, với bệnh nhân, chứ không phải vì một ai khác. Nên em cũng không cần phải cảm thấy áy náy về việc Nhật An có tới làm phiền tôi hay không. Dù sao thì hai người cũng là bạn bè, nếu có thể nương tựa nhau được trong lúc khó khăn, thì cứ nên làm.”
“Chỉ sợ rằng, có nhiều người sẽ nghĩ, em đang lợi dụng An. Có lẽ, cô ấy cũng đã kể cho chị nghe về chuyện của chúng em rồi. Chị nghĩ xem, nếu như chị là An, thì chị có hết lòng giúp đỡ một người bạn mà mình không gặp trong suốt tám năm dài đằng đẵng như thế này không? Liệu rằng, em có đủ tin tưởng, để khiến cô ấy phải làm tất cả mọi việc để giúp đỡ em không?”
“Nhật An cũng chỉ là một trong số những bệnh nhân của tôi, nên giả định mà em vừa đưa ra, tôi không thể có câu trả lời chính xác được. Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng trước đó hai người cũng đã từng là bạn, nên có lẽ, em hiểu cô ấy hơn tôi. Tự em, sẽ biết được, bản thân mình đối với Nhật An là quan trọng như thế nào?”
Thương chăm chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Khanh. Vẫn là cái vẻ điềm đạm, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào ra bên ngoài cho người khác có cơ hội nắm bắt. Nhưng mỗi lời nói ra, lại như đã được cân nhắc, cẩn trọng trong từng câu chữ. Cô những tưởng, mình có thể tìm hiểu thêm về người này, về Nhật An, về mối quan hệ của hai người họ thông qua cuộc nói chuyện này, nhưng rốt cuộc lại chẳng có được thông tin gì. Tuệ Khanh quá thông minh. Cô ấy luôn đặt mình ở vị trí của người ngoài cuộc, mỗi khi nghe cô nhắc tới An. Là do cô ấy với An không có mối quan hệ gì thật, hay bởi vì bản thân cô ấy không muốn dính líu đến những chuyện có liên quan tới An, trong đó có cả cô. Thực sự, cô nghĩ mãi cũng không ra.
“Nhưng hình như An rất quý chị. Trong mỗi cuộc trò chuyện của chúng em, lẽ ra, vấn đề cần được đề cập đến phải là chuyện của hai người, nhưng cô ấy lại luôn nhắc tới chị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương dừng lại, để ý thái độ của Khanh lúc này.
“Không biết An có kể cho chị nghe, trước đây em và cô ấy đã từng yêu nhau không?”
Đáp án dành cho Thương vẫn là hành động lắng nghe trong im lặng của Khanh. Chính sự im lặng này, lại càng khiến cô cảm thấy khó chịu và thêm phần tức giận, nhưng cô vẫn cố kìm nén.
“Chị có kỳ thị những người như em và An không?”
Đến lượt Khanh phải chau mày. Cô thực lòng muốn biết, rốt cuộc là Thương đang muốn có được điều gì ở mình. Là mong cô thông cảm cho hoàn cảnh của cô ấy? Hay là muốn thông báo cho cô biết về chuyện tình cảm trước đây của mình? Hoặc là cho cô biết, giữa cô ấy và An, đang có sự bắt đầu lại, để chờ đợi lời chúc mừng cũng như sự ủng hộ từ cô?
“Tôi không có thói quen để ý hay phán xét về chuyện của người khác. Những người như em và An, tôi cũng đã từng gặp, và vẫn luôn xem họ như những người bình thường khác, chẳng có gì khác biệt để mà kỳ thị cả.”
Câu trả lời dường như rất thật đó của Khanh, lại khiến Thương cảm giác như đó chỉ là những lời lẽ giả tạo, để che giấu đi con người thật của cô ấy. Ở Khanh, luôn tồn tại điều gì đó cứ mơ mơ, thực thực, khiến người ta chỉ muốn tiến sát lại, mà lật bỏ chiếc mặt nạ, để tìm ra được bản chất được cất giấu bên trong đó. Kiểu người này, luôn mang trong mình những bí mật, tạo sức thu hút đối với người khác, đánh thức bản năng hiếu kỳ của mỗi người. Và cô tin rằng, chính cái sự bí hiểm đó, đã để lại ấn tượng đối với An, khiến cho hiện tại, cô ấy chỉ xem cô như một người bạn bình thường, đã lâu rồi mới gặp lại.
++***++
Khanh cất bước nhẹ nhàng, đi dọc hành lang của bệnh viện. Lúc này đã là chín giờ tối. Nếu như ngoài đường phố vẫn còn sôi động, nhộn nhịp, thì không gian ở đây lại trái ngược hoàn toàn. Im ắng và lạnh lẽo.
“Cô giỏi lắm. Đã lấy tiền của tôi rồi mà bây giờ còn dám quay lại. Cô tưởng tôi không dám làm gì sao?”
Giọng nói của người phụ nữ rít qua kẽ răng, khiến sống lưng Khanh cảm giác như có viên đá lạnh được chà qua.
“Cháu xin lỗi. Nhưng không phải là cháu cố tình tới tìm cô ấy đâu. Chỉ là vô tình, hai đứa gặp lại nhau ở đây mà thôi.”
“Là vô tình hay là cô đang cố tình đeo bám nó? Tôi nhắc lại lần cuối, cô mau tránh xa nó ra, nếu như còn tiếp tục mơ tưởng, sẽ nối lại tình cảm trước kia, thì mẹ cô, đến cái giường cũng không có mà nằm đâu. Đừng để tôi phải đích thân tới gặp cô lần nữa.”
Tiếng gót giày nện mạnh xuống nền nhà, vang lên những âm thanh nghe thật chói tai. Không gian dần trở lại vẻ tĩnh lặng như trước, để tiếng thút thít, dù rất nhỏ của cô gái kia cũng đủ để lọt vào tai Khanh và khiến phải quay đầu lại.
Chìa chiếc khăn ra trước mặt Thương, Khanh không biết mình nên nói gì lúc này để an ủi cô ấy.
“Chị nghe thấy hết rồi.”
Đón lấy chiếc khăn tay từ Khanh, Thương chấm nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình, rồi cố gắng gượng cười. Nhưng quả thật, giá như cô ấy cứ khóc, có lẽ trông còn dễ nhìn hơn. Nụ cười của cô ấy, trông thật khó coi, khiến người khác càng thêm đau lòng.
“Hình như, đó là mẹ An.”
Khanh vẫn còn ấn tượng với giọng nói đó, nên dù không nhìn thấy mặt, cô cũng phần nào đoán được, người phụ nữ vừa đe dọa Thương kia là ai.
“Bác ấy không muốn cho em gặp An nữa. Tám năm trước cũng vậy. Và giờ vẫn thế.”
“Sao em không nói cho An biết?”
“Tám năm trước, chúng em còn quá nhỏ, chưa đủ trưởng thành để quyết định mọi việc. Còn bây giờ, nếu như nói ra, với tính cách của An, em sợ cô ấy sẽ không kiềm chế được, rồi lại vì em mà đánh mất tất cả những gì đang có. Người phụ nữ này, cũng chẳng hề yêu thương An giống như những gì bà ta đã nói đâu. Có chăng, vì bố An, nên bà ta mới chịu nhẫn nhịn như vậy thôi.”
“Em... còn yêu An chứ?”
Khanh bất ngờ hỏi, rồi lại hồi hộp chờ câu trả lời.
“Em chưa bao giờ hết yêu cô ấy cả.”
Thương cũng cảm thấy bất ngờ, không nghĩ rằng Khanh lại hỏi mình thẳng thắn như vậy. Nhưng cô không chần chừ, mà ngay lập tức xác nhận.
“Vậy hãy nói rõ mọi chuyện cho cô ấy biết. Có thể, trước kia hai người chưa đủ trưởng thành, nhưng hiện tại, cả em và cô ấy cũng đều chín chắn và đủ khả năng để đứng ra chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình rồi. Đừng bao giờ giữ mãi về mình những thiệt thòi nữa. Không lẽ, em lại muốn, có thêm quãng thời gian tám năm nữa giữa hai người?”
Cho tới lúc này, khi ngồi một mình trong phòng làm việc, Khanh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mình lại nói ra những điều đó với Thương? Có thực là cô đang muốn như vậy không? Nếu như những lời đó là thật lòng, vậy tại sao, cô lại cảm thấy khó chịu thế này? Rốt cuộc, Khanh cũng không biết là mình đang suy nghĩ gì ở trong đầu nữa. Cô là người đưa ra câu hỏi, nhưng lại chẳng mong sẽ nhận được đáp án. Biết rằng đó là nghịch lý do mình tạo ra, nhưng lại cố chấp không chịu thừa nhận.
“Là bởi, cô quá để ý tới mình, không muốn bản thân trở thành kẻ yếu đuối. Tình yêu và tự tôn chỉ có thể chọn một, nên cô chấp nhận buông bỏ. Cô thà giả bộ bản thân mình cao thượng, dù sau này phải nhận về những tiếc nuối, chứ nhất định không muốn chủ động tiếp cận người mình thích. Cô rất sợ đó chỉ là ảo tưởng của chính mình, sợ phải trả giá quá nhiều, sợ sẽ phải mất đi mọi thứ giống như mình đã từng mất, nên không buông được kiêu ngạo của bản thân. Một người, đã từng mất đi yêu thương giống cô, sẽ giống như chú chim nhỏ, luôn sợ đậu phải cành cong. Sẽ xem tình yêu thành một thứ xa xỉ phẩm, có thì tốt, không có vẫn sống được. Nó giống như là sự an phận, chấp nhận sự an bày, mặc định sẵn mà cuộc đời dành cho mình. Cô không những yếu đuối, mà còn hèn nhát với chính bản thân mình nữa.”
Những lời nói kia cứ văng vẳng trong đầu Khanh, khiến nó trở nên đau buốt, nhức nhối. Cô mệt mỏi đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ, nhìn xuống lòng đường. Trời đang mưa. Đã lạnh càng thêm lạnh. Cô đơn càng thêm cô đơn. Cảm giác trống trải trong tâm hồn cứ quấn lấy Khanh. Cô vòng tay, tự ôm chặt lấy bờ vai mình. Cứ giữ mãi như thế, mà chẳng thấy bớt lạnh.
++***++
“Mày nhất định không chịu nói lý do đưa tao tới đây hả?”
Không biết Khanh đã lặp lại câu hỏi này đến lần thứ bao nhiêu rồi, mà câu trả lời cô có được vẫn là sự úp mở, ra vẻ bí mật của Trang.
“Cứ vào đi rồi khác rõ.”
Nhưng tới lúc này thì Khanh cũng không phải chờ lâu nữa. Vừa đặt chân lên đến tầng hai của nhà hàng, cô đã có được đáp án cho mình.
“Mày vào ăn đi, tao chợt nhớ ra là có việc cần làm.”
“Sao vậy? Không phải là mày thấy Nhật An ở đây nên muốn giở chứng đòi về đấy chứ?”
Trang vội níu lấy tay bạn, khi Khanh một mực đòi quay đầu bỏ đi.
“Thực sự thì tao cần phải tránh gặp mặt cô ấy, ít nhất là trong khoảng thời gian này.”
Khanh không thể nói rõ nguyên nhân cho Trang biết được. Không thể nói với cô ấy rằng, mỗi khi gặp An là trong cô lại xuất hiện bao nhiêu những ngổn ngang, lý trí và con tim lại bắt đầu mâu thuẫn, không thể dung hòa. Càng không thể cho Trang biết, bản thân cô, hình như đang ngày càng thay đổi, đang ngày càng trở nên khó hiểu được. Cô cần có thêm thời gian, để xúc cảm trong lòng mình dần trở về trạng thái ổn định, như nó vốn có. Ổn định rồi, cô mới có thể xác định được, rốt cuộc thứ tình cảm đang tồn tại trong người mình là như thế nào?
“Nhưng mày nhìn xem, đâu chỉ có một mình An.”
Khanh miễn cưỡng quay đầu nhìn lại. Đúng là không chỉ có một mình Nhật An, người đàn ông ngồi đối diện với cô ấy lúc này mới đứng lên, xoay người đi về phía cô.
“Mày là bạn thân của tao mà. Tao không muốn có bất cứ bí mật nào với mày. Xem như, đây là buổi ra mắt, để mọi người làm quen nhau đi.”
“Chào em. Hai người mau vào bàn ngồi đi.”
Trang vừa dứt lời, thì Quang cũng kịp tới. Anh nở nụ cười thật tươi, khiến Khanh chẳng có lý do để mà rời đi nữa.
“Chắc Khanh còn nhớ anh chứ?”
“Vâng. Em vẫn nhớ.”
Có lẽ, do quá vui, nên Quang cũng không để tâm quan sát đến thái độ không được thoải mái của Khanh khi phải ngồi cạnh em gái mình, nên anh cứ vô tư mà đặt câu hỏi cho cô.
“Chúng ta gặp nhau cũng không phải là một lần?”
“Vâng. Chắc chắn là nhiều hơn một lần rồi.”
“Hả? Vậy là em đã nhận ra anh ngay hôm đó?”
Quang trợn tròn mắt ngạc nhiên. Nhìn sang cô em gái, thì thấy An đang lấy tay che miệng. Quay sang Trang, thì lại nhận được gương mặt tỉnh bơ của người yêu mình. Tới thời điểm này, anh bắt đầu tin vào những nhận định trước đó của An về cô gái đặc biệt này.
Trong suốt bữa ăn, ánh mắt của Quang vẫn ngầm quan sát mọi hành động và cử chỉ của Khanh. So với Trang, thì quả thực giữa hai người không có lấy một điểm chung. Trang sôi động bao nhiêu, thì Khanh lại trầm lặng bấy nhiêu. Còn với An, thì đúng là hai mảng màu đối lập, nhưng lại có thể bù trừ để dung hòa những thiếu sót của đối phương.
++***++
“Chị biết anh Quang là anh họ em từ khi nào vậy?”
“Khi nhìn vào bức ảnh trên nhà bà ngoại em.”
Vì được hỏi, nên Khanh mới chịu lên tiếng. Kể từ khi, được cô bạn quý hóa của mình bỏ rơi, khiến cô phải ngồi cùng xe với Nhật An trở về nhà, cô vẫn chưa tìm được lý do gì để mở lời trước.
“Nhưng chị lại không hề nói gì?”
“Vì chuyện đó vốn không hề liên quan tới tôi.”
“Thì ra là vậy.”
An cười nhạt. Từ trước tới nay, vốn dĩ, vẫn chỉ có một mình cô ảo tưởng, một mình cô lại tự trao cho mình hi vọng. Không liên quan thì mãi mãi vẫn là không liên quan, dù là trước đây hay sau này, có lẽ vẫn là như vậy. Tiếng thở dài bị nén lại trong lòng, khiến lồng ngực trở nên đau tức.
“Cách đây mấy ngày, tôi thấy mẹ em...à, bà ấy tới bệnh viện gặp Thương.”
“Vậy sao?”
“Vậy sao?”
Thái độ dửng dưng, giống như đã biết trước được mọi việc của An, khiến Khanh vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu.
“Chúng ta cùng ghé vào quán cafe phía trước nhé.”
Là An đề nghị, nhưng cô lại chẳng cần chờ câu trả lời của Khanh mà đã tự ý rẽ vào bãi đỗ xe của quán.
“Chị có tin là, khi em và chị đang ngồi cùng nhau ở đây, thì rất có thể, ở một nơi nào đó, bà ta cũng được nhìn thấy không?”
An đưa cốc cacao lên ngang miệng, khẽ hít một hơi thật dài.
“Ý em là, có người đang theo dõi...”
“Chị yên tâm đi. Hiện tại thì không có ai cả. Nhưng trước kia đã có, và sau này cũng có thể sẽ có.”
Nhìn Khanh quay ngang quay dọc, với vẻ mặt lo lắng, không khỏi khiến An bật lên tiếng cười.
“Em chấp nhận một cuộc sống như vậy sao?”
“Cũng không có cách nào khác. Ai bảo, đối với bà ấy, em là người quá quan trọng chứ? Em quen rồi, nên cũng thấy bình thường, giống như một ngày phải ăn ba bữa cơm vậy.”
“Nhưng còn những người xung quanh em, như Thương chẳng hạn. Vì em, mà cuộc sống của cô ấy đang bị đe dọa. Liệu như vậy có đáng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hóa ra là chị đang lo lắng cho Thương sao?”
Không hiểu sao, mí mắt An bỗng trở nên nặng trĩu, khiến cho từng giọt, từng giọt nước cứ thế mà trào ra. Thì ra, cũng có lúc, cô phải cần đến sự thương hại của người khác như thế này.
“Tôi thấy tội nghiệp cho cô ấy.”
“Tội nghiệp? Vậy còn em thì sao? Em không tội nghiệp sao? Hay em đáng phải sống một cuộc sống bị kìm hãm giống như vậy?”
“Tôi...”
Khanh không biết mình nên giải thích như thế nào cho An hiểu. Thực lòng, không phải là cô muốn trách An, mà bởi khi biết được thực tại những gì mà cô ấy đã và đang phải trải qua, cô cảm thấy xót thương nhiều hơn. Thương quá nên thành giận. Mà cuối cùng, vì không thể nói rõ được tấm lòng mình, nên lại đành lấy Thương ra làm tấm lá chắn.
“Thương nói rằng, cô ấy chưa bao giờ hết yêu em cả.”
“Không phải chị từng nói rằng, những chuyện không liên quan đến bản thân mình, thì chị sẽ chẳng bao giờ để tâm ư? Vậy thì, việc Thương có yêu em hay không, sao bỗng nhiên chị lại phải lưu tâm đến thế? Giữa em và cô ấy, thì ai đang là người có liên quan đến chị đây?”
Kể từ khi có sự xuất hiện của bà Hương, thì cuộc sống của An đã không còn bình yên, giống như cái tên của cô nữa. Tất cả mọi thứ đều xáo trộn, khiến cho một đứa trẻ mười mấy tuổi như cô khó có thể thích nghi ngay được. Rồi những cấm đoán, những lời đe dọa cứ diễn ra hàng ngày đối với cô, mỗi khi bố không có nhà. Thế nhưng, cô lại chẳng thể giãi bày được với ai. Cứ tự mình chịu đựng, tự mình đương đầu, và tự mình giải quyết. Rồi không biết từ lúc nào, những điều đó đã trở thành thói quen đối với cô. Và dần dần, cô cũng không còn cảm giác cô đơn, hay tủi hờn vì những thói quen đó nữa.
Sau những gì trải qua, An cũng đã có được bài học cho riêng mình. Cô nhận ra rằng, sự yếu đuối và mạnh mẽ của con người vẫn luôn vượt qua tưởng tượng của chính họ. Có những lúc, cô thấy mình có thể yếu đuối đến mức. vì một câu nói vô tâm của người đang ngồi trước mặt kia mà nước mắt đã tràn mi, nhưng cũng có đôi khi, cô lại phát hiện ra, bản thân mình đã cắn răng mà đi một quãng đường rất dài trước đó.
“Mình về thôi.”
Mỗi khi bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn, Khanh vẫn luôn im lặng như vậy. Sự im lặng của cô ấy, khiến An cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì thái độ không rõ ràng này. Cô ấy cứ dịu dàng để lại cho cô hy vọng, rồi lại dịu dàng khiến cô phải thất vọng gấp nhiều lần hơn. Bàn tay cô, sợ rằng sẽ không còn sức mà giữ chặt thêm được nữa. Đối với cô, có lẽ, hạnh phúc cũng chỉ giống như mảnh thủy tinh. Đặt bàn tay, chạm thật nhẹ, sẽ khiến mảnh thủy tinh mờ nhạt. Nhưng khi nắm thật chặt, bàn tay sẽ chảy máu. Còn nếu buông tay, sẽ khiến nó vỡ vụn, chẳng thể tìm về.
“Em muốn hỏi chị thêm một câu nữa. Có thể trả lời thật lòng được không?”
Xe của An đã đỗ trước cổng nhà Khanh, nhưng cô vẫn tham lam, muốn cho mình thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu kết quả vẫn như trước, cô sẽ cam tâm tình nguyện mà dừng lại những chuỗi ngày hoang phí, dừng lại thứ tình cảm cô đã trao đi mà chưa một lần được đáp đền. Để rồi sau đó, sẽ tự thương mình, tự chăm lo cho chính mình, và sẽ trân quý chính bản thân mình hơn. Cô sẽ không cố chấp để níu giữ những thứ chưa bao giờ là của mình nữa.
“Em cứ nói đi.”
Khanh gật đầu đồng ý. Cô cũng cho rằng, có lẽ, đã đến lúc, mình cần phải trả lời thành thật, cho những câu hỏi của cô ấy rồi.
“Trong tâm trí của chị, có bao giờ, hình ảnh của em được đặt trong đó không? Hay dù là một khoảnh khắc thôi cũng được, đã bao giờ, chị cảm thấy nhớ về em không?”
Cảm giác khi phải chờ đợi một điều gì đó quả thực rất mệt mỏi. có lúc, nó giúp người ta cảm thấy hứng khởi, nhưng có những lúc, nó lại khiến người ta trở nên bực tức. Và nhất là, khi phải chờ đợi quá lâu trong tuyệt vọng, thì mọi sự hồi đáp đều trở lên vô nghĩa.
An bật cười chua chát.
“Em hiểu rồi. Chị vào trong nhà đi.”
“Hình như tôi cũng đã từng nghĩ về em. Có lúc, nghĩ rất nhiều. Có lúc cũng cảm thấy nhớ nhung.”
Môi An mấp máy, tay cô run run như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Trống ngực cứ đập loạn lên, không thể kiểm soát được.
“Là... là thật chứ?”
Khanh gật đầu xác nhận. Những thứ cảm giác này đối với An, quả thực cô đã từng trải qua. Và thực sự, thì nó cũng không hề dễ chịu chút nào. Khi mà giữa cảm xúc và lý trí của cô, vẫn cứ luôn phủ nhận lẫn nhau.
“Vậy cảm nhận của chị về em là như thế nào?”
An tưởng như mình có thể khóc òa lên vào ngay thời điểm này được. Vẫn sẽ là những giọt nước mắt, nhưng sẽ là những giọt nước mắt của nỗi mừng vui, hạnh phúc. Thứ cảm xúc mà lâu lắm rồi, cô mới lại có được.
“Cảm nhận ư?”
“Ừ, là cảm nhận của chị về em. Về những điều, giống như bây giờ...”
An hơi nhích người lên, gương mặt cô kề sát với gương mặt Khanh, tiếng cô nhỏ lại, như đang thì thầm những điều bí mật.
Đôi môi An hơi hé mở, rồi bất ngờ chạm nhẹ vào cánh môi của Khanh. Như chưa được thỏa mãn, chiếc lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng tách bờ môi đang mím chặt kia ra, quét qua hàm răng trắng bóng kia một lượt, chẳng mấy chốc, đầu lưỡi của hai người đã chạm vào nhau.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến Khanh không kịp phản ứng. Cảm giác mềm mại này, Khanh chưa từng trải qua, nó làm cho thần kinh của cô bỗng nhiên ngưng trệ trong giây lát. Tới khi cô kịp định thần lại, thì khuôn mặt An đã không còn ở phía trước mặt nữa, có chăng chỉ còn lại luồng sáng phát ra từ ánh mắt, cùng với nụ cười có phần khó hiểu của cô ấy mà thôi.
“Chị có thể không cần trả lời ngay cũng được. Lần này, em có thể tiếp tục mà chờ đợi được rồi. Hãy cho em biết cảm nhận của chị về nụ hôn vừa rồi?”
“Tôi...”
“Chị mau vào trong nhà đi, trời đang mưa đấy.”
Khanh mím chặt môi. Dư vị của nụ hôn vừa rồi vẫn còn đọng lại, nguyên vẹn. Khuôn mặt cô vẫn đang nóng bừng như phát sốt. Muốn nói, mà lại không rõ, điều mình cần nói là gì. Cô chỉ còn cách thoát khỏi chiếc xe này, chạy trốn khỏi không gian như muốn thiêu sống con người ta này, để tâm trí mình được trở về trạng thái bình ổn như trước.
Thì ra, trong cuộc sống này, mỗi một người đều có thứ mà mình quý trọng, không phải nói bỏ là có thể bỏ. Cũng giống như trong lòng An đang có Khanh, không phải cô cứ nói quên là có thể quên được. Cô mỉm cười, lại tiếp tục hy vọng về những điều tốt đẹp dành cho mình ở phía trước.
++***++
“Về rồi à?”
Bước vào phòng, thấy Trang đang nằm dài trên giường mình, Khanh cũng liền ngả người xuống, nằm bên cạnh cô ấy.
“Về được một lúc rồi. Mày với An đi đâu, mà bây giờ mới về?”
“Vào quán cafe ngồi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Trang ngờ vực.
“Ừ. Thế mày nghĩ tao còn có thể đi đâu nữa?”
Khanh bỗng dưng nổi cáu. Cô đứng dậy, lấy bộ quần áo trong tủ, rồi đi về phía nhà tắm. Lúc này đây, chỉ có nước, mới có thể khiến cho thân nhiệt trên người cô hạ xuống, giúp cô có thể bình tâm lại, sau những gì vừa diễn ra mà thôi.
Những tia nước nóng phun xối xả vào mặt Khanh, cũng không đủ để xua đi hình ảnh vừa rồi ra khỏi tâm trí cô. Nó giống như đang hiện hữu ở phía trước mặt vậy, cứ mở mắt ra là có thể nhìn thấy. Giá như có thể, Khanh cũng muốn hét thật to, thể thoát ra khỏi cảm giác bức bối mà mình đang phải chịu đựng. Cô càng không muốn nghĩ tới, thì gương mặt An, nụ hôn của cô ấy lại càng khắc sâu vào trí óc của cô.
“Anh Quang nói, mày là kiểu người rất phức tạp và khó hiểu.”
Vừa thấy Khanh quay trở lại phòng, Trang lại bắt đầu lên tiếng. Chưa bao giờ cô thấy Khanh cáu giận một cách vô lý giống như ngày hôm nay. Giữa hai người, đáng lẽ không thể tồn tại những bí mật. Nhưng dạo này, cô cảm giác như, Khanh đang cố tình cất giấu đi những cảm xúc riêng của cô ấy, không hề có ý muốn để cô biết được.
“Mày cũng thấy vậy sao?”
“Trước đây thì không. Tao đã nói với anh ấy, vốn dĩ, mày là kiểu người rất đơn giản. Đơn giản đến mức, mày sẽ không bao giờ quan tâm đến những câu chuyện đang diễn ra xung quanh mình. Điều đó cũng có nghĩa, chuyện của riêng mày, sẽ chẳng ai có quyền được biết đến. Mày vốn không phải là kiểu người phức tạp, chỉ có điều là trong đầu mày suy nghĩ quá nhiều. Và bởi vì suy nghĩ quá nhiều, nên mày mới làm cho cuộc sống của mình thêm phức tạp. Rõ ràng là đang sống ở hiện tại, nhưng bản thân mày lại luôn nhớ mãi không quên quá khứ, rồi tiếp tục lo lắng cho tương lai. Nhưng đó chỉ là những gì mà tao nhìn thấy ở mày trước kia thôi. Còn bây giờ, quả thực tao cũng không thể hiểu nổi mày nữa rồi.”
Trang buồn bã đứng dậy, bước ra khỏi giường của Khanh.
“Nhật An nói là cô ấy yêu tao.”
Khanh nhanh chóng mở lời. Cô sợ rằng, cho tới khi Trang bước qua cánh cửa kia, mà cô vẫn tiếp tục giữ im lặng, thì rất cố thể, tình bạn của hai người sẽ xuất hiện một hố sâu ngăn cách, mãi mãi không thể lấp đầy.
“Tao biết chuyện đó rồi.”
“Mày đã biết? Biết từ khi nào vậy?”
Khanh bất ngờ vì phản ứng thản nhiên của bạn mình.
“Là An nói cho tao biết. Tao chờ mãi, để được nghe mày tâm sự, nhưng rồi lại chẳng thấy gì, nên cũng không muốn đề cập.”
Trang không đi nữa. Cô ngồi xuống giường, đối diện với Khanh.
“Tao cũng đã định nói, nhưng lại không biết phải nên nói thế nào, rồi lo mày sẽ cười nhạo, nên...”
“Mày vẫn luôn nghĩ về tao là một đứa vô duyên như vậy hả?”
“Không phải. Mày đừng có suy diễn câu nói của tao. Chỉ là với chuyện này, cho tới tận bây giờ, tao vẫn chưa thể tin rằng nó đang diễn ra đối với mình.”
“Ý mày là chuyện, có một đứa con gái khác lại có tình cảm với mày chứ gì? Mày không tin rằng, việc hai người con gái yêu nhau, lại có thể xảy đến với mày phải không?”
“Ừ. Tao chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Hơn nữa, trước đây tao đã yêu anh Tuấn, nên không thể nào...”
“Mày đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa. Hãy nói về cảm giác của mày bây giờ đi.”
“Tao cũng không rõ, cảm giác của mình bây giờ là gì nữa.”
Khanh cảm thấy rối bời.
“Mày đâu còn là một cô gái mười tám tuổi, mới bước vào yêu, sao có thể để cảm xúc của mình trong trạng thái mơ hồ như thế được? Chẳng lẽ, qua từng ấy thời gian tiếp xúc với Nhật An, mày không hề có bất cứ thứ tình cảm nào về nó sao? Chẳng hạn như, có đôi lúc, mày thấy đồng cảm với nó. Hay những việc mà nó đã từng làm, có khiến mày thấy cảm động không? Những lúc ngồi một mình, có bao giờ mày bất chợt nhớ tới nó không? Những điều này, đáng lẽ, mày phải tự biết chứ? Sao lúc nào cũng nói là không rõ, không hiểu như thế được?”
“Nhưng tao và cô ấy...”
“Nhưng mày và cô ấy đều là những người cùng giới tính phải không?”
Trang lắc đầu cho cái tính bảo thủ của bạn mình.
“Thời đại nào rồi mà mày còn nghĩ đến vấn đề giới tính trong chuyện tình yêu hả Khanh? Chỉ cần đó là người có thể khiến mày được hạnh phúc, có thể cho mày được cảm giác yêu thương. Và đó chính là người có thể để mày hiểu được, thế nào là giận hờn, thế nào là ghen tuông, nhưng lại luôn ở bên mày mỗi khi những cảm giác tồi tệ đó xuất hiện, để khẳng định tình cảm của người đó đối với mày là bền chặt, là không gì có thể đổi thay, như vậy là quá đủ rồi.”
Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của Khanh, Trang muốn dừng lại mà không được.
“Thực ra, khi nghe An nói rằng nó yêu mày, tao cũng cảm thấy bất ngờ. Và tất nhiên, lấy danh nghĩa là đứa bạn thân của mày, tao cũng đã khuyên nó nên từ bỏ tình cảm ấy đó đi. Nhưng chính sự quyết tâm của nó, đã khiến tao phải thay đổi suy nghĩ của mình. Tao không cần biết người mà sau này mày sẽ lựa chọn là ai, nam hay nữ, chỉ cần người đó biết quan tâm, biết yêu thương và có thể mang lại hạnh phúc cho mày, thì tao đều ủng hộ. Thôi, ngủ đi. Tao cũng về phòng đây. Sáng mai tao đi công tác, bốn ngày nữa mới về. Mày cứ từ từ mà suy nghĩ. Khi nào tao về, cho tao biết sự lựa chọn của mày là được.”
Khanh ngả người xuống giường, đôi mắt cô mở to, nhìn lên trần nhà. Phải chăng, là do cô quá cứng đầu, quá cố chấp trong suy nghĩ, nên không bao giờ chịu thừa nhận sự tồn tại của hai từ “mãi mãi”? Cô không dám tin rằng trong cuộc đời này có điều gì là mãi mãi, cũng như không có bất cứ thứ gì là không thể thay thế được. Có phải vì thế mà chưa bao giờ cô thật sự cảm nhận được hạnh phúc với những gì mình đang có, trong lòng cô vẫn luôn tồn tại những hoài nghi và luôn sẵn sàng cho tâm lý đánh mất?
Cầm điện thoại lên, Khanh bấm thật nhanh. Cô sợ, nếu như chỉ chậm một phút thôi, thì sự can đảm của mình sẽ biến mất, và rồi cô sẽ lại tiếp tục cuộn mình vào trong vỏ ốc, để rồi, tự đánh mất hạnh phúc của chính mình.
“Tôi đã có câu trả lời dành cho em rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro