Chương 28
2024-09-15 17:30:20
Ngồi cả buổi sáng để nghe Nam và Kiều Trinh báo cáo về kết quả chuyến công tác nước ngoài vừa qua của bọn họ rồi cùng nhau họp bàn cho những kế hoạch kinh doanh trong thời gian tới, nhóm ba người bọn An suýt nữa thì quên cả giờ nghỉ trưa, nếu như tiếng điện thoại của Kiều Trinh không vang lên kịp lúc.
Cũng may cho Kiều Trinh là điện thoại của cô kêu lên trong thời gian cho phép, bởi theo quy định mà An đã đặt ra, thì trong cuộc họp, tất cả mọi người đều bắt buộc phải để điện thoại ở chế độ im lặng, và không được phép nghe bất cứ cuộc gọi nào, trừ khi có sự liên quan cấp thiết tới công việc.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Kiều Trinh có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn chưa dám bắt máy ngay. Cô ngẩng mặt lên, hướng mắt về phía An, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý, cô mới dám chạm tay vào dòng chữ “chấp nhận”.
“Chị Khanh...”
Cả An và Nam, bốn con mắt lúc này, không hẹn mà gặp, đều tự nhiên chiếu thẳng vào khuôn mặt của Kiều Trinh, chờ đợi.
“Chị sốt thế nào?”
Rõ ràng, chiếc điện thoại là của Kiều Trinh, nhưng có vẻ, hai người đang ngồi bên cạnh cô, cũng đều có cùng một ý muốn, là chiếm đoạt lấy nó.
“Vâng, thế để em tranh thủ qua viện rồi mang về cho chị... Không sao đâu, cũng tới giờ nghỉ trưa rồi mà. Chị chờ em một lát nhé.”
Vừa nhấc điện thoại ra khỏi tai, Kiều Trinh liền bị một phen hốt hoảng, khi cả hai người, lúc bình thường đều luôn tỏ ra điềm đạm, giữ chừng mực, bỗng nhiên cùng nhau đồng thanh, như muốn hét thẳng vào mặt cô.
“Là chị Khanh vừa gọi cho em phải không?”
“Chị Khanh bị làm sao vậy?”
“À, vâng. Chị ấy bị sốt, nên bảo em qua bệnh viện lấy thuốc về.”
Kiều Trinh nhìn hai con người trước mặt mình với ánh mắt đầy cảnh giác.
“Vậy em xin phép đi trước, để còn quay lại công ty kịp giờ làm.”
“Hay để tôi đi cho. Tôi là con trai, chạy xe nhanh hơn. Cứ cho tôi biết tên thuốc mà chị ấy cần, tôi sẽ qua viện lấy.”
Nam nhanh nhảu đứng dậy, chạy tới trước mặt Kiều Trinh cản lại.
“Hai người cứ ở lại, hoàn thành nốt bản dự thảo hợp đồng với H&M đi, để sáng mai còn trình lên Hội đồng quản trị của công ty. Tôi sẽ đi cho.”
Lần này thì đến lượt Nam và Kiều Trinh cùng nhìn nhau, rồi lại nhìn An với thái độ sửng sốt.
“Tất cả chúng ta đều quen biết nhau mà. Hơn nữa, tôi cũng đang có việc ở gần đó, nên đi sẽ tiện hơn.”
An cố tìm cho mình một lý do để giải thích.
Và với lợi thế sẵn có của mình, hiện tại, An đang ngồi trên xe, hướng về phía bệnh viện của Khanh mà lao đi, theo như lời dặn dò của Kiều Trinh.
Tâm trạng An bỗng nhiên tràn ngập nỗi sợ hãi. Trong đầu cô liền tưởng tượng ra cảnh Khanh đã ngồi cả buổi tối ở quán cafe đó chờ mình, để rồi khi ra về, gặp phải trận mưa đêm, nên mới khiến thân thể bị tổn thương như thế này.
Là cô không cố ý, hoàn toàn không cô ý. Sẽ chẳng ai có thể hiểu được rằng cô đã mong chờ và háo hức được tới cuộc hẹn đó như thế nào? Cả một ngày dài, cô sống trong cảm giác hồi hộp, thấp thỏm không yên, chỉ mong sao thời gian qua nhanh, để có thể tới nơi mà Khanh đã hẹn, và nghe chính miệng cô ấy nói lên cảm nhận của mình cho cô biết. Vậy mà, đến phút cuối cùng, cô lại chẳng thể làm theo ý mình.
Cô đã gọi điện cho Khanh, gọi rất nhiều, nhưng cô ấy không bắt máy. Cô cũng gửi lại tin nhắn, với hy vọng rằng, Khanh sẽ vì bận việc ở bệnh viện mà không cầm máy, nên cũng sẽ không tới nơi hẹn như đã định. Và cô cứ đinh ninh như vậy, để tự giúp mình thoát ra khỏi cảm giác có lỗi.
Tới gần mười một giờ, cuối cùng thì điện thoại của An đã rung lên một hồi. Là tin nhắn của Khanh. “Tôi có ca cấp cứu, nên không tới đó được.” Chỉ vỏn vẹn vài từ, cũng đủ khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Sự tiếc nuối ở trong lòng nhanh chóng tan biến. Cô mỉm cười, vung vẩy túi đồ ăn trên tay, rồi bước ra khỏi chiếc thang máy của một tòa nhà chung cư vừa mới được đưa vào hoạt động.
“Không phải là chị đang nói dối em đấy chứ?”
Nếu là cách đây khoảng ba mươi phút, thì sự nghi ngờ này vẫn chưa hề tồn tại trong suy nghĩ của An. Còn hiện tại, cô lại không thể không nghĩ tới.
Gần tới bệnh viện, An lấy điện thoại, gọi theo số mà Kiều Trinh đã đưa cho. Khi vừa đến nơi, đã thấy Hà đứng sẵn ở cổng, cùng với túi đồ trên tay.
Sự xuất hiện của An, thực sự đã khiến Hà cảm thấy bất ngờ. Cô không rõ từ khi nào, Nhật An lại trở thành “đứa em gái” của Khanh. Với tính khí của chị ấy, sẽ chẳng dễ dàng gì cho một mối quan hệ thân thiết với kiểu người như An. Hơn nữa, Nhật An vốn lại là bệnh nhân cũ của chị ấy, vậy thì, vì nguyên nhân gì, mà bây giờ lại trở thành em gái thế này? Chẳng lẽ, đây là cách để Nhật An biểu thị lòng biết ơn đối với người đã cứu sống mình?
“Sao chị Khanh lại bị sốt vậy chị?”
An đã định bước vào xe, nhưng vẫn muốn làm rõ thêm một chuyện, nên cô liền quay đầu lại, để hỏi Hà,
“À, mình thấy chị ấy nói là do dính nước mưa, nên bị cảm.”
An gật gật cái đầu. Hàm răng cắn chặt vào môi. Ngồi vào trong xe, bàn tay cô siết chặt vào vô – lăng. Cảm giác bực tức cứ ngày một dâng lên, thực sự rất khó chịu.
++***++
Khanh nằm co ro dưới đống chăn được chất qua người. Toàn thân cô cứ run lên từng đợt vì rét. Hình như, đã lâu lắm rồi, cơ thể cô mới trở nên ốm yếu như vậy.
Là do cô đã quá chủ quan với sức khỏe của mình. Cứ nghĩ rằng, sẽ dầm mưa một chút dưới trời lạnh cũng không sao. Ai ngờ, tới nửa đêm, người nóng ran như bốc hỏa. Lần mò tới tủ thuốc thì chẳng có lấy một viên thuốc cảm. Cuối cùng, đành lấy chai dầu gió, xức khắp người, rồi quấn chăn nằm tới tận bây giờ.
Thân thể ngày càng ê ẩm, đau nhức, khiến Khanh chẳng thể chợp mắt nổi. Không ngủ được, lại suy nghĩ về nhiều chuyện. Càng suy nghĩ, càng muốn tự trách bản thân mình ngu ngốc.
Lần đầu tiên cô đứng ở vị thế của người chủ động. Cảm giác cũng thật khó tả. Hồi hộp, lo lắng, háo hức cứ đan xen.
Cả buổi tối, cô cứ chọn đi chọn lại, cuối cùng mới quyết định lấy chiếc váy len đỏ ấy để mặc lên người. Cũng lâu lắm rồi, ngày hôm qua, cô mới lại ngồi trước gương, trang điểm kỹ đến thế. Cô ngắm mình vài lượt từ đầu tới chân, cho tới khi cảm thấy hài lòng với bộ dạng đó mới thôi. Nhìn đồng hồ, sợ rằng sẽ muộn, cô lại vội vã lao ra khỏi nhà, dù vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn. Và cũng vì vội vàng quá, nên đến chiếc điện thoại cũng không nhớ mà mang theo.
Ngồi ở quán gần một tiếng, vẫn chẳng có ai đến ngồi cùng. Cafe cũng đã gọi sang ly thứ hai, cũng chỉ có một mình cô. Khanh bắt đầu tự chế nhạo mình. Hóa ra, chỉ có riêng mình cô là ảo tưởng, cứ luôn suy diễn theo cái cách ngớ ngẩn của mình. “Cô đang hy vọng và trông đợi vào cái gì thế này? Một sự bắt đầu mới ư? Nó vốn dĩ đâu có thuộc về cô chứ? Thật nực cười cho một đứa trẻ trong hình hài của kẻ trưởng thành như cô.” Lúc đó, không hiểu sao, Khanh lại có thể bật lên một tiếng cười thoải mái như vậy.
Cô rời khỏi quán. Lang thang dưới con phố rợp bóng cây. Những hạt mưa phùn bay là là phía trước mặt, cũng chẳng khiến cô bận tâm. Đi một hồi mới cảm thấy lành lạnh. Sờ tay lên áo thì đã thấy ướt đẫm từ khi nào. Vẫy gọi taxi, thì cũng tới tận cái thứ sáu, mới chịu ghé vào để đưa cô về nhà.
Nằm trong chăn, nghĩ lại những gì đã trải qua trong buổi tối hôm qua, mà mí mắt Khanh cứ căng ra, nhưng cô lại chẳng dám khép lại. Cô sợ rằng, dưới sức ép của đôi mi, mình sẽ chẳng còn đủ mạnh mẽ mà vỡ oà ra mất. Càng gắng gượng, cô càng nhận ra, khả năng chịu đựng của mình lớn đến chừng nào.
Cứ nghĩ rằng, mỗi một người đều có quyền đi tìm hạnh phúc cho chính mình. Nên cô đã tự trao cho mình một cơ hội. Biết đâu cuộc đời sẽ vì cô mà mỉm cười thêm lần nữa. Vậy mà... Hoá ra, những kẻ như cô, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ chạm tay được đến thứ mà người ta gọi là hạnh phúc kia. Giá như, cô đừng ảo tưởng, cô đừng kỳ vọng, cũng đừng trông chờ vào những thứ viển vông, thì bản thân lúc này, sẽ không cảm thấy bị xúc phạm như vậy.
Cô đã dẹp bỏ cái tôi, hạ thấp kiêu ngạo của bản thân, và giấu đi lớp mặt nạ vẫn luôn đeo, để được một lần sống đúng với cảm xúc của chính mình. Nhưng có lẽ, cô đã quyết định quá vội vàng. Vội vàng quá nên mới dẫn đến sai lầm. Bởi khi chiếc gai nhím đầu tiên trên người vừa được nhổ đi, nó không chỉ đau ở một vị trí đó, mà đã lan ra toàn cơ thể. Thì ra, cuộc sống này vẫn cứ luôn là vậy, nếu cô không cho phép ai đó tổn thương mình, thì sẽ chẳng ai có quyền được làm điều đó. Bởi vì cô cho phép nên họ mặc nhiên có quyền làm cô đau. Có thể là họ có lỗi, nhưng bản thân cô mới là người có lỗi với chính mình nhiều hơn.
Tiếng cạch cửa vang lên, Khanh cũng chẳng buồn kéo chăn ra khỏi đầu.
“Đừng bật điện. Em cứ để thuốc ở đó cho chị, rồi về công ty luôn đi.”
Sự yên tĩnh này không hề phù hợp với tính cách của Ốc Sên chút nào. Khanh vội kéo chăn ra khỏi đầu, mắt cô nheo lại, nhìn bóng người đang đứng bên cạnh chiếc giường của mình.
“Là em mang thuốc tới cho chị. Kiều Trinh phải giải quyết vài việc quan trọng ở công ty nên không đi được.”
“Cảm ơn em.”
Khanh gắng gượng ngồi dậy, khi nhận ra sự xuất hiện của Nhật An trong căn phòng của mình.
“Chị đã ăn gì chưa?”
“Lát nữa sẽ ăn. Em cứ về làm việc đi. Tôi...”
“Tối qua chị đã tới đó đợi em phải không?”
An nhanh chóng cắt ngang câu nói của Khanh. Cô tự nhiên ngồi xuống giường, nhìn thẳng vào khuôn mặt phờ phạc của người đối diện.
“Xin lỗi chị. Hôm qua em đã định tới đó, nhưng vì nhà Thương có việc, nên em phải tới giúp cô ấy.”
Dừng lại vài giây để trông chờ phản ứng của Khanh, An lại tiếp tục.
“Ngôi nhà mà mẹ con Thương đang thuê, bỗng nhiên họ nói là không cho ở nữa, rồi bắt hai mẹ con cô ấy phải dọn đi chỗ khác ngay trong ngày hôm qua. Cô ấy gọi điện cho em, vào đúng lúc em chuẩn bị tới gặp chị. Em có gọi cho chị để báo lại, nhưng chị không bắt máy.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi tới đó cũng chỉ vì muốn giữ đúng lời hứa của mình thôi. Em không tới cũng không sao. Vì nghĩ rằng em sẽ cảm thấy áy náy, nên sáng nay tôi mới nói dối như vậy. Giờ thì mọi chuyện coi như đã có lời giải thích rõ ràng rồi, em về đi, tôi muốn nghỉ một lát.”
Khanh không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa. Lòng cô đang trĩu nặng. Cô không muốn so sánh với Thương, nhưng quả thực, khi biết Nhật An vì cô ấy mà không thể đến gặp mình, tim cô bỗng nhói lên một nhịp, rất đau.
Kéo chiếc chăn lên ngang cổ, Khanh nhắm hờ mắt, giả vờ ngủ. Chờ một lúc, thấy xung quanh không còn bất cứ tiếng động nào nữa, cô mới chịu mở ra. Cánh cửa phòng đã khép. Nhật An đã đi khỏi. Khanh thở dài một hơi, chán nản.
Giá như An đừng hỏi chuyện tối qua, đừng giải thích lý do vì sao mà cô ấy không tới, thì có lẽ, Khanh đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chính vì cô ấy hỏi, nên cô mới càng cảm thấy xấu hổ. Chính vì cô ấy cứ nhất mực phải giải thích, nên cô càng cảm thấy giận. Cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi tiếp tục đối xử với nhau giống như trước kia có phải tốt không? Cô sẽ vì thế mà có thêm quyết tâm để từ chối mọi ân tình mà An dành cho mình. Sẽ vì thế, mà dễ dàng rũ bỏ đi những rung cảm mới chớm nở ở trong lòng. Và sẽ vì thế, cô mới có thể giữ lại cho mình chút kiêu ngạo vốn có.
“Chị dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc.”
Khanh giật mình, khi một lần nữa giọng nói của An lại vang lên bên tai.
“Em định xuống nhà tìm thứ gì đó để nấu, nhưng tủ lạnh trống trơn. Cháo này là em mua ngoài đầu phố.”
Đặt cốc cháo xuống bàn, An xúc từng thìa một ra bát, rồi chìa nó ra trước mặt Khanh.
“Là Kiều Trinh dặn em phải làm như vậy. Cái này là em giúp nhân viên của mình, để cô ấy có thể an tâm mà hoàn thành tốt công việc, chứ không phải hoàn toàn là vì chị đâu.”
Thấy Khanh còn lưỡng lự, không muốn ăn, An liền bịa ra một lý do cho việc làm của mình.
“Cảm ơn.”
Khanh cười nhạt, đón lấy bát cháo từ tay An. Cô xúc một thìa, đưa lên miệng. Lúc này, Khanh đang cố cư xử một cách bình thường nhất có thể. Cô không muốn vì chuyện tối qua, mà để An hiểu được tâm lý của mình.
“Tối qua, chị đợi em tới mấy giờ vậy?”
Đợi cho Khanh ăn hết bát cháo, An mới dám hỏi.
“Tôi ngồi lại đó, chưa hẳn là với tâm thế chờ em tới. Chỉ là muốn uống ly cafe, và ngồi yên tĩnh một mình thôi. Em đừng nghĩ rằng tôi vì em mà chờ đợi tới khi nào? Cũng đừng nghĩ rằng, vì em mà tôi ra nông nỗi này? Bởi với tôi, em không quá quan trọng đến mức, khiến tôi phải làm như vậy.”
Khanh cảm thấy bực mình khi An cứ liên tục nhắc tới chuyện mà cô không muốn nhớ. Uống xong vài viên thuốc, cô lại tiếp tục chui vào chăn, chẳng hề có ý muốn tiếp chuyện An thêm nữa.
“Chiều nay em không phải làm việc sao? Tôi vừa uống thuốc cảm xong, muốn nằm nghỉ một chút.”
“Chẳng phải chị nói, đã có câu trả lời dành cho em rồi sao? Tối qua em không đến, không có nghĩa là em không muốn nghe câu trả lời từ chị. Em sẽ đi, sau khi được nghe đáp án từ chị.”
An bỗng nhiên thay đổi thái độ. Không còn cái vẻ nhún nhường tỏ ra biết lỗi nữa, mà thay vào đó là giọng điệu bất cần, như muốn chống đối, khiêu khích.
“Chị cảm nhận về em thế nào? Cảm nhận về nụ hôn của ngày hôm đó ra sao? Có phải là rất lạ lẫm, nhưng không kém phần phấn khích không? Có phải chị cảm thấy rất thích điều đó không? Có phải, đối với em, chị cũng đang dần cảm nhận được sự gần gũi, không thể thiếu không? Có phải...”
“Không phải.”
Khanh vội hét lên.
“Tất cả những gì mà em đang tưởng tượng, hoàn toàn không phải là những điều tôi đang cảm nhận. Ngày hôm qua, tôi muốn gặp em cũng chỉ để nói điều này. Tôi hoàn toàn không có bất cứ cảm nhận gì đối với em. Kể cả nụ hôn của em nữa, tôi đều cảm thấy bình thường, nó chẳng hề khiến tôi phải bận tâm suy nghĩ, hay có chút ấn tượng gì cả. Thế nên sau này, em đừng tới làm phiền tôi nữa. Với người cùng giới tính với mình, ngoài tình cảm bạn bè, nếu như có thể kết bạn ra, thì trong lòng tôi, không hề có thêm bất cứ thứ tình cảm nào khác. Tôi nghĩ, em nên chuyển đối tượng tìm hiểu sang người khác, đừng bao giờ tìm đến tôi nữa. Thực sự, tôi cảm thấy rất khó chịu.”
“Chị có dám nhìn thẳng vào mắt em, và khẳng định những điều mình nói đều là thật không? Là không phải vì giận em tối qua lỡ hẹn, nên mới bực tức mà nói ra những điều trái với suy nghĩ của mình?”
An ngồi xuống giường, dí sát khuôn mặt mình vào gương mặt của Khanh.
“Nực cười. Em nghĩ mình là ai chứ?”
Khanh nhếch khóe môi, cười nhạt.
“Là người yêu của chị.”
Đôi mắt An long lên, như muốn cuốn Khanh trôi vào trong đó.
“Đừng có ăn nói linh tinh. Tôi là người bình thường, không phải loại người giống em.”
“Loại người như em? Vậy theo chị, em là loại người nào?”
An tỏ ra giận dữ. Hai bàn tay cô siết chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của Khanh, mà ép chặt xuống giường.
“Đau...Bỏ ra.”
Khanh khẽ kêu lên, mặt cô nhăn lại, nhưng đôi mắt vẫn trừng lên nhìn An oán giận.
“Trong lòng cảm thấy giận, thì phải trách mắng, hay tỏ thái độ giận dữ như lúc này chứ. Tại sao lại cứ phải kìm hãm sự bức bách đó ở trong lòng, rồi giả vờ như bản thân không có vấn đề gì như vậy? Có ngồi cả buổi tối ở đó để chờ em thì cứ nói, tại sao cứ phải tìm lý do mà giải thích? Có vì em nên mới ra nông nỗi này, thì cứ nhận, rồi sau đó bắt em phải chăm sóc, chứ sao lại phải tự mình chịu khổ như vậy? Chị có biết, chị càng làm vậy, sẽ càng khiến em đau lòng, và muốn trừng phạt mình nhiều hơn không hả?”
Mấy tấm chăn đang đắp trên người Khanh đã bị An lật tung. Toàn thân cô ấy lúc này, đang đè nặng lên tấm thân run rẩy của cô. Đôi bàn tay vẫn như gọng kìm, bóp chặt lấy hõm vai Khanh, khiến cô phải chảy nước mắt vì đau.
“Đúng là vì em, nên tôi mới dành cả buổi tối để ngồi đợi. Vì em, nên tôi mới đi dưới mưa, để khiến cho bản thân bị cảm thế này. Vì em, mà tôi đã tự mình phá đi bức tường thành kiêu ngạo do chính mình xây lên. Vì em, tôi đã vứt bỏ đi thể diện của mình, để thử một lần được sống theo sự mách bảo của trái tim. Nhưng rốt cuộc thì sao? Rốt cuộc, thứ tôi nhận lại, chính là sự trêu đùa của em. Thấy tôi như vậy, hẳn là em đã vui lòng rồi chứ?”
Khanh òa khóc. Khóc vì cảm thấy tủi thân, Khóc vì bờ vai cô đang ngày càng cảm thấy đau buốt thêm.
“Xin lỗi. Em xin lỗi.”
Những giọt nước mắt của An rơi xuống, hòa với những giọt nước trên gương mặt Khanh. Bờ môi cô miết nhẹ khắp khuôn mặt Khanh, lau khô từng giọt nước đọng lại trên đó.
“Nếu như biết được, chị đã phải đau khổ thế này, em nhất định sẽ không cho chị có quyền được lựa chọn, mà sẽ bắt buộc chị phải nhận lấy. Nhất định, em không hỏi ý kiến của chị nữa, mà sẽ tự mình quuyết định, rồi bắt chị làm theo. Nhất định, sẽ không cho chị có cơ hội được phản kháng, mà phải để chị nằm trong sự kiểm soát của mình. Vất nhất định sau này, sẽ không để chị phải vì em mà thay đổi bản thân mình như thế nữa. Chị hãy cứ là chị, cứ tiếp tục kiêu ngạo, cứ tiếp tục là chị giống như trước kia đi. Và cứ để em phải theo đuổi chị giống như bây giờ. Em hoàn toàn chấp nhận.”
“Nhật An...”
“Hử?”
An không khỏi bất ngờ, khi bỗng nhiên Khanh lại gọi tên mình một cách nhẹ nhàng như vậy. Cô nâng mặt mình lên một chút, nhìn vào vẻ mặt đang dần tái đi của Khanh, mà lo lắng.
“Vai của tôi, sắp không chịu được nữa rồi.”
Khanh cắn chặt hai hàm răng vào môi, để kiềm chế cơn đau lại.
“Xin lỗi.”
An giật mình, vội buông bàn tay của mình ra khỏi bờ vai của Khanh. Cô kéo vội vai áo xuống, một vùng tím đỏ xuất hiện.
“Đau lắm phải không?”
An cúi xuống, thổi nhẹ vào vết thương do mình vừa gây ra. Cứ mỗi lần thổi, là một lần môi cô chạm nhẹ vào đó.
++***++
Khanh ngủ li bì cả buổi chiều. Khi cô mở mắt, cảnh vật xung quanh đã được phủ lên một màu tối đen. Với cô, sau mỗi trận ốm thế này, chính là cơ hội được thỏa sức mà ngủ, giống như một cách giúp cô nạp lại năng lượng sau những ngày làm việc mệt nhọc vậy.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Khanh mới phát hiện ra đèn điện dưới nhà mình sáng trưng, còn có thêm cả tiếng lạch cạch, phát ra từ phòng bếp nữa. Lò dò bước xuống cầu thang, điều cô thấy khác biệt đầu tiên chính là chiếc laptop đang mở sẵn, được đặt trên bàn uống nước. “Chiếc máy tính này không phải của Trang. Có lẽ nào, Nhật An vẫn ở đây suốt từ trưa?” Khanh nghĩ thầm trong đầu.
Chân vừa đặt xuống bậc cầu thang cuối cùng, thì ý nghĩ trong đầu Khanh nhanh chóng biến thành sự thật. An đang tập trung nấu món gì đó ở trong bếp. Cô bước nhẹ đến. lưng dựa vào tường, đứng nhìn An từ phía sau.
Đây không phải là lần đầu tiên Khanh thấy An trong bộ dạng này. Chính vì thế mà cô thích cái cảm giác được đứng từ phía sau mà quan sát cô ấy như vậy. Nó giống như ngọn lửa, đang giúp cô sưởi ấm trái tim mình.
“Chị dậy rồi à?”
Sự quay lại bất ngờ của An, không khỏi khiến Khanh cảm thấy bối rối.
“Ừ. Em vẫn ở đây cả buổi chiều sao?”
“Ở đây em vẫn làm việc được mà. Chị ngồi chờ một lát, cháo sắp ăn được rồi. Còn mệt không?”
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi. Em nấu cháo gì vậy? Sao nói là trong tủ lạnh không còn gì mà?”
“Trong tủ lạnh không có, nhưng không nhất định là ở ngoài kia người ta không bán. Cũng vừa lúc em thèm ăn cháo gà, nên khi nãy có đi ra siêu thị mua về để nấu.”
“Vậy à?”
An quay đầu lại nhìn Khanh. Lần đầu tiên mới thấy cô ấy chịu nghe lời, không phản ứng lại lời nói của mình, và ngồi ngoan ngoãn một chỗ mà chờ đợi như thế. Cô bất giác mỉm cười, cảm thấy hài lòng với những gì đang diễn ra.
“Có cần giúp gì không?”
Cứ ngồi ung dung một chỗ trong khi có người lại đang bận rộn, khiến Khanh có chút không thoải mái. Cô đứng dậy, tiến lại gần chỗ An, ngó ngàng.
“Chị không phải giúp gì cả. Trong nhà chỉ cần có một người biết nấu ăn là đủ rồi.”
Mặt An tỉnh bơ.
“Nhưng nếu cứ ngồi một chỗ để chờ đợi sự hưởng thụ, tôi cũng cảm thấy không hài lòng về mình.”
“Không cần làm gì cả, chỉ cần ăn những món em làm, và yêu em nhiều hơn là được. À, mà nếu cảm thấy nhàn rỗi trong khi em làm việc, thì có thể đứng ở phía sau, ôm em cũng được, em sẽ không cảm thấy phiền đâu.”
“Tôi nói là yêu em bao giờ? Nếu không cần giúp thì thôi, tôi ra ngoài kia xem tivi.”
Khuôn mặt Khanh ửng hồng vì xấu hổ. Nhưng khi cô vừa kịp quay người, bàn tay đã bị An nắm lấy.
“Em cũng nói rồi mà, chị chỉ cần đứng ở phía sau, rồi ôm em thế này, cũng được gọi là giúp đỡ em rồi mà.”
An bất ngờ cầm cánh tay của Khanh vòng qua eo mình, rồi giữ chặt lại.
“Chị hết ốm chưa? Mẹ bảo em mang cơm sang, hai chị em ăn cùng cho vui. “
Sự xuất hiện bất ngờ của Ốc Sên khiến Khanh cảm thấy bối rối. Cô rút vội bàn tay đang bị An giữ chặt ra khỏi người cô ấy.
“Ơ, chị An cũng ở đây ạ? Chị mới tới, hay là vẫn ở lại từ trưa?”
Mặc dù cảnh tượng vừa nhìn thấy có khiến cho Kiều Trinh một phen kinh ngạc, nhưng cô vẫn cố tình tỏ vẻ ngây thơ.
“Chị không phải là người vô trách nhiệm, nên sao có thể thấy chị ấy vẫn còn mệt mà bỏ về được? Cháo chị nấu xong rồi, cơm này, lát nữa một mình em ăn thôi.”
“Không phải chứ? Chị cũng biết nấu cháo sao?”
Kiều Trinh nhìn An, tỏ ý ngờ vực.
“Người ăn cũng đâu phải là em, nên cần gì phải quan tâm xem chị có biết nấu hay không?”
Không hề quan tâm đến thái độ của Kiều Trinh, An đặt bát cháo còn đang bốc hơi nghi ngút đến trước mặt Khanh, còn một bát để về phía mình. Kiều Trinh nhất định sẽ không có phần.
“Có nhất thiết phải phân biệt đối xử thế này không? Dù sao cũng chỉ có ba người, hơn nữa, cháo chị nấu vẫn còn mà. Chị Khanh...”
Kể từ lúc bị Ốc Sên bắt gặp, Khanh vẫn chưa dám mở lời. Giờ thấy cô ấy làm bộ mặt tội nghiệp, cô cũng chỉ muốn nhân cơ hội này, Ốc Sên sẽ quên đi chuyện không đáng nhớ.
“Muốn ăn thì tự lấy đi. Đồ ăn em mang sang, cứ để trong tủ lạnh, ngày mai chị sẽ nấu lại ăn.”
“Lát nữa, em sẽ phải rửa bát và dọn dẹp mọi thứ.”
Thìa cháo đầu tiên vừa đặt vào miệng, liền bị lời nói của An ngăn lại, khiến Kiều Trinh nuốt không trôi.
“Sếp à, dù sao em cũng là nhân viên của chị mà. Có cần phải khắt khe như thế không? Với lại, đây cũng là nhà của chị gái em, chị có thể bớt lại cho em chút thể diện không?”
“Chính vì đây là nhà của chị em, nên em mới có cơ hội mà ngồi ở đó đấy. Đồ phá đám.”
An vẫn còn hậm hực vì sự có mặt chẳng đúng lúc của Kiều Trinh. Nhưng có vẻ như cô ấy chẳng hề mảy may quan tâm đến thái độ của cô chút nào cả. Vẫn thản thiên đưa thìa cháo vào miệng, còn mặt dày khen đi khen lại cháo cô nấu rất ngon nữa. Thực sự, muốn tức mà chẳng thể tức nổi với con người vô ý này.
“Hai người... có điều gì đó rất lạ.”
Nhìn cái cách An đang chăm sóc Khanh, cộng thêm cảnh tượng vừa được chứng kiến, Kiều Trinh không thể giữ được sự hiếu kỳ ở lâu trong lòng nữa.
“Có gì đâu mà lạ. Em chưa bao giờ được nhìn thấy sự quan tâm của hai người đang yêu dành cho nhau hả?”
“Khục... khục...”
“Yêu nhau? Không phải, ý chị là...”
Miếng cháo vừa được cho vào miệng Khanh nhanh chóng bị phun ra ngoài một nửa, nửa còn lại trào ngược lên mũi, khiến cô ho sặc sụa. Còn Kiều Trinh, cũng vì câu nói vừa rồi của An, mà mắt miệng trợn tròn, không khép lại được.
“Chị có cần phải xúc động như vậy không? Trước sau gì thì em gái chị cũng biết chuyện của chúng ta mà. Thế nên chẳng bằng nói trước, để cô ấy còn biết giữ ý, giữ tứ, đừng làm kỳ đà cản mũi nữa.”
An rót vội cốc nước rồi đưa cho Khanh. Cô đứng ở phía sau, không ngừng đưa tay vuốt xuôi sống lưng của cô ấy. Hành động này, lại càng khiến cho kẻ nào đó phải tiếp tục tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“Cái gì mà chuyện của chúng ta chứ? Em đừng nói nhảm.”
Khanh cố nén cơn ho lại để phản bác một cách yếu ớt lời nói của An.
“Em đâu có nói nhảm. Chuyện em yêu chị không phải là chuyện của chúng ta, chẳng lẽ lại là chuyện của cô ấy?”
“Từ từ đã. Ý là hai người đang yêu nhau? À không, ý là Sếp đang yêu chị gái em?”
Bị Khanh trừng mắt lên đe dọa, Ốc Sên liền thay đổi câu nói của mình.
“Ừ, yêu từ lâu rồi, mà chị gái em vẫn chưa chịu chấp nhận. Nếu em giúp chị được điều này, đảm bảo, lương của em sẽ được nâng lên một bậc.”
An nháy mắt ra hiệu với Kiều Trinh, khóe miệng khẽ nở một nụ cười gian xảo.
“Này...”
“Được, không thành vấn đề. Chỉ cần ví em có thể dày thêm một chút, là em nguyện giúp đỡ chị tới cùng. Hai người cứ dìu nhau ra phòng khách xem tivi đi, để em dọn dẹp chỗ này.”
Cả An và Kiều Trinh đều cười sảng khoái. Tính khí của hai chị em Kiều Trinh quả thực có khá nhiều nét giống nhau, nhất là quan điểm và cách nghĩ của họ khá thoáng trong vấn đề giới tính. Chính vì vậy, nên An mới không ngần ngại, mà nói cho họ biết tình cảm của mình đối với Khanh. Bởi điều cô lo sợ, không phải là sự phản đối, mà chính là sự kỳ thị của những người xung quanh đối với vấn đề này.
“Ốc Sên, cẩn thận, lương của em không những sẽ không được tăng, mà còn có nguy cơ bị đuổi việc đấy. Đừng có rảnh rỗi mà xen vào chuyện của người khác.”
Khanh tức đến đỏ bừng mặt, khi bản thân bị hai con người kia lấy ra để trao đổi.
“Yên tâm. Em sẽ không bị đuổi việc. Còn có được tăng lương hay không, sẽ phụ thuộc vào hành động của em và thái độ của chị ấy.”
“Chị, chị giúp em thêm một lần này nữa đi. Chị ấy là Sếp của em, em không thể để mất công việc này được. Hơn nữa, em cũng muốn kiếm được nhiều tiền, để chăm lo cho bố mẹ. Bố mẹ cũng rất yêu chị mà, coi như chị làm điều đó, vì em, vì bố mẹ, có được không?”
Khanh thoáng rùng mình vì điệu bộ lả lướt lúc này của đứa em gái. Cô đứng bật dậy, nhanh chóng thoát thân khỏi cái màn kịch của hai con người này, bỏ lại sau lưng, cái đập tay rất ăn ý của bọn họ.
++***++
“Sao hôm nay nhà chị lại đông vui như vậy?”
Vừa dọn dẹp xong, thì tiếng chuông cửa nhà Khanh lại vang lên, Kiều Trinh lại tất tả chạy ra đón khách. Vừa nhìn thấy bộ dạng của người mới đến, gương mặt cô liền tối lại.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tôi tới thăm chị Khanh.”
Nam cũng cảm thấy không thoải mái khi gặp đồng nghiệp, mà lại là đồng nghiệp luôn muốn đối đầu với mình ở đây. Nhưng mặc kệ thái độ tỏ ra khó chịu của Kiều Trinh, anh tự nhiên dắt xe vào trong sân, rồi xách theo giỏ hoa quả, đi vào trong nhà.
“Chị... Chị An cũng ở đây ạ?”
“Sao vậy? Tôi không được phép đến đây à?”
Gặp Kiều Trinh đã khiến Nam không thoái mái, nhưng khi bước vào trong nhà, nhìn thấy An đang ngồi cùng với Khanh, lại càng khiến anh thêm phần gượng gạo.
“Chị xem, chị có hắt xì một tiếng thôi, mà cũng khiến cho bao nhiêu người lo lắng. Hay để em thông báo cho chị Trang, để chị ấy về đây cho đầy đủ nhé.”
Kiều Trinh đi vào sau Nam, không khỏi lên tiếng châm chọc.
“Chị đỡ mệt chưa ạ?”
Nam ngượng ngùng, ngồi xuống bên hàng ghế đối diện.
“Chị có sao đâu em. Chỉ tại có kẻ thích làm quá mọi chuyện, rồi đi thổi phồng sự thật, khiến người khác phải lo lắng thôi.”
“Này, không phải do em nhé. Tại chị gọi cho em vào đúng lúc có mặt hai người này, nên họ mới biết mà thôi.”
Kiều Trinh vội vàng giải thích để minh oan cho mình. Nếu như lúc trước, sự có mặt của An ở đây cả buổi chiều đã có được đáp án, thì bây giờ cô lại tỏ ra khó hiểu với sự xuất hiện của Nam. Bởi vốn dĩ, Nam chỉ là em trai của người yêu đã mất, nên cô cảm thấy, sự quan tâm của anh đối với Khanh, có vẻ hơi thái quá. Cũng chỉ cần một cú điện thoại, hay một vài tin nhắn hỏi thăm cũng được mà. Đâu nhất thiết phải tới tận đây. Và nếu như, cô và An không có ở đây, thì có phải mối quan hệ của Nam và Khanh rất đáng nghi ngờ không? Không lẽ... Kiều Trinh hơi nhíu mày, không ngừng để ý tới ánh mắt của Nam đang hướng đến chị gái mình. Trong đầu, liền tưởng tượng ra nhiều nghi vấn khác nhau.
Không phải chỉ có một mình Kiều Trinh đặt nghi vấn. Nam cũng đang có nhưng thắc mắc mà chẳng biết phải hỏi ai. Ngoài cương vị là Giám đốc bộ phận mà anh đang làm việc, thì anh chỉ biết rằng, An có mối quan hệ với anh trai mình, là người đã ở cùng với anh trai vào đêm hai người gặp tai nạn. Và cô ấy cũng chính là bệnh nhân do Khanh, người yêu của anh trai anh cứu sống. Nhưng cũng chỉ là như vậy, đâu có thân thiết đến mức phải giành với anh và Kiều Trinh để tới đây đưa thuốc cho Khanh, rồi còn ở lại cho tới tận bây giờ nữa. Chẳng lẽ, Khanh đã quên đi mọi chuyện, hay thật sự mối quan hệ giữa anh trai anh và An, chỉ dừng lại ở mức bạn bè, đồng nghiệp? Nên giờ đây, hai người mới có thể trở thành bạn bè với nhau.
Căn phòng khách nhà Khanh bỗng nhiên trở nên quá chật chội với sự có mặt của bốn con người này. Nó chật chội so với không gian suy nghĩ của mỗi người. Bởi từng người trong số họ, đều đang theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình. Mỗi một người lại tự đưa ra cho mình những giả định, những hoài nghi về đối phương. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh lại, ngột ngạt đến khó thở.
Ngồi cả buổi, rốt cuộc chẳng ai nói với ai câu nào. Điều cần nói cũng không thể nói, khi mà cứ người này định mở miệng, lại bị những con mắt khác chiếu đến. cuối cùng lại chỉ còn một cách, là ai đến thế nào, thì sẽ ra đi như vậy.
Người đầu tiên ra về là Kiều Trinh, hình như là có hẹn với ai đó. Tiếp sau đó là Nam. Thực lòng thì anh chẳng muốn về chút nào, nhưng nếu ở lại, cũng không biết phải nói gì với Khanh khi có người như muốn chiếu tướng mình.
“Em vẫn còn chưa muốn về?”
Tiễn Nam ra đến cổng rồi quay trở vào, vẫn thấy An ngồi ung dung ở đó, Khanh không khỏi chau mày.
“Hay tối nay em ngủ lại đây nhé. Dù sao thì chị cũng chưa hết mệt mà.”
“Không cần đâu. Tôi khỏe rồi. Sáng mai là có thể đi làm lại được.”
Khanh vội từ chối. Cô ngập ngừng.
“Còn chuyện này... Em đừng đem chuyện tình cảm đi nói với tất cả mọi người như thế, kể cả người đó là Ốc Sên, tôi cũng không thích.”
“Chị sợ à?”
“Không phải là việc sợ hay không? Mà vốn dĩ, tôi với em chưa hề có chuyện gì, nên đừng khiến cho mọi người hiểu lầm.”
“Vậy còn những gì trưa nay chị đã nói. Không phải là...”
“Tôi không phủ nhận điều gì cả. Đúng là tôi đã có những rung cảm với em, nhưng để có thể khẳng định, những cảm xúc đó là tình yêu, thì có lẽ vẫn chưa đủ. Cảm giác như vẫn có điều gì đó rất mơ hồ, từ phía của tôi. Nên...”
“Có nghĩa là, chị đang cần cho mình một điều gì đó thật rõ ràng, để cảm xúc trở nên trọn vẹn hơn?”
Khanh nhìn An một hồi, như để đoán xem ý của cô ấy là gì, nhưng chẳng thể nhận ra. Cuối cùng cô đành phải gật đầu xác nhận.
“Vậy em có cách để giúp chị rồi. Chỉ cần cho em thời gian là một tuần thôi, em tin rằng chị sẽ có được câu trả lời cho chính mình.”
“Cách gì vậy?”
Nhìn Nhật An có vẻ khá tự tin, nên Khanh cũng cảm thấy hiếu kỳ.
“Mỗi một ngày, trước khi đi ngủ, chị phải nhắn cho em một cái tin “chúc ngủ ngon”, và sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, lại nhắn tiếp cho em một tin “ngày mới vui vẻ”. Em chỉ cần chị làm hai điều này trong vòng một tuần thôi, rồi mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.”
Khanh bật lên tiếng cười giòn tan trước cái trò trẻ con này của Nhật An. Vô thức, cô lại tưởng An giống như Trang và Ốc Sên, nên cứ thế mà tự nhiên, đưa tay ra xoa xoa lên đầu cô ấy mà chế nhạo.
“Không ngờ, một người làm kinh doanh, lại thông minh như em lại có thể nghĩ đến cái phương thức mà mấy đứa học sinh hay dùng để áp dụng cho bản thân mình như vậy.”
“Chụt.”
Không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, An bất ngờ nhướn người về phía Khanh, hôn nhanh lên khóe miệng đang nở nụ cười rạng rỡ kia một cái, rồi cũng phát ra tiếng cười đầy thỏa mãn, mặc cho có người nào đó đang nhăn nhó.
“Sau này, trước mặt em, chị cứ cười nhiều vào nhé. Chị cười đẹp lắm. Nếu như em có mệt mỏi, hay gặp chuyện không vui, chỉ cần chị đứng trước mặt em, nở một nụ cười thế này, thì chắc chắn mọi muộn phiền trong lòng em cũng sẽ nhanh chóng mà tan đi hết.”
“Muộn rồi. Mau về đi.”
Khanh xấu hổ đến mức chẳng biết phải nói gì hơn.
“Ừ, em sẽ về, nhưng chị phải hứa sẽ làm theo cách em vừa nói.”
“Hứa gì chứ? Chúng ta đều là người lớn mà.”
“Là người lớn, vậy không phải chúng ta cũng đã từng trải qua giai đoạn trẻ con sao? Chị chấp nhận đi, rồi em sẽ về. Cũng chỉ là gửi vài tin nhắn thôi mà, lại chỉ cần trong khoảng thời gian một tuần, cũng không phải là quá lâu.”
“Được rồi. nhưng chỉ có vậy thôi nhé.”
An sung sướng, nhào tới ôm chặt lấy Khanh, không cho cô có cơ hội được thoát ra khỏi vòng tay mình. Cô tin rằng, chỉ với hành động nhỏ này thôi, Khanh sẽ cần tới cô, mới đầu, có thể là do thói quen, nhưng sau đó, cô ấy sẽ cần tình yêu của cô như một điều hết đỗi bình thường.
Và cô cũng hy vọng rằng, không phải chỉ những lúc cô đơn cô ấy mới nhớ đến mình, không phải những lúc buồn thì cô mới mới cần cô ở bên cạnh mà ngay cả những lúc cô ấy vui. cũng muốn được chia sẻ niềm vui đó với mình. Và rồi, từng câu chuyện thường nhật hàng ngày, người mà cô ấy mong được nói chuyện nhất sẽ chính là cô. Bởi tình yêu vốn dĩ chẳng phải là thứ gì đó xa vời, đôi khi, nó cũng chỉ bắt đầu bằng những thói quen, tưởng như nhỏ nhặt hàng ngày mà thôi. Tình cảm của hai người, cũng sẽ vì thế mà được nuôi dưỡng, và lớn dần theo mỗi ngày.
++***++
“Khanh.”
Vừa nhìn thấy Khanh từ phía xa, ông Thắng đã lên tiếng gọi.
“Con chào thầy.”
Khanh tiến lại gần, lễ phép cúi chào.
“Khỏe chưa mà đã đi làm rồi?”
“Dạ, con cũng chỉ bị cảm sơ sơ thôi mà. Sáng nay con có buổi lên lớp bên trường, nên không nghỉ được.”
“Vậy chắc là con chưa ăn gì đúng không? Chúng ta đi sang quán ăn gần đầu phố nhé, thầy có chuyện muốn nói với con.”
Hai thầy trò lại cùng nhau bước đi. Vừa ngồi vào bàn ăn, ông Thắng đã tranh thủ dò hỏi.
“Con nghĩ thằng Nguyên nhà thầy là người như thế nào?”
“Dạ?”
Bị hỏi bất ngờ, khiến Khanh nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
“Con cứ nói thật lòng mình. Đừng vì nó là con trai của thầy mà có những nhận xét mang tính tích cực.”
“Thực ra thì con và anh Nguyên tiếp xúc với nhau chưa đủ nhiều để con có thể hiểu hết về anh ấy. Nhưng theo ý kiến chủ quan của mình, thì con thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, rất quan tâm đến thầy.”
Khanh nói thật lòng mình.
“Chỉ có vậy thôi sao? Vậy con đối với nó như thế nào?”
“Dạ?”
Không để cho Khanh có cơ hội trả lời, ông Thắng trầm ngâm, nói tiếp.
“Nguyên là con trai thầy, nhưng quả thực thầy không hề hiểu gì về nó. Nó vẫn luôn sống khép mình từ khi mẹ bỏ đi. Còn thầy thì cứ mải mê công việc mà không hề quan tâm, chú ý tới quá trình trưởng thành của nó. Kể từ khi đi làm, nó cũng chuyển hẳn ra ngoài ở luôn. Thi thoảng mới ghé qua nhà, hỏi thăm thầy vài ba câu. Chính vì thế mà khoảng cách giữa hai bố con ngày một xa nhau. Công việc của nó hiện nay thầy cũng không biết nhiều. Thầy rất mong muốn sẽ có điều gì đó xảy ra, để giúp hai bố con thầy gắn kết lại với nhau. Giờ đây, thầy cảm thấy hối hận rất nhiều, vì đã bỏ rơi đứa con này khi nó cần đến sự giúp đỡ của một người cha, khi nó cần đến cái gọi là gia đình để nương tựa. Có lẽ cũng đã là muộn, nhưng thực lòng, thầy rất muốn bù đắp lại cho Nguyên những thiệt thòi mà nó đã phải chịu đựng.”
Ông Thắng dừng lại một hơi để quan sát thái độ của Khanh.
“Thầy nhận ra, Nguyên nó rất thích con. Chưa bao giờ thầy thấy nó biểu lộ tình cảm rõ ràng như thế với bất cứ ai, nhất là người khác giới. Lần đầu tiên, hai bố con thầy có thể cùng ngồi nói chuyện với nhau thật lâu, mà chủ đề được đề cập tới lại chính là con.”
“ Thưa thầy...”
Khanh vội cắt ngang dòng tâm sự của ông Thắng.
“Con với anh Nguyên chỉ có thể xem nhau như anh em, bạn bè thôi ạ. Giữa hai chúng con không thể phát triển hơn thứ tình cảm đó được.”
“Nhưng thằng Nguyên nó rất thích con. Con có thể cho nó một cơ hội, hay xem như con đang giúp thầy cũng được.”
“Xin lỗi thầy. Con không thể để thầy và anh ấy trông đợi vào điều không thể xảy ra được. Chuyện tình cảm, không phải là cứ có cơ hội thì sẽ nên duyên được. Mong thầy hiểu cho con.”
“Con có bạn trai rồi phải không?”
Giọng ông Thắng tràn ngập sự thất vọng.
“Hiện tại thì không ạ.”
“Nghĩa là trước đó con đã có?”
Khanh gật đầu.
“Anh ấy mất vì tai nạn giao thông rồi ạ.”
“Thầy xin lỗi.”
Bàn tay ông Thắng đặt lên vai Khanh, vỗ nhẹ.
“Không sao đâu ạ. Con từ chối anh Nguyên cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân này. Chỉ là con cảm thấy giữa con và anh Nguyên, cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể có kết quả như thầy mong đợi được.”
“Thầy hiểu. Thầy không ép con làm chuyện gì cả. Nguyên là con trai thầy, nhưng thầy cũng yêu quý con như con cái trong nhà vậy. Sau này có chuyện gì không vui con cứ tìm đến thầy. Thầy cũng sắp nghỉ hưu rồi, nên sẽ có nhiều thời gian rảnh để nghe lắng nghe tâm sự của bọn trẻ chúng con. Xem như thầy không có phúc để có được con là con dâu, nhưng mong rằng, sẽ được coi con như đứa con gái, mặc dù thầy không có công sinh thành, nuôi dưỡng.”
“Thầy đừng nói vậy. Con vẫn luôn kính trọng và coi thầy giống như người cha của mình từ lâu rồi. Thầy không những đã dạy dỗ, mà còn giúp đỡ con rất nhiều nữa. Nếu không có thầy, chắc cũng sẽ không có con ngày hôm nay đâu ạ.”
“Vậy sau này, con không được vì chuyện của hôm nay mà ngại đến nhà thầy. Thầy cũng sẽ lựa lời nói chuyện với Nguyên, nên con cũng không cần phải cảm thấy khó xử nữa.”
Nhìn nụ cười hiền từ của ông Thắng, trong lòng Khanh liền dâng lên một cảm giác ấm áp và tràn ngập hạnh phúc. Khi cô được sinh ra, không có người cha ở bên cạnh. Khi cô lớn lên, cũng chẳng có người đàn ông ấy ở bên. Và cho tới tận bây giờ, người mà cô thực sự phải gọi là bố vẫn chưa hề xuất hiện. nhưng chưa một lần cô cảm thấy tủi thân, hay oán trách vì điều đó. Bởi với cô, người mẹ đã khuất kia đã dành cho cô một điều vĩ đại, bà vừa là mẹ, vừa là bố. Bà cho cô cảm giác yêu thương nhẹ nhàng của người mẹ, cũng cho cô biết thế nào là điểm tựa vững chắc của một người cha.
Giờ đây, khi người sinh ra cô vẫn còn đang ở đâu đó giữa cuộc sống bộn bề ngoài kia, cũng có thể, ông ấy đã có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, thì cô cũng đã có được hai người đàn ông để gọi làm cha. Người đầu tiên là bố Trang, ông là người ít khi thể hiện tình cảm qua lời nói. Nhưng với ông, cô, Trang hay Ốc Sên đều được dối xử như nhau, không hề có sự phân biệt. Và người thứ hai, chính là người đang ngồi trước mặt cô. Một người thầy đáng mến, và cũng là người đã giúp cô đặt viên gạch đầu tiên trong sự nghiệp của mình. Như vậy đối với cô, cũng coi như là ông trời đã quá ưu ái rồi.
++***++
“Này, anh đoán xem, chuyện của em gái anh và bạn em, sẽ có kết quả như thế nào?”
Trang nằm gọn trong lòng Quang, bất chợt hỏi.
“Làm sao mà anh biết được. Cái đó không chỉ dựa vào hành động của cái An, mà còn phụ thuộc cả vào tình cảm của bạn em nữa chứ. Dù em gái anh có cố gắng thế nào đi nữa, nhưng nếu bạn em cứ như vậy, thì cũng sẽ đến lúc, cái An nó mệt mỏi, chán nản rồi buông tay thôi.”
“Vẫn biết là vậy, nhưng chúng ta cứ thử dự đoán xem. Anh hiểu về An nhiều hơn, thì anh đoán theo chiều hướng nghiêng về cô ấy, còn em sẽ đoán kết quả theo tính cách của Khanh. Thử xem, giữa hai chúng ta, ai là người đoán trúng.”
“Em đúng là mắc bệnh nghề nghiệp quá nặng rồi.”
Quang hôn nhẹ vào trán Trang, trách yêu.
“Cái An từ nhỏ nó đã luôn phải sống trong sự cô độc rồi. Sau cuộc tình trẻ con từ năm lớp mười đó, nó bắt đầu sợ yêu. Nhiều lúc, anh cũng thấy nó kể có thích hay để ý đến một cô gái nào đó, khi còn ở bên Mỹ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ dừng lại ở cảm giác đó mà thôi. Nó không dám tiến xa, hay chính xác hơn là nó sợ mình sẽ vướng mắc tình cảm với một ai đó. Bởi vì nỗi ám ảnh về những gì đã từng trải qua, vẫn luôn đeo bám, đe dọa nó từng ngày. Vậy nên, khi anh biết chuyện nó đang quyết tâm theo đuổi Khanh, anh cũng hết sức ngạc nhiên. Không biết rằng ở cô ấy có điểm gì thu hút, khiến nó có thể quên đi hết mọi nỗi sợ hãi vẫn bám chặt lấy mình, để mà sống đúng với cảm xúc của nó.”
“Ám ảnh? Sao lại ám ảnh?”
Trang ngồi nhỏm dậy, quấn chăn quanh người để che đi phần cơ thể trống trơn, chăm chú chờ đợi câu chuyện mà Quang sắp kể.
“Khi phát hiện ra An là người đồng tính, bố nó đã rất tức giận. Ông ấy bắt nó nghỉ học, và nhốt nó ở trong nhà. Cứ đến bữa thì cho người đem cơm nước vào cho nó. Rồi cũng vì công việc bận quá, nên ông ấy giao chuyện của nó cho vợ mình giải quyết. Mà em biết rồi đấy, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng đâu. Bà ta không chỉ giam lỏng nó, còn đưa nó đến trại tâm thần, coi nó như một bệnh nhân cần phải chữa trị. Thật tình, anh chưa thấy ai ấu trĩ và ngu muội như bà ta.”
“Thế lúc đó anh ở đâu, sao không đến giúp cô ấy?”
Trang nói chen vào.
“Anh làm sao mà biết được. Từ lúc cô anh mất, có mấy khi chú Thịnh đưa An về thăm họ hàng đâu. Chỉ khi nào được nghỉ hè, cái An nó nài nỉ mãi, ông ấy mới cho phép nó về thăm bà ngoại được vài ngày. Lúc đó anh em mới có dịp gặp nhau. Mà thôi, em im lặng, để anh kể nốt đã.”
Kéo Trang dựa vào người mình, Quang tiếp tục.
“Lần đó, không hiểu bà ta đi đâu, mà nhốt con bé ở trong phòng, tới hai ngày không cho nó ăn uống gì. Đã vậy, những thứ thuốc mà bà ta cho nó uống, còn gây nên tác dụng phụ, khiến nó lúc nào cũng trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Nó vừa đói, vừa hoảng sợ, cứ gào thét, đập phá liên hồi trong căn phòng tối tăm, chật hẹp đó. Cũng may mà hôm đó bà anh xuống Hà Nội để kiểm tra sức khỏe, nên cứ nằng nặc bắt bố anh phải đưa tới thăm đứa cháu tội nghiệp. Khi đó, bà đứng ngoài cổng gọi một hồi cũng không thấy ai ra mở, nên cảm thấy nóng ruột, bà lại bảo bố anh gọi cho chú. Gọi tới lần thứ ba, thì ông ấy mới chịu nhấc máy và hướng dẫn cho bà cách vào nhà. Hai người vào được bên trong thì chạy vội lên phòng An. Cửa bên ngoài vẫn khóa, còn nó thì nằm bên trong, thoi thóp thở. Bố anh phải phá cửa, rồi nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa nó vào viện. Bác sỹ khi ấy còn nói, nếu chỉ chậm một chút thôi, thì có lẽ, nó sẽ chẳng thể sống được. Cơ thể suy nhược quá nặng, lại hai ngày không được ăn uống gì, nên chẳng còn chút sức lực nào nữa. Sau lần đó, nó mắc thêm hội chứng sợ không gian hẹp. Giờ cứ ở nơi nào chật chội một tý là nó lại cảm thấy khó thở, tim đập nhanh. Nếu như phải ở đó quá lâu, thì rất có thể cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
“Không ngờ, Nhật An lại phải trải qua quãng thời gian cực khổ như vậy.”
Nước mắt Trang cũng không biết rơi từ lúc nào.
“Em nhìn nó bề ngoài mạnh mẽ thế thôi, nhưng thực chất bên trong, nó rất yếu đuối và nhiều tổn thương nữa. Nên việc nó đang cố làm mọi cách để có được Khanh, chứng tỏ, con bé cũng phải đấu tranh với bản thân mình nhiều lắm, mới có được quyết tâm ấy. Anh cũng đang lo, nếu như Khanh cứ nhất định từ chối, không chịu chấp nhận tình cảm của An, thì không hiểu sau này, nó sẽ như thế nào nữa.”
“Thực ra thì cái Khanh cũng đơn giản lắm. Tới từng này tuổi, nhưng nó cũng chỉ trải qua có một mối tình. Mà nó còn nhát nữa. Chẳng mấy khi nó thể hiện tình cảm của mình cho người khác biết đâu. Phải tinh ý lắm mới có thể nhận ra. Nó chính là kiểu người, “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Nhưng cái kiểu tấn công bạo dạn như An, đôi khi sẽ khiến nó sợ mà từ chối. Anh nên khuyên An, kiềm chế bớt cảm xúc của mình đi.”
“Nó không phải cố tình làm vậy đâu. Vì nó đang cảm thấy sợ bản thân mình không đủ vĩ đại, sợ không nhận được kết quả mà mình mong muốn, sợ không thể cho Khanh tương lai, sợ không thể cho cô ấy được những gì mà cô ấy muốn, sợ rằng giữa nó và Khanh có lẽ chỉ nên duy trì mối quan hệ bình thường, sợ Khanh sẽ thích người khác, sợ người khác thích Khanh, thậm chí nó còn sợ khi hai người ở bên nhau rồi lại phải ra đi trong hối tiếc. Vì yêu Khanh quá nhiều, nên cũng sợ rất nhiều. Thế nên, nếu bây giờ cứ ai muốn tiếp cận Khanh, nó sẽ chẳng ngại ngần mà giơ móng vuốt ra để chiến đấu với họ đâu.”
“Em hiểu. Nhưng cô ấy cũng không thể vì những nỗi sợ mơ hồ đó, mà tự khiến bản thân giống như một kẻ thích chiếm hữu như vậy được. Biết đâu, khi cô ấy trở về bản tính vốn có của mình, thì Khanh sẽ thay đổi cảm nhận của nó về An thì sao? Đâu cần lúc nào cũng phải gồng mình lên mà giả bộ mạnh mẽ như vậy. Cái Khanh cũng sẽ chẳng bao giờ muốn được một cô gái khác chở che, bảo vệ đâu. Có khi, cứ yếu đuối, lại khiến nó thương cũng nên.”
Trang đứng dậy, với chiếc áo nằm ở dưới sàn mặc lên người.
“Em đi đâu vậy?”
“Đi về chứ đi đâu.”
“Không ở lại đây được sao?”
“Không. Em phải về với bạn mình chứ. Nó vừa ốm dậy, không thể để nó ở nhà một mình được.”
Trang cúi xuống, hôn nhẹ vào môi Quang.
“Anh đang nghi ngờ em có điểm giống An đấy.”
Quang làm bộ giận dỗi.
“Nói thật, em cũng muốn giống cô ấy đây. Nhưng tiếc là không thể. Với em, cái Khanh còn quan trọng hơn cả người yêu nữa.”
“Không sợ anh ghen sao?”
“Chẳng ai lại đi ghen với người yêu của em gái mình cả. Thôi, anh nghỉ đi, không cần đưa em về đâu.”
Trang nhanh chóng rời khỏi nhà Quang để quay trở về.
Có lẽ, sau những tháng năm dốc kiệt vốn liếng yêu thương để dành cho một người, Khanh đã bỏ bê bản thân, đã không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, nên đã tự làm mình thương tổn bấy lâu nay, mà không biết rằng, hạnh phúc, vốn dĩ đang ở dưới chân mình. Đã đến lúc, cô phải giúp cô ấy, nâng thứ hạnh phúc đó lên, và giữ chặt bên mình rồi. Trang mỉm cười, ngẫm nghĩ về câu nói, “duyên là của trời, hạnh phúc là tùy duyên”.
Cũng may cho Kiều Trinh là điện thoại của cô kêu lên trong thời gian cho phép, bởi theo quy định mà An đã đặt ra, thì trong cuộc họp, tất cả mọi người đều bắt buộc phải để điện thoại ở chế độ im lặng, và không được phép nghe bất cứ cuộc gọi nào, trừ khi có sự liên quan cấp thiết tới công việc.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Kiều Trinh có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn chưa dám bắt máy ngay. Cô ngẩng mặt lên, hướng mắt về phía An, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý, cô mới dám chạm tay vào dòng chữ “chấp nhận”.
“Chị Khanh...”
Cả An và Nam, bốn con mắt lúc này, không hẹn mà gặp, đều tự nhiên chiếu thẳng vào khuôn mặt của Kiều Trinh, chờ đợi.
“Chị sốt thế nào?”
Rõ ràng, chiếc điện thoại là của Kiều Trinh, nhưng có vẻ, hai người đang ngồi bên cạnh cô, cũng đều có cùng một ý muốn, là chiếm đoạt lấy nó.
“Vâng, thế để em tranh thủ qua viện rồi mang về cho chị... Không sao đâu, cũng tới giờ nghỉ trưa rồi mà. Chị chờ em một lát nhé.”
Vừa nhấc điện thoại ra khỏi tai, Kiều Trinh liền bị một phen hốt hoảng, khi cả hai người, lúc bình thường đều luôn tỏ ra điềm đạm, giữ chừng mực, bỗng nhiên cùng nhau đồng thanh, như muốn hét thẳng vào mặt cô.
“Là chị Khanh vừa gọi cho em phải không?”
“Chị Khanh bị làm sao vậy?”
“À, vâng. Chị ấy bị sốt, nên bảo em qua bệnh viện lấy thuốc về.”
Kiều Trinh nhìn hai con người trước mặt mình với ánh mắt đầy cảnh giác.
“Vậy em xin phép đi trước, để còn quay lại công ty kịp giờ làm.”
“Hay để tôi đi cho. Tôi là con trai, chạy xe nhanh hơn. Cứ cho tôi biết tên thuốc mà chị ấy cần, tôi sẽ qua viện lấy.”
Nam nhanh nhảu đứng dậy, chạy tới trước mặt Kiều Trinh cản lại.
“Hai người cứ ở lại, hoàn thành nốt bản dự thảo hợp đồng với H&M đi, để sáng mai còn trình lên Hội đồng quản trị của công ty. Tôi sẽ đi cho.”
Lần này thì đến lượt Nam và Kiều Trinh cùng nhìn nhau, rồi lại nhìn An với thái độ sửng sốt.
“Tất cả chúng ta đều quen biết nhau mà. Hơn nữa, tôi cũng đang có việc ở gần đó, nên đi sẽ tiện hơn.”
An cố tìm cho mình một lý do để giải thích.
Và với lợi thế sẵn có của mình, hiện tại, An đang ngồi trên xe, hướng về phía bệnh viện của Khanh mà lao đi, theo như lời dặn dò của Kiều Trinh.
Tâm trạng An bỗng nhiên tràn ngập nỗi sợ hãi. Trong đầu cô liền tưởng tượng ra cảnh Khanh đã ngồi cả buổi tối ở quán cafe đó chờ mình, để rồi khi ra về, gặp phải trận mưa đêm, nên mới khiến thân thể bị tổn thương như thế này.
Là cô không cố ý, hoàn toàn không cô ý. Sẽ chẳng ai có thể hiểu được rằng cô đã mong chờ và háo hức được tới cuộc hẹn đó như thế nào? Cả một ngày dài, cô sống trong cảm giác hồi hộp, thấp thỏm không yên, chỉ mong sao thời gian qua nhanh, để có thể tới nơi mà Khanh đã hẹn, và nghe chính miệng cô ấy nói lên cảm nhận của mình cho cô biết. Vậy mà, đến phút cuối cùng, cô lại chẳng thể làm theo ý mình.
Cô đã gọi điện cho Khanh, gọi rất nhiều, nhưng cô ấy không bắt máy. Cô cũng gửi lại tin nhắn, với hy vọng rằng, Khanh sẽ vì bận việc ở bệnh viện mà không cầm máy, nên cũng sẽ không tới nơi hẹn như đã định. Và cô cứ đinh ninh như vậy, để tự giúp mình thoát ra khỏi cảm giác có lỗi.
Tới gần mười một giờ, cuối cùng thì điện thoại của An đã rung lên một hồi. Là tin nhắn của Khanh. “Tôi có ca cấp cứu, nên không tới đó được.” Chỉ vỏn vẹn vài từ, cũng đủ khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Sự tiếc nuối ở trong lòng nhanh chóng tan biến. Cô mỉm cười, vung vẩy túi đồ ăn trên tay, rồi bước ra khỏi chiếc thang máy của một tòa nhà chung cư vừa mới được đưa vào hoạt động.
“Không phải là chị đang nói dối em đấy chứ?”
Nếu là cách đây khoảng ba mươi phút, thì sự nghi ngờ này vẫn chưa hề tồn tại trong suy nghĩ của An. Còn hiện tại, cô lại không thể không nghĩ tới.
Gần tới bệnh viện, An lấy điện thoại, gọi theo số mà Kiều Trinh đã đưa cho. Khi vừa đến nơi, đã thấy Hà đứng sẵn ở cổng, cùng với túi đồ trên tay.
Sự xuất hiện của An, thực sự đã khiến Hà cảm thấy bất ngờ. Cô không rõ từ khi nào, Nhật An lại trở thành “đứa em gái” của Khanh. Với tính khí của chị ấy, sẽ chẳng dễ dàng gì cho một mối quan hệ thân thiết với kiểu người như An. Hơn nữa, Nhật An vốn lại là bệnh nhân cũ của chị ấy, vậy thì, vì nguyên nhân gì, mà bây giờ lại trở thành em gái thế này? Chẳng lẽ, đây là cách để Nhật An biểu thị lòng biết ơn đối với người đã cứu sống mình?
“Sao chị Khanh lại bị sốt vậy chị?”
An đã định bước vào xe, nhưng vẫn muốn làm rõ thêm một chuyện, nên cô liền quay đầu lại, để hỏi Hà,
“À, mình thấy chị ấy nói là do dính nước mưa, nên bị cảm.”
An gật gật cái đầu. Hàm răng cắn chặt vào môi. Ngồi vào trong xe, bàn tay cô siết chặt vào vô – lăng. Cảm giác bực tức cứ ngày một dâng lên, thực sự rất khó chịu.
++***++
Khanh nằm co ro dưới đống chăn được chất qua người. Toàn thân cô cứ run lên từng đợt vì rét. Hình như, đã lâu lắm rồi, cơ thể cô mới trở nên ốm yếu như vậy.
Là do cô đã quá chủ quan với sức khỏe của mình. Cứ nghĩ rằng, sẽ dầm mưa một chút dưới trời lạnh cũng không sao. Ai ngờ, tới nửa đêm, người nóng ran như bốc hỏa. Lần mò tới tủ thuốc thì chẳng có lấy một viên thuốc cảm. Cuối cùng, đành lấy chai dầu gió, xức khắp người, rồi quấn chăn nằm tới tận bây giờ.
Thân thể ngày càng ê ẩm, đau nhức, khiến Khanh chẳng thể chợp mắt nổi. Không ngủ được, lại suy nghĩ về nhiều chuyện. Càng suy nghĩ, càng muốn tự trách bản thân mình ngu ngốc.
Lần đầu tiên cô đứng ở vị thế của người chủ động. Cảm giác cũng thật khó tả. Hồi hộp, lo lắng, háo hức cứ đan xen.
Cả buổi tối, cô cứ chọn đi chọn lại, cuối cùng mới quyết định lấy chiếc váy len đỏ ấy để mặc lên người. Cũng lâu lắm rồi, ngày hôm qua, cô mới lại ngồi trước gương, trang điểm kỹ đến thế. Cô ngắm mình vài lượt từ đầu tới chân, cho tới khi cảm thấy hài lòng với bộ dạng đó mới thôi. Nhìn đồng hồ, sợ rằng sẽ muộn, cô lại vội vã lao ra khỏi nhà, dù vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn. Và cũng vì vội vàng quá, nên đến chiếc điện thoại cũng không nhớ mà mang theo.
Ngồi ở quán gần một tiếng, vẫn chẳng có ai đến ngồi cùng. Cafe cũng đã gọi sang ly thứ hai, cũng chỉ có một mình cô. Khanh bắt đầu tự chế nhạo mình. Hóa ra, chỉ có riêng mình cô là ảo tưởng, cứ luôn suy diễn theo cái cách ngớ ngẩn của mình. “Cô đang hy vọng và trông đợi vào cái gì thế này? Một sự bắt đầu mới ư? Nó vốn dĩ đâu có thuộc về cô chứ? Thật nực cười cho một đứa trẻ trong hình hài của kẻ trưởng thành như cô.” Lúc đó, không hiểu sao, Khanh lại có thể bật lên một tiếng cười thoải mái như vậy.
Cô rời khỏi quán. Lang thang dưới con phố rợp bóng cây. Những hạt mưa phùn bay là là phía trước mặt, cũng chẳng khiến cô bận tâm. Đi một hồi mới cảm thấy lành lạnh. Sờ tay lên áo thì đã thấy ướt đẫm từ khi nào. Vẫy gọi taxi, thì cũng tới tận cái thứ sáu, mới chịu ghé vào để đưa cô về nhà.
Nằm trong chăn, nghĩ lại những gì đã trải qua trong buổi tối hôm qua, mà mí mắt Khanh cứ căng ra, nhưng cô lại chẳng dám khép lại. Cô sợ rằng, dưới sức ép của đôi mi, mình sẽ chẳng còn đủ mạnh mẽ mà vỡ oà ra mất. Càng gắng gượng, cô càng nhận ra, khả năng chịu đựng của mình lớn đến chừng nào.
Cứ nghĩ rằng, mỗi một người đều có quyền đi tìm hạnh phúc cho chính mình. Nên cô đã tự trao cho mình một cơ hội. Biết đâu cuộc đời sẽ vì cô mà mỉm cười thêm lần nữa. Vậy mà... Hoá ra, những kẻ như cô, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ chạm tay được đến thứ mà người ta gọi là hạnh phúc kia. Giá như, cô đừng ảo tưởng, cô đừng kỳ vọng, cũng đừng trông chờ vào những thứ viển vông, thì bản thân lúc này, sẽ không cảm thấy bị xúc phạm như vậy.
Cô đã dẹp bỏ cái tôi, hạ thấp kiêu ngạo của bản thân, và giấu đi lớp mặt nạ vẫn luôn đeo, để được một lần sống đúng với cảm xúc của chính mình. Nhưng có lẽ, cô đã quyết định quá vội vàng. Vội vàng quá nên mới dẫn đến sai lầm. Bởi khi chiếc gai nhím đầu tiên trên người vừa được nhổ đi, nó không chỉ đau ở một vị trí đó, mà đã lan ra toàn cơ thể. Thì ra, cuộc sống này vẫn cứ luôn là vậy, nếu cô không cho phép ai đó tổn thương mình, thì sẽ chẳng ai có quyền được làm điều đó. Bởi vì cô cho phép nên họ mặc nhiên có quyền làm cô đau. Có thể là họ có lỗi, nhưng bản thân cô mới là người có lỗi với chính mình nhiều hơn.
Tiếng cạch cửa vang lên, Khanh cũng chẳng buồn kéo chăn ra khỏi đầu.
“Đừng bật điện. Em cứ để thuốc ở đó cho chị, rồi về công ty luôn đi.”
Sự yên tĩnh này không hề phù hợp với tính cách của Ốc Sên chút nào. Khanh vội kéo chăn ra khỏi đầu, mắt cô nheo lại, nhìn bóng người đang đứng bên cạnh chiếc giường của mình.
“Là em mang thuốc tới cho chị. Kiều Trinh phải giải quyết vài việc quan trọng ở công ty nên không đi được.”
“Cảm ơn em.”
Khanh gắng gượng ngồi dậy, khi nhận ra sự xuất hiện của Nhật An trong căn phòng của mình.
“Chị đã ăn gì chưa?”
“Lát nữa sẽ ăn. Em cứ về làm việc đi. Tôi...”
“Tối qua chị đã tới đó đợi em phải không?”
An nhanh chóng cắt ngang câu nói của Khanh. Cô tự nhiên ngồi xuống giường, nhìn thẳng vào khuôn mặt phờ phạc của người đối diện.
“Xin lỗi chị. Hôm qua em đã định tới đó, nhưng vì nhà Thương có việc, nên em phải tới giúp cô ấy.”
Dừng lại vài giây để trông chờ phản ứng của Khanh, An lại tiếp tục.
“Ngôi nhà mà mẹ con Thương đang thuê, bỗng nhiên họ nói là không cho ở nữa, rồi bắt hai mẹ con cô ấy phải dọn đi chỗ khác ngay trong ngày hôm qua. Cô ấy gọi điện cho em, vào đúng lúc em chuẩn bị tới gặp chị. Em có gọi cho chị để báo lại, nhưng chị không bắt máy.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi tới đó cũng chỉ vì muốn giữ đúng lời hứa của mình thôi. Em không tới cũng không sao. Vì nghĩ rằng em sẽ cảm thấy áy náy, nên sáng nay tôi mới nói dối như vậy. Giờ thì mọi chuyện coi như đã có lời giải thích rõ ràng rồi, em về đi, tôi muốn nghỉ một lát.”
Khanh không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa. Lòng cô đang trĩu nặng. Cô không muốn so sánh với Thương, nhưng quả thực, khi biết Nhật An vì cô ấy mà không thể đến gặp mình, tim cô bỗng nhói lên một nhịp, rất đau.
Kéo chiếc chăn lên ngang cổ, Khanh nhắm hờ mắt, giả vờ ngủ. Chờ một lúc, thấy xung quanh không còn bất cứ tiếng động nào nữa, cô mới chịu mở ra. Cánh cửa phòng đã khép. Nhật An đã đi khỏi. Khanh thở dài một hơi, chán nản.
Giá như An đừng hỏi chuyện tối qua, đừng giải thích lý do vì sao mà cô ấy không tới, thì có lẽ, Khanh đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chính vì cô ấy hỏi, nên cô mới càng cảm thấy xấu hổ. Chính vì cô ấy cứ nhất mực phải giải thích, nên cô càng cảm thấy giận. Cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi tiếp tục đối xử với nhau giống như trước kia có phải tốt không? Cô sẽ vì thế mà có thêm quyết tâm để từ chối mọi ân tình mà An dành cho mình. Sẽ vì thế, mà dễ dàng rũ bỏ đi những rung cảm mới chớm nở ở trong lòng. Và sẽ vì thế, cô mới có thể giữ lại cho mình chút kiêu ngạo vốn có.
“Chị dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc.”
Khanh giật mình, khi một lần nữa giọng nói của An lại vang lên bên tai.
“Em định xuống nhà tìm thứ gì đó để nấu, nhưng tủ lạnh trống trơn. Cháo này là em mua ngoài đầu phố.”
Đặt cốc cháo xuống bàn, An xúc từng thìa một ra bát, rồi chìa nó ra trước mặt Khanh.
“Là Kiều Trinh dặn em phải làm như vậy. Cái này là em giúp nhân viên của mình, để cô ấy có thể an tâm mà hoàn thành tốt công việc, chứ không phải hoàn toàn là vì chị đâu.”
Thấy Khanh còn lưỡng lự, không muốn ăn, An liền bịa ra một lý do cho việc làm của mình.
“Cảm ơn.”
Khanh cười nhạt, đón lấy bát cháo từ tay An. Cô xúc một thìa, đưa lên miệng. Lúc này, Khanh đang cố cư xử một cách bình thường nhất có thể. Cô không muốn vì chuyện tối qua, mà để An hiểu được tâm lý của mình.
“Tối qua, chị đợi em tới mấy giờ vậy?”
Đợi cho Khanh ăn hết bát cháo, An mới dám hỏi.
“Tôi ngồi lại đó, chưa hẳn là với tâm thế chờ em tới. Chỉ là muốn uống ly cafe, và ngồi yên tĩnh một mình thôi. Em đừng nghĩ rằng tôi vì em mà chờ đợi tới khi nào? Cũng đừng nghĩ rằng, vì em mà tôi ra nông nỗi này? Bởi với tôi, em không quá quan trọng đến mức, khiến tôi phải làm như vậy.”
Khanh cảm thấy bực mình khi An cứ liên tục nhắc tới chuyện mà cô không muốn nhớ. Uống xong vài viên thuốc, cô lại tiếp tục chui vào chăn, chẳng hề có ý muốn tiếp chuyện An thêm nữa.
“Chiều nay em không phải làm việc sao? Tôi vừa uống thuốc cảm xong, muốn nằm nghỉ một chút.”
“Chẳng phải chị nói, đã có câu trả lời dành cho em rồi sao? Tối qua em không đến, không có nghĩa là em không muốn nghe câu trả lời từ chị. Em sẽ đi, sau khi được nghe đáp án từ chị.”
An bỗng nhiên thay đổi thái độ. Không còn cái vẻ nhún nhường tỏ ra biết lỗi nữa, mà thay vào đó là giọng điệu bất cần, như muốn chống đối, khiêu khích.
“Chị cảm nhận về em thế nào? Cảm nhận về nụ hôn của ngày hôm đó ra sao? Có phải là rất lạ lẫm, nhưng không kém phần phấn khích không? Có phải chị cảm thấy rất thích điều đó không? Có phải, đối với em, chị cũng đang dần cảm nhận được sự gần gũi, không thể thiếu không? Có phải...”
“Không phải.”
Khanh vội hét lên.
“Tất cả những gì mà em đang tưởng tượng, hoàn toàn không phải là những điều tôi đang cảm nhận. Ngày hôm qua, tôi muốn gặp em cũng chỉ để nói điều này. Tôi hoàn toàn không có bất cứ cảm nhận gì đối với em. Kể cả nụ hôn của em nữa, tôi đều cảm thấy bình thường, nó chẳng hề khiến tôi phải bận tâm suy nghĩ, hay có chút ấn tượng gì cả. Thế nên sau này, em đừng tới làm phiền tôi nữa. Với người cùng giới tính với mình, ngoài tình cảm bạn bè, nếu như có thể kết bạn ra, thì trong lòng tôi, không hề có thêm bất cứ thứ tình cảm nào khác. Tôi nghĩ, em nên chuyển đối tượng tìm hiểu sang người khác, đừng bao giờ tìm đến tôi nữa. Thực sự, tôi cảm thấy rất khó chịu.”
“Chị có dám nhìn thẳng vào mắt em, và khẳng định những điều mình nói đều là thật không? Là không phải vì giận em tối qua lỡ hẹn, nên mới bực tức mà nói ra những điều trái với suy nghĩ của mình?”
An ngồi xuống giường, dí sát khuôn mặt mình vào gương mặt của Khanh.
“Nực cười. Em nghĩ mình là ai chứ?”
Khanh nhếch khóe môi, cười nhạt.
“Là người yêu của chị.”
Đôi mắt An long lên, như muốn cuốn Khanh trôi vào trong đó.
“Đừng có ăn nói linh tinh. Tôi là người bình thường, không phải loại người giống em.”
“Loại người như em? Vậy theo chị, em là loại người nào?”
An tỏ ra giận dữ. Hai bàn tay cô siết chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của Khanh, mà ép chặt xuống giường.
“Đau...Bỏ ra.”
Khanh khẽ kêu lên, mặt cô nhăn lại, nhưng đôi mắt vẫn trừng lên nhìn An oán giận.
“Trong lòng cảm thấy giận, thì phải trách mắng, hay tỏ thái độ giận dữ như lúc này chứ. Tại sao lại cứ phải kìm hãm sự bức bách đó ở trong lòng, rồi giả vờ như bản thân không có vấn đề gì như vậy? Có ngồi cả buổi tối ở đó để chờ em thì cứ nói, tại sao cứ phải tìm lý do mà giải thích? Có vì em nên mới ra nông nỗi này, thì cứ nhận, rồi sau đó bắt em phải chăm sóc, chứ sao lại phải tự mình chịu khổ như vậy? Chị có biết, chị càng làm vậy, sẽ càng khiến em đau lòng, và muốn trừng phạt mình nhiều hơn không hả?”
Mấy tấm chăn đang đắp trên người Khanh đã bị An lật tung. Toàn thân cô ấy lúc này, đang đè nặng lên tấm thân run rẩy của cô. Đôi bàn tay vẫn như gọng kìm, bóp chặt lấy hõm vai Khanh, khiến cô phải chảy nước mắt vì đau.
“Đúng là vì em, nên tôi mới dành cả buổi tối để ngồi đợi. Vì em, nên tôi mới đi dưới mưa, để khiến cho bản thân bị cảm thế này. Vì em, mà tôi đã tự mình phá đi bức tường thành kiêu ngạo do chính mình xây lên. Vì em, tôi đã vứt bỏ đi thể diện của mình, để thử một lần được sống theo sự mách bảo của trái tim. Nhưng rốt cuộc thì sao? Rốt cuộc, thứ tôi nhận lại, chính là sự trêu đùa của em. Thấy tôi như vậy, hẳn là em đã vui lòng rồi chứ?”
Khanh òa khóc. Khóc vì cảm thấy tủi thân, Khóc vì bờ vai cô đang ngày càng cảm thấy đau buốt thêm.
“Xin lỗi. Em xin lỗi.”
Những giọt nước mắt của An rơi xuống, hòa với những giọt nước trên gương mặt Khanh. Bờ môi cô miết nhẹ khắp khuôn mặt Khanh, lau khô từng giọt nước đọng lại trên đó.
“Nếu như biết được, chị đã phải đau khổ thế này, em nhất định sẽ không cho chị có quyền được lựa chọn, mà sẽ bắt buộc chị phải nhận lấy. Nhất định, em không hỏi ý kiến của chị nữa, mà sẽ tự mình quuyết định, rồi bắt chị làm theo. Nhất định, sẽ không cho chị có cơ hội được phản kháng, mà phải để chị nằm trong sự kiểm soát của mình. Vất nhất định sau này, sẽ không để chị phải vì em mà thay đổi bản thân mình như thế nữa. Chị hãy cứ là chị, cứ tiếp tục kiêu ngạo, cứ tiếp tục là chị giống như trước kia đi. Và cứ để em phải theo đuổi chị giống như bây giờ. Em hoàn toàn chấp nhận.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhật An...”
“Hử?”
An không khỏi bất ngờ, khi bỗng nhiên Khanh lại gọi tên mình một cách nhẹ nhàng như vậy. Cô nâng mặt mình lên một chút, nhìn vào vẻ mặt đang dần tái đi của Khanh, mà lo lắng.
“Vai của tôi, sắp không chịu được nữa rồi.”
Khanh cắn chặt hai hàm răng vào môi, để kiềm chế cơn đau lại.
“Xin lỗi.”
An giật mình, vội buông bàn tay của mình ra khỏi bờ vai của Khanh. Cô kéo vội vai áo xuống, một vùng tím đỏ xuất hiện.
“Đau lắm phải không?”
An cúi xuống, thổi nhẹ vào vết thương do mình vừa gây ra. Cứ mỗi lần thổi, là một lần môi cô chạm nhẹ vào đó.
++***++
Khanh ngủ li bì cả buổi chiều. Khi cô mở mắt, cảnh vật xung quanh đã được phủ lên một màu tối đen. Với cô, sau mỗi trận ốm thế này, chính là cơ hội được thỏa sức mà ngủ, giống như một cách giúp cô nạp lại năng lượng sau những ngày làm việc mệt nhọc vậy.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Khanh mới phát hiện ra đèn điện dưới nhà mình sáng trưng, còn có thêm cả tiếng lạch cạch, phát ra từ phòng bếp nữa. Lò dò bước xuống cầu thang, điều cô thấy khác biệt đầu tiên chính là chiếc laptop đang mở sẵn, được đặt trên bàn uống nước. “Chiếc máy tính này không phải của Trang. Có lẽ nào, Nhật An vẫn ở đây suốt từ trưa?” Khanh nghĩ thầm trong đầu.
Chân vừa đặt xuống bậc cầu thang cuối cùng, thì ý nghĩ trong đầu Khanh nhanh chóng biến thành sự thật. An đang tập trung nấu món gì đó ở trong bếp. Cô bước nhẹ đến. lưng dựa vào tường, đứng nhìn An từ phía sau.
Đây không phải là lần đầu tiên Khanh thấy An trong bộ dạng này. Chính vì thế mà cô thích cái cảm giác được đứng từ phía sau mà quan sát cô ấy như vậy. Nó giống như ngọn lửa, đang giúp cô sưởi ấm trái tim mình.
“Chị dậy rồi à?”
Sự quay lại bất ngờ của An, không khỏi khiến Khanh cảm thấy bối rối.
“Ừ. Em vẫn ở đây cả buổi chiều sao?”
“Ở đây em vẫn làm việc được mà. Chị ngồi chờ một lát, cháo sắp ăn được rồi. Còn mệt không?”
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi. Em nấu cháo gì vậy? Sao nói là trong tủ lạnh không còn gì mà?”
“Trong tủ lạnh không có, nhưng không nhất định là ở ngoài kia người ta không bán. Cũng vừa lúc em thèm ăn cháo gà, nên khi nãy có đi ra siêu thị mua về để nấu.”
“Vậy à?”
An quay đầu lại nhìn Khanh. Lần đầu tiên mới thấy cô ấy chịu nghe lời, không phản ứng lại lời nói của mình, và ngồi ngoan ngoãn một chỗ mà chờ đợi như thế. Cô bất giác mỉm cười, cảm thấy hài lòng với những gì đang diễn ra.
“Có cần giúp gì không?”
Cứ ngồi ung dung một chỗ trong khi có người lại đang bận rộn, khiến Khanh có chút không thoải mái. Cô đứng dậy, tiến lại gần chỗ An, ngó ngàng.
“Chị không phải giúp gì cả. Trong nhà chỉ cần có một người biết nấu ăn là đủ rồi.”
Mặt An tỉnh bơ.
“Nhưng nếu cứ ngồi một chỗ để chờ đợi sự hưởng thụ, tôi cũng cảm thấy không hài lòng về mình.”
“Không cần làm gì cả, chỉ cần ăn những món em làm, và yêu em nhiều hơn là được. À, mà nếu cảm thấy nhàn rỗi trong khi em làm việc, thì có thể đứng ở phía sau, ôm em cũng được, em sẽ không cảm thấy phiền đâu.”
“Tôi nói là yêu em bao giờ? Nếu không cần giúp thì thôi, tôi ra ngoài kia xem tivi.”
Khuôn mặt Khanh ửng hồng vì xấu hổ. Nhưng khi cô vừa kịp quay người, bàn tay đã bị An nắm lấy.
“Em cũng nói rồi mà, chị chỉ cần đứng ở phía sau, rồi ôm em thế này, cũng được gọi là giúp đỡ em rồi mà.”
An bất ngờ cầm cánh tay của Khanh vòng qua eo mình, rồi giữ chặt lại.
“Chị hết ốm chưa? Mẹ bảo em mang cơm sang, hai chị em ăn cùng cho vui. “
Sự xuất hiện bất ngờ của Ốc Sên khiến Khanh cảm thấy bối rối. Cô rút vội bàn tay đang bị An giữ chặt ra khỏi người cô ấy.
“Ơ, chị An cũng ở đây ạ? Chị mới tới, hay là vẫn ở lại từ trưa?”
Mặc dù cảnh tượng vừa nhìn thấy có khiến cho Kiều Trinh một phen kinh ngạc, nhưng cô vẫn cố tình tỏ vẻ ngây thơ.
“Chị không phải là người vô trách nhiệm, nên sao có thể thấy chị ấy vẫn còn mệt mà bỏ về được? Cháo chị nấu xong rồi, cơm này, lát nữa một mình em ăn thôi.”
“Không phải chứ? Chị cũng biết nấu cháo sao?”
Kiều Trinh nhìn An, tỏ ý ngờ vực.
“Người ăn cũng đâu phải là em, nên cần gì phải quan tâm xem chị có biết nấu hay không?”
Không hề quan tâm đến thái độ của Kiều Trinh, An đặt bát cháo còn đang bốc hơi nghi ngút đến trước mặt Khanh, còn một bát để về phía mình. Kiều Trinh nhất định sẽ không có phần.
“Có nhất thiết phải phân biệt đối xử thế này không? Dù sao cũng chỉ có ba người, hơn nữa, cháo chị nấu vẫn còn mà. Chị Khanh...”
Kể từ lúc bị Ốc Sên bắt gặp, Khanh vẫn chưa dám mở lời. Giờ thấy cô ấy làm bộ mặt tội nghiệp, cô cũng chỉ muốn nhân cơ hội này, Ốc Sên sẽ quên đi chuyện không đáng nhớ.
“Muốn ăn thì tự lấy đi. Đồ ăn em mang sang, cứ để trong tủ lạnh, ngày mai chị sẽ nấu lại ăn.”
“Lát nữa, em sẽ phải rửa bát và dọn dẹp mọi thứ.”
Thìa cháo đầu tiên vừa đặt vào miệng, liền bị lời nói của An ngăn lại, khiến Kiều Trinh nuốt không trôi.
“Sếp à, dù sao em cũng là nhân viên của chị mà. Có cần phải khắt khe như thế không? Với lại, đây cũng là nhà của chị gái em, chị có thể bớt lại cho em chút thể diện không?”
“Chính vì đây là nhà của chị em, nên em mới có cơ hội mà ngồi ở đó đấy. Đồ phá đám.”
An vẫn còn hậm hực vì sự có mặt chẳng đúng lúc của Kiều Trinh. Nhưng có vẻ như cô ấy chẳng hề mảy may quan tâm đến thái độ của cô chút nào cả. Vẫn thản thiên đưa thìa cháo vào miệng, còn mặt dày khen đi khen lại cháo cô nấu rất ngon nữa. Thực sự, muốn tức mà chẳng thể tức nổi với con người vô ý này.
“Hai người... có điều gì đó rất lạ.”
Nhìn cái cách An đang chăm sóc Khanh, cộng thêm cảnh tượng vừa được chứng kiến, Kiều Trinh không thể giữ được sự hiếu kỳ ở lâu trong lòng nữa.
“Có gì đâu mà lạ. Em chưa bao giờ được nhìn thấy sự quan tâm của hai người đang yêu dành cho nhau hả?”
“Khục... khục...”
“Yêu nhau? Không phải, ý chị là...”
Miếng cháo vừa được cho vào miệng Khanh nhanh chóng bị phun ra ngoài một nửa, nửa còn lại trào ngược lên mũi, khiến cô ho sặc sụa. Còn Kiều Trinh, cũng vì câu nói vừa rồi của An, mà mắt miệng trợn tròn, không khép lại được.
“Chị có cần phải xúc động như vậy không? Trước sau gì thì em gái chị cũng biết chuyện của chúng ta mà. Thế nên chẳng bằng nói trước, để cô ấy còn biết giữ ý, giữ tứ, đừng làm kỳ đà cản mũi nữa.”
An rót vội cốc nước rồi đưa cho Khanh. Cô đứng ở phía sau, không ngừng đưa tay vuốt xuôi sống lưng của cô ấy. Hành động này, lại càng khiến cho kẻ nào đó phải tiếp tục tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“Cái gì mà chuyện của chúng ta chứ? Em đừng nói nhảm.”
Khanh cố nén cơn ho lại để phản bác một cách yếu ớt lời nói của An.
“Em đâu có nói nhảm. Chuyện em yêu chị không phải là chuyện của chúng ta, chẳng lẽ lại là chuyện của cô ấy?”
“Từ từ đã. Ý là hai người đang yêu nhau? À không, ý là Sếp đang yêu chị gái em?”
Bị Khanh trừng mắt lên đe dọa, Ốc Sên liền thay đổi câu nói của mình.
“Ừ, yêu từ lâu rồi, mà chị gái em vẫn chưa chịu chấp nhận. Nếu em giúp chị được điều này, đảm bảo, lương của em sẽ được nâng lên một bậc.”
An nháy mắt ra hiệu với Kiều Trinh, khóe miệng khẽ nở một nụ cười gian xảo.
“Này...”
“Được, không thành vấn đề. Chỉ cần ví em có thể dày thêm một chút, là em nguyện giúp đỡ chị tới cùng. Hai người cứ dìu nhau ra phòng khách xem tivi đi, để em dọn dẹp chỗ này.”
Cả An và Kiều Trinh đều cười sảng khoái. Tính khí của hai chị em Kiều Trinh quả thực có khá nhiều nét giống nhau, nhất là quan điểm và cách nghĩ của họ khá thoáng trong vấn đề giới tính. Chính vì vậy, nên An mới không ngần ngại, mà nói cho họ biết tình cảm của mình đối với Khanh. Bởi điều cô lo sợ, không phải là sự phản đối, mà chính là sự kỳ thị của những người xung quanh đối với vấn đề này.
“Ốc Sên, cẩn thận, lương của em không những sẽ không được tăng, mà còn có nguy cơ bị đuổi việc đấy. Đừng có rảnh rỗi mà xen vào chuyện của người khác.”
Khanh tức đến đỏ bừng mặt, khi bản thân bị hai con người kia lấy ra để trao đổi.
“Yên tâm. Em sẽ không bị đuổi việc. Còn có được tăng lương hay không, sẽ phụ thuộc vào hành động của em và thái độ của chị ấy.”
“Chị, chị giúp em thêm một lần này nữa đi. Chị ấy là Sếp của em, em không thể để mất công việc này được. Hơn nữa, em cũng muốn kiếm được nhiều tiền, để chăm lo cho bố mẹ. Bố mẹ cũng rất yêu chị mà, coi như chị làm điều đó, vì em, vì bố mẹ, có được không?”
Khanh thoáng rùng mình vì điệu bộ lả lướt lúc này của đứa em gái. Cô đứng bật dậy, nhanh chóng thoát thân khỏi cái màn kịch của hai con người này, bỏ lại sau lưng, cái đập tay rất ăn ý của bọn họ.
++***++
“Sao hôm nay nhà chị lại đông vui như vậy?”
Vừa dọn dẹp xong, thì tiếng chuông cửa nhà Khanh lại vang lên, Kiều Trinh lại tất tả chạy ra đón khách. Vừa nhìn thấy bộ dạng của người mới đến, gương mặt cô liền tối lại.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tôi tới thăm chị Khanh.”
Nam cũng cảm thấy không thoải mái khi gặp đồng nghiệp, mà lại là đồng nghiệp luôn muốn đối đầu với mình ở đây. Nhưng mặc kệ thái độ tỏ ra khó chịu của Kiều Trinh, anh tự nhiên dắt xe vào trong sân, rồi xách theo giỏ hoa quả, đi vào trong nhà.
“Chị... Chị An cũng ở đây ạ?”
“Sao vậy? Tôi không được phép đến đây à?”
Gặp Kiều Trinh đã khiến Nam không thoái mái, nhưng khi bước vào trong nhà, nhìn thấy An đang ngồi cùng với Khanh, lại càng khiến anh thêm phần gượng gạo.
“Chị xem, chị có hắt xì một tiếng thôi, mà cũng khiến cho bao nhiêu người lo lắng. Hay để em thông báo cho chị Trang, để chị ấy về đây cho đầy đủ nhé.”
Kiều Trinh đi vào sau Nam, không khỏi lên tiếng châm chọc.
“Chị đỡ mệt chưa ạ?”
Nam ngượng ngùng, ngồi xuống bên hàng ghế đối diện.
“Chị có sao đâu em. Chỉ tại có kẻ thích làm quá mọi chuyện, rồi đi thổi phồng sự thật, khiến người khác phải lo lắng thôi.”
“Này, không phải do em nhé. Tại chị gọi cho em vào đúng lúc có mặt hai người này, nên họ mới biết mà thôi.”
Kiều Trinh vội vàng giải thích để minh oan cho mình. Nếu như lúc trước, sự có mặt của An ở đây cả buổi chiều đã có được đáp án, thì bây giờ cô lại tỏ ra khó hiểu với sự xuất hiện của Nam. Bởi vốn dĩ, Nam chỉ là em trai của người yêu đã mất, nên cô cảm thấy, sự quan tâm của anh đối với Khanh, có vẻ hơi thái quá. Cũng chỉ cần một cú điện thoại, hay một vài tin nhắn hỏi thăm cũng được mà. Đâu nhất thiết phải tới tận đây. Và nếu như, cô và An không có ở đây, thì có phải mối quan hệ của Nam và Khanh rất đáng nghi ngờ không? Không lẽ... Kiều Trinh hơi nhíu mày, không ngừng để ý tới ánh mắt của Nam đang hướng đến chị gái mình. Trong đầu, liền tưởng tượng ra nhiều nghi vấn khác nhau.
Không phải chỉ có một mình Kiều Trinh đặt nghi vấn. Nam cũng đang có nhưng thắc mắc mà chẳng biết phải hỏi ai. Ngoài cương vị là Giám đốc bộ phận mà anh đang làm việc, thì anh chỉ biết rằng, An có mối quan hệ với anh trai mình, là người đã ở cùng với anh trai vào đêm hai người gặp tai nạn. Và cô ấy cũng chính là bệnh nhân do Khanh, người yêu của anh trai anh cứu sống. Nhưng cũng chỉ là như vậy, đâu có thân thiết đến mức phải giành với anh và Kiều Trinh để tới đây đưa thuốc cho Khanh, rồi còn ở lại cho tới tận bây giờ nữa. Chẳng lẽ, Khanh đã quên đi mọi chuyện, hay thật sự mối quan hệ giữa anh trai anh và An, chỉ dừng lại ở mức bạn bè, đồng nghiệp? Nên giờ đây, hai người mới có thể trở thành bạn bè với nhau.
Căn phòng khách nhà Khanh bỗng nhiên trở nên quá chật chội với sự có mặt của bốn con người này. Nó chật chội so với không gian suy nghĩ của mỗi người. Bởi từng người trong số họ, đều đang theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình. Mỗi một người lại tự đưa ra cho mình những giả định, những hoài nghi về đối phương. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh lại, ngột ngạt đến khó thở.
Ngồi cả buổi, rốt cuộc chẳng ai nói với ai câu nào. Điều cần nói cũng không thể nói, khi mà cứ người này định mở miệng, lại bị những con mắt khác chiếu đến. cuối cùng lại chỉ còn một cách, là ai đến thế nào, thì sẽ ra đi như vậy.
Người đầu tiên ra về là Kiều Trinh, hình như là có hẹn với ai đó. Tiếp sau đó là Nam. Thực lòng thì anh chẳng muốn về chút nào, nhưng nếu ở lại, cũng không biết phải nói gì với Khanh khi có người như muốn chiếu tướng mình.
“Em vẫn còn chưa muốn về?”
Tiễn Nam ra đến cổng rồi quay trở vào, vẫn thấy An ngồi ung dung ở đó, Khanh không khỏi chau mày.
“Hay tối nay em ngủ lại đây nhé. Dù sao thì chị cũng chưa hết mệt mà.”
“Không cần đâu. Tôi khỏe rồi. Sáng mai là có thể đi làm lại được.”
Khanh vội từ chối. Cô ngập ngừng.
“Còn chuyện này... Em đừng đem chuyện tình cảm đi nói với tất cả mọi người như thế, kể cả người đó là Ốc Sên, tôi cũng không thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị sợ à?”
“Không phải là việc sợ hay không? Mà vốn dĩ, tôi với em chưa hề có chuyện gì, nên đừng khiến cho mọi người hiểu lầm.”
“Vậy còn những gì trưa nay chị đã nói. Không phải là...”
“Tôi không phủ nhận điều gì cả. Đúng là tôi đã có những rung cảm với em, nhưng để có thể khẳng định, những cảm xúc đó là tình yêu, thì có lẽ vẫn chưa đủ. Cảm giác như vẫn có điều gì đó rất mơ hồ, từ phía của tôi. Nên...”
“Có nghĩa là, chị đang cần cho mình một điều gì đó thật rõ ràng, để cảm xúc trở nên trọn vẹn hơn?”
Khanh nhìn An một hồi, như để đoán xem ý của cô ấy là gì, nhưng chẳng thể nhận ra. Cuối cùng cô đành phải gật đầu xác nhận.
“Vậy em có cách để giúp chị rồi. Chỉ cần cho em thời gian là một tuần thôi, em tin rằng chị sẽ có được câu trả lời cho chính mình.”
“Cách gì vậy?”
Nhìn Nhật An có vẻ khá tự tin, nên Khanh cũng cảm thấy hiếu kỳ.
“Mỗi một ngày, trước khi đi ngủ, chị phải nhắn cho em một cái tin “chúc ngủ ngon”, và sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, lại nhắn tiếp cho em một tin “ngày mới vui vẻ”. Em chỉ cần chị làm hai điều này trong vòng một tuần thôi, rồi mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.”
Khanh bật lên tiếng cười giòn tan trước cái trò trẻ con này của Nhật An. Vô thức, cô lại tưởng An giống như Trang và Ốc Sên, nên cứ thế mà tự nhiên, đưa tay ra xoa xoa lên đầu cô ấy mà chế nhạo.
“Không ngờ, một người làm kinh doanh, lại thông minh như em lại có thể nghĩ đến cái phương thức mà mấy đứa học sinh hay dùng để áp dụng cho bản thân mình như vậy.”
“Chụt.”
Không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, An bất ngờ nhướn người về phía Khanh, hôn nhanh lên khóe miệng đang nở nụ cười rạng rỡ kia một cái, rồi cũng phát ra tiếng cười đầy thỏa mãn, mặc cho có người nào đó đang nhăn nhó.
“Sau này, trước mặt em, chị cứ cười nhiều vào nhé. Chị cười đẹp lắm. Nếu như em có mệt mỏi, hay gặp chuyện không vui, chỉ cần chị đứng trước mặt em, nở một nụ cười thế này, thì chắc chắn mọi muộn phiền trong lòng em cũng sẽ nhanh chóng mà tan đi hết.”
“Muộn rồi. Mau về đi.”
Khanh xấu hổ đến mức chẳng biết phải nói gì hơn.
“Ừ, em sẽ về, nhưng chị phải hứa sẽ làm theo cách em vừa nói.”
“Hứa gì chứ? Chúng ta đều là người lớn mà.”
“Là người lớn, vậy không phải chúng ta cũng đã từng trải qua giai đoạn trẻ con sao? Chị chấp nhận đi, rồi em sẽ về. Cũng chỉ là gửi vài tin nhắn thôi mà, lại chỉ cần trong khoảng thời gian một tuần, cũng không phải là quá lâu.”
“Được rồi. nhưng chỉ có vậy thôi nhé.”
An sung sướng, nhào tới ôm chặt lấy Khanh, không cho cô có cơ hội được thoát ra khỏi vòng tay mình. Cô tin rằng, chỉ với hành động nhỏ này thôi, Khanh sẽ cần tới cô, mới đầu, có thể là do thói quen, nhưng sau đó, cô ấy sẽ cần tình yêu của cô như một điều hết đỗi bình thường.
Và cô cũng hy vọng rằng, không phải chỉ những lúc cô đơn cô ấy mới nhớ đến mình, không phải những lúc buồn thì cô mới mới cần cô ở bên cạnh mà ngay cả những lúc cô ấy vui. cũng muốn được chia sẻ niềm vui đó với mình. Và rồi, từng câu chuyện thường nhật hàng ngày, người mà cô ấy mong được nói chuyện nhất sẽ chính là cô. Bởi tình yêu vốn dĩ chẳng phải là thứ gì đó xa vời, đôi khi, nó cũng chỉ bắt đầu bằng những thói quen, tưởng như nhỏ nhặt hàng ngày mà thôi. Tình cảm của hai người, cũng sẽ vì thế mà được nuôi dưỡng, và lớn dần theo mỗi ngày.
++***++
“Khanh.”
Vừa nhìn thấy Khanh từ phía xa, ông Thắng đã lên tiếng gọi.
“Con chào thầy.”
Khanh tiến lại gần, lễ phép cúi chào.
“Khỏe chưa mà đã đi làm rồi?”
“Dạ, con cũng chỉ bị cảm sơ sơ thôi mà. Sáng nay con có buổi lên lớp bên trường, nên không nghỉ được.”
“Vậy chắc là con chưa ăn gì đúng không? Chúng ta đi sang quán ăn gần đầu phố nhé, thầy có chuyện muốn nói với con.”
Hai thầy trò lại cùng nhau bước đi. Vừa ngồi vào bàn ăn, ông Thắng đã tranh thủ dò hỏi.
“Con nghĩ thằng Nguyên nhà thầy là người như thế nào?”
“Dạ?”
Bị hỏi bất ngờ, khiến Khanh nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
“Con cứ nói thật lòng mình. Đừng vì nó là con trai của thầy mà có những nhận xét mang tính tích cực.”
“Thực ra thì con và anh Nguyên tiếp xúc với nhau chưa đủ nhiều để con có thể hiểu hết về anh ấy. Nhưng theo ý kiến chủ quan của mình, thì con thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, rất quan tâm đến thầy.”
Khanh nói thật lòng mình.
“Chỉ có vậy thôi sao? Vậy con đối với nó như thế nào?”
“Dạ?”
Không để cho Khanh có cơ hội trả lời, ông Thắng trầm ngâm, nói tiếp.
“Nguyên là con trai thầy, nhưng quả thực thầy không hề hiểu gì về nó. Nó vẫn luôn sống khép mình từ khi mẹ bỏ đi. Còn thầy thì cứ mải mê công việc mà không hề quan tâm, chú ý tới quá trình trưởng thành của nó. Kể từ khi đi làm, nó cũng chuyển hẳn ra ngoài ở luôn. Thi thoảng mới ghé qua nhà, hỏi thăm thầy vài ba câu. Chính vì thế mà khoảng cách giữa hai bố con ngày một xa nhau. Công việc của nó hiện nay thầy cũng không biết nhiều. Thầy rất mong muốn sẽ có điều gì đó xảy ra, để giúp hai bố con thầy gắn kết lại với nhau. Giờ đây, thầy cảm thấy hối hận rất nhiều, vì đã bỏ rơi đứa con này khi nó cần đến sự giúp đỡ của một người cha, khi nó cần đến cái gọi là gia đình để nương tựa. Có lẽ cũng đã là muộn, nhưng thực lòng, thầy rất muốn bù đắp lại cho Nguyên những thiệt thòi mà nó đã phải chịu đựng.”
Ông Thắng dừng lại một hơi để quan sát thái độ của Khanh.
“Thầy nhận ra, Nguyên nó rất thích con. Chưa bao giờ thầy thấy nó biểu lộ tình cảm rõ ràng như thế với bất cứ ai, nhất là người khác giới. Lần đầu tiên, hai bố con thầy có thể cùng ngồi nói chuyện với nhau thật lâu, mà chủ đề được đề cập tới lại chính là con.”
“ Thưa thầy...”
Khanh vội cắt ngang dòng tâm sự của ông Thắng.
“Con với anh Nguyên chỉ có thể xem nhau như anh em, bạn bè thôi ạ. Giữa hai chúng con không thể phát triển hơn thứ tình cảm đó được.”
“Nhưng thằng Nguyên nó rất thích con. Con có thể cho nó một cơ hội, hay xem như con đang giúp thầy cũng được.”
“Xin lỗi thầy. Con không thể để thầy và anh ấy trông đợi vào điều không thể xảy ra được. Chuyện tình cảm, không phải là cứ có cơ hội thì sẽ nên duyên được. Mong thầy hiểu cho con.”
“Con có bạn trai rồi phải không?”
Giọng ông Thắng tràn ngập sự thất vọng.
“Hiện tại thì không ạ.”
“Nghĩa là trước đó con đã có?”
Khanh gật đầu.
“Anh ấy mất vì tai nạn giao thông rồi ạ.”
“Thầy xin lỗi.”
Bàn tay ông Thắng đặt lên vai Khanh, vỗ nhẹ.
“Không sao đâu ạ. Con từ chối anh Nguyên cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân này. Chỉ là con cảm thấy giữa con và anh Nguyên, cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể có kết quả như thầy mong đợi được.”
“Thầy hiểu. Thầy không ép con làm chuyện gì cả. Nguyên là con trai thầy, nhưng thầy cũng yêu quý con như con cái trong nhà vậy. Sau này có chuyện gì không vui con cứ tìm đến thầy. Thầy cũng sắp nghỉ hưu rồi, nên sẽ có nhiều thời gian rảnh để nghe lắng nghe tâm sự của bọn trẻ chúng con. Xem như thầy không có phúc để có được con là con dâu, nhưng mong rằng, sẽ được coi con như đứa con gái, mặc dù thầy không có công sinh thành, nuôi dưỡng.”
“Thầy đừng nói vậy. Con vẫn luôn kính trọng và coi thầy giống như người cha của mình từ lâu rồi. Thầy không những đã dạy dỗ, mà còn giúp đỡ con rất nhiều nữa. Nếu không có thầy, chắc cũng sẽ không có con ngày hôm nay đâu ạ.”
“Vậy sau này, con không được vì chuyện của hôm nay mà ngại đến nhà thầy. Thầy cũng sẽ lựa lời nói chuyện với Nguyên, nên con cũng không cần phải cảm thấy khó xử nữa.”
Nhìn nụ cười hiền từ của ông Thắng, trong lòng Khanh liền dâng lên một cảm giác ấm áp và tràn ngập hạnh phúc. Khi cô được sinh ra, không có người cha ở bên cạnh. Khi cô lớn lên, cũng chẳng có người đàn ông ấy ở bên. Và cho tới tận bây giờ, người mà cô thực sự phải gọi là bố vẫn chưa hề xuất hiện. nhưng chưa một lần cô cảm thấy tủi thân, hay oán trách vì điều đó. Bởi với cô, người mẹ đã khuất kia đã dành cho cô một điều vĩ đại, bà vừa là mẹ, vừa là bố. Bà cho cô cảm giác yêu thương nhẹ nhàng của người mẹ, cũng cho cô biết thế nào là điểm tựa vững chắc của một người cha.
Giờ đây, khi người sinh ra cô vẫn còn đang ở đâu đó giữa cuộc sống bộn bề ngoài kia, cũng có thể, ông ấy đã có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, thì cô cũng đã có được hai người đàn ông để gọi làm cha. Người đầu tiên là bố Trang, ông là người ít khi thể hiện tình cảm qua lời nói. Nhưng với ông, cô, Trang hay Ốc Sên đều được dối xử như nhau, không hề có sự phân biệt. Và người thứ hai, chính là người đang ngồi trước mặt cô. Một người thầy đáng mến, và cũng là người đã giúp cô đặt viên gạch đầu tiên trong sự nghiệp của mình. Như vậy đối với cô, cũng coi như là ông trời đã quá ưu ái rồi.
++***++
“Này, anh đoán xem, chuyện của em gái anh và bạn em, sẽ có kết quả như thế nào?”
Trang nằm gọn trong lòng Quang, bất chợt hỏi.
“Làm sao mà anh biết được. Cái đó không chỉ dựa vào hành động của cái An, mà còn phụ thuộc cả vào tình cảm của bạn em nữa chứ. Dù em gái anh có cố gắng thế nào đi nữa, nhưng nếu bạn em cứ như vậy, thì cũng sẽ đến lúc, cái An nó mệt mỏi, chán nản rồi buông tay thôi.”
“Vẫn biết là vậy, nhưng chúng ta cứ thử dự đoán xem. Anh hiểu về An nhiều hơn, thì anh đoán theo chiều hướng nghiêng về cô ấy, còn em sẽ đoán kết quả theo tính cách của Khanh. Thử xem, giữa hai chúng ta, ai là người đoán trúng.”
“Em đúng là mắc bệnh nghề nghiệp quá nặng rồi.”
Quang hôn nhẹ vào trán Trang, trách yêu.
“Cái An từ nhỏ nó đã luôn phải sống trong sự cô độc rồi. Sau cuộc tình trẻ con từ năm lớp mười đó, nó bắt đầu sợ yêu. Nhiều lúc, anh cũng thấy nó kể có thích hay để ý đến một cô gái nào đó, khi còn ở bên Mỹ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ dừng lại ở cảm giác đó mà thôi. Nó không dám tiến xa, hay chính xác hơn là nó sợ mình sẽ vướng mắc tình cảm với một ai đó. Bởi vì nỗi ám ảnh về những gì đã từng trải qua, vẫn luôn đeo bám, đe dọa nó từng ngày. Vậy nên, khi anh biết chuyện nó đang quyết tâm theo đuổi Khanh, anh cũng hết sức ngạc nhiên. Không biết rằng ở cô ấy có điểm gì thu hút, khiến nó có thể quên đi hết mọi nỗi sợ hãi vẫn bám chặt lấy mình, để mà sống đúng với cảm xúc của nó.”
“Ám ảnh? Sao lại ám ảnh?”
Trang ngồi nhỏm dậy, quấn chăn quanh người để che đi phần cơ thể trống trơn, chăm chú chờ đợi câu chuyện mà Quang sắp kể.
“Khi phát hiện ra An là người đồng tính, bố nó đã rất tức giận. Ông ấy bắt nó nghỉ học, và nhốt nó ở trong nhà. Cứ đến bữa thì cho người đem cơm nước vào cho nó. Rồi cũng vì công việc bận quá, nên ông ấy giao chuyện của nó cho vợ mình giải quyết. Mà em biết rồi đấy, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng đâu. Bà ta không chỉ giam lỏng nó, còn đưa nó đến trại tâm thần, coi nó như một bệnh nhân cần phải chữa trị. Thật tình, anh chưa thấy ai ấu trĩ và ngu muội như bà ta.”
“Thế lúc đó anh ở đâu, sao không đến giúp cô ấy?”
Trang nói chen vào.
“Anh làm sao mà biết được. Từ lúc cô anh mất, có mấy khi chú Thịnh đưa An về thăm họ hàng đâu. Chỉ khi nào được nghỉ hè, cái An nó nài nỉ mãi, ông ấy mới cho phép nó về thăm bà ngoại được vài ngày. Lúc đó anh em mới có dịp gặp nhau. Mà thôi, em im lặng, để anh kể nốt đã.”
Kéo Trang dựa vào người mình, Quang tiếp tục.
“Lần đó, không hiểu bà ta đi đâu, mà nhốt con bé ở trong phòng, tới hai ngày không cho nó ăn uống gì. Đã vậy, những thứ thuốc mà bà ta cho nó uống, còn gây nên tác dụng phụ, khiến nó lúc nào cũng trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Nó vừa đói, vừa hoảng sợ, cứ gào thét, đập phá liên hồi trong căn phòng tối tăm, chật hẹp đó. Cũng may mà hôm đó bà anh xuống Hà Nội để kiểm tra sức khỏe, nên cứ nằng nặc bắt bố anh phải đưa tới thăm đứa cháu tội nghiệp. Khi đó, bà đứng ngoài cổng gọi một hồi cũng không thấy ai ra mở, nên cảm thấy nóng ruột, bà lại bảo bố anh gọi cho chú. Gọi tới lần thứ ba, thì ông ấy mới chịu nhấc máy và hướng dẫn cho bà cách vào nhà. Hai người vào được bên trong thì chạy vội lên phòng An. Cửa bên ngoài vẫn khóa, còn nó thì nằm bên trong, thoi thóp thở. Bố anh phải phá cửa, rồi nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa nó vào viện. Bác sỹ khi ấy còn nói, nếu chỉ chậm một chút thôi, thì có lẽ, nó sẽ chẳng thể sống được. Cơ thể suy nhược quá nặng, lại hai ngày không được ăn uống gì, nên chẳng còn chút sức lực nào nữa. Sau lần đó, nó mắc thêm hội chứng sợ không gian hẹp. Giờ cứ ở nơi nào chật chội một tý là nó lại cảm thấy khó thở, tim đập nhanh. Nếu như phải ở đó quá lâu, thì rất có thể cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
“Không ngờ, Nhật An lại phải trải qua quãng thời gian cực khổ như vậy.”
Nước mắt Trang cũng không biết rơi từ lúc nào.
“Em nhìn nó bề ngoài mạnh mẽ thế thôi, nhưng thực chất bên trong, nó rất yếu đuối và nhiều tổn thương nữa. Nên việc nó đang cố làm mọi cách để có được Khanh, chứng tỏ, con bé cũng phải đấu tranh với bản thân mình nhiều lắm, mới có được quyết tâm ấy. Anh cũng đang lo, nếu như Khanh cứ nhất định từ chối, không chịu chấp nhận tình cảm của An, thì không hiểu sau này, nó sẽ như thế nào nữa.”
“Thực ra thì cái Khanh cũng đơn giản lắm. Tới từng này tuổi, nhưng nó cũng chỉ trải qua có một mối tình. Mà nó còn nhát nữa. Chẳng mấy khi nó thể hiện tình cảm của mình cho người khác biết đâu. Phải tinh ý lắm mới có thể nhận ra. Nó chính là kiểu người, “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Nhưng cái kiểu tấn công bạo dạn như An, đôi khi sẽ khiến nó sợ mà từ chối. Anh nên khuyên An, kiềm chế bớt cảm xúc của mình đi.”
“Nó không phải cố tình làm vậy đâu. Vì nó đang cảm thấy sợ bản thân mình không đủ vĩ đại, sợ không nhận được kết quả mà mình mong muốn, sợ không thể cho Khanh tương lai, sợ không thể cho cô ấy được những gì mà cô ấy muốn, sợ rằng giữa nó và Khanh có lẽ chỉ nên duy trì mối quan hệ bình thường, sợ Khanh sẽ thích người khác, sợ người khác thích Khanh, thậm chí nó còn sợ khi hai người ở bên nhau rồi lại phải ra đi trong hối tiếc. Vì yêu Khanh quá nhiều, nên cũng sợ rất nhiều. Thế nên, nếu bây giờ cứ ai muốn tiếp cận Khanh, nó sẽ chẳng ngại ngần mà giơ móng vuốt ra để chiến đấu với họ đâu.”
“Em hiểu. Nhưng cô ấy cũng không thể vì những nỗi sợ mơ hồ đó, mà tự khiến bản thân giống như một kẻ thích chiếm hữu như vậy được. Biết đâu, khi cô ấy trở về bản tính vốn có của mình, thì Khanh sẽ thay đổi cảm nhận của nó về An thì sao? Đâu cần lúc nào cũng phải gồng mình lên mà giả bộ mạnh mẽ như vậy. Cái Khanh cũng sẽ chẳng bao giờ muốn được một cô gái khác chở che, bảo vệ đâu. Có khi, cứ yếu đuối, lại khiến nó thương cũng nên.”
Trang đứng dậy, với chiếc áo nằm ở dưới sàn mặc lên người.
“Em đi đâu vậy?”
“Đi về chứ đi đâu.”
“Không ở lại đây được sao?”
“Không. Em phải về với bạn mình chứ. Nó vừa ốm dậy, không thể để nó ở nhà một mình được.”
Trang cúi xuống, hôn nhẹ vào môi Quang.
“Anh đang nghi ngờ em có điểm giống An đấy.”
Quang làm bộ giận dỗi.
“Nói thật, em cũng muốn giống cô ấy đây. Nhưng tiếc là không thể. Với em, cái Khanh còn quan trọng hơn cả người yêu nữa.”
“Không sợ anh ghen sao?”
“Chẳng ai lại đi ghen với người yêu của em gái mình cả. Thôi, anh nghỉ đi, không cần đưa em về đâu.”
Trang nhanh chóng rời khỏi nhà Quang để quay trở về.
Có lẽ, sau những tháng năm dốc kiệt vốn liếng yêu thương để dành cho một người, Khanh đã bỏ bê bản thân, đã không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, nên đã tự làm mình thương tổn bấy lâu nay, mà không biết rằng, hạnh phúc, vốn dĩ đang ở dưới chân mình. Đã đến lúc, cô phải giúp cô ấy, nâng thứ hạnh phúc đó lên, và giữ chặt bên mình rồi. Trang mỉm cười, ngẫm nghĩ về câu nói, “duyên là của trời, hạnh phúc là tùy duyên”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro