Nghịch Lý

.1: Giông Tố

Lưu Tô

2024-08-18 16:39:35

Cho dù Lăng Tư Nam nhận thức được sự thay đổi của mìn, những ngày tiếp theo, cô vẫn không có bất cứ hành động gì.

Qua một thời gian nữa là tới kỳ thi thử, cô không có thừa tâm tư đi ứng đối với những thứ bên ngoài kia. Cô biết, bây giờ việc khẩn cấp trước mặt mình, chính là trước tiên thi tốt lần thi này, để cho bản thân có thể được ở lại nhà họ Lăng.

Nhưng có nhiều thứ, không chỉ có nhớ cố gắng, mà còn phải dựa vào duyên phận.

Cô nghĩ, đám từ mới tiếng Anh này, đại khái không có duyên với cô.

Lăng Tư Nam nhìn mấy quyển mô phỏng đề thi trước mặt, một trong số đó còn thình lình xuất hiện một chữ số "86" màu đỏ rất to.

Quyển Anh ngữ max điểm là 150, 90 đạt tiêu chuẩn, 86 điểm thì là té sấp mặt trước mức đạt tiêu chuẩn.

Lăng Tư Nam bụm mặt, ngửa đầu kêu rên.

Cho dù phần lớn bài thi Anh ngữ đều được gần 100 điểm, nhưng đã có điểm 86 thì nói lên cô cực kỳ nguy hiểm.

Huống chi đối với cha Lăng, 90 điểm cũng không phải là con số làm cho ông ta hài lòng.

Có trời mới biến từ 70 điểm leo lên 100 điểm, cô đã bỏ ra biết bao tâm tư.

"Chị, thấy cái áo thun màu lam của tôi không? "Cửa gian phòng bị đẩy ra, Lăng Thanh Viễn thò nửa người vào.

Lăng Tư Nam có tật giật mình, vội lấy chồng bài thi đẩy sang bên cạnh, bối rối lắc đầu: "Không, không biết."

Lăng Thanh Viễn có hơi nghi hoặc nghiêng đầu dò xét cô: "Sao thế?"

"Không có gì." Lăng Tư Nam cầm lấy sách bên cạnh, lục lọi: "Tôi đang tìm đề phân tích."

Lăng Thanh Viễn liếc nhìn quyển sách cô đang cầm, bất thình lình cười ra tiếng: "Cho dù đề bài phân tích có rõ ràng, nhìn ngược cũng khó mà hiểu được lắm, chị à."

Lúc này cô mới phát hiện bản thân cầm ngược quyển sách tham khảo, thế là vội vàng đảo lại.

Nhưng chút chuyện nhỏ ấy đã đủ để Lăng Thanh Viễn đem lòng sinh nghi. Hắn đi vào phòng, vòng ra phía sau cô, rút bài thi ở bên phải bàn học.

"Ấy! Đưa tôi!" Lăng Tư Nam vội vàng vươn tay tới bắt, nhưng em trai vốn cao hơn cô. Cho dù cô có đứng lên, Lăng Thanh Viễn chỉ cần không muốn cho cô cầm, cô sẽ không có khả năng cầm được: "Không cho cậu nhìn... không cho phép nhìn!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Thanh Viễn giơ bài thi lên cao, ngửa đầu lật từng trang: "Cũng đâu phải ảnh nude, thần bí thế làm gì? Huống chi tôi cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy cơ thể của chị?"

Lăng Tư Nam vịn ngực em trai, không ngừng nhảy lên mà vẫn không đủ tới, cho tới khi Lăng Thanh Viễn nhìn được bài thi "86" điểm kia.

Con số "86" to đùng đập vào mi mắt, Lăng Tư Nam có thể cảm thấy được rõ ràng cơ thể của em trai cứng lại một chút.

Biết đại thế đã mất, Lăng Tư Nam gầm gù đụng đầu vào trong ngực em trai.

"..." Lăng Thanh Viễn mặt xám như tro thả bài thi trong tay xuống, nhìn biểu cảm cắn môi tội nghiệp lấy lòng của Lăng Tư Nam trong ngực, lại đổi thành một nụ cười như cha hiền.

"Không sao, như này rất tốt."

"Hả?"

Hắn thở dài một hơi: "Như vậy mới có tính hiếu chiến."

Lăng Tư Nam ngậm miệng luôn.

"Từ ngày mai, lúc về trước tiên làm xong bài tập của các môn khác. Tôi giúp chị học thêm môn tiếng Anh." Lăng Thanh Viễn nghiêm túc nhìn cô: "Chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ không cho chị thời gian lười biếng đâu."

"Trước đó, đưa hết những bài thi chị từng làm trong thời gian này cho tôi."

Lăng Tư Nam có dự cảm không ổn.

Lăng Tư Nam lo lắng, bất an một ngày, bởi vì chuyện Lăng Thanh Viễn muốn giúp cô học thêm.

Cô nói chuyện này với mấy người Diệp San San, một đàn chị lớp mười hai như mình, thế mà lại được một đàn em lớp mười một dạy thêm cho, cứ cảm thấy có chỗ nào cực kỳ không thoải mái.

"Ôi trời, cô cả nhà tôi ơi, cậu biết thỏa mãn đi." Diệp San San cho cô một ánh mắt "thân ở trong phúc mà không biết hưởng", rồi nói: "Cậu biết trước đó ở hội từ thiện thanh niên quốc tế, cậu Lăng từng là đại sứ học sinh từ thiện đọc lời chào mừng không? Người ta bây giờ là người phát ngôn cuộc thi Anh Ngữ của Lục Trung Khâm Định đấy, cho dù không nhắc tới những môn khác, chiến tích, hào quang của môn Anh Ngữ này cũng có thể đá người khác bay qua mười con phố. Những nữ sinh khác có mưu đồ thì thôi, học sinh bình thường muốn gia nhập vào nhóm nhỏ học tiếng anh với cậu ta có thể xếp tới cổng trường học đấy..."

Lăng Tư Nam mím môi một cái. Cô đương nhiên biết em trai mình học giỏi môn tiếng Anh, cô chỉ là cảm thấy nếu để hắn ôn cho mình, áp lực tâm lý của cô sẽ rất lớn.

"Với cả ấy..." Diệp San San đột nhiên ra vẻ thần bí liếc mắt ra hiệu cho cô: "Cậu chưa từng đọc manga à?"

Lăng Tư Nam còn chưa lấy lại tinh thần, Phương Văn ở bên cạnh đã đập tay vào lưng Diệp San San một cái: "Chị hai à, cậu đừng có truyền bá văn hóa đồi trụi nữa, chị em ruột mà cậu cũng liên tưởng được à?"

"Ôi ôi ôi, Tiểu Văn Văn không hổ là chân truyền của mình, một giây là hiểu ý rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Tư Nam nhíu mày: "Các cậu đang nói gì đó?"

"Lăng Tư Nam, rốt cuộc cậu có đọc manga không, trong manga á, tình tiết những nam sinh mà giúp nữ sinh học thêm, đều dùng để miêu tả đoạn tình yêu tốt đẹp đấy." Diệp San San cảm thấy Lăng Tư Nam thực sự là gỗ mục không điêu khắc nổi, sau đó giả bộ ho khan vài tiếng: "Với cả, nếu như là anime 18+, cần quan tâm hai người có phải chị em không làm gì, đều là kiểu kia..."

Diệp San San cố ý lộ ra nụ cười mị hoặc mê người: "Tiểu yêu tinh của tôi, nếu em làm sai một câu thì cởi một món đồ trên người xuống."

Sau đó hai tay chắp ở trước ngực giả bộ làm con cừu nhỏ yếu đuối: "Không, đừng mà, em chỉ có một món đồ thôi..."

Lại đưa tay ngoắc cằm Lăng Tư Nam: "Vậy em làm bài cho hẳn hoi, nếu không..."

Lăng Tư Nam lạnh mặt đây tay Diệp San San ra: "Bây giờ tôi cực kỳ khẳng định, tôi kết bạn không cẩn thận rồi."

Buổi tối, trước khi cô về nhà, Lăng Thanh Viễn có môn cần phải học, tám giờ mới về.

Lăng Tư Nam không đóng cửa phòng, nghe cửa bên ngoài bị mở ra rồi đóng lại, trong lòng lo sợ bất an.

Giống như tân nương đang chờ tân lang vào trong đêm động phòng hoa chúc vậy.

Mặc dù biết lời của Diệp San San không đáng tin cậy, nhưng ít nhiều vẫn ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ bình thường của cô. Huống chi đối với phong cách tùy thời, tùy chỗ phát tình của Lăng Thanh Viễn, rất khó đảm bảo sẽ không xảy ra loại chuyện kia.

Sau đêm hôm đó, mặc dù cô nhận thức được có khả năng cô thực sự khát vọng em trai mình trong lòng, nhưng vẫn rất hoang mang.

Cô nhất định là thích Lăng Thanh Viễn, về đủ loại ý nghĩa.

Trước đó, vô số lần động tâm trong nháy mắt, cô đều cố gắng xem nhẹ, cho đến đêm hôm ấy, hắn nói mười năm qua vẫn luôn chờ cô về, cô mới chính thức nhìn thẳng vào tình cảm của mình.

Nhưng loại thích này, thật sự có thể chống đỡ cho mình can đảm, lên giường với em trai mình ư?

Lăng Tư Nam không biết, cũng không dám suy nghĩ.

"Nhanh làm bài tập đi." Cửa phòng bỗng nhiên truyền tới âm thanh của Lăng Thanh Viễn, đại khái là phát hiện cô đang ngẩn người, Lăng Thanh Viễn liền lên tiếng nhắc nhở cô: "Sau một tiếng tôi sẽ tới giúp chị học thêm, đừng lãng phí thời gian nữa chị."

Lăng Tư Nam đỏ bừng cả gương mặt, cầm bút lên làm nốt bài tập của hai môn còn lại.

Sau một tiếng, Lăng Thanh Viễn đúng hẹn mà tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lý

Số ký tự: 0