Nghịch Lý

.2: Giông Tố

Lưu Tô

2024-08-18 16:39:35

Hắn mặc một chiếc áo thun ngắn tay thoải mái và một chiếc quần thể thao bằng bông màu xám, trên sống mũi đỡ gọng kính, tóc cắt ngang trán thả nhẹ, mái tóc mềm mại gọn gàng hai bên mai, cặp mắt đào hoa giấu sau cặp kính kia cụp xuống, cả người mang dáng vẻ tài trí mà cấm dục. Thế nào lại cứ mặc áo thu bó sát người, bao lấy lồng ngực vạm vỡ hòa với kính mắt mang dáng vẻ thư sinh, dùng lời của dss mà nói thì đúng là làm cho người ta không nhịn được muốn nghĩ linh tinh.

Cô quả nhiên học thói xấu từ dss rồi.

"Những môn khác đã xong chưa?" Lăng Thanh Viễn ngồi trên giường bên cạnh cô, lật xem quyển vở mình mang tới.

Lăng Tư Nam gật đầu, lén dò xét cậu em trai đang cúi đầu xem vở.

Gương mặt thật giống thiếu niên tài tuấn bước ra từ thế giới viễn tưởng. Lúc này mang theo cặp mắt kính, đưa tay đẩy nhẹ một chút, ngón tay dài như ngọc, bị đèn bàn phản chiếu phát sáng, dường như cả người cũng tỏa ra một tầng sáng rỡ.

Đây đại khái chính là cái gọi là người tình trong mắt hóa Tây thi sao?

Nhưng mà cũng không đúng, dáng vẻ của em trai vốn đã tốt.

Lăng Thanh Viễn chăm chú xem laptop, qua hồi lâu mới nói: "Vấn đề lớn nhất chính là đề thi nghe và điền từ vào chỗ trống."

"Hả?" Cô có hơi mờ mịt.

Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu: "Tôi nói môn tiếng anh của chị. Chị xem bài thi tiếng anh số 37 của chị đi, đa số đều mất điểm ở bài thi nghe và điền từ vào chỗ trống. Mặc dù khoản viết văn cũng có vấn đề, nhưng không tăng điểm cũng không giảm điểm, duy trì ở vạch trung bình cũng được."

"Bài thi tiếng anh hôm qua tôi đưa cho cậu, hôm nay cậu đã xem hết rồi à?" Lăng Tư Nam khá kinh ngạc, không phải hắn rất bận sao?

"Còn ba bài chưa kịp xem, có điều đã nắm được vấn đề cơ bản rồi."

Hắn cầm bút lên, lại trải rộng chồng bài thi lúc trước ra, bắt đầu giảng về những chỗ sai của cô.

Giọng nói của em trai trong đêm có một loại lười biếng cực kỳ gợi cảm, tư duy của Lăng Tư Nam bị dss làm ô nhiễm vào ban ngày, không cẩn thận bắt đầu chệch đi.

"Cho nên, nơi này nên là câu đảo ngữ, vị động từ "has been sold" phải đứng trước, nói như vậy có lẽ không có rõ ràng lắm, chị có thể hiểu là..." Lăng Thanh Viễn bình tĩnh giảng bài cho cô, Lăng Tư Nam lại không cẩn thận chú ý tới trái cổ của hắn.

"Chị?" Lăng Thanh Viễn nhíu mày: "Vị ngữ động từ trong câu gốc là gì?"

Lăng Tư Nam ho khẽ hai tiếng: "Ừm, cái kia... là bộ phận kết cấu của phép đảo."

"..." Lăng Thanh Viễn đặt bút xuống: "Lăng Tư Nam, có phải chị vốn không có ý định thi tốt, muốn nhân cơ hội này không phải tới trường rồi tiêu diêu khoái hoạt không?"

Lăng Tư Nam lắc mạnh đầu.

"Được rồi, hôm nay tôi chỉnh lại kết thức tổng hợp trước, chị làm mấy đề này trước đi." Ban đầu muốn nặng lời một chút, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tràn đấy áy náy của chị, Lăng Thanh Viễn lại không hung ác nổi: "Những đề này tôi sẽ nói trước với chị một lần, sau nếu chị làm sai một câu..."

[Nếu chị làm sai một câu thì cởi một món đồ trên người cho tôi.]

Bên tai bỗng vẳng lại câu nói ban sáng, làm Lăng Tư Nam giật cả mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"... Làm sai một câu thì làm hai mươi câu."

Hắn nói.

...

Mấy ngày nay Lăng Tư Nam vẫn luôn không ngủ ngon được.

Ở trong mơ đều thấy cảnh Lăng Thanh Viễn cầm bài thi ép cô làm, còn đáng sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm.

Cô có sao cũng không ngờ được một Lăng Thanh Viễn không phân thời gian, tùy trường hợp mà phát tình lại lần đầu tiên để cho cô trải nghiệm cái gì gọi là dạy học kiểu ma quỷ. Lăng Tư Nam đã từng một lần cho rằng hắn dùng cơ hội này để "đụ chết" mình, kết quả là bị hắn "đụ chết" trên bàn học.

Cuối cùng, sau hai tiếng học thêm liên tục, Lăng Tư Nam không ngồi yên được.

"Thanh Viễn, cậu tha cho tôi đi..." Lăng Tư Nam ghé trên bàn thút thít: "Liên tục ba, bốn ngày như vậy, tôi không chịu được, hu hu..."

Lăng Thanh Viễn vừa sửa xong đáp án cho cô, nhìn trên bài thi viết toàn là dấu tích đúng, khóe miệng liền nhếch lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ tối rồi.

"Được rồi chị, chị nghỉ ngơi đi."

Con mắt Lăng Tư Nam sáng lên như sao nhìn hắn.

"Mười lăm phút." Lăng Thanh Viễn bình tĩnh nói.

Lăng Tư Nam lập tức bày ra vẻ mặt như ăn phải mướp đắng.

"Điểm kiến thức này còn có hai loại đề dễ sai, đợi lát dùng thêm mười lăm phút nữa là có thể giải quyết. Nói xong cũng sẽ tha cho chị đi ngủ."

Cô đáng thương "a" một tiếng, Lăng Thanh Viễn bị biểu cảm này của chị chọc cho đáy lòng ngứa ngáy, không nhịn được nghiêng người qua hô lên môi cô một cái. Sau một giây, cả hai đều dừng lại động tác mà nhìn lẫn nhau.

Lăng Thanh Viễn từ từ lùi lại, ánh mắt hơi tối đi nhìn Lăng Tư Nam.

"Xin lỗi, chị."

Hả? Lăng Tư Nam còn đang vì nụ hôn mà tim đập thình thịch, lại nghe được một câu xin lỗi từ em trai?

Ánh mắt cô càng thêm mờ mịt.

"Lần trước chị tức giận." Lăng Thanh Viễn nhìn chằm chằm con mắt ướt sũng của cô, cẩn thận giải thích: "Nói tôi không quan tâm tới cảm giác của chị."

Lần trước là khi nào nhỉ... chẳng lẽ trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn không có chạm vào cô là bởi vì... sợ cô tức giận?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Tư Nam không biết nên nói gì.

Cũng không thể nói, thật ra tôi đã không còn giận từ lâu rồi, tôi cũng thích cậu, cậu cứ hôn thoải mái đi à?

Thế thì tùy tiện quá.

Cô đưa tay sờ lên vành tai, nơi đó vẫn còn đang nóng lên.

"Không nghỉ nữa, giảng một lèo luôn đi."

Vẫn nên nói lái sang chuyện khác thì tốt hơn.

Ở nơi phương xa bỗng lờ mờ vang lên tiếng sấm rền.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, rèm cửa tầng mười hai mở rộng, có thể thấy được sắc tím đỏ trên trời bị tầng tầng lớp lớp mây đen che lấp, nơi càng xa hơn, trong tầng mây có tia chớp màu trắng lấp lóe.

"Trời sắp mưa rồi." Lăng Thanh Viễn nói.

"Ừ." Cô đáp.

Tiếng sấm thỉnh thoảng vẳng tới, tay cầm bút của Lăng Tư Nam có hơi cứng ngắc.

Mưa to như trút nước, chỉ một thoáng liền đánh vào bệ cửa.

Lăng Thanh Viễn đứng dậy đi tới bên cạnh giường đóng cửa sổ lại.

Đúng lúc này, một tia sét xẹt ngang chân trời, nương theo tiếng vang rền, trong phòng lâm vào một vùng tối tăm.

Lăng Tư Nam giật nảy mình, đứt cầu dao rồi à?

Theo sau đó, tiếng sấm chớp lại nổ vang.

"Thanh Viễn?" Giọng nói của Lăng Tư Nam mang theo một tia run rẩy.

Lăng Thanh Viễn mượn ánh sáng ngoài cửa sổ bước nhanh về, bắt được tay của Lăng Tư Nam: "Tôi đây."

"Bị cúp điện rồi sao? Hay là khu chung cư của chúng ta thôi?" Ngoài mặt thì cô giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng bàn tay nắm chặt tay Lăng Thanh Viễn đã làm bại lộ sự bất an của cô.

Lăng Thanh Viễn nhìn các tòa nhà khác trong khu chung cư ngoài cửa sổ, cũng không có một tia sáng: "Có thể là biến đồ điện kết nối của khu chung cư bị sét đánh, năm ngoái cũng từng bị."

"Thế bao lâu mới sửa xong?" Lăng Tư Nam cầm tay của em trai một lúc thì cảm thấy an tâm, hơi thả lỏng tâm trạng đang lo lắng.

"Thỉnh thoảng là mấy tiếng, thỉnh thoảng thì phải chờ tới ngày hôm sau. Hôm nay muộn quá rồi, có thể ngày mai mới tới sửa được." Lăng Thanh Viễn cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, cầu nguyện tốt nhất là phải sửa mất mấy ngày đi: "Hơn nữa nhìn giông tố ngoài trời thì không phải chỉ mình vùng chúng ta bị ảnh hưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lý

Số ký tự: 0