.1: Thiên Thần...
Lưu Tô
2024-08-18 16:39:35
Lăng Tư Nam vô cùng hối hận vì đã không nghe lời em trai mình, hạ thân cô nhớp nháp cả buổi sáng.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến giờ nghỉ trưa, cô nhanh chóng vào WC chỉnh đốn lại một chút rồi đi tới căng tin.
Diệp San San và Phương Văn đã ở trong căng tin chờ cô từ sớm. Điều khiến Lăng Tư Nam ngạc nhiên chính là bình thường chỗ này chỉ có ba người các cô, nhưng hôm nay lại có đến tận mười mấy người, xung quanh cũng không còn ghế trống.
Trung tâm của căng tin đang ngồi ở giữa, chính là Lăng Thanh Viễn.
Em trai của cô.
...
Hắn quyết tâm tiết lộ mối quan hệ chị em của hai người.
“Tư Nam, Tư Nam!” Diệp San San hưng phấn vẫy tay cô, chỉ sang vị trí bên cạnh Lăng Thanh Viễn. Căng tin chỉ còn chỗ đó là còn trống.
Lăng Tư Nam đi tới, mấy nữ sinh bên cạnh đều nhìn cô chằm chằm.
Cô nhìn thấy xung quanh không còn chỗ trống thì đành ngồi xuống bên cạnh Lăng Thanh Viễn.
Ngay khi cô ngồi xuống, Lăng Thanh Viễn đột nhiên vươn tay xoa đùi cô, Lăng Tư Nam lập tức đập lên tay hắn một cái.
Âm thanh thanh thúy vang lên khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía này, Lăng Tư Nam ngây người, sau đó nhanh chóng giải thích: “Có con ruồi.”
Mọi người hiểu rõ, chỉ có Lăng Thanh Viễn khẽ nhếch môi... cười một cái.
Con ruồi này cũng to thật.
Lăng Tư Nam nhìn những món ăn trên bàn, thức ăn vô cùng phong phú: Bồ câu hầm đông trùng hạ thảo, cá vược hấp, gà hầm... tất cả đều là món chính, phải đặt riêng căng tin mới làm.
“Tư Nam thật hạnh phúc khi có một cậu em trai yêu thương mình như thế.” Một nữ sinh đối diện nhìn cô đầy hâm mộ.
“Chắc do may mắn.” Lăng Tư Nam cười lại, lặng lẽ ăn cơm.
Cô không muốn biểu hiện quá thân thiết với Lăng Thanh Viễn ở trường học, bởi vì sợ gặp phải những phiền toái không cần thiết. Giống như hai hôm trước có nữ sinh nghe nói hai người họ là chị em thì đã lập tức đến tìm cô hỏi xin số điện thoại của Lăng Thanh Viễn.
Bên cạnh Lăng Thanh Viễn là Cao Hàng, cậu ta khoác lên lưng Lăng Thanh Viễn, nghiêng người nói với Lăng Tư Nam: “Hôm nay là ngày trọng đại gì mà Lăng thiếu gia của chúng ta đến căng tin ăn trưa, rồi lại còn gọi nhiều món thế này? Đúng là tạo phúc cho con dân đại chúng...”
Lăng Tư Nam không nói gì, Lăng Thanh Viễn lại không mặn không nhạt nói: “Ăn mừng.”
Lăng Tư Nam ở dưới gầm bàn đá hắn một cái, Lăng Thanh Viễn nhíu mày: “Ăn mừng chị gái tôi có hi vọng thi đạt chuẩn tiếng Anh.”
Mọi người đều cười phá lên, Lăng Tư Nam nghiêng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên.
Hôm nay Lăng Tư Nam ít nói hơn, chủ yếu là vì ở bên cạnh Lăng Thanh Viễn, lại thêm chuyện cô không được thoải mái, nên chỉ có thể yên lặng ăn cơm.
Bỗng nhiên, một miếng tiết vịt được đặt vào bát cô.
Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm miếng tiết vịt, quay đầu nói: “Tôi không ăn.”
“Bổ máu.” Lăng Thanh Viễn nói: “Ăn một chút.”
“...” Cậu là em trai của tôi chứ không phải anh trai tôi, đừng bày ra vẻ mặt săn sóc đó được không?
Hơn nữa, cậu còn nói bổ máu trước mặt bọn họ là có ý gì hả?
Những người xung quanh nhìn về phía hai người, cũng không nói gì.
Lăng Tư Nam không muốn làm ầm ĩ với hắn, cô cắn thử một miếng, cảm thấy cũng không khó ăn như trong tưởng tượng.
Tiếp theo đó, mấy miếng cá đã được gỡ sạch xương lại được đặt vào bát cô.
Rồi đến thịt chim bồ câu và táo đỏ.
Mấy người cứ thế nhìn Lăng Thanh Viễn gắp thức ăn cho chị gái mình, đũa của Lăng Tư Nam gần như không cần phải vươn ra, những tiếng nói chuyện luyên thuyên cũng dần trở nên yên tĩnh.
Lăng Tư Nam kéo ống tay áo hắn, thì thầm cảnh cáo: “Cậu thu liễm một chút!”
Lăng Thanh Viễn nhướn mày: “Lúc trước chẳng phải chị cũng gắp thức ăn cho tôi như thế đó sao?” Hắn nói đến lúc hai người ở quán ăn khuya.
Mặc dù đúng là như thế, nhưng hắn làm cứ có cảm giác không đúng.
Cô cũng không nói được không đúng chỗ nào.
Chị gái chiều chuộng em trai là chuyện bình thường, nhưng em trai chăm sóc chị gái lại cứ cảm thấy kỳ quái.
“Nói chung là không được thể hiện tốt với tôi như thế, cứ làm mọi chuyện giống như ở trước mặt cha mẹ là được!” Cô thấp giọng nói.
Lăng Thanh Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi người bắt đầu trò chuyện, những nữ sinh đều quan tâm đến Lăng Thanh Viễn nhưng không dám nói thẳng ra nên đều kéo Lăng Tư Nam trò chuyện giết thời gian. Lăng Tư Nam cùng bọn họ trò chuyện, nhưng cứ một lúc lại có thức ăn được đặt vào trong bát cô.
Lăng Tư Nam nhìn hắn, em trai cô đúng là gỗ mục không thể chạm khắc.
“Khó ăn, không muốn ăn.” Lăng Thanh Viễn nói thầm.
...
Sau khi ăn uống xong xuôi, Lăng Tư Nam đi vào nhà vệ sinh rửa tay, vừa ra ngoài đã thấy Diệp San San đang mua đồ uống. Lăng Tư Nam đang định lên tiếng thì bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra, kéo cô vào trong lối thoát hiểm bên cạnh.
Cả người Lăng Tư Nam dựa lên tấm ván cửa, đang định kêu lên thì bỗng nhìn rõ bóng đen trước mặt.
Chàng trai nhìn cô, mỉm cười.
Cô đẩy tay hắn ra: “Lại như thế nữa rồi, sao cậu ở chỗ nào cũng tùy tiện như thế hả?”
Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, ép cô lên cánh cửa, không nói gì mà hung hăng cúi xuống hôn lên môi cô.
Ngay lập tức, toàn bộ giác quan toàn thân của Lăng Tư Nam đều tập trung ở đầu lưỡi. Hắn càn khoét khoang miệng cô, lướt qua lưỡi cô, vươn đầu lưỡi vào tận sâu trong cổ họng cô.
“Ưm...”
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến giờ nghỉ trưa, cô nhanh chóng vào WC chỉnh đốn lại một chút rồi đi tới căng tin.
Diệp San San và Phương Văn đã ở trong căng tin chờ cô từ sớm. Điều khiến Lăng Tư Nam ngạc nhiên chính là bình thường chỗ này chỉ có ba người các cô, nhưng hôm nay lại có đến tận mười mấy người, xung quanh cũng không còn ghế trống.
Trung tâm của căng tin đang ngồi ở giữa, chính là Lăng Thanh Viễn.
Em trai của cô.
...
Hắn quyết tâm tiết lộ mối quan hệ chị em của hai người.
“Tư Nam, Tư Nam!” Diệp San San hưng phấn vẫy tay cô, chỉ sang vị trí bên cạnh Lăng Thanh Viễn. Căng tin chỉ còn chỗ đó là còn trống.
Lăng Tư Nam đi tới, mấy nữ sinh bên cạnh đều nhìn cô chằm chằm.
Cô nhìn thấy xung quanh không còn chỗ trống thì đành ngồi xuống bên cạnh Lăng Thanh Viễn.
Ngay khi cô ngồi xuống, Lăng Thanh Viễn đột nhiên vươn tay xoa đùi cô, Lăng Tư Nam lập tức đập lên tay hắn một cái.
Âm thanh thanh thúy vang lên khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía này, Lăng Tư Nam ngây người, sau đó nhanh chóng giải thích: “Có con ruồi.”
Mọi người hiểu rõ, chỉ có Lăng Thanh Viễn khẽ nhếch môi... cười một cái.
Con ruồi này cũng to thật.
Lăng Tư Nam nhìn những món ăn trên bàn, thức ăn vô cùng phong phú: Bồ câu hầm đông trùng hạ thảo, cá vược hấp, gà hầm... tất cả đều là món chính, phải đặt riêng căng tin mới làm.
“Tư Nam thật hạnh phúc khi có một cậu em trai yêu thương mình như thế.” Một nữ sinh đối diện nhìn cô đầy hâm mộ.
“Chắc do may mắn.” Lăng Tư Nam cười lại, lặng lẽ ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không muốn biểu hiện quá thân thiết với Lăng Thanh Viễn ở trường học, bởi vì sợ gặp phải những phiền toái không cần thiết. Giống như hai hôm trước có nữ sinh nghe nói hai người họ là chị em thì đã lập tức đến tìm cô hỏi xin số điện thoại của Lăng Thanh Viễn.
Bên cạnh Lăng Thanh Viễn là Cao Hàng, cậu ta khoác lên lưng Lăng Thanh Viễn, nghiêng người nói với Lăng Tư Nam: “Hôm nay là ngày trọng đại gì mà Lăng thiếu gia của chúng ta đến căng tin ăn trưa, rồi lại còn gọi nhiều món thế này? Đúng là tạo phúc cho con dân đại chúng...”
Lăng Tư Nam không nói gì, Lăng Thanh Viễn lại không mặn không nhạt nói: “Ăn mừng.”
Lăng Tư Nam ở dưới gầm bàn đá hắn một cái, Lăng Thanh Viễn nhíu mày: “Ăn mừng chị gái tôi có hi vọng thi đạt chuẩn tiếng Anh.”
Mọi người đều cười phá lên, Lăng Tư Nam nghiêng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên.
Hôm nay Lăng Tư Nam ít nói hơn, chủ yếu là vì ở bên cạnh Lăng Thanh Viễn, lại thêm chuyện cô không được thoải mái, nên chỉ có thể yên lặng ăn cơm.
Bỗng nhiên, một miếng tiết vịt được đặt vào bát cô.
Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm miếng tiết vịt, quay đầu nói: “Tôi không ăn.”
“Bổ máu.” Lăng Thanh Viễn nói: “Ăn một chút.”
“...” Cậu là em trai của tôi chứ không phải anh trai tôi, đừng bày ra vẻ mặt săn sóc đó được không?
Hơn nữa, cậu còn nói bổ máu trước mặt bọn họ là có ý gì hả?
Những người xung quanh nhìn về phía hai người, cũng không nói gì.
Lăng Tư Nam không muốn làm ầm ĩ với hắn, cô cắn thử một miếng, cảm thấy cũng không khó ăn như trong tưởng tượng.
Tiếp theo đó, mấy miếng cá đã được gỡ sạch xương lại được đặt vào bát cô.
Rồi đến thịt chim bồ câu và táo đỏ.
Mấy người cứ thế nhìn Lăng Thanh Viễn gắp thức ăn cho chị gái mình, đũa của Lăng Tư Nam gần như không cần phải vươn ra, những tiếng nói chuyện luyên thuyên cũng dần trở nên yên tĩnh.
Lăng Tư Nam kéo ống tay áo hắn, thì thầm cảnh cáo: “Cậu thu liễm một chút!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Thanh Viễn nhướn mày: “Lúc trước chẳng phải chị cũng gắp thức ăn cho tôi như thế đó sao?” Hắn nói đến lúc hai người ở quán ăn khuya.
Mặc dù đúng là như thế, nhưng hắn làm cứ có cảm giác không đúng.
Cô cũng không nói được không đúng chỗ nào.
Chị gái chiều chuộng em trai là chuyện bình thường, nhưng em trai chăm sóc chị gái lại cứ cảm thấy kỳ quái.
“Nói chung là không được thể hiện tốt với tôi như thế, cứ làm mọi chuyện giống như ở trước mặt cha mẹ là được!” Cô thấp giọng nói.
Lăng Thanh Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi người bắt đầu trò chuyện, những nữ sinh đều quan tâm đến Lăng Thanh Viễn nhưng không dám nói thẳng ra nên đều kéo Lăng Tư Nam trò chuyện giết thời gian. Lăng Tư Nam cùng bọn họ trò chuyện, nhưng cứ một lúc lại có thức ăn được đặt vào trong bát cô.
Lăng Tư Nam nhìn hắn, em trai cô đúng là gỗ mục không thể chạm khắc.
“Khó ăn, không muốn ăn.” Lăng Thanh Viễn nói thầm.
...
Sau khi ăn uống xong xuôi, Lăng Tư Nam đi vào nhà vệ sinh rửa tay, vừa ra ngoài đã thấy Diệp San San đang mua đồ uống. Lăng Tư Nam đang định lên tiếng thì bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra, kéo cô vào trong lối thoát hiểm bên cạnh.
Cả người Lăng Tư Nam dựa lên tấm ván cửa, đang định kêu lên thì bỗng nhìn rõ bóng đen trước mặt.
Chàng trai nhìn cô, mỉm cười.
Cô đẩy tay hắn ra: “Lại như thế nữa rồi, sao cậu ở chỗ nào cũng tùy tiện như thế hả?”
Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, ép cô lên cánh cửa, không nói gì mà hung hăng cúi xuống hôn lên môi cô.
Ngay lập tức, toàn bộ giác quan toàn thân của Lăng Tư Nam đều tập trung ở đầu lưỡi. Hắn càn khoét khoang miệng cô, lướt qua lưỡi cô, vươn đầu lưỡi vào tận sâu trong cổ họng cô.
“Ưm...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro