Nghịch Lý

.1: Sáng Sớm Hô...

Lưu Tô

2024-08-18 16:39:35

"Tôi nghiêm túc đấy. Hôm qua tôi bắn vào nhiều lắm, nếu chị không móc ra, nói không chừng sẽ lưu lại cả ngày hôm nay." Dù sao Lăng Thanh Viễn cũng là thiếu niên mười sáu tuổi phát dục bình thường, cũng không phải chưa từng dùng tay giải quyết loại chuyện này. Hắn hiểu rõ tinh dịch của bản thân có tính dính, ngâm mình ở trong nước sẽ không rửa sạch được.

Bị em trai hỏi cái vấn đề khó khăn này, mặt Lăng Tư Nam cũng không biết giấu đi đâu: "Lăng Thanh Viễn, cậu đừng có nói nữa được không? Cầu xin cậu đấy." Nói xong liền vùi mặt mình vào trong ngực hắn, không cho hắn nhìn mình.

"Sao chị là thẹn thùng thế?" Lăng Thanh Viễn trấn an xoa lưng cô, mặc cho cơ thể ướt sũng của cô dựa vào mình: "Làm cũng làm rồi, còn không chỉ làm một lần đâu. Sau này cũng sẽ làm không ít, chị phải quen đi."

Lần này Lăng Thanh Viễn không có lớp áo khoác đồng phục làm giáp, bị Lăng Tư Nam hung hăng nhéo một cái.

Hắn nhíu mày nhưng không có la đau.

"Tôi cảm thấy... tôi không xong rồi." Lăng Tư Nam hậm hực vùi trong lồng ngực hắn, giọng nói buồn buồn: "Tôi vừa về chưa được một tháng, đã lên giường với em trai ruột của mình, tôi nhất định là người chị gái thất bại nhất."

Lăng Thanh Viễn cầm khăn tắm bao bọc lấy cô, ngay cả đầu cũng trùm lên: "Mười năm trước đã cực kỳ thất bại rồi."

Lăng Tư Nam không nhúc nhích.

"Nhưng mà từ khi chị trở về, chị là người chị gái tốt nhất trên đời này."

"Tốt chỗ nào chứ?" Cô ngó nửa cái đầu ra khỏi khăn tắm, hai mắt lấp lánh nhìn hắn chờ mong đáp án.

Lăng Thanh Viễn ngước mắt ngẫm nghĩ: "Rất biết chăm sóc người khác."

Đó là đương nhiên.

"Biết làm đồ ăn."

Quá chuẩn.

Lăng Thanh Viễn ngừng một chút.

"Còn biết làm."

...

"Ngực lớn, tiếng rên cũng hay, tiểu huyệt rất chặt, độ mềm dẻo của cơ thể cao..." Hắn mới ngừng một chút, mà lời thô tục bỗng bắn ra ngoài như súng liên thanh.

Lăng Tư Nam che miệng hắn lại: "Ngậm miệng đi đồ cầm thú."

Lăng Thanh Viễn cười phá lên, hôn vào lòng bàn tay của cô.

"Cầm thú cũng có người thích."

Sau khi ăn bữa sáng xong, cô đeo cặp sách đi học. Một đường lê đôi chân tới trạm xe, ghế ngồi chờ còn một cái trống. Lúc cô ngồi xuống, liếc nhìn điện thoại, chuyến xe tiếp theo còn năm phút nữa sẽ tới.

Đúng là có hơi đau.



Giữa hai chân như bị cái gì đó kéo căng mà đau buốt, cả người không còn chút sức lực nào.

Buổi sáng Lăng Thanh Viễn còn đưa cho cô một viên thuốc. Cô còn thấy lạ hỏi hắn sáng mua ở đâu. Kết quả hắn nói lần trước còn thừa nên để dành

Để dành... có chuẩn bị.

Lòng lang dạ thú, tên em trai khốn kiếp đã muốn ăn sạch cô từ lâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, trước mặt bỗng xuất hiện thêm một người. Là một bà lão gù lưng, trên tay cầm một túi bóng đồ ăn, một tay khác chống gậy.

Lăng Tư Nam nhìn chung quanh một chút, vị trí bên cạnh có một bạn học sinh nam, một cán bộ, hai người phụ nữ trung niên, không ai định đứng dậy cả.

Lăng Tư Nam khép hai chân lại cọ xát, cảm giác chân tâm đau đớn, thầm mắng một câu tự tạo nghiệt không thể sống, sau đó đứng lên để bà lão ngồi xuống, còn mình thì đi qua một bên.

Bà lão nói cảm ơn với cô, mấy người xung quanh cũng nhìn qua một chút.

Lúc này, mặt trời đã lên đến phía đông của bầu trời, ánh sáng vàng tỏa khắp đường cái, một ngày mới bắt đầu.

Đối với Lăng Tư Nam, đây cũng là một ngày mới trong cuộc đời của cô.

Trở thành một người phụ nữ, cũng là người bị lật đổ tam quan.

Cô dựa vào trạm xe, đưa tay vuốt bẹn đùi, trong lòng thầm mắng em trai một trăm lần.

Một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt cô.

Bên cạnh truyền tới tiếng ghé tai, châu đầu bàn tán.

"Chị."

Lăng Tư Nam chợt nghe thấy tiếng gọi, còn cho là mình bị ảo giác.

Kết quả phát hiện người bên ngoài đang bàn tán về chiếc Bentley trong nhà kia.

Còn có cậu thiếu niên trong chiếc Bentley đó.

Nắng sớm chiếu vào thân xe, tạo cảm giác thân xe bóng mượt, cũng tiện tôn lên thiếu niên kia.

Mang theo cặp kính làm tăng thêm mấy phần trí thức, cũng không hề tổn hại tới giá trị của gương mặt kia.

Trong lòng Lăng Tư Nam như có hươu con nhảy loạn, hít sâu một hơi đi tới.

Cửa xe mở ra, Lăng Thanh Viễn nhường một vị trí: "Đi lên đi."



Lăng Tư Nam không khỏi nghi hoặc, nhưng vẫn lên xe. Dưới ánh mắt hâm mộ của người khác, chiếc Bentley nghênh ngang rời đi.

Chưa qua bao lâu kể từ lần trước ngồi chiếc xe này, trong lòng Lăng Tư Nam có bóng ma, nên ngồi cách xa hắn một chút.

Lăng Thanh Viễn ghé mắt lườm cô một cái, khóe miệng nhếch lên, quay đầu đi, không có so đo gì.

"... Cha đâu?" Lăng Tư Nam biết mỗi sáng sớm đều do cha chở em trai cùng đi. Hôm nay trên xe chỉ có mình Lăng Thanh Viễn, đúng là kỳ quái.

"Tôi nói trường học có việc, hôm nay phải tới nơi khác một chuyến, cha ngồi xe của mẹ tới công ty rồi." Bình thường mẹ Lăng đi tới văn phòng ở trung tâm thành phố, cho nên hai người không đi cùng một chiếc xe.

Câu này thực sự là nói láo.

Nhưng mà... là vì cô.

Chú Lương cũng biết tình cảnh lúng túng của nhà họ, cố ý nói câu được câu không với Lăng Tư Nam, muốn cô đừng để trong lòng.

Thật ra mười tám năm rồi, nếu như Lăng Tư Nam để tâm chút chuyện này trong lòng thì đã sớm nghẹn chết, có điều dù sao người ta cũng có lòng tốt, cho nên cũng cười hì hì nói chuyện với chú Lương.

Tính cách của Lăng Tư Nam rất tốt, có lẽ ảnh hưởng bởi cá tính vui vẻ của bác hai.

Nghĩ vậy, Lăng Thanh Viễn cảm thấy, thật ra cô rời đi mười năm này... cũng đáng.

Nếu như ở lại nhà này, có lẽ chị gái sẽ không bao giờ có dáng vẻ như bây giờ.

Hắn lẳng lặng nghiêng đầu quan sát cô, cho đến khi mặt của cô thoáng cái ửng đỏ.

Chú Lương nói chuyện đến quên mình, Lăng Tư Nam trừng mắt với em trai một chút.

Cái nhìn này không mang theo chút tàn ác nào, chỉ là thêm một phần giận dỗi của thiếu nữ.

Cánh môi hồng hơi hé, ánh nước óng ánh, dùng khẩu hình môi để nói: Đừng nhìn.

Nhịp tim Lăng Thanh Viễn loạn đi mấy phần.

Trong lúc nhất thời không nhịn được, đưa tay qua thăm dò, nắm chặt lấy tay cô.

Nhịp tim của Lăng Tư Nam cũng chệch đi.

Nhíu mày nhìn hắn, đưa tay ra phía trước.

Lăng Thanh Viễn lười biếng nhếch môi, lộ ra nụ cười thuần khiết.

Môi mỏng khẽ nhúc nhích.

Muốn chị rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lý

Số ký tự: 0