Nghịch Lý

.2: Sáng Sớm Hô...

Lưu Tô

2024-08-18 16:39:35

Cảm giác cơ thể chìm đắm trong chất lỏng ấm áp, Lăng Tư Nam ưm một tiếng, mơ màng hơi hé mắt ra.

"Ưm... Thanh Viễn..." Cô híp mắt, dùng ánh mắt mông lung nhìn em trai trước mặt, cảm thấy cả người đều mệt rã rời, đau buốt, nhất là bên dưới truyền tới cảm giác đau xót làm cô khó chịu chụm chân lại.

Tay của thiếu niên che kín lên, xoa nắn nhẹ nhàng dọc theo khu vực tam giác.

Đầu gối của Lăng Tư Nam gác trên thành sứ, cảm giác được bên dưới thì đưa tay đẩy hắn ra: "Không được..."

Trí nhớ của cô quay lại, nhớ tới đêm dâm loạn hôm qua.

Cảm giác bừng tỉnh từ trong mộng chiếm đầy con tim.

"Đừng làm loạn nữa, muốn ngủ thì cứ ngủ đi." Giọng điệu của thiếu niên nhẹ nhàng, xen lẫn vẻ khàn khàn mới tỉnh dậy buổi sáng lọt vào tai cô. Đầu ngón tay trắng vươn vào trong đường hành lang của cô, khác với sự điên cuồng hôm qua, bây giờ chỉ cần thận mò vào trong.

Nhưng Lăng Tư Nam vẫn tỉnh táo lại.

Đây là ở đâu?

Lăng Tư Nam nghi hoặc giơ tay, bọt nước văng khắp nơi, có mấy giọt bay đến trên mặt Lăng Thanh Viễn.

"Chị..." Lăng Thanh Viễn dừng một chút rồi nói: "Quy củ chút, nằm im đừng nhúc nhích."

Ngoài cửa sổ, tia sáng trắng tỏ rõ sắp tới hừng đông. Đầu Lăng Tư Nam khẽ quay nửa vòng, phát hiện mình nằm trong bồn tắm, độ nóng của nước dưới thân vừa vặn, Lăng Thanh Viễn đang nghiêng người trên bồn tắm, ngón tay dài chui vào trong cơ thể của cô.

Mặt Lăng Tư Nam lập tức đỏ lên một chút.

"Sáng rồi, Lăng Thanh Viễn." Cô đẩy hắn: "Tôi còn đau đấy."

"Đau à?" Lăng Thanh Viễn dừng tay lại: "Tôi chỉ muốn giúp chị lau một chút, làm sạch bên trong thôi."

Mặc dù là xử nam... đêm qua hắn vẫn cố gắng chứng minh được thực lực đàn ông của mình, cũng có hơi tự kiêu.

Chỉ là... lần đầu tiên của con gái, khó bảo đảm bị chơi thảm một chút.

Bàn tay vốn muốn cản tay Lăng Thanh Viễn của Lăng Tư Nam hơi khựng lại một chút, có điều nếu để mặc cho ngón tay của em trai ra vào ở dưới cơ thể mình thì xấu hổ quá, cô vẫn tóm lấy cổ tay của hắn, lắc đầu: "Tôi, tôi tự làm."

Hôm qua lên giường với em trai.

Hôm nay còn bắt em trai tắm rửa cho mình.

Người chị như cô chỉ muốn đập đầu vào tường thôi.



"Chị chắc chứ?" Lăng Thanh Viễn cũng không ép buộc cô: "Cũng được, tôi không biết liệu có làm đau chị không, chị tự rửa sạch bên trong đi, tôi giúp chị lau cơ thể."

Lăng Tư Nam ngượng muốn chết, vội đẩy hắn ra ngoài: "Không cần đâu, tự tôi làm được!"

Lăng Thanh Viễn cầm khăn mặt trên tay, một tay đặt trên đầu gối, hơi nghiêng người nhìn cô, đáy mắt lộ ra ý cười ranh mãnh: "Ngượng cái gì nữa, hôm qua còn có chỗ nào là chưa sờ qua đâu."

Hắn nói kiểu này làm mặt Lăng Tư Nam lã chã nước mắt rơi.

Lần đầu tiên cứ vậy mà mất đi rồi.

Ù ù cạc cạc mà mất đi.

Làm tình với em trai một đêm, còn nói một đống những lời thô tục.

Có thể trách ai được chứ?

--- Đương nhiên là trách hắn rồi!

"Đừng đừng đừng." Lăng Thanh Viễn ngẩn ra một lát, vội vàng thu lại biểu cảm trêu đùa kia, cúi người dùng lòng bàn tay lau khóe mắt cho cô: "Đừng khóc với tôi, chị."

Lăng Tư Nam trừng hắn, coi như hắn còn có lương tâm, còn biết tém tém lại.

"Chị còn khóc nữa tôi lại không nhịn được." Mặc dù hắn rất muốn làm thêm nháy nữa, nhưng mà suy nghĩ cho cơ thể của chị, nên vẫn cố gắng đè xuống.

"... Lăng Thanh Viễn!"

"Xuỵt." Lăng Thanh Viễn giơ một ngón trỏ đặt lên môi: "Năm giờ sáng, đừng đánh thức cha mẹ dậy."

Lăng Tư Nam thở phì phò hắt nước vào người hắn.

Lăng Thanh Viễn đưa tay cản lại, vẫn bị dội cả người.

Hắn dùng biểu cảm "quỷ ngây thơ" nhìn chị của hắn, mỉm cười: "Nếu chị muốn tắm uyên ương với tôi thì đừng có ngại, cứ nói thẳng với tôi là được."

Lăng Tư Nam lập tức ngừng tay, cả người chìm vào trong nước, chỉ lộ ra nửa gương mặt.

Mặc dù bị ghét bỏ, Lăng Thanh Viễn vẫn nâng tay cô lên, dùng miếng bọt biển lau cho cô.

Có lẽ là động tác của em trai rất dịu dàng, Lăng Tư Nam cũng ỡm ờ đồng ý, huống chi lúc này cũng không có sức lực gì.

Hiếm khi cảm giác được hắn rất có thiên phú chăm sóc người ta, Lăng Tư Nam kinh ngạc nhìn hắn, gần như quên đi sự bối rối vì bản thân đang trần như nhộng. Có điều khi miếng bọt biển lau tới ngực, cô khẽ xuýt xoa một tiếng.

"Đau lắm à?" Lăng Thanh Viễn nhíu mày.



Lăng Tư Nam cúi đầu nhìn, đỏ, còn có hơi sưng. Lúc này vì bị khác phái đụng chạm mà nó mẫn cảm nổi lên một viên nhỏ.

"Đều tại cậu." Lăng Tư Nam cảm thấy cực kỳ ấm ức: "Cậu không thể nhẹ một chút à?"

Lăng Thanh Viễn che miệng ho khan: "Người có chí riêng." Nói xong, thấy biểu cảm sắp nổi bão của Lăng Tư Nam, vội vàng nói tiếp: "Lần sau tôi sẽ nhẹ chút."

"Không có lần sau đâu!" Lăng Tư Nam đập vào cái tay đang lau ngực của hắn: "Không có lần sau với loại người như cậu đâu."

"Loại người như tôi..." Lăng Thanh Viễn nghe vậy thì yên lặng một giây, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: "Phân biệt như thế, ít nhất không phải nói không có lần sau với em trai ruột, vậy tôi vẫn còn cơ hội." Nói đùa à, ăn chị gái một lần sao mà đủ, đến kế hoạch tiếp theo và địa điểm hắn cũng có thể xếp vào một cái ổ cứng luôn rồi.

Có điều hắn không có chờ Lăng Tư Nam phản bác hắn tiếp mà tự mình kết thúc chủ đề này: "Không nói nữa, nếu như hôm nay cơ thể không thoải mái thì tôi xin nghỉ phép giúp chị."

Câu nói vừa đến bên miệng của Lăng Tư Nam đành nuốt trở lại, hỏi hắn: "Có được không, xin nghỉ phép phải cha mẹ viết giấy xin nghỉ hoặc là gọi điện thoại đấy."

"Tôi là hội trưởng hội học sinh." Miếng bọt biển lau tới bắp đùi cô, Lăng Thanh Viễn nói tiếp: "Trước giờ chưa có "tiền án", bình thường tôi nói, giáo viên đều sẽ tin."

"Đây là cách cậu tiêu hao độ đáng tin của cậu à?" Lăng Tư Nam hưởng thụ sự hầu hạ của em trai, tựa vào vách bồn tắm lớn hơi híp mắt, hài lòng đến nỗi lại sắp mê man.

Lăng Tư Nam làm mặt đứng đắn: "Đây thì gọi là tiêu hao cái gì, chị của tôi không được thoải mái trong người chứ."

Lăng Tư Nam không nói nữa, cảm thấy nước trong bồn tắm dường như hơi nóng.

Trơ mắt nhìn em trai thành thật lau người cho mình, Lăng Tư Nam bỗng nghĩ tới gì đó: "Không được, môn chính trị hôm nay có giới hạn đề thì, tôi phải tới trường học."

"Sau mượn bạn học vở chép là được."

"Còn có hướng dẫn viết văn môn tiếng Anh."

"... Đi học thôi."

Sau khi lau xong xuôi, Lăng Tư Nam làm rơi miếng bọt biển trên người, chuẩn bị đứng dậy, kết quả bị Lăng Thanh Viễn đè lại: "Phía dưới thì sao?"

"Cái gì?"

Lăng Thanh Viễn nghiêm túc hỏi: "Rửa sạch trong tiểu huyệt rồi à?"

Lăng Tư Nam không muốn thảo luận vấn đề này với em trai mình: "... rửa rồi."

"Móc đồ bên trong ra chưa?" Lăng Thanh Viễn vẫn không buông tha.

Lăng Tư Nam hoảng: "Cậu đừng hỏi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lý

Số ký tự: 0