Chương 13
Lưu Tô
2024-08-18 16:39:35
“Giúp… giúp cái gì?” Cô nhích người dịch lên trên, né tránh sự dụ hoặc từ người em trai nửa là thiên sứ nửa là ác ma.
Lăng Thanh Viễn cũng không nóng nảy, một tay lướt qua đầu vai, nắm lấy cằm của cô, từ trên cao nhìn xuống, lười biếng hỏi: “Chị nói xem?”
“Lăng Thanh Viễn… Khi tôi không có ở nhà, mỗi ngày của cậu đều trôi qua trong nước sôi lửa bỏng như vậy sao?” Trong đầu toàn suy nghĩ về sắc dục, cuộc sống của người độc thân như hắn chắc hẳn là rất khổ sở.
Lăng Thanh Viễn nghe vậy thì khẽ nhếch miệng cười: “Về mặt này, quả thực là nước sôi lửa bỏng.”
Phía sau nụ cười sáng chói của hắn dường như còn cất giấu cảm xúc không thể nói rõ nào đó.
“Hiện tại, quan hệ giữa chúng ta là gì?”
Lãnh Tư Nam hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
Lăng Thanh Viễn không chút nghĩ ngợi trả
lời: “Chị em.”
“Biết là chị em mà cậu còn muốn phá vỡ quy
tắc?” Lãnh Tư Nam càng thêm kiên định đứng vững trên lập trường của mình, mặc
dù bây giờ thân dưới của cô và em trai mình dán vào nhau trần như nhộng.
Hai bên đều không phải vì tình yêu, mà đơn
thuần bởi vì sự quấy phá của tình dục nên mới loạn luân gì gì đó, rõ ràng là họ
nên có một lựa chọn tốt hơn mới đúng.
Lăng Thanh Viễn vẫn nắm cằm cô như cũ,
ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua khe rãnh trước ngực cô, đi từ trên xuống,
động tác nhẹ nhàng chậm chạp, như có như không.
“Chị gái, quy tắc là do con người đặt ra.”
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng giống như hắn không chịu chút ảnh hưởng nào
từ thân dưới nóng bỏng. “Làm theo ý của cha mẹ là quy tắc, đối xử khéo léo,
linh hoạt với bạn bè là quy tắc, phóng túng với chị gái cũng là quy tắc, những
thứ này... đều là quy tắc của tôi, thấy thích hợp thì giữ lại, không thích hợp,
tôi cần gì phải tuân thủ?”
....Em trai có chỉ số thông minh cao nói
chuyện có khác, ngụy biện cũng có thể nói thành lẽ phải.
Lăng Tư Nam giật mình vì đầu ngón tay đang
làm loạn của em trai, nhận ra bản thân không thể phản bác lại cậu, cô quyết
định mình sẽ không tiếp tục giải thích với hắn về vấn đề nhận thức của chung xã
hội này nữa.
“Mau xuống ăn cơm đi.” Lăng Tư Nam đẩy hắn.
“Không muốn.” Lăng Thanh Viễn vừa nói vừa
chơi xấu, dưới thân còn nhẹ nhàng cọ xát, cọ đến mức Lăng Tư Nam nóng lên... ẩm
ướt.
Lăng Tư Nam cắn môi, đè tiếng “ưm” muốn
bật ra khỏi miệng xuống, một lúc sau khi buông ra, môi của cô đã rách da: “Đừng
nhúc nhích, ngoan ngoãn đi ăn cơm đi…” Tại sao khi em trai sinh bệnh lại bỗng
nhiên biến thành một đứa trẻ, tuy rằng hắn bằng lòng làm nũng với cô là rất
tốt, nhưng mà hắn làm nũng theo phương hướng không đúng rồi!
Đặc biệt là... Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm
môi và sắc mặt tái nhợt như cũ của em trai, trong lòng cô càng lo lắng hơn, rõ
ràng là hắn đã sinh bệnh, rốt cuộc hắn còn suy nghĩ về cái gì nữa?
Hơn nữa bây giờ hắn như vậy là ỷ vào bản
thân đang sinh bệnh, nghĩ rằng cô sẽ không trừng trị hắn, cũng không dám phản
kháng kịch liệt sao?
Ngón tay của Lăng Thanh Viễn một đường
thuận theo bụng nhỏ bằng phẳng của cô đi xuống, cuối cùng cũng tới cánh rừng bí
ẩn nơi hạ thân của cô.
Lăng Tư Nam không phải Bạch Hổ, nhưng lông
ở phía dưới của cô cũng rất thưa thớt, ngón tay ấm áp của Lăng Thanh Viễn dễ
dàng tìm được vị trí của nụ hoa trong cánh rừng, dùng lòng bàn tay ấn vào, cũng
không ấn mạnh mà chỉ dán ở âm đế béo tròn, ngón tay nhẹ nhàng khẩy một cái,
giống như một cuộc gặp thoáng qua một cách tiếc nuối, khẽ trêu chọc, rồi để lại
dư vị tuyệt vời.
“Ưm…” Lăng Tư Nam ưỡn cong người, theo bản
năng đẩy hạ thân sát về gần hắn, nhưng vào giây phút cô cảm nhận được vật nóng
bỏng kia của Lăng Thanh Viễn thì bỗng nhiên lùi về phía sau.
“Làm sao bây giờ? Chị gái, tôi khó chịu.” Hắn
vừa nói thì đầu ngón tay rõ ràng đang chuyển động nhẹ nhàng chuyển thành mạnh,
cố tình không ngừng lại, chỉ cọ tới cọ lui quanh âm đế, khẩy, xoay vòng, thậm
chí còn thường dùng một chút đầu móng tay —— ngắt nhẹ vào nụ hoa.
Giống như là để chứng minh lời nói lúc
trước... hắn không có sức.
Nhưng chỉ vài cái như vậy, Lăng Tư Nam
liền ướt đẫm.
Nước dâm chảy ra từ miệng huyệt, thấm ướt
ga giường của Lăng Thanh Viễn.
Lăng Thanh Viễn duy trì tư thế chống cằm
liếc nhìn cô, ngay cả đôi mắt cũng chỉ khép hờ, giống như một vị công tử bị
bệnh ốm yếu.
Cô vì động tình mà nắm chặt áo ngủ của
Lăng Thanh Viễn, cắn môi không chịu mở miệng.
Rốt cuộc là ai khó chịu...
Trong lúc khó khăn, khi hắn đang hoạt động
ở dưới thân cô, cô quyết định, cô muốn chạy trốn.
Nhưng Lăng Thanh Viễn không cho cô trốn,
động tác trên tay vẫn như cũ hơi chậm lại, tuy nhiên hai ngón tay đang ngắt âm
đế non mềm của cô không chịu bỏ ra, mà ngón giữa dài nhất cũng bắt đầu đảo
quanh miệng huyệt.
Chỉ đảo quanh, lại không đi vào.
Thịt mềm trong huyệt nhẹ nhàng động, khép
mở, kêu gào khẩn cầu được xỏ xuyên qua, vì vậy mà chảy nước dâm xuống, thấm ướt
đầu ngón tay hắn.
Đầu ngón tay hắn vì vậy mà dính một lớp
dịch trong suốt, khẽ chạm vào môi âm đạo ở miệng huyệŧ, vẽ ra từng cái vòng
tròn không hoàn mỹ.
“... Thả... Buông tay…” Cô cắn răng, hạ
thân trốn tránh, nhưng bất kể cô trốn về hướng nào thì ngón tay của Lăng Thanh
Viễn trước sau như bóng với hình, cô trốn không thoát, chỉ có thể rên rỉ dưới
thân hắn.
“Chị giúp tôi.” Lăng Thanh Viễn nhìn chị
gái đoan trang lúc này hai má đỏ ửng, đắm chìm trong khoái cảm muốn được đùa
bỡn cô, rồi lại mơ hồ có một loại xúc động.
Hắn muốn hôn cô.
Hắn quy loại xúc động không thể giải thích
được này giống với tình dục.
Hôn là chiếm hữu, là tuyên bố chủ quyền, hắnnghĩ
như vậy.
Chị gái là của hắn, từ giây phút khi cô
trở lại ngôi nhà này đã được quyết định, không ai có thể đoạt Lăng Tư Nam khỏi hắn
—— cho dù là cha mẹ cũng không thể.
Hắn muốn chứng minh mình có được tất cả
của cô cho nên mới có cái ý niệm này.
Không sai.
“Không cần... Thanh Viễn —— đừng động
tiếp... Xin cậu... Không cần ô ô…” Lăng Tư Nam cố gắng đẩy hắn ra nhưng hạ thân lại bị hắn kiềm chế, thứ cô có thể sờ đến... cũng chỉ có côn thịt nóng bỏng và bắp đùi không có một chút thịt thừa của em trai.
“Là đừng động, hay là muốn nhiều hơn?”
Lăng Thanh Viễn còn lâu mới nhượng bộ,
Lăng Tư Nam cũng kiên quyết không chịu xin tha.
Cô quay đầu qua một bên, không muốn nhìn hắn
nữa, môi mím chặt không nói một câu.
Lăng Thanh Viễn cúi người xuống, ngậm lấy
vành tai của cô.
Ngón tay hắn.
Ngón tay hắn rốt cuộc đã đi vào.
Chỉ một chút, chính là một đốt ngón tay
của hắn đào móc ở bên trong, hòa lẫn với dâm dịch trong khe thịt ướt dầm dề,
phát ra âm thanh nhóp nhép.
Hắn khẽ hừ một tiếng, âm thanh này vậy mà
lại có thể kích thích hắn.
Hình như như vậy là không công bằng.
Huyệt nhỏ của cô được hưởng thụ, nhưng côn
thịt của hắn lại bị vắng vẻ ở một bên.
Hắn rất muốn đi vào.
Nhưng không thể.
Hắn muốn chị gái cầu xin hắn.
Lăng Tư Nam nhắm chặt mắt lại, bởi vì em
trai hôn ở vành tai mang theo sự cám dỗ nơi môi lưỡi.
Hai nơi nhạy cảm đồng thời bị đánh chiếm,
cô thậm chí không nhận ra bản thân đã dần dần phối hợp với sự ra vào của ngón
tay Lăng Thanh Viễn.
Giống như là cưỡi ở trên tay hắn, trước
sau, trên dưới mà ra vào.
Trong lúc hôn, hắn cảm giác được sự biến
hóa của cô, hắn nhếch khóe miệng.
Trong thân thể Lăng Tư Nam, giờ phút này
cô cảm thấy rất trống rỗng.
Dưới thân cô có một khoảng trống mang tên
dục vọng đã chiếm quyền chủ đạo ý thức của cô, cô thậm chí còn nhếch mông lên
đưa huyệt nhỏ của mình tới, để ngón tay hắn thuận tiện vuốt ve.
Nhưng Lăng Thanh Viễn lại có ý xấu mà thối
lui.
Cô vẫn không tự chủ được mà đi theo ngón
tay của hắn.
Cô muốn, đầu lưỡi của em trai vừa liếm
xương sụn bên vành tai cô, tay của em trai vừa đùa bỡn phần thịt mềm giữa hai
chân cô...
Cô muốn, muốn đến chết.
Lăng Thanh Viễn cười, thân thể của chị gái
quá mẫn cảm, căn bản không chịu nổi hắn trêu chọc.
Hắn giơ tay vén tóc để lộ cần cổ của cô
ra, từng chút từng chút liếm láp đi xuống, đầu lưỡi ướt mềm mà linh hoạt lướt
trên da.
Rốt cuộc Lăng Tư Nam nhịn không được mà
“ưm a” ra tiếng, duỗi tay đỡ đầu em trai chôn ở cổ cô.
“Thanh
Viễn…” Cô bỗng nhiên mở miệng.
Lăng Thanh Viễn dừng động tác lại, chờ cô
cầu xin hắn, ánh mắt trong suốt, thắng lợi ở ngay trước mắt.
“Đầu cậu vẫn còn nóng.” Lăng Tư Nam khôi
phục lại sự tỉnh táo nói: “Cậu sốt nhẹ rồi, uống thuốc đi.”
“...” Hắn bị sốt nhẹ.
Hắn có một khối thịt sắp ăn đến miệng, bây
giờ nó lại muốn bỏ chạy.
Lăng Tư Nam quay đầu, dùng trán mình chạm
vào trán em trai, cô càng cảm nhận được rõ nhiệt độ của hắn.
Ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của
Lăng Thanh Viễn vẫn không chê vào đâu được như cũ, bị cô làm gián đoạn một cách
mạnh mẽ, trong ánh mắt thiếu niên mang theo sự bất mãn, nhíu mày nhìn cô.
Cô gạt một chút xúc động xuất hiện nơi đáy
lòng, kiên định nói: “Ăn cơm trước, sau đó uống thuốc.”
Lăng Thanh Viễn rút ngón tay đang làm loạn
ở hạ thể cô ra, lòng đầy căm phẫn mà xoay người đưa lưng về phía cô: “Không ăn.”
“Chị cực khổ làm ra đấy.” Cô vịn vịn vai hắn:
“Phát bệnh thì nên dưỡng bệnh tốt vào, ngộ nhỡ buổi tối cha mẹ trở về, phát
hiện cậu bị tôi càng chăm càng bệnh, cậu đây là muốn tôi chịu khổ sao? Hay là từ
nay về sau để bọn họ không bao giờ cho phép tôi chăm sóc cậu?”
... Kết quả này quá nghiêm trọng, hơn xa
việc hắn tiếp tục phát sốt.
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ đã bị thuyết phục
rôi, đang chuẩn bị mở mắt.
Nhưng hắn phản ứng không đủ nhanh, Lăng Tư
Nam nhìn em trai đưa lưng về phía mình, cho rằng em trai vẫn còn dỗi, không
thuyết phục được hắn.
Vậy nên cô đành phải thỏa hiệp: “Rốt cuộc
cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới bằng lòng ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc?”
Giờ phút này Lăng Thanh Viễn vô cùng cảm
ơn thân thể mình đã không trả lời ngay lập tức.
“Tôi nói, tôi muốn chị giúp tôi.” Hắn nói.
“... Được được được, tôi giúp cậu.” Lăng
Tư Nam không muốn dây dưa thêm với hắn, kéo dài càng lâu cô càng lo lắng.
Giờ phút này suy nghĩ của cô rất loạn.
Cô vốn tưởng rằng, Lăng Thanh Viễn như vậy
không thiếu cái gì.
Cô đối với hắn chính là một người xa cách
mười năm lại trở về một lần nữa làm nhiễu loạn cuộc sống sinh hoạt của hắn,
người xa lạ tên là “chị gái”.
Nhưng mọi chuyện vừa mới xảy ra đã làm điên
đảo suy nghĩ của cô.
Cô sợ.
Rồi lại mơ hồ có một chút vui sướng.
Có lẽ là bởi vì hắn gọi cô hai tiếng “chị
gái”.
Hoặc cũng có thể là vì hai người không có
ngăn cách, vô cùng thân mật.
Có lẽ mười năm này, phần thiếu sót kia của
hắn ——
Là cô.
“Như thế nào cũng được?” Hắn còn đưa lưng
về phía cô, giọng hơi khàn khàn, như là đứa trẻ bị lừa uống thuốc đang nỗ lực
chứng thực lời hứa hẹn của người lớn.
Lăng Tư Nam cũng không đến nỗi đần độn, có
một số thứ là ranh giới cuối cùng, làm nũng cũng không được.
“Không thể…” Từ trong tai cho đến sau tai
cô đều đã đỏ đến muốn rỉ máu.
Cô không nhìn đến chính là…
Trên mặt Lăng Thanh Viễn khẽ giương lên
một chút ý cười.
Lăng Thanh Viễn cũng không nóng nảy, một tay lướt qua đầu vai, nắm lấy cằm của cô, từ trên cao nhìn xuống, lười biếng hỏi: “Chị nói xem?”
“Lăng Thanh Viễn… Khi tôi không có ở nhà, mỗi ngày của cậu đều trôi qua trong nước sôi lửa bỏng như vậy sao?” Trong đầu toàn suy nghĩ về sắc dục, cuộc sống của người độc thân như hắn chắc hẳn là rất khổ sở.
Lăng Thanh Viễn nghe vậy thì khẽ nhếch miệng cười: “Về mặt này, quả thực là nước sôi lửa bỏng.”
Phía sau nụ cười sáng chói của hắn dường như còn cất giấu cảm xúc không thể nói rõ nào đó.
“Hiện tại, quan hệ giữa chúng ta là gì?”
Lãnh Tư Nam hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
Lăng Thanh Viễn không chút nghĩ ngợi trả
lời: “Chị em.”
“Biết là chị em mà cậu còn muốn phá vỡ quy
tắc?” Lãnh Tư Nam càng thêm kiên định đứng vững trên lập trường của mình, mặc
dù bây giờ thân dưới của cô và em trai mình dán vào nhau trần như nhộng.
Hai bên đều không phải vì tình yêu, mà đơn
thuần bởi vì sự quấy phá của tình dục nên mới loạn luân gì gì đó, rõ ràng là họ
nên có một lựa chọn tốt hơn mới đúng.
Lăng Thanh Viễn vẫn nắm cằm cô như cũ,
ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua khe rãnh trước ngực cô, đi từ trên xuống,
động tác nhẹ nhàng chậm chạp, như có như không.
“Chị gái, quy tắc là do con người đặt ra.”
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng giống như hắn không chịu chút ảnh hưởng nào
từ thân dưới nóng bỏng. “Làm theo ý của cha mẹ là quy tắc, đối xử khéo léo,
linh hoạt với bạn bè là quy tắc, phóng túng với chị gái cũng là quy tắc, những
thứ này... đều là quy tắc của tôi, thấy thích hợp thì giữ lại, không thích hợp,
tôi cần gì phải tuân thủ?”
....Em trai có chỉ số thông minh cao nói
chuyện có khác, ngụy biện cũng có thể nói thành lẽ phải.
Lăng Tư Nam giật mình vì đầu ngón tay đang
làm loạn của em trai, nhận ra bản thân không thể phản bác lại cậu, cô quyết
định mình sẽ không tiếp tục giải thích với hắn về vấn đề nhận thức của chung xã
hội này nữa.
“Mau xuống ăn cơm đi.” Lăng Tư Nam đẩy hắn.
“Không muốn.” Lăng Thanh Viễn vừa nói vừa
chơi xấu, dưới thân còn nhẹ nhàng cọ xát, cọ đến mức Lăng Tư Nam nóng lên... ẩm
ướt.
Lăng Tư Nam cắn môi, đè tiếng “ưm” muốn
bật ra khỏi miệng xuống, một lúc sau khi buông ra, môi của cô đã rách da: “Đừng
nhúc nhích, ngoan ngoãn đi ăn cơm đi…” Tại sao khi em trai sinh bệnh lại bỗng
nhiên biến thành một đứa trẻ, tuy rằng hắn bằng lòng làm nũng với cô là rất
tốt, nhưng mà hắn làm nũng theo phương hướng không đúng rồi!
Đặc biệt là... Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm
môi và sắc mặt tái nhợt như cũ của em trai, trong lòng cô càng lo lắng hơn, rõ
ràng là hắn đã sinh bệnh, rốt cuộc hắn còn suy nghĩ về cái gì nữa?
Hơn nữa bây giờ hắn như vậy là ỷ vào bản
thân đang sinh bệnh, nghĩ rằng cô sẽ không trừng trị hắn, cũng không dám phản
kháng kịch liệt sao?
Ngón tay của Lăng Thanh Viễn một đường
thuận theo bụng nhỏ bằng phẳng của cô đi xuống, cuối cùng cũng tới cánh rừng bí
ẩn nơi hạ thân của cô.
Lăng Tư Nam không phải Bạch Hổ, nhưng lông
ở phía dưới của cô cũng rất thưa thớt, ngón tay ấm áp của Lăng Thanh Viễn dễ
dàng tìm được vị trí của nụ hoa trong cánh rừng, dùng lòng bàn tay ấn vào, cũng
không ấn mạnh mà chỉ dán ở âm đế béo tròn, ngón tay nhẹ nhàng khẩy một cái,
giống như một cuộc gặp thoáng qua một cách tiếc nuối, khẽ trêu chọc, rồi để lại
dư vị tuyệt vời.
“Ưm…” Lăng Tư Nam ưỡn cong người, theo bản
năng đẩy hạ thân sát về gần hắn, nhưng vào giây phút cô cảm nhận được vật nóng
bỏng kia của Lăng Thanh Viễn thì bỗng nhiên lùi về phía sau.
“Làm sao bây giờ? Chị gái, tôi khó chịu.” Hắn
vừa nói thì đầu ngón tay rõ ràng đang chuyển động nhẹ nhàng chuyển thành mạnh,
cố tình không ngừng lại, chỉ cọ tới cọ lui quanh âm đế, khẩy, xoay vòng, thậm
chí còn thường dùng một chút đầu móng tay —— ngắt nhẹ vào nụ hoa.
Giống như là để chứng minh lời nói lúc
trước... hắn không có sức.
Nhưng chỉ vài cái như vậy, Lăng Tư Nam
liền ướt đẫm.
Nước dâm chảy ra từ miệng huyệt, thấm ướt
ga giường của Lăng Thanh Viễn.
Lăng Thanh Viễn duy trì tư thế chống cằm
liếc nhìn cô, ngay cả đôi mắt cũng chỉ khép hờ, giống như một vị công tử bị
bệnh ốm yếu.
Cô vì động tình mà nắm chặt áo ngủ của
Lăng Thanh Viễn, cắn môi không chịu mở miệng.
Rốt cuộc là ai khó chịu...
Trong lúc khó khăn, khi hắn đang hoạt động
ở dưới thân cô, cô quyết định, cô muốn chạy trốn.
Nhưng Lăng Thanh Viễn không cho cô trốn,
động tác trên tay vẫn như cũ hơi chậm lại, tuy nhiên hai ngón tay đang ngắt âm
đế non mềm của cô không chịu bỏ ra, mà ngón giữa dài nhất cũng bắt đầu đảo
quanh miệng huyệt.
Chỉ đảo quanh, lại không đi vào.
Thịt mềm trong huyệt nhẹ nhàng động, khép
mở, kêu gào khẩn cầu được xỏ xuyên qua, vì vậy mà chảy nước dâm xuống, thấm ướt
đầu ngón tay hắn.
Đầu ngón tay hắn vì vậy mà dính một lớp
dịch trong suốt, khẽ chạm vào môi âm đạo ở miệng huyệŧ, vẽ ra từng cái vòng
tròn không hoàn mỹ.
“... Thả... Buông tay…” Cô cắn răng, hạ
thân trốn tránh, nhưng bất kể cô trốn về hướng nào thì ngón tay của Lăng Thanh
Viễn trước sau như bóng với hình, cô trốn không thoát, chỉ có thể rên rỉ dưới
thân hắn.
“Chị giúp tôi.” Lăng Thanh Viễn nhìn chị
gái đoan trang lúc này hai má đỏ ửng, đắm chìm trong khoái cảm muốn được đùa
bỡn cô, rồi lại mơ hồ có một loại xúc động.
Hắn muốn hôn cô.
Hắn quy loại xúc động không thể giải thích
được này giống với tình dục.
Hôn là chiếm hữu, là tuyên bố chủ quyền, hắnnghĩ
như vậy.
Chị gái là của hắn, từ giây phút khi cô
trở lại ngôi nhà này đã được quyết định, không ai có thể đoạt Lăng Tư Nam khỏi hắn
—— cho dù là cha mẹ cũng không thể.
Hắn muốn chứng minh mình có được tất cả
của cô cho nên mới có cái ý niệm này.
Không sai.
“Không cần... Thanh Viễn —— đừng động
tiếp... Xin cậu... Không cần ô ô…” Lăng Tư Nam cố gắng đẩy hắn ra nhưng hạ thân lại bị hắn kiềm chế, thứ cô có thể sờ đến... cũng chỉ có côn thịt nóng bỏng và bắp đùi không có một chút thịt thừa của em trai.
“Là đừng động, hay là muốn nhiều hơn?”
Lăng Thanh Viễn còn lâu mới nhượng bộ,
Lăng Tư Nam cũng kiên quyết không chịu xin tha.
Cô quay đầu qua một bên, không muốn nhìn hắn
nữa, môi mím chặt không nói một câu.
Lăng Thanh Viễn cúi người xuống, ngậm lấy
vành tai của cô.
Ngón tay hắn.
Ngón tay hắn rốt cuộc đã đi vào.
Chỉ một chút, chính là một đốt ngón tay
của hắn đào móc ở bên trong, hòa lẫn với dâm dịch trong khe thịt ướt dầm dề,
phát ra âm thanh nhóp nhép.
Hắn khẽ hừ một tiếng, âm thanh này vậy mà
lại có thể kích thích hắn.
Hình như như vậy là không công bằng.
Huyệt nhỏ của cô được hưởng thụ, nhưng côn
thịt của hắn lại bị vắng vẻ ở một bên.
Hắn rất muốn đi vào.
Nhưng không thể.
Hắn muốn chị gái cầu xin hắn.
Lăng Tư Nam nhắm chặt mắt lại, bởi vì em
trai hôn ở vành tai mang theo sự cám dỗ nơi môi lưỡi.
Hai nơi nhạy cảm đồng thời bị đánh chiếm,
cô thậm chí không nhận ra bản thân đã dần dần phối hợp với sự ra vào của ngón
tay Lăng Thanh Viễn.
Giống như là cưỡi ở trên tay hắn, trước
sau, trên dưới mà ra vào.
Trong lúc hôn, hắn cảm giác được sự biến
hóa của cô, hắn nhếch khóe miệng.
Trong thân thể Lăng Tư Nam, giờ phút này
cô cảm thấy rất trống rỗng.
Dưới thân cô có một khoảng trống mang tên
dục vọng đã chiếm quyền chủ đạo ý thức của cô, cô thậm chí còn nhếch mông lên
đưa huyệt nhỏ của mình tới, để ngón tay hắn thuận tiện vuốt ve.
Nhưng Lăng Thanh Viễn lại có ý xấu mà thối
lui.
Cô vẫn không tự chủ được mà đi theo ngón
tay của hắn.
Cô muốn, đầu lưỡi của em trai vừa liếm
xương sụn bên vành tai cô, tay của em trai vừa đùa bỡn phần thịt mềm giữa hai
chân cô...
Cô muốn, muốn đến chết.
Lăng Thanh Viễn cười, thân thể của chị gái
quá mẫn cảm, căn bản không chịu nổi hắn trêu chọc.
Hắn giơ tay vén tóc để lộ cần cổ của cô
ra, từng chút từng chút liếm láp đi xuống, đầu lưỡi ướt mềm mà linh hoạt lướt
trên da.
Rốt cuộc Lăng Tư Nam nhịn không được mà
“ưm a” ra tiếng, duỗi tay đỡ đầu em trai chôn ở cổ cô.
“Thanh
Viễn…” Cô bỗng nhiên mở miệng.
Lăng Thanh Viễn dừng động tác lại, chờ cô
cầu xin hắn, ánh mắt trong suốt, thắng lợi ở ngay trước mắt.
“Đầu cậu vẫn còn nóng.” Lăng Tư Nam khôi
phục lại sự tỉnh táo nói: “Cậu sốt nhẹ rồi, uống thuốc đi.”
“...” Hắn bị sốt nhẹ.
Hắn có một khối thịt sắp ăn đến miệng, bây
giờ nó lại muốn bỏ chạy.
Lăng Tư Nam quay đầu, dùng trán mình chạm
vào trán em trai, cô càng cảm nhận được rõ nhiệt độ của hắn.
Ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của
Lăng Thanh Viễn vẫn không chê vào đâu được như cũ, bị cô làm gián đoạn một cách
mạnh mẽ, trong ánh mắt thiếu niên mang theo sự bất mãn, nhíu mày nhìn cô.
Cô gạt một chút xúc động xuất hiện nơi đáy
lòng, kiên định nói: “Ăn cơm trước, sau đó uống thuốc.”
Lăng Thanh Viễn rút ngón tay đang làm loạn
ở hạ thể cô ra, lòng đầy căm phẫn mà xoay người đưa lưng về phía cô: “Không ăn.”
“Chị cực khổ làm ra đấy.” Cô vịn vịn vai hắn:
“Phát bệnh thì nên dưỡng bệnh tốt vào, ngộ nhỡ buổi tối cha mẹ trở về, phát
hiện cậu bị tôi càng chăm càng bệnh, cậu đây là muốn tôi chịu khổ sao? Hay là từ
nay về sau để bọn họ không bao giờ cho phép tôi chăm sóc cậu?”
... Kết quả này quá nghiêm trọng, hơn xa
việc hắn tiếp tục phát sốt.
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ đã bị thuyết phục
rôi, đang chuẩn bị mở mắt.
Nhưng hắn phản ứng không đủ nhanh, Lăng Tư
Nam nhìn em trai đưa lưng về phía mình, cho rằng em trai vẫn còn dỗi, không
thuyết phục được hắn.
Vậy nên cô đành phải thỏa hiệp: “Rốt cuộc
cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới bằng lòng ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc?”
Giờ phút này Lăng Thanh Viễn vô cùng cảm
ơn thân thể mình đã không trả lời ngay lập tức.
“Tôi nói, tôi muốn chị giúp tôi.” Hắn nói.
“... Được được được, tôi giúp cậu.” Lăng
Tư Nam không muốn dây dưa thêm với hắn, kéo dài càng lâu cô càng lo lắng.
Giờ phút này suy nghĩ của cô rất loạn.
Cô vốn tưởng rằng, Lăng Thanh Viễn như vậy
không thiếu cái gì.
Cô đối với hắn chính là một người xa cách
mười năm lại trở về một lần nữa làm nhiễu loạn cuộc sống sinh hoạt của hắn,
người xa lạ tên là “chị gái”.
Nhưng mọi chuyện vừa mới xảy ra đã làm điên
đảo suy nghĩ của cô.
Cô sợ.
Rồi lại mơ hồ có một chút vui sướng.
Có lẽ là bởi vì hắn gọi cô hai tiếng “chị
gái”.
Hoặc cũng có thể là vì hai người không có
ngăn cách, vô cùng thân mật.
Có lẽ mười năm này, phần thiếu sót kia của
hắn ——
Là cô.
“Như thế nào cũng được?” Hắn còn đưa lưng
về phía cô, giọng hơi khàn khàn, như là đứa trẻ bị lừa uống thuốc đang nỗ lực
chứng thực lời hứa hẹn của người lớn.
Lăng Tư Nam cũng không đến nỗi đần độn, có
một số thứ là ranh giới cuối cùng, làm nũng cũng không được.
“Không thể…” Từ trong tai cho đến sau tai
cô đều đã đỏ đến muốn rỉ máu.
Cô không nhìn đến chính là…
Trên mặt Lăng Thanh Viễn khẽ giương lên
một chút ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro