Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo

Đã Giật Tiền Còn Cướp Sắc

Đại Mạch Tuệ Nhi

2024-07-06 10:05:19

Giải quyết xong hai tên âm sai, Chiến Cửu Âm ôm bạch hồ ly bấm hai cái vào đan điền của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn lại, vết thương nhỏ trên bụng mình đã được nàng chữa khỏi!

Con ngươi màu xanh và con ngươi màu nâu đan xen vào nhau.

Cả người bạch hồ ly lộ ra sát khí.

Chiến Cửu Âm và hắn bốn mắt nhìn nhau, màu lông trắng muốt và màu xanh của mắt, giống như một mỹ nam lạnh lùng thanh tịnh không dính bụi trần, yêu tà cấm dục.

Hình như còn có khả năng hấp dẫn người ta.

Chiến Cửu Âm sửng sốt, đột nhiên kéo hồ ly lên, hôn “chụt” một tiếng trên môi của hồ ly.

“Chẳng trách người ta nói hồ ly không phải yêu, gợi cảm mà tao nhã, ta biết ngươi muốn quyến rũ ta, đúng hay không......”

Mắt thường của Chiến Cửu Âm có thể thấy được hồ ly kia đang luống cuống.

Hồ ly nào đó: Sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy?

Đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, thế mà lại bị người phụ nữ thô lỗ này cướp mất.

Không đợi Chiến Cửu Âm nói xong, bạch hồ ly mặt đỏ tai hồng, hung hăng cắn một miếng trên cánh tay của nàng.

“”

Chiến Cửu Âm nhìn hồ ly từ trên người nàng nhảy vào trong băng quan, hắn lạnh nhạt quay đầu lại, ghi nhớ gương mặt của Chiến Cửu Âm vào trong đầu.

Nhìn cánh tay đầy máu của nàng, hắn hừ lạnh: Đánh dấu một cái, lần sau sẽ chơi chết ngươi!

Chỉ một thoáng, trong băng quan biến thành một mảnh tối đen, hai viên nội đan xuất hiện, một viên tiến vào trong đan điền của bạch hồ ly.

Một viên khác lúc ngửi được mùi máu trên người Chiến Cửu Âm, giống như bị chó đuổi, mặt đầy hưng phấn điên cuồng phóng về phía đan điền của Chiến Cửu Âm.

“A, nàng thơm quá!”

Sao lại như vậy? Sắc mặt của Bạch hồ ly trở nên khó coi, viên nội đan biến dị kia chẳng lẽ là điên rồi.

Hắn bế quan 5 năm, mới luyện thành hai viên nội đan biến dị như vậy, một viên lại không có lương tâm tự động nhận chủ khác.

Chiến Cửu Âm nhíu mày, “Hạt châu này điên rồi sao?”

Nàng lay suy nghĩ muốn đi vào nội đan của thân thể mình, nó trắng trẻo mập mạp, ngẩng đầu mặt đầy tủi thân, quệt miệng, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Chiến Cửu ca.

Bạch mập mạp: “Chủ nhân, vì sao lại lay ta.”

Chiến Cửu Âm giật giật khóe môi: “......” Sao đây, bánh trôi mập ăn vạ không thành đâu!

Bạch hồ ly nhảy dựng lên, chuẩn bị đoạt lại nội đan, cảm nhận được nguy cơ phía sau, bánh trôi mập lập tức biểu diễn “sắc mặt thay đổi chỉ trong một giây.

Tròng mắt của nó co lại, một đầu chui vào đan điền của Chiến Cửu Âm.

Bụng nhỏ giống như bị người hung hăng đạp một cước, Chiến Cửu Âm trước khi bị xỉu đã bị kéo vào giữa một luồng ánh sáng trên mặt đất.

Một sức mạnh lớn đẩy Chiến Cửu Âm từ cấm địa ra ngoài.



Bạch hồ ly nhíu mày: “......” Rốt cuộc tên lưu manh nữ này từ đâu tới, đã giật tiền còn cướp sắc!

......

Trong kết giới của Vạn Yêu cốc, mấy cái đầu lớn lớn bé bé chiếu vào trong ánh mắt của Chiến Cửu Âm.

“Tỉnh lại đi......”

“Lão yêu bà, trên người tiểu tổ tông này có một luồng khí màu đen.”

“Lão đông tây, ngươi thấy rõ không, đây là thuật nguyền rủa của Vu tộc, mạng của đứa nhỏ này thật lớn, trọng thương như vậy còn có thể sống sót.”

Một tên hói đầu một nửa hỏi: “Thuật nguyền rủa có thể phá giải không?”

“Trừ phi có nội đan của vị ở trong cấm địa kia, xương cốt của nàng bị trọng thương, còn có chính là......” Gương mặt của Độc bà bà run run, muốn nói lại thôi.

Con cóc hóa thành bộ dáng của một lão gia, gõ quải trượng thùng thùng, “Vị kia không giống một chủ nhân dễ nói chuyện đâu!”

Nghĩ đến lần trước kia bị tám khối đá đè nặng, Cóc gia lạnh toát cả sống lưng.

Vốn dĩ dụ dỗ đứa bé này đi vào cấm địa chỉ là muốn thử xem nàng có thể đi vào hay không.

Không nghĩ tới, nàng thật sự là người mà ông trời đã an bài, có thể mở phong ấn của họ trong truyền thuyết.

Huyết hải thâm thù năm đó, bọn họ có thể không báo thù, nhưng vẫn muốn lấy lại công đạo cho người đã khuất.

Nàng nhìn Chiến Cửu Âm, vừa bị thuật nguyền rủa, vừa có vết sẹo lớn trên người, đứa bé đáng thương này rốt cuộc đắc tội với ai?

Nước Thú Thế quốc, Quý phủ.

Một người phụ nữ cài cây trâm tinh xảo trên đầu, diện mạo thanh thuần khả ái, khí chất thực dịu dàng, bên cạnh nàng là một vị phu nhân đã đứng tuổi.

Nhưng chuyện mà nàng đã làm, lại hoàn toàn khác xa với khí chất của nàng.

Quý Tuyết Liên liều mạng chống chọi với hai viên trứng thú, giống như việc trộm đồ của người khác nhưng lại không có chìa khóa để mở món đồ đó ra, nàng oán độc nói:

“Mẹ à, chẳng lẽ thật sự chỉ có con tiện nhân kia mới có thể thu phục được hai quả trứng thú này?”

Trương thị đau lòng giơ tay của con gái lên, chà xát nói: “Tiểu bảo bối của mẹ, tay của con bị đánh đau rồi phải không?”

Quý Tuyết Liên nắm lấy tay của mẫu thân nói: “Mẹ, phượng cốt bây giờ đã được giữ trong cơ thể của con rồi, Thái Tử ca ca đã biết con là phượng cốt trời sinh, chính là con không có cách nào điều khiển được hai quả trứng thú này, con không cam lòng, vì sao đứa con hoang kia lại có thiên phú tốt như vậy!”

“Con gái ngoan, không cần tức giận, chắc chắn là phượng cốt và thân thể của con vừa mới dung hợp, cần phải có một khoảng thời gian để hòa hợp, Liên Nhi của chúng ta là thiên tài, ông trời nhất định sẽ cực kỳ yêu thương con.”

Trương thị hừ lạnh một tiếng: “Đứa con hoang kia không phải đã chết rồi sao! Liên Nhi hiện tại mới là đệ nhất mỹ nhân của nước Thú Thế, hơn nữa con còn có phượng cốt và trứng thần thú, tương lai của con, mẹ không dám tưởng tượng.”

“Oẹ!”

Hai mẹ con đang nói chuyện, chỉ nghe được một tiếng nôn khan kỳ quái, không biết phát ra từ nơi nào.

“Ai?” Quý Tuyết Liên cảnh giác mà đứng lên.

‘ răng rắc! ’

Một bàn tay của con chim phượng lửa, một tay đâm nát vỏ trứng của mình, đồng thời tay bên kia đâm nát quả trứng bên cạnh.

“Hỏa Hỏa, ngươi đâm vỏ trứng của ta làm gì!”



Một con chó con trắng như tuyết chui ra, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn chim phượng lửa.

“Thần thú của ta!” Quý Tuyết Liên cúi xuống thân mình, mừng rỡ như điên xem hai con thần thú.

Phượng lửa thu lại hai cánh nhỏ, giống như con ngỗng to ngoài đồng cúi đầu mổ thẳng vào mắt của Quý Tuyết Liên.

“Con tiện nữ kia, chết đi cho lão tử!”

“A!”

Quý Tuyết Liên còn chưa kịp mừng vì thần thú ra đời, khóe mắt liền có thêm một vết thương đầy máu.

Thần thú thô lỗ như vậy, rốt cuộc giống ai!

“Liên Nhi, để mẹ xem nào......” Trương thị đau lòng không thôi chuẩn bị xem vết thương của con gái, Quý Tuyết Liên đã đẩy mẹ mình ra.

“Súc sinh, đúng là tìm chết!”

Máu, theo gương mặt nàng chảy xuống.

Quý Tuyết Liên che lại khóe mắt, một tay tóm phượng lửa vừa mới chào đời lên, trực tiếp ném mạnh phượng lửa đập vào tường.

‘ phanh! ’

Cho dù là thần thú, phượng lửa cũng chỉ là một đứa bé mới ra đời, một bên cánh của nó lập tức bị gãy.

“A!”

Phượng lửa phát ra một tiếng rên rỉ, rơi xuống mặt đất.

Quý Tuyết Liên một chân dẫm lên cánh bị gãy của phượng lửa, bộ mặt dữ tợn nói: “Súc sinh, nhớ kỹ, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi dám làm ta bị thương, ta sẽ tra tấn ngươi, khiến ngươi muốn chết mà không thể chết được!”

“Quý Tuyết Liên ta nếu đã không chiếm được, thì ta sẽ hủy hoại nó!”

Tiểu Cẩu Tử nhăn lại mày, nhìn phượng lửa bị thương nằm dưới đất, vừa ngẩng đầu nhìn ánh mắt hung tợn của Quý Tuyết Liên.

“Ngươi thì sao, cũng muốn giống nó sao?”

Tiểu Cẩu Tử lắc đầu như trống bỏi, vẫy vẫy cái đuôi về phía Quý Tuyết Liên.

“Thật...... đúng là chó!” Phượng lửa chịu đựng đau đớn hung ác nhìn cẩu tử không có tiền đồ kia.

Quý Tuyết Liên là một ngự thú sư, trước kia nàng cũng thuần phục linh thú của mình như vậy, lần này chỉ là một con chim phượng lửa thì khác gì chứ.

Chỉ có trải qua đòn hiểm, đám súc sinh này mới chịu nghe lời.

Nàng lại ghét bỏ nhìn thoáng qua, đó cũng chỉ là một con Tiểu Cẩu Tử không có cốt khí.

Tên nhóc này, hay là mua một tặng một bán nó đi!

Dáng vẻ can đảm, không chút cốt khí này quá bình thường!

“Ngươi là linh thú gì?” Quý Tuyết Liên chán ghét nhìn Tiểu Cẩu Tử.

Tiểu Cẩu Tử thè lưỡi, vội vàng trả lời: “Bản thần thú là thiên cẩu!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo

Số ký tự: 0