Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo
Tra Nam Và Bạch Liên Hoa
Đại Mạch Tuệ Nhi
2024-07-06 10:05:19
“Đồ phản bội!”
Phượng hoàng lửa nhìn thiên cẩu giống như một con chó không có liêm sỉ, nó cực kỳ phẫn nộ.
Thần thú có tâm linh tương thông với chủ nhân. Chủ nhân của nó chưa chết.
Nhưng trái tim của con chó này, chắc là chết rồi.
“Phù”
Phượng hoàng lửa dùng sức của toàn thân phun một ngọn lửa của chim phượng hoàng tới con thiên cẩu kia. Thấy chỉ có một ngọn lửa nhỏ bằng ngón tay cái, Quý Tuyết Liên hừ lạnh một tiếng, ôm thiên cẩu bé bằng bàn tay vào trong ngực.
“Thiên cẩu, đi theo Thánh Nữ như ta, ngươi sẽ được hưởng thụ phong cảnh vô hạn, có thấy không? Đây là hậu quả của việc không phục tùng ta đấy.”
Vừa nói, nàng vừa tóm lấy phượng lửa ném vào lồng sắt, trên lồng sắt là vết máu loang lổ.
Lồng sắt này là thứ mà hạ giới khó có thể luyện thành, có thể ngăn cách với tất cả liên hệ từ thế giới bên ngoài, kẻ bị nhốt bên trong sẽ bị cắt đứt liên lạc.
“Trong cái lồng sắt này đã có không biết bao nhiêu nghiệt súc không biết nghe lời như ngươi bị chết, rất nhanh thôi, ngươi cũng sẽ quỳ gối cầu xin bản Thánh Nữ buông tha cho ngươi!”
Một tên người hầu nam to lớn từ bên ngoài đi vào phòng.
“Đại Lực, ngươi phải canh chừng nó cho kỹ, bỏ đói nó mấy ngày, tiểu súc sinh, đúng là chưa được dạy dỗ!”
Quý Tuyết Liên nhẹ nhàng chạm vào vết thương nơi khóe mắt mình một chút, trong lòng buồn bực.
Cũng may con thiên cẩu này là một đứa thức thời, nếu không, nàng sẽ dạy dỗ cả hai.
Phượng hoàng lửa nhìn bóng dáng một người một chó rời đi, trong mắt bốc lửa.
“Chủ nhân, chừng nào người mới có thể tỉnh lại đây!”
Vào một khắc lúc phượng hoàng lửa chọc vỡ vỏ trứng, nó đã cảm nhận được thần thức của chủ nhân.
Chủ nhân chẳng qua là bị một sức mạnh cường đại đánh trúng, đan điền không chịu nổi, mới lâm vào giấc ngủ say.
......
Bảy ngày sau, giữa Vạn Yêu cốc, Chiến Cửu Âm bỗng nhiên mở một đôi mắt to mị hoặc tựa như mắt mèo con.
“Các ngươi đang viếng mộ Gia đấy à?”
Vây xung quanh nàng là một vòng ma vật, một đám hung thần ác sát, lúc nàng tỉnh lại, không gian còn trống trước mắt nàng lộ ra một tia sáng.
“Lão yêu bà, bé ngoan tỉnh rồi!”
“Cóc gia, mau mang thức ăn đến cho tiểu bảo bối!”
Nàng nhìn sơn động của “Bọn quái vật” kỳ quái, dung mạo của đám người này đúng là có thể dọa trẻ con khóc thét lên.
Các ma vật lập tức nhảy nhót hoan hô, trong sơn động bỗng trở nên náo nhiệt, không khí thoạt nhìn quỷ dị cực kỳ.
Chiến Cửu Âm hung hăng trừu trừu khóe miệng: “......” Bé ngoan, tiểu bảo bối, đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Cho đến bây giờ nàng chưa từng nghe thấy ai gọi nàng như vậy, tất cả đều là chiến gia, âm tỷ, lão đại!
Cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ nàng thực sự chết rồi sao?
Chiến Cửu Âm một tay chống đất, muốn đứng lên thi triển một chút thực lực dị năng của nữ chiến thần nghịch thiên.
“Chậm một chút hẵng ngồi dậy, không nghĩ tới chỗ xương cùng vừa bị thương nặng của ngươi sao.” Yêu bà bà cong eo, lạnh mặt từ bên ngoài đi vào.
“Cảm ơn các ngươi đã cứu ta!” Chiến Cửu Âm tuy rằng cuồng ngạo hơn cả trời, nhưng là đối với ân nhân của mình ân nhân cũng biết báo đáp công ơn.
Nàng Chiến Cửu Âm, ghét cái ác như kẻ thù, có ân nhất định sẽ trả, có thù oán nhất định sẽ báo, cho một cái bánh màn thầu, còn có một cái bánh nhân đậu!
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi làm sao có được khóa hồn linh?” Yêu bà bà mặt không biểu cảm hỏi.
Chiến Cửu Âm không thích chào hỏi kiểu dối trá, yêu bà bà này đang đứng đối diện lúc nàng ăn uống.
Một câu nha đầu chết tiệt kia, khiến nàng cảm thấy thân thiết.
Nàng cười xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng sáng, “Không biết, từ lúc sinh ra đã có rồi.”
Chiến Cửu Âm vừa nói, vừa chào hỏi với các ma vật to con.
Những ma vật kia lập tức trở nên ngượng ngùng, hai chân vì ngượng ngùng mà líu ríu vào nhau.
Ma vật thứ nhất: “Xem kìa, nàng ta mỉm cười với ta đấy!”
Ma vật thứ hai: “Sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy chứ.”
Ma vật thứ ba: “Ngươi xem nàng thế mà…. Thế mà lại không sợ chúng ta, lại còn dịu dàng như thế….”
Chiến Cửu Âm như một con cá chép lộn mình, nhảy từ cái đệm lên!
Trên người nàng mặc một kiểu quần áo bó sát, ống quần hơi ngắn, chắc là quần áo của yêu bà bà thời còn trẻ!
Nàng cúi đầu nhìn lại: Dáng người nàng phập phồng quyến rũ, một đôi chân dài, mông như chó Corgi, eo con kiến, thân cao chừng 1m7.
Vóc dáng này so với kiếp trước cũng không khác nhau nhiều lắm, nàng cong cong khóe môi, sau đó làm tư thế nhấc chân thật cao.
Một đôi chân thon dài rạng thẳng, treo giữa không trung, mang theo gió đánh thật mạnh xuống, một cái đôn bằng đá ầm ầm vỡ vụn.
Chiến Cửu Âm vừa lòng gật gật đầu: “Ừm, hơi quá sức một tí, nhưng vẫn có thể dùng một chân đá chết một người!”
Đám ma vật: “......” Qua loa, qua loa, xem ra không có một chút dịu dàng nào!
Chiến Cửu Âm nhìn quanh bốn phía, bắt lấy cái gương trên tường, đứng đắn nhìn gương mặt của mình.
Giống như một con mèo con lười biếng, ánh mắt cao lãnh, môi hồng răng trắng, là kiểu đẹp mặn mà, một khuôn mặt không cần phấn son đã đẹp đến mức chấn động hồn phách.
Trên mặt vẫn còn vết sẹo do đao gây ra, nhìn vẫn có chút ghê người.
Muốn hủy dung mạo của nàng? Nhan cẩu như nàng, không thể nhẫn nhịn.
Trong mắt của Chiến Cửu Âm co rụt lại, giết người thì đền mạng.
Quý Tuyết Liên, chờ đấy, chết đi cho Gia!
Đột nhiên, giữa cấm địa có một làn gió đung đưa.
Mấy người thiếu chút nữa đứng không vững.
Yêu bà bà giương mắt nhìn về hướng cấm địa, nhíu mày nói: “Nha đầu chết tiệt kia, đi mau......”
Bà đá một chân vào mông Chiến Cửu Âm, sau đó người lập tức bay ra khỏi kết giới.
Cóc gia: “Lão yêu bà, vết thương của tiểu bảo bối còn chưa khỏi, bà bà bà ......”
Lão yêu bà: “Ông đó cái lão già này, con hồ ly kia tỉnh rồi, ông muốn nha đầu biến thành nha đầu chết tiệt kia sao!”
Cóc gia: “......” Đúng vậy, nha đầu kia chính là kẻ đã cướp đi nụ hôn đầu của bạch hồ ly.
Suy nghĩ một chút, phía sau lưng lạnh cả người, nhìn một cái, cả người đều toát mồ hôi hột.
Bên ngoài kết giới, Chiến Cửu Âm xoa xoa cái mông vểnh, một chân đá lên kết giới, lập tức bị bắn ngược lại.
Đám “Lão yêu quái” này có bí mật như thế nào, vì sao lại bị nhốt trong kết giới, còn nàng vì sao lại có thể ra vào tự do?
“Lão yêu bà, các ngươi chờ ta!”
......
Quý phủ, trong khuê phòng của Quý Tuyết Liên, từng làn hương thơm phảng phất từ lư hương trong phòng.
“Quân Uyên ca ca, Cửu Âm muội muội, muội ấy đã biến thành ma rồi......” Quý Tuyết Liên ngồi dậy từ trên giường, nước mắt lã chã rơi xuống cánh tay của một chàng trai anh tuấn nho nhã.
Nhân cơ hội đó, cả người nàng liền tiến vào vòm ngực rộng lớn của Thượng Quan Quân Uyên.
Trong quá khứ nàng cũng từng thử, nhưng Thượng Quan Quân Uyên lại đẩy nàng ta, lần này hắn thế mà lại không động đậy.
Nàng mở cờ trong bụng.
Quả nhiên, giết con tiện nhân Chiến Cửu Âm là đúng, Thái Tử ca ca vốn thích nàng, đều do con tiện nhân kia quyến rũ Thái Tử ca ca.
Nếu không phải do đứa con hoang kia, nàng đã sớm trở thành Thái Tử Phi người người ngưỡng mộ.
“Liên Nhi muội muội, đừng quá đau buồn, muội đã tận lực rồi.” Thượng Quan Quân Uyên đau lòng nhìn vết thương trên tay của Quý Tuyết Liên.
Lúc 18 tuổi, ở Quý phủ, hắn thấy được một cô gái giống như tiên nữ trên trời, cô gái ấy có thể ném Quý Tuyết Liên ra xa mấy con phố.
Nhất kiến chung tình, từ đây luân hãm.
Quý lão tướng quân bảo vệ biên cương và hoàng thất có hôn ước.
Chỉ là còn chưa định sẽ kết hôn với ai, hắn xin phụ vương làm chủ, ban hôn cho.
Năm ấy, Chiến Cửu Âm 15 tuổi đối với Thượng Quan Quân Uyên nhất kiến chung tình.
Hai người tư định chung thân.
Không nghĩ tới, nàng lại nhập ma, trở thành người của Vạn Yêu cốc.
Đó là nơi của kẻ ác mà người người phỉ nhổ!
Có hai biểu tỷ làm nhân chứng, bây giờ Chiến Cửu Âm đã trở thành ác ma mà mỗi tu sĩ trên thế giới đều phỉ nhổ!
Chiến Cửu Âm phản bội tộc người, Thượng Quan Quân Uyên thương tâm mấy ngày mấy đêm.
Giờ phút này hắn tới an ủi đệ nhị mỹ nhân của nước Thú Thế Quý Tuyết Liên, cháu gái trưởng của Quý lão tướng quân, cũng là người sắp trở thành Thánh Nữ của nước Thú Thế.
Các nàng tỷ muội tình thâm, Chiến Cửu Âm đã biến thành ma, Liên Nhi phải đau lòng đến mức nào đây!
Quý Tuyết Liên kéo lấy cổ của Thượng Quan Quân Uyên, nhìn đôi đẹp mắt đào hoa của hắn, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Xúc cảm truyền đến trên bờ môi lạnh lẽo, Thượng Quan Quân Uyên hơi nhướng mày, Quý Tuyết Liên vậy mà lại chủ động dâng hiến nụ hôn.
Hắn cũng nhắm hai mắt lại, ảo tưởng người con gái trước mắt là người hắn yêu nhất Chiến Cửu Âm.
Người con gái ấy hắn coi như trân bảo, chưa từng chạm vào dù chỉ một chút.
Quý Tuyết Liên mặt đỏ ửng, trên ngực còn phập phồng, sau một lúc lâu, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Bởi vì lúc Thượng Quan Quân Uyên rời đi đã nói với nàng: Cho hắn một chút thời gian quên Chiến Cửu Âm, hắn, nhất định sẽ biến nàng trở thành người phụ nữ cường đại nhất, hạnh phúc nhất nước Thú Thế.
Nàng chôn mặt vào trong chăn, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Bất luận bao lâu, nàng cũng nguyện ý chờ!
Nàng hơi hơi mỉm cười, ngày mai chính là đại điển sắc phong Thánh nữ của nước Thú Thế, nàng không thể sa vào chuyện tình cảm của nữ nhi, ngàn vạn lần không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Quý Tuyết Liên chậm rãi xuống giường, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
“Đại tiểu thư, không xong rồi!” Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh gõ cửa.
Phượng hoàng lửa nhìn thiên cẩu giống như một con chó không có liêm sỉ, nó cực kỳ phẫn nộ.
Thần thú có tâm linh tương thông với chủ nhân. Chủ nhân của nó chưa chết.
Nhưng trái tim của con chó này, chắc là chết rồi.
“Phù”
Phượng hoàng lửa dùng sức của toàn thân phun một ngọn lửa của chim phượng hoàng tới con thiên cẩu kia. Thấy chỉ có một ngọn lửa nhỏ bằng ngón tay cái, Quý Tuyết Liên hừ lạnh một tiếng, ôm thiên cẩu bé bằng bàn tay vào trong ngực.
“Thiên cẩu, đi theo Thánh Nữ như ta, ngươi sẽ được hưởng thụ phong cảnh vô hạn, có thấy không? Đây là hậu quả của việc không phục tùng ta đấy.”
Vừa nói, nàng vừa tóm lấy phượng lửa ném vào lồng sắt, trên lồng sắt là vết máu loang lổ.
Lồng sắt này là thứ mà hạ giới khó có thể luyện thành, có thể ngăn cách với tất cả liên hệ từ thế giới bên ngoài, kẻ bị nhốt bên trong sẽ bị cắt đứt liên lạc.
“Trong cái lồng sắt này đã có không biết bao nhiêu nghiệt súc không biết nghe lời như ngươi bị chết, rất nhanh thôi, ngươi cũng sẽ quỳ gối cầu xin bản Thánh Nữ buông tha cho ngươi!”
Một tên người hầu nam to lớn từ bên ngoài đi vào phòng.
“Đại Lực, ngươi phải canh chừng nó cho kỹ, bỏ đói nó mấy ngày, tiểu súc sinh, đúng là chưa được dạy dỗ!”
Quý Tuyết Liên nhẹ nhàng chạm vào vết thương nơi khóe mắt mình một chút, trong lòng buồn bực.
Cũng may con thiên cẩu này là một đứa thức thời, nếu không, nàng sẽ dạy dỗ cả hai.
Phượng hoàng lửa nhìn bóng dáng một người một chó rời đi, trong mắt bốc lửa.
“Chủ nhân, chừng nào người mới có thể tỉnh lại đây!”
Vào một khắc lúc phượng hoàng lửa chọc vỡ vỏ trứng, nó đã cảm nhận được thần thức của chủ nhân.
Chủ nhân chẳng qua là bị một sức mạnh cường đại đánh trúng, đan điền không chịu nổi, mới lâm vào giấc ngủ say.
......
Bảy ngày sau, giữa Vạn Yêu cốc, Chiến Cửu Âm bỗng nhiên mở một đôi mắt to mị hoặc tựa như mắt mèo con.
“Các ngươi đang viếng mộ Gia đấy à?”
Vây xung quanh nàng là một vòng ma vật, một đám hung thần ác sát, lúc nàng tỉnh lại, không gian còn trống trước mắt nàng lộ ra một tia sáng.
“Lão yêu bà, bé ngoan tỉnh rồi!”
“Cóc gia, mau mang thức ăn đến cho tiểu bảo bối!”
Nàng nhìn sơn động của “Bọn quái vật” kỳ quái, dung mạo của đám người này đúng là có thể dọa trẻ con khóc thét lên.
Các ma vật lập tức nhảy nhót hoan hô, trong sơn động bỗng trở nên náo nhiệt, không khí thoạt nhìn quỷ dị cực kỳ.
Chiến Cửu Âm hung hăng trừu trừu khóe miệng: “......” Bé ngoan, tiểu bảo bối, đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Cho đến bây giờ nàng chưa từng nghe thấy ai gọi nàng như vậy, tất cả đều là chiến gia, âm tỷ, lão đại!
Cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ nàng thực sự chết rồi sao?
Chiến Cửu Âm một tay chống đất, muốn đứng lên thi triển một chút thực lực dị năng của nữ chiến thần nghịch thiên.
“Chậm một chút hẵng ngồi dậy, không nghĩ tới chỗ xương cùng vừa bị thương nặng của ngươi sao.” Yêu bà bà cong eo, lạnh mặt từ bên ngoài đi vào.
“Cảm ơn các ngươi đã cứu ta!” Chiến Cửu Âm tuy rằng cuồng ngạo hơn cả trời, nhưng là đối với ân nhân của mình ân nhân cũng biết báo đáp công ơn.
Nàng Chiến Cửu Âm, ghét cái ác như kẻ thù, có ân nhất định sẽ trả, có thù oán nhất định sẽ báo, cho một cái bánh màn thầu, còn có một cái bánh nhân đậu!
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi làm sao có được khóa hồn linh?” Yêu bà bà mặt không biểu cảm hỏi.
Chiến Cửu Âm không thích chào hỏi kiểu dối trá, yêu bà bà này đang đứng đối diện lúc nàng ăn uống.
Một câu nha đầu chết tiệt kia, khiến nàng cảm thấy thân thiết.
Nàng cười xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng sáng, “Không biết, từ lúc sinh ra đã có rồi.”
Chiến Cửu Âm vừa nói, vừa chào hỏi với các ma vật to con.
Những ma vật kia lập tức trở nên ngượng ngùng, hai chân vì ngượng ngùng mà líu ríu vào nhau.
Ma vật thứ nhất: “Xem kìa, nàng ta mỉm cười với ta đấy!”
Ma vật thứ hai: “Sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy chứ.”
Ma vật thứ ba: “Ngươi xem nàng thế mà…. Thế mà lại không sợ chúng ta, lại còn dịu dàng như thế….”
Chiến Cửu Âm như một con cá chép lộn mình, nhảy từ cái đệm lên!
Trên người nàng mặc một kiểu quần áo bó sát, ống quần hơi ngắn, chắc là quần áo của yêu bà bà thời còn trẻ!
Nàng cúi đầu nhìn lại: Dáng người nàng phập phồng quyến rũ, một đôi chân dài, mông như chó Corgi, eo con kiến, thân cao chừng 1m7.
Vóc dáng này so với kiếp trước cũng không khác nhau nhiều lắm, nàng cong cong khóe môi, sau đó làm tư thế nhấc chân thật cao.
Một đôi chân thon dài rạng thẳng, treo giữa không trung, mang theo gió đánh thật mạnh xuống, một cái đôn bằng đá ầm ầm vỡ vụn.
Chiến Cửu Âm vừa lòng gật gật đầu: “Ừm, hơi quá sức một tí, nhưng vẫn có thể dùng một chân đá chết một người!”
Đám ma vật: “......” Qua loa, qua loa, xem ra không có một chút dịu dàng nào!
Chiến Cửu Âm nhìn quanh bốn phía, bắt lấy cái gương trên tường, đứng đắn nhìn gương mặt của mình.
Giống như một con mèo con lười biếng, ánh mắt cao lãnh, môi hồng răng trắng, là kiểu đẹp mặn mà, một khuôn mặt không cần phấn son đã đẹp đến mức chấn động hồn phách.
Trên mặt vẫn còn vết sẹo do đao gây ra, nhìn vẫn có chút ghê người.
Muốn hủy dung mạo của nàng? Nhan cẩu như nàng, không thể nhẫn nhịn.
Trong mắt của Chiến Cửu Âm co rụt lại, giết người thì đền mạng.
Quý Tuyết Liên, chờ đấy, chết đi cho Gia!
Đột nhiên, giữa cấm địa có một làn gió đung đưa.
Mấy người thiếu chút nữa đứng không vững.
Yêu bà bà giương mắt nhìn về hướng cấm địa, nhíu mày nói: “Nha đầu chết tiệt kia, đi mau......”
Bà đá một chân vào mông Chiến Cửu Âm, sau đó người lập tức bay ra khỏi kết giới.
Cóc gia: “Lão yêu bà, vết thương của tiểu bảo bối còn chưa khỏi, bà bà bà ......”
Lão yêu bà: “Ông đó cái lão già này, con hồ ly kia tỉnh rồi, ông muốn nha đầu biến thành nha đầu chết tiệt kia sao!”
Cóc gia: “......” Đúng vậy, nha đầu kia chính là kẻ đã cướp đi nụ hôn đầu của bạch hồ ly.
Suy nghĩ một chút, phía sau lưng lạnh cả người, nhìn một cái, cả người đều toát mồ hôi hột.
Bên ngoài kết giới, Chiến Cửu Âm xoa xoa cái mông vểnh, một chân đá lên kết giới, lập tức bị bắn ngược lại.
Đám “Lão yêu quái” này có bí mật như thế nào, vì sao lại bị nhốt trong kết giới, còn nàng vì sao lại có thể ra vào tự do?
“Lão yêu bà, các ngươi chờ ta!”
......
Quý phủ, trong khuê phòng của Quý Tuyết Liên, từng làn hương thơm phảng phất từ lư hương trong phòng.
“Quân Uyên ca ca, Cửu Âm muội muội, muội ấy đã biến thành ma rồi......” Quý Tuyết Liên ngồi dậy từ trên giường, nước mắt lã chã rơi xuống cánh tay của một chàng trai anh tuấn nho nhã.
Nhân cơ hội đó, cả người nàng liền tiến vào vòm ngực rộng lớn của Thượng Quan Quân Uyên.
Trong quá khứ nàng cũng từng thử, nhưng Thượng Quan Quân Uyên lại đẩy nàng ta, lần này hắn thế mà lại không động đậy.
Nàng mở cờ trong bụng.
Quả nhiên, giết con tiện nhân Chiến Cửu Âm là đúng, Thái Tử ca ca vốn thích nàng, đều do con tiện nhân kia quyến rũ Thái Tử ca ca.
Nếu không phải do đứa con hoang kia, nàng đã sớm trở thành Thái Tử Phi người người ngưỡng mộ.
“Liên Nhi muội muội, đừng quá đau buồn, muội đã tận lực rồi.” Thượng Quan Quân Uyên đau lòng nhìn vết thương trên tay của Quý Tuyết Liên.
Lúc 18 tuổi, ở Quý phủ, hắn thấy được một cô gái giống như tiên nữ trên trời, cô gái ấy có thể ném Quý Tuyết Liên ra xa mấy con phố.
Nhất kiến chung tình, từ đây luân hãm.
Quý lão tướng quân bảo vệ biên cương và hoàng thất có hôn ước.
Chỉ là còn chưa định sẽ kết hôn với ai, hắn xin phụ vương làm chủ, ban hôn cho.
Năm ấy, Chiến Cửu Âm 15 tuổi đối với Thượng Quan Quân Uyên nhất kiến chung tình.
Hai người tư định chung thân.
Không nghĩ tới, nàng lại nhập ma, trở thành người của Vạn Yêu cốc.
Đó là nơi của kẻ ác mà người người phỉ nhổ!
Có hai biểu tỷ làm nhân chứng, bây giờ Chiến Cửu Âm đã trở thành ác ma mà mỗi tu sĩ trên thế giới đều phỉ nhổ!
Chiến Cửu Âm phản bội tộc người, Thượng Quan Quân Uyên thương tâm mấy ngày mấy đêm.
Giờ phút này hắn tới an ủi đệ nhị mỹ nhân của nước Thú Thế Quý Tuyết Liên, cháu gái trưởng của Quý lão tướng quân, cũng là người sắp trở thành Thánh Nữ của nước Thú Thế.
Các nàng tỷ muội tình thâm, Chiến Cửu Âm đã biến thành ma, Liên Nhi phải đau lòng đến mức nào đây!
Quý Tuyết Liên kéo lấy cổ của Thượng Quan Quân Uyên, nhìn đôi đẹp mắt đào hoa của hắn, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Xúc cảm truyền đến trên bờ môi lạnh lẽo, Thượng Quan Quân Uyên hơi nhướng mày, Quý Tuyết Liên vậy mà lại chủ động dâng hiến nụ hôn.
Hắn cũng nhắm hai mắt lại, ảo tưởng người con gái trước mắt là người hắn yêu nhất Chiến Cửu Âm.
Người con gái ấy hắn coi như trân bảo, chưa từng chạm vào dù chỉ một chút.
Quý Tuyết Liên mặt đỏ ửng, trên ngực còn phập phồng, sau một lúc lâu, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Bởi vì lúc Thượng Quan Quân Uyên rời đi đã nói với nàng: Cho hắn một chút thời gian quên Chiến Cửu Âm, hắn, nhất định sẽ biến nàng trở thành người phụ nữ cường đại nhất, hạnh phúc nhất nước Thú Thế.
Nàng chôn mặt vào trong chăn, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Bất luận bao lâu, nàng cũng nguyện ý chờ!
Nàng hơi hơi mỉm cười, ngày mai chính là đại điển sắc phong Thánh nữ của nước Thú Thế, nàng không thể sa vào chuyện tình cảm của nữ nhi, ngàn vạn lần không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Quý Tuyết Liên chậm rãi xuống giường, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
“Đại tiểu thư, không xong rồi!” Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro