Mùa Thu Có Nhau...
2024-12-30 11:56:15
" Thi xong rồi cũng không có bài đâu, anh đưa đi chơi nhé? " #Hàng Dương
Năm nay Thiên Di thi sớm vì nhà trường lên lịch trong tháng tới sẽ chỉnh trang lại trường vì sự cố ngoài ý muốn.
' Dạ vâng. " - Thiên Di gật đầu, đứa trẻ trong cậu nổi dậy khi nghe được 2 từ đi chơi.
Nói đi chơi, nhưng vẫn là đợi đến tối để đi phiên chợ đêm vừa mới mở cách đây không lâu, thời gian cứ thế mà nô đùa cho đến khi bầu trời chuyển nền đen với những vì sao lấp lánh trên cao.
Thiên Di bước ra khỏi nhà khi nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc của nhà Hàng Dương, luôn đưa đón cậu đi chơi. Vẫn là anh xuống xe mở cửa cho cậu, vẫn là sự ân cần của anh dành cho cậu như ngày nào.
Xe đã di chuyển về phía trước với dòng người lướt qua, họ cũng đi chơi vì nay là ngày cuối tuần, những ngọn đèn vàng, xanh, đỏ lấp lóe ở mọi nơi khi mùa thu đang dần rời đi để mùa đông kéo về. Ngọn gió lạnh mới thay vì gió mát mùa thu, Thiên Di nhìn xung quanh để quên đi những mảnh kí ức đau buồn kia, trả lại cho cậu sự yên bình ngây ngô vốn có thuở nào.
Đi đã lâu thì cũng đến được phiên chợ đêm, nơi người người đều đến để giảm đi muộn phiền, ăn chơi thỏa thích trong dòng người tấp nập, những món ngon vừa túi tiền và những cuộc vui thâu đêm.
Thiên Di và Hàng Dương nắm tay nhau trong con đường đông đảo của chợ đêm, ánh đèn sáng chói gần như không thể có bóng tối ở nơi đây, mọi người xung quanh cũng chú ý đến cậu vì vẻ ngoài xinh đẹp như một thiên thần và trong hai cậu cũng quá đẹp đôi khi ở cạnh nhau.
Oa, đông dữ luôn đó ạ. " - Thiên Di đưa mắt nhìn xung quanh và cảm thấy bất ngờ.
" Nên là em đừng buông tay ra nhé, sẽ lạc nhau đấy. " #Hàng Dương
Thiên Di gật đầu, nơi đông người buông tay nhau ra thì sẽ lạc nhau, mà lạc nhau rồi thì biết đâu mà tìm, chỉ khi cả hai đều hướng về nhau luôn tìm kiếm nhau không một chút lơ lãng tâm trí mới có thể tìm thấy nhau khi cả hai chưa một chút thương tích nào.
Nơi đây có rất nhiều lời mời gọi hai bạn nhỏ mua đồ lưu niệm, Thiên Di đã va sự chú ý vào một chú gấu bông hình thỏ trắng, kí ức gợi nhớ đến chú thỏ bông gòn năm ấy.
" Anh ơi bạn thỏ kìa. " - Thiên Di lên tiếng, cậu chỉ tay về phía thỏ bông nhưng ánh mắt lại quay về Hàng Dương.
"Mua nhé? " - Hàng Dương cũng hiểu ý của Thiên Di mà nhẹ nhàng hỏi lại ý kiến của cậu cho chắc chắn rằng suy nghĩ của anh là đúng.
Vâng ạa! " - Thiên Di cười tươi, nụ cười của cậu còn chói hơn cả những ánh đèn xung quanh.
Một cái chỉ tay và một ánh mắt, chú thỏ gấu bông ấy đã thuộc về cậu, Thiên Di ôm bạn thỏ vào lòng kí niệm vui tươi ùa về tạm thời gạt đi những nỗi buồn trong lòng cậu.
Hàng Dương cũng cảm thấy an tâm khi nhìn vào nụ cười trên môi Thiên Di, một người cười nhưng có hai người vui,...À không, là ba người mới đúng ông chủ tiệm thú bông nữa.
Tiếng cười nói vui vẻ, ồn ào và đông đúc, đêm nay thật vui, hai bàn tay ấy vẫn nắm nhau không buông, không buông chỉ có nắm chặt hơn vì sợ lạc mất nhau.
Những bạn nữ đi ngang rồi lại đi ngược về chỉ vì phải chụp hình hai cậu, hai bạn nhỏ thật đẹp đôi khiến ai cũng phải để tâm đến, nhưng đẹp đôi đến mấy cũng phải cần hai chữ duyên phận.
Gió đêm nay vừa ấm vừa lạnh, người đêm nay liệu có phải là người của đêm mai và sau này hay không thật sự khó có thể nói trước.
Năm nay Thiên Di thi sớm vì nhà trường lên lịch trong tháng tới sẽ chỉnh trang lại trường vì sự cố ngoài ý muốn.
' Dạ vâng. " - Thiên Di gật đầu, đứa trẻ trong cậu nổi dậy khi nghe được 2 từ đi chơi.
Nói đi chơi, nhưng vẫn là đợi đến tối để đi phiên chợ đêm vừa mới mở cách đây không lâu, thời gian cứ thế mà nô đùa cho đến khi bầu trời chuyển nền đen với những vì sao lấp lánh trên cao.
Thiên Di bước ra khỏi nhà khi nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc của nhà Hàng Dương, luôn đưa đón cậu đi chơi. Vẫn là anh xuống xe mở cửa cho cậu, vẫn là sự ân cần của anh dành cho cậu như ngày nào.
Xe đã di chuyển về phía trước với dòng người lướt qua, họ cũng đi chơi vì nay là ngày cuối tuần, những ngọn đèn vàng, xanh, đỏ lấp lóe ở mọi nơi khi mùa thu đang dần rời đi để mùa đông kéo về. Ngọn gió lạnh mới thay vì gió mát mùa thu, Thiên Di nhìn xung quanh để quên đi những mảnh kí ức đau buồn kia, trả lại cho cậu sự yên bình ngây ngô vốn có thuở nào.
Đi đã lâu thì cũng đến được phiên chợ đêm, nơi người người đều đến để giảm đi muộn phiền, ăn chơi thỏa thích trong dòng người tấp nập, những món ngon vừa túi tiền và những cuộc vui thâu đêm.
Thiên Di và Hàng Dương nắm tay nhau trong con đường đông đảo của chợ đêm, ánh đèn sáng chói gần như không thể có bóng tối ở nơi đây, mọi người xung quanh cũng chú ý đến cậu vì vẻ ngoài xinh đẹp như một thiên thần và trong hai cậu cũng quá đẹp đôi khi ở cạnh nhau.
Oa, đông dữ luôn đó ạ. " - Thiên Di đưa mắt nhìn xung quanh và cảm thấy bất ngờ.
" Nên là em đừng buông tay ra nhé, sẽ lạc nhau đấy. " #Hàng Dương
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Di gật đầu, nơi đông người buông tay nhau ra thì sẽ lạc nhau, mà lạc nhau rồi thì biết đâu mà tìm, chỉ khi cả hai đều hướng về nhau luôn tìm kiếm nhau không một chút lơ lãng tâm trí mới có thể tìm thấy nhau khi cả hai chưa một chút thương tích nào.
Nơi đây có rất nhiều lời mời gọi hai bạn nhỏ mua đồ lưu niệm, Thiên Di đã va sự chú ý vào một chú gấu bông hình thỏ trắng, kí ức gợi nhớ đến chú thỏ bông gòn năm ấy.
" Anh ơi bạn thỏ kìa. " - Thiên Di lên tiếng, cậu chỉ tay về phía thỏ bông nhưng ánh mắt lại quay về Hàng Dương.
"Mua nhé? " - Hàng Dương cũng hiểu ý của Thiên Di mà nhẹ nhàng hỏi lại ý kiến của cậu cho chắc chắn rằng suy nghĩ của anh là đúng.
Vâng ạa! " - Thiên Di cười tươi, nụ cười của cậu còn chói hơn cả những ánh đèn xung quanh.
Một cái chỉ tay và một ánh mắt, chú thỏ gấu bông ấy đã thuộc về cậu, Thiên Di ôm bạn thỏ vào lòng kí niệm vui tươi ùa về tạm thời gạt đi những nỗi buồn trong lòng cậu.
Hàng Dương cũng cảm thấy an tâm khi nhìn vào nụ cười trên môi Thiên Di, một người cười nhưng có hai người vui,...À không, là ba người mới đúng ông chủ tiệm thú bông nữa.
Tiếng cười nói vui vẻ, ồn ào và đông đúc, đêm nay thật vui, hai bàn tay ấy vẫn nắm nhau không buông, không buông chỉ có nắm chặt hơn vì sợ lạc mất nhau.
Những bạn nữ đi ngang rồi lại đi ngược về chỉ vì phải chụp hình hai cậu, hai bạn nhỏ thật đẹp đôi khiến ai cũng phải để tâm đến, nhưng đẹp đôi đến mấy cũng phải cần hai chữ duyên phận.
Gió đêm nay vừa ấm vừa lạnh, người đêm nay liệu có phải là người của đêm mai và sau này hay không thật sự khó có thể nói trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro