Đã đến giờ quay...
2024-11-17 08:54:20
Trương Sậu chở Ngô Đồng về khu vực gần tháp trắng, nơi này đã cách khu dân cư đó rất xa.
Đậu xe ở sân chỗ tháp trắng xong, Trương Sậu cầm ống nhòm nhìn về phía bên kia, không thấy người ở hồ nước nữa.
Cánh bướm được gió nâng lên đã biến mất, Ngô Đồng quay về làm Ngô Đồng.
Cô kiểm tra tỉ mỉ máy ảnh của mình.
Trương Sậu bước tới: “Không hư chứ?”
Ngô Đồng xem hồi lâu, ngón tay sờ kỹ từng góc một.
“Không hư.”
Trương Sậu thấy tay phải cô đang run rẩy không ngừng.
Anh giữ cổ tay phải Ngô Đồng, ấn hai lần, Ngô Đồng cố chịu đau.
“Ban nãy đẩy gã, cô dùng nhiều sức quá.” Anh nói.
Ngô Đồng cười khẩy: “Vẫn chưa đủ.”
Trương Sậu ấn thêm hai lần, Ngô Đồng mắng anh: “Anh bớt ấn lại thì tôi không đau như thế đâu.”
Trương Sậu buông tay ra: “Không tổn thương đến xương, chắc bong gân thôi.”
Ngô Đồng cười nhạt: “Còn biết khám bệnh nữa cơ đấy?”
Trương Sậu cúi đầu, hai tay nắm cổ tay Ngô Đồng: “Biết một chút.”
Nói xong, anh bắt đầu từ từ xoa bóp kinh mạch ở cổ tay Ngô Đồng, nhưng lực nhẹ hơn hẳn vừa rồi.
Anh đã bao giờ chạm vào một bàn tay mịn màng nhường này đâu, tựa như không hề tồn tại xương, chỉ gồm một làn da và thịt mềm.
Ban đầu vẫn đau điếng, Ngô Đồng cúi đầu cắn răng chịu đựng.
Trương Sậu nhìn qua, thấy mũi cô đã lấm tấm mồ hôi trong suốt, đôi môi không mấy hồng hào đang mím chặt.
Trương Sậu nhẹ tay hơn nữa.
Sau đó, cơn đau ở cổ tay không tăng lên mà dần dần dịu xuống.
Ngô Đồng bắt đầu cảm nhận được đường nét trên bàn tay Trương Sậu.
Vài nơi trên tay anh hằn một lớp chai mỏng, không phải ở các vị trí người bình thường hay có. Giờ đây, khi anh nắm tay cô, xoa bóp cổ tay cô, đã tạo nên cảm giác ấm áp.
Anh là một người đàn ông rắn rỏi vững chãi.
Thời khắc này, Ngô Đồng đã nghĩ thế.
Trương Sậu xoa bóp một lát rồi thả tay Ngô Đồng ra, chuẩn bị quay về.
Ngô Đồng bỗng lên tiếng: “Tôi vẫn chưa muốn về.”
Trương Sậu ngước mắt nhìn cô.
Ngô Đồng nở nụ cười lạnh lẽo quen thuộc, cô rút tay lại, hỏi Trương Sậu: “Nếu dời bớt mấy bao cát cạnh hồ, mưa xuống, nước hồ sẽ tràn ra, đúng không?”
Trương Sậu nhìn cô chăm chú: “Ừ.”
Ngô Đồng cười: “Tôi muốn quay lại đó.”
Dứt lời, cô lấy thuốc lá từ trong túi Trương Sậu ra.
Trương Sậu nói: “Đây không phải lựa chọn lý trí.”
Ngô Đồng cầm bật lửa bằng tay phải, cô hơi gồng tay nhưng vẫn run lẩy bẩy.
Cô nhất quyết không đổi tay.
“Ồ?” Ngô Đồng không nhìn Trương Sậu, cười mỉa: “Có lẽ anh chưa hiểu rõ tôi rồi, kẻ điên như tôi thù dai nhất, lý trí chẳng đáng để tôi bận tâm.”
Điếu thuốc suýt bị cắn nát, Ngô Đồng vẫn không thể châm lửa.
Tay cô run bần bật.
Trương Sậu nắm tay cô, ngọn lửa bừng lên ngay lập tức.
Ngô Đồng ngước nhìn Trương Sậu.
“Tôi sẽ không ép nếu anh không muốn.”
Lời nói của cô hoàn toàn lạnh lẽo.
Hút hết điếu thuốc, Ngô Đồng lên xe Trương Sậu.
Nếu anh từ chối, cô vẫn có thể gọi Trần Đại Hà, không nhất thiết phải dựa vào anh.
Cả hai im lặng suốt quãng đường trở về thôn.
Ngô Đồng không về nhà mình, mà tới thẳng gõ cửa nhà Trần Đại Hà.
Chị Mai mở cửa.
“Cô Man, hai người về rồi.”
Ngô Đồng đáp một tiếng, định hỏi Trần Đại Hà đâu, nhưng Trương Sậu đã lên tiếng trước, hỏi chị Mai có ủng và găng tay bảo hộ không.
Chị Mai bảo có rồi lập tức vào nhà lấy đồ.
Ngô Đồng không nhìn Trương Sậu, lãnh đạm nói: “Tính tôi không thích ép ai, anh không muốn thì không cần theo tôi. Tôi sẽ không vì chuyện này mà không cho anh ở đây nữa. Tôi không nhỏ nhen như anh nghĩ.”
Trương Sậu đáp: “Tôi biết.”
Giọng anh còn lạnh nhạt hơn.
Ngô Đồng quay sang nhìn anh.
Chị Mai mang hai đôi ủng đi mưa và hai đôi găng tay ra.
Ngô Đồng xoay người lại: “Tôi không dùng loại ủng này, tôi lên tầng lấy giày của tôi.”
Cả hai ra khỏi sân nhà chị Mai, Trương Sậu nói: “Không phải hôm nay.”
Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Cô vừa mới trốn được mà dám vòng về, định đâm đầu vào chỗ chết?” Anh thờ ơ nhưng câu nói có thể khiến người ta nghẹn họng.
Ngô Đồng tưởng anh sợ, cô định trả lời thì Trương Sậu tiếp tục: “Nổi điên cũng phải xem nổi điên thế nào, chó cắn cô một phát, cô cắn trả sẽ bị nó cắn thêm một lần nữa, không xem như thắng.”
Ngô Đồng nhìn đăm đăm vào anh: “Vậy anh có kế hoạch gì?”
Trương Sậu mở cổng sân căn nhà hai tầng, hai người bước vào, anh đóng cổng.
“Quanh hồ lắp camera giám sát, cộng thêm ở đó đông người, khả năng cao chúng đang làm mấy việc bất hợp pháp.”
Ngô Đồng vô cảm: “Thì? Tôi phải chịu nhục mà không làm gì? Tôi đã nói rồi, gã dám đụng vào máy ảnh của tôi, tôi sẽ lấy mạng gã.”
“Trương Sậu.” Ngô Đồng gọi tên anh: “Anh biết tôi không sợ điều gì nhất không?”
Ngô Đồng cười khẩy, mặt đanh lại lạnh lẽo.
“Tôi không sợ cái chết nhất. Nhưng trước khi nhắm mắt, tôi sẽ không để kẻ làm tổn thương tôi sống thoải mái.”
Nói xong, cô quay gót vào nhà.
Cô nghe thấy Trương Sậu bảo: “Chờ thêm một trận mưa nữa, việc tràn nước hồ sẽ thành điều hợp lý công khai, camera cũng sẽ không thấy rõ.”
Ngô Đồng thoáng dừng bước.
“Tốt nhất nên đúng như lời anh nói.”
Dứt lời, cô nhấc chân vào trong.
Những ngày tiếp theo, thời tiết như cố tình chống đối Trương Sậu.
Ngoài một hôm mưa lất phất ra, mấy ngày còn lại hoàn toàn nắng đẹp.
Ngày nào Trương Sậu cũng dẫn Ngô Đồng ra ngoài chụp ảnh, khi trở về, anh sẽ dừng ở tháp trắng, cầm ống nhòm quan sát tình hình khu vực có người sống bên đó.
Sau vài ngày xem xét, Trương Sậu nhận thấy nhóm của chúng chưa đến mười lăm người, mỗi ngày khoảng năm sáu tên sẽ luân phiên xuất hiện ở kho.
Song, trận mưa bão mà Trương Sậu đang chờ đợi vẫn chưa tới, Ngô Đồng sắp mất hết kiên nhẫn.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, mai là ngày anh nói tháp trắng sẽ sập đúng không?”
Hoàng hôn, hai người về thôn sau khi chụp ảnh xong.
Trương Sậu gật đầu.
Ngô Đồng mỉm cười châm chọc: “Với thời tiết thế này, suốt đời tháp trắng sẽ không bao giờ sập nổi đâu.”
Trương Sậu không tức giận: “Cũng không phải chuyện xấu.” Thoạt trông anh vẫn bình thản.
“Nếu không sập, anh còn tìm được Ngô Đồng không?” Ngô Đồng liếc anh rồi bước vào nhà.
Trương Sậu trầm tư một lát: “Không biết.”
Ngô Đồng thực sự phải bật cười vì tức tối.
Nói thật, nhiều ngày qua cô đã đè nén cơn nóng giận vì chuyện lần trước, quá trình chờ đợi dài dằng dặc đã dần bào mòn lòng hiếu kỳ của cô.
Cô không phải người yêu thích thứ gì đó lâu dài, càng không phải người kiên nhẫn.
Sang ngày mai, cô sẽ không đợi nữa.
Cô sẽ “trả thù” theo cách của riêng mình.
Nếu Trương Sậu không tìm thấy Ngô Đồng, cũng không phải vấn đề của cô, cô sẽ ngủ với anh rồi đá văng anh.
Anh không phải người có thể mang tới kết quả cô muốn, cô tìm sai người rồi.
Buổi tối, Ngô Đồng lên tầng từ sớm.
Cô chiếu hình trong máy ảnh lên TV, nhìn từng bức mà nhiều ngày qua cô đã chụp.
Số lượng ít ỏi, chưa đầy mười tấm.
Ngô Đồng xem tới xem lui.
Đã một tuần cô không uống thuốc.
Khiến cô dễ thay đổi cảm xúc, khi cô bình tĩnh, tâm trạng vẫn tiếp tục sa sút.
Ngô Đồng biết rõ sức khỏe của mình.
Bao nhiêu năm trời, cô dựa vào thuốc để làm tê liệt cơ thể, duy trì sự sống của mình.
Nhưng từ khi trốn về từ Canada, cô hiểu cuộc đời mình đã tan tành.
Cô bắt đầu tiếp xúc với máy ảnh từ năm ba tuổi, mười tuổi đã tổ chức triển lãm ảnh tại Vancouver.
Ngô Đồng biết, bấy giờ cô dựa vào bố mẹ, nhưng chính cô cũng đã nỗ lực hết sức.
Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cô học chụp ảnh với Tiêu Ân - Chris, người đoạt giải Pulitzer sau này, đây là giải thưởng danh giá nhất trong giới nhiếp ảnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi ấy, Ngô Đồng quan tâm đến thế giới, quan tâm đến từng người, từng việc.
Hằng ngày cô sẽ cầm máy ảnh ra ngoài chụp hình. Tiêu Ân nói với cô, vào một ngày nào đó, cô cũng có thể trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng toàn cầu.
Trong phòng ngủ đã tắt đèn.
Song, mỗi một bức ảnh trên TV vẫn lấp lánh ánh sáng.
Ngô Đồng khép hàng mi.
Nhưng về sau, cô không đoái hoài tới bất kỳ điều gì nữa.
Cô chỉ quan tâm mình sẽ chết thế nào.
Nếu sống đã vô nghĩa, cô hy vọng chí ít bản thân cô có thể chọn cách chết.
Ban đêm cô vẫn mất ngủ như mọi khi.
Hai giờ sáng, Ngô Đồng bật đèn ngồi dậy.
Cô bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, khắp nơi đen kịt.
Thình lình, một tia chớp khổng lồ âm thầm chiếu sáng toàn bộ bầu trời. Ngô Đồng nhắm mắt, cố gắng xác nhận xem đấy có phải tia chớp thật không.
Khi cô mở mắt, cơn mưa rào bắt đầu kéo đến dữ dội.
Kể từ khi hiện tượng El Nino xảy ra, cô chưa bao giờ cảm nhận được trận mưa nào lớn như vậy.
Sấm chớp vang ầm trời, hết đợt này đến đợt khác.
Cô mở cửa sổ ra, thứ gì đó cứng cứng đập vào chân Ngô Đồng.
Là mưa đá.
Luồng gió lạnh vây quanh Ngô Đồng, cơn mưa gấp gáp chừng như muốn rửa sạch ban công nhà cô.
Mái hiên dưới sân phát ra tiếng ầm ầm lớn. Trời như muốn xả xuống hết lượng nước trong suốt mấy ngày không mưa vừa qua.
Ngày mai tháp trắng sẽ sập sao?
Nhịp tim Ngô Đồng bất chợt đập nhanh hơn.
Gần như cùng lúc đó, ở cửa phòng ngủ vang lên tiếng động.
Ngô Đồng thoáng im lặng, xoay người đến mở cửa.
“Ra ngoài thôi.” Trương Sậu nói.
Đêm mưa xối xả, sấm sét vang dội, trời đổ mưa đá.
Ngô Đồng không đắn đo một giây nào.
“Tôi thay đồ đã.” Cô nói rồi đến cạnh tủ quần áo.
Cô hoàn toàn không quan tâm đến việc Trương Sậu có đứng ở cửa không, cũng không bảo anh ra ngoài đóng cửa.
Ngô Đồng đưa lưng về phía cửa, cởi đồ ngủ ra, hơi cúi người để lấy quần áo.
Trước người cô họa nên một đường cong hấp dẫn.
Trương Sậu dời mắt sang nơi khác.
Ngô Đồng chọn quần bò sẫm màu cô ít mặc và áo khoác nâu.
Cô cầm đôi boot da cổ cao bước đến chỗ Trương Sậu.
Trương Sậu nhìn cô: “Không phải đôi này.”
Ngô Đồng hơi ngạc nhiên.
“Kiểu dáng tương tự nhưng cô lấy nhầm rồi.” Trương Sậu nói thêm.
Ngô Đồng giữ nguyên vẻ mặt, quay người về lấy đôi giày đúng.
Cô đến phía trước Trương Sậu.
Trương Sậu nhận ra khi cô mặc quần, trông cô cũng đẹp không kém.
Hai người lặng lẽ rời khỏi nhà.
Dưới đêm mưa gió bão bùng, tiếng động cơ mô tô trở nên nhỏ nhoi. Khi băng qua thôn, Trương Sậu không bật đèn.
Cả hai mỗi người mặc một chiếc áo mưa màu xanh lam đậm, từng hòn đá cỡ nắm tay rơi xuống mũ bảo hiểm và áo mưa, phát ra âm thanh nặng nề ngắn ngủi.
Áp suất không khí thấp đến mức khiến người ta khó thở, làn mưa dày đặc tạt vào mặt kính trong suốt, Ngô Đồng nhắm mắt.
Cô nhớ mùi của gã đầu trọc, khi đẩy ngã gã, cô đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc của tội ác.
Năm xưa, Ngô Hằng từng hẹn hò với một sao nữ người Hoa ở Canada, Ngô Đồng gặp mấy lần, không ưa lắm.
Sau đó, Ngô Hằng chuyển ra ngoài sống, anh ta mua một căn biệt thự ở Vancouver.
Một lần nọ, Ngô Đồng tới tìm anh ta mà không báo trước.
Ngô Hằng mở cửa, ánh mắt anh ta trống rỗng, đồng tử gần như dại ra.
Như hôm gặp tai nạn xe.
Anh ta dùng thuốc quá liều, khắp người bốc mùi hôi thối của tội ác.
Lưng Ngô Đồng bắt đầu nhói đau.
Cô ôm chặt Trương Sậu, đẩy lớp kính trong suốt của mũ bảo hiểm lên.
“Còn bao lâu nữa?”
Trương Sậu không ngoảnh lại: “Đường khó chạy lắm.”
Ngô Đồng không hỏi thêm câu nào khác, cô ôm chặt Trương Sậu.
Dưới màn đêm, cô nghĩ, mình không còn là một bóng ma đơn độc vất vưởng nữa.
Xe gặp khó khăn khi di chuyển trong cơn mưa đá dữ dội, còn con đường bị hư hỏng gần hết. Lúc hai người sắp đến tháp trắng, con đường tiếp theo đã hoàn toàn biến mất.
“Nếu cô muốn thì chỉ còn cách cuốc bộ.” Trương Sậu tháo mũ bảo hiểm.
Ngô Đồng không nói gì, xuống xe.
“Phải đi rất xa.” Anh nói.
Ngô Đồng tháo mũ bảo hiểm: “Anh kéo tôi.”
Một tia sét xé toạc bầu trời, toàn bộ thế gian sáng bừng trong một khoảnh khắc.
Trương Sậu xách túi bên tay trái, để rảnh tay phải của mình.
Ngô Đồng không cầm bàn tay anh, cô nắm lấy cánh tay săn chắc của anh.
Cô giẫm bàn chân xuống mặt đất ướt nhẹp lầy lội, Trương Sậu dẫn đường đằng trước, cất từng bước đưa cô về phía hồ nước ở hướng Tây.
Mưa vẫn trút xuống không ngừng.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua như thể bầu trời đang sập xuống.
Mức độ lớn nhất của cơn mưa rào trước đó, giờ đây chỉ dừng ở cỡ trung bình của trận mưa liên miên không ngớt này. Chỉ sau vài phút lội bộ, Ngô Đồng đã ướt sũng.
Nhưng cô chưa từng ngừng bước, luôn theo sau Trương Sậu.
Đêm khuya, mưa rơi xuống áo mưa vang lên âm thanh trầm đục lộp độp. Đôi ủng liên tục lún vào bùn lầy, rồi lại được kéo mạnh lên. Tiếng thở dốc trở nên nặng nề rõ rệt hơn.
Khắp nơi mịt mù, giờ khắc này đây, chỉ mỗi bàn tay ôm cánh tay của anh là rõ nét.
Cô chắc chắn anh đang ở bên cô, chắc chắn cô và anh đang đồng hành cùng nhau.
Đến gần hồ, Trương Sậu nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng.
Nhưng bầu trời vẫn đen đặc như đêm khuya.
Trương Sậu quan sát kỹ lưỡng từng ngọn cây xung quanh, xác nhận tổng cộng bốn chỗ gắn camera giám sát.
Anh kéo tay Ngô Đồng, cẩn thận tránh các khu vực bị giám sát, cuối cùng tới một góc hồ.
Mưa vẫn nặng hạt, giữa màn đêm âm u, khó lòng nhìn rõ cảnh vật.
Ngô Đồng va vào lưng Trương Sậu khi anh đột ngột dừng bước.
Sau một quãng đường lội bộ dài, lần đầu tiên cô mở to mắt.
Thế giới trong mắt cô vẫn mờ nhòe, cô hỏi Trương Sậu tại sao lại dừng.
“Đến rồi.” Anh nói.
Ngô Đồng buông tay ra.
Nhưng Trương Sậu bảo: “Không cần nữa.”
“Ý anh là? Anh sợ hãi và đổi ý vào lúc này?”
Nước mưa vẫn gột rửa mặt Ngô Đồng, cô lấy túi của Trương Sậu.
“Đưa tôi găng tay.”
Trương Sậu giữ chặt cổ tay Ngô Đồng.
“Tôi đã nói không cần nữa.”
Dứt lời, anh dẫn Ngô Đồng qua gần rìa hồ.
Đường cực kỳ khó đi, không phải kiểu lầy lội mà là bước nào cũng giẫm trúng vũng nước. Sau đó, Ngô Đồng nhanh chóng phát hiện có nước chảy qua bắp chân mình.
“Hồ nước đã…” Cô nhìn Trương Sậu.
“Tràn rồi.” Trương Sậu chỉ vào chỗ vẫn còn chất đầy bao cát mấy hôm trước: “Toàn bộ bao cát đã trượt xuống hết. Mưa tới quá đột ngột, còn vào đêm hôm khuya khoắt, người bình thường sẽ không phản ứng kịp.”
Trương Sậu dứt lời, Ngô Đồng bỗng bật cười. Cô bắt lấy mấy từ then chốt - “người bình thường” trong câu anh vừa nói.
Trương Sậu nhìn cô.
Ngô Đồng: “Phản ứng của anh nhanh phết, tôi còn chưa xuống tầng tìm anh, anh đã tìm tới tận cửa rồi.”
Trương Sậu biết, cô mắng anh là người không bình thường nhất.
Nhưng giữa đêm mưa giông bão, anh không hề xuất phát một mình.
Cô mắng anh, cũng đang mắng bản thân cô đúng không?
Họ là đồng lõa.
Cảm xúc trong lòng Trương Sậu đang biến chuyển đầy kỳ diệu.
Còn tâm trạng Ngô Đồng khá tốt, không cần cô ra tay, ông trời đã tự sắp xếp.
“Nước trong hồ có thể ngập đến đâu?” Ngô Đồng hỏi.
“Diện tích của hồ không lớn, dù ngập hết cũng không sâu lắm.” Anh trả lời thâm thúy, Ngô Đồng biết, ý anh là không ngập chết người được.
“Tôi muốn biết bây giờ mực nước này có ngập đến kho không?” Cô hỏi tiếp.
Trương Sậu lấy ống nhòm ra, quan sát khu vực đất trồng trọt và nhà cửa cách đó không xa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trời tối om, cộng thêm đêm mưa to không trăng.
Trương Sậu chỉ đành cố gắng nhìn vào giây phút chớp xẹt qua.
“Bên kia vẫn chưa thấy ai đến đây chống nước tràn, chứng tỏ nước vẫn chưa ngập vào nhà, nhưng khu đất trồng thì khó nói lắm.”
Ngô Đồng nhìn chằm chặp vào nơi xa đen kịt kia.
Trương Sậu hạ ống nhòm xuống, nhìn qua cô.
“Không nên ở đây lâu.”
Ngô Đồng gật đầu.
“Về chỗ tháp trắng đợi thôi.”
Trương Sậu thoáng trầm tư: “Được.”
Hai người vòng về, cũng giống lúc đến, họ men theo con đường tránh camera giám sát gần đó.
Đường về khó di chuyển hơn lúc đi, có lẽ vì phải leo lên núi.
Trương Sậu hỏi cô muốn nghỉ không.
Ngô Đồng đã kiệt sức, nhưng miệng vẫn không tha cho ai, cô cười: “Tôi không làm ở đây đâu.”
Trương Sậu không nhiều lời nữa, chỉ trở tay nắm chặt cánh tay Ngô Đồng.
Áo mưa đã mất tác dụng từ lâu, mặc vào chỉ khiến cơ thể nặng nề hơn. Ngô Đồng cởi áo mưa ướt sũng ra, tiếp tục cất bước trong rừng.
Sau một quãng đường dài cuốc bộ, cuối cùng hai người đã trở về tháp trắng.
Trên nền sân bê tông cứng cáp, tháp trắng vẫn đứng vững.
Trương Sậu buông tay cô, đến lan can kiểm tra tình hình khu vực có người bên kia.
Ngô Đồng tìm một chỗ có thể dựa vào, nặng nề ngồi xuống.
Cô gần như ngã gục, toàn bộ sức lực đã tiêu hao hết. Ngoài tiếng mưa rơi như trút nước xen lẫn âm thanh gió núi rít gào, cô còn nghe thấy tiếng ù ù sắc bén vang lên liên tục trong hai tai mình.
Trên trời lóe lên ánh chớp, trước mắt cũng vậy.
Ngô Đồng khép hàng mi.
Giữa cơn quay cuồng, cô nghe thấy có người thì thầm bên tai: “Dậy thôi, ăn ít gì đó trước đã.”
Ngô Đồng khó khăn mở mắt: “Tình hình dưới đó thế nào?”
“Không thấy động tĩnh gì.” Trương Sậu đáp, đồng thời lấy một miếng sandwich ra.
Ngô Đồng chê: “Anh thích nhét đồ ăn vào túi thật đấy.”
“Cô ăn gì đó đi.”
“Tôi không ăn, kiệt sức rồi.” Ngô Đồng đẩy tay Trương Sậu ra.
Trương Sậu im lặng một chốc, không ép cô.
Anh đã cất một cây dù to trong túi, lúc này rất hữu ích. Anh bung dù che cho Ngô Đồng.
“Giơ chân lên.” Anh nói.
Ngô Đồng nhấc chân, Trương Sậu kê cán dù dưới chân cô.
Trời bắt đầu sáng dần, như tia sáng xuyên qua lớp sơn xanh đậm màu, giữa tranh sáng tranh tối khung cảnh loang lổ hỗn độn.
Trương Sậu nhìn xuống dưới từ tháp trắng, thấy một người chạy vội về phía kho hàng.
Kế đó, người nọ nhanh chân lao ra ngoài.
Anh nghĩ, nước ngập đến kho rồi.
Trương Sậu lấy điện thoại ra, đã bảy rưỡi.
Anh quay đầu nhìn tòa tháp trắng cao lớn, dưới tháp, Ngô Đồng được che chắn hoàn toàn nhờ vào cây dù đen.
Trương Sậu tiếp tục chăm chú quan sát khu vực kho hàng. Tầm hai mươi phút sau, đột nhiên anh nghe thấy tiếng Ngô Đồng gọi:
“Trương Sậu.”
Trương Sậu ngoảnh lại, cây dù đen bị đẩy sang một bên, mưa rơi xuống người Ngô Đồng lần nữa.
Gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng giữa sắc trời lờ mờ.
“Tôi nghe thấy tiếng xe máy.” Ngô Đồng đứng lên.
Cô vừa đứng dậy đã suýt ngã, Trương Sậu bước nhanh qua đỡ lấy cô.
Ngô Đồng lặp lại: “Tôi nghe thấy tiếng xe máy.”
Anh biết thính lực của cô nhạy bén cỡ nào.
Trương Sậu bảo cô dựa vào tháp trắng, còn mình nhanh chóng lấy ống nhòm nhìn xuống rừng cây phía dưới.
Khá nhiều người đang chuyển đồ tại kho hàng, nhưng anh đã bỏ sót đám bồ câu trắng bay lên liên tục trong khu rừng tối đen.
Có kẻ đang đến tháp trắng.
Bấy giờ Trương Sậu mới phát hiện, từ tháp trắng tới khu vực có người ở bên kia vẫn còn một con đường nhanh hơn đơn giản hơn. Nhưng con đường đó đã bị người ta che giấu nhờ vào rừng cây rậm rạp, khiến anh không nhận ra.
Lúc này người tới, chắc chắn là đồng bọn của lũ kia.
Trương Sậu nhanh chóng cất ống nhòm, bế Ngô Đồng lên xe, rồi anh leo lên mô tô khởi động.
Tiếng nổ máy ầm ầm vang vọng, Trương Sậu nghe thấy âm thanh lên cò súng từ đằng sau.
Nước mưa lạnh lẽo đổ xuống người họ, gió không còn thổi bay quần áo. Toàn bộ vạn vật, dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc này.
“Chết tiệt, ông trời có mắt.”
Ngô Đồng nhận ra giọng nói đó.
Hiện giờ, hai người đang đưa lưng về phía tháp trắng, đưa lưng về phía giọng nói đó.
Trương Sậu biết, nếu anh rồ ga, viên đạn sẽ bắn vào họ.
“Ông trời có mắt, để ông đây gặp được hai kẻ khốn kiếp khi đang trên đường về thôn tìm người giúp đỡ. Lần trước ở bên hồ, lần này ở tháp trắng, con mẹ nó còn dám nói mình đến du lịch? Con mẹ nó ai đi chơi trong mưa to gió lớn thế này chứ!”
Trương Sậu từ từ quay đầu nhìn.
Anh di chuyển chầm chậm, dưới trận mưa tầm tã, gần như không thể nhận ra quá trình chuyển động của anh.
Gã đầu trọc đứng trên con đường dẫn sang khu vực sân nền tháp trắng.
Giữa họ chỉ cách một khoảng sân nền nhỏ, Trương Sậu tin chắc, nếu gã nổ súng, viên đạn sẽ khó bắn trượt.
“Bây giờ đệt mẹ tao hết sức nghi ngờ, có phải chính tụi bây đã phá hoại bao cát ở bờ hồ không?” Gã cầm súng, từ từ tiếp cận: “Rõ ràng khi đó chất bao rất vững chắc, sao lại có thể mới đổ mưa mà đã tràn ra rồi ngập vào kho hàng được!”
Ngô Đồng cảm nhận được giọng nói ngày càng gần.
Tiếng bước chân không còn bị lún bùn, càng trở nên ngắn và rõ hơn.
Gã đã lên đến nền bê tông, chỉ cách họ ba bốn chục mét.
“Nếu tôi rồ ga, cô sẽ ngã xuống đất. Cô nhớ ôm chặt tôi.” Giữa cơn mưa, giọng Trương Sậu truyền đến.
“Ngày hôm nay ông đây sẽ tính cả nợ mới lẫn nợ cũ với tụi bây!” Giọng gã ngày một gần hơn.
Một tia sét xé toạc bầu trời.
Trương Sậu thấp giọng đếm: “Ba, hai…”
Bỗng dưng, anh phát hiện điện thoại trong túi đang rung dữ dội.
Ngô Đồng cười khẽ.
“Đến giờ quay xổ số rồi.” Cô nói.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn tháp trắng.
Gã trọc siết chặt súng, cũng nghi ngờ ngước mắt lên.
Dường như trời chỉ bất chợt sáng lên trong chớp nhoáng, mỗi giọt mưa rơi xuống trở thành từng mũi tên sắc nhọn phóng vùn vụt.
Ý của vé số là... không xuất hiện bất cứ dấu hiệu gì, không hề báo trước.
Đá vỡ đất nát, kinh thiên động địa.
Tòa tháp trắng khổng lồ sừng sững sập xuống ngay khoảnh khắc ấy.
Ngọn núi màu đen phủ xuống mặt đất một vùng mịt mùng như bầu trời sụp đổ.
So với tiến về phía trước, lùi bước sẽ rời khỏi nền tháp trắng nhanh hơn.
Gã đầu trọc hoảng loạn gào thét bỏ chạy.
Ngô Đồng khẽ nói: “Một.”
Ngay tức khắc, con mô tô của Trương Sậu phóng như bay về phía trước.
Đằng sau vang lên âm thanh vang dội kéo dài, mang tính hủy diệt.
Vào giờ phút này, bao mệt mỏi vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, Ngô Đồng cười rũ rượi không thể kiểm soát, khắp người run bần bật. Cô sáng bừng mắt nhìn ra sau, rồi quay đầu nhìn về trước.
Tựa như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Trời bắt đầu sáng dần, cả hai không hề đội mũ bảo hiểm, nhưng Trương Sậu vẫn không giảm tốc độ.
Ngô Đồng ôm chặt Trương Sậu, tim cô đập nhanh đập mạnh.
Tám giờ mười lăm phút, chuông báo thức cô đặt reo vang.
Tấm vé số của Trương Sậu trúng thưởng một lần nữa.
Cô không chọn sai người.
Trương Sậu đích thị là người cô hằng tìm kiếm.
Người có thể trao cho cô một cái chết hoành tráng, người mà định mệnh đã an bài đến kết liễu mạng cô.
Máu của Ngô Đồng sôi sục trong khoảnh khắc ấy.
Cô chắc chắn Trương Sậu sẽ tìm thấy Ngô Đồng.
Anh sẽ giết cô chăng?
Anh sẽ làm thế thôi.
Ngay từ đầu, anh đã kiên định với mục tiêu này.
Đậu xe ở sân chỗ tháp trắng xong, Trương Sậu cầm ống nhòm nhìn về phía bên kia, không thấy người ở hồ nước nữa.
Cánh bướm được gió nâng lên đã biến mất, Ngô Đồng quay về làm Ngô Đồng.
Cô kiểm tra tỉ mỉ máy ảnh của mình.
Trương Sậu bước tới: “Không hư chứ?”
Ngô Đồng xem hồi lâu, ngón tay sờ kỹ từng góc một.
“Không hư.”
Trương Sậu thấy tay phải cô đang run rẩy không ngừng.
Anh giữ cổ tay phải Ngô Đồng, ấn hai lần, Ngô Đồng cố chịu đau.
“Ban nãy đẩy gã, cô dùng nhiều sức quá.” Anh nói.
Ngô Đồng cười khẩy: “Vẫn chưa đủ.”
Trương Sậu ấn thêm hai lần, Ngô Đồng mắng anh: “Anh bớt ấn lại thì tôi không đau như thế đâu.”
Trương Sậu buông tay ra: “Không tổn thương đến xương, chắc bong gân thôi.”
Ngô Đồng cười nhạt: “Còn biết khám bệnh nữa cơ đấy?”
Trương Sậu cúi đầu, hai tay nắm cổ tay Ngô Đồng: “Biết một chút.”
Nói xong, anh bắt đầu từ từ xoa bóp kinh mạch ở cổ tay Ngô Đồng, nhưng lực nhẹ hơn hẳn vừa rồi.
Anh đã bao giờ chạm vào một bàn tay mịn màng nhường này đâu, tựa như không hề tồn tại xương, chỉ gồm một làn da và thịt mềm.
Ban đầu vẫn đau điếng, Ngô Đồng cúi đầu cắn răng chịu đựng.
Trương Sậu nhìn qua, thấy mũi cô đã lấm tấm mồ hôi trong suốt, đôi môi không mấy hồng hào đang mím chặt.
Trương Sậu nhẹ tay hơn nữa.
Sau đó, cơn đau ở cổ tay không tăng lên mà dần dần dịu xuống.
Ngô Đồng bắt đầu cảm nhận được đường nét trên bàn tay Trương Sậu.
Vài nơi trên tay anh hằn một lớp chai mỏng, không phải ở các vị trí người bình thường hay có. Giờ đây, khi anh nắm tay cô, xoa bóp cổ tay cô, đã tạo nên cảm giác ấm áp.
Anh là một người đàn ông rắn rỏi vững chãi.
Thời khắc này, Ngô Đồng đã nghĩ thế.
Trương Sậu xoa bóp một lát rồi thả tay Ngô Đồng ra, chuẩn bị quay về.
Ngô Đồng bỗng lên tiếng: “Tôi vẫn chưa muốn về.”
Trương Sậu ngước mắt nhìn cô.
Ngô Đồng nở nụ cười lạnh lẽo quen thuộc, cô rút tay lại, hỏi Trương Sậu: “Nếu dời bớt mấy bao cát cạnh hồ, mưa xuống, nước hồ sẽ tràn ra, đúng không?”
Trương Sậu nhìn cô chăm chú: “Ừ.”
Ngô Đồng cười: “Tôi muốn quay lại đó.”
Dứt lời, cô lấy thuốc lá từ trong túi Trương Sậu ra.
Trương Sậu nói: “Đây không phải lựa chọn lý trí.”
Ngô Đồng cầm bật lửa bằng tay phải, cô hơi gồng tay nhưng vẫn run lẩy bẩy.
Cô nhất quyết không đổi tay.
“Ồ?” Ngô Đồng không nhìn Trương Sậu, cười mỉa: “Có lẽ anh chưa hiểu rõ tôi rồi, kẻ điên như tôi thù dai nhất, lý trí chẳng đáng để tôi bận tâm.”
Điếu thuốc suýt bị cắn nát, Ngô Đồng vẫn không thể châm lửa.
Tay cô run bần bật.
Trương Sậu nắm tay cô, ngọn lửa bừng lên ngay lập tức.
Ngô Đồng ngước nhìn Trương Sậu.
“Tôi sẽ không ép nếu anh không muốn.”
Lời nói của cô hoàn toàn lạnh lẽo.
Hút hết điếu thuốc, Ngô Đồng lên xe Trương Sậu.
Nếu anh từ chối, cô vẫn có thể gọi Trần Đại Hà, không nhất thiết phải dựa vào anh.
Cả hai im lặng suốt quãng đường trở về thôn.
Ngô Đồng không về nhà mình, mà tới thẳng gõ cửa nhà Trần Đại Hà.
Chị Mai mở cửa.
“Cô Man, hai người về rồi.”
Ngô Đồng đáp một tiếng, định hỏi Trần Đại Hà đâu, nhưng Trương Sậu đã lên tiếng trước, hỏi chị Mai có ủng và găng tay bảo hộ không.
Chị Mai bảo có rồi lập tức vào nhà lấy đồ.
Ngô Đồng không nhìn Trương Sậu, lãnh đạm nói: “Tính tôi không thích ép ai, anh không muốn thì không cần theo tôi. Tôi sẽ không vì chuyện này mà không cho anh ở đây nữa. Tôi không nhỏ nhen như anh nghĩ.”
Trương Sậu đáp: “Tôi biết.”
Giọng anh còn lạnh nhạt hơn.
Ngô Đồng quay sang nhìn anh.
Chị Mai mang hai đôi ủng đi mưa và hai đôi găng tay ra.
Ngô Đồng xoay người lại: “Tôi không dùng loại ủng này, tôi lên tầng lấy giày của tôi.”
Cả hai ra khỏi sân nhà chị Mai, Trương Sậu nói: “Không phải hôm nay.”
Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Cô vừa mới trốn được mà dám vòng về, định đâm đầu vào chỗ chết?” Anh thờ ơ nhưng câu nói có thể khiến người ta nghẹn họng.
Ngô Đồng tưởng anh sợ, cô định trả lời thì Trương Sậu tiếp tục: “Nổi điên cũng phải xem nổi điên thế nào, chó cắn cô một phát, cô cắn trả sẽ bị nó cắn thêm một lần nữa, không xem như thắng.”
Ngô Đồng nhìn đăm đăm vào anh: “Vậy anh có kế hoạch gì?”
Trương Sậu mở cổng sân căn nhà hai tầng, hai người bước vào, anh đóng cổng.
“Quanh hồ lắp camera giám sát, cộng thêm ở đó đông người, khả năng cao chúng đang làm mấy việc bất hợp pháp.”
Ngô Đồng vô cảm: “Thì? Tôi phải chịu nhục mà không làm gì? Tôi đã nói rồi, gã dám đụng vào máy ảnh của tôi, tôi sẽ lấy mạng gã.”
“Trương Sậu.” Ngô Đồng gọi tên anh: “Anh biết tôi không sợ điều gì nhất không?”
Ngô Đồng cười khẩy, mặt đanh lại lạnh lẽo.
“Tôi không sợ cái chết nhất. Nhưng trước khi nhắm mắt, tôi sẽ không để kẻ làm tổn thương tôi sống thoải mái.”
Nói xong, cô quay gót vào nhà.
Cô nghe thấy Trương Sậu bảo: “Chờ thêm một trận mưa nữa, việc tràn nước hồ sẽ thành điều hợp lý công khai, camera cũng sẽ không thấy rõ.”
Ngô Đồng thoáng dừng bước.
“Tốt nhất nên đúng như lời anh nói.”
Dứt lời, cô nhấc chân vào trong.
Những ngày tiếp theo, thời tiết như cố tình chống đối Trương Sậu.
Ngoài một hôm mưa lất phất ra, mấy ngày còn lại hoàn toàn nắng đẹp.
Ngày nào Trương Sậu cũng dẫn Ngô Đồng ra ngoài chụp ảnh, khi trở về, anh sẽ dừng ở tháp trắng, cầm ống nhòm quan sát tình hình khu vực có người sống bên đó.
Sau vài ngày xem xét, Trương Sậu nhận thấy nhóm của chúng chưa đến mười lăm người, mỗi ngày khoảng năm sáu tên sẽ luân phiên xuất hiện ở kho.
Song, trận mưa bão mà Trương Sậu đang chờ đợi vẫn chưa tới, Ngô Đồng sắp mất hết kiên nhẫn.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, mai là ngày anh nói tháp trắng sẽ sập đúng không?”
Hoàng hôn, hai người về thôn sau khi chụp ảnh xong.
Trương Sậu gật đầu.
Ngô Đồng mỉm cười châm chọc: “Với thời tiết thế này, suốt đời tháp trắng sẽ không bao giờ sập nổi đâu.”
Trương Sậu không tức giận: “Cũng không phải chuyện xấu.” Thoạt trông anh vẫn bình thản.
“Nếu không sập, anh còn tìm được Ngô Đồng không?” Ngô Đồng liếc anh rồi bước vào nhà.
Trương Sậu trầm tư một lát: “Không biết.”
Ngô Đồng thực sự phải bật cười vì tức tối.
Nói thật, nhiều ngày qua cô đã đè nén cơn nóng giận vì chuyện lần trước, quá trình chờ đợi dài dằng dặc đã dần bào mòn lòng hiếu kỳ của cô.
Cô không phải người yêu thích thứ gì đó lâu dài, càng không phải người kiên nhẫn.
Sang ngày mai, cô sẽ không đợi nữa.
Cô sẽ “trả thù” theo cách của riêng mình.
Nếu Trương Sậu không tìm thấy Ngô Đồng, cũng không phải vấn đề của cô, cô sẽ ngủ với anh rồi đá văng anh.
Anh không phải người có thể mang tới kết quả cô muốn, cô tìm sai người rồi.
Buổi tối, Ngô Đồng lên tầng từ sớm.
Cô chiếu hình trong máy ảnh lên TV, nhìn từng bức mà nhiều ngày qua cô đã chụp.
Số lượng ít ỏi, chưa đầy mười tấm.
Ngô Đồng xem tới xem lui.
Đã một tuần cô không uống thuốc.
Khiến cô dễ thay đổi cảm xúc, khi cô bình tĩnh, tâm trạng vẫn tiếp tục sa sút.
Ngô Đồng biết rõ sức khỏe của mình.
Bao nhiêu năm trời, cô dựa vào thuốc để làm tê liệt cơ thể, duy trì sự sống của mình.
Nhưng từ khi trốn về từ Canada, cô hiểu cuộc đời mình đã tan tành.
Cô bắt đầu tiếp xúc với máy ảnh từ năm ba tuổi, mười tuổi đã tổ chức triển lãm ảnh tại Vancouver.
Ngô Đồng biết, bấy giờ cô dựa vào bố mẹ, nhưng chính cô cũng đã nỗ lực hết sức.
Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cô học chụp ảnh với Tiêu Ân - Chris, người đoạt giải Pulitzer sau này, đây là giải thưởng danh giá nhất trong giới nhiếp ảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi ấy, Ngô Đồng quan tâm đến thế giới, quan tâm đến từng người, từng việc.
Hằng ngày cô sẽ cầm máy ảnh ra ngoài chụp hình. Tiêu Ân nói với cô, vào một ngày nào đó, cô cũng có thể trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng toàn cầu.
Trong phòng ngủ đã tắt đèn.
Song, mỗi một bức ảnh trên TV vẫn lấp lánh ánh sáng.
Ngô Đồng khép hàng mi.
Nhưng về sau, cô không đoái hoài tới bất kỳ điều gì nữa.
Cô chỉ quan tâm mình sẽ chết thế nào.
Nếu sống đã vô nghĩa, cô hy vọng chí ít bản thân cô có thể chọn cách chết.
Ban đêm cô vẫn mất ngủ như mọi khi.
Hai giờ sáng, Ngô Đồng bật đèn ngồi dậy.
Cô bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, khắp nơi đen kịt.
Thình lình, một tia chớp khổng lồ âm thầm chiếu sáng toàn bộ bầu trời. Ngô Đồng nhắm mắt, cố gắng xác nhận xem đấy có phải tia chớp thật không.
Khi cô mở mắt, cơn mưa rào bắt đầu kéo đến dữ dội.
Kể từ khi hiện tượng El Nino xảy ra, cô chưa bao giờ cảm nhận được trận mưa nào lớn như vậy.
Sấm chớp vang ầm trời, hết đợt này đến đợt khác.
Cô mở cửa sổ ra, thứ gì đó cứng cứng đập vào chân Ngô Đồng.
Là mưa đá.
Luồng gió lạnh vây quanh Ngô Đồng, cơn mưa gấp gáp chừng như muốn rửa sạch ban công nhà cô.
Mái hiên dưới sân phát ra tiếng ầm ầm lớn. Trời như muốn xả xuống hết lượng nước trong suốt mấy ngày không mưa vừa qua.
Ngày mai tháp trắng sẽ sập sao?
Nhịp tim Ngô Đồng bất chợt đập nhanh hơn.
Gần như cùng lúc đó, ở cửa phòng ngủ vang lên tiếng động.
Ngô Đồng thoáng im lặng, xoay người đến mở cửa.
“Ra ngoài thôi.” Trương Sậu nói.
Đêm mưa xối xả, sấm sét vang dội, trời đổ mưa đá.
Ngô Đồng không đắn đo một giây nào.
“Tôi thay đồ đã.” Cô nói rồi đến cạnh tủ quần áo.
Cô hoàn toàn không quan tâm đến việc Trương Sậu có đứng ở cửa không, cũng không bảo anh ra ngoài đóng cửa.
Ngô Đồng đưa lưng về phía cửa, cởi đồ ngủ ra, hơi cúi người để lấy quần áo.
Trước người cô họa nên một đường cong hấp dẫn.
Trương Sậu dời mắt sang nơi khác.
Ngô Đồng chọn quần bò sẫm màu cô ít mặc và áo khoác nâu.
Cô cầm đôi boot da cổ cao bước đến chỗ Trương Sậu.
Trương Sậu nhìn cô: “Không phải đôi này.”
Ngô Đồng hơi ngạc nhiên.
“Kiểu dáng tương tự nhưng cô lấy nhầm rồi.” Trương Sậu nói thêm.
Ngô Đồng giữ nguyên vẻ mặt, quay người về lấy đôi giày đúng.
Cô đến phía trước Trương Sậu.
Trương Sậu nhận ra khi cô mặc quần, trông cô cũng đẹp không kém.
Hai người lặng lẽ rời khỏi nhà.
Dưới đêm mưa gió bão bùng, tiếng động cơ mô tô trở nên nhỏ nhoi. Khi băng qua thôn, Trương Sậu không bật đèn.
Cả hai mỗi người mặc một chiếc áo mưa màu xanh lam đậm, từng hòn đá cỡ nắm tay rơi xuống mũ bảo hiểm và áo mưa, phát ra âm thanh nặng nề ngắn ngủi.
Áp suất không khí thấp đến mức khiến người ta khó thở, làn mưa dày đặc tạt vào mặt kính trong suốt, Ngô Đồng nhắm mắt.
Cô nhớ mùi của gã đầu trọc, khi đẩy ngã gã, cô đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc của tội ác.
Năm xưa, Ngô Hằng từng hẹn hò với một sao nữ người Hoa ở Canada, Ngô Đồng gặp mấy lần, không ưa lắm.
Sau đó, Ngô Hằng chuyển ra ngoài sống, anh ta mua một căn biệt thự ở Vancouver.
Một lần nọ, Ngô Đồng tới tìm anh ta mà không báo trước.
Ngô Hằng mở cửa, ánh mắt anh ta trống rỗng, đồng tử gần như dại ra.
Như hôm gặp tai nạn xe.
Anh ta dùng thuốc quá liều, khắp người bốc mùi hôi thối của tội ác.
Lưng Ngô Đồng bắt đầu nhói đau.
Cô ôm chặt Trương Sậu, đẩy lớp kính trong suốt của mũ bảo hiểm lên.
“Còn bao lâu nữa?”
Trương Sậu không ngoảnh lại: “Đường khó chạy lắm.”
Ngô Đồng không hỏi thêm câu nào khác, cô ôm chặt Trương Sậu.
Dưới màn đêm, cô nghĩ, mình không còn là một bóng ma đơn độc vất vưởng nữa.
Xe gặp khó khăn khi di chuyển trong cơn mưa đá dữ dội, còn con đường bị hư hỏng gần hết. Lúc hai người sắp đến tháp trắng, con đường tiếp theo đã hoàn toàn biến mất.
“Nếu cô muốn thì chỉ còn cách cuốc bộ.” Trương Sậu tháo mũ bảo hiểm.
Ngô Đồng không nói gì, xuống xe.
“Phải đi rất xa.” Anh nói.
Ngô Đồng tháo mũ bảo hiểm: “Anh kéo tôi.”
Một tia sét xé toạc bầu trời, toàn bộ thế gian sáng bừng trong một khoảnh khắc.
Trương Sậu xách túi bên tay trái, để rảnh tay phải của mình.
Ngô Đồng không cầm bàn tay anh, cô nắm lấy cánh tay săn chắc của anh.
Cô giẫm bàn chân xuống mặt đất ướt nhẹp lầy lội, Trương Sậu dẫn đường đằng trước, cất từng bước đưa cô về phía hồ nước ở hướng Tây.
Mưa vẫn trút xuống không ngừng.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua như thể bầu trời đang sập xuống.
Mức độ lớn nhất của cơn mưa rào trước đó, giờ đây chỉ dừng ở cỡ trung bình của trận mưa liên miên không ngớt này. Chỉ sau vài phút lội bộ, Ngô Đồng đã ướt sũng.
Nhưng cô chưa từng ngừng bước, luôn theo sau Trương Sậu.
Đêm khuya, mưa rơi xuống áo mưa vang lên âm thanh trầm đục lộp độp. Đôi ủng liên tục lún vào bùn lầy, rồi lại được kéo mạnh lên. Tiếng thở dốc trở nên nặng nề rõ rệt hơn.
Khắp nơi mịt mù, giờ khắc này đây, chỉ mỗi bàn tay ôm cánh tay của anh là rõ nét.
Cô chắc chắn anh đang ở bên cô, chắc chắn cô và anh đang đồng hành cùng nhau.
Đến gần hồ, Trương Sậu nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng.
Nhưng bầu trời vẫn đen đặc như đêm khuya.
Trương Sậu quan sát kỹ lưỡng từng ngọn cây xung quanh, xác nhận tổng cộng bốn chỗ gắn camera giám sát.
Anh kéo tay Ngô Đồng, cẩn thận tránh các khu vực bị giám sát, cuối cùng tới một góc hồ.
Mưa vẫn nặng hạt, giữa màn đêm âm u, khó lòng nhìn rõ cảnh vật.
Ngô Đồng va vào lưng Trương Sậu khi anh đột ngột dừng bước.
Sau một quãng đường lội bộ dài, lần đầu tiên cô mở to mắt.
Thế giới trong mắt cô vẫn mờ nhòe, cô hỏi Trương Sậu tại sao lại dừng.
“Đến rồi.” Anh nói.
Ngô Đồng buông tay ra.
Nhưng Trương Sậu bảo: “Không cần nữa.”
“Ý anh là? Anh sợ hãi và đổi ý vào lúc này?”
Nước mưa vẫn gột rửa mặt Ngô Đồng, cô lấy túi của Trương Sậu.
“Đưa tôi găng tay.”
Trương Sậu giữ chặt cổ tay Ngô Đồng.
“Tôi đã nói không cần nữa.”
Dứt lời, anh dẫn Ngô Đồng qua gần rìa hồ.
Đường cực kỳ khó đi, không phải kiểu lầy lội mà là bước nào cũng giẫm trúng vũng nước. Sau đó, Ngô Đồng nhanh chóng phát hiện có nước chảy qua bắp chân mình.
“Hồ nước đã…” Cô nhìn Trương Sậu.
“Tràn rồi.” Trương Sậu chỉ vào chỗ vẫn còn chất đầy bao cát mấy hôm trước: “Toàn bộ bao cát đã trượt xuống hết. Mưa tới quá đột ngột, còn vào đêm hôm khuya khoắt, người bình thường sẽ không phản ứng kịp.”
Trương Sậu dứt lời, Ngô Đồng bỗng bật cười. Cô bắt lấy mấy từ then chốt - “người bình thường” trong câu anh vừa nói.
Trương Sậu nhìn cô.
Ngô Đồng: “Phản ứng của anh nhanh phết, tôi còn chưa xuống tầng tìm anh, anh đã tìm tới tận cửa rồi.”
Trương Sậu biết, cô mắng anh là người không bình thường nhất.
Nhưng giữa đêm mưa giông bão, anh không hề xuất phát một mình.
Cô mắng anh, cũng đang mắng bản thân cô đúng không?
Họ là đồng lõa.
Cảm xúc trong lòng Trương Sậu đang biến chuyển đầy kỳ diệu.
Còn tâm trạng Ngô Đồng khá tốt, không cần cô ra tay, ông trời đã tự sắp xếp.
“Nước trong hồ có thể ngập đến đâu?” Ngô Đồng hỏi.
“Diện tích của hồ không lớn, dù ngập hết cũng không sâu lắm.” Anh trả lời thâm thúy, Ngô Đồng biết, ý anh là không ngập chết người được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi muốn biết bây giờ mực nước này có ngập đến kho không?” Cô hỏi tiếp.
Trương Sậu lấy ống nhòm ra, quan sát khu vực đất trồng trọt và nhà cửa cách đó không xa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trời tối om, cộng thêm đêm mưa to không trăng.
Trương Sậu chỉ đành cố gắng nhìn vào giây phút chớp xẹt qua.
“Bên kia vẫn chưa thấy ai đến đây chống nước tràn, chứng tỏ nước vẫn chưa ngập vào nhà, nhưng khu đất trồng thì khó nói lắm.”
Ngô Đồng nhìn chằm chặp vào nơi xa đen kịt kia.
Trương Sậu hạ ống nhòm xuống, nhìn qua cô.
“Không nên ở đây lâu.”
Ngô Đồng gật đầu.
“Về chỗ tháp trắng đợi thôi.”
Trương Sậu thoáng trầm tư: “Được.”
Hai người vòng về, cũng giống lúc đến, họ men theo con đường tránh camera giám sát gần đó.
Đường về khó di chuyển hơn lúc đi, có lẽ vì phải leo lên núi.
Trương Sậu hỏi cô muốn nghỉ không.
Ngô Đồng đã kiệt sức, nhưng miệng vẫn không tha cho ai, cô cười: “Tôi không làm ở đây đâu.”
Trương Sậu không nhiều lời nữa, chỉ trở tay nắm chặt cánh tay Ngô Đồng.
Áo mưa đã mất tác dụng từ lâu, mặc vào chỉ khiến cơ thể nặng nề hơn. Ngô Đồng cởi áo mưa ướt sũng ra, tiếp tục cất bước trong rừng.
Sau một quãng đường dài cuốc bộ, cuối cùng hai người đã trở về tháp trắng.
Trên nền sân bê tông cứng cáp, tháp trắng vẫn đứng vững.
Trương Sậu buông tay cô, đến lan can kiểm tra tình hình khu vực có người bên kia.
Ngô Đồng tìm một chỗ có thể dựa vào, nặng nề ngồi xuống.
Cô gần như ngã gục, toàn bộ sức lực đã tiêu hao hết. Ngoài tiếng mưa rơi như trút nước xen lẫn âm thanh gió núi rít gào, cô còn nghe thấy tiếng ù ù sắc bén vang lên liên tục trong hai tai mình.
Trên trời lóe lên ánh chớp, trước mắt cũng vậy.
Ngô Đồng khép hàng mi.
Giữa cơn quay cuồng, cô nghe thấy có người thì thầm bên tai: “Dậy thôi, ăn ít gì đó trước đã.”
Ngô Đồng khó khăn mở mắt: “Tình hình dưới đó thế nào?”
“Không thấy động tĩnh gì.” Trương Sậu đáp, đồng thời lấy một miếng sandwich ra.
Ngô Đồng chê: “Anh thích nhét đồ ăn vào túi thật đấy.”
“Cô ăn gì đó đi.”
“Tôi không ăn, kiệt sức rồi.” Ngô Đồng đẩy tay Trương Sậu ra.
Trương Sậu im lặng một chốc, không ép cô.
Anh đã cất một cây dù to trong túi, lúc này rất hữu ích. Anh bung dù che cho Ngô Đồng.
“Giơ chân lên.” Anh nói.
Ngô Đồng nhấc chân, Trương Sậu kê cán dù dưới chân cô.
Trời bắt đầu sáng dần, như tia sáng xuyên qua lớp sơn xanh đậm màu, giữa tranh sáng tranh tối khung cảnh loang lổ hỗn độn.
Trương Sậu nhìn xuống dưới từ tháp trắng, thấy một người chạy vội về phía kho hàng.
Kế đó, người nọ nhanh chân lao ra ngoài.
Anh nghĩ, nước ngập đến kho rồi.
Trương Sậu lấy điện thoại ra, đã bảy rưỡi.
Anh quay đầu nhìn tòa tháp trắng cao lớn, dưới tháp, Ngô Đồng được che chắn hoàn toàn nhờ vào cây dù đen.
Trương Sậu tiếp tục chăm chú quan sát khu vực kho hàng. Tầm hai mươi phút sau, đột nhiên anh nghe thấy tiếng Ngô Đồng gọi:
“Trương Sậu.”
Trương Sậu ngoảnh lại, cây dù đen bị đẩy sang một bên, mưa rơi xuống người Ngô Đồng lần nữa.
Gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng giữa sắc trời lờ mờ.
“Tôi nghe thấy tiếng xe máy.” Ngô Đồng đứng lên.
Cô vừa đứng dậy đã suýt ngã, Trương Sậu bước nhanh qua đỡ lấy cô.
Ngô Đồng lặp lại: “Tôi nghe thấy tiếng xe máy.”
Anh biết thính lực của cô nhạy bén cỡ nào.
Trương Sậu bảo cô dựa vào tháp trắng, còn mình nhanh chóng lấy ống nhòm nhìn xuống rừng cây phía dưới.
Khá nhiều người đang chuyển đồ tại kho hàng, nhưng anh đã bỏ sót đám bồ câu trắng bay lên liên tục trong khu rừng tối đen.
Có kẻ đang đến tháp trắng.
Bấy giờ Trương Sậu mới phát hiện, từ tháp trắng tới khu vực có người ở bên kia vẫn còn một con đường nhanh hơn đơn giản hơn. Nhưng con đường đó đã bị người ta che giấu nhờ vào rừng cây rậm rạp, khiến anh không nhận ra.
Lúc này người tới, chắc chắn là đồng bọn của lũ kia.
Trương Sậu nhanh chóng cất ống nhòm, bế Ngô Đồng lên xe, rồi anh leo lên mô tô khởi động.
Tiếng nổ máy ầm ầm vang vọng, Trương Sậu nghe thấy âm thanh lên cò súng từ đằng sau.
Nước mưa lạnh lẽo đổ xuống người họ, gió không còn thổi bay quần áo. Toàn bộ vạn vật, dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc này.
“Chết tiệt, ông trời có mắt.”
Ngô Đồng nhận ra giọng nói đó.
Hiện giờ, hai người đang đưa lưng về phía tháp trắng, đưa lưng về phía giọng nói đó.
Trương Sậu biết, nếu anh rồ ga, viên đạn sẽ bắn vào họ.
“Ông trời có mắt, để ông đây gặp được hai kẻ khốn kiếp khi đang trên đường về thôn tìm người giúp đỡ. Lần trước ở bên hồ, lần này ở tháp trắng, con mẹ nó còn dám nói mình đến du lịch? Con mẹ nó ai đi chơi trong mưa to gió lớn thế này chứ!”
Trương Sậu từ từ quay đầu nhìn.
Anh di chuyển chầm chậm, dưới trận mưa tầm tã, gần như không thể nhận ra quá trình chuyển động của anh.
Gã đầu trọc đứng trên con đường dẫn sang khu vực sân nền tháp trắng.
Giữa họ chỉ cách một khoảng sân nền nhỏ, Trương Sậu tin chắc, nếu gã nổ súng, viên đạn sẽ khó bắn trượt.
“Bây giờ đệt mẹ tao hết sức nghi ngờ, có phải chính tụi bây đã phá hoại bao cát ở bờ hồ không?” Gã cầm súng, từ từ tiếp cận: “Rõ ràng khi đó chất bao rất vững chắc, sao lại có thể mới đổ mưa mà đã tràn ra rồi ngập vào kho hàng được!”
Ngô Đồng cảm nhận được giọng nói ngày càng gần.
Tiếng bước chân không còn bị lún bùn, càng trở nên ngắn và rõ hơn.
Gã đã lên đến nền bê tông, chỉ cách họ ba bốn chục mét.
“Nếu tôi rồ ga, cô sẽ ngã xuống đất. Cô nhớ ôm chặt tôi.” Giữa cơn mưa, giọng Trương Sậu truyền đến.
“Ngày hôm nay ông đây sẽ tính cả nợ mới lẫn nợ cũ với tụi bây!” Giọng gã ngày một gần hơn.
Một tia sét xé toạc bầu trời.
Trương Sậu thấp giọng đếm: “Ba, hai…”
Bỗng dưng, anh phát hiện điện thoại trong túi đang rung dữ dội.
Ngô Đồng cười khẽ.
“Đến giờ quay xổ số rồi.” Cô nói.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn tháp trắng.
Gã trọc siết chặt súng, cũng nghi ngờ ngước mắt lên.
Dường như trời chỉ bất chợt sáng lên trong chớp nhoáng, mỗi giọt mưa rơi xuống trở thành từng mũi tên sắc nhọn phóng vùn vụt.
Ý của vé số là... không xuất hiện bất cứ dấu hiệu gì, không hề báo trước.
Đá vỡ đất nát, kinh thiên động địa.
Tòa tháp trắng khổng lồ sừng sững sập xuống ngay khoảnh khắc ấy.
Ngọn núi màu đen phủ xuống mặt đất một vùng mịt mùng như bầu trời sụp đổ.
So với tiến về phía trước, lùi bước sẽ rời khỏi nền tháp trắng nhanh hơn.
Gã đầu trọc hoảng loạn gào thét bỏ chạy.
Ngô Đồng khẽ nói: “Một.”
Ngay tức khắc, con mô tô của Trương Sậu phóng như bay về phía trước.
Đằng sau vang lên âm thanh vang dội kéo dài, mang tính hủy diệt.
Vào giờ phút này, bao mệt mỏi vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, Ngô Đồng cười rũ rượi không thể kiểm soát, khắp người run bần bật. Cô sáng bừng mắt nhìn ra sau, rồi quay đầu nhìn về trước.
Tựa như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Trời bắt đầu sáng dần, cả hai không hề đội mũ bảo hiểm, nhưng Trương Sậu vẫn không giảm tốc độ.
Ngô Đồng ôm chặt Trương Sậu, tim cô đập nhanh đập mạnh.
Tám giờ mười lăm phút, chuông báo thức cô đặt reo vang.
Tấm vé số của Trương Sậu trúng thưởng một lần nữa.
Cô không chọn sai người.
Trương Sậu đích thị là người cô hằng tìm kiếm.
Người có thể trao cho cô một cái chết hoành tráng, người mà định mệnh đã an bài đến kết liễu mạng cô.
Máu của Ngô Đồng sôi sục trong khoảnh khắc ấy.
Cô chắc chắn Trương Sậu sẽ tìm thấy Ngô Đồng.
Anh sẽ giết cô chăng?
Anh sẽ làm thế thôi.
Ngay từ đầu, anh đã kiên định với mục tiêu này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro