Nàng bướm màu v...
2024-11-17 08:54:20
Trương Sậu hỏi chị Mai ở đây có nơi nào bán thuốc lá không, chị Mai đáp trên núi chỉ có một cửa hàng nhỏ, nhưng bây giờ đóng cửa rồi. Chị ta có thuốc lá ở nhà, hỏi Trương Sậu muốn lấy không.
Trương Sậu chuyển tiền mua hai gói cho chị ta.
Tầng một có một phòng ngủ, tối qua Trương Sậu đã ngủ ở đó.
Đêm trong núi tĩnh mịch khôn cùng, thi thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu, rồi lại chìm sâu vào bầu không khí yên ắng nặng nề.
Tắm xong, Trương Sậu châm một điếu thuốc, để trần nửa thân trên nằm xuống giường.
Khoảng thời gian mưa liên miên này đã khiến cơn đau nhức ở xương cốt anh kéo dài nhiều tháng.
Nếu radio nói đúng, khi bão Mặt Trời chấm dứt, hiện tượng El Nino cũng sẽ biến mất.
Trương Sậu nhìn lên trần nhà trắng, nắm chặt tay phải rồi thả ra chậm rãi đều đều.
Khi anh thực hiện các động tác nhỏ, tay vẫn run run.
Anh có thể xoè bàn tay hết cỡ, nhưng không thể làm tiếp những động tác chính xác hơn như ý muốn được.
Sắc mặt vô cảm, Trương Sậu cứ nhìn lên trần nhà.
Trần nhà trắng toát khiến anh nhớ đến cô.
Như ánh trăng trắng lạnh lẽo.
Luôn hiển hiện trước mắt anh, lay động quanh quẩn.
Anh nhắm mắt, nhưng cứ nghĩ về mùi hương thoang thoảng, không tài nào xua tan được.
Lan từ miệng cô sang miệng anh, len lỏi giữa kẽ răng anh, cuối cùng vấn vương trên đầu lưỡi mềm mại.
Trương Sậu nghiêng người ngồi dậy. Anh trầm ngâm một lát rồi lấy cuốn sổ tay trong túi ra.
Trong sổ không viết nhiều lắm, nhưng dạo này anh đã xem đi xem lại mãi.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trương Sậu nhét sổ dưới gối, vươn tay với lấy chiếc áo thun trên giường rồi mặc vào, kế đó anh ra mở cửa.
“Có chuyện gì không?” Anh đứng ở cửa hỏi.
Hình như Ngô Đồng mới tắm xong, cô mang dép bệt, so với thường ngày trông thấp hơn anh hẳn.
Vì thế anh trở nên cao lớn hơn, che gần hết ánh sáng ở phòng, khiến cô đứng trong bóng của anh.
Ngô Đồng nhìn anh một hồi: “Anh lén hút thuốc.”
Trương Sậu giơ điếu thuốc đang hút dở trên tay lên: “Tôi không cần lén lút.”
Ngô Đồng nhoẻn miệng cười, vươn tay định lấy nhưng Trương Sậu đã nâng tay lên cao.
Anh nghiêng người: “Trên bàn để một gói, cô cứ lấy.”
Ngô Đồng nhìn anh cười: “Hóa ra muốn tôi vào phòng anh.”
Trong mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch trêu đùa không hề che giấu, Trương Sậu bèn tự lấy gói thuốc ra đưa cho Ngô Đồng.
Ngô Đồng nhận lấy: “Anh mua hai gói, có phải đã tính sẵn sẽ cho tôi một gói không?”
Cô vừa nói vừa rút một điếu thuốc.
Trương Sậu không trả lời, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ngô Đồng gật đầu: “Nhưng trước đó, anh tốt bụng châm thuốc giúp tôi được không?”
Cô nở nụ cười vô hại, không trang điểm không giày cao gót, thoạt nhìn cô hiền dịu lạ thường.
Trương Sậu đút tay vào túi định lấy bật lửa, nhưng Ngô Đồng bất ngờ nhón chân, vòng tay qua cổ anh.
Trương Sậu “bị ép” cúi xuống.
Ngô Đồng ngậm điếu thuốc trên môi, áp sát vào điếu thuốc của anh.
Hương thơm ngào ngạt bao trùm Trương Sậu trong thoáng chốc.
Cô cụp mắt, cẩn thận tìm vị trí của đầu thuốc.
Hô hấp như ngừng ngay khoảnh khắc ấy.
Trương Sậu thả lỏng bàn tay trong túi ra.
Nhưng anh cao quá.
Dẫu Ngô Đồng đã kiễng chân lên, Trương Sậu cũng đã cúi xuống, nhưng cô vẫn khó lòng chạm đúng vào đầu thuốc.
Cứ như cô không thấy, hoặc cũng có thể đang cố tình.
Trương Sậu gạt tay Ngô Đồng ra, anh cúi thấp hơn nữa, đặt tay lên sau gáy cô.
Bàn tay to lớn, mạnh mẽ và nóng hổi của anh áp vào da Ngô Đồng.
Ngô Đồng quên cả hít thở, thế nên mãi vẫn không châm thuốc được.
Trương Sậu siết nhẹ tay, nói khẽ: “Hít vào.”
Ngô Đồng hít sâu một hơi.
Tàn lửa đỏ rực cháy qua ngay tức khắc.
Trương Sậu thả lỏng tay, đứng thẳng dậy.
Khói thuốc bốc lên giữa họ rồi tản ra.
Lúc này Ngô Đồng rất đỗi hài lòng nhìn anh.
“Trương Sậu, anh cũng muốn hôn tôi lắm, đúng không?”
Giọng cô khẽ khàng, như cây kim đâm nhẹ vào tim anh rồi nhanh chóng rút ra.
Trương Sậu hít một hơi thuốc, cầm ở đầu ngón tay.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Anh đáp.
Ngô Đồng cười rộ, bả vai run rẩy: “Tiếc nhỉ, xem ra chỉ mình tôi muốn thế thôi.”
“Cô tìm tôi có việc gì?” Trương Sậu không lui về sau, nhưng người anh đã tạo ra một khoảng cách nhỏ với Ngô Đồng.
Ngô Đồng cũng hiểu ý lùi lại: “Đèn phòng tôi ở trên tầng hỏng rồi, anh sửa được không?”
Trương Sậu không nghi ngờ gì về lời cô nói.
“Được.” Anh dập tắt điếu thuốc trong tay rồi theo Ngô Đồng lên tầng.
Ngô Đồng không lừa anh, một bóng đèn trong phòng ngủ của cô không sáng.
Trương Sậu tháo ra, phát hiện mạch điện bị lỗi tiếp xúc điện kém.
“Hôm nay anh nói bên phía tháp trắng có một hồ nước đúng không?” Ngô Đồng ngồi trên giường, quan sát Trương Sậu sửa đèn.
“Ừm.” Trương Sậu cúi xuống bóc lớp cao su ngoài dây điện ra, sau đó xoắn hai sợi dây với nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hồ lớn không?”
“Không lớn, là hồ trên núi. Có lẽ vì gần đây mưa to nên nước mới dâng lên.”
“Vậy khi mưa kết thúc, hồ sẽ biến mất?”
“Không biến mất hết, nhưng sẽ nhỏ lại. Cô muốn đến đó à?”
Trương Sậu thả tay ra, bật công tắc đèn. Đèn sáng.
“Ừ.”
Trương Sậu hỏi: “Ngày mai mấy giờ xuất phát?”
“Sớm sớm nhé.”
“Được.”
...
Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Thời tiết thất thường suốt thời gian qua khiến người ta không còn muốn đoán quy luật nữa, nắng hay mưa cũng được, chỉ đành chấp nhận thôi.
Qua giai đoạn này, hiện tượng El Nino sẽ kết thúc, nhịp sống sẽ trở về bình thường.
Rời khỏi nhà, Ngô Đồng vẫn ăn diện chỉn chu như mọi khi. Trương Sậu chưa bao giờ thấy cô mặc đồ gì mà không gây chú ý. Dường như cô cố tình làm vậy, nhưng vào phần lớn thời điểm, khi ai đó thật sự chạm mắt với cô, họ sẽ chọn cách lảng tránh.
Giống hệt lúc cô nói chuyện với mấy tay tài xế hôm nọ.
Cô hạ máy ảnh xuống, lũ người nóng lòng muốn lợi dụng cơ hội đó sẽ dẹp hết ý định ngay.
Cô sắc sảo ngần ấy.
Ăn sáng xong, hai người xuất phát.
Có lẽ cơn mưa đã ngừng từ nửa đêm hôm qua, nắng gắt buổi sáng khiến đường dễ di chuyển hơn nhiều.
Trương Sậu tăng tốc, Ngô Đồng đội mũ bảo hiểm.
Hơn hai tiếng sau, họ tới tháp trắng, nhưng đấy không phải điểm đến của họ hôm nay.
Trương Sậu cầm ống nhòm, đứng trên bục quan sát một lát, xác định con đường dẫn qua hồ nước và căn nhà nhỏ. Sau đó, cả hai tiếp tục hành trình.
Nhìn ánh dương chói chang, Ngô Đồng nói đùa: “Nắng thêm vài ngày nữa, vụ sạt lở núi của anh cũng xem như tiêu tan.”
Trương Sậu nhìn thẳng: “Chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Ý anh là?” Ngô Đồng hỏi.
Trương Sậu đáp: “Sẽ tốt với người dân trong núi.”
“Không ngờ anh lại là người lo lắng cho nhân dân thế đấy.”
Trương Sậu không tiếp lời.
Ngô Đồng lặng lẽ tựa vào lưng anh, khẽ cười.
Trương Sậu khác hẳn đám đàn ông từng lướt qua đời cô, anh không nhanh mồm dẻo miệng, nhiều lúc anh sẵn sàng nhường nhịn để cô thắng. Nhưng kỳ lạ thay, Ngô Đồng chưa bao giờ thấy mình thật sự thắng được anh.
Trương Sậu chạy theo con đường anh đã xác định, nhanh chóng đến bên hồ.
Hai người xuống xe, Trương Sậu nhìn quanh một vòng.
“Hồ này, chắc do mưa lớn gần đây đã làm nước dâng lên.” Trương Sậu chỉ cho Ngô Đồng thấy rìa hồ: “Chỗ này toàn chất bao cát tạm thời, có lẽ để ngăn nước hồ tràn ra.”
Anh nhấc ống nhòm lên quan sát kỹ hơn: “Phía trước có một khu đất trồng trọt nhỏ, còn nhà ở và nhà kho nằm đằng sau. Chắc hẳn bấy giờ người ta xây ở đây để tiện lấy nước.”
Ngô Đồng nhìn sang hướng đó một lúc.
“Khu đất trồng này không lớn mấy nhỉ?”
“Chẳng thấm vào đâu so với cánh đồng bên chỗ chúng ta.”
Ngô Đồng quan sát thêm một lát nữa.
Trương Sậu bảo: “Muốn thì đi bộ qua đó xem.”
Ngô Đồng đến cạnh xe: “Chụp hồ trước đã, ban ngày ánh sáng đẹp.”
Nhưng Ngô Đồng còn chưa kịp mở khóa kéo của túi ra, từ phía kế bên đột nhiên vang lên một giọng nói thô kệch.
“Mấy người đến đây làm gì!?”
Trương Sậu ngẩng đầu, thấy một gã đàn ông đầu trọc mặc áo ba lỗ đen bước ra từ khu rừng gần đó, trên cổ gã đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, dưới chân mang dép lê đen.
“Vì sao hai người tới nơi này?” Gã đàn ông đầu trọc đến gần hơn, chỉ vào Trương Sậu và Ngô Đồng.
Trương Sậu nhìn khu rừng mà gã vừa rời khỏi, phát hiện trên các ngọn cây cao giấu kín hai chiếc camera khó nhận ra.
“Liên quan gì đến ông?” Ngô Đồng đặt túi xuống, lạnh lùng nhìn gã đàn ông tới gần.
“Liên quan gì đến tao à?” Gã đầu trọc nhìn Ngô Đồng và Trương Sậu, cười khẩy: “Muốn chơi bậy ngoài trời thì cũng phải thông minh một chút, chọn chỗ ngay trước mặt ông nội mày hả?”
Ngô Đồng cười mỉa: “Đây là địa bàn của ông?”
Gã đầu trọc giơ tay chỉ về phía camera trên ngọn cây: “Đoán xem?”
Ngô Đồng không thèm nhìn lên: “Bây giờ lợn cũng biết chiếm đất rồi cơ đấy?”
Cô tỏ rõ thái độ châm chọc, thậm chí còn chẳng buồn nhìn thẳng vào gã.
Trương Sậu vẫn im lặng không lên tiếng.
Thấy thế, gã đầu trọc tới trước mặt Ngô Đồng, tức giận trừng mắt nhìn cô.
Tuy gã không cao nhưng dáng dấp dữ tợn, ánh mắt hung hăng.
“Ả đàn bà thối tha nào dám nói như vậy với tao...”
Gã chưa kịp nói hết câu, Ngô Đồng đã thẳng tay tát gã.
Móng tay cô sắc nhọn, rạch một vết dài trên khuôn mặt béo ú của gã.
Trên mặt bắt đầu rỉ máu, gã nổi cơn thịnh nộ, giơ tay định tát Ngô Đồng. Nhưng khi gã vừa giơ tay lên giữa không trung, đã bị Trương Sậu giữa chặt cổ tay.
“Mẹ mày!” Gã đầu trọc tức tối đưa tay kia lên.
Trương Sậu vặn cổ tay gã, bẻ ngược ra sau lưng, khiến gã rú lên, oằn người đau đớn, cố gắng vùng vẫy.
“Tao đệt mười tám đời tổ tông nhà mày!”
Trương Sậu mạnh tay đẩy gã về đằng trước. Gã loạng choạng vài bước rồi ngã nhào xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trương Sậu nắm lấy vai Ngô Đồng: “Về thôi.”
Ngô Đồng xoay người theo sau anh, nhưng vừa quay lại, cô nhận ra nhiều người khác đang kéo đến phía họ.
Trương Sậu ôm Ngô Đồng vào lòng.
“Chúng tôi tới nhầm chỗ, giờ sẽ đi.” Giọng Trương Sậu trầm xuống.
Cuối cùng gã đầu trọc cũng lồm cồm bò dậy, gã giơ tay chỉ vào Trương Sậu và Ngô Đồng, vẻ mặt đầy hả hê như sắp báo được thù: “Mẹ kiếp, mày nghĩ đây là chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”
Ngô Đồng đã sống ở Bắc Sơn nhiều mùa đông, nhưng cô chưa từng nghe kể về khu có người sống này, huống chi là khu vực cấm người ngoài vào.
Ngô Đồng nhìn gã chằm chặp, cười khẩy: “Vừa rồi tát một lần vẫn chưa đủ? Tay trái của tôi còn có thể tặng ông thêm một bạt tai nữa đấy.”
Gã đầu trọc cũng cười, giơ tay lau máu trên mặt, dán chặt ánh mắt hung hãn vào Ngô Đồng: “Thêm một bạt tai nữa à? Được thôi, lát nữa ông đây sẽ lột sạch mày ra, xem mày làm gì được!”
Gã vừa dứt lời, đám đàn em xung quanh lập tức cười tục tĩu.
Ngô Đồng siết chặt tay, nhưng Trương Sậu đã đặt tay lên vai cô.
“Tránh ra.” Anh nói.
Gã đầu trọc không lên tiếng, lũ kia cũng không nhúc nhích. Rõ ràng đây không phải khu vực bình thường, nhưng họ chỉ mới đến gần hồ để chụp ảnh, chẳng đáng bị ngăn cản.
“Khai thật nào, tụi mày tới chỗ này làm gì?” Gã đầu trọc đứng trước mặt hai người, dừng mắt trên mặt và cơ thể Ngô Đồng rất lâu.
Trương Sậu vẫn điềm tĩnh giải thích: “Chúng tôi thấy ở đây có hồ nước nên đến ngắm cảnh.”
“Mày định lừa ai hả?” Gã đầu trọc không tin: “Ngọn núi này rộng bao la, sao lại tìm được đúng nơi đây chứ?”
“Chúng tôi không cần nói dối làm gì, các người cũng không có quyền ngăn cản chúng tôi.” Trương Sậu vẫn kiên quyết.
Gã đầu trọc cười lớn, hiện tại phe gã đông người, chẳng sợ gì: “Bây giờ mới biết ăn nói đàng hoàng cơ đấy? Thái độ ngang ngược ban nãy đâu rồi?” Gã bước đến xe của Trương Sậu, định mở túi ra.
Ngô Đồng im lặng hồi lâu bỗng đanh giọng lại: “Nếu ông dám lục túi tôi, tôi sẽ giết ông.”
Giọng cô không lớn, thậm chí không mạnh mẽ như vừa rồi, nhưng từng từ từng chữ vẫn rõ ràng đầy sắc bén.
Gã đầu trọc càng muốn xem hơn, kéo khóa túi của Trương Sậu ra, mỉa mai: “Thì ra giấu máy ảnh trong đây. Còn nói không có mục đích khác.”
“Nếu ông dám đụng vào máy ảnh của tôi, tôi sẽ giết ông.” Ngô Đồng nghiến răng, gắn từng chữ một.
Ánh mắt gã đầu trọc càng thêm trâng tráo, giờ gã đang chiếm ưu thế, lời lẽ cũng trở nên đồi bại: “Tao không chỉ đụng vào máy ảnh của mày, mà chốc nữa tao sẽ đụng vào cả mày đấy. Đương nhiên, anh em tao cũng không thiếu phần.”
Những tiếng cười dâm đãng tiếp tục vang lên ở xung quanh.
Ngô Đồng run rẩy, định lao tới.
Nhưng Trương Sậu đã ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đừng manh động, bọn chúng đông người.”
“Trương Sậu, con mẹ nó anh nhát gan thế hả!” Ngô Đồng mắng.
Nụ cười trên mặt gã đầu trọc càng đắc ý hơn, lũ đàn em xung quanh cũng giảm cảnh giác.
Tên đàn ông cũng chịu thua rồi, con ả này làm gì được chứ.
Gã liếm môi dưới: “Theo nhầm đàn ông rồi gái à! Lát nữa anh đây sẽ thương gái nhiều nhiều ha!”
Gã cười hả hê, định lấy máy ảnh của Ngô Đồng.
Nhưng ai ngờ Ngô Đồng đột nhiên vùng thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của Trương Sậu, lao về phía gã đầu trọc. Bị Ngô Đồng đẩy ngã, gã đầu trọc không kịp phản ứng.
Đằng sau bên trái gã có một đoạn dốc, gã mất thăng bằng, trượt chân ngã lăn xuống.
Gã kêu la thảm thiết, đám người xung quanh còn chưa kịp nhận ra, Trương Sậu đã nhanh chóng giở chiêu cũ, vặn cổ tay hai tên đồng bọn, bẻ ngược về sau rồi đẩy chúng ra xa. Anh xuống tay nhanh nhẹn dứt khoát, đầy thành thạo, trong vòng vài giây đã hạ gục bốn người. Khi anh tới gần kẻ thứ năm, đối phương mới hiểu rõ tình hình, vội vàng chạy trốn.
Lúc này, tiếng gọi vọng đến từ hướng kho hàng.
Trương Sậu mau chóng kéo khóa túi, ôm eo Ngô Đồng, nhấc cô đặt lên xe, rồi nhanh tay khởi động mô tô.
Họ không hề đội mũ bảo hiểm.
Tiếng hô hào của lũ đàn ông vang lên đằng sau, Ngô Đồng ôm chặt anh.
Gió lướt qua vù vù, trên xe hai người ăn ý không phát ra âm thanh nào.
Khắp người Trương Sậu biến thành một cây cung kéo căng, dốc hết sức đưa cô băng qua khu rừng.
Ban nãy anh ôm chặt cô khi cô đang kích động, nhắc nhở: “Đừng manh động, bọn chúng đông người.”
Giữa những tiếng cười khả ố, anh tiếp tục thì thầm vào tai cô: “Hướng mười giờ, cô đẩy ngã gã được không?”
Ngay khi anh vừa dứt lời, cô đã lao ra khỏi vòng tay anh, không hề do dự không hề sợ hãi.
Gió mạnh lướt qua người Trương Sậu.
Hôm nay cô mặc váy màu vàng nhạt, khi cô lao ra, gió thổi tung làn váy mềm mại thành cánh bướm lớn.
Dưới bầu trời lấp ló ánh sáng, từng tia nắng chiếu qua các đám mây dày đặc.
Khi quả quyết xông vào cơn lốc, cô như hóa thành một nàng bướm vàng tuyệt đẹp.
Trương Sậu chuyển tiền mua hai gói cho chị ta.
Tầng một có một phòng ngủ, tối qua Trương Sậu đã ngủ ở đó.
Đêm trong núi tĩnh mịch khôn cùng, thi thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu, rồi lại chìm sâu vào bầu không khí yên ắng nặng nề.
Tắm xong, Trương Sậu châm một điếu thuốc, để trần nửa thân trên nằm xuống giường.
Khoảng thời gian mưa liên miên này đã khiến cơn đau nhức ở xương cốt anh kéo dài nhiều tháng.
Nếu radio nói đúng, khi bão Mặt Trời chấm dứt, hiện tượng El Nino cũng sẽ biến mất.
Trương Sậu nhìn lên trần nhà trắng, nắm chặt tay phải rồi thả ra chậm rãi đều đều.
Khi anh thực hiện các động tác nhỏ, tay vẫn run run.
Anh có thể xoè bàn tay hết cỡ, nhưng không thể làm tiếp những động tác chính xác hơn như ý muốn được.
Sắc mặt vô cảm, Trương Sậu cứ nhìn lên trần nhà.
Trần nhà trắng toát khiến anh nhớ đến cô.
Như ánh trăng trắng lạnh lẽo.
Luôn hiển hiện trước mắt anh, lay động quanh quẩn.
Anh nhắm mắt, nhưng cứ nghĩ về mùi hương thoang thoảng, không tài nào xua tan được.
Lan từ miệng cô sang miệng anh, len lỏi giữa kẽ răng anh, cuối cùng vấn vương trên đầu lưỡi mềm mại.
Trương Sậu nghiêng người ngồi dậy. Anh trầm ngâm một lát rồi lấy cuốn sổ tay trong túi ra.
Trong sổ không viết nhiều lắm, nhưng dạo này anh đã xem đi xem lại mãi.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trương Sậu nhét sổ dưới gối, vươn tay với lấy chiếc áo thun trên giường rồi mặc vào, kế đó anh ra mở cửa.
“Có chuyện gì không?” Anh đứng ở cửa hỏi.
Hình như Ngô Đồng mới tắm xong, cô mang dép bệt, so với thường ngày trông thấp hơn anh hẳn.
Vì thế anh trở nên cao lớn hơn, che gần hết ánh sáng ở phòng, khiến cô đứng trong bóng của anh.
Ngô Đồng nhìn anh một hồi: “Anh lén hút thuốc.”
Trương Sậu giơ điếu thuốc đang hút dở trên tay lên: “Tôi không cần lén lút.”
Ngô Đồng nhoẻn miệng cười, vươn tay định lấy nhưng Trương Sậu đã nâng tay lên cao.
Anh nghiêng người: “Trên bàn để một gói, cô cứ lấy.”
Ngô Đồng nhìn anh cười: “Hóa ra muốn tôi vào phòng anh.”
Trong mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch trêu đùa không hề che giấu, Trương Sậu bèn tự lấy gói thuốc ra đưa cho Ngô Đồng.
Ngô Đồng nhận lấy: “Anh mua hai gói, có phải đã tính sẵn sẽ cho tôi một gói không?”
Cô vừa nói vừa rút một điếu thuốc.
Trương Sậu không trả lời, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ngô Đồng gật đầu: “Nhưng trước đó, anh tốt bụng châm thuốc giúp tôi được không?”
Cô nở nụ cười vô hại, không trang điểm không giày cao gót, thoạt nhìn cô hiền dịu lạ thường.
Trương Sậu đút tay vào túi định lấy bật lửa, nhưng Ngô Đồng bất ngờ nhón chân, vòng tay qua cổ anh.
Trương Sậu “bị ép” cúi xuống.
Ngô Đồng ngậm điếu thuốc trên môi, áp sát vào điếu thuốc của anh.
Hương thơm ngào ngạt bao trùm Trương Sậu trong thoáng chốc.
Cô cụp mắt, cẩn thận tìm vị trí của đầu thuốc.
Hô hấp như ngừng ngay khoảnh khắc ấy.
Trương Sậu thả lỏng bàn tay trong túi ra.
Nhưng anh cao quá.
Dẫu Ngô Đồng đã kiễng chân lên, Trương Sậu cũng đã cúi xuống, nhưng cô vẫn khó lòng chạm đúng vào đầu thuốc.
Cứ như cô không thấy, hoặc cũng có thể đang cố tình.
Trương Sậu gạt tay Ngô Đồng ra, anh cúi thấp hơn nữa, đặt tay lên sau gáy cô.
Bàn tay to lớn, mạnh mẽ và nóng hổi của anh áp vào da Ngô Đồng.
Ngô Đồng quên cả hít thở, thế nên mãi vẫn không châm thuốc được.
Trương Sậu siết nhẹ tay, nói khẽ: “Hít vào.”
Ngô Đồng hít sâu một hơi.
Tàn lửa đỏ rực cháy qua ngay tức khắc.
Trương Sậu thả lỏng tay, đứng thẳng dậy.
Khói thuốc bốc lên giữa họ rồi tản ra.
Lúc này Ngô Đồng rất đỗi hài lòng nhìn anh.
“Trương Sậu, anh cũng muốn hôn tôi lắm, đúng không?”
Giọng cô khẽ khàng, như cây kim đâm nhẹ vào tim anh rồi nhanh chóng rút ra.
Trương Sậu hít một hơi thuốc, cầm ở đầu ngón tay.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Anh đáp.
Ngô Đồng cười rộ, bả vai run rẩy: “Tiếc nhỉ, xem ra chỉ mình tôi muốn thế thôi.”
“Cô tìm tôi có việc gì?” Trương Sậu không lui về sau, nhưng người anh đã tạo ra một khoảng cách nhỏ với Ngô Đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Đồng cũng hiểu ý lùi lại: “Đèn phòng tôi ở trên tầng hỏng rồi, anh sửa được không?”
Trương Sậu không nghi ngờ gì về lời cô nói.
“Được.” Anh dập tắt điếu thuốc trong tay rồi theo Ngô Đồng lên tầng.
Ngô Đồng không lừa anh, một bóng đèn trong phòng ngủ của cô không sáng.
Trương Sậu tháo ra, phát hiện mạch điện bị lỗi tiếp xúc điện kém.
“Hôm nay anh nói bên phía tháp trắng có một hồ nước đúng không?” Ngô Đồng ngồi trên giường, quan sát Trương Sậu sửa đèn.
“Ừm.” Trương Sậu cúi xuống bóc lớp cao su ngoài dây điện ra, sau đó xoắn hai sợi dây với nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hồ lớn không?”
“Không lớn, là hồ trên núi. Có lẽ vì gần đây mưa to nên nước mới dâng lên.”
“Vậy khi mưa kết thúc, hồ sẽ biến mất?”
“Không biến mất hết, nhưng sẽ nhỏ lại. Cô muốn đến đó à?”
Trương Sậu thả tay ra, bật công tắc đèn. Đèn sáng.
“Ừ.”
Trương Sậu hỏi: “Ngày mai mấy giờ xuất phát?”
“Sớm sớm nhé.”
“Được.”
...
Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Thời tiết thất thường suốt thời gian qua khiến người ta không còn muốn đoán quy luật nữa, nắng hay mưa cũng được, chỉ đành chấp nhận thôi.
Qua giai đoạn này, hiện tượng El Nino sẽ kết thúc, nhịp sống sẽ trở về bình thường.
Rời khỏi nhà, Ngô Đồng vẫn ăn diện chỉn chu như mọi khi. Trương Sậu chưa bao giờ thấy cô mặc đồ gì mà không gây chú ý. Dường như cô cố tình làm vậy, nhưng vào phần lớn thời điểm, khi ai đó thật sự chạm mắt với cô, họ sẽ chọn cách lảng tránh.
Giống hệt lúc cô nói chuyện với mấy tay tài xế hôm nọ.
Cô hạ máy ảnh xuống, lũ người nóng lòng muốn lợi dụng cơ hội đó sẽ dẹp hết ý định ngay.
Cô sắc sảo ngần ấy.
Ăn sáng xong, hai người xuất phát.
Có lẽ cơn mưa đã ngừng từ nửa đêm hôm qua, nắng gắt buổi sáng khiến đường dễ di chuyển hơn nhiều.
Trương Sậu tăng tốc, Ngô Đồng đội mũ bảo hiểm.
Hơn hai tiếng sau, họ tới tháp trắng, nhưng đấy không phải điểm đến của họ hôm nay.
Trương Sậu cầm ống nhòm, đứng trên bục quan sát một lát, xác định con đường dẫn qua hồ nước và căn nhà nhỏ. Sau đó, cả hai tiếp tục hành trình.
Nhìn ánh dương chói chang, Ngô Đồng nói đùa: “Nắng thêm vài ngày nữa, vụ sạt lở núi của anh cũng xem như tiêu tan.”
Trương Sậu nhìn thẳng: “Chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Ý anh là?” Ngô Đồng hỏi.
Trương Sậu đáp: “Sẽ tốt với người dân trong núi.”
“Không ngờ anh lại là người lo lắng cho nhân dân thế đấy.”
Trương Sậu không tiếp lời.
Ngô Đồng lặng lẽ tựa vào lưng anh, khẽ cười.
Trương Sậu khác hẳn đám đàn ông từng lướt qua đời cô, anh không nhanh mồm dẻo miệng, nhiều lúc anh sẵn sàng nhường nhịn để cô thắng. Nhưng kỳ lạ thay, Ngô Đồng chưa bao giờ thấy mình thật sự thắng được anh.
Trương Sậu chạy theo con đường anh đã xác định, nhanh chóng đến bên hồ.
Hai người xuống xe, Trương Sậu nhìn quanh một vòng.
“Hồ này, chắc do mưa lớn gần đây đã làm nước dâng lên.” Trương Sậu chỉ cho Ngô Đồng thấy rìa hồ: “Chỗ này toàn chất bao cát tạm thời, có lẽ để ngăn nước hồ tràn ra.”
Anh nhấc ống nhòm lên quan sát kỹ hơn: “Phía trước có một khu đất trồng trọt nhỏ, còn nhà ở và nhà kho nằm đằng sau. Chắc hẳn bấy giờ người ta xây ở đây để tiện lấy nước.”
Ngô Đồng nhìn sang hướng đó một lúc.
“Khu đất trồng này không lớn mấy nhỉ?”
“Chẳng thấm vào đâu so với cánh đồng bên chỗ chúng ta.”
Ngô Đồng quan sát thêm một lát nữa.
Trương Sậu bảo: “Muốn thì đi bộ qua đó xem.”
Ngô Đồng đến cạnh xe: “Chụp hồ trước đã, ban ngày ánh sáng đẹp.”
Nhưng Ngô Đồng còn chưa kịp mở khóa kéo của túi ra, từ phía kế bên đột nhiên vang lên một giọng nói thô kệch.
“Mấy người đến đây làm gì!?”
Trương Sậu ngẩng đầu, thấy một gã đàn ông đầu trọc mặc áo ba lỗ đen bước ra từ khu rừng gần đó, trên cổ gã đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, dưới chân mang dép lê đen.
“Vì sao hai người tới nơi này?” Gã đàn ông đầu trọc đến gần hơn, chỉ vào Trương Sậu và Ngô Đồng.
Trương Sậu nhìn khu rừng mà gã vừa rời khỏi, phát hiện trên các ngọn cây cao giấu kín hai chiếc camera khó nhận ra.
“Liên quan gì đến ông?” Ngô Đồng đặt túi xuống, lạnh lùng nhìn gã đàn ông tới gần.
“Liên quan gì đến tao à?” Gã đầu trọc nhìn Ngô Đồng và Trương Sậu, cười khẩy: “Muốn chơi bậy ngoài trời thì cũng phải thông minh một chút, chọn chỗ ngay trước mặt ông nội mày hả?”
Ngô Đồng cười mỉa: “Đây là địa bàn của ông?”
Gã đầu trọc giơ tay chỉ về phía camera trên ngọn cây: “Đoán xem?”
Ngô Đồng không thèm nhìn lên: “Bây giờ lợn cũng biết chiếm đất rồi cơ đấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tỏ rõ thái độ châm chọc, thậm chí còn chẳng buồn nhìn thẳng vào gã.
Trương Sậu vẫn im lặng không lên tiếng.
Thấy thế, gã đầu trọc tới trước mặt Ngô Đồng, tức giận trừng mắt nhìn cô.
Tuy gã không cao nhưng dáng dấp dữ tợn, ánh mắt hung hăng.
“Ả đàn bà thối tha nào dám nói như vậy với tao...”
Gã chưa kịp nói hết câu, Ngô Đồng đã thẳng tay tát gã.
Móng tay cô sắc nhọn, rạch một vết dài trên khuôn mặt béo ú của gã.
Trên mặt bắt đầu rỉ máu, gã nổi cơn thịnh nộ, giơ tay định tát Ngô Đồng. Nhưng khi gã vừa giơ tay lên giữa không trung, đã bị Trương Sậu giữa chặt cổ tay.
“Mẹ mày!” Gã đầu trọc tức tối đưa tay kia lên.
Trương Sậu vặn cổ tay gã, bẻ ngược ra sau lưng, khiến gã rú lên, oằn người đau đớn, cố gắng vùng vẫy.
“Tao đệt mười tám đời tổ tông nhà mày!”
Trương Sậu mạnh tay đẩy gã về đằng trước. Gã loạng choạng vài bước rồi ngã nhào xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trương Sậu nắm lấy vai Ngô Đồng: “Về thôi.”
Ngô Đồng xoay người theo sau anh, nhưng vừa quay lại, cô nhận ra nhiều người khác đang kéo đến phía họ.
Trương Sậu ôm Ngô Đồng vào lòng.
“Chúng tôi tới nhầm chỗ, giờ sẽ đi.” Giọng Trương Sậu trầm xuống.
Cuối cùng gã đầu trọc cũng lồm cồm bò dậy, gã giơ tay chỉ vào Trương Sậu và Ngô Đồng, vẻ mặt đầy hả hê như sắp báo được thù: “Mẹ kiếp, mày nghĩ đây là chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”
Ngô Đồng đã sống ở Bắc Sơn nhiều mùa đông, nhưng cô chưa từng nghe kể về khu có người sống này, huống chi là khu vực cấm người ngoài vào.
Ngô Đồng nhìn gã chằm chặp, cười khẩy: “Vừa rồi tát một lần vẫn chưa đủ? Tay trái của tôi còn có thể tặng ông thêm một bạt tai nữa đấy.”
Gã đầu trọc cũng cười, giơ tay lau máu trên mặt, dán chặt ánh mắt hung hãn vào Ngô Đồng: “Thêm một bạt tai nữa à? Được thôi, lát nữa ông đây sẽ lột sạch mày ra, xem mày làm gì được!”
Gã vừa dứt lời, đám đàn em xung quanh lập tức cười tục tĩu.
Ngô Đồng siết chặt tay, nhưng Trương Sậu đã đặt tay lên vai cô.
“Tránh ra.” Anh nói.
Gã đầu trọc không lên tiếng, lũ kia cũng không nhúc nhích. Rõ ràng đây không phải khu vực bình thường, nhưng họ chỉ mới đến gần hồ để chụp ảnh, chẳng đáng bị ngăn cản.
“Khai thật nào, tụi mày tới chỗ này làm gì?” Gã đầu trọc đứng trước mặt hai người, dừng mắt trên mặt và cơ thể Ngô Đồng rất lâu.
Trương Sậu vẫn điềm tĩnh giải thích: “Chúng tôi thấy ở đây có hồ nước nên đến ngắm cảnh.”
“Mày định lừa ai hả?” Gã đầu trọc không tin: “Ngọn núi này rộng bao la, sao lại tìm được đúng nơi đây chứ?”
“Chúng tôi không cần nói dối làm gì, các người cũng không có quyền ngăn cản chúng tôi.” Trương Sậu vẫn kiên quyết.
Gã đầu trọc cười lớn, hiện tại phe gã đông người, chẳng sợ gì: “Bây giờ mới biết ăn nói đàng hoàng cơ đấy? Thái độ ngang ngược ban nãy đâu rồi?” Gã bước đến xe của Trương Sậu, định mở túi ra.
Ngô Đồng im lặng hồi lâu bỗng đanh giọng lại: “Nếu ông dám lục túi tôi, tôi sẽ giết ông.”
Giọng cô không lớn, thậm chí không mạnh mẽ như vừa rồi, nhưng từng từ từng chữ vẫn rõ ràng đầy sắc bén.
Gã đầu trọc càng muốn xem hơn, kéo khóa túi của Trương Sậu ra, mỉa mai: “Thì ra giấu máy ảnh trong đây. Còn nói không có mục đích khác.”
“Nếu ông dám đụng vào máy ảnh của tôi, tôi sẽ giết ông.” Ngô Đồng nghiến răng, gắn từng chữ một.
Ánh mắt gã đầu trọc càng thêm trâng tráo, giờ gã đang chiếm ưu thế, lời lẽ cũng trở nên đồi bại: “Tao không chỉ đụng vào máy ảnh của mày, mà chốc nữa tao sẽ đụng vào cả mày đấy. Đương nhiên, anh em tao cũng không thiếu phần.”
Những tiếng cười dâm đãng tiếp tục vang lên ở xung quanh.
Ngô Đồng run rẩy, định lao tới.
Nhưng Trương Sậu đã ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đừng manh động, bọn chúng đông người.”
“Trương Sậu, con mẹ nó anh nhát gan thế hả!” Ngô Đồng mắng.
Nụ cười trên mặt gã đầu trọc càng đắc ý hơn, lũ đàn em xung quanh cũng giảm cảnh giác.
Tên đàn ông cũng chịu thua rồi, con ả này làm gì được chứ.
Gã liếm môi dưới: “Theo nhầm đàn ông rồi gái à! Lát nữa anh đây sẽ thương gái nhiều nhiều ha!”
Gã cười hả hê, định lấy máy ảnh của Ngô Đồng.
Nhưng ai ngờ Ngô Đồng đột nhiên vùng thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của Trương Sậu, lao về phía gã đầu trọc. Bị Ngô Đồng đẩy ngã, gã đầu trọc không kịp phản ứng.
Đằng sau bên trái gã có một đoạn dốc, gã mất thăng bằng, trượt chân ngã lăn xuống.
Gã kêu la thảm thiết, đám người xung quanh còn chưa kịp nhận ra, Trương Sậu đã nhanh chóng giở chiêu cũ, vặn cổ tay hai tên đồng bọn, bẻ ngược về sau rồi đẩy chúng ra xa. Anh xuống tay nhanh nhẹn dứt khoát, đầy thành thạo, trong vòng vài giây đã hạ gục bốn người. Khi anh tới gần kẻ thứ năm, đối phương mới hiểu rõ tình hình, vội vàng chạy trốn.
Lúc này, tiếng gọi vọng đến từ hướng kho hàng.
Trương Sậu mau chóng kéo khóa túi, ôm eo Ngô Đồng, nhấc cô đặt lên xe, rồi nhanh tay khởi động mô tô.
Họ không hề đội mũ bảo hiểm.
Tiếng hô hào của lũ đàn ông vang lên đằng sau, Ngô Đồng ôm chặt anh.
Gió lướt qua vù vù, trên xe hai người ăn ý không phát ra âm thanh nào.
Khắp người Trương Sậu biến thành một cây cung kéo căng, dốc hết sức đưa cô băng qua khu rừng.
Ban nãy anh ôm chặt cô khi cô đang kích động, nhắc nhở: “Đừng manh động, bọn chúng đông người.”
Giữa những tiếng cười khả ố, anh tiếp tục thì thầm vào tai cô: “Hướng mười giờ, cô đẩy ngã gã được không?”
Ngay khi anh vừa dứt lời, cô đã lao ra khỏi vòng tay anh, không hề do dự không hề sợ hãi.
Gió mạnh lướt qua người Trương Sậu.
Hôm nay cô mặc váy màu vàng nhạt, khi cô lao ra, gió thổi tung làn váy mềm mại thành cánh bướm lớn.
Dưới bầu trời lấp ló ánh sáng, từng tia nắng chiếu qua các đám mây dày đặc.
Khi quả quyết xông vào cơn lốc, cô như hóa thành một nàng bướm vàng tuyệt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro