MỐI QUAN HỆ MẬP...
2024-09-17 09:33:17
Trong gian phòng tắm sang trọng, đầy đủ tiện nghi của Lữ Minh Trâm, hiện vẫn đang còn bốc hơi nước ấm từ phía bồn tắm, vì cô và người tình của mình vẫn đang ngâm mình trong đó, say sưa với nụ hôn môi kéo dài miên man mãi vẫn chưa dứt.
Cốc cốc cốc...
Tới khi có ai đó gõ cửa phòng, chính thứ âm thanh ấy mới khiến đôi nam nữ tạm thời tách nhau ra, trông Lữ Minh Trâm còn có chút bối rối.
“Anh ở đây đi, để em ra xem là ai tìm.”
Cô bước ra ngoài, lấy vội chiếc khăn choàng tắm quấn quanh cơ thể, rồi nhanh chóng xoay người định đi ra ngoài thì bị Huyền Ảnh Cơ cản lại.
“Không cần quan tâm, để họ gõ chán sẽ tự đi thôi.”
Hắn vuốt tóc cô, dùng âm giọng trầm ấm mị hoặc để khuyên ngăn, cùng lúc đó lại tiếp tục cúi xuống hôn vào môi cô, mút chặt từng hồi, khiến Minh Trâm khó khăn lắm mới dứt ra được.
“Đừng quậy nữa! Để em ra xem là ai, nếu lỡ là mẹ tới tìm thì bà ấy nhất định sẽ tự ý mở cửa. Anh ngoan, đứng đây chờ em.”
Trước khi đi, Lữ Minh Trâm vẫn không quên dành cho hắn một nụ hôn an ủi, rồi mới nhanh chân đi ra mở cửa và quả nhiên là Lữ phu nhân tìm tới.
“Mẹ... Sao muộn rồi mà mẹ còn qua tìm con vậy? Có chuyện gì hả mẹ?”
Lữ phu nhân không vội trả lời, mà bà đứng đó quan sát cô con gái của mình một lượt từ trên xuống dưới, nhìn xong thì sắc mặt bà cũng thay đổi, ánh mắt nghi ngờ với câu hỏi:
“Con ăn mặc kiểu gì đấy?”
“Tại con thấy người cứ rích rích khó chịu nên đi tắm cho sạch, đang tắm thì mẹ gõ cửa nên choàng khăn chạy vội ra luôn.”
“Lúc chiều mẹ thấy sắc mặt con không tốt, sợ con bị bệnh nên mẹ sang hỏi thăm. Mà thôi, nếu không có vấn đề gì thì mẹ về phòng, con mau quay vào mặc quần áo cho đàng hoàng đi.”
“Dạ vâng! Vậy mẹ về nghỉ ngơi sớm ạ.” Cô chào vội, rồi cũng vội khép lại cửa phòng, nhưng chưa kịp đóng kín thì lại bị Lữ phu nhân ngăn lại.
Lúc này, bà đang nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ cô, rồi đanh giọng hỏi:
“Cổ con bị sao đấy?”
Thường thì có tật giật mình, Lữ Minh Trâm vừa làm chuyện “xấu” nên bị hỏi là lập tức chột dạ, vội đưa tay lên che chắn vết đỏ ấy.
“Muỗi chích thôi mẹ, do con quên đóng cửa sổ nên muỗi nó bay vào. Mà thôi mẹ về phòng đi, con vào thay quần áo, chứ như này lạnh quá.”
“Ừ, vậy mẹ về. Con ngủ ngon!”
“Dạ mẹ ngủ ngon.”
Cuối cùng cũng có thể thành công đóng cửa phòng, nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay ấm áp của ai đó vừa ôm lấy cô từ phía sau.
“Bà ấy hỏi gì?”
Chất giọng trầm ấm đặc trưng ấy lại phả vào tai cô, khiến Lữ Minh Trâm thoáng rùng mình.
“Hỏi thăm vài câu, nhưng mẹ nhìn thấy vết hôn anh để lại trên cổ em đó. Sau này đừng làm vậy nữa, kẻo không giấu được mọi người.”
Câu nói của Lữ Minh Trâm liền khiến vòng tay âu yếm bên eo cô dần nới lỏng, thậm chí hắn còn quay người bỏ qua sofa ngồi.
“Em định giấu giếm tới khi nào? Tôi không thích dây dưa trong mập mờ.”
Thấy hắn không vui, cô liền bước tới dỗ dành.
“Anh kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa đã, khi nào thích hợp thì em sẽ thưa chuyện với ba mẹ.”
“Vậy nếu họ không đồng ý?”
“Bằng mọi cách em sẽ thuyết phục được họ.”
Sự kiên định của cô không đổi được niềm tin của hắn, mà nhận lại chỉ là một nụ cười khinh khỉnh.
“Một người bảo thủ, gia trưởng như ba em mà thuyết phục được ư? Nhưng khoan hãy tính tới chuyện vui, lường trước chuyện buồn đã, nếu thuyết phục mọi cách vẫn không khiến ba em chấp nhận tôi thì em sẽ làm gì? Em có dám theo tôi không?”
“Sao anh cứ phải nghĩ theo hướng tiêu cực? Biết đâu ba em sẽ đồng ý.”
“Vậy em cứ ôm hy vọng đó đi, rồi đến lúc không được như ý thì đồng nghĩa với việc đánh mất tôi.”
Hắn rất dứt khoát khi đưa ra lời tuyên bố và nói xong cũng bỏ vào phòng tắm để mặc lại quần áo cũ dù đã bị ướt, sau đó lạnh lùng rời khỏi phòng cô.
Lữ Minh Trâm giương mắt nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ ấy, mà tâm trạng lại chùn xuống bội phần. Sao cô cứ cảm thấy mỗi khi hắn xuất hiện rồi rời đi sẽ đều gieo rắc vào lòng coi những tâm tư rối bời, những nỗi lưu luyến không thể nào dứt.
Giờ cả hai đã là mối quan hệ khác, tuy yêu đương nhưng không thể công khai và một ngày nào đó có thể sẽ đối mặt với nhiều gian khó hơn...
Nhưng suy cho cùng thì cô cũng đâu biết phải làm sao, khi phận mình mang nhiều trọng trách... Biết lỡ yêu ai đó sẽ khổ cho cả hai người, nhưng con tim đã rung động thì lý trí làm sao chóng được?
Cốc cốc cốc...
Tới khi có ai đó gõ cửa phòng, chính thứ âm thanh ấy mới khiến đôi nam nữ tạm thời tách nhau ra, trông Lữ Minh Trâm còn có chút bối rối.
“Anh ở đây đi, để em ra xem là ai tìm.”
Cô bước ra ngoài, lấy vội chiếc khăn choàng tắm quấn quanh cơ thể, rồi nhanh chóng xoay người định đi ra ngoài thì bị Huyền Ảnh Cơ cản lại.
“Không cần quan tâm, để họ gõ chán sẽ tự đi thôi.”
Hắn vuốt tóc cô, dùng âm giọng trầm ấm mị hoặc để khuyên ngăn, cùng lúc đó lại tiếp tục cúi xuống hôn vào môi cô, mút chặt từng hồi, khiến Minh Trâm khó khăn lắm mới dứt ra được.
“Đừng quậy nữa! Để em ra xem là ai, nếu lỡ là mẹ tới tìm thì bà ấy nhất định sẽ tự ý mở cửa. Anh ngoan, đứng đây chờ em.”
Trước khi đi, Lữ Minh Trâm vẫn không quên dành cho hắn một nụ hôn an ủi, rồi mới nhanh chân đi ra mở cửa và quả nhiên là Lữ phu nhân tìm tới.
“Mẹ... Sao muộn rồi mà mẹ còn qua tìm con vậy? Có chuyện gì hả mẹ?”
Lữ phu nhân không vội trả lời, mà bà đứng đó quan sát cô con gái của mình một lượt từ trên xuống dưới, nhìn xong thì sắc mặt bà cũng thay đổi, ánh mắt nghi ngờ với câu hỏi:
“Con ăn mặc kiểu gì đấy?”
“Tại con thấy người cứ rích rích khó chịu nên đi tắm cho sạch, đang tắm thì mẹ gõ cửa nên choàng khăn chạy vội ra luôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc chiều mẹ thấy sắc mặt con không tốt, sợ con bị bệnh nên mẹ sang hỏi thăm. Mà thôi, nếu không có vấn đề gì thì mẹ về phòng, con mau quay vào mặc quần áo cho đàng hoàng đi.”
“Dạ vâng! Vậy mẹ về nghỉ ngơi sớm ạ.” Cô chào vội, rồi cũng vội khép lại cửa phòng, nhưng chưa kịp đóng kín thì lại bị Lữ phu nhân ngăn lại.
Lúc này, bà đang nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ cô, rồi đanh giọng hỏi:
“Cổ con bị sao đấy?”
Thường thì có tật giật mình, Lữ Minh Trâm vừa làm chuyện “xấu” nên bị hỏi là lập tức chột dạ, vội đưa tay lên che chắn vết đỏ ấy.
“Muỗi chích thôi mẹ, do con quên đóng cửa sổ nên muỗi nó bay vào. Mà thôi mẹ về phòng đi, con vào thay quần áo, chứ như này lạnh quá.”
“Ừ, vậy mẹ về. Con ngủ ngon!”
“Dạ mẹ ngủ ngon.”
Cuối cùng cũng có thể thành công đóng cửa phòng, nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay ấm áp của ai đó vừa ôm lấy cô từ phía sau.
“Bà ấy hỏi gì?”
Chất giọng trầm ấm đặc trưng ấy lại phả vào tai cô, khiến Lữ Minh Trâm thoáng rùng mình.
“Hỏi thăm vài câu, nhưng mẹ nhìn thấy vết hôn anh để lại trên cổ em đó. Sau này đừng làm vậy nữa, kẻo không giấu được mọi người.”
Câu nói của Lữ Minh Trâm liền khiến vòng tay âu yếm bên eo cô dần nới lỏng, thậm chí hắn còn quay người bỏ qua sofa ngồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em định giấu giếm tới khi nào? Tôi không thích dây dưa trong mập mờ.”
Thấy hắn không vui, cô liền bước tới dỗ dành.
“Anh kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa đã, khi nào thích hợp thì em sẽ thưa chuyện với ba mẹ.”
“Vậy nếu họ không đồng ý?”
“Bằng mọi cách em sẽ thuyết phục được họ.”
Sự kiên định của cô không đổi được niềm tin của hắn, mà nhận lại chỉ là một nụ cười khinh khỉnh.
“Một người bảo thủ, gia trưởng như ba em mà thuyết phục được ư? Nhưng khoan hãy tính tới chuyện vui, lường trước chuyện buồn đã, nếu thuyết phục mọi cách vẫn không khiến ba em chấp nhận tôi thì em sẽ làm gì? Em có dám theo tôi không?”
“Sao anh cứ phải nghĩ theo hướng tiêu cực? Biết đâu ba em sẽ đồng ý.”
“Vậy em cứ ôm hy vọng đó đi, rồi đến lúc không được như ý thì đồng nghĩa với việc đánh mất tôi.”
Hắn rất dứt khoát khi đưa ra lời tuyên bố và nói xong cũng bỏ vào phòng tắm để mặc lại quần áo cũ dù đã bị ướt, sau đó lạnh lùng rời khỏi phòng cô.
Lữ Minh Trâm giương mắt nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ ấy, mà tâm trạng lại chùn xuống bội phần. Sao cô cứ cảm thấy mỗi khi hắn xuất hiện rồi rời đi sẽ đều gieo rắc vào lòng coi những tâm tư rối bời, những nỗi lưu luyến không thể nào dứt.
Giờ cả hai đã là mối quan hệ khác, tuy yêu đương nhưng không thể công khai và một ngày nào đó có thể sẽ đối mặt với nhiều gian khó hơn...
Nhưng suy cho cùng thì cô cũng đâu biết phải làm sao, khi phận mình mang nhiều trọng trách... Biết lỡ yêu ai đó sẽ khổ cho cả hai người, nhưng con tim đã rung động thì lý trí làm sao chóng được?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro