Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa
Yêu Hòa Thượng
2024-11-20 15:48:28
Theo quy củ trên giang hồ, phàm là những chuyện đã mời người giang hồ như Đoạn Vân ra tay trợ giúp, thường sẽ không đánh nhau nữa.
Bởi vì với trận chiến lớn như thế này, một khi đã đỏ mắt thì sẽ rất khó kiểm soát, hậu quả khôn lường.
Đoạn Vân đứng trong hàng ngũ Hoàng Ngư Bang, có thể cảm nhận rõ ràng khí thế bên này yếu hơn hẳn.
Lúc này, bang chủ Hoàng Ngư Bang bước ra.
Hắn là một gã đàn ông lực lưỡng, mặc áo da màu đen. Đoạn Vân không hiểu nổi, thời tiết nóng nực như thế này mà hắn còn thích mặc áo da, thật không hiểu nổi sở thích quái gở này.
Nhìn bề ngoài, có thể thấy hắn chắc chắn làm nghề liên quan đến thủy sản, trên cánh tay chi chít những vết sẹo, trông như vảy cá, không biết có phải do luyện võ công mà thành hay không. Từ lúc hắn xuất hiện, Đoạn Vân đã ngửi thấy mùi tanh nồng bốc ra.
Hắn chỉ đứng đó thôi, mà trông chẳng khác nào một con cá mắm biết đi.
Bang chủ Hoàng Ngư Bang gằn giọng:
- Hồng Lão Ngũ, ngươi có phải vươn tay quá dài rồi không? Bến tàu phía Tây này vốn là địa bàn của Hoàng Ngư Bang ta! Ta vẫn luôn nể mặt ngươi, xưa nay Nước giếng không phạm nước sông, cớ sao ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu?
Phía đối diện, người được gọi là “Hồng Lão Ngũ” bước ra.
Điều khiến Đoạn Vân kinh ngạc là, bang chủ bên kia lại là một nữ nhân.
Tuy tuổi tác đã cao, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp.
Nàng mỉm cười, nói:
- Trần Hàm Ngư, ngươi đừng có dài dòng nữa, chẳng khác nào ngươi không có bản lĩnh. Hoàng Thủy thành này là của ai, còn phải xem nắm đấm của ai to hơn.
- Trước kia bến tàu này do các ngươi chiếm giữ, là bởi vì đệ đệ ta chưa trở về. Giờ đệ đệ ta đã về, há có thể để mặc cho các ngươi béo bở một mình như vậy?
- Ai cũng biết, nghề này kiếm được rất nhiều, phí bảo kê của ngư dân, rồi tiền hoa hồng ở bến tàu, cũng không phải là con số nhỏ. Ta là nữ nhân, lòng dạ hẹp hòi, nhìn mà thèm muốn, thì đã sao nào?
Nghe thấy bọn họ tranh giành chỉ vì chuyện phí bảo kê, Đoạn Vân, người chuyên trừng trị những kẻ thu phí bất hợp pháp, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Dọc đường đi, hắn nhận ra giang hồ này quả thật loạn lạc.
Chỉ cần nơi nào có người, nơi đó chắc chắn sẽ bị thế lực lớn nhỏ thao túng.
Hắn đã rời khỏi Lâm Thủy thành cả ngàn dặm, nhưng dường như nơi nào cũng giống như Lâm Thủy thành.
Hoặc có thể nói, sau khi Huyền Hùng Bang bị tiêu diệt, Lâm Thủy thành trở nên yên bình hơn rất nhiều, cuộc sống của người dân cũng dễ thở hơn.
Bên ngoài kia, quả thật là yêu ma quỷ quái.
Ngoại trừ Hoa Văn, Hoa Vũ, Trương Thiết Lam, Hoàng Thực, hắn chưa gặp được người nào trong giang hồ ra hồn.
Những kẻ lang bạt giang hồ, không nơi nương tựa, đều là hạng lưu manh, thích ăn không ngồi rồi, đi đến đâu cũng giở trò cướp bóc, ức hiếp dân lành, thế mà lại dám tự xưng là anh hùng hảo hán. Còn những kẻ có chút danh tiếng, đều là những tên đầu trộm đuôi cướp, sau lưng chắc chắn có kẻ chống lưng, lại cấu kết với quan phủ, ngày ngày sống bằng cách bóc lột sức lao động của người dân.
Chưa kể đến những kẻ như Lôi Cuồng, Hồng Lâu Tiên Tử, chỉ thích làm chuyện điên rồ, giết người như ngóe, động một chút là tìm mỹ nam để thỏa mãn dục vọng, thật sự là bệnh cuồng .
Kẻ đáng thương nhất chính là những người dân hiền lành như hắn, bị đám người giang hồ bóc lột, bị quan phủ chèn ép, ngày ngày làm trâu làm ngựa mà vẫn không đủ ăn.
Kiếp trước làm trâu ngựa cho xã hội, ít nhất hắn vẫn là con người, còn kiếp này, hắn chẳng khác nào súc sinh.
Nếu chẳng may có dung mạo tuấn tú như hắn, thì đi đến đâu cũng phải nơm nớp lo sợ, sợ bị giết, bị cướp bóc.
Đúng vậy, càng đến gần Vọng Xuân thành, hắn càng gặp nhiều những kẻ có sở thích đặc biệt. Hắn thường xuyên bắt gặp cảnh tượng một gã đàn ông râu ria rậm rạp, nằm uốn éo trong lòng một gã đàn ông khác, khiến hắn nhìn mà toát mồ hôi hột.
Hắn vốn không có thành kiến gì với những người đồng tính, nhưng chứng kiến cảnh tượng ấy nhiều quá, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Tỷ tỷ ta nói, chỉ cần các ngươi giao nộp một bến tàu, các ngươi có nghe rõ chưa?
Lúc này, một giọng nói the thé vang lên.
Đám người phía đối diện tự động tách ra, để lộ một hòa thượng trẻ tuổi.
Trên đầu hòa thượng này chi chít những vết sẹo do hương thiêu, gương mặt hiền từ, nhân hậu, trông chẳng khác nào những vị hòa thượng ngày ngày tụng kinh niệm phật trong chùa.
Nhưng hành vi của hắn lại không giống hòa thượng chút nào.
Nguyên do là gã hòa thượng này đang ngồi trên ghế trúc, nhàn nhã uống một ly rượu nho đỏ tươi, bên cạnh là một khối thịt bò non tươi mới.
Hắn một ngụm thịt bò một ngụm rượu, một đôi chân không mang giày, lại có hai nữ nhân trẻ tuổi đang quỳ gối bên chân, không ngừng liếm ngón chân hắn, phảng phất muốn cho đôi chân ấy vĩnh viễn không nhiễm bụi trần.
Đây mẹ nó là hòa thượng gì!
Đoạn Vân chưa từng thấy hòa thượng nào biết hưởng thụ như vậy.
Lúc này, gã hòa thượng trẻ tuổi phất phất tay, hai nữ nhân trẻ tuổi liếm chân liền lui xuống.
Hai chân không nhiễm trần thế của hắn giẫm trên mặt đất, đi tới, nói với Trần Hàm Ngư - bang chủ Hoàng Ngư Bang:
- Muốn ta lặp lại một lần nữa sao?
Gã hòa thượng này mang theo một cỗ tà khí, khiến người ta cảm thấy áp bách cực lớn.
Cho dù Đoạn Vân đứng cách một khoảng, cũng có thể cảm nhận được, càng đừng nói đến Trần Hàm Ngư đang phải đối mặt trực tiếp.
Đoạn Vân cũng chẳng lo lắng cho ai, chó cắn chó thôi.
Nói về thiên vị, hắn tương đối không ghét Hoàng Ngư Bang chịu bỏ tiền ra.
Lúc này, gã hòa thượng trẻ tuổi kia nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng hếu.
- Xin lỗi, xin lỗi. Ta suýt nữa quên ngươi dù sao cũng là một bang chủ, nói chuyện như vậy với ngươi, sẽ khiến ngươi mất mặt trước mặt thuộc hạ.
Bởi vì với trận chiến lớn như thế này, một khi đã đỏ mắt thì sẽ rất khó kiểm soát, hậu quả khôn lường.
Đoạn Vân đứng trong hàng ngũ Hoàng Ngư Bang, có thể cảm nhận rõ ràng khí thế bên này yếu hơn hẳn.
Lúc này, bang chủ Hoàng Ngư Bang bước ra.
Hắn là một gã đàn ông lực lưỡng, mặc áo da màu đen. Đoạn Vân không hiểu nổi, thời tiết nóng nực như thế này mà hắn còn thích mặc áo da, thật không hiểu nổi sở thích quái gở này.
Nhìn bề ngoài, có thể thấy hắn chắc chắn làm nghề liên quan đến thủy sản, trên cánh tay chi chít những vết sẹo, trông như vảy cá, không biết có phải do luyện võ công mà thành hay không. Từ lúc hắn xuất hiện, Đoạn Vân đã ngửi thấy mùi tanh nồng bốc ra.
Hắn chỉ đứng đó thôi, mà trông chẳng khác nào một con cá mắm biết đi.
Bang chủ Hoàng Ngư Bang gằn giọng:
- Hồng Lão Ngũ, ngươi có phải vươn tay quá dài rồi không? Bến tàu phía Tây này vốn là địa bàn của Hoàng Ngư Bang ta! Ta vẫn luôn nể mặt ngươi, xưa nay Nước giếng không phạm nước sông, cớ sao ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu?
Phía đối diện, người được gọi là “Hồng Lão Ngũ” bước ra.
Điều khiến Đoạn Vân kinh ngạc là, bang chủ bên kia lại là một nữ nhân.
Tuy tuổi tác đã cao, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp.
Nàng mỉm cười, nói:
- Trần Hàm Ngư, ngươi đừng có dài dòng nữa, chẳng khác nào ngươi không có bản lĩnh. Hoàng Thủy thành này là của ai, còn phải xem nắm đấm của ai to hơn.
- Trước kia bến tàu này do các ngươi chiếm giữ, là bởi vì đệ đệ ta chưa trở về. Giờ đệ đệ ta đã về, há có thể để mặc cho các ngươi béo bở một mình như vậy?
- Ai cũng biết, nghề này kiếm được rất nhiều, phí bảo kê của ngư dân, rồi tiền hoa hồng ở bến tàu, cũng không phải là con số nhỏ. Ta là nữ nhân, lòng dạ hẹp hòi, nhìn mà thèm muốn, thì đã sao nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy bọn họ tranh giành chỉ vì chuyện phí bảo kê, Đoạn Vân, người chuyên trừng trị những kẻ thu phí bất hợp pháp, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Dọc đường đi, hắn nhận ra giang hồ này quả thật loạn lạc.
Chỉ cần nơi nào có người, nơi đó chắc chắn sẽ bị thế lực lớn nhỏ thao túng.
Hắn đã rời khỏi Lâm Thủy thành cả ngàn dặm, nhưng dường như nơi nào cũng giống như Lâm Thủy thành.
Hoặc có thể nói, sau khi Huyền Hùng Bang bị tiêu diệt, Lâm Thủy thành trở nên yên bình hơn rất nhiều, cuộc sống của người dân cũng dễ thở hơn.
Bên ngoài kia, quả thật là yêu ma quỷ quái.
Ngoại trừ Hoa Văn, Hoa Vũ, Trương Thiết Lam, Hoàng Thực, hắn chưa gặp được người nào trong giang hồ ra hồn.
Những kẻ lang bạt giang hồ, không nơi nương tựa, đều là hạng lưu manh, thích ăn không ngồi rồi, đi đến đâu cũng giở trò cướp bóc, ức hiếp dân lành, thế mà lại dám tự xưng là anh hùng hảo hán. Còn những kẻ có chút danh tiếng, đều là những tên đầu trộm đuôi cướp, sau lưng chắc chắn có kẻ chống lưng, lại cấu kết với quan phủ, ngày ngày sống bằng cách bóc lột sức lao động của người dân.
Chưa kể đến những kẻ như Lôi Cuồng, Hồng Lâu Tiên Tử, chỉ thích làm chuyện điên rồ, giết người như ngóe, động một chút là tìm mỹ nam để thỏa mãn dục vọng, thật sự là bệnh cuồng .
Kẻ đáng thương nhất chính là những người dân hiền lành như hắn, bị đám người giang hồ bóc lột, bị quan phủ chèn ép, ngày ngày làm trâu làm ngựa mà vẫn không đủ ăn.
Kiếp trước làm trâu ngựa cho xã hội, ít nhất hắn vẫn là con người, còn kiếp này, hắn chẳng khác nào súc sinh.
Nếu chẳng may có dung mạo tuấn tú như hắn, thì đi đến đâu cũng phải nơm nớp lo sợ, sợ bị giết, bị cướp bóc.
Đúng vậy, càng đến gần Vọng Xuân thành, hắn càng gặp nhiều những kẻ có sở thích đặc biệt. Hắn thường xuyên bắt gặp cảnh tượng một gã đàn ông râu ria rậm rạp, nằm uốn éo trong lòng một gã đàn ông khác, khiến hắn nhìn mà toát mồ hôi hột.
Hắn vốn không có thành kiến gì với những người đồng tính, nhưng chứng kiến cảnh tượng ấy nhiều quá, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Tỷ tỷ ta nói, chỉ cần các ngươi giao nộp một bến tàu, các ngươi có nghe rõ chưa?
Lúc này, một giọng nói the thé vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người phía đối diện tự động tách ra, để lộ một hòa thượng trẻ tuổi.
Trên đầu hòa thượng này chi chít những vết sẹo do hương thiêu, gương mặt hiền từ, nhân hậu, trông chẳng khác nào những vị hòa thượng ngày ngày tụng kinh niệm phật trong chùa.
Nhưng hành vi của hắn lại không giống hòa thượng chút nào.
Nguyên do là gã hòa thượng này đang ngồi trên ghế trúc, nhàn nhã uống một ly rượu nho đỏ tươi, bên cạnh là một khối thịt bò non tươi mới.
Hắn một ngụm thịt bò một ngụm rượu, một đôi chân không mang giày, lại có hai nữ nhân trẻ tuổi đang quỳ gối bên chân, không ngừng liếm ngón chân hắn, phảng phất muốn cho đôi chân ấy vĩnh viễn không nhiễm bụi trần.
Đây mẹ nó là hòa thượng gì!
Đoạn Vân chưa từng thấy hòa thượng nào biết hưởng thụ như vậy.
Lúc này, gã hòa thượng trẻ tuổi phất phất tay, hai nữ nhân trẻ tuổi liếm chân liền lui xuống.
Hai chân không nhiễm trần thế của hắn giẫm trên mặt đất, đi tới, nói với Trần Hàm Ngư - bang chủ Hoàng Ngư Bang:
- Muốn ta lặp lại một lần nữa sao?
Gã hòa thượng này mang theo một cỗ tà khí, khiến người ta cảm thấy áp bách cực lớn.
Cho dù Đoạn Vân đứng cách một khoảng, cũng có thể cảm nhận được, càng đừng nói đến Trần Hàm Ngư đang phải đối mặt trực tiếp.
Đoạn Vân cũng chẳng lo lắng cho ai, chó cắn chó thôi.
Nói về thiên vị, hắn tương đối không ghét Hoàng Ngư Bang chịu bỏ tiền ra.
Lúc này, gã hòa thượng trẻ tuổi kia nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng hếu.
- Xin lỗi, xin lỗi. Ta suýt nữa quên ngươi dù sao cũng là một bang chủ, nói chuyện như vậy với ngươi, sẽ khiến ngươi mất mặt trước mặt thuộc hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro