Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa
Yêu Hòa Thượng...
2024-11-24 07:58:29
Nói xong, hắn liền nhìn về phía một người bên cạnh Trần Hàm Ngư, nói:
- Ngươi cũng luyện võ, vậy ngươi lên đây. Ta nhường ngươi ba đao, tùy tiện chém, sau khi chém xong ta chỉ đánh trả ngươi một đao, thế nào?
- Không chỉ ngươi, tất cả đám người phía trước, mỗi người đều được chém ta ba nhát, ta chỉ đánh trả một lần, nếu như hôm nay ta ngã trước, bến tàu này vẫn thuộc về các ngươi, đồng thời bồi thường cho các ngươi cả con phố của sòng bạc kia.
Lúc nói chuyện, gã hòa thượng trẻ tuổi nhướng mày, mang đến cảm giác yêu dị khó tả.
Lúc này, tỷ tỷ của hòa thượng Hồng Lão Ngũ đi tới, cười khanh khách nói:
- Đệ đệ ngoan của ta, đừng dọa người ta chứ.
- Không thể nào? Bang hội lớn như vậy, nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không dám nhận sao?
Lúc này, bên cạnh Hồng Lão Ngũ liền có người lên tiếng mỉa mai.
Đám người Hoàng Ngư Bang trầm mặc, có người đã nắm chặt vũ khí trong tay.
Người khác một mình khiêu chiến cả đám, còn cho mỗi người chém ba đao, chỉ đánh trả một đao, nếu như chuyện này cũng không dám nhận, bọn họ quả thực không có mặt mũi nào đòi bến tàu này nữa.
- Bang chủ, để ta.
- Không biết từ đâu tới một tên hòa thượng xấu xí, không biết trời cao đất dày.
Lúc này, gã đàn ông vừa bị tiểu hòa thượng nhìn chằm chằm kia bước ra.
Có thể thấy, tay phải của gã cũng giống như bang chủ Trần Hàm Ngư, có chút vảy cá.
Mà trên tay gã lại là một thanh đao mổ cá.
Phó bang chủ Hoàng Ngư Bang Vương Hà, là khoái thủ nổi danh, từng chém từ đầu hẻm phía Đông thành đến đầu hẻm phía Nam, mắt không chớp, thở cũng không gấp gáp.
Chỉ có kẻ từng trúng đao của gã mới biết, đao của gã không chỉ nhanh mà còn tàn nhẫn.
Hồng Hạc Hội đối diện này, người chết dưới đao của gã nhiều vô số kể.
Chỉ thấy Vương Hà xách đao bước ra, khí chất cả người hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt nhìn tiểu hòa thượng như đang nhìn một con cá chết.
- Ý ngươi là để ta chém ba đao trước, rồi ngươi chém ta một đao?
Vương Hà hỏi.
Tiểu hòa thượng vẫn thản nhiên đáp:
- Là như vậy... Ực!
Hắn còn chưa dứt lời, một đạo hàn quang đã lướt qua cổ.
Một đao này vô cùng đột ngột và hiểm ác, lực đạo mạnh mẽ, kèm theo một tiếng xé gió.
Tiểu hòa thượng ngửa đầu ra sau, trên cổ xuất hiện một đường máu, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc không chỉ có hắn, mà còn có tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này.
Cảnh tượng như vậy khiến tỷ tỷ của hòa thượng là Hồng Lão Ngũ giật mình.
Nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc trong mắt tiểu hòa thượng lập tức biến thành hưng phấn, khàn giọng nói:
- Tiếp tục đi, dùng thêm chút lực, ta vẫn chịu được.
Vừa nói, vết thương của hắn co giật, lại như cái miệng, quỷ dị khép lại.
Vương Hà không do dự nữa, lại chém một đao vào cổ.
Tiếp đó là đao thứ ba!
Ba đao liên tiếp gần như chém vào cùng một vị trí, có thể nói đao của Vương Hà vừa chuẩn vừa hung ác, làm như muốn chém bay đầu đối phương.
Đáng tiếc tiểu hòa thượng vẫn không ngã xuống, vết thương kia tiếp tục co giật, trên mặt hắn còn là nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhìn nụ cười này, trán và lưng của Khoái Thủ Vương Hà đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
- Đến lượt ta.
Tiểu hòa thượng ôn hòa nói, rồi đột nhiên chém xuống một đao.
Xoẹt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, đầu của Vương Hà rơi xuống đất.
Tiểu hòa thượng chỉ chém lại một đao, cũng vào cổ, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác biệt.
Đám người Hoàng Ngư Bang hoảng sợ lùi lại, trên mặt bang chủ Trần Hàm Ngư là vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Đoạn Vân chỉ cảm thấy hòa thượng này thật tà môn.
Lúc này, phía sau hắn đã có người bắt đầu “bàn tán”.
- Chẳng lẽ đây là yêu tăng của Hoàng Hôn Tự?
- Ngươi nói là Hoàng Hôn Tự liên tiếp xuất hiện phản đồ kia?
- Đúng vậy, chùa miếu đó tà dị lắm, rất nhiều hòa thượng sau khi lĩnh ngộ thần thông, không phải là giết sư phụ phản bội sư môn, thì là phản bội chùa miếu, cuối cùng trở thành phản tăng khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật trên giang hồ.
Đoạn Vân khẽ nhíu mày.
Những kẻ luyện võ này, đúng là nhiều kẻ điên.
- Kế tiếp.
Lúc này, tiểu hòa thượng nhìn về phía đám người Hoàng Ngư Bang phía trước.
Ngoại trừ bang chủ Trần Hàm Ngư, đám bang chúng Hoàng Ngư Bang đều không nhịn được lùi lại một bước, Đoạn Vân cũng ở trong đó, lùi lại như đám lâu la.
Nhưng điều khiến hắn có chút bất ngờ là, tiểu hòa thượng này lại nhìn về phía hắn.
Đoạn Vân đến trợ chiến, nghĩ đến hai lượng bạc kia, đứng trước thì cứ đứng trước.
Nhìn cảnh đầu của tên khoái đao rơi xuống đất, hắn đã bắt đầu lo lắng số bạc trợ chiến này có thể lấy được hay không.
Trợ chiến, trợ chiến, nói đi nói lại, lão đại thắng mới trả tiền tử tế.
Hay nói cách khác, lão đại còn sống mới có tiền trả.
Tình hình trước mắt, không thua thì cũng chết.
Mà điều khiến Đoạn Vân cảm thấy kỳ quái hơn là, tiểu hòa thượng kia khi hô “Kế tiếp!”, lại nhìn về phía hắn.
Yêu tăng trẻ tuổi nhìn Đoạn Vân, vết thương xấu xí trên cổ tiếp tục co giật, cười nói:
- Ngươi tới.
Nụ cười có vẻ ôn hòa của hắn, lúc này trong mắt mọi người, lại đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Đừng nói là bản thân Đoạn Vân, ngay cả người của Hoàng Ngư Bang cũng ngẩn ra, không kịp phản ứng Đoạn Vân rốt cuộc là ai trong bang.
Đoạn Vân vốn định nói thật, nói mình không phải người của Hoàng Ngư Bang, như vậy hẳn là có thể tránh được chuyện này.
Nhưng hành động của tiểu yêu tăng này lại khiến hắn nhớ đến một vài ký ức không mấy tốt đẹp.
Lúc đó hắn đang đứng bên đường, đột nhiên bị người ta đá bay ra xa như đá cầu, mấy hôm sau, kẻ đá hắn bực tức, liền muốn đến giết hắn để giải tỏa, chỉ vì đơn giản là nhìn hắn không vừa mắt, hoặc đơn phương cho rằng hắn xui xẻo.
Mà hành động của tiểu yêu tăng này, có lẽ cũng tương tự, thấy hắn khó chịu, liền muốn lấy hắn ra khai đao.
Rõ ràng hắn đã đứng lẫn vào đám lâu la rồi!
Vì vậy Đoạn Vân dắt lừa xám lùi lại hai bước, người khác tưởng hắn muốn trốn, kết quả hắn lại tìm đến gã Hoàng Ngư Bang đã thuê hắn trợ chiến, nói:
- Trả tiền trước đã.
Gã Hoàng Ngư Bang ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, đưa cho Đoạn Vân hai lượng bạc tiền trợ chiến.
- Ngươi cũng luyện võ, vậy ngươi lên đây. Ta nhường ngươi ba đao, tùy tiện chém, sau khi chém xong ta chỉ đánh trả ngươi một đao, thế nào?
- Không chỉ ngươi, tất cả đám người phía trước, mỗi người đều được chém ta ba nhát, ta chỉ đánh trả một lần, nếu như hôm nay ta ngã trước, bến tàu này vẫn thuộc về các ngươi, đồng thời bồi thường cho các ngươi cả con phố của sòng bạc kia.
Lúc nói chuyện, gã hòa thượng trẻ tuổi nhướng mày, mang đến cảm giác yêu dị khó tả.
Lúc này, tỷ tỷ của hòa thượng Hồng Lão Ngũ đi tới, cười khanh khách nói:
- Đệ đệ ngoan của ta, đừng dọa người ta chứ.
- Không thể nào? Bang hội lớn như vậy, nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không dám nhận sao?
Lúc này, bên cạnh Hồng Lão Ngũ liền có người lên tiếng mỉa mai.
Đám người Hoàng Ngư Bang trầm mặc, có người đã nắm chặt vũ khí trong tay.
Người khác một mình khiêu chiến cả đám, còn cho mỗi người chém ba đao, chỉ đánh trả một đao, nếu như chuyện này cũng không dám nhận, bọn họ quả thực không có mặt mũi nào đòi bến tàu này nữa.
- Bang chủ, để ta.
- Không biết từ đâu tới một tên hòa thượng xấu xí, không biết trời cao đất dày.
Lúc này, gã đàn ông vừa bị tiểu hòa thượng nhìn chằm chằm kia bước ra.
Có thể thấy, tay phải của gã cũng giống như bang chủ Trần Hàm Ngư, có chút vảy cá.
Mà trên tay gã lại là một thanh đao mổ cá.
Phó bang chủ Hoàng Ngư Bang Vương Hà, là khoái thủ nổi danh, từng chém từ đầu hẻm phía Đông thành đến đầu hẻm phía Nam, mắt không chớp, thở cũng không gấp gáp.
Chỉ có kẻ từng trúng đao của gã mới biết, đao của gã không chỉ nhanh mà còn tàn nhẫn.
Hồng Hạc Hội đối diện này, người chết dưới đao của gã nhiều vô số kể.
Chỉ thấy Vương Hà xách đao bước ra, khí chất cả người hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt nhìn tiểu hòa thượng như đang nhìn một con cá chết.
- Ý ngươi là để ta chém ba đao trước, rồi ngươi chém ta một đao?
Vương Hà hỏi.
Tiểu hòa thượng vẫn thản nhiên đáp:
- Là như vậy... Ực!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn còn chưa dứt lời, một đạo hàn quang đã lướt qua cổ.
Một đao này vô cùng đột ngột và hiểm ác, lực đạo mạnh mẽ, kèm theo một tiếng xé gió.
Tiểu hòa thượng ngửa đầu ra sau, trên cổ xuất hiện một đường máu, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc không chỉ có hắn, mà còn có tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này.
Cảnh tượng như vậy khiến tỷ tỷ của hòa thượng là Hồng Lão Ngũ giật mình.
Nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc trong mắt tiểu hòa thượng lập tức biến thành hưng phấn, khàn giọng nói:
- Tiếp tục đi, dùng thêm chút lực, ta vẫn chịu được.
Vừa nói, vết thương của hắn co giật, lại như cái miệng, quỷ dị khép lại.
Vương Hà không do dự nữa, lại chém một đao vào cổ.
Tiếp đó là đao thứ ba!
Ba đao liên tiếp gần như chém vào cùng một vị trí, có thể nói đao của Vương Hà vừa chuẩn vừa hung ác, làm như muốn chém bay đầu đối phương.
Đáng tiếc tiểu hòa thượng vẫn không ngã xuống, vết thương kia tiếp tục co giật, trên mặt hắn còn là nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhìn nụ cười này, trán và lưng của Khoái Thủ Vương Hà đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
- Đến lượt ta.
Tiểu hòa thượng ôn hòa nói, rồi đột nhiên chém xuống một đao.
Xoẹt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, đầu của Vương Hà rơi xuống đất.
Tiểu hòa thượng chỉ chém lại một đao, cũng vào cổ, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác biệt.
Đám người Hoàng Ngư Bang hoảng sợ lùi lại, trên mặt bang chủ Trần Hàm Ngư là vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Đoạn Vân chỉ cảm thấy hòa thượng này thật tà môn.
Lúc này, phía sau hắn đã có người bắt đầu “bàn tán”.
- Chẳng lẽ đây là yêu tăng của Hoàng Hôn Tự?
- Ngươi nói là Hoàng Hôn Tự liên tiếp xuất hiện phản đồ kia?
- Đúng vậy, chùa miếu đó tà dị lắm, rất nhiều hòa thượng sau khi lĩnh ngộ thần thông, không phải là giết sư phụ phản bội sư môn, thì là phản bội chùa miếu, cuối cùng trở thành phản tăng khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật trên giang hồ.
Đoạn Vân khẽ nhíu mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những kẻ luyện võ này, đúng là nhiều kẻ điên.
- Kế tiếp.
Lúc này, tiểu hòa thượng nhìn về phía đám người Hoàng Ngư Bang phía trước.
Ngoại trừ bang chủ Trần Hàm Ngư, đám bang chúng Hoàng Ngư Bang đều không nhịn được lùi lại một bước, Đoạn Vân cũng ở trong đó, lùi lại như đám lâu la.
Nhưng điều khiến hắn có chút bất ngờ là, tiểu hòa thượng này lại nhìn về phía hắn.
Đoạn Vân đến trợ chiến, nghĩ đến hai lượng bạc kia, đứng trước thì cứ đứng trước.
Nhìn cảnh đầu của tên khoái đao rơi xuống đất, hắn đã bắt đầu lo lắng số bạc trợ chiến này có thể lấy được hay không.
Trợ chiến, trợ chiến, nói đi nói lại, lão đại thắng mới trả tiền tử tế.
Hay nói cách khác, lão đại còn sống mới có tiền trả.
Tình hình trước mắt, không thua thì cũng chết.
Mà điều khiến Đoạn Vân cảm thấy kỳ quái hơn là, tiểu hòa thượng kia khi hô “Kế tiếp!”, lại nhìn về phía hắn.
Yêu tăng trẻ tuổi nhìn Đoạn Vân, vết thương xấu xí trên cổ tiếp tục co giật, cười nói:
- Ngươi tới.
Nụ cười có vẻ ôn hòa của hắn, lúc này trong mắt mọi người, lại đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Đừng nói là bản thân Đoạn Vân, ngay cả người của Hoàng Ngư Bang cũng ngẩn ra, không kịp phản ứng Đoạn Vân rốt cuộc là ai trong bang.
Đoạn Vân vốn định nói thật, nói mình không phải người của Hoàng Ngư Bang, như vậy hẳn là có thể tránh được chuyện này.
Nhưng hành động của tiểu yêu tăng này lại khiến hắn nhớ đến một vài ký ức không mấy tốt đẹp.
Lúc đó hắn đang đứng bên đường, đột nhiên bị người ta đá bay ra xa như đá cầu, mấy hôm sau, kẻ đá hắn bực tức, liền muốn đến giết hắn để giải tỏa, chỉ vì đơn giản là nhìn hắn không vừa mắt, hoặc đơn phương cho rằng hắn xui xẻo.
Mà hành động của tiểu yêu tăng này, có lẽ cũng tương tự, thấy hắn khó chịu, liền muốn lấy hắn ra khai đao.
Rõ ràng hắn đã đứng lẫn vào đám lâu la rồi!
Vì vậy Đoạn Vân dắt lừa xám lùi lại hai bước, người khác tưởng hắn muốn trốn, kết quả hắn lại tìm đến gã Hoàng Ngư Bang đã thuê hắn trợ chiến, nói:
- Trả tiền trước đã.
Gã Hoàng Ngư Bang ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, đưa cho Đoạn Vân hai lượng bạc tiền trợ chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro