Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thân Thế Mặc Liên (10)
Lộ Phi
2024-07-12 10:43:42
“Chờ ngươi có được thiên hạ, mới không tiếc nuối.” Khi Phong ôn nhu mà nói.
Lưu Dịch lại cười to một tràng: “Ta tuy nghĩ như vậy, nhưng tranh đoạt thiên hạ đều không phải là chuyện một sớm một chiều, ta có thể chậm rãi chờ, cho dù ta chinh phục không được, con cháu đời sau của ta cũng nhất định sẽ chinh phục!”
Khi Phong nghe được hắn nói con cháu đời sau, bỗng nhiên đỏ mặt lên, thẹn thùng mà quay mặt qua chỗ khác.
Thấy nàng đỏ bừng mặt, Lưu Dịch chợt nổi hứng lên, bỗng nhiên vươn một nửa người lên, nhìn nàng từ trên cao, lẳng lặng đối diện với nàng.
Cặp mắt bị ánh sao lộng lẫy chiếu rực rỡ lấp lánh, trên mặt nàng mang theo biểu tình e lệ khẩn trương, thoạt nhìn phá lệ đáng yêu.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện ra một nụ cười xấu xa, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng một chút, sau đó chậm rãi cúi xuống, ở bên tai nàng nỉ non: “Ngày mai, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta.”
Nàng xấu hổ đến mức nhắm tịt mắt lại, không dám mở, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cùng nam nhân tới gần như vậy, tuy ngày mai hắn sẽ trở thành phu quân nàng.
Bị bộ dáng nàng đỏ mặt lên chọc cười, Lưu Dịch nằm ở phát ra tiếng cười sung sướng bên tai nàng, một tay ôm nàng tiến vào lòng ngực, giống như ôm toàn bộ thế giới.
Lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Khi Phong do dự một chút, mới chậm rãi mở đôi mắt, yên lặng mà hưởng thụ một chút cảm giác ở trong lòng ngực hắn, cảm thấy trong lòng quá vẹn toàn, thỏa mãn không gì sánh kịp.
Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa.
Nếu nói vậy không phải là nói là bọn họ sao?
Hai trái tim tuổi trẻ nhảy lên, đã từng tới gần như vậy ……
Khi Phong yên tâm mà dựa vào bờ vai của hắn, ánh trăng mênh mông vây quanh bọn họ, hết thảy đều quá tốt đẹp, nếu không phải nàng ngẩng đầu lên, lơ đãng đối diện phòng ốc nóc nhà thấy thân ảnh xán lạn như kim quang, mộng đẹp này của nàng vĩnh viễn đều sẽ không bị đánh vỡ!
Thân ảnh ánh vàng rực rỡ đồng dạng đắm chìm dưới ánh trăng, dưới mặt nạ hoàng kim thần thánh, một đôi mắt thâm thúy lại lạnh băng như Tử Thần nhìn chằm chằm như sắp tử vong, âm lãnh mà nhìn bọn họ.
Khi Phong ngẩn ra, tiện đà bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
“A…”
Lưu Dịch hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ tiếu lệ đã hoàn toàn tái nhợt vô sắc.
“Phong! Làm sao vậy?”
“Hắn, hắn…” Khi Phong cả người run rẩy, chậm rãi nâng tay lên, chỉ vào nóc nhà đối diện.
Lưu Dịch nhăn lại mày, lập tức xoay người nhìn, khí thế của hắn uy nghiêm, hơn nữa thân thủ không yếu, có người tới gần bọn họ, hắn không thể không phát hiện!
Lúc hắn xoay người, trên nóc nhà đã không có bất luận kẻ nào, trống rỗng, chỉ có ánh trăng thanh lãnh sái lạc mà xuống.
“Phong, đến tột cùng làm sao vậy?” Lưu Dịch liền quan tâm hỏi, phía trước nghe nói nàng thân thể không tốt, thường xuyên xuất hiện ảo giác, chẳng lẽ chưa khỏi hẳn sao?
Khi Phong ngơ ngẩn mà nhìn nóc nhà trống rỗng, chính mình cũng không dám tin tưởng hai mắt của mình, vừa rồi, nàng xác thật nhìn đến nơi đó có người, chính là trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi……
Nàng không dám nói chuyện phát sinh trước kia với Lưu Dịch, chớp mắt nàng bị từ Tống Quốc đưa tới Nước Nam Dực, chuyện như vậy không ai sẽ tin tưởng, đến nay cha mẹ cũng chỉ là kiên định nàng bị người trói đi.
Bởi vì hạ mê dược, cho nên mới hoàn toàn không biết gì cả.
Chính nàng đều không xác định, không biết chính mình có phải thật sự điên rồi hay không ……
“Ta, ta nghĩ ta nhìn lầm rồi……” Nàng cúi đầu, thấp giọng nói, không dám nhìn đôi mắt Lưu Dịch.
Lưu Dịch lại cười to một tràng: “Ta tuy nghĩ như vậy, nhưng tranh đoạt thiên hạ đều không phải là chuyện một sớm một chiều, ta có thể chậm rãi chờ, cho dù ta chinh phục không được, con cháu đời sau của ta cũng nhất định sẽ chinh phục!”
Khi Phong nghe được hắn nói con cháu đời sau, bỗng nhiên đỏ mặt lên, thẹn thùng mà quay mặt qua chỗ khác.
Thấy nàng đỏ bừng mặt, Lưu Dịch chợt nổi hứng lên, bỗng nhiên vươn một nửa người lên, nhìn nàng từ trên cao, lẳng lặng đối diện với nàng.
Cặp mắt bị ánh sao lộng lẫy chiếu rực rỡ lấp lánh, trên mặt nàng mang theo biểu tình e lệ khẩn trương, thoạt nhìn phá lệ đáng yêu.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện ra một nụ cười xấu xa, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng một chút, sau đó chậm rãi cúi xuống, ở bên tai nàng nỉ non: “Ngày mai, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta.”
Nàng xấu hổ đến mức nhắm tịt mắt lại, không dám mở, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cùng nam nhân tới gần như vậy, tuy ngày mai hắn sẽ trở thành phu quân nàng.
Bị bộ dáng nàng đỏ mặt lên chọc cười, Lưu Dịch nằm ở phát ra tiếng cười sung sướng bên tai nàng, một tay ôm nàng tiến vào lòng ngực, giống như ôm toàn bộ thế giới.
Lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Khi Phong do dự một chút, mới chậm rãi mở đôi mắt, yên lặng mà hưởng thụ một chút cảm giác ở trong lòng ngực hắn, cảm thấy trong lòng quá vẹn toàn, thỏa mãn không gì sánh kịp.
Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa.
Nếu nói vậy không phải là nói là bọn họ sao?
Hai trái tim tuổi trẻ nhảy lên, đã từng tới gần như vậy ……
Khi Phong yên tâm mà dựa vào bờ vai của hắn, ánh trăng mênh mông vây quanh bọn họ, hết thảy đều quá tốt đẹp, nếu không phải nàng ngẩng đầu lên, lơ đãng đối diện phòng ốc nóc nhà thấy thân ảnh xán lạn như kim quang, mộng đẹp này của nàng vĩnh viễn đều sẽ không bị đánh vỡ!
Thân ảnh ánh vàng rực rỡ đồng dạng đắm chìm dưới ánh trăng, dưới mặt nạ hoàng kim thần thánh, một đôi mắt thâm thúy lại lạnh băng như Tử Thần nhìn chằm chằm như sắp tử vong, âm lãnh mà nhìn bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Phong ngẩn ra, tiện đà bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
“A…”
Lưu Dịch hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ tiếu lệ đã hoàn toàn tái nhợt vô sắc.
“Phong! Làm sao vậy?”
“Hắn, hắn…” Khi Phong cả người run rẩy, chậm rãi nâng tay lên, chỉ vào nóc nhà đối diện.
Lưu Dịch nhăn lại mày, lập tức xoay người nhìn, khí thế của hắn uy nghiêm, hơn nữa thân thủ không yếu, có người tới gần bọn họ, hắn không thể không phát hiện!
Lúc hắn xoay người, trên nóc nhà đã không có bất luận kẻ nào, trống rỗng, chỉ có ánh trăng thanh lãnh sái lạc mà xuống.
“Phong, đến tột cùng làm sao vậy?” Lưu Dịch liền quan tâm hỏi, phía trước nghe nói nàng thân thể không tốt, thường xuyên xuất hiện ảo giác, chẳng lẽ chưa khỏi hẳn sao?
Khi Phong ngơ ngẩn mà nhìn nóc nhà trống rỗng, chính mình cũng không dám tin tưởng hai mắt của mình, vừa rồi, nàng xác thật nhìn đến nơi đó có người, chính là trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi……
Nàng không dám nói chuyện phát sinh trước kia với Lưu Dịch, chớp mắt nàng bị từ Tống Quốc đưa tới Nước Nam Dực, chuyện như vậy không ai sẽ tin tưởng, đến nay cha mẹ cũng chỉ là kiên định nàng bị người trói đi.
Bởi vì hạ mê dược, cho nên mới hoàn toàn không biết gì cả.
Chính nàng đều không xác định, không biết chính mình có phải thật sự điên rồi hay không ……
“Ta, ta nghĩ ta nhìn lầm rồi……” Nàng cúi đầu, thấp giọng nói, không dám nhìn đôi mắt Lưu Dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro