Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ

Thân Thế Mặc Liên (9)

Lộ Phi

2024-07-12 10:43:42

Buồn bực không vui mà về đến nhà, cha mẹ bởi vì nàng mất tích nhiều ngày đã âu sầu thành bệnh, cũng may lúc trước Tiêu Dao Vương sai người truyền tin tức lại, mới làm hai phu phụ an tâm.

Lúc sau hai người cũng che giấu tin tức nàng đang ở Nước Nam Dực, thế cục hiện giờ, cùng thân phận đặc thù của nàng, nếu để lộ tin tức, chỉ sợ sẽ khiến phiền toái không cần thiết.

Nàng năm lần bảy lượt muốn hướng phụ thân hỏi thăm một chút Tiêu Dao Vương Nước Nam Dực, nhưng tưởng tượng đến tư tưởng bảo thủ của phụ thân nếu biết nàng nhiều ngày như vậy cùng một nam nhân xa lạ sinh hoạt cùng một chỗ, còn trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn không có rụt rè nữ tử ở khuê trung, nhất định sẽ tức giận.

Bởi vậy nàng nghĩ rồi lại nghĩ, đành phải thôi.

Nếu có duyên sẽ nhìn thấy hắn, đến lúc đó, lại giáp mặt cảm tạ hắn đi.

Khi Phong nghĩ như vậy, chậm rãi nghênh đón hôn kỳ.

Trước buổi tối hôn lễ một ngày, Lưu Dịch không màng lễ nghi, trộm ẩn vào khuê phòng nàng, đến thăm nàng, trước xuất giá nàng cùng mẫu thân ngủ cùng nhau, bởi vậy lúc nghe được động tĩnh liền phát hoảng.

Cũng may hắn là triệu hoán sư, hiểu bố trí kết giới, không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi, đưa nàng tới nóc nhà, hai người sóng vai mà ngồi, nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Nửa đêm trộm gặp lén người yêu, loại chuyện này lần đầu tiên nàng làm, lại thấp thỏm, lại ngượng ngùng, biết đây là không nên, nhưng như thế nào ngăn cản được nỗi nhớ hắn?

Nhìn kỹ hắn, một hai tháng không nhìn thấy hắn, hắn gầy đi một ít, hình dáng càng thêm cương nghị so trước kia, góc cạnh rõ ràng, nơi chốn đều có vẻ tuấn mỹ mà không mất uy phong.

Một đôi mắt mắt giống như chim ưng, chính là khi nhìn về phía nàng, lại là một mảnh quyến luyến ôn nhu thật sâu, giống như vĩnh viễn đem nàng chiếu vào đôi mắt.

Nàng tiếp xúc đều là ánh mắt hắn, liền ngượng ngùng cúi đầu, tim đập thình thịch.

“Phong, ta rốt cuộc có thể nghênh thú nàng.” Hắn cảm khái nói, “Ta chờ nàng làm thê tử của ta, đợi mười năm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi Phong cúi đầu, khóe miệng hạnh phúc cười, nàng xác thật thực hạnh phúc, tại đây một khắc, sao sáng đầy trời, nàng chỉ thấy hắn, hắn cũng chỉ thấy nàng.

Ánh mắt thật sâu chăm chú nhìn, tựa hồ nhất sinh nhất thế đều không chia lìa.

Nàng đơn thuần khát vọng hạnh phúc, hắn cũng toàn tâm toàn ý mà cho rằng cánh chim chính mình có thể cất chứa nàng an toàn.

Không ai nghĩ tới tương lai tàn khốc mà thống khổ.

“Gió lớn như vậy, chàng trở về đi, nếu bị người thấy……” Khi Phong nhỏ giọng nói, nàng dù sao cũng là nữ tử, loại hành vi lớn mật này, rốt cuộc nàng từ trước cũng không dám nghĩ.

“Ha ha ha…” Lưu Dịch ngửa mặt lên trời cười to, dũng cảm sang sảng, “Quốc gia này là của ta, cho dù bị người thấy thì sao?”

Tuy nói như vậy……

Nàng do dự một chút, bỗng nhiên bị hắn bắt lấy cánh tay, cưỡng bách cùng nhau nằm ở mái ngói, ánh sao đầy trời chỉ một thoáng khuynh tưới xuống.

Nàng hít sâu một hơi, trái tim suýt ngừng đập.

Lưu Dịch nâng lên đôi tay, tựa hồ muốn ôm lấy bầu trời, hắn nói: “Hiện giờ loạn thế, chỉ cần người có dã tâm, đều bắt đầu tranh giành thiên hạ, ta cũng không ngoại lệ, Phong, sau khi chúng ta thành thân, ta không thể thời thời khắc khắc bồi ở bên cạnh nàng, nàng sẽ trách ta sao?”

Khi Phong nghĩ nghĩ, liền lắc đầu nói: “Sẽ không, chàng là phu quân của ta, chàng cao hứng thì ta chính là hạnh phúc nhất.”

Lưu Dịch quay đầu đi, nhìn sườn mặt mỹ lệ của nàng, giật mình, bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, nói: “Gặp được nàng, cả đời Lưu Dịch ta sẽ không tiếc nuối.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ

Số ký tự: 0