Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thân Thế Mặc Liên (3)
Lộ Phi
2024-07-12 10:43:42
Tử phụ an ủi nàng: “Phong nhi, con vì phát sốt sinh ra ảo giác, người kia không tồn tại, con đừng nghĩ linh tinh.”
“Con thật sự thấy……” Khi Phong còn muốn giải thích, chính là thấy trên mặt phụ thân ánh mắt đồng tình yêu thương, lại chậm rãi ngậm miệng lại.
Nàng cũng biết khi đó Tiểu Mai ra vào chỉ một lát, căn bản là không có thời gian nàng cùng người khác nói chuyện.
Huống hồ, trong phòng nhỏ giữa hồ, cũng có cao thủ bày ra trận pháp, nào ai có thể dễ dàng quay lại vô tung như vậy?
Có lẽ, nàng thật sự nhìn thấy ảo giác……
Chậm rãi dựa vào gối đầu, nghĩ nghĩ, Khi Phong bình tĩnh hỏi: “Cha, ngài đã nói, ban đầu Tống Quốc chúng ta vốn là Tống thị cầm quyền, nhưng hiện tại Tống thị ở đâu?”
“Tống thị đã mai danh ẩn tích nhiều năm, có điều gia tộc khổng lồ như vậy muốn hoàn toàn biến mất cũng rất khó, chỉ là thật nhiều năm, chưa từng nghe qua tin tức Tống thị.”
“Tống thị, rất lợi hại sao?” Khi Phong cẩn thận hỏi, nàng nhớ rõ nam nhân kia nói, hắn kêu Tống Bí.
Dòng họ Tống này, ở Tống Quốc rất ít thấy.
“Bọn họ thực thần bí, đến tột cùng là đang làm gì, ta cũng không biết.” Tử phụ nhẹ nhàng vỗ tay nàng, “Phong nhi, sao lại hỏi sự tình Tống thị chứ?”
Khi Phong lắc đầu, nàng tạm thời không muốn nói quá nhiều cùng phụ thân.
Tử phụ nói: “Không lâu sau, con sẽ trở thành vương hậu Tống Quốc, Phong nhi, con muốn Tử gia được rạng danh, nhất định phải sinh hạ hoàng tử, chờ con hết bệnh rồi, bảo mẫu thân mang con đến Chùa miếu cầu phúc.”
Khi Phong ngoan ngoãn gật đầu, dù cho nàng cùng Lưu Dịch là thiệt tình yêu nhau, nàng cũng sẽ không quên trên vai chính mình mang sứ mệnh chấn hưng Tử gia.
Làm quốc quân, Lưu Dịch không có khả năng chỉ có một thê tử là nàng, về sau, hậu cung của hắn sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà thêm vào vô số mỹ nhân, tình yêu có thể bảo hộ nàng, nhưng không có cách nào bảo hộ Tử gia.
Cho nên, nàng nhất định phải vì Lưu Dịch sinh hạ hoàng tử khỏe mạnh, đây là tình yêu của nàng cùng Lưu Dịch, cũng là vì Tử gia.
Trận bệnh này của Khi Phong vòng đi vòng lại, bị bệnh bảy tám ngày, ở biên cảnh Lưu Dịch cũng phái người tới thăm nàng, mang đến thư từ, nùng tình mật ý, đều là quan tâm cùng tình yêu với nàng.
Sinh bệnh không đáng sợ, nàng thấy có Lưu Dịch ở đây, bàn tay cường đại của hắn sẽ bảo hộ nàng, vì nàng mà chống lại trời, căn bản không cần sợ hãi.
Kẻ tên là Tống Bí thần bí kia từng xuất hiện cũng không còn tới, dần dần, nàng cũng phai nhạt, cho rằng lúc đó chỉ là ảo giác chính mình mà thôi.
Sau khi khỏi bệnh, nàng theo mẫu thân đến chùa Bạch Mã ở Tống Quốc cầu phúc, Hoàng Hậu tương lai đi ra ngoài, tự nhiên tiền hô hậu ủng, đoàn người mênh mông.
Chủ trì tự mình ra đón vì mẹ con các nàng mà chủ trì nghi thức cầu phúc, sau khi kết thúc nghi thức, nàng đến hậu viện giải đoán thẻ số, tạm thời tách khỏi mẫu thân.
Chùa Bạch Mã mấy trăm năm lịch sử, cổ xưa u tĩnh, trong hậu viện thực an tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tụng kinh cùng tiếng xao chuông từ tiền viện truyền đến.
Loáng thoáng, không biết có bao nhiêu tiếng người cầu phúc, quanh quẩn tại tòa chùa chiền cổ xưa này.
Tiểu sa di dẫn nàng đi vào hậu viện cúi đầu, đẩy ra một cánh cửa sương phòng, nói: “Mời tiểu thư vào.”
“Đại sư giải đoán thẻ số không ở bên trong sao?” Khi Phong ngẩng đầu nhìn liếc mắt sương phòng này, thoạt nhìn, gian phòng này so phòng khác của chùa chiền còn mới tinh cùng khí phái hơn nhiều.
Nhìn, tựa hồ không giống như kiến trúc chùa chiền ……
Nhưng không để nàng nghĩ nhiều, tiểu sa di kia đã dùng sức đẩy phía sau lưng nàng một chút, đẩy mạnh nàng vào trong phòng kia, tiện đà đóng cửa lại!
“Con thật sự thấy……” Khi Phong còn muốn giải thích, chính là thấy trên mặt phụ thân ánh mắt đồng tình yêu thương, lại chậm rãi ngậm miệng lại.
Nàng cũng biết khi đó Tiểu Mai ra vào chỉ một lát, căn bản là không có thời gian nàng cùng người khác nói chuyện.
Huống hồ, trong phòng nhỏ giữa hồ, cũng có cao thủ bày ra trận pháp, nào ai có thể dễ dàng quay lại vô tung như vậy?
Có lẽ, nàng thật sự nhìn thấy ảo giác……
Chậm rãi dựa vào gối đầu, nghĩ nghĩ, Khi Phong bình tĩnh hỏi: “Cha, ngài đã nói, ban đầu Tống Quốc chúng ta vốn là Tống thị cầm quyền, nhưng hiện tại Tống thị ở đâu?”
“Tống thị đã mai danh ẩn tích nhiều năm, có điều gia tộc khổng lồ như vậy muốn hoàn toàn biến mất cũng rất khó, chỉ là thật nhiều năm, chưa từng nghe qua tin tức Tống thị.”
“Tống thị, rất lợi hại sao?” Khi Phong cẩn thận hỏi, nàng nhớ rõ nam nhân kia nói, hắn kêu Tống Bí.
Dòng họ Tống này, ở Tống Quốc rất ít thấy.
“Bọn họ thực thần bí, đến tột cùng là đang làm gì, ta cũng không biết.” Tử phụ nhẹ nhàng vỗ tay nàng, “Phong nhi, sao lại hỏi sự tình Tống thị chứ?”
Khi Phong lắc đầu, nàng tạm thời không muốn nói quá nhiều cùng phụ thân.
Tử phụ nói: “Không lâu sau, con sẽ trở thành vương hậu Tống Quốc, Phong nhi, con muốn Tử gia được rạng danh, nhất định phải sinh hạ hoàng tử, chờ con hết bệnh rồi, bảo mẫu thân mang con đến Chùa miếu cầu phúc.”
Khi Phong ngoan ngoãn gật đầu, dù cho nàng cùng Lưu Dịch là thiệt tình yêu nhau, nàng cũng sẽ không quên trên vai chính mình mang sứ mệnh chấn hưng Tử gia.
Làm quốc quân, Lưu Dịch không có khả năng chỉ có một thê tử là nàng, về sau, hậu cung của hắn sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà thêm vào vô số mỹ nhân, tình yêu có thể bảo hộ nàng, nhưng không có cách nào bảo hộ Tử gia.
Cho nên, nàng nhất định phải vì Lưu Dịch sinh hạ hoàng tử khỏe mạnh, đây là tình yêu của nàng cùng Lưu Dịch, cũng là vì Tử gia.
Trận bệnh này của Khi Phong vòng đi vòng lại, bị bệnh bảy tám ngày, ở biên cảnh Lưu Dịch cũng phái người tới thăm nàng, mang đến thư từ, nùng tình mật ý, đều là quan tâm cùng tình yêu với nàng.
Sinh bệnh không đáng sợ, nàng thấy có Lưu Dịch ở đây, bàn tay cường đại của hắn sẽ bảo hộ nàng, vì nàng mà chống lại trời, căn bản không cần sợ hãi.
Kẻ tên là Tống Bí thần bí kia từng xuất hiện cũng không còn tới, dần dần, nàng cũng phai nhạt, cho rằng lúc đó chỉ là ảo giác chính mình mà thôi.
Sau khi khỏi bệnh, nàng theo mẫu thân đến chùa Bạch Mã ở Tống Quốc cầu phúc, Hoàng Hậu tương lai đi ra ngoài, tự nhiên tiền hô hậu ủng, đoàn người mênh mông.
Chủ trì tự mình ra đón vì mẹ con các nàng mà chủ trì nghi thức cầu phúc, sau khi kết thúc nghi thức, nàng đến hậu viện giải đoán thẻ số, tạm thời tách khỏi mẫu thân.
Chùa Bạch Mã mấy trăm năm lịch sử, cổ xưa u tĩnh, trong hậu viện thực an tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tụng kinh cùng tiếng xao chuông từ tiền viện truyền đến.
Loáng thoáng, không biết có bao nhiêu tiếng người cầu phúc, quanh quẩn tại tòa chùa chiền cổ xưa này.
Tiểu sa di dẫn nàng đi vào hậu viện cúi đầu, đẩy ra một cánh cửa sương phòng, nói: “Mời tiểu thư vào.”
“Đại sư giải đoán thẻ số không ở bên trong sao?” Khi Phong ngẩng đầu nhìn liếc mắt sương phòng này, thoạt nhìn, gian phòng này so phòng khác của chùa chiền còn mới tinh cùng khí phái hơn nhiều.
Nhìn, tựa hồ không giống như kiến trúc chùa chiền ……
Nhưng không để nàng nghĩ nhiều, tiểu sa di kia đã dùng sức đẩy phía sau lưng nàng một chút, đẩy mạnh nàng vào trong phòng kia, tiện đà đóng cửa lại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro