Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ

Thân Thế Mặc Liên (4)

Lộ Phi

2024-07-12 10:43:42

“Mở cửa! Sao lại thế này?” Khi Phong xoay người, nặng nề vỗ cửa, nhưng cánh cửa bị người khóa trái từ bên ngoài, nàng đẩy thế nào cũng không mở ra được.

Trong lòng nàng không sợ hãi, nàng là Hoàng Hậu tương lai Tống Quốc, toàn bộ Tống Quốc không ai dám đối xử với nàng thế nào, nếu nghĩ lấy nàng để uy hiếp Lưu Dịch, vậy thì cũng mười phần sai!

Bởi vậy sau nhiều hơi hô hấp thật sâu, Khi Phong bình tĩnh lại, chậm rãi xoay người, đánh giá bốn phía trong phòng, trang sức tinh nhã lại không mất đẹp đẽ quý giá, nơi chốn tràn ngập phong nhã cách điệu, có thể nhìn ra nơi này tuyệt đối không phải sương phòng chùa Bạch Mã.

Nhưng đây là nơi nào chứ?

Nàng từng bước đi tới ở trong phòng, thật cẩn thận, sợ đi nhầm một bước liền rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Trong phòng có rất nhiều thư tịch cổ xưa, liếc vội qua đều là kinh cuốn luyện dược, một luồng hương khí dược thảo nhàn nhạt cũng tràn ngập trong phòng, chủ nhân nơi này, là một người ham thích luyện dược sao?

Nàng nghĩ như vậy là bởi vì Tống Quốc không có luyện dược sư, loại chức nghiệp cao quý thưa thớt này chỉ có những quốc gia cường đại mới có.

Nho nhỏ Tống Quốc, thực lực khuynh quốc đến mấy cũng cũng chưa có cách bồi dưỡng ra một vị luyện dược sư, chức nghiệp này thật sự quá hiếm thấy.

“Ha hả, Vương gia mới ra cửa không lâu, các ngươi đã không an phận rồi!” Một tràng cười của nữ tử bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền vào.

Khi Phong kinh ngạc quay đầu lại, ngoài cửa là sân u tĩnh của chùa Bạch Mã, đất Phật môn, như thế nào sẽ có nữ tử cười tuỳ tiện đến như thế?

Nàng khó hiểu, lại đi tới cửa, nhẹ nhàng lôi kéo cửa, lần này thực kinh ngạc, thế mà rất dễ dàng liền mở ra!

“Ha ha ha, bớt nói ba hoa! Đều không biết ngại là gì! Vương gia mới đi không lâu liền bắt đầu suy nghĩ, nếu hắn trở về, có phải một đám đều nhào lên hay không?”

Một đám thiếu nữ mặc y phục màu phấn đứng ở dưới hành lang nói giỡn, nghe thấy tiếng mở cửa đều thi nhau quay đầu, bốn năm thiếu nữ, dung mạo đều tú lệ.



Viện này cũng không phải là sân của chùa Bạch Mã, mà là…… hoa viên phi thường tinh xảo, nước chảy qua cầu nhỏ, một bụi thược dược nở bên núi giả, hừng hực khí thế, hết sức diễm lệ.

Khi Phong ngẩn ra một chút, sao lại thế này?

Trong đó một thiếu nữ liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng một cái, híp híp mắt, nói: “Xem bộ dáng nàng, hẳn là nữ tử Vương gia mới mang về, xem này, quần áo đều chưa thay đổi.”

“Lớn lên cũng không tệ lắm.” Một nữ tử khác tướng mạo đẹp nhất đối với tướng mạo Khi Phong bình luận thật lâu, mới lạnh lùng nói một câu.

Khi Phong chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, nữ tử kia vừa thấy liền biết sinh ra không cao quý, cử chỉ tuỳ tiện, không phải khuê tú đại gia tộc, nàng không đáng chấp nhặt cùng bọn họ.

“Đây là nơi nào?”

“Ha ha ha, ngươi không biết đây là nơi nào? Vậy ngươi cùng Vương gia tới như thế nào?” thiếu nữ thứ nhất cùng nàng nói chuyện che cái miệng nhỏ cười rộ lên.

“Vương gia? Ta không biết Vương gia nào!” Khi Phong đúng sự thật nói, nàng chẳng qua đi vào sương phòng chùa miếu, không biết vì cái gì liền tới đây.

Mấy thiếu nữ cũng kinh ngạc mà nhìn nàng, sau một lát, cùng nhau cười ha hả.

“Cười chết mất, nàng thế mà nói không biết Vương gia là ai?”

“Nữ nhân này, cũng quá thích giả vờ, cho rằng chính mình là ai đâu? Vương gia chịu liếc mắt ngươi một cái, là phúc khí ngươi tu luyện tám đời!”

Khi Phong cau mày nghe, hít một hơi liền đi nhanh ra ngoài, cái gì Vương gia, nàng phải nhìn một cái, là vị Vương gia nào Tống Quốc nhàm chán đùa giỡn với nàng!

“Ngươi đi đâu? Trong vương phủ không phải là tùy tiện có thể đi!” Mấy thiếu nữ thấy nàng đi liền cùng nhau đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ

Số ký tự: 0