Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ

Thân Thế Mặc Liên (5)

Lộ Phi

2024-07-12 10:43:42

Khi Phong đi ra sân, thấy thật nhiều tôi tớ nha hoàn tới tới lui lui, bộ dáng thập phần bận rộn.

Nàng bước chân nhanh hơn, đi đến cổng lớn, còn chưa kịp ra cửa, mấy tôi tớ bỗng nhiên mở cửa lớn ra, vội vội vàng vàng cúi đầu vọt vào, rồi sau đó, một công tử cẩm y được tôi tớ vây quanh đi vào.

Hắn rất trẻ tuổi, cẩm y hoa phục, phong độ nhẹ nhàng, dung mạo tuấn mỹ, có loại mị lực làm người hít thở không thông, bởi vì trên mặt treo nụ cười ôn hòa như gió xuân, giống như từng cơn gió ấm áp thổi qua, mười dặm gió xuân.

Khi Phong lập tức liền ngơ ngẩn, dựa theo lễ nghi, nữ tử chưa lấy chồng thấy nam tử xa lạ đều phải tránh về, nàng muốn lảng tránh, nhưng nơi này là ở cổng lớn, nàng không có đường thối lui, chỉ có thể co quắp mà đứng ở đó.

“Vương gia!”

Mấy nữ tử đuổi theo nàng ra vừa nhìn thấy công tử cẩm y này, liền như con bướm nhẹ nhàng mà phác qua, vây quanh ở bên người hắn, vừa nói vừa cười.

Hắn mỉm cười đối với mỗi người, phong độ quả thực làm người thất thần, lời ít mà ý nhiều nói mấy câu, liền làm mấy thiếu nữ cười duyên không thôi.

Khi Phong cũng nhìn đến xuất thần, trố mắt, vị công tử kia đã tới trước mặt mình, hắn rất cao, cúi đầu, ngữ khí ôn nhuận nhu hòa, nói: “Nghe Thư Lan nói, cô nương lạc đường đến tận đây?”

Khi Phong lập tức liền đỏ mặt, nàng không biết vì sao chính mình đột nhiên xuất hiện ở trong phủ trạch người khác, như vậy thật sự quá thất lễ.

“Ta…… Tiểu nữ kiến thức thiển bạc, không biết vị công tử này là Vương gia nào……” Nàng cúi đầu, trên mặt có một chút ngượng ngùng đỏ ửng.

Thiếu nữ kêu Thư Lan kia có chút châm chọc mà cười nói: “Ngay cả Tiêu Dao Vương cũng không biết, cô nương tìm tới cửa như thế nào?”

Khi Phong cắn môi không nói được gì, nàng xác thật nói không nên lời vì sao chính mình đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Dao Vương…… Nàng ở Tống Quốc chưa từng nghe nói qua Tiêu Dao Vương, nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở khuê phòng, cha mẹ dạy cầm kỳ thư họa, nữ hồng thêu thùa, nhưng đối với nhân vật nổi bật trên đại lục lại hiếm khi biết.

Nàng không giống Lưu Dịch, từ nhỏ thiên phú hơn người, huyết thống triệu hoán sư, khiến người hâm mộ.

“Xin thứ cho tiểu nữ vô tri.” Nàng ấm ức uốn gối, hơi khuất nhục mà cắn môi dưới.

Ánh mắt mấy nha hoàn kia, giống như nghĩ nàng là nữ nhân trăm phương ngàn kế chạy tới nơi này, làm nàng hết sức khó xử.

“Thư Lan không được vô lễ.” Vị Tiêu Dao Vương kia nhẹ nhàng vung tay lên, để mấy thiếu nữ đi xuống, sau đó ôn tồn lễ độ nói với nàng: “Nhà cô nương ở nơi nào, ta đưa ngươi trở về.”

Hắn ôn hòa như thế, những nha hoàn đều dám ở trước mặt hắn trêu đùa làm càn, nói vậy bản tính cũng là người thiện lương ôn nhu, Khi Phong liền sinh ra hảo cảm đối với hắn, cảm thấy người này có địa vị cao như vậy, lại khoan dung với người khác, thật sự khó có được nhiều người như hắn.

“Ta họ Tử, là người của Tử gia Tống Quốc, thỉnh cầu công tử đưa ta hồi gia, tiểu nữ cảm kích không thôi.” Nàng lễ phép mà nói.

“Tử gia Tống Quốc?” Tiêu Dao Vương trầm ngâm một lát, mới nói: “Cô nương, nơi này là đô thành Lâm Hoài của Nước Nam Dực, cách Tống Quốc ngàn dặm xa……”

Khi Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đầy mặt khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng: “Sao có thể?”

Nàng rõ ràng đi theo mẫu thân đến chùa Bạch Mã cầu phúc, như thế nào trong nháy mắt liền tới Nước Nam Dực chứ?

Nàng nhất định là nằm mơ, hoặc người này muốn lừa nàng!

Vẻ mặt Tiêu Dao Vương chỉ có thể cười khổ không thể làm gì khác hơn, nói: “Nơi này xác thật là thành Lâm Hoài, cô nương có thể ra bên ngoài nhìn xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoại Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ

Số ký tự: 0