Chỗ Đó Bị Nước...
2024-09-28 00:44:53
Lăng Hàn Khai ôm cô, không nói lời nào, cứ thế lắng lặng chờ cô lấy lại bình tĩnh.
Trình Khả Hạ mệt mỏi nằm trong lòng anh, nếu không nhờ có cánh tay của anh đang siết bên eo cô, chỉ sợ cô đã sớm nằm xụi lơ dưới đất rồi.
Sau khi sung sướng qua đi, lý trí dần dần trở lại, cổ áo xộc xệch, bầu vú lõa lồ, cái ôm tỏa ra hương chanh thơm ngát bao phủ quanh cô, điều làm cô để ý nhất đó chính là cái quần lót ướt nhẹp dính chặt vào miệng nhỏ, cùng với cây hàng to cứng đang chổng lên, tì vào eo của cô.
Mỗi một chuyện đều đang nhắc nhở cô, vừa rồi cô đã trải qua chuyện gì.
Cô không khỏi vùi đầu càng sâu hơn.
Lăng Hàn Khai cảm nhận được sự ngại ngùng của người trong lòng, bàn tay đang áp vào lưng cô chơi đùa với sợi tóc của cô, anh nói giỡn: "Còn gì muốn nói với anh không?"
Trình Khả Hạ rụt người lại, lắc đầu nguầy nguậy.
Chuyện vừa rồi, cô không còn mặt mũi nào để lặp lại lần nữa.
m điệu của Lăng Hàn Khai hơi cao lên một chút: "Vậy thì tốt."
Cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ toát lên từ trong giọng nói của anh, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã cảm nhận được anh cúi đầu xuống, gác cằm lên vai cô, thoáng nghiêng đầu, hơi thở phả qua vành tai nhạy cảm của cô.
Cô ngứa, bèn rụt cổ lại một cái, chỉ nghe thấy giọng anh trầm xuống, mang theo sự nghiêm túc: "Trình Khả Hạ."
Cô không khỏi đứng thẳng dậy, “Dạ” một tiếng.
Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ đều đi vào trong lòng của cô.
“Chuyện giữa chúng ta, em không thể cắt đứt được đâu."
Đồng tử của Trình Khả Hạ lập tức co rụt lại, cô ngẩng phắt đầu dậy từ trong lồng ngực của anh, nghiêng đầu nhìn về phía anh, lẩm bẩm: "Đàn anh, anh... "
Lăng Hàn Khai nhìn xoáy vào đôi mắt của cô: "Em cảm thấy, với tình trạng hiện tại của chúng ta, có hợp để vạch rõ giới hạn không?"
Trình Khả Hạ không dám nói tiếp nữa.
Lăng Hàn Khai duỗi tay ấn đầu cô vào trong lồng ngực, đường nét khuôn cằm lạnh lùng cứng rắn: "Cho nên em dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi, đừng trốn tránh anh nữa."
Trình Khả Hạ siết chặt quần áo của anh, tự hỏi trong lòng, cô có thể lý giải là, đàn anh Lăng có tình cảm đặc biệt với cô hay không?
Nhưng khóe mắt thoáng liếc thấy chiếc áo khoác màu xanh trắng trong túi xách của anh, cô không khỏi nhớ đến đàn chị Bạch Phù.
Nếu con đường này là sai, vậy cô cũng không thể sai mãi được.
“Vậy chị Bạch Phù anh tính làm sao?"
"Có liên quan gì tới cô ấy?"
Lăng Hàn Khai không hiểu, chuyện riêng của anh và cô, tại sao cô lại nhắc đến Bạch Phù làm gì.
Trình Khả Hạ hít sâu một hơi, vùi mặt vào lồng ngực của anh, hờn dỗi nói: "Đàn anh, nếu như anh thật sự thích chị Bạch Phù, vậy thì phải một lòng một dạ, không thể đứng núi này trông núi nọ. Trong tình yêu cần có sự trung thành, nếu không thì không thể dài lâu được."
Cô lấy hết can đảm để nói ra, nhưng không có can đảm để đối mặt với anh, thế là đã bỏ lỡ sự ngạc nhiên và rối rắm trên mặt anh.
Lăng Hàn Khai nhếch môi: "Trình Khả Hạ, khu trò chuyện trong diễn đàn trường sẽ cho em câu trả lời."
Trình Khả Hạ ngứa ran, tại sao anh không nói thắng với cô luôn, còn bắt cô tự đi tìm câu trả lời nữa?
Nếu như Lăng Hàn Khai có thể nghe thấy được tiếng lòng của cô, anh sẽ nói với cô rằng, bởi vì câu này ngu ngốc quá, ngu ngốc đến nỗi anh cũng lười tốn nước bọt để nói về chuyện này.
Một lát sau, Trình Khả Hạ cảm nhận được cây gậy to cứng đang tì vào cô đang từ từ mềm xuống, anh lùi về sau, cầm balo và túi rớt ở dưới đất lên.
Sau đó, anh nhìn thắng vào cô.
Trình Khả Hạ mượn động tác vuốt tóc để che giấu sự ngượng ngập của mình: "Đàn anh, không đi sao?"
Lăng Hàn Khai nhìn xuống chiếc váy ngắn của cô: "Mặc đồ ướt như vậy không khó chịu sao?"
Mặt của Trình Khả Hạ thoáng chốc đỏ bừng lên, sau đó cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nhìn xuống đầu gối của anh.
Tuy rằng chỗ này rất tốt, nhưng mượn ánh đèn yếu ớt ở đằng xa, cô vẫn loáng thoáng nhìn thấy chỗ đó của anh đã ướt một mảng, chỉ vì trời tối, anh còn mặc quần đen nên không thấy rõ cho lắm.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện chỗ đó bị nước dâm của cô làm ướt, cô đã ngượng đến nỗi cả người như muốn bốc cháy.
Trình Khả Hạ mệt mỏi nằm trong lòng anh, nếu không nhờ có cánh tay của anh đang siết bên eo cô, chỉ sợ cô đã sớm nằm xụi lơ dưới đất rồi.
Sau khi sung sướng qua đi, lý trí dần dần trở lại, cổ áo xộc xệch, bầu vú lõa lồ, cái ôm tỏa ra hương chanh thơm ngát bao phủ quanh cô, điều làm cô để ý nhất đó chính là cái quần lót ướt nhẹp dính chặt vào miệng nhỏ, cùng với cây hàng to cứng đang chổng lên, tì vào eo của cô.
Mỗi một chuyện đều đang nhắc nhở cô, vừa rồi cô đã trải qua chuyện gì.
Cô không khỏi vùi đầu càng sâu hơn.
Lăng Hàn Khai cảm nhận được sự ngại ngùng của người trong lòng, bàn tay đang áp vào lưng cô chơi đùa với sợi tóc của cô, anh nói giỡn: "Còn gì muốn nói với anh không?"
Trình Khả Hạ rụt người lại, lắc đầu nguầy nguậy.
Chuyện vừa rồi, cô không còn mặt mũi nào để lặp lại lần nữa.
m điệu của Lăng Hàn Khai hơi cao lên một chút: "Vậy thì tốt."
Cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ toát lên từ trong giọng nói của anh, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã cảm nhận được anh cúi đầu xuống, gác cằm lên vai cô, thoáng nghiêng đầu, hơi thở phả qua vành tai nhạy cảm của cô.
Cô ngứa, bèn rụt cổ lại một cái, chỉ nghe thấy giọng anh trầm xuống, mang theo sự nghiêm túc: "Trình Khả Hạ."
Cô không khỏi đứng thẳng dậy, “Dạ” một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ đều đi vào trong lòng của cô.
“Chuyện giữa chúng ta, em không thể cắt đứt được đâu."
Đồng tử của Trình Khả Hạ lập tức co rụt lại, cô ngẩng phắt đầu dậy từ trong lồng ngực của anh, nghiêng đầu nhìn về phía anh, lẩm bẩm: "Đàn anh, anh... "
Lăng Hàn Khai nhìn xoáy vào đôi mắt của cô: "Em cảm thấy, với tình trạng hiện tại của chúng ta, có hợp để vạch rõ giới hạn không?"
Trình Khả Hạ không dám nói tiếp nữa.
Lăng Hàn Khai duỗi tay ấn đầu cô vào trong lồng ngực, đường nét khuôn cằm lạnh lùng cứng rắn: "Cho nên em dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi, đừng trốn tránh anh nữa."
Trình Khả Hạ siết chặt quần áo của anh, tự hỏi trong lòng, cô có thể lý giải là, đàn anh Lăng có tình cảm đặc biệt với cô hay không?
Nhưng khóe mắt thoáng liếc thấy chiếc áo khoác màu xanh trắng trong túi xách của anh, cô không khỏi nhớ đến đàn chị Bạch Phù.
Nếu con đường này là sai, vậy cô cũng không thể sai mãi được.
“Vậy chị Bạch Phù anh tính làm sao?"
"Có liên quan gì tới cô ấy?"
Lăng Hàn Khai không hiểu, chuyện riêng của anh và cô, tại sao cô lại nhắc đến Bạch Phù làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khả Hạ hít sâu một hơi, vùi mặt vào lồng ngực của anh, hờn dỗi nói: "Đàn anh, nếu như anh thật sự thích chị Bạch Phù, vậy thì phải một lòng một dạ, không thể đứng núi này trông núi nọ. Trong tình yêu cần có sự trung thành, nếu không thì không thể dài lâu được."
Cô lấy hết can đảm để nói ra, nhưng không có can đảm để đối mặt với anh, thế là đã bỏ lỡ sự ngạc nhiên và rối rắm trên mặt anh.
Lăng Hàn Khai nhếch môi: "Trình Khả Hạ, khu trò chuyện trong diễn đàn trường sẽ cho em câu trả lời."
Trình Khả Hạ ngứa ran, tại sao anh không nói thắng với cô luôn, còn bắt cô tự đi tìm câu trả lời nữa?
Nếu như Lăng Hàn Khai có thể nghe thấy được tiếng lòng của cô, anh sẽ nói với cô rằng, bởi vì câu này ngu ngốc quá, ngu ngốc đến nỗi anh cũng lười tốn nước bọt để nói về chuyện này.
Một lát sau, Trình Khả Hạ cảm nhận được cây gậy to cứng đang tì vào cô đang từ từ mềm xuống, anh lùi về sau, cầm balo và túi rớt ở dưới đất lên.
Sau đó, anh nhìn thắng vào cô.
Trình Khả Hạ mượn động tác vuốt tóc để che giấu sự ngượng ngập của mình: "Đàn anh, không đi sao?"
Lăng Hàn Khai nhìn xuống chiếc váy ngắn của cô: "Mặc đồ ướt như vậy không khó chịu sao?"
Mặt của Trình Khả Hạ thoáng chốc đỏ bừng lên, sau đó cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nhìn xuống đầu gối của anh.
Tuy rằng chỗ này rất tốt, nhưng mượn ánh đèn yếu ớt ở đằng xa, cô vẫn loáng thoáng nhìn thấy chỗ đó của anh đã ướt một mảng, chỉ vì trời tối, anh còn mặc quần đen nên không thấy rõ cho lắm.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện chỗ đó bị nước dâm của cô làm ướt, cô đã ngượng đến nỗi cả người như muốn bốc cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro