Có Dây Kéo, Ở Đ...
2024-09-28 00:44:53
Lăng Hàn Khai khẽ ngậm lấy bờ môi trên của cô, nghiền ép, giống như đang mút rau câu, không nhanh không chậm, vô cùng thích thú, đợi đến khi đôi môi hơi ướt át của cô từ từ sưng lên, anh mới chuyển trận địa, mút vào bờ môi dưới của cô.
Trình Khả Hạ cảm thấy bờ môi mình hơi ngứa ngáy, tê tê dại dại, nhưng cô lại cứng còng cả nửa người, không dám nhúc nhích.
Cô còn có thể phân tâm ra mà suy nghĩ, đàn anh Lăng đã dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều, không còn nôn nóng như vậy nữa.
Nhưng bây giờ ở trước mặt mọi người, cô rất sợ bị người khác phát hiện.
Cô thỏ thẻ với anh: "Đàn anh, chỗ này có người."
Cô vừa mở miệng nói chuyện, bờ môi mấp máy mở ra rồi khép lại, đụng vào đôi môi mỏng của anh.
Đôi mắt của Lăng Hàn Khai đen kịt một màu, anh choàng tay ôm siết lấy eo cô, ghì chặt vào cơ thể mình: "Không ai chú ý tới chúng ta hết, chú tâm vào."
Trình Khả Hạ còn định nói thêm gì đó thì đã bị đầu lưỡi ướt mềm của anh vói vào, ngăn chặn môi cô.
Anh khều lấy chiếc lưỡi nhỏ lóng ngóng của cô, dây dưa mút mát.
Dường như hôm nay anh có thêm rất nhiều kiên nhẫn, mỗi một động tác đều từ tốn hơn lúc trước rất nhiều.
Khiến cho người ta có cảm giác dây dưa triền miên.
Nơi bị anh xoa nắn rất sung sướng, dần dà, Trình Khả Hạ bị cuốn theo anh, không nhịn được duỗi đầu lưỡi mềm mại ra dây dưa với đầu lưỡi của anh, sau đó nhẹ nhàng liếm láp.
Sự hồi đáp của cô chẳng khác gì châm một cây đuốc vào mồi lửa vừa mới nhen nhóm lên.
Lăng Hàn Khai vốn định chơi đùa một chút rồi thôi, nhưng hành động của cô khiến đôi mắt anh tối sầm xuống, một tay của anh vỗ về eo của cô cách một lớp váy, một tay khác thì vòng tới đằng
trước, áp vào ngực cô, bóp lấy bầu vú căng tròn đẫy đà kia, năm ngón tay hết đóng lại rồi thả ra, nhào nặn cái bánh bao kia đủ kiểu.
Trình Khả Hạ không thể không há miệng thở dốc, sau đó tiếng rên rỉ của cô đều bị anh cắn nuốt từng chút từng chút một.
Lúc này, nam nữ chính trong phim đang bước vào giai đoạn vun đắp tình cảm, nam chính duỗi tay muốn nắm lấy tay nữ chính, nhưng giơ ra được một nửa thì lại chần chừ bỏ xuống.
Trong kịch bản, hai người nọ ngây thơ biết bao, mà bọn họ ngồi trên hàng ghế lại trao đổi nước bọt cho nhau, môi lưỡi quấn quýt, phát ra những âm thanh xấu hổ, vô cùng dâm đãng.
Cô rất ngượng, nhưng lại không nỡ đẩy người mình thích ra.
Đúng vậy, cô thích đàn anh Lăng.
Sau khi cô biết đàn anh Lăng và đàn chị Bạch Phù là chị em họ, tình cảm luôn bị ràng buộc bởi giới hạn đạo đức cuối cùng cũng được giải phóng, đóa hoa tình yêu nở rộ.
Thì ra trong những sớm chiều ở chung, cô đã nảy sinh tình cảm với đàn anh Lăng trong vô thức.
Trong lòng cô đầy ắp như được rót đầy mật ngọt, rồi lại có một chút ngọt ngọt chua chua.
Một người tầm thường như cô làm sao xứng với một người xuất sắc như đàn anh Lăng?
Cô vốn nghĩ, nếu có thể đứng từ xa ngắm nhìn anh, hoặc là nói với anh, là cô đã đủ hài lòng rồi.
Mãi đến khi, anh nói muốn đi xem phim.
Cô âm thầm vui mừng, có thể đi xem phim chung với đàn anh Lăng, đây đã là món quà tốt nhất đối với mối tình đơn phương này của cô rồi.
Nhưng ai ngờ xem một hồi lại biến thành thế này, diễn biến nhanh quá đi mất.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Sờ mó cách một lớp quần áo làm Lăng Hàn Khai thấy không thỏa mãn, nhưng kiểu váy dài như vậy không thuận tiện như áo thun.
Trình Khả Hạ bị anh hôn đến não cũng sắp thiếu ôxy, cô dường như nghe thấy anh nói.
"Lần sau đừng mặc váy liền như vậy nữa."
“Dạ." Cô theo bản năng trả lời anh, sau đó mới hiểu ra anh có ý gì, gương mặt lập tức nóng cả lên.
Cô do dự một chút rồi khe khẽ nói: "Có dây kéo, ở đằng sau."
Vừa rồi Lăng Hàn Khai đã tìm thấy dây kéo, nhưng anh không có kéo xuống.
Tuy góc này rất khuất, nhưng anh không cho phép người nào nhìn thấy lưng cô, dù chỉ là một phần trăm nhỏ nhất, cho nên anh tuyệt đối sẽ không kéo xuống.
Cho nên là, đừng bao giờ đánh giá thấp ham muốn chiếm hữu của đàn ông.
Trình Khả Hạ không nghe thấy anh trả lời, tưởng cô đã hiểu sai ý anh, đang rầu rĩ vì mình đã quá mức chủ động, cô lại nghe thấy anh nói khẽ bên tai cô bằng chất giọng khàn khàn.
“Ngồi lên đi."
Trình Khả Hạ cảm thấy bờ môi mình hơi ngứa ngáy, tê tê dại dại, nhưng cô lại cứng còng cả nửa người, không dám nhúc nhích.
Cô còn có thể phân tâm ra mà suy nghĩ, đàn anh Lăng đã dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều, không còn nôn nóng như vậy nữa.
Nhưng bây giờ ở trước mặt mọi người, cô rất sợ bị người khác phát hiện.
Cô thỏ thẻ với anh: "Đàn anh, chỗ này có người."
Cô vừa mở miệng nói chuyện, bờ môi mấp máy mở ra rồi khép lại, đụng vào đôi môi mỏng của anh.
Đôi mắt của Lăng Hàn Khai đen kịt một màu, anh choàng tay ôm siết lấy eo cô, ghì chặt vào cơ thể mình: "Không ai chú ý tới chúng ta hết, chú tâm vào."
Trình Khả Hạ còn định nói thêm gì đó thì đã bị đầu lưỡi ướt mềm của anh vói vào, ngăn chặn môi cô.
Anh khều lấy chiếc lưỡi nhỏ lóng ngóng của cô, dây dưa mút mát.
Dường như hôm nay anh có thêm rất nhiều kiên nhẫn, mỗi một động tác đều từ tốn hơn lúc trước rất nhiều.
Khiến cho người ta có cảm giác dây dưa triền miên.
Nơi bị anh xoa nắn rất sung sướng, dần dà, Trình Khả Hạ bị cuốn theo anh, không nhịn được duỗi đầu lưỡi mềm mại ra dây dưa với đầu lưỡi của anh, sau đó nhẹ nhàng liếm láp.
Sự hồi đáp của cô chẳng khác gì châm một cây đuốc vào mồi lửa vừa mới nhen nhóm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Hàn Khai vốn định chơi đùa một chút rồi thôi, nhưng hành động của cô khiến đôi mắt anh tối sầm xuống, một tay của anh vỗ về eo của cô cách một lớp váy, một tay khác thì vòng tới đằng
trước, áp vào ngực cô, bóp lấy bầu vú căng tròn đẫy đà kia, năm ngón tay hết đóng lại rồi thả ra, nhào nặn cái bánh bao kia đủ kiểu.
Trình Khả Hạ không thể không há miệng thở dốc, sau đó tiếng rên rỉ của cô đều bị anh cắn nuốt từng chút từng chút một.
Lúc này, nam nữ chính trong phim đang bước vào giai đoạn vun đắp tình cảm, nam chính duỗi tay muốn nắm lấy tay nữ chính, nhưng giơ ra được một nửa thì lại chần chừ bỏ xuống.
Trong kịch bản, hai người nọ ngây thơ biết bao, mà bọn họ ngồi trên hàng ghế lại trao đổi nước bọt cho nhau, môi lưỡi quấn quýt, phát ra những âm thanh xấu hổ, vô cùng dâm đãng.
Cô rất ngượng, nhưng lại không nỡ đẩy người mình thích ra.
Đúng vậy, cô thích đàn anh Lăng.
Sau khi cô biết đàn anh Lăng và đàn chị Bạch Phù là chị em họ, tình cảm luôn bị ràng buộc bởi giới hạn đạo đức cuối cùng cũng được giải phóng, đóa hoa tình yêu nở rộ.
Thì ra trong những sớm chiều ở chung, cô đã nảy sinh tình cảm với đàn anh Lăng trong vô thức.
Trong lòng cô đầy ắp như được rót đầy mật ngọt, rồi lại có một chút ngọt ngọt chua chua.
Một người tầm thường như cô làm sao xứng với một người xuất sắc như đàn anh Lăng?
Cô vốn nghĩ, nếu có thể đứng từ xa ngắm nhìn anh, hoặc là nói với anh, là cô đã đủ hài lòng rồi.
Mãi đến khi, anh nói muốn đi xem phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô âm thầm vui mừng, có thể đi xem phim chung với đàn anh Lăng, đây đã là món quà tốt nhất đối với mối tình đơn phương này của cô rồi.
Nhưng ai ngờ xem một hồi lại biến thành thế này, diễn biến nhanh quá đi mất.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Sờ mó cách một lớp quần áo làm Lăng Hàn Khai thấy không thỏa mãn, nhưng kiểu váy dài như vậy không thuận tiện như áo thun.
Trình Khả Hạ bị anh hôn đến não cũng sắp thiếu ôxy, cô dường như nghe thấy anh nói.
"Lần sau đừng mặc váy liền như vậy nữa."
“Dạ." Cô theo bản năng trả lời anh, sau đó mới hiểu ra anh có ý gì, gương mặt lập tức nóng cả lên.
Cô do dự một chút rồi khe khẽ nói: "Có dây kéo, ở đằng sau."
Vừa rồi Lăng Hàn Khai đã tìm thấy dây kéo, nhưng anh không có kéo xuống.
Tuy góc này rất khuất, nhưng anh không cho phép người nào nhìn thấy lưng cô, dù chỉ là một phần trăm nhỏ nhất, cho nên anh tuyệt đối sẽ không kéo xuống.
Cho nên là, đừng bao giờ đánh giá thấp ham muốn chiếm hữu của đàn ông.
Trình Khả Hạ không nghe thấy anh trả lời, tưởng cô đã hiểu sai ý anh, đang rầu rĩ vì mình đã quá mức chủ động, cô lại nghe thấy anh nói khẽ bên tai cô bằng chất giọng khàn khàn.
“Ngồi lên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro