Miệng Lồn Cũng...
2024-09-28 00:44:53
Ngồi, ngồi?
Trình Khả Hạ nghi ngờ mình đã nghe lầm, nhưng người trước mặt đang im lặng nhìn cô, đuôi mắt ửng đỏ mang theo nét rù quến, làm cho phản ứng vô thức bật ra trong đầu cô không phải là từ chối, mà là phải ngồi như thế nào?
Dường như anh hiểu được sự khó xử của cô, một tay ôm lấy eo cô, nhấc người cô lên khỏi chỗ ngồi.
Cô cứ tưởng anh sẽ để cô ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt với anh, không ngờ anh xoay người cô lại, để cô đối mặt với màn ảnh rộng, làn váy bung xõa như tán lá sen, cô gần như cởi truồng
ngồi trên đùi anh, chỉ cách một lớp quần an toàn và quần lót.
Hai lớp quần đều rất mỏng, mỏng đến mức cô có thể cảm nhận được bộ phận mà vùng kín của mình đụng tới, đó là cây hàng to cứng của anh.
Đàn, đàn anh Lăng lại cương rồi.
Cho dù cách một lớp quần dài, miệng lồn cũng có thể bị dương vật đút vào.
Cô vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng nuốt nước bọt, lúc này mới phát hiện cổ họng của mình vừa khô vừa ngứa.
Cô im lặng nhích ra đằng sau, lập tức đè vào lồng ngực của anh.
Vốn tưởng rằng anh rất gầy gò, nhưng lồng ngực của anh lại có thể ôm trọn lấy cả cơ thể cô, thậm chỉ đỉnh đầu của cô cũng chỉ mới đụng đến cằm của anh mà thôi, anh rất tự nhiên mà gác cằm lên đỉnh đầu của cô, hai tay vòng qua người cô, cô bị anh bao bọc rất chặt chẽ, ngồi ở đằng sau hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Sự ôm ấp thân mật này, cảm giác hơi thở vấn vít lấy nhau làm Trình Khả Hạ cảm thấy rất hạnh phúc, khiến người ta rung động.
Nếu như có thể kéo dài đến mãi mãi, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Lúc này, cô cảm nhận được bàn tay của anh luồn từ bên hông xuống dưới làn váy.
Chân váy xòe rộng rất thuận tiện cho anh hành động, chỉ mấy chốc đã đụng vào quần lót của cô.
Anh hỏi: "Hai cái?"
Trình Khả Hạ đang suy nghĩ không biết có nên cản anh lại hay không, lại bị anh đánh lạc hướng: "Dạ, con gái bọn em mặc váy, phải mặc thêm một chiếc quần an toàn, như vậy mới có thể tránh lộ hàng."
Anh "Ừ" một tiếng, chuẩn bị cởi hai chiếc quần xuống.
Trình Khả Hạ vội đè tay anh lại, mặt đỏ tới mang tai, nói năng cũng vấp váp: "Đàn, đàn anh, có người ... "
Lăng Hàn Khai nhoẻn miệng cười: "Đừng sợ, bọn họ không để ý tới chúng ta đâu."
Trình Khả Hạ nhìn xuống hai cặp đôi kia, một cặp thì vẫn hôn hít triền miên, cặp khác không biết đã làm đến bước nào, nhưng tóm lại thì tư thế cũng rất tục tĩu, thật sự không có ai chú ý tới bọn họ.
Lúc cô ngó dáo dác xung quanh, bờ môi mỏng của anh đã hôn lên vành tai của cô, tiếp tục nói: "Với lại, em định tiếp tục chảy nước như vậy rồi thả rông về nhà à?"
Trình Khả Hạ nhớ lại hôm đó mình không mặc gì đi về, gò má bị hơi thở của anh làm nóng cả lên.
Cô không có lý do gì để cản anh lại.
Lăng Hàn Khai cảm nhận được bàn tay đang ghì lấy tay mình đã rụt về, anh lập tức túm lấy hai cái quần lót, kéo phăng xuống cùng một lúc, một tay thì đẩy cô lên trên, bởi vì đằng trước cô khép hai chân lại, nên rất thuận tiện cho anh tuột đến cùng.
Chỉ là tuột đến chân thì mắc kẹt bởi giày.
“Cởi ra giùm anh đi." Anh thấp giọng dụ dỗ cô.
Đã đến lúc này rồi, Trình Khả Hạ đã không còn đường lui nữa, cô đỏ mặt cúi xuống, cởi hai chiếc giày ra.
Sau khi quần lót và quần an toàn đều bị anh kéo xuống, cô chuẩn bị mang giày vào, đôi chân hơi tách ra để tiện cởi giày đột nhiên bị anh dùng sức thúc lên, hai chân giang rộng, cô cũng
tiện đà ngả ra sau.
Bởi vì ghế dựa trong rạp phim đều là loại có thể chỉnh nghiêng, trùng hợp là cái ghế bọn họ đang ngồi có hơi ngả về sau một chút, cô giống như đang nằm ngửa dựa vào người anh, mà hai
chân thì giang rộng ra giữa không khí, vùng kín không có quần lót bảo vệ lõa lồ trong không khí, máy lạnh trong rạp chiếu phim mở rất nhỏ, cơn gió lạnh lẽo lùa qua lồn nhỏ của cô làm cô không khỏi rụt lại một cái.
Lúc này, một ngón tay ấm áp tì vào hai mép âm hộ mềm mại trên lồn nhỏ của cô.
Trình Khả Hạ nghi ngờ mình đã nghe lầm, nhưng người trước mặt đang im lặng nhìn cô, đuôi mắt ửng đỏ mang theo nét rù quến, làm cho phản ứng vô thức bật ra trong đầu cô không phải là từ chối, mà là phải ngồi như thế nào?
Dường như anh hiểu được sự khó xử của cô, một tay ôm lấy eo cô, nhấc người cô lên khỏi chỗ ngồi.
Cô cứ tưởng anh sẽ để cô ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt với anh, không ngờ anh xoay người cô lại, để cô đối mặt với màn ảnh rộng, làn váy bung xõa như tán lá sen, cô gần như cởi truồng
ngồi trên đùi anh, chỉ cách một lớp quần an toàn và quần lót.
Hai lớp quần đều rất mỏng, mỏng đến mức cô có thể cảm nhận được bộ phận mà vùng kín của mình đụng tới, đó là cây hàng to cứng của anh.
Đàn, đàn anh Lăng lại cương rồi.
Cho dù cách một lớp quần dài, miệng lồn cũng có thể bị dương vật đút vào.
Cô vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng nuốt nước bọt, lúc này mới phát hiện cổ họng của mình vừa khô vừa ngứa.
Cô im lặng nhích ra đằng sau, lập tức đè vào lồng ngực của anh.
Vốn tưởng rằng anh rất gầy gò, nhưng lồng ngực của anh lại có thể ôm trọn lấy cả cơ thể cô, thậm chỉ đỉnh đầu của cô cũng chỉ mới đụng đến cằm của anh mà thôi, anh rất tự nhiên mà gác cằm lên đỉnh đầu của cô, hai tay vòng qua người cô, cô bị anh bao bọc rất chặt chẽ, ngồi ở đằng sau hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự ôm ấp thân mật này, cảm giác hơi thở vấn vít lấy nhau làm Trình Khả Hạ cảm thấy rất hạnh phúc, khiến người ta rung động.
Nếu như có thể kéo dài đến mãi mãi, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Lúc này, cô cảm nhận được bàn tay của anh luồn từ bên hông xuống dưới làn váy.
Chân váy xòe rộng rất thuận tiện cho anh hành động, chỉ mấy chốc đã đụng vào quần lót của cô.
Anh hỏi: "Hai cái?"
Trình Khả Hạ đang suy nghĩ không biết có nên cản anh lại hay không, lại bị anh đánh lạc hướng: "Dạ, con gái bọn em mặc váy, phải mặc thêm một chiếc quần an toàn, như vậy mới có thể tránh lộ hàng."
Anh "Ừ" một tiếng, chuẩn bị cởi hai chiếc quần xuống.
Trình Khả Hạ vội đè tay anh lại, mặt đỏ tới mang tai, nói năng cũng vấp váp: "Đàn, đàn anh, có người ... "
Lăng Hàn Khai nhoẻn miệng cười: "Đừng sợ, bọn họ không để ý tới chúng ta đâu."
Trình Khả Hạ nhìn xuống hai cặp đôi kia, một cặp thì vẫn hôn hít triền miên, cặp khác không biết đã làm đến bước nào, nhưng tóm lại thì tư thế cũng rất tục tĩu, thật sự không có ai chú ý tới bọn họ.
Lúc cô ngó dáo dác xung quanh, bờ môi mỏng của anh đã hôn lên vành tai của cô, tiếp tục nói: "Với lại, em định tiếp tục chảy nước như vậy rồi thả rông về nhà à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khả Hạ nhớ lại hôm đó mình không mặc gì đi về, gò má bị hơi thở của anh làm nóng cả lên.
Cô không có lý do gì để cản anh lại.
Lăng Hàn Khai cảm nhận được bàn tay đang ghì lấy tay mình đã rụt về, anh lập tức túm lấy hai cái quần lót, kéo phăng xuống cùng một lúc, một tay thì đẩy cô lên trên, bởi vì đằng trước cô khép hai chân lại, nên rất thuận tiện cho anh tuột đến cùng.
Chỉ là tuột đến chân thì mắc kẹt bởi giày.
“Cởi ra giùm anh đi." Anh thấp giọng dụ dỗ cô.
Đã đến lúc này rồi, Trình Khả Hạ đã không còn đường lui nữa, cô đỏ mặt cúi xuống, cởi hai chiếc giày ra.
Sau khi quần lót và quần an toàn đều bị anh kéo xuống, cô chuẩn bị mang giày vào, đôi chân hơi tách ra để tiện cởi giày đột nhiên bị anh dùng sức thúc lên, hai chân giang rộng, cô cũng
tiện đà ngả ra sau.
Bởi vì ghế dựa trong rạp phim đều là loại có thể chỉnh nghiêng, trùng hợp là cái ghế bọn họ đang ngồi có hơi ngả về sau một chút, cô giống như đang nằm ngửa dựa vào người anh, mà hai
chân thì giang rộng ra giữa không khí, vùng kín không có quần lót bảo vệ lõa lồ trong không khí, máy lạnh trong rạp chiếu phim mở rất nhỏ, cơn gió lạnh lẽo lùa qua lồn nhỏ của cô làm cô không khỏi rụt lại một cái.
Lúc này, một ngón tay ấm áp tì vào hai mép âm hộ mềm mại trên lồn nhỏ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro