Cô Thật Sự Rất...
2024-09-28 00:44:53
Lúc hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim đã là hơn mười giờ tối.
Màn đêm bắt đầu lạnh, độ ấm thấp hơn ban ngày.
Trình Khả Hạ nắm quai túi xách bằng cả hai tay, nhìn người ở bên cạnh.
Anh mặc một chiếc áo tay dài màu bạc, chiếc áo khoác màu đen vắt trên khuỷu tay anh.
Cô do dự một lúc lâu, khi sắp đến dưới lầu ký túc xá, cô mới lấy hết dũng khí nói: "Học trưởng, anh đưa áo khoác cho em đi, em giặt rồi trả lại cho anh."
Lăng Hàn Khai rũ mắt nhìn, cô cúi đầu, tóc đen xõa xuống hai bên đầu vai, không cần nhìn cũng biết mặt cô đỏ như thế nào.
Cô thật sự rất dễ thẹn thùng.
Khác với đêm trước, anh không trêu đùa cô nữa, dứt khoát nói:
"Được."
Trình Khả Hạ nhận lấy cái áo khoác, làm như một đứa bé nhỏ ôm lấy thứ gì đó bị bẩn, không dám đứng lại trước mặt người lớn quá lâu. Cô nói thật nhanh: "Em về trước đây, tạm biệt học
trưởng."
Vừa dứt lời cô đã cúi đầu chạy ngay.
Nếu cô ngẩng đầu thì sẽ phát hiện người trước mặt đưa tay muốn ôm cô.
Lăng Hàn Khai kìm nén dục vọng muốn chà đạp mạnh mẽ lên đôi môi hồng phấn của cô, hai tay như muốn chạm vào bóng dáng bỏ chạy của cô, không nhịn được mà cười nhẹ.
Bỏ đi, còn nhiều thời gian.
Trình Khả Hạ càng thêm hăng hái chạy lên trên tầng năm, sau đó đứng thở hổn hển ở hành lang nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc liếc nhìn thấy trước khi học trưởng rẽ vào một góc khác, lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm quần áo vào trong ký túc xá.
Mọi người trong ký túc xá của cô bộn bề nhiều việc, gần như sắp tắt đèn rồi mới trở về.
Thừa dịp bây giờ không có ai, cô giặt sạch áo khoác của học trưởng.
Lúc ngâm nước, cô mới nhìn rõ cả phía sau lưng bị nước dâu làm ướt, sờ lên vừa trơn trơn, lại dính dính.
Cô đỏ mặt chà giặt, cũng may là cô giữ lại, nếu không thì sẽ cảm thấy khó xử lắm.
Cô nhanh chóng giặt xong chỉ trong một lần, Lạc Tiểu Thời đã trở về, nhìn thấy cô giặt quần áo, lập tức chạy đến ban công nhìn cô cười hì hì.
"Gặp chuyện gì tốt à?" Trình Khả Hạ không nhịn được hỏi.
Lạc Tiểu Thời chỉ chờ câu này của cô.
Hai mắt cô ấy lóe lên ánh sáng: "Hạ Hạ, cậu có biết đêm nay Mục Chi Đồng đã làm gì không?"
Trình Khả Hạ lắc đầu, Mục Chi Đồng là lớp phó lớp cô, ở phòng ký túc xá bên cạnh, nhưng bình thường quan hệ qua lại không sâu, không phải là quen thân gì.
Lạc Tiểu Thời cười trộm một tiếng: "Cô ta vào học trưởng năm nhất làm chuyện đó trong phòng học, bị giảng viên tuần tra ban đêm bắt lấy tại trường, hết cứu rồi hết cứu rồi ... "
Trình Khả Hạ khiếp sợ: "Cô ấy bạo gan như thế sao?"
Nói ra miệng rồi, cô không khỏi nghĩ đến chuyện ở rạp chiếu phim của mình và học trưởng Lăng, chỉ là cô không bị phát hiện tại hiện trường mà thôi, làm gì có tư cách gì nói Mục Chi Đồng?
Lạc Tiểu Thời táp lưỡi: "Vậy thì sao đâu, chỉ là càng bất ngờ hơn là gì cậu biết không? Trước đó không phải Mục Chi Đồng thích Tôn Học Khôn, còn bởi vì chuyện này mà tìm cậu gây sự khắp
nơi sao? Nghe nói sai khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Tôn Học Khôn thấy không thể theo đuổi cậu nữa nên đã đồng ý lời tỏ tình của Mục Chi Đồng, lúc này mới vài ngày thôi, Mục Chi Đồng đã đi theo người khác rồi, báo ứng đó, đúng là tra nữ xứng với
tiện nam, trời sinh một đôi!"
Trình Khả Hạ cảm thấy rất loạn, cô rất không hiểu nổi: "Không phải Mục Chi Đồng đang ở bên người cô ta thích sao? Sao còn làm ra chuyện như thế này nữa?"
Lạc Tiểu Thời vuốt cằm, làm ra bộ dạng cao thâm nói: "Với thời đại bây giờ, tình yêu và tình dục có thể phân tách nhau ra đó, có người cảm thấy linh hồn có thể chung thủy với cậu, nhưng cơ thể thì không nhất định phải giữ gìn vì cậu. Nhưng mà, cũng có thể
mà chuyện đó của Tôn Học Khôn kia không được lắm ... "
Trình Khả Hạ sửng sốt, tình yêu và tình dục có thể phân tách nhau ra sao?
Lạc Tiểu Thời thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, có lẽ là thế giới quan đã bị đả kích nặng nề, sợ cô ngây thơ quá sau này sẽ bị người khác lừa, cô ấy nhân cơ hội phổ cập kiến thức cho cô.
"Hạ Hạ, mình nói với cậu, sinh viên nam bây giờ, không đáng tin đâu. Biết đâu anh ta yêu đương với cậu, bên ngoài còn có thêm vài người khác, bản thân trở thành một ông chủ trại cá, nuôi cá khắp nơi. Cậu đừng bị những lời văn vở của tên thanh niên nào lừa, dễ dàng giao mình ra bên ngoài đó biết chưa!"
Trình Khả Hạ chậm rãi nói: "Vậy nếu anh ta không nói lời văn vở, nhưng đối xử với cậu rất tốt, còn giúp cậu vài lần thì sao?"
Lạc Tiểu Thời hỏi: "Anh ta theo đuổi cậu không? Có tặng hoa tặng quà không? Có tỏ tình không? Có giới thiệu cậu với bạn bè anh ta không?"
Trình Khả Hạ lắc đầu.
Lạc Tiểu Thời tiếp tục hỏi: "Có hôn cậu chưa? Có sờ cậu chưa? Có làm gì chưa?"
Trình Khả Hạ gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Lạc Tiểu Thời trừng lớn mắt: "Hạ Hạ, chạy mau! Người này nuôi cá đấy!"
(Lăng Hàn Khai: Lạc Tiểu Thời, anh thật sự cảm ơn em.)
Màn đêm bắt đầu lạnh, độ ấm thấp hơn ban ngày.
Trình Khả Hạ nắm quai túi xách bằng cả hai tay, nhìn người ở bên cạnh.
Anh mặc một chiếc áo tay dài màu bạc, chiếc áo khoác màu đen vắt trên khuỷu tay anh.
Cô do dự một lúc lâu, khi sắp đến dưới lầu ký túc xá, cô mới lấy hết dũng khí nói: "Học trưởng, anh đưa áo khoác cho em đi, em giặt rồi trả lại cho anh."
Lăng Hàn Khai rũ mắt nhìn, cô cúi đầu, tóc đen xõa xuống hai bên đầu vai, không cần nhìn cũng biết mặt cô đỏ như thế nào.
Cô thật sự rất dễ thẹn thùng.
Khác với đêm trước, anh không trêu đùa cô nữa, dứt khoát nói:
"Được."
Trình Khả Hạ nhận lấy cái áo khoác, làm như một đứa bé nhỏ ôm lấy thứ gì đó bị bẩn, không dám đứng lại trước mặt người lớn quá lâu. Cô nói thật nhanh: "Em về trước đây, tạm biệt học
trưởng."
Vừa dứt lời cô đã cúi đầu chạy ngay.
Nếu cô ngẩng đầu thì sẽ phát hiện người trước mặt đưa tay muốn ôm cô.
Lăng Hàn Khai kìm nén dục vọng muốn chà đạp mạnh mẽ lên đôi môi hồng phấn của cô, hai tay như muốn chạm vào bóng dáng bỏ chạy của cô, không nhịn được mà cười nhẹ.
Bỏ đi, còn nhiều thời gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khả Hạ càng thêm hăng hái chạy lên trên tầng năm, sau đó đứng thở hổn hển ở hành lang nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc liếc nhìn thấy trước khi học trưởng rẽ vào một góc khác, lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm quần áo vào trong ký túc xá.
Mọi người trong ký túc xá của cô bộn bề nhiều việc, gần như sắp tắt đèn rồi mới trở về.
Thừa dịp bây giờ không có ai, cô giặt sạch áo khoác của học trưởng.
Lúc ngâm nước, cô mới nhìn rõ cả phía sau lưng bị nước dâu làm ướt, sờ lên vừa trơn trơn, lại dính dính.
Cô đỏ mặt chà giặt, cũng may là cô giữ lại, nếu không thì sẽ cảm thấy khó xử lắm.
Cô nhanh chóng giặt xong chỉ trong một lần, Lạc Tiểu Thời đã trở về, nhìn thấy cô giặt quần áo, lập tức chạy đến ban công nhìn cô cười hì hì.
"Gặp chuyện gì tốt à?" Trình Khả Hạ không nhịn được hỏi.
Lạc Tiểu Thời chỉ chờ câu này của cô.
Hai mắt cô ấy lóe lên ánh sáng: "Hạ Hạ, cậu có biết đêm nay Mục Chi Đồng đã làm gì không?"
Trình Khả Hạ lắc đầu, Mục Chi Đồng là lớp phó lớp cô, ở phòng ký túc xá bên cạnh, nhưng bình thường quan hệ qua lại không sâu, không phải là quen thân gì.
Lạc Tiểu Thời cười trộm một tiếng: "Cô ta vào học trưởng năm nhất làm chuyện đó trong phòng học, bị giảng viên tuần tra ban đêm bắt lấy tại trường, hết cứu rồi hết cứu rồi ... "
Trình Khả Hạ khiếp sợ: "Cô ấy bạo gan như thế sao?"
Nói ra miệng rồi, cô không khỏi nghĩ đến chuyện ở rạp chiếu phim của mình và học trưởng Lăng, chỉ là cô không bị phát hiện tại hiện trường mà thôi, làm gì có tư cách gì nói Mục Chi Đồng?
Lạc Tiểu Thời táp lưỡi: "Vậy thì sao đâu, chỉ là càng bất ngờ hơn là gì cậu biết không? Trước đó không phải Mục Chi Đồng thích Tôn Học Khôn, còn bởi vì chuyện này mà tìm cậu gây sự khắp
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nơi sao? Nghe nói sai khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Tôn Học Khôn thấy không thể theo đuổi cậu nữa nên đã đồng ý lời tỏ tình của Mục Chi Đồng, lúc này mới vài ngày thôi, Mục Chi Đồng đã đi theo người khác rồi, báo ứng đó, đúng là tra nữ xứng với
tiện nam, trời sinh một đôi!"
Trình Khả Hạ cảm thấy rất loạn, cô rất không hiểu nổi: "Không phải Mục Chi Đồng đang ở bên người cô ta thích sao? Sao còn làm ra chuyện như thế này nữa?"
Lạc Tiểu Thời vuốt cằm, làm ra bộ dạng cao thâm nói: "Với thời đại bây giờ, tình yêu và tình dục có thể phân tách nhau ra đó, có người cảm thấy linh hồn có thể chung thủy với cậu, nhưng cơ thể thì không nhất định phải giữ gìn vì cậu. Nhưng mà, cũng có thể
mà chuyện đó của Tôn Học Khôn kia không được lắm ... "
Trình Khả Hạ sửng sốt, tình yêu và tình dục có thể phân tách nhau ra sao?
Lạc Tiểu Thời thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, có lẽ là thế giới quan đã bị đả kích nặng nề, sợ cô ngây thơ quá sau này sẽ bị người khác lừa, cô ấy nhân cơ hội phổ cập kiến thức cho cô.
"Hạ Hạ, mình nói với cậu, sinh viên nam bây giờ, không đáng tin đâu. Biết đâu anh ta yêu đương với cậu, bên ngoài còn có thêm vài người khác, bản thân trở thành một ông chủ trại cá, nuôi cá khắp nơi. Cậu đừng bị những lời văn vở của tên thanh niên nào lừa, dễ dàng giao mình ra bên ngoài đó biết chưa!"
Trình Khả Hạ chậm rãi nói: "Vậy nếu anh ta không nói lời văn vở, nhưng đối xử với cậu rất tốt, còn giúp cậu vài lần thì sao?"
Lạc Tiểu Thời hỏi: "Anh ta theo đuổi cậu không? Có tặng hoa tặng quà không? Có tỏ tình không? Có giới thiệu cậu với bạn bè anh ta không?"
Trình Khả Hạ lắc đầu.
Lạc Tiểu Thời tiếp tục hỏi: "Có hôn cậu chưa? Có sờ cậu chưa? Có làm gì chưa?"
Trình Khả Hạ gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Lạc Tiểu Thời trừng lớn mắt: "Hạ Hạ, chạy mau! Người này nuôi cá đấy!"
(Lăng Hàn Khai: Lạc Tiểu Thời, anh thật sự cảm ơn em.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro