Cô Là Người Như...
2024-09-28 00:44:53
Trình Khả Hạ vội vàng xua tay, nói dối:
"Không phải mình, là một bài post mình xem trên mạng thôi."
Lạc Tiểu Thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn sợ hãi nói: "Hạ Hạ, cậu làm mình sợ muốn chết, mình còn nghĩ cậu bị người khác lừa rồi."
Trong lòng Trình Khả Hạ tự đáp lại, nhưng quan hệ giữa cô và Lăng Học Trưởng rất kỳ quái, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngoại trừ bước cuối cùng chưa làm ra thì những chuyện khác đều đã làm hết, nhưng anh không theo đuổi cô, cũng không có tặng hoa tặng quà gì cả, càng không có tỏ tình, cô cũng chưa gặp mặt người bạn nào của anh.
Cho nên cô là người như thế nào với anh?
Bạn bè xã giao sao?
Lạc Tiểu Thời thần kinh thô, không nhận ra sự khác thường trên vẻ mặt cô, cô ấy tặc lưỡi nói: "Trên đời này có đủ kiểu trai tồi, kiểu nam sinh trong bài post mà cậu xem chính là một loại trong số đó, không chủ động không từ chối không chịu trách nhiệm thì còn nói gì nữa? Cậu nghĩ đi Hạ Hạ à, nếu thật sự thích, vậy chắc chắn là chỉ muốn thông báo cho cả thế giới biết, đây là bạn gái tôi, không thằng nào được phép nhòm ngó đến cô ấy nữa!"
Trong đầu Trình Khả Hạ tưởng tượng đến bộ dạng Lăng học trưởng thông báo với thế giới, không, đây không giống như chuyện anh sẽ làm được.
Cho nên ...
Lăng học trưởng cũng không thích cô đúng không?
Từ đầu tới đuôi, đều chỉ có một mình cô tự ảo tưởng, tự mình đa tình thôi sao?
Lạc Tiểu Thời ôm bả vai cô: "Hạ Hạ, điều kiện của cậu tốt như vậy, lại chưa từng yêu đương, mình rất lo cậu sẽ bị người khác lừa mất."
Trình Khả Hạ cắn môi dưới, cố gắng che giấu sự mất mát, cười nói: "Mình làm gì tốt như cậu nói chứ."
Lạc Tiểu Thời càng nghĩ càng thấy đúng, làm sao mới có thể khiến Hạ Hạ cảnh giác cao độ đây.
Có rồi.
Chỉ có ở trong vạn bụi hoa thì mới không bị lá cây chạm vào.
Lạc Tiểu Thời ghé sát vào tai cô, ra vẻ thần bí cười hề hề nói: "Hạ Hạ, mình ra một cách rất tốt đây, có thể để cho cậu nhanh chóng nhìn rõ đàn ông, cho cậu biết đàn ông ngoại trừ cái thứ dưới rốn ba tấc kia thì không có cái gì tốt để nhớ thương cả."
Trình Khả Hạ lo lắng hỏi: "Cách gì thế?"
Lạc Tiểu Thời đè thấp giọng nói: "Cậu có cần một người bạn có thể giao tiếp cơ thể với cậu không? Mình có thể giới thiệu cho cậu nam sinh khoai to sống tốt và không ăn bám ai, đừng ngượng ngùng, chúng ta đang ở thời kỳ trưởng thành, nhiệt huyết xao động, cần thư giãn là chuyện rất bình thường, chờ cậu trải nghiệm rồi, mở rộng tầm mắt rồi, sẽ không dễ dàng bị ai lừa nữa ..
Trình Khả Hạ bị sự táo bạo của cô ấy làm cho hoảng sợ, vội vàng che miệng cô ấy lại, vừa thẹn vừa giận: "Lạc Tiểu Thời, cậu đàng hoàng chút đi được không!"
Lạc Tiểu Thời giãy dụa ưm ưm ưm: "Bọt nước ... Trên tay cậu toàn là bọt nước ... "
Trình Khả Hạ buông cô ấy ra, hừ một tiếng, không để ý đến cô ấy nữa.
Lạc Tiểu Thời lè lưỡi, vừa rồi cô ấy chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ về chuyện này.
Nếu không muốn bị lừa, không bằng chủ động tiến lên trước, tìm một đối tượng chất lượng, bóp chết suy nghĩ của những kẻ có ý đồ xấu.
Nhưng Hạ Hạ thật sự muốn yêu đương, chắc chắn mọi mặt đều phải thật tuyệt vời thì mới có thể xứng với cô được.
Cô ấy nghĩ lại, ai có tư cách này.
Cô ấy vắt hết óc, cuối cùng tìm được một người miễn cưỡng xứng đôi.
Ngay buổi tối hôm sau, sau khi cuộc họp sinh viên kết thúc, bộ trưởng bộ Tuyên Truyền và Đối Ngoại Giản Tùng Dương đã bị Lạc Tiểu Thời chặn lại cạnh bồn hoa dưới lầu.
Cô ấy đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bộ trưởng Giản, lần trước không phải anh hỏi em về bạn cùng phòng Trình Khả Hạ sao? Anh nói thật đi, anh có ý gì với Hạ Hạ nhà em có đúng không?"
Giản Tùng Dương bị cô gái này chặn lại cộng thêm câu hỏi trắng trợn làm cho giật mình. Sau khi định thần lại, anh nghĩ đến cô gái xinh đẹp có dáng người tốt và tính cách ngoan ngoãn kia, Dương Thần cười thừa nhận: "Đúng thế, anh có hảo cảm với cô ấy.”
Lạc Tiểu Thời tán thưởng sự chân thành thẳng thắn của anh ta, gật đầu nói: "Được, hiện tại cô ấy độc thân, em sẽ nối dây tơ hồng cho anh."
Mắt Giản Tùng Dương sáng lên: "Vậy cảm ơn bà mối Lạc trước!"
Lạc Tiểu Thời lặng lẽ cười nói: "Vậy thì, em sẽ hẹn cô ấy ra giúp anh trước... "
Hai người lén bàn chuyện, không ai chú ý tới có một người đang đứng phía bên kia bồn hoa, cả người mặc đồ đen, cả sắc mặt cũng đen lại, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện được một sợi tóc.
(Lạc Tiểu Thời: Đồng minh đồng minh đó! Đừng đánh mà! Giúp đỡ thì nên hiểu biết một chút.)
"Không phải mình, là một bài post mình xem trên mạng thôi."
Lạc Tiểu Thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn sợ hãi nói: "Hạ Hạ, cậu làm mình sợ muốn chết, mình còn nghĩ cậu bị người khác lừa rồi."
Trong lòng Trình Khả Hạ tự đáp lại, nhưng quan hệ giữa cô và Lăng Học Trưởng rất kỳ quái, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngoại trừ bước cuối cùng chưa làm ra thì những chuyện khác đều đã làm hết, nhưng anh không theo đuổi cô, cũng không có tặng hoa tặng quà gì cả, càng không có tỏ tình, cô cũng chưa gặp mặt người bạn nào của anh.
Cho nên cô là người như thế nào với anh?
Bạn bè xã giao sao?
Lạc Tiểu Thời thần kinh thô, không nhận ra sự khác thường trên vẻ mặt cô, cô ấy tặc lưỡi nói: "Trên đời này có đủ kiểu trai tồi, kiểu nam sinh trong bài post mà cậu xem chính là một loại trong số đó, không chủ động không từ chối không chịu trách nhiệm thì còn nói gì nữa? Cậu nghĩ đi Hạ Hạ à, nếu thật sự thích, vậy chắc chắn là chỉ muốn thông báo cho cả thế giới biết, đây là bạn gái tôi, không thằng nào được phép nhòm ngó đến cô ấy nữa!"
Trong đầu Trình Khả Hạ tưởng tượng đến bộ dạng Lăng học trưởng thông báo với thế giới, không, đây không giống như chuyện anh sẽ làm được.
Cho nên ...
Lăng học trưởng cũng không thích cô đúng không?
Từ đầu tới đuôi, đều chỉ có một mình cô tự ảo tưởng, tự mình đa tình thôi sao?
Lạc Tiểu Thời ôm bả vai cô: "Hạ Hạ, điều kiện của cậu tốt như vậy, lại chưa từng yêu đương, mình rất lo cậu sẽ bị người khác lừa mất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khả Hạ cắn môi dưới, cố gắng che giấu sự mất mát, cười nói: "Mình làm gì tốt như cậu nói chứ."
Lạc Tiểu Thời càng nghĩ càng thấy đúng, làm sao mới có thể khiến Hạ Hạ cảnh giác cao độ đây.
Có rồi.
Chỉ có ở trong vạn bụi hoa thì mới không bị lá cây chạm vào.
Lạc Tiểu Thời ghé sát vào tai cô, ra vẻ thần bí cười hề hề nói: "Hạ Hạ, mình ra một cách rất tốt đây, có thể để cho cậu nhanh chóng nhìn rõ đàn ông, cho cậu biết đàn ông ngoại trừ cái thứ dưới rốn ba tấc kia thì không có cái gì tốt để nhớ thương cả."
Trình Khả Hạ lo lắng hỏi: "Cách gì thế?"
Lạc Tiểu Thời đè thấp giọng nói: "Cậu có cần một người bạn có thể giao tiếp cơ thể với cậu không? Mình có thể giới thiệu cho cậu nam sinh khoai to sống tốt và không ăn bám ai, đừng ngượng ngùng, chúng ta đang ở thời kỳ trưởng thành, nhiệt huyết xao động, cần thư giãn là chuyện rất bình thường, chờ cậu trải nghiệm rồi, mở rộng tầm mắt rồi, sẽ không dễ dàng bị ai lừa nữa ..
Trình Khả Hạ bị sự táo bạo của cô ấy làm cho hoảng sợ, vội vàng che miệng cô ấy lại, vừa thẹn vừa giận: "Lạc Tiểu Thời, cậu đàng hoàng chút đi được không!"
Lạc Tiểu Thời giãy dụa ưm ưm ưm: "Bọt nước ... Trên tay cậu toàn là bọt nước ... "
Trình Khả Hạ buông cô ấy ra, hừ một tiếng, không để ý đến cô ấy nữa.
Lạc Tiểu Thời lè lưỡi, vừa rồi cô ấy chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ về chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không muốn bị lừa, không bằng chủ động tiến lên trước, tìm một đối tượng chất lượng, bóp chết suy nghĩ của những kẻ có ý đồ xấu.
Nhưng Hạ Hạ thật sự muốn yêu đương, chắc chắn mọi mặt đều phải thật tuyệt vời thì mới có thể xứng với cô được.
Cô ấy nghĩ lại, ai có tư cách này.
Cô ấy vắt hết óc, cuối cùng tìm được một người miễn cưỡng xứng đôi.
Ngay buổi tối hôm sau, sau khi cuộc họp sinh viên kết thúc, bộ trưởng bộ Tuyên Truyền và Đối Ngoại Giản Tùng Dương đã bị Lạc Tiểu Thời chặn lại cạnh bồn hoa dưới lầu.
Cô ấy đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bộ trưởng Giản, lần trước không phải anh hỏi em về bạn cùng phòng Trình Khả Hạ sao? Anh nói thật đi, anh có ý gì với Hạ Hạ nhà em có đúng không?"
Giản Tùng Dương bị cô gái này chặn lại cộng thêm câu hỏi trắng trợn làm cho giật mình. Sau khi định thần lại, anh nghĩ đến cô gái xinh đẹp có dáng người tốt và tính cách ngoan ngoãn kia, Dương Thần cười thừa nhận: "Đúng thế, anh có hảo cảm với cô ấy.”
Lạc Tiểu Thời tán thưởng sự chân thành thẳng thắn của anh ta, gật đầu nói: "Được, hiện tại cô ấy độc thân, em sẽ nối dây tơ hồng cho anh."
Mắt Giản Tùng Dương sáng lên: "Vậy cảm ơn bà mối Lạc trước!"
Lạc Tiểu Thời lặng lẽ cười nói: "Vậy thì, em sẽ hẹn cô ấy ra giúp anh trước... "
Hai người lén bàn chuyện, không ai chú ý tới có một người đang đứng phía bên kia bồn hoa, cả người mặc đồ đen, cả sắc mặt cũng đen lại, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện được một sợi tóc.
(Lạc Tiểu Thời: Đồng minh đồng minh đó! Đừng đánh mà! Giúp đỡ thì nên hiểu biết một chút.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro