Ngoan Nào, Để Anh Yêu Em

Làm Sao Để Kiềm...

2024-09-28 00:44:53

Sau đêm đó ở rạp chiếu phim, Trình Khả Hạ phát hiện đã ba ngày rồi học trưởng chưa liên lạc với.

Cô thường xuyên mở ô chat nhắn tin của hai người ra, lần nào cũng đều mở đi mở lại ảnh đại diện của anh, đến nỗi con mèo đen kia có mấy chòm râu cô cũng nhớ rõ luôn rồi.

Có đôi khi cô cũng không nhịn được muốn nhắn tin cho anh, muốn biết anh đang làm cái gì, nhưng mỗi khi gõ chữ vào trong khung, xong rồi lại không dám gửi, cuối cùng chỉ có thể xóa hết.

Cô đi tìm anh với tư cách gì đây?

Bạn bè?

Xã giao?

Những lời của Lạc Tiểu Thời vẫn còn sinh ra ảnh hưởng rất lớn trong lòng cô.

Sau những lần tiếp xúc thân mật với cô xong, dường như anh biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi giống như gió vậy.

Nếu thích một người, sao có thể kiềm chế được nỗi nhớ, không liên lạc với cô được?

Những hành động và lời nói của anh đều như xác nhận lời của Lạc Tiểu Thời.

Không chủ động, không đáp trả cũng tương đương với việc không chịu trách nhiệm.

Trình Khả Hạ nắm điện thoại trong tay, trong lòng cảm thấy hơi khổ sở.

Ngay từ đầu, trong mối quan hệ giữa hai người, quyền chủ động đã nằm trên tay anh.

Tiến về phía cô thêm một bước là anh, lui lại một bước cũng là anh.

Chờ đến lúc cô cố lấy dũng khí muốn tiến về phía anh thêm một bước, anh lại lui về phía sau. Đến lúc cô ổn định tâm trạng lui lại phía sau, anh lại bước về phía cô.

Sao người này lại đáng ghét như thế!

Nhưng vẫn khiến cho cô nhớ da diết, không thể dứt bỏ được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hương vị của mối tình đầu, có phải là như vậy, trong sự ngọt ngào, sự chua xót cũng chiếm phần nhiều hơn một chút.

Cô mất hồn mất vía trong hai tiết học trên lớp, vẫn là Lạc Tiểu Thời nhắc nhở nên cô mới biết đã tan học rồi.

Lúc cô thu dọn ba lô chuẩn bị quay về ký túc xá thì bị Lạc Tiểu Thời giữ chặt.

"Hạ Hạ, mình có chuyện cần cậu giúp đỡ."

Trình Khả Hạ xốc lại tinh thần, cười nói: "Cậu nói đi."

Đôi mắt Lạc Tiểu Thời chớp lóe: "Con trai của họ hàng bà con xa của mình cũng đang học ở trường này, mấy hôm trước cậu ta về nhà mình, mẹ mình nhờ cậu ta mang vài thứ đồ cho mình.

Nhưng trong bộ môn đang có việc, mình không đi được, cậu có thể đi lấy giúp mình được không?"

Trình Khả Hạ hỏi: "Gặp mặt ở đâu?"

"Rừng cây nhỏ ở sân thể dục sau trường học." Lạc Tiểu Thời vừa nói xong thì thấy cô nhíu mày đầy nghi ngờ, cô ấy lập tức chắp hai tay tạo thành hình chữ thập: "Please! Please!"

Trình Khả Hạ thấy vậy thì không nghĩ nhiều mà đồng ý: "Được, bây giờ mình sẽ tới đó."

Lạc Tiểu Thời nhìn bóng dáng Trình Khả Hạ rời đi, lập tức cúi đầu gửi tin.

[Thời Tiểu Lạc: Đã xong, còn lại phụ thuộc vào anh.]

Bên kia nhận được tin nhắn, gửi lại một biểu tượng cảm xúc cảm ơn vạn phần.

Lạc Tiểu Thời Thu điện thoại lại, phất ống tay áo, giấu đi công lao và thanh danh.

"Hạ Hạ, cậu sẽ phải cảm ơn mình!"

Sau khi Trình Khả Hạ đi đến sân thể dục xong, lúc này đã gần tới giờ ăn, chỉ có hai ba sinh viên đang đi dạo.

Ngày mùa thu, ban ngày ngắn đi, chỉ mới năm giờ chiều mà trời đã bắt đầu tối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu óc mơ màng cả ngày cả Trình Khả Hạ bị gió lạnh thổi qua đã bắt đầu tỉnh táo hơn một chút.

Cô nhìn rừng cây ở trước mắt, trong lòng bắt đầu bồn chồn.

Sao lại hẹn ở chỗ này?

Rừng cây nhỏ sau sân thể dục là thánh địa hẹn hò cặp đôi có tiếng, nhưng lúc này rừng cây nhỏ đã bị màu trời u tối bao phủ, ở trong mắt cô có chút đáng sợ.

Cô hơi muốn bỏ cuộc giữa đường rồi, nhưng gọi cho Lạc Tiểu Thời không được, cô chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

Nơi hẹn là cây nhãn hương thứ bảy ở bên phải lối vào.

Cô đếm cây, đi đến dưới tàng cây.

Cô nhìn thời gian, còn năm phút nữa là sáu giờ.

Vậy thì cô chờ thêm một chút nữa vậy.

Bốn phía im ắng, trông hơi đáng sợ.

Cô xoa xoa da gà bị gió lạnh thổi ra, miễn cưỡng trấn định.

Lại thêm sáu phút nữa trôi qua.

Trình Khả Hạ nhíu mày, ở trong lòng đã đánh dấu người họ hàng này của Lạc Tiểu Thời là một kẻ không đúng giờ.

Cô không khỏi nhớ tới Lăng học trưởng, anh chưa lần nào khiến cô phải chờ đợi cả.

Cô thở dài, cô đúng là không có lúc nào là không nhớ tới Lăng học trưởng, như vậy không tốt.

Cô kéo đai an toàn của ba lô, chuẩn bị trở về.

Cô vừa mới đi hai bước, sau lưng đột nhiên xuất hiện một sức mạnh kéo cô trở về khiến cô hoảng sợ thét chói tai, nhưng sau đó cô lại bị bịt kín miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan Nào, Để Anh Yêu Em

Số ký tự: 0