Mình Muốn Nịt N...
2024-09-28 00:44:53
Hai ống tay áo bện vào nhau, buộc thành một nút thất nơi eo trái của cô.
Chiếc áo khoác thể thao màu xanh trắng, rất lớn, vừa sạch sẽ vừa đơn giản, vạt áo rũ xuống cách mắt cá chân của cô khoảng chừng một tấc.
Không biết là trùng hợp hay gu thẩm mỹ của anh rất tốt, mà sau khi anh tuỳ tiện buộc lại như vậy, chiếc áo lập tức trở nên giống như một chiếc váy nửa người với làn váy bất quy tắc, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp.
Nhưng tại sao lại phải quấn áo khoác lên eo cô?
Đầu óc Trình Khả Hạ tựa như bị bông lấp kín, không thể hiểu được.
"Đưa cặp sách cho anh."
Vừa mới dứt lời, Lăng Hàn Khai đã duỗi tay ra giúp cô tháo cặp sách xuống.
“Không cần, không cần, cặp sách của em rất nhẹ."
Mặc cho cô từ chối, chiếc ba lô vẫn nằm trong tay anh.
Trong cặp sách có một chiếc dù, một bình giữ ấm còn hơn một nửa lượng nước, sách toán cao cấp và một số tài liệu, khá nặng, nhưng anh lại tuỳ tiện vác trên vai giống như đang vác một tờ giấy.
Chiếc cặp sách được anh treo ở một bên vai như một chiếc ba lô đeo vai đơn, không hề nữ tính chút nào, ngược lại còn cảm thấy nó rất thời thượng và đẹp mắt.
Trình Khả Hạ thầm nghĩ, có người người đẹp vì lụa, nhưng cũng có rất nhiều người lụa đẹp vì người, Lăng Hàn Khai là điển hình cho vế sau.
Cơn gió đêm hơi lạnh, các cửa hàng trên con đường sinh viên gần đó sáng rực ánh đèn, tốp năm tốp ba sinh viên cười đùa vui vẻ lướt ngang qua bọn họ.
Chỉ có cô và anh đứng cách nhau một khoảng bằng cách tay, lặng lẽ đi về phía trước.
Có người cười đùa đuổi bắt từ phía sau, ngay khi sắp đụng phải cô, cô cảm thấy cánh tay mình siết chặt, toàn bộ cơ thể đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp thơm tho.
"Không sao chứ?"
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp anh đang cúi đầu hỏi thăm, ánh đèn sáng rực phản chiếu vào trong đôi mất anh, lan tràn đến tận đuôi mắt, con người bình thường luôn nhàn nhạt lạnh lùng dần dần mang theo hơi thở khói lửa trần gian, bỗng nhiên
trở nên sống động vào lúc này.
Cách đó không xa có một cửa hàng mới khai trương, pháo hoa không ngừng nổ vang trên bầu trời, nhưng Trình Khả Hạ lại cảm thấy người trước mắt cũng như muốn nổ tung trong lòng cô, nếu không tại sao tiếng tim đập của cô lại lớn như vậy, lớn đến mức cô không thể nghe rõ âm thanh xung quanh.
“Em không sao, cảm ơn học trưởng Lăng.” Sau khi đứng vững, cô lập tức rời khỏi vòng tay của anh, sợ anh nghe thấy tiếng tim đập không bình thường của mình.
Thái độ vội vàng lãng tránh này của cô khiến ánh mắt Lăng Hàn Khai trở nên ảm đạm, bàn tay đang dừng lại trên không trung từ từ buông lỏng xuống.
"Đi thôi."
“Vâng."
Từ khu dạy học đến ký túc xá của cô mất khoảng hai mươi phút đi bộ, trước cô luôn cảm thấy rất xa, nhưng đêm nay chỉ trong chớp mắt đã đến nơi.
Cô leo lên cầu thang tầng năm, đứng trên hành lang nhìn xuống, lúc này người đứng dưới gốc cây mới cầm theo chiếc áo khoác đi về phía ký túc xá của nam.
Nhìn thấy bóng dáng thon dài thẳng tắp của anh biến mất ở trong tầm nhìn, cô mới lưu luyến trở về ký túc xá.
Cô vừa mới vào cửa, Lạc Tiểu Thời đang ngậm kẹo que ngạc nhiên chỉ vào phía sau cô.
“Hạ Hạ, quần cậu bẩn kìa."
Chiếc quần dài màu trắng bị kinh nguyệt nhuốm đỏ một mảnh.
Cuối cùng Trình Hạ Hạ cũng đã hiểu tại sao nhưng học sinh nam đó lại chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, tại sao học trưởng Lăng lại đưa áo khoác cho cô.
Cô tắm rửa xong xuôi, ngã vào trên giường lăn qua lăn lại.
Thật là mất mặt quá đi.
Sau khi lăn vài vòng, cô tựa cằm vào cánh tay, nhớ lại những gì đã xảy ra tối nay.
Người khác đều nói rằng học trưởng Lăng luôn lạnh lùng hờ hững với người khác, nhưng thực ra anh là một người vô cùng dịu dàng đúng không?
Cô nghĩ, được làm bạn gái của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng có lẽ chuyện này không liên quan gì đến cô.
Trong lòng Trình Khả Hạ cảm thấy thất vọng không thôi.
Lúc này, Lạc Tiểu Thời leo lên thang của cô, hỏi: "Hạ Hạ, cậu đã nói Tôn Học Khôn về chuyện thay đổi hạng mục chưa?"
Trình Khả Hạ hồi phục lại tinh thần, gật gật đầu: "Nói rồi, nhưng cậu ta nói trong lớp không có ai báo cáo, nếu tên của mình đã viết lên đó rồi thì đừng sửa lại.
Lạc Tiểu Thời tức giận nói: “Chắc chắn cậu ta và Mục Chi Đồng đã lên kế hoạch gài bẫy cậu, tỏ tình với cậu không thành nên phải hãm hại cậu một vố, cái tên đáng chết này!"
Bộ ngực của Hạ Hạ vừa lớn vừa nặng, bình thường rất ít khi chạy nhảy, nhưng Mục Chi Đồng lại đăng ký cho cô chạy 1500m, đây chẳng phải là đang cười cợt người khác sao?
Trình Khả Hạ an ủi cô ấy: "Đừng nóng giận, nếu mình thực sự không thể chạy được thì sẽ bỏ quyền thi đấu, sẽ không làm khó bản thân đâu."
Lạc Tiểu Thời bĩu môi: "Nhưng mình tức đến mức tim gan đều đau."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Mình muốn nịt ngực!”
Trình Khả Hạ một tát đánh gục cô ấy.
Chiếc áo khoác thể thao màu xanh trắng, rất lớn, vừa sạch sẽ vừa đơn giản, vạt áo rũ xuống cách mắt cá chân của cô khoảng chừng một tấc.
Không biết là trùng hợp hay gu thẩm mỹ của anh rất tốt, mà sau khi anh tuỳ tiện buộc lại như vậy, chiếc áo lập tức trở nên giống như một chiếc váy nửa người với làn váy bất quy tắc, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp.
Nhưng tại sao lại phải quấn áo khoác lên eo cô?
Đầu óc Trình Khả Hạ tựa như bị bông lấp kín, không thể hiểu được.
"Đưa cặp sách cho anh."
Vừa mới dứt lời, Lăng Hàn Khai đã duỗi tay ra giúp cô tháo cặp sách xuống.
“Không cần, không cần, cặp sách của em rất nhẹ."
Mặc cho cô từ chối, chiếc ba lô vẫn nằm trong tay anh.
Trong cặp sách có một chiếc dù, một bình giữ ấm còn hơn một nửa lượng nước, sách toán cao cấp và một số tài liệu, khá nặng, nhưng anh lại tuỳ tiện vác trên vai giống như đang vác một tờ giấy.
Chiếc cặp sách được anh treo ở một bên vai như một chiếc ba lô đeo vai đơn, không hề nữ tính chút nào, ngược lại còn cảm thấy nó rất thời thượng và đẹp mắt.
Trình Khả Hạ thầm nghĩ, có người người đẹp vì lụa, nhưng cũng có rất nhiều người lụa đẹp vì người, Lăng Hàn Khai là điển hình cho vế sau.
Cơn gió đêm hơi lạnh, các cửa hàng trên con đường sinh viên gần đó sáng rực ánh đèn, tốp năm tốp ba sinh viên cười đùa vui vẻ lướt ngang qua bọn họ.
Chỉ có cô và anh đứng cách nhau một khoảng bằng cách tay, lặng lẽ đi về phía trước.
Có người cười đùa đuổi bắt từ phía sau, ngay khi sắp đụng phải cô, cô cảm thấy cánh tay mình siết chặt, toàn bộ cơ thể đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp thơm tho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao chứ?"
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp anh đang cúi đầu hỏi thăm, ánh đèn sáng rực phản chiếu vào trong đôi mất anh, lan tràn đến tận đuôi mắt, con người bình thường luôn nhàn nhạt lạnh lùng dần dần mang theo hơi thở khói lửa trần gian, bỗng nhiên
trở nên sống động vào lúc này.
Cách đó không xa có một cửa hàng mới khai trương, pháo hoa không ngừng nổ vang trên bầu trời, nhưng Trình Khả Hạ lại cảm thấy người trước mắt cũng như muốn nổ tung trong lòng cô, nếu không tại sao tiếng tim đập của cô lại lớn như vậy, lớn đến mức cô không thể nghe rõ âm thanh xung quanh.
“Em không sao, cảm ơn học trưởng Lăng.” Sau khi đứng vững, cô lập tức rời khỏi vòng tay của anh, sợ anh nghe thấy tiếng tim đập không bình thường của mình.
Thái độ vội vàng lãng tránh này của cô khiến ánh mắt Lăng Hàn Khai trở nên ảm đạm, bàn tay đang dừng lại trên không trung từ từ buông lỏng xuống.
"Đi thôi."
“Vâng."
Từ khu dạy học đến ký túc xá của cô mất khoảng hai mươi phút đi bộ, trước cô luôn cảm thấy rất xa, nhưng đêm nay chỉ trong chớp mắt đã đến nơi.
Cô leo lên cầu thang tầng năm, đứng trên hành lang nhìn xuống, lúc này người đứng dưới gốc cây mới cầm theo chiếc áo khoác đi về phía ký túc xá của nam.
Nhìn thấy bóng dáng thon dài thẳng tắp của anh biến mất ở trong tầm nhìn, cô mới lưu luyến trở về ký túc xá.
Cô vừa mới vào cửa, Lạc Tiểu Thời đang ngậm kẹo que ngạc nhiên chỉ vào phía sau cô.
“Hạ Hạ, quần cậu bẩn kìa."
Chiếc quần dài màu trắng bị kinh nguyệt nhuốm đỏ một mảnh.
Cuối cùng Trình Hạ Hạ cũng đã hiểu tại sao nhưng học sinh nam đó lại chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, tại sao học trưởng Lăng lại đưa áo khoác cho cô.
Cô tắm rửa xong xuôi, ngã vào trên giường lăn qua lăn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật là mất mặt quá đi.
Sau khi lăn vài vòng, cô tựa cằm vào cánh tay, nhớ lại những gì đã xảy ra tối nay.
Người khác đều nói rằng học trưởng Lăng luôn lạnh lùng hờ hững với người khác, nhưng thực ra anh là một người vô cùng dịu dàng đúng không?
Cô nghĩ, được làm bạn gái của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng có lẽ chuyện này không liên quan gì đến cô.
Trong lòng Trình Khả Hạ cảm thấy thất vọng không thôi.
Lúc này, Lạc Tiểu Thời leo lên thang của cô, hỏi: "Hạ Hạ, cậu đã nói Tôn Học Khôn về chuyện thay đổi hạng mục chưa?"
Trình Khả Hạ hồi phục lại tinh thần, gật gật đầu: "Nói rồi, nhưng cậu ta nói trong lớp không có ai báo cáo, nếu tên của mình đã viết lên đó rồi thì đừng sửa lại.
Lạc Tiểu Thời tức giận nói: “Chắc chắn cậu ta và Mục Chi Đồng đã lên kế hoạch gài bẫy cậu, tỏ tình với cậu không thành nên phải hãm hại cậu một vố, cái tên đáng chết này!"
Bộ ngực của Hạ Hạ vừa lớn vừa nặng, bình thường rất ít khi chạy nhảy, nhưng Mục Chi Đồng lại đăng ký cho cô chạy 1500m, đây chẳng phải là đang cười cợt người khác sao?
Trình Khả Hạ an ủi cô ấy: "Đừng nóng giận, nếu mình thực sự không thể chạy được thì sẽ bỏ quyền thi đấu, sẽ không làm khó bản thân đâu."
Lạc Tiểu Thời bĩu môi: "Nhưng mình tức đến mức tim gan đều đau."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Mình muốn nịt ngực!”
Trình Khả Hạ một tát đánh gục cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro