Sờ đầu
2024-09-28 00:44:53
Hôn cũng hôn rồi, thế mà còn muốn nói ra ngoài!
Con người này thật xấu xa!
Trình Khả Hạ giả vờ nghe không hiểu, viết lên tờ giấy.
[Học trưởng nhớ nhầm rồi, em không đưa kẹo cho anh.]
Cô quay mặt sang chỗ khác, đẩy tờ giấy về phía anh.
Sau đó lại nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, âm thanh trêu chọc lòng người.
Một lát sau, tờ giấy kia lại bị anh đẩy qua.
[Là anh nhớ nhầm, vậy sau này đừng trốn tránh anh nữa nhé!]
Hai mắt Trình Khả Hạ tròn xoe, cho nên cô không hề nhìn nhầm, mấy lần gặp mặt kia không phải là trùng hợp?
Cô rất muốn hỏi tại sao?
Nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Giữa cô và anh dường như còn cách nhau một lớp sương mù, bọn họ có thể nhìn thấy lẫn nhau trong mơ hồ, chỉ cần cô bước về phía trước thì sẽ chạm vào anh, nhưng cô lại sợ đó chỉ là hoa trong gương, trắng trong nước, vừa chạm một chút sẽ tan biến.
Cô mơ màng không chắc chắn, không dám tuỳ tiện đưa tay ra.
Cô gõ nhẹ đầu bút lên trang giấy, để lại một chấm đen, vẫn chưa nghĩ ra nên phải trả lời như thế nào.
Nếu nói được, có vẻ như cô không rụt rè lắm.
Nếu nói không, trong lòng giống như có một giọng nói đang kháng nghị.
Hình như anh rất bận, thông báo tin nhắn điện thoại vẫn luôn vang lên.
Khi anh cúi đầu nhìn điện thoại, Trình Khả Hạ không nhịn được quay đầu lại, nhìn trộm anh.
Ở góc độ này, có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, đường nét trên hàm trên nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, anh cứ thế biếng nhác dựa vào thành ghế, tư thế thoái mái tuỳ ý, có một cảm giác
quanh quẽ cự tuyệt người khác ở ngàn dặm xa xôi.
Anh là thiên chi kiêu tử, là người thiếu niên không thể che giấu được sự cao quý của mình.
Trình Khả Hạ đột nhiên cảm thấy anh cách mình rất xa, rất xa.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, khoé mắt anh cũng liếc nhìn về phía này một cái, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô: "Tạm thời có việc, không thể học cùng em được."
Động tác của anh thân mật tự nhiên, giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ.
Nhưng Trình Khả Hạ lại sửng sốt trong chốc lát, chờ đến khi cô phản ứng lại thì người đã rời khỏi phòng học.
Cho nên anh cố ý đến đây đi học với cô sao?
Trong hai tiết học môn tự chọn này, Trình Khả Hạ đều thất thần, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người Lăng Hàn Khai, không ngừng suy đoán xem rốt cuộc anh có ý gì, lúc này bụng dưới lại đến đây góp vui, đau đớn quần quại như muốn rơi xuống đất.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô mới lấy lại tinh thần một chút, bỏ sách vào trong cặp sách, đeo lên hai vai đi ra khỏi phòng học.
Trình Khả Hạ vừa mới đi được hai bước đã cảm thấy các chàng trai đi ngang qua thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn về phía cô.
Bình thường cô đều thu hút sự chú ý không mấy tốt đẹp từ những người khác phái vì bộ ngực lớn của mình, nhưng hôm nay cô mặc một chiếc áo rộng thùng thình, hơn nữa trên mặt bọn họ mang theo sự trêu đùa hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Trình Khả Hạ cảm thấy hơi khó hiểu.
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác rộng thùng thình phủ lên vai cô, mang theo mùi hương xà phòng vị chanh mát lạnh, rất quen thuộc.
Cô quay đầu lại, Lăng Hàn Khai tình cờ thu tay lại.
Cô không thể nào tưởng tượng được, người vừa mới rời đi hai tiếng đồng hồ trước lại quay về một lần nữa.
"Học trưởng Lăng, sao anh lại đến đây?" Cô lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Lăng Hàn Khai quét về phía đám nam sinh đang xì xào bàn tán ở phía trước, bắt gặp ánh mắt đen nhánh lạnh lùng của anh, bọn họ lập tức tản đi.
“Hội nghị kết thúc sớm nên đến đây đón em."
Thực ra anh đã đến đây trước nửa tiếng, nhưng lúc đó cô vẫn còn đang học nên anh đứng bên ngoài hành lang, bên ngoài ánh đèn mờ ảo, không một ai chú ý đến anh, Lăng Hàn Khai cứ thế nhìn cô suốt nửa tiết học.
Trình Khả Hạ ồ một tiếng, nhưng vừa mới đi được hai bước, cô mới nhớ tới: "Học trưởng Lăng, em không lạnh, quần áo của em ... "
Cô vừa mới cởi áo khoác ra thì đã bị anh ngăn lại.
"Anh không muốn cầm, em giúp anh mặc vào đi." Anh nhàn nhạt nói.
Trình Khả Hạ ngẩn người, lý do này ... Thật kỳ lạ.
Cô không phải là một người giỏi từ chối, đang định cởi áo khoác ra vắt ở trên khuỷu tay thì đúng lúc này, anh lại cầm lấy áo khoác, giũ giũ vài cái rồi cầm lấy hai ống tay áo dài hai bên, bước về phía trước một bước, chiếc áo khoác vòng qua đỉnh đầu cô, sau đó quấn quanh eo cô.
Việc tiếp xúc gần đột ngột khiến Trình Khả Hạ quên mất phải phản ứng như thế nào.
Con người này thật xấu xa!
Trình Khả Hạ giả vờ nghe không hiểu, viết lên tờ giấy.
[Học trưởng nhớ nhầm rồi, em không đưa kẹo cho anh.]
Cô quay mặt sang chỗ khác, đẩy tờ giấy về phía anh.
Sau đó lại nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, âm thanh trêu chọc lòng người.
Một lát sau, tờ giấy kia lại bị anh đẩy qua.
[Là anh nhớ nhầm, vậy sau này đừng trốn tránh anh nữa nhé!]
Hai mắt Trình Khả Hạ tròn xoe, cho nên cô không hề nhìn nhầm, mấy lần gặp mặt kia không phải là trùng hợp?
Cô rất muốn hỏi tại sao?
Nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Giữa cô và anh dường như còn cách nhau một lớp sương mù, bọn họ có thể nhìn thấy lẫn nhau trong mơ hồ, chỉ cần cô bước về phía trước thì sẽ chạm vào anh, nhưng cô lại sợ đó chỉ là hoa trong gương, trắng trong nước, vừa chạm một chút sẽ tan biến.
Cô mơ màng không chắc chắn, không dám tuỳ tiện đưa tay ra.
Cô gõ nhẹ đầu bút lên trang giấy, để lại một chấm đen, vẫn chưa nghĩ ra nên phải trả lời như thế nào.
Nếu nói được, có vẻ như cô không rụt rè lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nói không, trong lòng giống như có một giọng nói đang kháng nghị.
Hình như anh rất bận, thông báo tin nhắn điện thoại vẫn luôn vang lên.
Khi anh cúi đầu nhìn điện thoại, Trình Khả Hạ không nhịn được quay đầu lại, nhìn trộm anh.
Ở góc độ này, có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, đường nét trên hàm trên nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, anh cứ thế biếng nhác dựa vào thành ghế, tư thế thoái mái tuỳ ý, có một cảm giác
quanh quẽ cự tuyệt người khác ở ngàn dặm xa xôi.
Anh là thiên chi kiêu tử, là người thiếu niên không thể che giấu được sự cao quý của mình.
Trình Khả Hạ đột nhiên cảm thấy anh cách mình rất xa, rất xa.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, khoé mắt anh cũng liếc nhìn về phía này một cái, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô: "Tạm thời có việc, không thể học cùng em được."
Động tác của anh thân mật tự nhiên, giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ.
Nhưng Trình Khả Hạ lại sửng sốt trong chốc lát, chờ đến khi cô phản ứng lại thì người đã rời khỏi phòng học.
Cho nên anh cố ý đến đây đi học với cô sao?
Trong hai tiết học môn tự chọn này, Trình Khả Hạ đều thất thần, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người Lăng Hàn Khai, không ngừng suy đoán xem rốt cuộc anh có ý gì, lúc này bụng dưới lại đến đây góp vui, đau đớn quần quại như muốn rơi xuống đất.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô mới lấy lại tinh thần một chút, bỏ sách vào trong cặp sách, đeo lên hai vai đi ra khỏi phòng học.
Trình Khả Hạ vừa mới đi được hai bước đã cảm thấy các chàng trai đi ngang qua thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường cô đều thu hút sự chú ý không mấy tốt đẹp từ những người khác phái vì bộ ngực lớn của mình, nhưng hôm nay cô mặc một chiếc áo rộng thùng thình, hơn nữa trên mặt bọn họ mang theo sự trêu đùa hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Trình Khả Hạ cảm thấy hơi khó hiểu.
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác rộng thùng thình phủ lên vai cô, mang theo mùi hương xà phòng vị chanh mát lạnh, rất quen thuộc.
Cô quay đầu lại, Lăng Hàn Khai tình cờ thu tay lại.
Cô không thể nào tưởng tượng được, người vừa mới rời đi hai tiếng đồng hồ trước lại quay về một lần nữa.
"Học trưởng Lăng, sao anh lại đến đây?" Cô lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Lăng Hàn Khai quét về phía đám nam sinh đang xì xào bàn tán ở phía trước, bắt gặp ánh mắt đen nhánh lạnh lùng của anh, bọn họ lập tức tản đi.
“Hội nghị kết thúc sớm nên đến đây đón em."
Thực ra anh đã đến đây trước nửa tiếng, nhưng lúc đó cô vẫn còn đang học nên anh đứng bên ngoài hành lang, bên ngoài ánh đèn mờ ảo, không một ai chú ý đến anh, Lăng Hàn Khai cứ thế nhìn cô suốt nửa tiết học.
Trình Khả Hạ ồ một tiếng, nhưng vừa mới đi được hai bước, cô mới nhớ tới: "Học trưởng Lăng, em không lạnh, quần áo của em ... "
Cô vừa mới cởi áo khoác ra thì đã bị anh ngăn lại.
"Anh không muốn cầm, em giúp anh mặc vào đi." Anh nhàn nhạt nói.
Trình Khả Hạ ngẩn người, lý do này ... Thật kỳ lạ.
Cô không phải là một người giỏi từ chối, đang định cởi áo khoác ra vắt ở trên khuỷu tay thì đúng lúc này, anh lại cầm lấy áo khoác, giũ giũ vài cái rồi cầm lấy hai ống tay áo dài hai bên, bước về phía trước một bước, chiếc áo khoác vòng qua đỉnh đầu cô, sau đó quấn quanh eo cô.
Việc tiếp xúc gần đột ngột khiến Trình Khả Hạ quên mất phải phản ứng như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro