Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt
Chương 40
Chanh Mặc Mạt
2025-02-20 09:39:15
Hứa Nguyên đang trên đường về nhà một mình thì nhận được điện thoại của Trình Vi Vi.
“Chuyện bên chỗ Hàn Tự có nghiêm trọng không?” Cô ấy hỏi: “Bọn tớ đã xin được đổi bệnh viện, một chút nữa bệnh nhân sẽ được đưa đến bệnh viện của bên tớ.”
Homestay của Hàn Tự phát sinh sự cố ngoài ý muốn, lúc đục lỗ trên tường, bức tường đột nhiên nứt ra, đè lên hai người công nhân.
Một người bị thương nhẹ, một người bị thương rất nặng.
Hàn Tự đã vội vã chạy đến bệnh viện.
Hứa Nguyên mở loa ngoài: “Trước mắt vẫn chưa rõ.” Cô dừng lại một chút, cũng cảm thấy lo lắng: “Dự án công ty của Diêu Khải Việt và Hàn Tự đầu tư vào, homestay đã bắt đầu khởi công nhưng kinh phí không đủ.”
Từ trước đến giờ Hàn Tự chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu, ít nhất là ở trước mặt cô nhưng Diêu Khải Việt lại lỡ miệng nói ra. Với tình hình dịch bệnh lúc này, không chỉ ở mỗi Thượng Hải mà khách sạn, homestay trên cả nước đều chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Hoạ đơn vô chí.” Trong xe Hứa Nguyên mở điều hoà nhưng cô lại cảm thấy bí bách nên đã mở cửa kính ô tô.
Mùi thơm của hoa cỏ trong khu nhà xông vào mũi.
“Hàn Tự không kể quá nhiều, còn chờ báo cáo, xem vấn đề của bản vẽ, chắc là do lơ là trong việc thi công.”
“Dù như thế nào thì Hàn Tự và homestay trên núi cũng không thể không dính đến.”
Đang dịp nghỉ hè nhưng tiêu đề về “học sinh” và “sự cố” chiếm hết đầu trang, chuyện của homestay vừa mới xảy ra đã lập tức lên tin tức.
Hàn Tự phải liên hệ phòng quan hệ công chúng đề xử lý.
“Được rồi, chờ bệnh nhân chuyển tới đây tớ sẽ đến kiểm tra.” Trình Vi Vi chuyển đề tài: “Hôm nay hai người đến bờ biển à?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyên vừa nhớ lại đã nở nụ cười.
Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.
Trình Vi Vi cạn lời: “Hiện tại hai người đã có thể quang minh chính đại thể hiện tình cảm với nhau rồi.”
Lúc còn ở bờ biển, Hàn Tự đã xây một lâu đài nhỏ bằng cát, anh đã chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Anh nói: Công chúa nhỏ của anh.
Giống như đang đáp lại thông báo hôm qua của Hứa Nguyên.
"Diêu Khải Việt: Không trêu vào được, tôi đi trốn rồi nhưng ai ngờ có trốn cũng chẳng tránh được."
"Tưởng Minh Châu trả lời Diêu Khải Việt: Còn chưa nhìn thấy sao? Hàn Tự có người yêu rồi, đau lòng quá!"
Bình luận của mọi người trong vòng bạn bè đều vô cùng phấn khích.
Nhưng vui quá hoá buồn, một lúc sau Hàn Tự lập tức nhận được điện thoại nói người ở homestay gặp chuyện không may.
Hứa Nguyên đỗ xe xong, đưa điện thoại đến gần tai một lần nữa: “Bọn tớ luôn yêu nhau một cách nghiêm túc.”
Giọng điệu sắt đá làm cho Trình Vi Vi ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Được lắm, lời này của cậu thèm đòn ghê.” Cô ấy nhịn không nổi, tiếp tục đổi đề tài: “Cậu nói xem, nếu tớ hẹn Chu Tễ Duyên ăn cơm thì anh ấy có đồng ý không?”
Hứa Nguyên sửng sốt, thở dài: “Có hơi khó, anh ấy coi công việc thành bạn gái, bọn tớ hẹn cũng không được.”
Cô lại nhớ tới Tưởng Minh Châu: “Từ từ, cậu với Tưởng Minh Châu là như thế nào? Sao tối qua hai người lại ở chung với nhau?”
Trình Vi Vi đang đau đầu nghĩ nên mời Chu Tễ Duyên như thế nào, tức giận nói: “Còn nhắc đến? Không phải là vì cậu sao? Nếu cậu không vô tâm vô phế thì tớ việc gì phải làm vậy.”
Hứa Nguyên đuối lý: “Haiz, tớ biết rồi.”
“Để tớ nghĩ giúp cậu, để tớ nghĩ cách mời anh Chu ra ngoài.” Cô nói thêm một câu: “Nhưng mà cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”
Trình Vi Vi cười khẽ: “Tớ là bác sĩ, trái tim tớ sắt đá lắm.”
Hai người cùng bật cười.
Lúc Hàn Tự đến bệnh viện, công nhân bị thương nặng đã chuẩn bị phẫu thuật.
Tình hình nghiêm trọng, người nhà bệnh nhân rất kích động, họ đều là người làm công để kiếm ăn, trụ cột trong nhà bị thương khiến tâm tình bọn họ sụp đổ.
Thái độ của bọn họ không quá thân thiện với Hàn Tự.
Việc trang hoàng cho homestay anh đã giao cho đội kỹ sư, lúc này người phụ trách công trình cũng ở đây, liên tục thở dài: “Chẳng ai ngờ đến việc này cả.”
Hàn Tự ngồi ở đại sảnh bệnh viện: “Chờ tình hình rồi nói sau.” Anh nhìn về phía người nhà bệnh nhân: “Người nhà bên đó có cần hỗ trợ gì không?”
Anh cũng đã chào hỏi lãnh đạo bệnh viện, dù thế nào thì việc cần làm vẫn phải làm.
Đối phương nói ra ý kiến của mình thì Hàn Tự cũng vậy.
Chờ phẫu thuật xong thì cũng đã ba tiếng rưỡi trôi qua.
Người bệnh được chuyển thẳng đến phòng ICU.
"Hàn Tự: Đã chuyển đến phòng ICU, một lát nữa anh sẽ đến nói chuyện với chủ nhiệm."
Hàn Tự gửi tin nhắn cho Hứa Nguyên.
"Hứa Nguyên: Có cần em nhờ mẹ đến giúp không?"
Ghế ngồi chờ trong bệnh viện vừa cứng lại vừa lạnh, Hàn Tự đã ngồi yên như thế gần bốn tiếng, cả người cứng ngắc, anh đành phải đứng lên hoạt động thân thể.
"Hàn Tự: Không sao, có vấn đề gì anh sẽ đi tìm dì, dù sao anh cũng là con rể tương lai của dì mà đúng không?"
"Hứa Nguyên: Cút!"
Anh mỉm cười, gửi một nhãn dán đi.
Xoay người một cái, ý cười ở đáy mắt Hàn Tự lập tức tan biến.
Anh đi tìm chủ nhiệm trước rồi đi trấn an người nhà, chờ đến khi anh trở lại đại sảnh thì Trình Vi Vi đã ở đấy.
Nhìn thấy Hàn Tự, cô ấy nói: “Anh ăn cơm chưa?”
Cô ấy đã cởi áo blouse trắng và mặc quần áo ngày thường, chắc là tan làm rồi.
“Không cần lo cho tôi.” Hàn Tự cười nhạt.
Đối với người khác, anh luôn như thế này, luôn giữ một khoảng cách an toàn, cười nói đúng lúc.
Cho dù người này là bạn thân của Hứa Nguyên cũng không ngoại lệ.
Trình Vi Vi đã quen nhìn Hàn Tự như vậy, cô ấy cũng không để ý: “Đi thôi, căn tin sẽ có đồ để anh ăn.”
“Không cần.”
“Tôi không hạ độc đâu.”
Hàn Tự không lay chuyển được đành phải đi theo cô ấy đến căn tin.
Khi đi đến bàn ăn ở gần cửa thì thấy có mấy chiếc hộp, là những món anh hay ăn ở nhà.
Hàn Tự nói: “Làm phiền cô rồi.”
Trình Vi Vi giúp anh mở hộp ra: “Đừng cảm ơn tôi, là Hứa Nguyên gọi mang đến, tôi chỉ phụ trách mang qua bên này thôi.”
Cô ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh.
Thần sắc trên mặt anh dịu dàng, thiếu vài phần xa cách.
Trình Vi Vi cúi đầu, khóe miệng cong lên: “Dù sao anh bị đói thì người đau lòng cũng là chị em tốt của tôi.”
Hàn Tự ngồi xuống, ngửi mùi đồ ăn mới cảm thấy đói.
“Cảm ơn.” Anh nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Trình Vi Vi nhún vai, ngồi vào vị trí đối diện với Hàn Tự. Cô ấy nhắn tin thông báo cho Hứa Nguyên là bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, rồi lại quay ra nhìn anh.
Người đàn ông cúi đầu, được hưởng sự giáo dục tốt nên cho dù anh có đói bụng đến mấy cũng không ăn như sói như hổ. Khẩu trang bị anh kéo xuống cằm, hai tay lộ ra bên ngoài trông rất sạch sẽ.
Một tay anh cầm bát, một tay cầm đũa từ từ gắp đồ ăn, tập trung ăn uống không quan tâm xung quanh.
Trình Vi Vi hơi nhích đến gần: “Chuyện hai người chia tay, chính xác là do trong đầu Hứa Nguyên thiếu một dây thần kinh.”
Động tác của Hàn Tự ngừng lại, buông đũa xuống.
“Cậu quá đơn thuần, không dính một tia thế tục nào. Nói cậu ấy không hiểu nhưng gì thật ra cậu ấy lại hiểu rất rõ.” Trình Vi Vi đan hai tay vào nhau: “Nói trắng ra là cậu ấy rất để ý những người xung quanh nhưng lại không muốn nói ra.”
Đây là đang khởi binh vấn tội sao?
Hàn Tự cười cười, rút một tờ giấy ăn ra lau miệng, im lặng nghe cô ấy nói.
Trình Vi Vi thay đổi tư thế: “Dù cậu ấy có già mồm cãi láo như thế nào.” Tay phải của cô ấy để lên mặt bàn, gõ gõ vài cái: “Tôi cũng không đồng ý việc anh đã làm.”
Tuy rằng đây là cách tốt nhất.
Dù bọn họ có cảm thấy Hứa Nguyên già mồm cãi láo nhưng cũng không nghĩ nhiều, không muốn làm cô suy nghĩ miên man rồi lại tức giận nhưng Hàn Tự lại làm vậy, đã làm cho Hứa Nguyên cảm thấy khó chịu.
Trong khoảng thời gian này, mọi lo lắng của Hứa Nguyên cô ấy đều thấy hết.
“Hàn Tự, nếu có lần nữa tôi nhất định sẽ liều mạng giữ lấy Hứa Nguyên.” Trình Vi Vi hơi nâng cằm lên khiêu khích, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Hàn Tự mỉm cười, đón lấy ánh mắt của cô ấy: “Được.”
Nghe lời như vậy hả?
Trình Vi Vi kinh ngạc, lại không được thoải mái. Cô ấy trừng mắt nhìn người trước mặt, vẫn là khuôn mặt đấy, vẫn là Hàn Tự.
Cô ấy còn tưởng anh muốn nói gì khác, không ngờ tới lại là một từ này.
Trình Vi Vi dựa vào ghế, từ từ nở nụ cười.
Có thể Hứa Nguyên không phát hiện ra, Hàn Tự ở trước mặt cô ấy với người ở trước mặt bọn họ không hề giống nhau.
Trình Vi Vi nhớ tới Chu Tễ Duyên, trái tim rung động.
"Trình Vi Vi: Hello, dạo này anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn vụ lần trước.”
Hứa Nguyên nghĩ cho cô ấy rất nhiều cách để hẹn ăn cơm nhưng ngay tại lúc này, cô ấy cảm thấy không cần thiết.
Trình Vi Vi nhìn avatar Wechat của Chu Tễ Duyên, khẩn trưởng.
Nếu anh ấy không nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
Một lúc lâu, cô ấy nghĩ anh ấy sẽ không trả lời thì khung chat lại có sự thay đổi.
“Được”.
Trái tim Trình Vi Vi đập nhanh đến mức muốn nhảy ra.
Anh ấy đồng ý rồi?
Trái tim vui đến mức muốn nở hoa.
Hàn Tự từ bệnh viện về nhà lại nhoé tới homestay trên núi Xa. Do tường bị sập nên tổ giám định đã tham gia, homestay đã bị niêm phong. Hiện tại anh đã thu xếp công việc rồi mang về nhà.
Trên đường về, Hứa Nguyên có nói sẽ ở trước cửa nhà anh chờ anh.
“Sao khuya như vậy rồi còn chưa về nhà?” Hàn Tự xuống xe.
Hứa Nguyên đang ngồi trên bồn hoa trước cửa nhà anh chơi điện thoại.
“Anh đợi em một chút.” Cô vừa nói vừa trả lời tin nhắn của Trình Vi Vi.
Tối nay, Trình Vi Vi hẹn Chu Tễ Duyên ăn cơm, đang thông báo trực tiếp cho cô.
Hàn Tự bật lực, anh dựa vào cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trăng đêm nay rất sáng, ánh trăng dịu dàng, trái tim anh cũng dịu xuống.
Anh lại cúi đầu, nhìn hình bóng của hai người. Hứa Nguyên ngồi xa nên hai cái bóng cũng cách xa nhau, anh yên lặng đi sang, hai cái bóng lại dính với nhau.
Hàn Tự cười, sự mệt mỏi của một ngày cũng biến mất.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cô, anh nghĩ, dù không nói lời nào mà được ở bên cạnh cô như vậy cũng đủ để thoả mãn.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Hứa Nguyên cũng ngẩng đầu rời khỏi màn hình điện thoại: “Vi Vi hẹn hò với anh Chu đấy.”
Hàn Tự nhướng mày, tỏ vẻ bản thân đang lắng nghe.
Cô chủ động kéo lấy cánh tay anh, cười cười, dựa vào khuỷu tay anh: “Anh nói xem có phải mùa xuân của anh Chu đã tới không?”
Hứa Nguyên dính lấy anh, mặt cô dính sát vào cánh tay anh, lông mi chớp chớp, anh cảm thấy trái tim của bản thân ngứa vô cùng.
“Em không ngờ một tên cuồng công việc như anh ấy lại đồng ý.”
Hàn Tự nhìn cô cười đến mềm cả người, tay kia của anh đỡ lấy cánh tay cô: “Tìm anh để nói mấy lời này sao?”
Hứa Nguyên ngừng cười, lắc đầu.
Hàn Tự buồn cười: “Làm sao vậy?” Anh nhìn qua bả vai cô, đèn trong phòng khách vẫn còn bật: “Không dám vào gặp bố mẹ chồng sao?”
“Anh cút xuống địa ngục đi.” Hứa Nguyên giận dỗi, tránh khỏi cánh tay anh.
Hai người mặt đối mặt, cô dùng sức xoa xoa mặt mình: “Em nghiêm túc đấy.”
“Được rồi.” Hàn Tự làm động tác mời: “Em nghiêm túc.”
Hứa Nguyên trừng mắt nhìn anh một cái: “Thật đấy.” Cô không nhìn anh, nói một hơi những điều muốn nói ra: “Tối nay em đã kiểm tra, em có kha khá tiền tiêu vặt, người lớn trong nhà chắc chắn sẽ không nhắm tới tiền tiêu vặt của em đâu.”
“Cho nên em muốn…”
Cô lặng lẽ nhìn anh, đối mặt với ánh mắt của anh.
Hứa Nguyên nói: “Em muốn từ hôm nay em sẽ tiếp nhận việc cơm chiều và bữa khuya của anh, được không?”
Dứt lời, bên tai vang lên tiếng cười khẽ, trầm thấp nhưng vui vẻ.
Trong đầu Hứa Nguyên ong một tiếng, cô tức giận, không quan tâm nữa.
Hàn Tự vẫn cười như cũ, ánh mắt sáng trưng: “Nếu là em, anh cũng không ngại ăn đồ thừa.”
Hứa Nguyên: “...”
Giật mình một lúc, cô đã lấy lại tinh thần.
Lời này rõ ràng là đang từ chối
Hứa Nguyên đá anh một cái: “Đi vào nhà anh đi.”
Tuy rất khí thế nhưng lực đá Hàn Tự lại rất nhẹ.
Sau đó, cô bị anh ôm thật chặt vào lòng.
Hàn Tự ôm cô, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: “Đừng nháo, anh hơi mệt rồi.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì ngoan ngoãn bất động, vùi mình vào trong lồng ng.ực anh. Cô ôm lấy thắt lưng của anh, hai má cọ nhẹ.
“Hàn Tự.”
“Chúng ta cãi nhau từ nhỏ đến lớn nên sau này vẫn phải cãi nhau tiếp nhé.” Hứa Nguyên nghiêm túc nói.
Hàn Tự làm tổ ở cổ cô: “Em đang an ủi anh à?”
Anh vừa nói, hơi thở vừa phun vào cổ Hứa Nguyên, cảm giác ngứa cực kỳ.
Cô cười khanh khách: “Đương nhiên là không phải.”
Cô dán lỗ tai mình vào vị trí trái tim của anh: “Vi Vi nói, chuyện tìm cảm của hai người với nhau là anh nguyện ý chia sẻ chuyện vui với tôi thì cũng phải nguyện ý chia sẻ mất mát của anh với tôi.”
“Hàn Tự, em sẽ cố gắng học tập trở thành một người bạn gái, được không?”
Hứa Nguyên ngửa đầu, Hàn Tự nhìn ánh mắt trong suốt của cô, bên trong như chứa đầy ngôi sao nhỏ.
Nơi nào đó trong lòng như bị cái gì đụng phải, trong lồng ng.ực trở nên mềm nhũn.
Hàn Tự cúi đầu, hôn lên khóe môi của cô.
Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng rồi thôi.
Anh dịu dàng trả lời: “Được.”
“Chuyện bên chỗ Hàn Tự có nghiêm trọng không?” Cô ấy hỏi: “Bọn tớ đã xin được đổi bệnh viện, một chút nữa bệnh nhân sẽ được đưa đến bệnh viện của bên tớ.”
Homestay của Hàn Tự phát sinh sự cố ngoài ý muốn, lúc đục lỗ trên tường, bức tường đột nhiên nứt ra, đè lên hai người công nhân.
Một người bị thương nhẹ, một người bị thương rất nặng.
Hàn Tự đã vội vã chạy đến bệnh viện.
Hứa Nguyên mở loa ngoài: “Trước mắt vẫn chưa rõ.” Cô dừng lại một chút, cũng cảm thấy lo lắng: “Dự án công ty của Diêu Khải Việt và Hàn Tự đầu tư vào, homestay đã bắt đầu khởi công nhưng kinh phí không đủ.”
Từ trước đến giờ Hàn Tự chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu, ít nhất là ở trước mặt cô nhưng Diêu Khải Việt lại lỡ miệng nói ra. Với tình hình dịch bệnh lúc này, không chỉ ở mỗi Thượng Hải mà khách sạn, homestay trên cả nước đều chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Hoạ đơn vô chí.” Trong xe Hứa Nguyên mở điều hoà nhưng cô lại cảm thấy bí bách nên đã mở cửa kính ô tô.
Mùi thơm của hoa cỏ trong khu nhà xông vào mũi.
“Hàn Tự không kể quá nhiều, còn chờ báo cáo, xem vấn đề của bản vẽ, chắc là do lơ là trong việc thi công.”
“Dù như thế nào thì Hàn Tự và homestay trên núi cũng không thể không dính đến.”
Đang dịp nghỉ hè nhưng tiêu đề về “học sinh” và “sự cố” chiếm hết đầu trang, chuyện của homestay vừa mới xảy ra đã lập tức lên tin tức.
Hàn Tự phải liên hệ phòng quan hệ công chúng đề xử lý.
“Được rồi, chờ bệnh nhân chuyển tới đây tớ sẽ đến kiểm tra.” Trình Vi Vi chuyển đề tài: “Hôm nay hai người đến bờ biển à?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyên vừa nhớ lại đã nở nụ cười.
Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.
Trình Vi Vi cạn lời: “Hiện tại hai người đã có thể quang minh chính đại thể hiện tình cảm với nhau rồi.”
Lúc còn ở bờ biển, Hàn Tự đã xây một lâu đài nhỏ bằng cát, anh đã chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Anh nói: Công chúa nhỏ của anh.
Giống như đang đáp lại thông báo hôm qua của Hứa Nguyên.
"Diêu Khải Việt: Không trêu vào được, tôi đi trốn rồi nhưng ai ngờ có trốn cũng chẳng tránh được."
"Tưởng Minh Châu trả lời Diêu Khải Việt: Còn chưa nhìn thấy sao? Hàn Tự có người yêu rồi, đau lòng quá!"
Bình luận của mọi người trong vòng bạn bè đều vô cùng phấn khích.
Nhưng vui quá hoá buồn, một lúc sau Hàn Tự lập tức nhận được điện thoại nói người ở homestay gặp chuyện không may.
Hứa Nguyên đỗ xe xong, đưa điện thoại đến gần tai một lần nữa: “Bọn tớ luôn yêu nhau một cách nghiêm túc.”
Giọng điệu sắt đá làm cho Trình Vi Vi ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Được lắm, lời này của cậu thèm đòn ghê.” Cô ấy nhịn không nổi, tiếp tục đổi đề tài: “Cậu nói xem, nếu tớ hẹn Chu Tễ Duyên ăn cơm thì anh ấy có đồng ý không?”
Hứa Nguyên sửng sốt, thở dài: “Có hơi khó, anh ấy coi công việc thành bạn gái, bọn tớ hẹn cũng không được.”
Cô lại nhớ tới Tưởng Minh Châu: “Từ từ, cậu với Tưởng Minh Châu là như thế nào? Sao tối qua hai người lại ở chung với nhau?”
Trình Vi Vi đang đau đầu nghĩ nên mời Chu Tễ Duyên như thế nào, tức giận nói: “Còn nhắc đến? Không phải là vì cậu sao? Nếu cậu không vô tâm vô phế thì tớ việc gì phải làm vậy.”
Hứa Nguyên đuối lý: “Haiz, tớ biết rồi.”
“Để tớ nghĩ giúp cậu, để tớ nghĩ cách mời anh Chu ra ngoài.” Cô nói thêm một câu: “Nhưng mà cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”
Trình Vi Vi cười khẽ: “Tớ là bác sĩ, trái tim tớ sắt đá lắm.”
Hai người cùng bật cười.
Lúc Hàn Tự đến bệnh viện, công nhân bị thương nặng đã chuẩn bị phẫu thuật.
Tình hình nghiêm trọng, người nhà bệnh nhân rất kích động, họ đều là người làm công để kiếm ăn, trụ cột trong nhà bị thương khiến tâm tình bọn họ sụp đổ.
Thái độ của bọn họ không quá thân thiện với Hàn Tự.
Việc trang hoàng cho homestay anh đã giao cho đội kỹ sư, lúc này người phụ trách công trình cũng ở đây, liên tục thở dài: “Chẳng ai ngờ đến việc này cả.”
Hàn Tự ngồi ở đại sảnh bệnh viện: “Chờ tình hình rồi nói sau.” Anh nhìn về phía người nhà bệnh nhân: “Người nhà bên đó có cần hỗ trợ gì không?”
Anh cũng đã chào hỏi lãnh đạo bệnh viện, dù thế nào thì việc cần làm vẫn phải làm.
Đối phương nói ra ý kiến của mình thì Hàn Tự cũng vậy.
Chờ phẫu thuật xong thì cũng đã ba tiếng rưỡi trôi qua.
Người bệnh được chuyển thẳng đến phòng ICU.
"Hàn Tự: Đã chuyển đến phòng ICU, một lát nữa anh sẽ đến nói chuyện với chủ nhiệm."
Hàn Tự gửi tin nhắn cho Hứa Nguyên.
"Hứa Nguyên: Có cần em nhờ mẹ đến giúp không?"
Ghế ngồi chờ trong bệnh viện vừa cứng lại vừa lạnh, Hàn Tự đã ngồi yên như thế gần bốn tiếng, cả người cứng ngắc, anh đành phải đứng lên hoạt động thân thể.
"Hàn Tự: Không sao, có vấn đề gì anh sẽ đi tìm dì, dù sao anh cũng là con rể tương lai của dì mà đúng không?"
"Hứa Nguyên: Cút!"
Anh mỉm cười, gửi một nhãn dán đi.
Xoay người một cái, ý cười ở đáy mắt Hàn Tự lập tức tan biến.
Anh đi tìm chủ nhiệm trước rồi đi trấn an người nhà, chờ đến khi anh trở lại đại sảnh thì Trình Vi Vi đã ở đấy.
Nhìn thấy Hàn Tự, cô ấy nói: “Anh ăn cơm chưa?”
Cô ấy đã cởi áo blouse trắng và mặc quần áo ngày thường, chắc là tan làm rồi.
“Không cần lo cho tôi.” Hàn Tự cười nhạt.
Đối với người khác, anh luôn như thế này, luôn giữ một khoảng cách an toàn, cười nói đúng lúc.
Cho dù người này là bạn thân của Hứa Nguyên cũng không ngoại lệ.
Trình Vi Vi đã quen nhìn Hàn Tự như vậy, cô ấy cũng không để ý: “Đi thôi, căn tin sẽ có đồ để anh ăn.”
“Không cần.”
“Tôi không hạ độc đâu.”
Hàn Tự không lay chuyển được đành phải đi theo cô ấy đến căn tin.
Khi đi đến bàn ăn ở gần cửa thì thấy có mấy chiếc hộp, là những món anh hay ăn ở nhà.
Hàn Tự nói: “Làm phiền cô rồi.”
Trình Vi Vi giúp anh mở hộp ra: “Đừng cảm ơn tôi, là Hứa Nguyên gọi mang đến, tôi chỉ phụ trách mang qua bên này thôi.”
Cô ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh.
Thần sắc trên mặt anh dịu dàng, thiếu vài phần xa cách.
Trình Vi Vi cúi đầu, khóe miệng cong lên: “Dù sao anh bị đói thì người đau lòng cũng là chị em tốt của tôi.”
Hàn Tự ngồi xuống, ngửi mùi đồ ăn mới cảm thấy đói.
“Cảm ơn.” Anh nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Trình Vi Vi nhún vai, ngồi vào vị trí đối diện với Hàn Tự. Cô ấy nhắn tin thông báo cho Hứa Nguyên là bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, rồi lại quay ra nhìn anh.
Người đàn ông cúi đầu, được hưởng sự giáo dục tốt nên cho dù anh có đói bụng đến mấy cũng không ăn như sói như hổ. Khẩu trang bị anh kéo xuống cằm, hai tay lộ ra bên ngoài trông rất sạch sẽ.
Một tay anh cầm bát, một tay cầm đũa từ từ gắp đồ ăn, tập trung ăn uống không quan tâm xung quanh.
Trình Vi Vi hơi nhích đến gần: “Chuyện hai người chia tay, chính xác là do trong đầu Hứa Nguyên thiếu một dây thần kinh.”
Động tác của Hàn Tự ngừng lại, buông đũa xuống.
“Cậu quá đơn thuần, không dính một tia thế tục nào. Nói cậu ấy không hiểu nhưng gì thật ra cậu ấy lại hiểu rất rõ.” Trình Vi Vi đan hai tay vào nhau: “Nói trắng ra là cậu ấy rất để ý những người xung quanh nhưng lại không muốn nói ra.”
Đây là đang khởi binh vấn tội sao?
Hàn Tự cười cười, rút một tờ giấy ăn ra lau miệng, im lặng nghe cô ấy nói.
Trình Vi Vi thay đổi tư thế: “Dù cậu ấy có già mồm cãi láo như thế nào.” Tay phải của cô ấy để lên mặt bàn, gõ gõ vài cái: “Tôi cũng không đồng ý việc anh đã làm.”
Tuy rằng đây là cách tốt nhất.
Dù bọn họ có cảm thấy Hứa Nguyên già mồm cãi láo nhưng cũng không nghĩ nhiều, không muốn làm cô suy nghĩ miên man rồi lại tức giận nhưng Hàn Tự lại làm vậy, đã làm cho Hứa Nguyên cảm thấy khó chịu.
Trong khoảng thời gian này, mọi lo lắng của Hứa Nguyên cô ấy đều thấy hết.
“Hàn Tự, nếu có lần nữa tôi nhất định sẽ liều mạng giữ lấy Hứa Nguyên.” Trình Vi Vi hơi nâng cằm lên khiêu khích, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Hàn Tự mỉm cười, đón lấy ánh mắt của cô ấy: “Được.”
Nghe lời như vậy hả?
Trình Vi Vi kinh ngạc, lại không được thoải mái. Cô ấy trừng mắt nhìn người trước mặt, vẫn là khuôn mặt đấy, vẫn là Hàn Tự.
Cô ấy còn tưởng anh muốn nói gì khác, không ngờ tới lại là một từ này.
Trình Vi Vi dựa vào ghế, từ từ nở nụ cười.
Có thể Hứa Nguyên không phát hiện ra, Hàn Tự ở trước mặt cô ấy với người ở trước mặt bọn họ không hề giống nhau.
Trình Vi Vi nhớ tới Chu Tễ Duyên, trái tim rung động.
"Trình Vi Vi: Hello, dạo này anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn vụ lần trước.”
Hứa Nguyên nghĩ cho cô ấy rất nhiều cách để hẹn ăn cơm nhưng ngay tại lúc này, cô ấy cảm thấy không cần thiết.
Trình Vi Vi nhìn avatar Wechat của Chu Tễ Duyên, khẩn trưởng.
Nếu anh ấy không nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
Một lúc lâu, cô ấy nghĩ anh ấy sẽ không trả lời thì khung chat lại có sự thay đổi.
“Được”.
Trái tim Trình Vi Vi đập nhanh đến mức muốn nhảy ra.
Anh ấy đồng ý rồi?
Trái tim vui đến mức muốn nở hoa.
Hàn Tự từ bệnh viện về nhà lại nhoé tới homestay trên núi Xa. Do tường bị sập nên tổ giám định đã tham gia, homestay đã bị niêm phong. Hiện tại anh đã thu xếp công việc rồi mang về nhà.
Trên đường về, Hứa Nguyên có nói sẽ ở trước cửa nhà anh chờ anh.
“Sao khuya như vậy rồi còn chưa về nhà?” Hàn Tự xuống xe.
Hứa Nguyên đang ngồi trên bồn hoa trước cửa nhà anh chơi điện thoại.
“Anh đợi em một chút.” Cô vừa nói vừa trả lời tin nhắn của Trình Vi Vi.
Tối nay, Trình Vi Vi hẹn Chu Tễ Duyên ăn cơm, đang thông báo trực tiếp cho cô.
Hàn Tự bật lực, anh dựa vào cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trăng đêm nay rất sáng, ánh trăng dịu dàng, trái tim anh cũng dịu xuống.
Anh lại cúi đầu, nhìn hình bóng của hai người. Hứa Nguyên ngồi xa nên hai cái bóng cũng cách xa nhau, anh yên lặng đi sang, hai cái bóng lại dính với nhau.
Hàn Tự cười, sự mệt mỏi của một ngày cũng biến mất.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cô, anh nghĩ, dù không nói lời nào mà được ở bên cạnh cô như vậy cũng đủ để thoả mãn.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Hứa Nguyên cũng ngẩng đầu rời khỏi màn hình điện thoại: “Vi Vi hẹn hò với anh Chu đấy.”
Hàn Tự nhướng mày, tỏ vẻ bản thân đang lắng nghe.
Cô chủ động kéo lấy cánh tay anh, cười cười, dựa vào khuỷu tay anh: “Anh nói xem có phải mùa xuân của anh Chu đã tới không?”
Hứa Nguyên dính lấy anh, mặt cô dính sát vào cánh tay anh, lông mi chớp chớp, anh cảm thấy trái tim của bản thân ngứa vô cùng.
“Em không ngờ một tên cuồng công việc như anh ấy lại đồng ý.”
Hàn Tự nhìn cô cười đến mềm cả người, tay kia của anh đỡ lấy cánh tay cô: “Tìm anh để nói mấy lời này sao?”
Hứa Nguyên ngừng cười, lắc đầu.
Hàn Tự buồn cười: “Làm sao vậy?” Anh nhìn qua bả vai cô, đèn trong phòng khách vẫn còn bật: “Không dám vào gặp bố mẹ chồng sao?”
“Anh cút xuống địa ngục đi.” Hứa Nguyên giận dỗi, tránh khỏi cánh tay anh.
Hai người mặt đối mặt, cô dùng sức xoa xoa mặt mình: “Em nghiêm túc đấy.”
“Được rồi.” Hàn Tự làm động tác mời: “Em nghiêm túc.”
Hứa Nguyên trừng mắt nhìn anh một cái: “Thật đấy.” Cô không nhìn anh, nói một hơi những điều muốn nói ra: “Tối nay em đã kiểm tra, em có kha khá tiền tiêu vặt, người lớn trong nhà chắc chắn sẽ không nhắm tới tiền tiêu vặt của em đâu.”
“Cho nên em muốn…”
Cô lặng lẽ nhìn anh, đối mặt với ánh mắt của anh.
Hứa Nguyên nói: “Em muốn từ hôm nay em sẽ tiếp nhận việc cơm chiều và bữa khuya của anh, được không?”
Dứt lời, bên tai vang lên tiếng cười khẽ, trầm thấp nhưng vui vẻ.
Trong đầu Hứa Nguyên ong một tiếng, cô tức giận, không quan tâm nữa.
Hàn Tự vẫn cười như cũ, ánh mắt sáng trưng: “Nếu là em, anh cũng không ngại ăn đồ thừa.”
Hứa Nguyên: “...”
Giật mình một lúc, cô đã lấy lại tinh thần.
Lời này rõ ràng là đang từ chối
Hứa Nguyên đá anh một cái: “Đi vào nhà anh đi.”
Tuy rất khí thế nhưng lực đá Hàn Tự lại rất nhẹ.
Sau đó, cô bị anh ôm thật chặt vào lòng.
Hàn Tự ôm cô, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: “Đừng nháo, anh hơi mệt rồi.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì ngoan ngoãn bất động, vùi mình vào trong lồng ng.ực anh. Cô ôm lấy thắt lưng của anh, hai má cọ nhẹ.
“Hàn Tự.”
“Chúng ta cãi nhau từ nhỏ đến lớn nên sau này vẫn phải cãi nhau tiếp nhé.” Hứa Nguyên nghiêm túc nói.
Hàn Tự làm tổ ở cổ cô: “Em đang an ủi anh à?”
Anh vừa nói, hơi thở vừa phun vào cổ Hứa Nguyên, cảm giác ngứa cực kỳ.
Cô cười khanh khách: “Đương nhiên là không phải.”
Cô dán lỗ tai mình vào vị trí trái tim của anh: “Vi Vi nói, chuyện tìm cảm của hai người với nhau là anh nguyện ý chia sẻ chuyện vui với tôi thì cũng phải nguyện ý chia sẻ mất mát của anh với tôi.”
“Hàn Tự, em sẽ cố gắng học tập trở thành một người bạn gái, được không?”
Hứa Nguyên ngửa đầu, Hàn Tự nhìn ánh mắt trong suốt của cô, bên trong như chứa đầy ngôi sao nhỏ.
Nơi nào đó trong lòng như bị cái gì đụng phải, trong lồng ng.ực trở nên mềm nhũn.
Hàn Tự cúi đầu, hôn lên khóe môi của cô.
Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng rồi thôi.
Anh dịu dàng trả lời: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro