Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 41

Chanh Mặc Mạt

2025-02-23 00:32:18

Lần đầu tiên Trình Vi Vi và Chu Tễ Duyên đi ăn riêng là ở một nhà hàng Tây không đắt tiền nhưng rất sang trọng, rất gần bến Thượng Hải, ngồi bên cửa sổ còn có thể lờ mờ nhìn thấy những ngọn đèn chạy dài tít tắp ở bến Thượng Hải.

Trình Vi Vi cắt miếng bò bít tết, thỉnh thoảng liếc trộm người đàn ông ngồi đối diện.

Từ trước đến nay anh làm việc gì cũng đều rất nghiêm túc, cho dù là đang ăn cơm thì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ. Theo như cô thấy, có lẽ miếng bò nào của anh ấy cũng đều được đo lường kỹ càng, quả thực có hơi OCD* nhẹ.

*OCD: rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Trình Vi Vi lại lặng lẽ nhìn sang, ai ngờ, Chu Tễ Duyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người bất chợt va vào nhau.

Chu Tễ Duyên hơi nhăn mặt: “Lần trước cô quay về có bị làm khó dễ không?”

Anh ấy để dao nĩa xuống, vẻ căng thẳng và luống cuống của cô gái trước mặt đều bị anh nhìn thấy hết, nhưng anh ấy không biết phải “phá vỡ” nó như thế nào. Mà cho đến tận giờ phút này chính anh ấy vẫn nghĩ không thông, rõ ràng anh bề bộn bao nhiêu là việc, tại sao lại đồng ý lời mời đi ăn của cô chứ?

Anh ấy đã đồng ý mà gần như không cần nghĩ ngợi.

Sau đó trợ lý nhắc nhở anh ấy rằng buổi tối có một cuộc hội nghị xuyên quốc gia, anh cũng quyết định dời nó lại.

Anh ấy mất kiểm soát chỉ đành bất lực.

Chu Tễ Duyên nhìn Trình Vi Vi: “Mấy cô có thường xuyên…” Lời đã đến ngay miệng, anh ấy vội sửa lời: “Liên hoan thế không?”

Cô cắn môi: “Không có, lần liên hoan đó cũng là lần đầu tiên.” Cô căng thẳng đến mức hai bàn tay giấu dưới gầm bàn đang đan chéo hết vào nhau: “Với cả…”

“... Anh đã ra tay cản rượu giúp tôi nên bọn họ sẽ không làm thế nữa đâu, ít nhất là ngoài mặt.”

Trình Vi Vi không biết nên xưng hô với Chu Tễ Duyên như thế nào, gọi Tổng giám đốc Chu thì xa lạ quá, mà quan hệ của họ cũng không thân thiết đến mức gọi thẳng tên Chu Tễ Duyên.

Đến nước này rồi.

Đành phải xưng “anh” thôi.

“Anh cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Cô mỉm cười nhìn anh ấy.

Mỗi lần gặp anh ấy, nụ cười của cô vẫn luôn rạng ngời như ánh mặt trời.

Chu Tễ Duyên chợt sững người một lát.

Trình Vi Vi nháy mắt tinh nghịch: “Bởi vậy nên tôi thật lòng rất cảm ơn anh.” Cô giơ ly rượu trên bàn lên: “Tửu lượng của tôi không tốt, chỉ uống hai hớp thôi, được không?”

Lông mày của Chu Tễ Duyên dần dãn ra, anh ấy cầm ly rượu khẽ chạm vào ly của cô, rồi nhấp một ngụm nhỏ.

“Vậy là được rồi.”

“Ừm.”

Trình Vi Vi đặt ly rượu xuống, thật ra cô không có kể rằng lúc ấy ánh mắt của mọi người nhìn cô đều thay đổi, hơn nữa chẳng biết ai trong số họ đã lan truyền tin đồn của cô và Chu Tễ Duyên, trong phòng có rất nhiều người đoán cô có quan hệ với anh ấy.

Nhưng mà cô chẳng buồn để ý tới.

“Tôi là bác sĩ mà, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với bệnh nhân của mình mà thôi.” Trình Vi Vi khẽ cười nói: “Mấy thứ khác không liên quan gì đến tôi.”

Vì thế nên cô không cần phải để bản thân chịu thiệt, khom lưng đón ý nói hùa, nịnh nọt khô lưỡi.

Chu Tễ Duyên gật đầu: “Chắc bình thường nhiều việc lắm nhỉ?” Anh ấy tìm một chủ đề: “Cô có ý định chuyển sang khoa khác không?”

Anh ấy được nuôi dưỡng theo y khuôn mẫu của một người nối nghiệp tiêu chuẩn, học cái gì, đi đường nào, đều được sắp đặt rõ ràng. Cũng chưa từng có người nào kiếm chuyện, thậm chí là làm khó dễ anh ấy, nhưng anh ấy có thể nhận ra, cô nàng này chắc chắn đã giấu giếm vài chuyện không hay.

Cũng tại anh ấy, hôm đó thấy cô bị ép rượu, anh không kìm được cảm xúc của mình.

Như thể đi chệch khỏi quỹ đạo, cảm giác này không được tuyệt vời lắm.

Trình Vi Vi lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có.” Cô giải thích: “Khoa ngoại nhiều việc phải làm, cũng rất khổ, nhưng mà cảm giác đạt được thành tựu gì đó tuyệt lắm, tôi còn học được nhiều điều khác ở đó nữa.”

Nói đến công việc và chuyên ngành là cả người cô cứ như biến thành người khác, toàn thân đều tỏa sáng lấp lánh.

Chu Tễ Duyên nhìn cô, niềm vui vẻ tràn ngập trong đáy mắt.

“Nghề nghiệp của chúng tôi là phải đi từng bước một, tích lũy từng kinh nghiệm một, nhân lúc còn trẻ cũng nên học thêm một tí.” Cô chẳng cảm thấy khổ sở chút nào.

Cô cứ huyên thuyên mãi nhưng anh ấy lại không thấy ồn ào.

Trước kia, điều Chu Tễ Duyên thấy phiền nhất chính là có người cứ nói liên hồi trước mặt anh ấy.

Chu Tễ Duyên nhớ tới Hàn Tự: “Công nhân bị thương ở homestay của Hàn Tự bây giờ đang ở bệnh viện của cô à?”

Trình Vi Vi: “Ừ, tình hình không khả quan.” Cô thở dài: “Trước mắt vẫn phải ở trong ICU để quan sát.”

“Hôm nay Hàn Tự đã đợi ở bệnh viện gần cả ngày trời, mà thái độ của người nhà chẳng mấy tốt đẹp. Hứa Nguyên từng nói anh ấy có tính cách cao ngạo, nhưng nhiều khi tôi thấy trên người anh ấy không hề có mấy tính xấu của công tử.”

Chu Tễ Duyên nghe vậy, trong lòng cũng có vài phần lo lắng.

Vì cuộc hợp tác với Khoa kỹ thuật Nhất Duy và Chu Thị này mà Diêu Khải Việt và Hàn Tự phải quay cuồng khắp nơi, hôm nay lại xảy ra chuyện này nữa, không biết họ có chịu đựng được không.

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại Chu Tễ Duyên vang lên: “Reng… reng…”, rung dữ dội đến mức chân anh ấy cũng rung theo.

Anh ấy lấy ra nhìn rồi lập tức sững người.

Màn hình hiện tên “Tân Niên”.

Trình Vi Vi chỉ thấy Chu Tễ Duyên cúi đầu đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên, khuôn mặt đó giờ luôn lạnh lùng nay lại không giấu được vẻ kinh sợ.

Kinh ngạc và lúng túng.

Chu Tễ Duyên nhấc máy: “Tân Niên?”

Hai chữ, dây cung trong đầu Trình Vi Vi đứt gãy.

Tân Niên là chị họ của Hứa Nguyên, cũng là người mà Chu Tễ Duyên thích hồi mười mấy năm trước.

Hai người nói vài câu trong điện thoại, Chu Tễ Duyên ngẩng đầu, ánh mắt áy náy: “Xin lỗi cô, tôi có việc phải đi trước.”

Trình Vi Vi cười trừ: “Ừm, không sao đâu.”

Cô đưa mắt nhìn bóng dáng rời đi của anh ấy, trái tim cô gần như chìm xuống tận đáy cốc.



Tám giờ sáng, đó chính là lúc Diêu Khải Việt biết được hạng mục huy động vốn đã bị huỷ bỏ. Tất cả điều kiện đều đã thương lượng xong rồi, chỉ còn thiếu bước thay đổi vốn chủ sở hữu nữa thôi, không ngờ đối phương đột nhiên đổi ý rút vốn, nói không muốn.

Mọi người tụ họp lại trong văn phòng của Diêu Khải Việt.

Hôm nay Hứa Nguyên nghỉ nên cô cũng tới cùng Hàn Tự.

Diêu Khải Việt sốt ruột tới mức đi loanh quanh trong văn phòng, đến cả cặp kính nhã nhặn cũng bị cậu ném sang một bên.

“Có phải là do bố em không?” Cậu đoán như vậy.

Hàn Tự ngước mắt, tâm trạng rất nặng nề.

Tối hôm qua anh đã nhận được một cuộc gọi từ Chu Tễ Duyên, anh ấy bảo Tân Niên có nghe được một tin đồn, rằng Chủ tịch Vinh - người đã đầu tư cho bọn họ có gì đó không ổn, ông ta không muốn đầu tư nữa.

Anh nghe xong liền đi tra hỏi cả đêm, sáng nay Chủ tịch Vinh chính thức thông báo cho bọn họ, hạng mục huy động vốn đã bị ngâm nước nóng.

Đúng là chó cắn rách áo, một khi huy động vốn thất bại, bọn họ sẽ phải đối mặt với tình thế khốn cùng.

“Có lẽ không phải là dượng.” Hàn Tự nói.

Diêu Khải Việt dừng bước, cậu dựa vào bàn làm việc, có phần bất lực: “Nếu không thì sao? Em thật sự không nghĩ ra được lý do nào cả. Mọi thứ đều đã thương lượng xong hết rồi, trước đó vẫn ổn lắm mà, tự dưng lại đổi ý rút vốn, hoặc là có người can thiệp vào, hoặc đây thật sự là một trường hợp khẩn cấp.”

“Đừng đoán vội, anh đã làm việc biết bao năm rồi, nếu bác Diêu muốn ra tay cắt đứt đường sự nghiệp của anh thì đã làm từ lâu rồi.” Hứa Nguyên khuyên cậu: “Chắc chắn không phải bác Diêu đâu.”

Hàn Tự cũng nói: “Cứ ngồi đây xoắn xuýt về vấn đề này thì chi bằng mọi người ngồi nghĩ xem phải làm gì tiếp theo đi.”

Vì hạng mục của Nhất Duy và Chu thị nên bọn họ phải thu hồi lại số vốn thật sớm, nhưng hiện tại lại gặp phải tình trạng khó khăn đó là dòng vốn bị đứt gãy. Dòng vốn vừa gãy, đừng nói là hạng mục của Nhất Duy và Chu thị, những chi tiêu của các hạng mục khác cũng trở thành một vấn đề nan giải.

Lần này Hàn Tự đi Tô Châu tìm nhà cung cấp, vài ngày nữa là bên nhà cung cấp sẽ yêu cầu khoản tiền hàng đầu tiên từ bọn họ.

“Thật sự không còn cách nào thì để em tới ngân hàng mượn tiền.” Diêu Khải Việt đeo mắt kính lên lại, hạ quyết tâm.

Khởi nghiệp không màu hồng như người ngoài trông thấy, nó khó hơn so với tưởng tượng rất nhiều, quả thật bạn thời thơ ấu ở trong giới của cậu có tài nguyên và quan hệ, nhưng mọi thứ đều phải phụ thuộc vào tiền bạc.

Mấy năm nay Diêu Khải Việt không dựa vào gia đình mà một mình ra ngoài làm ăn bươn chải. Ban đầu cũng có người vì nể mặt bố mẹ cậu mà tạo cơ hội cho cậu, về sau họ thấy bố mẹ cậu thật sự chẳng quan tâm gì đến công ty của cậu là lập tức làm lơ đi.

Diêu Khải Việt nhìn Hàn Tự: “Chỉ cần sống qua khoảng thời gian này là được.” Cậu tỉnh táo phân tích lại: “Hạng mục của Nhất Duy và Chu thị rất quan trọng, không thể bỏ cuộc được, chúng ta có thể trở mình hay không là nhờ cả vào cái này. Chỉ cần chúng ta làm xong hạng mục này, thì ít nhất ta sẽ không cần phải lo lắng về các hạng mục khác trong ba năm tới, ba năm đó chính là cơ hội để chúng ta phát triển.”

Thương trường chính là chiến trường, sự thật rất tàn khốc. Sẽ chẳng ai để vào mắt một công ty nhỏ bé, dù cho phía sau cậu có bối cảnh không hề tầm thường.

Những người khác không phải kẻ ngu, họ phải nói chuyện bằng thực lực.

Hàn Tự tính toán: “Không còn kịp để đi gọi vốn nữa rồi.”

Ngân hàng đúng là cách nhanh nhất.

“Hi, hello!

Có người gõ cửa.

Hứa Nguyên quay đầu, là búp bê Barbie màu hồng không mời mà tới.

Khâu Tử Dao kéo cặp kính râm lớn xuống chóp mũi, cô ấy nhìn lướt qua mọi người trong văn phòng.

“Nghe nói các cậu gặp rắc rối?” Cô ấy cười hì hì, tiện thể ném cho Hàn Tự một cái nhìn quyến rũ.

Hứa Nguyên thấy vậy, liền vội vội vàng vàng ngăn trước mặt Khâu Tử Dao, chặn đi ánh mắt nhìn Hàn Tự của cô ấy.

“Hàn Tự!” Khâu Tử Dao ỷ bản thân cao hơn Hứa Nguyên, cô ấy thò người ra: “Cậu không cân nhắc tới tớ à!”

Hứa Nguyên nhón chân lên để chặn lại, Khâu Tử Dao cứ như đang chơi trò đại bàng săn bắt gà con, cô ấy tránh trái tránh phải để né “gà mẹ” Hứa Nguyên.

“Chỉ là tiền thôi mà! Cậu suy xét một tí đến bố tớ đi!” Cô ấy nói rất khí phách.

Hứa Nguyên không ngăn được cô ấy, cô dứt khoát ngồi xuống cạnh Hàn Tự, khoát lấy cánh tay anh, trừng mắt nhìn Khâu Tử Dao: “Cô tự tin quá nhỉ?”

Khâu Tử Dao tháo kính râm xuống, hất cằm lên: “Chứ gì nữa! Hàn Tự, cậu có muốn suy tính đến việc làm con rể nhà tớ không? Chỉ cần cậu chia tay với đồ quỷ sứ Hứa Nguyên này, tôi đảm bảo một giây sau là các cậu có ngay tiền vốn luôn.”

“Ha ha.” Hứa Nguyên cười lạnh.

Ánh mắt Khâu Tử Dao đầy mong chờ: “Cậu thấy thế nào?”

Hàn Tự xoa đầu Hứa Nguyên, còn chẳng thèm nhìn Khâu Tử Dao một cái: “Cân nhắc?” Anh bắt chéo chân: “Còn không bằng tớ về nhà làm Thái tử.”

Hứa Nguyên phì cười, cô cười không ngậm được miệng, bèn vùi vào cánh tay Hàn Tự cười trộm.

Đến cả sắc mặt nghiêm trọng của Diêu Khải Việt cũng thay đổi, cậu bật cười thành tiếng.

Khâu Tử Dao: “...” Cô ấy không thể nhịn được nữa: “Nhị Thái tử? Được rồi được rồi, biết tình cảm các cậu tốt đẹp rồi, thiên hoang địa lão, đầu bạc răng lông.”

Cô ấy chỉ nói giỡn mà thôi.

Khâu Tử Dao hờn dỗi quay đầu: “Tôi bị tổn thương rồi.” Cô ấy che tim của mình, ra vẻ như bị đánh: “Cần có ai đó ôm tôi.”

Bị cô ấy chọc cười, bầu không khí trong văn phòng lập tức biến đổi.

Hứa Nguyên ngẩng đầu lên khỏi cánh tay Hàn Tự, xoay người ôm cô ấy, hai tay cô đồng thời siết chặt cổ Khâu Tử Dao, ôm thật chặt.

“Hứa Nguyên! Cô mưu sát tôi!” Khâu Tử Dao hét lên.

Hứa Nguyên nhân cơ hội dán mặt qua, áp sát lên khuôn mặt của cô ấy: “Ơ kìa, tôi ôm yêu một cái thôi mà? Có đủ ấm áp không? Có ngập tràn tình yêu thương không?”

Khâu Tử Dao có giãy thế nào cũng không thoát được: “Cút cút cút, mau cút đi, Hứa Nguyên!”

Hàn Tự và Diêu Khải Việt nhìn nhau, bật cười.

Giữa trưa, bốn người ăn cơm chung với nhau, Diêu Khải Việt liên tục nhận điện thoại, cả Hàn Tự cũng thế, toàn bộ quá trình chỉ có Hứa Nguyên và Khâu Tử Dao ăn ngon lành.

"Haiz, Hàn Tự nhà cô sắp thành người khố rách áo ôm rồi." Khâu Tử Dao cười trên nỗi đau của người khác.

Hứa Nguyên hờ hững nhìn thoáng qua: "Nhưng tôi có tiền!"

Khâu Tử Dao nghẹn họng, cô ấy nhìn Hàn Tự đang gọi điện thoại: "Cậu ấy mà ngoan ngoãn để cô nuôi mới lạ."

Hứa Nguyên nhướng mày: "Cô có phải tụi này đâu."

Bị đánh gục.

Khâu Tử Dao tức giận đến nỗi nói không nên lời.

Chờ đến lúc tính tiền, Hứa Nguyên chủ động đứng dậy, ông lớn Hàn Tự ngồi yên không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý sẽ đứng lên.

Khâu Tử Dao trợn mắt há hốc mồm: "Hàn Tự, không ngờ cậu lại để con gái bỏ tiền thanh toán hóa đơn đấy?"

Hàn Tự dựa lưng vào ghế, cười xán lạn với Hứa Nguyên, lúc quay đầu nhìn về phía Khâu Tử Dao thì bày ra dáng vẻ kiêu ngạo: "Ừ, bạn gái của tôi thanh toán đó."

Trong giọng nói của anh đầy sự khoe khoang.

"Tớ nghèo đến nỗi chỉ còn người thôi, thế chấp cho Hứa Nguyên nhà chúng ta rồi."

Hứa Nguyên đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, Diêu Khải Việt chỉ cười mà không nói.

Chỉ có Khâu Tử Dao run bả vai: "Ọe! Tớ thấy buồn nôn."

Hứa Nguyên đi thanh toán, cô bắt gặp một "người quen". Đối phương dắt theo con nhỏ, trên mặt không giấu nổi nét tang thương và tiều tụy.

Hóa ra là mẹ của Jason, người từng vu khống cô trên Weibo - quý cô Agyness.

Bước chân của Hứa Nguyên hơi dừng lại một chút, đối phương cũng đã nhìn thấy cô. Như nhìn thấy người nào đó đáng sợ, đồng tử của quý cô Agyness co lại, cúi đầu kéo con đi lướt qua cô.

Những món đồ xa xỉ mang đầy trên người đã không còn nữa, sự kiêu ngạo trong quá khứ cũng chẳng còn từ lâu.

Lúc trước Janet từng tám chuyện rằng, chị ta chuyển trường cho con trai, tám phần là bị vứt bỏ rồi.

Bây giờ Hứa Nguyên nghĩ lại thì thấy thổn thức không thôi.

Có điều, đường là do tự mình đi, chẳng liên quan gì đến cô.



Sau khi cô làm kiểm tra buổi sáng xong không lâu thì có giáo viên đứng lớp vội vàng dắt theo một bạn nhỏ tới phòng y tế, nói là trán quá nóng, bị sốt rồi.

Trong giai đoạn đặt biệt này, trẻ em mà bị sốt thì phải xử lý vô cùng cẩn thận.

Hứa Nguyên nhanh chóng đo thân nhiệt cho đứa bé, 38.6 độ, đã xem như sốt cao rồi.

"Mau liên lạc với phụ huynh." Cô nói với giáo viên rồi chuyển mắt sang nhìn về phía cô giáo Dương: "Bên chỗ bộ phận tuyển sinh..."

Cô giáo Dương dùng di động tỏ vẻ: "Tôi vừa mới nhắn tin cho bộ phận tuyển sinh rồi."

Vừa dứt lời, Janet đã đến gõ cửa: "Bị sốt hả?"

"Ừ, 38.6 độ."

"Cao thế ư?"

Giáo viên đã liên hệ với phụ huynh: "Phu huynh nói chị ấy với bố nó đều đi làm, tạm thời không tới kịp nên để đứa bé nghỉ ở phòng y tế trước đã."

Cô giáo Dương không thể tin nổi: "Đã 38.6 độ rồi mà còn không xin nghỉ?"

Hứa Nguyên cũng lắc đầu: "Không được, dựa theo quy định, nếu trẻ phát sốt thì chỉ được ở lại phòng y tế quan sát nhiều nhất là nửa tiếng thôi, cần phải mời phụ huynh tới đưa đi, không thể ở lại trường được."

Cô vừa nói vừa đi mặc đồ bảo hộ dùng một lần vào, vừa mới mặc đồ bảo hộ kín từ đầu đến chân vào là hơi nóng lập tức tỏa ra, mới một lúc mà cô đã thấy sau lưng mình vã mồ hôi rồi.

Hứa Nguyên cầm túi chườm đá để hạ nhiệt cho đứa bé, thế nhưng nhiệt độ vẫn ngày một tăng lên.

Giáo viên lại gọi điện thoại cho phụ huynh lần nữa, cô ấy đứng quan sát ở cửa phòng, dừng ở một khoảng cách an toàn để nói chuyện với Hứa Nguyên: "Phụ huynh nói ngày thường thân nhiệt của trẻ cũng hơi cao nên không sao đâu, khăng khăng muốn để bé nghỉ ở phòng y tế."

"Cô gọi lại cho phụ huynh lần nữa đi, mở loa ngoài, để tôi nói chuyện với phụ huynh." Hứa Nguyên đeo khẩu trang, lại còn mặc đồ bảo hộ kín mít, trong giọng nói càng lộ vẻ nghiêm túc: "Có cao thế nào cũng không trở thành sốt cao được, chuyện này không đùa được đâu."

Janet đứng cạnh nhìn: "Cô giáo Hứa à, phụ huynh không xin nghỉ được, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng. Bằng không để bạn nhỏ nghỉ lại phòng y tế đi, có các cô trông thì chắc không sao đâu."

Hứa Nguyên nhìn đứa bé đang uể oải, bởi vì sốt cao nên mặt bé đỏ bừng, lại còn phải chườm đá nên bé lại càng thấy không thoải mái hơn, luôn tránh bàn tay cầm túi chườm đá của cô.

"Không được, phòng y tế không có quyền kê thuốc và cho uống thuốc, chúng tôi là nhân viên chăm sóc y tế chứ không phải bác sĩ, không thể tùy tiện cho bé uống thuốc được, nếu còn để sốt tiếp thế này, lỡ xảy ra chuyện thì sao bây giờ?" Cô vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.

Janet bị cô phản bác như thế nên bẽ mặt: "Tôi cũng chưa nói gì mà, nhưng mà phụ huynh đã nói thế rồi, chúng ta còn biết làm sao được nữa?"

"Thế nên tôi mới bảo mở loa ngoài, tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh, chuyện con cái sốt cao sao có thể để từ từ được? Dù bảo trường chúng ta thay mặt đưa đi bệnh viện thì cũng phải đưa."

"Chúng ta đưa? Sao được chứ?" Janet không thèm suy nghĩ mà nói ngay.

Người giáo viên lâm vào thế khó xử, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho phụ huynh và mở loa ngoài. Hứa Nguyên nói lại những lời đã nói với giáo viên cho phụ huynh nghe, đến lúc này phụ huynh mới miễn cưỡng nói một lát sẽ tới đón.

Giáo viên còn phải trông lớp nên lập tức quay về, Janet cũng vờ như muốn đi nhưng lại bị Hứa Nguyên gọi lại: "Janet, cô ở lại đây, lỡ như phụ huynh muốn trao đổi thì bộ phận tuyển sinh các cô phải có tính toán."

Sắc mặt Janet không đẹp chút nào: "Không phải cô mở loa nói chuyện với phụ huynh rồi sao, còn cần bộ phận tuyển sinh làm gì nữa? Hơn nữa, bộ phận tuyển sinh chỉ chịu trách nhiệm tuyển học sinh mới, chuyện của học sinh cũ thì có giáo viên các lớp với nhân viên chăm sóc y tế ra mặt rồi."

Chính vì câu này mà đến cô giáo Dương cũng phải nổi nóng: "Bọn tôi ra mặt? Janet, ở cái trường nào để nhân viên chăm sóc y tế gọi điện nói chuyện với phụ huynh hả? Cô đi hỏi hiệu trưởng đi, chúng tôi có quyền lớn đến nổi tự mình add Wechat của phụ huynh, lưu số điện thoại của phụ huynh để trao đổi riêng ư?"

"Nhưng bây giờ đứa nhỏ bị sốt, đây không phải là công việc của các cô à? Tôi cũng có hiểu gì đâu." Janet cãi lại.

Có lẽ là đứa bé thấy khó chịu nên hừ hừ hai tiếng, Hứa Nguyên không muốn cãi nhau với Janet trước mặt đứa bé nên cô an ủi bé vài câu, rồi nói thẳng: "Nếu cô thấy có vấn đề thì cô đi tìm hiệu trưởng đi."

Đến lúc này Janet mới chịu im miệng.

Chờ đến lúc phụ huynh tới đón bé thì đã qua hai mươi phút sau. Phụ huynh đứng chờ ở cổng trường, Hứa Nguyên nắm tay bạn nhỏ đưa bé ra ngoài. Bên ngoài rất nóng, không giống với phòng y tế đang mở điều hòa, vừa ra khỏi cửa là trên kính bảo hộ của cô đã hiện lên một lớp hơi nước, oi bức đến khó chịu.

Sau khi giao đứa bé cho phụ huynh thì Hứa Nguyên quay về phòng y tế, lúc cô c.ởi đ.ồ phòng hộ thì sau lưng đã ướt đẫm.

Thật ra đứa bé không rời Thượng Hải nên không phải là bị dính dịch, nhưng lúc các cô được huấn luyện thì giáo viên ở đơn vị cấp trên đã nói rõ, trong lúc tình hình dịch bệnh, giết lầm còn hơn bỏ sót, cần phải dựa theo quy trình chính quy, cho dù có nóng tận 40 độ cũng phải mặc đồ bảo hộ, làm tốt các bước khử trùng.

Hứa Nguyên đi rửa mặt, cuốn mái tóc bị dính nước lên: "Janet đâu? Đi rồi hả?"

Cô giáo Dương nhún vai: "Nổi giận đùng đùng đi mất rồi." Cô ấy nhìn thấy chướng mắt: "Đúng là gặp quỷ! Đều là vì công việc, bày vẻ mặt đó cho ai xem? Cứ làm như bộ phận nào cũng ăn cơm dựa vào bộ phận tuyển sinh vậy."

Bộ phận tuyển sinh vẫn luôn là bộ phận quan trọng của nhà trẻ, cả nhà trẻ chỉ trông chờ bọn họ tuyển thêm được nhiều học sinh mới. Bởi thế có đôi lúc mới mở một mắt nhắm một mắt dung túng cho bộ phận của bọn họ.

Nhưng nhắc tới vấn đề về nguyên tắc thì không thể nhượng bộ được.

Cô giáo Dương tiếp tục nhổ nước bọt: "Hai ngày trước còn quá đáng hơn, dám nói sau này nhắc phụ huynh đóng học phí ba lần mà chưa được thì phòng kế toán tự đi mà liên lạc. Nghe mắc cười không, đúng là tôi chưa từng nghe thấy nhà trẻ nào cần phòng kế toán tự liên lạc với phụ huynh để đòi học phí đấy."

Sau lưng Hứa Nguyên ướt đến khó chịu, cô tìm khăn lông lót vào: "Phách lối!"

Vừa nói xong thì chị đại J đã nhắn Wechat cùng lúc cho hai người các cô.

Tin nhắn giống nhau, chỉ sửa lại tên thôi.

"Janet: Cô giáo Hứa, có chuyện này tôi muốn nói với cô, cô đừng hiểu lầm, không phải muốn cãi nhau. Tôi muốn nói rằng mỗi bộ phận chúng ta được thiết lập đều để vận hành nhà trẻ, nhiệm vụ của mỗi cá nhân là làm việc cho trường. Vốn dĩ bảng thống kê trẻ nhỏ dị ứng thức ăn là chuyện của phòng y tế, nhưng mà bộ phận tuyển sinh của chúng tôi vẫn luôn thống kê, báo cáo giúp các cô. Chức trách của bộ phận tuyển sinh là tuyển học sinh mới, chứ không phải loanh quanh chuyện của học sinh cũ mà phòng y tế và phòng hành chính vốn nên làm. Đương nhiên, ý của tôi không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm, cũng chẳng phải là không muốn làm, nếu các cô vẫn muốn đẩy cho bộ phận tuyển sinh làm thì chúng tôi làm tiếp cũng được. Tôi chỉ muốn bày tỏ thái độ của mình thôi, nếu chúng tôi muốn từ chối công việc này thì cũng dễ thôi, tôi thật sự không cần làm những chuyện không liên quan đến công việc của bộ phận chúng tôi. Hi vọng sau này chúng ta làm việc cùng nhau, mọi người có thể thông cảm và phối hợp với nhau hơn, cảm ơn."

Hứa Nguyên bật cười, cô quơ điện thoại với cô giáo Dương, cô giáo Dương cũng đưa điện thoại cho cô xem.

Hai người nhìn nhau.

Đúng là bạch liên hoa mà.

Hứa Nguyên muốn kể cho Hàn Tự nghe theo bản năng, nhưng khi nhấn vào avatar của anh thì lại do dự.

Anh thật sự rất bận, chuyện ở Tô Châu vốn vì cô nên anh mới quay về. Bây giờ đổi sang Diêu Khải Việt đi Tô Châu thì anh phải xử lý việc ở công ty, còn bận lòng về công nhân đang nằm trong phòng ICU, đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi. Nếu cô còn oán trách nữa thì sẽ truyền năng lượng tiêu cực cho anh, không được.

Hứa Nguyên thoát ra, gối lên cánh tay xem tới xem lui khung trò chuyện của hai người.

Nhưng cô vẫn không nhịn được!

Nói một chút cho anh thả lỏng cũng được mà.

Hứa Nguyên gõ chữ, kể lại chuyện của Janet cho Hàn Tự nghe.

"Hàn Tự: Trà sữa đêm nay để anh bao."

Không ngờ rằng Hàn Tự lại trả lời nhanh như thế, mà còn nói cứ như anh bao trọn Bến Thượng Hải cho cô vậy.

"Hàn Tự: Sau đó, anh sống thắt lưng buộc bụng ba ngày."

Cuối cùng Hứa Nguyên cũng không nhịn được, nở nụ cười.

Hàn Tự quả nhiên là Hàn Tự.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0