Chỉ Cần Nàng Ng...
2024-10-11 23:36:21
Ngụy ma ma nói một hơi dài như vậy khiến cho Thanh Huyên cũng thoáng ngây người.
Nàng ta nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, lúc này mới thấy Ngụy ma ma đưa mắt nhìn mình một lượt, giọng điệu dần trở nên nghiêm nghị chân thành.
“Ngươi nghe lời hiểu chuyện nhưng về phần thấu hiểu đạo lý thì còn non nớt lắm, vốn dĩ nhà chúng ta không nên cưới một cô nương xuất thân thôn dã như vậy, nhưng nay cưới rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác. Song ngươi phải biết rằng dù nàng có thế nào đi nữa thì cũng chỉ là nữ nhi nhà nhỏ cửa hẹp, phía sau lưng còn kéo theo cả một gia đình toàn nữ tử phụ nhân, nào là ngoại tổ mẫu, nào là Quyên di, đều là người thô lỗ nơi thôn quê, dù có khoác lên người gấm vóc lụa là cũng không cách nào sánh được với những gia đình thế gia cao môn thực thụ.”
Nói xong những lời ấy, nét mặt bà ta dần dần lộ ra vẻ cung kính thuận hòa.
“Ngươi phải hiểu các cô nương trong gia tộc lớn đều bẩm sinh cao quý, hiểu lễ nghi, đối đãi với người dưới thân thiện khoan dung, lòng mang từ tâm, chẳng phải các quý nữ trong Tây An phủ chúng ta không như vậy, mà là vì thực ra quý nữ chân chính trong Tây An phủ này đếm đi đếm lại cũng chẳng được mấy người, huống hồ là mấy người ngoài kia.”
Bà ta liếc mắt nhìn về phía Liễu Minh Hiên, sau đó chau mày thu hồi ánh mắt trở lại chủ đề chính.
“Những điều ta nói ngươi đã hiểu chưa? Đó chẳng qua chỉ là một nha đầu quê mùa, có cơm ăn áo mặc là được rồi, đâu cần phải có người hầu kẻ hạ đi theo, ngươi cứ chọn những kẻ nào có thể dùng được đưa đến viện của Tiêu tỷ nhi, số còn lại thì tùy ý phân hai đứa cho Liễu Minh Hiên là xong.”
Nói xong, Ngụy ma ma thậm chí còn không muốn phí thêm lời vào chuyện này đã phất tay bảo Thanh Huyên đi ra.
Thanh Huyên chỉ đành khom người thưa: "Ma ma dạy phải lắm.”
Phu nhân dù xuất thân có phần thấp kém nhưng xét về cử chỉ và phong thái đâu có điểm nào kém hơn so với các quý nữ thực sự trong miệng Ngụy ma ma? Ít nhất, nàng ta rất mến phu nhân, cũng mến luôn cô cháu gái nhỏ nhắn lanh lợi của phu nhân.
Chuyện Thanh Huyên trong lòng không định hoàn toàn nghe theo lời Ngụy ma ma mà làm, đương nhiên Ngụy ma ma sẽ không biết được.
Bà chỉ thấy Liễu Minh Hiên ngày càng náo nhiệt, Nhị gia ngày ngày lưu lại trong viện khiến trong lòng bà ta thêm nặng nề.
Nhưng lão phu nhân lại chẳng màng đến chuyện này.
“Lão phu nhân sao có thể không quan tâm chứ? Cứ tiếp tục thế này thì làm sao mà được, phải suy tính nghĩ ngợi mới được...”
…
Đằng Việt ban ngày ra ngoài một chuyến, lúc về lại, trên đường đã mua tám chiếc đèn thỏ nhỏ.
Hai ngày nay hắn cho người dọn dẹp lại phòng tây sương, giờ gọi thị vệ Đường Tá bưng đèn thỏ đến nhìn qua nhìn lại khắp lượt, bèn đặt từng chiếc từng chiếc trên bàn, trên tủ, rồi lại treo hai chiếc ở đầu giường, cuối cùng treo một chiếc ở ngay cửa phòng.
Đặng Như Uẩn vừa mới uống xong một bát thuốc nằm trên giường cảm thấy vô cùng mỏi mệt, bèn thong thả bước đi trong phòng cho đỡ khó chịu.
Linh Lang vốn đang ngoan ngoãn ở bên cạnh chơi đùa với mấy con cá nhỏ trong bể, nhưng bỗng nhiên nhìn qua khe cửa sổ thấy có điều gì đó ngoài sân.
Mắt tiểu nha đầu chợt sáng bừng lên.
Cô bé nhảy phốc xuống khỏi ghế bên cửa sổ, rảo bước nhỏ lóc cóc chạy ra ngoài.
Tú Nương đang dọn dẹp bát thuốc chuẩn bị mang ra suýt chút nữa bị cô bé va vào.
Tú Nương vội vàng gọi cô bé đi chậm lại rồi cũng bước theo cô bé ra ngoài.
Nhưng hai người vừa ra đến cửa đều phát ra tiếng kinh ngạc.
Đặng Như Uẩn còn chưa rõ ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành bước đến bên cửa vén màn ngó ra ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng cũng ngây người đứng bên cửa.
Trời chưa tối hẳn nhưng cả tây sương phòng đã sáng rực lên rồi.
Qua lớp cửa sổ, nàng liền trông thấy bóng đèn thỏ lung linh chiếu lên trên giấy dán cửa, khiến cả căn phòng tựa hồ như tòa thiên cung từ trên trời rơi xuống phàm trần vậy.
Ở cửa treo một chiếc đèn thỏ lớn màu đỏ thẫm, Linh Lang ngẩng đầu trông lên, nam nhân liền đưa tay gỡ xuống trao vào trong tay cô bé, tiểu cô nương mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Đặng Như Uẩn sững sờ mà nhìn qua.
Đằng Việt ngẩng đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hắn liền nhấc chân bước lại gần.
Tiếng cười vui vẻ của Linh Lang tựa chuông bạc vang khắp trong phòng, cô bé nâng cao chiếc đèn thỏ lớn còn cao hơn cả chân mình chạy khắp tây sương phòng.
Đằng Việt nhìn vào trong mắt nàng.
“Linh Lang rất thích, Uẩn nương thấy có được không?”
Hai ngày nay, mỗi khi nói chuyện hắn đều chăm chăm nhìn thẳng vào mắt nàng như vậy.
Đặng Như Uẩn muốn tránh đi nhưng cử chỉ ấy lại tỏ ra quá mức lộ liễu, huống hồ, nàng đã quyết định rồi, ít nhiều cũng phải tiếp nhận một chút ý tốt của hắn.
Chỉ có khiến hắn bớt phần nào áy náy trong lòng, bọn họ mới có thể trở lại khoảng cách như ban đầu, cũng mới có thể để cuộc hôn ước này thuận lợi mà tiếp tục.
Hắn trước tiên cho người dọn dẹp tây sương phòng, sau đó lại bảo Thanh Huyên điều phái hạ nhân tới, hôm nay hắn còn tự mình mua một đống đèn thỏ mang về treo khắp phòng để dụ dỗ Linh Lang.
Tiểu cô nương không chút đắn đo mà sập bẫy hắn.
Hiện giờ hắn lại lấy giọng điệu như vậy mà hỏi nàng có được hay không, nàng chẳng lẽ lại nói không được?
Nàng chưa kịp đáp lời hắn, ngoảnh đầu nhìn sang gian tây sương phòng kia.
Ánh trời chiều dần buông, màn đêm chầm chậm giăng lên, trong sân tối om chưa kịp thắp đèn, thế nhưng cả tám chiếc đèn thỏ trong phòng đều đã được thắp sáng cả.
Hoặc hồng phấn hoặc trắng, như hoa như tuyết, giữa buổi hoàng hôn trong viện tựa như cung trăng giáng thế, Đặng Như Uẩn không ngờ mình lại vô tình nhìn đến ngẩn ngơ, đợi đến khi hồi thần nàng liền bắt gặp ánh mắt của hắn thêm một lần nữa.
Trong mắt hắn có phần mong mỏi, nhưng lại không thay nàng quyết định chỉ cứ như vậy mà nhìn nàng.
Đặng Như Uẩn cúi đầu tránh né.
Nhưng trước hết cứ tạm đồng ý đã, vài hôm nữa lại tìm cái cớ nào đó đưa Linh Lang ra khỏi Đằng gia, ngoài nàng ra, những người khác trong nhà nàng tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Đằng gia mới phải.
Nàng chậm rãi gật đầu: "Không biết đêm nay để Linh Lang sang tây sương phòng ở, ý của tướng quân thế nào?”
Lời này khiến trong mắt Đằng Việt thoáng chốc sáng bừng lên.
Hôm nay, cuối cùng nàng cũng không cự tuyệt hắn nữa rồi.
Gió đêm phảng phất làm lay động mấy lọn tóc mai bên má nàng, đôi môi trước đó còn nhợt nhạt của nàng dần dần có chút sắc hồng.
Hắn chỉ nhìn chăm vào khuôn mặt nàng: "Vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.”
Nàng tuy không nhìn hắn nhưng trên mặt đã thấp thoáng vẻ dịu dàng.
Trong lòng Đằng Việt hơi chút thả lỏng.
Chẳng lẽ nàng cũng có chút muốn tiếp nhận hắn?
Về sau vẫn còn dài, mà thời gian bọn họ bên nhau lại ngắn, hắn không hiểu tính tình của nàng, nàng cũng phần lớn không biết hắn là người thế nào.
Nhưng không sao, kể từ hôm nay phu thê giữa hắn và nàng sẽ dần dần mà hiểu nhau, dần dần mà thân cận hơn.
Chỉ cần nàng nguyện ý cho hắn một cơ hội là đủ rồi.
Nàng ta nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, lúc này mới thấy Ngụy ma ma đưa mắt nhìn mình một lượt, giọng điệu dần trở nên nghiêm nghị chân thành.
“Ngươi nghe lời hiểu chuyện nhưng về phần thấu hiểu đạo lý thì còn non nớt lắm, vốn dĩ nhà chúng ta không nên cưới một cô nương xuất thân thôn dã như vậy, nhưng nay cưới rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác. Song ngươi phải biết rằng dù nàng có thế nào đi nữa thì cũng chỉ là nữ nhi nhà nhỏ cửa hẹp, phía sau lưng còn kéo theo cả một gia đình toàn nữ tử phụ nhân, nào là ngoại tổ mẫu, nào là Quyên di, đều là người thô lỗ nơi thôn quê, dù có khoác lên người gấm vóc lụa là cũng không cách nào sánh được với những gia đình thế gia cao môn thực thụ.”
Nói xong những lời ấy, nét mặt bà ta dần dần lộ ra vẻ cung kính thuận hòa.
“Ngươi phải hiểu các cô nương trong gia tộc lớn đều bẩm sinh cao quý, hiểu lễ nghi, đối đãi với người dưới thân thiện khoan dung, lòng mang từ tâm, chẳng phải các quý nữ trong Tây An phủ chúng ta không như vậy, mà là vì thực ra quý nữ chân chính trong Tây An phủ này đếm đi đếm lại cũng chẳng được mấy người, huống hồ là mấy người ngoài kia.”
Bà ta liếc mắt nhìn về phía Liễu Minh Hiên, sau đó chau mày thu hồi ánh mắt trở lại chủ đề chính.
“Những điều ta nói ngươi đã hiểu chưa? Đó chẳng qua chỉ là một nha đầu quê mùa, có cơm ăn áo mặc là được rồi, đâu cần phải có người hầu kẻ hạ đi theo, ngươi cứ chọn những kẻ nào có thể dùng được đưa đến viện của Tiêu tỷ nhi, số còn lại thì tùy ý phân hai đứa cho Liễu Minh Hiên là xong.”
Nói xong, Ngụy ma ma thậm chí còn không muốn phí thêm lời vào chuyện này đã phất tay bảo Thanh Huyên đi ra.
Thanh Huyên chỉ đành khom người thưa: "Ma ma dạy phải lắm.”
Phu nhân dù xuất thân có phần thấp kém nhưng xét về cử chỉ và phong thái đâu có điểm nào kém hơn so với các quý nữ thực sự trong miệng Ngụy ma ma? Ít nhất, nàng ta rất mến phu nhân, cũng mến luôn cô cháu gái nhỏ nhắn lanh lợi của phu nhân.
Chuyện Thanh Huyên trong lòng không định hoàn toàn nghe theo lời Ngụy ma ma mà làm, đương nhiên Ngụy ma ma sẽ không biết được.
Bà chỉ thấy Liễu Minh Hiên ngày càng náo nhiệt, Nhị gia ngày ngày lưu lại trong viện khiến trong lòng bà ta thêm nặng nề.
Nhưng lão phu nhân lại chẳng màng đến chuyện này.
“Lão phu nhân sao có thể không quan tâm chứ? Cứ tiếp tục thế này thì làm sao mà được, phải suy tính nghĩ ngợi mới được...”
…
Đằng Việt ban ngày ra ngoài một chuyến, lúc về lại, trên đường đã mua tám chiếc đèn thỏ nhỏ.
Hai ngày nay hắn cho người dọn dẹp lại phòng tây sương, giờ gọi thị vệ Đường Tá bưng đèn thỏ đến nhìn qua nhìn lại khắp lượt, bèn đặt từng chiếc từng chiếc trên bàn, trên tủ, rồi lại treo hai chiếc ở đầu giường, cuối cùng treo một chiếc ở ngay cửa phòng.
Đặng Như Uẩn vừa mới uống xong một bát thuốc nằm trên giường cảm thấy vô cùng mỏi mệt, bèn thong thả bước đi trong phòng cho đỡ khó chịu.
Linh Lang vốn đang ngoan ngoãn ở bên cạnh chơi đùa với mấy con cá nhỏ trong bể, nhưng bỗng nhiên nhìn qua khe cửa sổ thấy có điều gì đó ngoài sân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt tiểu nha đầu chợt sáng bừng lên.
Cô bé nhảy phốc xuống khỏi ghế bên cửa sổ, rảo bước nhỏ lóc cóc chạy ra ngoài.
Tú Nương đang dọn dẹp bát thuốc chuẩn bị mang ra suýt chút nữa bị cô bé va vào.
Tú Nương vội vàng gọi cô bé đi chậm lại rồi cũng bước theo cô bé ra ngoài.
Nhưng hai người vừa ra đến cửa đều phát ra tiếng kinh ngạc.
Đặng Như Uẩn còn chưa rõ ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành bước đến bên cửa vén màn ngó ra ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng cũng ngây người đứng bên cửa.
Trời chưa tối hẳn nhưng cả tây sương phòng đã sáng rực lên rồi.
Qua lớp cửa sổ, nàng liền trông thấy bóng đèn thỏ lung linh chiếu lên trên giấy dán cửa, khiến cả căn phòng tựa hồ như tòa thiên cung từ trên trời rơi xuống phàm trần vậy.
Ở cửa treo một chiếc đèn thỏ lớn màu đỏ thẫm, Linh Lang ngẩng đầu trông lên, nam nhân liền đưa tay gỡ xuống trao vào trong tay cô bé, tiểu cô nương mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Đặng Như Uẩn sững sờ mà nhìn qua.
Đằng Việt ngẩng đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hắn liền nhấc chân bước lại gần.
Tiếng cười vui vẻ của Linh Lang tựa chuông bạc vang khắp trong phòng, cô bé nâng cao chiếc đèn thỏ lớn còn cao hơn cả chân mình chạy khắp tây sương phòng.
Đằng Việt nhìn vào trong mắt nàng.
“Linh Lang rất thích, Uẩn nương thấy có được không?”
Hai ngày nay, mỗi khi nói chuyện hắn đều chăm chăm nhìn thẳng vào mắt nàng như vậy.
Đặng Như Uẩn muốn tránh đi nhưng cử chỉ ấy lại tỏ ra quá mức lộ liễu, huống hồ, nàng đã quyết định rồi, ít nhiều cũng phải tiếp nhận một chút ý tốt của hắn.
Chỉ có khiến hắn bớt phần nào áy náy trong lòng, bọn họ mới có thể trở lại khoảng cách như ban đầu, cũng mới có thể để cuộc hôn ước này thuận lợi mà tiếp tục.
Hắn trước tiên cho người dọn dẹp tây sương phòng, sau đó lại bảo Thanh Huyên điều phái hạ nhân tới, hôm nay hắn còn tự mình mua một đống đèn thỏ mang về treo khắp phòng để dụ dỗ Linh Lang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu cô nương không chút đắn đo mà sập bẫy hắn.
Hiện giờ hắn lại lấy giọng điệu như vậy mà hỏi nàng có được hay không, nàng chẳng lẽ lại nói không được?
Nàng chưa kịp đáp lời hắn, ngoảnh đầu nhìn sang gian tây sương phòng kia.
Ánh trời chiều dần buông, màn đêm chầm chậm giăng lên, trong sân tối om chưa kịp thắp đèn, thế nhưng cả tám chiếc đèn thỏ trong phòng đều đã được thắp sáng cả.
Hoặc hồng phấn hoặc trắng, như hoa như tuyết, giữa buổi hoàng hôn trong viện tựa như cung trăng giáng thế, Đặng Như Uẩn không ngờ mình lại vô tình nhìn đến ngẩn ngơ, đợi đến khi hồi thần nàng liền bắt gặp ánh mắt của hắn thêm một lần nữa.
Trong mắt hắn có phần mong mỏi, nhưng lại không thay nàng quyết định chỉ cứ như vậy mà nhìn nàng.
Đặng Như Uẩn cúi đầu tránh né.
Nhưng trước hết cứ tạm đồng ý đã, vài hôm nữa lại tìm cái cớ nào đó đưa Linh Lang ra khỏi Đằng gia, ngoài nàng ra, những người khác trong nhà nàng tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Đằng gia mới phải.
Nàng chậm rãi gật đầu: "Không biết đêm nay để Linh Lang sang tây sương phòng ở, ý của tướng quân thế nào?”
Lời này khiến trong mắt Đằng Việt thoáng chốc sáng bừng lên.
Hôm nay, cuối cùng nàng cũng không cự tuyệt hắn nữa rồi.
Gió đêm phảng phất làm lay động mấy lọn tóc mai bên má nàng, đôi môi trước đó còn nhợt nhạt của nàng dần dần có chút sắc hồng.
Hắn chỉ nhìn chăm vào khuôn mặt nàng: "Vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.”
Nàng tuy không nhìn hắn nhưng trên mặt đã thấp thoáng vẻ dịu dàng.
Trong lòng Đằng Việt hơi chút thả lỏng.
Chẳng lẽ nàng cũng có chút muốn tiếp nhận hắn?
Về sau vẫn còn dài, mà thời gian bọn họ bên nhau lại ngắn, hắn không hiểu tính tình của nàng, nàng cũng phần lớn không biết hắn là người thế nào.
Nhưng không sao, kể từ hôm nay phu thê giữa hắn và nàng sẽ dần dần mà hiểu nhau, dần dần mà thân cận hơn.
Chỉ cần nàng nguyện ý cho hắn một cơ hội là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro