Ngọc Hợp Thành Đôi

Cứ Tưởng Là Tiể...

2024-10-11 23:36:21

Tân Hoa huyện, Tân Hoa Vương phủ.

Thị vệ của Chu Ý Kiều chờ mãi vẫn không thấy trở về, nàng ta bắt đầu cảm thấy có điều không ổn.

Quả nhiên, hôm nay liền nhận được tin báo.

“huyện chủ, tên Đằng Việt đã tiêu diệt sạch bọn thổ phỉ trên Bạch Phượng Sơn, ngoài ra, dường như hắn còn giữ lại người của chúng ta trong tay.”

Lời vừa dứt, Chu Ý Kiều liền vung tay hất đổ chén trà trên bàn.

Tiếng vỡ của mảnh sứ lập tức vang lên sắc nhọn.

“Hắn không biết rằng bị bắt là phải chết sao? Sống làm gì nữa, để Đằng Việt nắm được nhược điểm của ta à?!”

Thị vệ dưới kia nghe đến đây mà lòng lạnh toát.

Chu Ý Kiều hoàn toàn không để ý: "Tên Đằng Việt đó thì sao? Hắn muốn làm gì? Muốn răn đe ta sao?”

Thị vệ lắc đầu: "Bẩm huyện chủ, Đằng Việt không đến tìm Vương phủ, ngược lại, hắn lại tiếp xúc khá nhiều với các quan viên của Ấn Sát ti.”

Ấn Sát ti là nha môn chuyên trị các việc tư pháp hình ngục và giám sát trong một tỉnh, hiển nhiên không phải cách thức xử lý thổ phỉ bình thường.

Chu Ý Kiều khựng lại: "Hắn thực sự tìm người của Ấn Sát ti sao?”

Thị vệ gật đầu, Chu Ý Kiều ngỡ ngàng: "Hắn không nhằm vào ta mà nhằm vào phụ vương ta ư? Hắn dám ngang nhiên đối đầu với Tân Hoa Vương phủ sao?”

Thị vệ thầm nghĩ rằng những năm gần đây Đằng gia đã giao kết không ít văn võ quan lại, Đằng Việt quả thực cũng lập nhiều chiến công hiển hách, từng bước thăng chức, lần này lại còn bắt sống được người của Tân Hoa Vương phủ.

Huyện chủ muốn giết thê tử hắn, tuy chưa thành nhưng nghe nói phu nhân của Đằng Việt vì trốn thoát mà bị trọng thương, chuyện này có khác gì giết thê tử đâu?

Một vị võ tướng đã chiến đấu với giặc Thát Tử nơi biên cương lập nên chiến công hiển hách, sao có thể cúi đầu trước chuyện này.

“Vương gia cũng đã biết chuyện, đang triệu tập các thuộc quan và mưu sĩ trong phủ để bàn bạc đối sách.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Ý Kiều lảo đảo lùi về phía sau rồi ngã phịch xuống ghế thái sư.

“Ta chẳng phải đã liên lụy đến phụ vương rồi sao?! Không được, chuyện này không thể như vậy, phụ vương là người có đại nghiệp, sao có thể bị ta liên lụy...”

Càng nghĩ, nàng ta càng cảm thấy phiền não và giận dữ: "Tên Đằng Việt này tiểu nhân lòng dạ hiểm độc, đáng chết muôn phần!”

---

Tây An phủ, Dương gia.

Dương Vưu Lăng, vị quý nữ này giờ đã trở thành đề tài bàn tán và chê cười của mọi người trong Tây An phủ.

Tóc mai nhị phu nhân của Dương gia chỉ sau một đêm đã bạc đi vài phần, so với mấy ngày trước khi bà ta loan tin rằng Đặng Như Uẩn ép chết Ngải Liễu, thì giờ đây bà ta cũng chỉ như dã tràng xe cát khi dốc hết sức lực để dập tắt lời đồn đại nhắm vào nữ nhi mình.

Rốt cuộc, sự thật đều từ miệng của chính Dương Vưu Lăng mà ra.

Nhị phu nhân của Dương gia không thể kiểm soát nổi dư luận trong thành, chỉ có thể trấn áp miệng lưỡi của nữ nhi trước, nhưng Dương Vưu Lăng lần này bị kinh hãi quá độ, uống liền ba ngày thuốc mạnh mới miễn cưỡng ngừng nói.

Thần trí của nàng ta đã dần hồi phục, nhưng khi biết rõ tình cảnh hiện tại của mình, nàng ta chỉ biết khóc lóc không ngừng suốt mỗi ngày.

Nhị phu nhân của Dương gia cũng không còn cách nào khác, trái lại còn bị lão phu nhân của Dương gia khiển trách một trận, rồi lại bị trượng phu viết thư về trách mắng yêu cầu bà ta phải quản giáo nữ nhi cho đàng hoàng.

Bà ta khuyên Dương Vưu Lăng đừng khóc nữa: "Ta đã mời đạo cô đến xem số mệnh cho con, thời gian này chính là kiếp nạn của con, có lẽ qua vài năm nữa sẽ ổn thôi.”

Ai ngờ Dương Vưu Lăng vừa nghe xong càng hoảng hốt: "Vài năm ư? Nhưng lục ca Bạch gia sắp đến Tây An rồi! Nương trước đây chẳng phải đã nói nếu lục ca đến, con phải thường xuyên qua lại với huynh ấy sao? Giờ phải làm sao đây?”

Nhị phu nhân Dương gia nghe thấy lời này liền nổi lòng phiền muộn.

Bọn họ vốn là người Tây An phủ, muốn kết thân với cao môn ở kinh thành quả thật khó như lên trời, thật vất vả mới có được Bạch gia Lục lang là người từng quen biết, điều quan trọng hơn chính là Bạch gia là nhà cao môn, mà thân mẫu của Lục lang lại là Đại Trưởng công chúa giao hảo với cung đình, nếu như có cơ duyên để nữ nhi gả cho y thì về sau tiền đồ ắt sẽ vô cùng sáng lạn.

Nhưng mà trước tình cảnh hiện tại, Nhị phu nhân chỉ đành nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bạch Lục lang sắp đến rồi, thế nhưng hiện giờ nếu con xuất hiện trước mặt y, y chẳng lẽ sẽ không dò hỏi chuyện của con sao? Nương thấy chi bằng né tránh y vài tháng, y cũng không thể chỉ ở lại có vài tháng rồi rời đi ngay được, đợi đến khi những lời đồn đại này lắng xuống, nương sẽ tìm cho con cơ hội, không muộn. Huống hồ kinh thành này đâu chỉ có mình y là lang quân tuổi thích hợp, nương sẽ tìm thêm nhiều cách cho con, nhưng mà cho dù thế nào đi nữa bệnh tình này của con ngàn vạn lần không được phát lại nữa, từ hôm nay hãy ở trong nhà, không có lời của nương thì đừng ra khỏi cửa!”

Dương Vưu Lăng lau nước mắt gật đầu đồng ý.

Nhưng mà chuyện Bạch Lục lang sắp tới đây đã trói chặt lấy tâm can của nàng ta, nếu như có thể gặp được y thì tốt đẹp biết bao!



Đằng Việt sai người dọn dẹp tây sương phòng của Lưu Minh Hiên, tất cả mành màn giường chiếu cùng bàn ghế đều đổi hết sang đồ mới lấy ra từ trong kho, những điều này cũng tạm thời bỏ qua, hắn còn gọi Thanh Tiên đến, lệnh cho nàng tìm thêm vài nha hoàn cùng nương tử khéo léo lanh lợi để sai bảo.

Thanh Huyên nhận lấy nhiệm vụ, tự mình gọi người tới sàng chọn.

“... Là muốn đi Liễu Minh Hiên chăm sóc cho cô nương nhà mẹ đẻ của phu nhân, Lang tỷ nhi, những người tay chân vụng về, trong mắt không có việc cần làm ở chỗ ta đều không cần.”

Liễu Minh Hiên vốn không ai muốn vào, nhưng từ sau khi phu nhân bị thương về phủ, nhị gia ngày ngày đều ở Liễu Minh Hiên trông coi phu nhân, đám hạ nhân này vốn rất biết nhìn mặt mà đoán lòng, trước kia coi thường phu nhân là nữ tử từ thôn quê lên nên không muốn đi hầu hạ nàng, nay đều tranh giành nhau muốn vào viện chăm sóc cho Linh Lang.

Thanh Huyên còn chưa tuyển chọn xong người bỗng nghe thấy một tiếng quát mắng.

“Ồn ào huyên náo làm gì thế? Liễu Minh Hiên là có vàng hay là có bạc mà tranh giành nhau muốn vào hả?”

Ngụy ma ma đột nhiên đi tới, bà ta quát một tiếng khiến cho thanh âm của đám nha hoàn nương tử ấy đều ép xuống.

Không ai dám nói lời nào nữa, Thanh Huyên bước lên nghênh đón bà ta lại bị bà ta liếc nhìn một cái.

“Ta coi ngươi là người biết làm việc, nhiều việc đều giao cho ngươi xử lý chưa từng giao phó cho Tử Uyển.”

Thanh Huyên, Tử Uyển đều là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh lão phu nhân Lâm thị, nhưng các nàng cũng đều là do Ngụy ma ma đề bạt lên.

Ngụy ma ma nói như vậy khiên sắc mặt của Thanh Huyên có phần khó coi, nàng ta thấy ma ma có bộ dạng có lời muốn nói, chỉ có thể thỉnh bà ta đến một bên.

“Chuyện này là do nhị gia giao phó, ta cũng chỉ làm theo ý của nhị gia mà thôi.”

Ngụy ma ma hừ một tiếng: "Nhị gia là tướng quân dẫn binh ngoài chiến trường, vốn dĩ không quản chuyện trong cửa nhà, lần này chẳng qua chỉ vì nể mặt người kia bị thương mà nể tình cho chút thể diện mà thôi. Ngươi lại còn thực sự đi chọn người sao? Chủ tử chính danh chính phận trong nhà chúng ta còn thiếu người hầu hạ, lúc này ngươi lại phái tất cả những người linh hoạt đi chăm sóc cho một nha đầu từ quê lên, không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là tiểu thư của phủ chúng ta đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Hợp Thành Đôi

Số ký tự: 0