Đến Đón Phu Nhâ...
2024-10-11 23:36:21
Kẻ làm sổ sách vốn là người biết chữ, đã từng đọc sách, nhưng hắn ta hiểu rõ mình trong trại thổ phỉ không được trọng dụng cho lắm, bởi vì khi làm sổ sách đã từng ăn trộm tiền nên đương gia cũng chẳng còn tin tưởng hắn ta nữa.
Lần này, nhị đương gia biết hắn ta không giỏi đao kiếm liền dứt khoát giao cho hắn ta một nhiệm vụ riêng, chính là bắt sống phu nhân của một vị tướng quân.
Việc bắt sống phụ nhân vốn không phải là khó khăn, nhưng hắn ta cũng nhận ra nữ tử này vô cùng cảnh giác, nhị đương gia cũng đành bó tay giao nhiệm vụ nhọc nhằn này lại cho hắn ta.
Hắn ta không vội vàng gì, thấy nhị đương gia dẫn người ngựa vào trong trang viên mà đánh giết thì bản thân vẫn cùng hai tên tiểu đệ trốn ở ngoài mà quan sát.
Nào ngờ đâu, trong trang viên này chẳng những có mai phục mà còn có cả quan binh của vệ sở được điều đến, chính là binh của Đằng Việt!
Tiên sinh giật mình kinh sợ liền cho một người trong bọn chạy nhanh đến Bạch Phượng Sơn báo tin cho đại đương gia, còn hắn ta thì đứng lại nhìn cảnh máu chảy thành sông trong trang viên mà bắt đầu suy tính.
Phu nhân của vị tướng quân chắc chắn đã cùng với đám nữ tử trẻ con trong trang viên rời đi, nhị đương gia thì đang bị vây khốn bên trong, chắc chắn tám chín phần mười không thoát được rồi. Một khi nhị đương gia bị bắt, sơn trại lại tổn thất lớn lao, sớm muộn gì đại đương gia tại Bạch Phượng Sơn cũng bị tiêu diệt, hắn ta có thể bỏ trốn nhưng biết trốn đi đâu mà sống?
Nhưng nếu hắn ta có thể bắt sống được thê tử của Đằng Việt đưa về thì chẳng những đại đương gia có con tin để chống lại Đằng Việt, mà hắn ta còn lập được công lớn.
Chớ nói đến việc đứng vững trong sơn trại, ngay cả việc leo lên ngôi cao nhất giữa đám huynh đệ cũng không phải là việc khó!
Dám liều một phen sẽ đạt được vinh hoa phú quý, hắn ta cẩn thận men theo lối rừng ven quan đạo mà loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng bắt được cơ hội!
*
Đằng Việt đã bắt nhị đương gia mang lên Bạch Phượng Sơn.
Hắn không vội, trước tiên sai người đem đồ đạc của nhị đương gia lên sơn trại của bọn thổ phỉ ở Bạch Phượng Sơn, nếu đại đương gia biết nhìn thời thế mà đầu hàng, hắn cũng chẳng phiền chi.
Nhị đương gia bị thương, máu ở chân rỉ ra không ngừng, Đằng Việt ra lệnh cho người dừng lại giữa đường, trước tiên xử lý vết thương đơn giản cho hắn ta.
Thế nhưng tên tặc nhân lâm vào cảnh ngộ này tự biết mình đã liên lụy đến đại ca, lại không chịu băng bó.
"Chết thì chết, ta không kéo theo kẻ khác, chết rồi cũng coi là một hảo hán!"
Đằng Việt liếc nhìn hắn ta một cái rồi bảo người lập tức ghì hắn ta xuống: "Trước tiên cầm máu cho hắn ta đã."
Nhị đương gia thấy mình không thể địch lại, tức giận mà gào lên.
"Giỏi cho ngươi, Đằng Việt! Ta cứ tưởng ngươi là một vị đại tướng quân quang minh lỗi lạc, hóa ra cũng chỉ là kẻ tiểu nhân gian ác, dám đem thê tử của chính mình làm mồi nhử, bỏ mặc thê tử để bắt bọn ta về mà lập công!"
Đằng Việt vốn chẳng định nghe hắn ta hô hào, tính bảo người bịt miệng hắn ta lại nhưng nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này, hắn lập tức dừng chân.
Hắn quay người hỏi lại.
"Phu nhân ở trong trang viên đó ư?"
Bên cạnh không ai biết rõ, một lúc lâu vẫn chẳng có lời hồi đáp, hắn chau mày quay sang nhìn nhị đương gia chằm chằm.
Nhị đương gia ban đầu còn tưởng Đằng Việt đang lừa gạt mình, nhưng giờ mới phản ứng lại.
"Hóa ra ngươi không biết? Thật thú vị, chuyện này thú vị thật, thê tử của ngươi ở đâu chính ngươi là phu quân mà cũng chẳng rõ."
Đằng Việt không để ý đến lời châm chọc của hắn ta, chỉ hỏi thẳng.
"Vậy ra các ngươi từ đầu đã nhắm đến nàng, phải không?"
Nhị đương gia lúc nãy còn cười nhạo Đằng Việt, nhưng trong lòng lại bắt đầu dâng lên tia hy vọng.
Đằng Việt không biết rằng thê tử của hắn đang ở trang trại, mà trước khi hắn ta xông vào giết, hắn ta đã sắp đặt tiên sinh bắt sống nữ nhân kia rồi. Mà tiên sinh là kẻ thông minh, giờ đây thê tử của Đằng Việt chẳng lẽ đã bị bắt đi rồi sao?!
Nghĩ đến đó, trong lòng hắn ta càng chắc chắn, tự nhiên không trả lời thêm câu hỏi nào của Đằng Việt.
Đằng Việt lập tức hiểu ra điều này.
Hắn chẳng cần hỏi thêm nhị đương gia một câu nào nữa, ngay lập tức phóng mình lên ngựa ra lệnh cho người.
"Nhanh chóng quay về trang viên!"
Đằng thị, nàng sao lại có thể ở trong trang viên này?
Vừa rồi hắn đi qua nơi đó không một ai báo với hắn.
Cả nàng, cũng chẳng nói lấy một lời...
…
Trang viên đã gần như được dọn sạch.
Đông Phó tướng cùng với Tôn phó tuần kiểm đang tuần tra liền nghe Đông phó tướng hỏi.
"Ngài vừa nói có một vị phụ nhân đến trang viên phát hiện điều bất thường, rồi tuần kiểm ty các ngài mới sắp đặt người trước đó, đúng không?"
Tôn Phúc phó tuần kiểm gật đầu đáp rằng phải: "Chính phu nhân của Đằng tướng quân phát hiện ra trước."
Y với Đông Minh sau khi cùng kề vai chiến đấu đã trở nên quen thuộc, liền nói thẳng.
"Ban đầu ta thấy phu nhân của quý tướng quân bên mình chẳng có lấy một hộ vệ, xảy ra chuyện chỉ có thể nhờ nhà khác giúp đỡ, trong lòng cũng lấy làm lạ, giờ gặp các ngài mang binh đến mới thấy đúng đắn, đường đường là phu nhân tướng quân, sao lại có thể lâm vào cảnh khốn cùng như vậy?"
Y cảm thấy bất bình thay cho Đặng phu nhân, nhưng lời nói này lọt vào tai Đông Minh lại như cái gai đâm thẳng vào lòng.
Bọn họ mang binh đến thật, nhưng là để bắt cướp chứ nào phải vì phu nhân đâu?
Nếu không phải phu nhân chủ động hỏi thăm chuyện ăn uống nước nôi, đánh xong dọn dẹp chiến trường đi rồi, hắn ta cũng chẳng biết phu nhân đang ở chốn này!
Ngay khi ấy, một tên lính chạy đến báo: "Tướng quân lại trở về rồi!"
Đông phó tướng nghe vậy vội vàng tiến ra đón, vừa đến liền hỏi ngay.
"Tướng quân trở lại để đón phu nhân sao?"
Đằng Việt khựng lại.
"Ngươi cũng biết nàng ở đó ư? Vậy sao lúc nãy lại không báo?"
Lần này, nhị đương gia biết hắn ta không giỏi đao kiếm liền dứt khoát giao cho hắn ta một nhiệm vụ riêng, chính là bắt sống phu nhân của một vị tướng quân.
Việc bắt sống phụ nhân vốn không phải là khó khăn, nhưng hắn ta cũng nhận ra nữ tử này vô cùng cảnh giác, nhị đương gia cũng đành bó tay giao nhiệm vụ nhọc nhằn này lại cho hắn ta.
Hắn ta không vội vàng gì, thấy nhị đương gia dẫn người ngựa vào trong trang viên mà đánh giết thì bản thân vẫn cùng hai tên tiểu đệ trốn ở ngoài mà quan sát.
Nào ngờ đâu, trong trang viên này chẳng những có mai phục mà còn có cả quan binh của vệ sở được điều đến, chính là binh của Đằng Việt!
Tiên sinh giật mình kinh sợ liền cho một người trong bọn chạy nhanh đến Bạch Phượng Sơn báo tin cho đại đương gia, còn hắn ta thì đứng lại nhìn cảnh máu chảy thành sông trong trang viên mà bắt đầu suy tính.
Phu nhân của vị tướng quân chắc chắn đã cùng với đám nữ tử trẻ con trong trang viên rời đi, nhị đương gia thì đang bị vây khốn bên trong, chắc chắn tám chín phần mười không thoát được rồi. Một khi nhị đương gia bị bắt, sơn trại lại tổn thất lớn lao, sớm muộn gì đại đương gia tại Bạch Phượng Sơn cũng bị tiêu diệt, hắn ta có thể bỏ trốn nhưng biết trốn đi đâu mà sống?
Nhưng nếu hắn ta có thể bắt sống được thê tử của Đằng Việt đưa về thì chẳng những đại đương gia có con tin để chống lại Đằng Việt, mà hắn ta còn lập được công lớn.
Chớ nói đến việc đứng vững trong sơn trại, ngay cả việc leo lên ngôi cao nhất giữa đám huynh đệ cũng không phải là việc khó!
Dám liều một phen sẽ đạt được vinh hoa phú quý, hắn ta cẩn thận men theo lối rừng ven quan đạo mà loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng bắt được cơ hội!
*
Đằng Việt đã bắt nhị đương gia mang lên Bạch Phượng Sơn.
Hắn không vội, trước tiên sai người đem đồ đạc của nhị đương gia lên sơn trại của bọn thổ phỉ ở Bạch Phượng Sơn, nếu đại đương gia biết nhìn thời thế mà đầu hàng, hắn cũng chẳng phiền chi.
Nhị đương gia bị thương, máu ở chân rỉ ra không ngừng, Đằng Việt ra lệnh cho người dừng lại giữa đường, trước tiên xử lý vết thương đơn giản cho hắn ta.
Thế nhưng tên tặc nhân lâm vào cảnh ngộ này tự biết mình đã liên lụy đến đại ca, lại không chịu băng bó.
"Chết thì chết, ta không kéo theo kẻ khác, chết rồi cũng coi là một hảo hán!"
Đằng Việt liếc nhìn hắn ta một cái rồi bảo người lập tức ghì hắn ta xuống: "Trước tiên cầm máu cho hắn ta đã."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị đương gia thấy mình không thể địch lại, tức giận mà gào lên.
"Giỏi cho ngươi, Đằng Việt! Ta cứ tưởng ngươi là một vị đại tướng quân quang minh lỗi lạc, hóa ra cũng chỉ là kẻ tiểu nhân gian ác, dám đem thê tử của chính mình làm mồi nhử, bỏ mặc thê tử để bắt bọn ta về mà lập công!"
Đằng Việt vốn chẳng định nghe hắn ta hô hào, tính bảo người bịt miệng hắn ta lại nhưng nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này, hắn lập tức dừng chân.
Hắn quay người hỏi lại.
"Phu nhân ở trong trang viên đó ư?"
Bên cạnh không ai biết rõ, một lúc lâu vẫn chẳng có lời hồi đáp, hắn chau mày quay sang nhìn nhị đương gia chằm chằm.
Nhị đương gia ban đầu còn tưởng Đằng Việt đang lừa gạt mình, nhưng giờ mới phản ứng lại.
"Hóa ra ngươi không biết? Thật thú vị, chuyện này thú vị thật, thê tử của ngươi ở đâu chính ngươi là phu quân mà cũng chẳng rõ."
Đằng Việt không để ý đến lời châm chọc của hắn ta, chỉ hỏi thẳng.
"Vậy ra các ngươi từ đầu đã nhắm đến nàng, phải không?"
Nhị đương gia lúc nãy còn cười nhạo Đằng Việt, nhưng trong lòng lại bắt đầu dâng lên tia hy vọng.
Đằng Việt không biết rằng thê tử của hắn đang ở trang trại, mà trước khi hắn ta xông vào giết, hắn ta đã sắp đặt tiên sinh bắt sống nữ nhân kia rồi. Mà tiên sinh là kẻ thông minh, giờ đây thê tử của Đằng Việt chẳng lẽ đã bị bắt đi rồi sao?!
Nghĩ đến đó, trong lòng hắn ta càng chắc chắn, tự nhiên không trả lời thêm câu hỏi nào của Đằng Việt.
Đằng Việt lập tức hiểu ra điều này.
Hắn chẳng cần hỏi thêm nhị đương gia một câu nào nữa, ngay lập tức phóng mình lên ngựa ra lệnh cho người.
"Nhanh chóng quay về trang viên!"
Đằng thị, nàng sao lại có thể ở trong trang viên này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi hắn đi qua nơi đó không một ai báo với hắn.
Cả nàng, cũng chẳng nói lấy một lời...
…
Trang viên đã gần như được dọn sạch.
Đông Phó tướng cùng với Tôn phó tuần kiểm đang tuần tra liền nghe Đông phó tướng hỏi.
"Ngài vừa nói có một vị phụ nhân đến trang viên phát hiện điều bất thường, rồi tuần kiểm ty các ngài mới sắp đặt người trước đó, đúng không?"
Tôn Phúc phó tuần kiểm gật đầu đáp rằng phải: "Chính phu nhân của Đằng tướng quân phát hiện ra trước."
Y với Đông Minh sau khi cùng kề vai chiến đấu đã trở nên quen thuộc, liền nói thẳng.
"Ban đầu ta thấy phu nhân của quý tướng quân bên mình chẳng có lấy một hộ vệ, xảy ra chuyện chỉ có thể nhờ nhà khác giúp đỡ, trong lòng cũng lấy làm lạ, giờ gặp các ngài mang binh đến mới thấy đúng đắn, đường đường là phu nhân tướng quân, sao lại có thể lâm vào cảnh khốn cùng như vậy?"
Y cảm thấy bất bình thay cho Đặng phu nhân, nhưng lời nói này lọt vào tai Đông Minh lại như cái gai đâm thẳng vào lòng.
Bọn họ mang binh đến thật, nhưng là để bắt cướp chứ nào phải vì phu nhân đâu?
Nếu không phải phu nhân chủ động hỏi thăm chuyện ăn uống nước nôi, đánh xong dọn dẹp chiến trường đi rồi, hắn ta cũng chẳng biết phu nhân đang ở chốn này!
Ngay khi ấy, một tên lính chạy đến báo: "Tướng quân lại trở về rồi!"
Đông phó tướng nghe vậy vội vàng tiến ra đón, vừa đến liền hỏi ngay.
"Tướng quân trở lại để đón phu nhân sao?"
Đằng Việt khựng lại.
"Ngươi cũng biết nàng ở đó ư? Vậy sao lúc nãy lại không báo?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro