Ta Theo
2024-10-11 23:36:21
Đặng Như Uẩn khẽ cụp mi mắt, vẫn an nhiên ngồi yên tại chốn rừng cây bên đường không hề động đậy.
Hắn đã đến để kiểm tra chiến sự, nàng cũng không nhất thiết phải bước ra trước mặt, dù sao đi nữa, có lẽ hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy nàng chút nào.
Mặt trời đã ngả về Tây, ánh chiều tà trước khi mặt trời khuất núi chiếu lên thân con ngựa hùng tráng màu nâu đen của hắn khiến lớp da của con vật bóng loáng như phủ một tầng dầu mịn màng.
Có người đến tìm phó tướng của hắn là Đông Minh, nam tử cũng khẽ đợi bên lề đường.
Thân chỉ khoác trên mình một bộ giáp bạc che chắn trước ngực, ánh tà dương bao phủ lên bộ giáp ấy một lớp hoàng quang rực rỡ, hắn đứng tại triền núi bên lề đường từ xa nhìn xuống dưới, gió thổi tấm áo choàng sau lưng phất phơ bay bổng.
Hắn đã sớm không còn là tiểu tướng quân năm xưa nơi sơn dã khổ luyện công pháp, mà nay là đại tướng quân trấn thủ biên cương đã lãnh đạo hàng vạn binh mã xông pha sa trường.
Ánh mắt của Đặng Như Uẩn lặng lẽ đáp lên thân ảnh hắn rồi lại nhẹ nhàng dời đi.
Nàng vẫn ngồi yên trong khu rừng cạnh đường lớn, gió lướt qua rừng cây tạo nên tiếng xào xạc khe khẽ, hòa vào từng hơi thở dài ngắn không đều của đám người xung quanh.
Đặng Như Uẩn một lần nữa khép đôi mắt lại nhưng lần này không thể nào ngủ được, nàng lắng nghe âm thanh bốn bề xung quanh, cho đến khi phó tướng Đông Minh dẫn nhị đương gia trở về, nam tử lập tức gọi thân binh áp giải người đi, tay siết chặt dây cương.
“Xuất phát đến Bạch Phượng Sơn.”
Nói đoạn, hắn liền thúc ngựa rời đi.
Tiếng vó ngựa lại lần nữa rời xa, chẳng mấy chốc đã khuất dạng giữa rừng núi, ngay cả tiếng vọng cũng tan biến trong gió.
Đặng Như Uẩn vẫn ngồi yên tại chỗ.
Hóa ra chuyến này hắn trở về là để bình định sơn tặc, nhưng những chuyện trong quân doanh hắn chưa bao giờ kể với nàng, nàng cũng hoàn toàn không hay biết.
Lại một đoạn thời gian nữa trôi qua, mặt trời chỉ còn sót lại một chút dư ảnh trên đỉnh vách núi.
Đông phó tướng lại tiến vào trong để trảm sát thêm một hồi, dường như vẫn còn vài tên chưa bị bắt hết song Đông phó tướng cũng bị thương nhẹ ở chân, phải để người dìu đến trong rừng băng bó.
Trong rừng, phụ nhân cùng hài tử dần dần tỉnh giấc.
Từ lúc chính ngọ đến giờ, mọi người vẫn chưa ăn được bữa nào, đến lúc này mặt trời sắp sửa lặn xuống núi, người lớn còn gắng gượng được nhưng bọn trẻ con thì cồn cào đến phát khóc, nhất là nước uống mang theo cũng đã cạn kiệt, ngay cả Châu phu nhân cũng chẳng còn một giọt.
Châu phu nhân chau mày, nói: “Không biết khi nào trong trang viên mới có thể thanh tẩy xong, thành trấn tuy không xa lắm nhưng nếu không có nước uống, không có lương thực thì chẳng thể lên đường được.”
Thế nhưng hiện tại, trong trang viên hoàn toàn không phải là nơi bọn họ có thể tiến vào, mà đội ngũ của tuần kiểm ty đóng lại nơi đây đều được phái ra bảo hộ mọi người, căn bản không thể phân ra hai ba người đi vào trang viên lấy nước và thức ăn.
Châu phu nhân sau chuyện này có phần nương tựa vào Đặng Như Uẩn, liền quay sang hỏi nàng: “Đặng phu nhân, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?”
Đặng Như Uẩn trầm ngâm một lát rồi chậm rãi đứng dậy.
Bấy giờ Đông phó tướng đang chửi ầm lên: “Lũ giặc kia lại dám đánh lén lão tử một nhát từ dưới, cũng may ta né nhanh, chứ không hôm nay bị chém đứt tuyệt tự tuyệt tôn rồi còn gì…”
Lời vừa thốt chưa hết, chợt thấy một nữ tử chầm chậm đi đến.
Đông Minh chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng vóc dáng có chút quen mắt.
Nàng thoáng chút ngượng ngùng rồi vẫn mở miệng lên tiếng.
“Đông tướng quân, đám phụ nhân hài tử nghỉ chân trong cánh rừng này đã ở đây khá lâu rồi, không biết trong trang viên đánh dẹp ra sao rồi? Có tiện phái người lấy ít thức ăn cùng nước đến không?”
Nàng vừa mở lời đã gọi thẳng tên họ của hắn ta.
Đông Minh có phần kinh ngạc, thế nhưng vẫn không nhớ nổi nàng là ai, nhưng bất chợt trong đầu hiện lên lời của Tôn phó tuần kiểm nói với hắn ta trước đó.
Tôn phó tuần kiểm có nhắc bọn họ sở dĩ biết trước được biến động lần này là nhờ trong trang viên có một vị phu nhân nhà đại hộ sớm đã linh cảm mà báo trước.
Một vị phu nhân… Hơi quen mắt… Lại có thể gọi tên họ của mình…
Đông Minh đột ngột bật dậy, gần như nhảy khỏi chỗ ngồi quên luôn cả vết thương trên chân.
“Đặng… Đặng phu nhân?! Ngài… sao ngài lại ở đây?!”
Đặng Như Uẩn bị phản ứng của hắn ta làm cho giật mình, rồi mới từ tốn nói nàng vẫn luôn ở cùng với đám người trong trang viên.
“Thấy tướng quân bận bịu nên không dám quấy rầy.”
Nàng nói rất mực khách khí, nhưng trong lòng Đông Minh lại càng kinh ngạc thêm.
Phu nhân không cùng hắn nhiều lời là vì hắn ta chức nhỏ không quan trọng, nhưng vừa rồi tướng quân rõ ràng đã từ đây đi qua, ngay bên lối nhỏ cạnh cánh rừng.
Kẻ đó chính là phu quân của nàng mà.
Hắn ta không khỏi đưa mắt nhìn về phía vị phu nhân của tướng quân, phu nhân tựa như đã nhận ra nghi vấn trong mắt hắn ta liền khẽ giải thích.
“Chỉ là tướng quân nhìn qua cũng đang bận rộn nên không dám nấn ná.”
Không dám nấn ná…
Đông phó tướng không dám tin vào những gì chính tai mình nghe thấy, nhưng càng không dám lắm miệng can dự vào chuyện trong nhà của tướng quân, hắn ta đành cung kính đáp.
“Phu nhân không cần lo lắng, thuộc hạ lập tức phái người đi lấy nước và thức ăn ngay!”
Hắn ta tức tốc phái thân binh đắc lực đi làm.
Thấy vậy nàng vội cảm tạ, Đông Minh lại không dám nhận mà liên tục né tránh, trong lòng còn đang định đem chiếc ghế mây của mình nhường lại cho phu nhân nhưng nhìn lên đã thấy nàng xoay người đi mất.
Nàng trở lại rừng ven quan đạo, ngồi xuống trên một tảng đá giống như đám bách tính thôn dân kia, an nhiên chờ đợi trận chiến trong trang viên kết thúc.
Kẻ hiểu chuyện sẽ nghĩ phu nhân không muốn gây thêm phiền phức cho tướng quân, còn người không biết lại tưởng rằng nàng và tướng quân không phải là phu thê từng bái thiên địa, mà chính là hai kẻ xa lạ trên đường đời, thậm chí so với người qua đường còn phải giữ khoảng cách xa hơn đôi chút…
Trong lòng Đông Minh hỗn độn như mớ bòng bong, nhưng đám thân binh của hắn ta rất nhanh đã mang nước và lương thực trở về.
Kẻ đến cũng lập tức bẩm báo nói dưới trang viên ngổn ngang thi thể bọn thổ phỉ, đám bỏ trốn đã bị truy bắt về. Đây vốn là tin tốt nhưng không biết liệu có còn kẻ nào ẩn mình chờ thời hay không.
Đông Minh tuyệt không dám lơ là chuyện bình định thổ phỉ, ngẫm nghĩ một hồi liền tự mình tiến vào chỗ rừng gặp Đặng phu nhân, bẩm rằng hắn ta phải đi lên trang viên thẩm vấn bọn giặc nhưng đã lưu lại binh sĩ trông nom.
“Nếu phu nhân có việc gì, cứ việc phân phó bọn họ là được.”
Đặng Như Uẩn vừa trải qua nạn thổ phỉ nên tự nhiên cũng không khách sáo với Đông Minh nữa, có người trông coi sẽ thêm phần an ổn, liền khẽ cảm tạ mà đáp ứng.
Đông Minh rời đi, Châu lão thái gia họ liền cho người trở lại trang viên, lôi hết xe ngựa có thể dùng đến ra ngoài, người trong sơn lâm thưa dần, ai nấy cũng thả lỏng hơn, túm năm tụm ba nói chuyện râm ran.
Một hồi binh hoang mã loạn rốt cuộc cũng gần đến hồi kết, trời đêm cũng sắp phủ bóng.
Ngay lúc này, Đặng Như Uẩn dường như thấy thân ảnh của Linh Lang thấp thoáng lóe lên nơi rìa khu rừng.
“Linh Lang, chớ có đi về phía đó!” Nàng gọi tiểu Linh Lang trở lại, chân không khỏi rảo bước theo vài nhịp.
Nhưng chưa kịp trông thấy Linh Lang, chỉ thấy chiếc đèn thỏ mà cô bé đánh rơi ven rìa rừng, đèn thỏ vẫn chưa được thắp sáng liền cứ thế phủ một lớp tro bụi, rơi vãi trên nền đất.
Trong lòng Đặng Như Uẩn thình lình chấn động mạnh, tâm trí như có hồi chuông cảnh báo!
Nàng xoay người muốn gọi đám quan binh đang bảo hộ nhưng đã chậm mất rồi.
Trong rừng có người dùng chủy thủ kê lên cổ tiểu Linh Lang, lưỡi dao sắc lạnh ánh lên hàn quang, dường như chỉ cần một chút lực liền có thể cứa toạc chiếc cổ mảnh mai của cô bé.
“Cô cô... ...”
Kẻ trong rừng mang ý cười mà ngắm nhìn nàng.
Con tim của Đặng Như Uẩn liền rơi phịch xuống.
“Ta biết các ngươi là vì ta mà đến, nhưng đừng động đến cô bé, ta theo các ngươi đi là được.”
Hắn đã đến để kiểm tra chiến sự, nàng cũng không nhất thiết phải bước ra trước mặt, dù sao đi nữa, có lẽ hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy nàng chút nào.
Mặt trời đã ngả về Tây, ánh chiều tà trước khi mặt trời khuất núi chiếu lên thân con ngựa hùng tráng màu nâu đen của hắn khiến lớp da của con vật bóng loáng như phủ một tầng dầu mịn màng.
Có người đến tìm phó tướng của hắn là Đông Minh, nam tử cũng khẽ đợi bên lề đường.
Thân chỉ khoác trên mình một bộ giáp bạc che chắn trước ngực, ánh tà dương bao phủ lên bộ giáp ấy một lớp hoàng quang rực rỡ, hắn đứng tại triền núi bên lề đường từ xa nhìn xuống dưới, gió thổi tấm áo choàng sau lưng phất phơ bay bổng.
Hắn đã sớm không còn là tiểu tướng quân năm xưa nơi sơn dã khổ luyện công pháp, mà nay là đại tướng quân trấn thủ biên cương đã lãnh đạo hàng vạn binh mã xông pha sa trường.
Ánh mắt của Đặng Như Uẩn lặng lẽ đáp lên thân ảnh hắn rồi lại nhẹ nhàng dời đi.
Nàng vẫn ngồi yên trong khu rừng cạnh đường lớn, gió lướt qua rừng cây tạo nên tiếng xào xạc khe khẽ, hòa vào từng hơi thở dài ngắn không đều của đám người xung quanh.
Đặng Như Uẩn một lần nữa khép đôi mắt lại nhưng lần này không thể nào ngủ được, nàng lắng nghe âm thanh bốn bề xung quanh, cho đến khi phó tướng Đông Minh dẫn nhị đương gia trở về, nam tử lập tức gọi thân binh áp giải người đi, tay siết chặt dây cương.
“Xuất phát đến Bạch Phượng Sơn.”
Nói đoạn, hắn liền thúc ngựa rời đi.
Tiếng vó ngựa lại lần nữa rời xa, chẳng mấy chốc đã khuất dạng giữa rừng núi, ngay cả tiếng vọng cũng tan biến trong gió.
Đặng Như Uẩn vẫn ngồi yên tại chỗ.
Hóa ra chuyến này hắn trở về là để bình định sơn tặc, nhưng những chuyện trong quân doanh hắn chưa bao giờ kể với nàng, nàng cũng hoàn toàn không hay biết.
Lại một đoạn thời gian nữa trôi qua, mặt trời chỉ còn sót lại một chút dư ảnh trên đỉnh vách núi.
Đông phó tướng lại tiến vào trong để trảm sát thêm một hồi, dường như vẫn còn vài tên chưa bị bắt hết song Đông phó tướng cũng bị thương nhẹ ở chân, phải để người dìu đến trong rừng băng bó.
Trong rừng, phụ nhân cùng hài tử dần dần tỉnh giấc.
Từ lúc chính ngọ đến giờ, mọi người vẫn chưa ăn được bữa nào, đến lúc này mặt trời sắp sửa lặn xuống núi, người lớn còn gắng gượng được nhưng bọn trẻ con thì cồn cào đến phát khóc, nhất là nước uống mang theo cũng đã cạn kiệt, ngay cả Châu phu nhân cũng chẳng còn một giọt.
Châu phu nhân chau mày, nói: “Không biết khi nào trong trang viên mới có thể thanh tẩy xong, thành trấn tuy không xa lắm nhưng nếu không có nước uống, không có lương thực thì chẳng thể lên đường được.”
Thế nhưng hiện tại, trong trang viên hoàn toàn không phải là nơi bọn họ có thể tiến vào, mà đội ngũ của tuần kiểm ty đóng lại nơi đây đều được phái ra bảo hộ mọi người, căn bản không thể phân ra hai ba người đi vào trang viên lấy nước và thức ăn.
Châu phu nhân sau chuyện này có phần nương tựa vào Đặng Như Uẩn, liền quay sang hỏi nàng: “Đặng phu nhân, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặng Như Uẩn trầm ngâm một lát rồi chậm rãi đứng dậy.
Bấy giờ Đông phó tướng đang chửi ầm lên: “Lũ giặc kia lại dám đánh lén lão tử một nhát từ dưới, cũng may ta né nhanh, chứ không hôm nay bị chém đứt tuyệt tự tuyệt tôn rồi còn gì…”
Lời vừa thốt chưa hết, chợt thấy một nữ tử chầm chậm đi đến.
Đông Minh chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng vóc dáng có chút quen mắt.
Nàng thoáng chút ngượng ngùng rồi vẫn mở miệng lên tiếng.
“Đông tướng quân, đám phụ nhân hài tử nghỉ chân trong cánh rừng này đã ở đây khá lâu rồi, không biết trong trang viên đánh dẹp ra sao rồi? Có tiện phái người lấy ít thức ăn cùng nước đến không?”
Nàng vừa mở lời đã gọi thẳng tên họ của hắn ta.
Đông Minh có phần kinh ngạc, thế nhưng vẫn không nhớ nổi nàng là ai, nhưng bất chợt trong đầu hiện lên lời của Tôn phó tuần kiểm nói với hắn ta trước đó.
Tôn phó tuần kiểm có nhắc bọn họ sở dĩ biết trước được biến động lần này là nhờ trong trang viên có một vị phu nhân nhà đại hộ sớm đã linh cảm mà báo trước.
Một vị phu nhân… Hơi quen mắt… Lại có thể gọi tên họ của mình…
Đông Minh đột ngột bật dậy, gần như nhảy khỏi chỗ ngồi quên luôn cả vết thương trên chân.
“Đặng… Đặng phu nhân?! Ngài… sao ngài lại ở đây?!”
Đặng Như Uẩn bị phản ứng của hắn ta làm cho giật mình, rồi mới từ tốn nói nàng vẫn luôn ở cùng với đám người trong trang viên.
“Thấy tướng quân bận bịu nên không dám quấy rầy.”
Nàng nói rất mực khách khí, nhưng trong lòng Đông Minh lại càng kinh ngạc thêm.
Phu nhân không cùng hắn nhiều lời là vì hắn ta chức nhỏ không quan trọng, nhưng vừa rồi tướng quân rõ ràng đã từ đây đi qua, ngay bên lối nhỏ cạnh cánh rừng.
Kẻ đó chính là phu quân của nàng mà.
Hắn ta không khỏi đưa mắt nhìn về phía vị phu nhân của tướng quân, phu nhân tựa như đã nhận ra nghi vấn trong mắt hắn ta liền khẽ giải thích.
“Chỉ là tướng quân nhìn qua cũng đang bận rộn nên không dám nấn ná.”
Không dám nấn ná…
Đông phó tướng không dám tin vào những gì chính tai mình nghe thấy, nhưng càng không dám lắm miệng can dự vào chuyện trong nhà của tướng quân, hắn ta đành cung kính đáp.
“Phu nhân không cần lo lắng, thuộc hạ lập tức phái người đi lấy nước và thức ăn ngay!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta tức tốc phái thân binh đắc lực đi làm.
Thấy vậy nàng vội cảm tạ, Đông Minh lại không dám nhận mà liên tục né tránh, trong lòng còn đang định đem chiếc ghế mây của mình nhường lại cho phu nhân nhưng nhìn lên đã thấy nàng xoay người đi mất.
Nàng trở lại rừng ven quan đạo, ngồi xuống trên một tảng đá giống như đám bách tính thôn dân kia, an nhiên chờ đợi trận chiến trong trang viên kết thúc.
Kẻ hiểu chuyện sẽ nghĩ phu nhân không muốn gây thêm phiền phức cho tướng quân, còn người không biết lại tưởng rằng nàng và tướng quân không phải là phu thê từng bái thiên địa, mà chính là hai kẻ xa lạ trên đường đời, thậm chí so với người qua đường còn phải giữ khoảng cách xa hơn đôi chút…
Trong lòng Đông Minh hỗn độn như mớ bòng bong, nhưng đám thân binh của hắn ta rất nhanh đã mang nước và lương thực trở về.
Kẻ đến cũng lập tức bẩm báo nói dưới trang viên ngổn ngang thi thể bọn thổ phỉ, đám bỏ trốn đã bị truy bắt về. Đây vốn là tin tốt nhưng không biết liệu có còn kẻ nào ẩn mình chờ thời hay không.
Đông Minh tuyệt không dám lơ là chuyện bình định thổ phỉ, ngẫm nghĩ một hồi liền tự mình tiến vào chỗ rừng gặp Đặng phu nhân, bẩm rằng hắn ta phải đi lên trang viên thẩm vấn bọn giặc nhưng đã lưu lại binh sĩ trông nom.
“Nếu phu nhân có việc gì, cứ việc phân phó bọn họ là được.”
Đặng Như Uẩn vừa trải qua nạn thổ phỉ nên tự nhiên cũng không khách sáo với Đông Minh nữa, có người trông coi sẽ thêm phần an ổn, liền khẽ cảm tạ mà đáp ứng.
Đông Minh rời đi, Châu lão thái gia họ liền cho người trở lại trang viên, lôi hết xe ngựa có thể dùng đến ra ngoài, người trong sơn lâm thưa dần, ai nấy cũng thả lỏng hơn, túm năm tụm ba nói chuyện râm ran.
Một hồi binh hoang mã loạn rốt cuộc cũng gần đến hồi kết, trời đêm cũng sắp phủ bóng.
Ngay lúc này, Đặng Như Uẩn dường như thấy thân ảnh của Linh Lang thấp thoáng lóe lên nơi rìa khu rừng.
“Linh Lang, chớ có đi về phía đó!” Nàng gọi tiểu Linh Lang trở lại, chân không khỏi rảo bước theo vài nhịp.
Nhưng chưa kịp trông thấy Linh Lang, chỉ thấy chiếc đèn thỏ mà cô bé đánh rơi ven rìa rừng, đèn thỏ vẫn chưa được thắp sáng liền cứ thế phủ một lớp tro bụi, rơi vãi trên nền đất.
Trong lòng Đặng Như Uẩn thình lình chấn động mạnh, tâm trí như có hồi chuông cảnh báo!
Nàng xoay người muốn gọi đám quan binh đang bảo hộ nhưng đã chậm mất rồi.
Trong rừng có người dùng chủy thủ kê lên cổ tiểu Linh Lang, lưỡi dao sắc lạnh ánh lên hàn quang, dường như chỉ cần một chút lực liền có thể cứa toạc chiếc cổ mảnh mai của cô bé.
“Cô cô... ...”
Kẻ trong rừng mang ý cười mà ngắm nhìn nàng.
Con tim của Đặng Như Uẩn liền rơi phịch xuống.
“Ta biết các ngươi là vì ta mà đến, nhưng đừng động đến cô bé, ta theo các ngươi đi là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro