Nhà Hát (7)
Rainy
2024-07-14 15:26:23
Mở cánh cửa phòng ra, Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm thấy Hạ Vĩnh Thành đang nằm dưới đất, kế bên là một cô gái lạ mặt, đoán là Tô Quyên, giữa phòng là một hồn ma, chắc chắn là Tư Mã Luân.
Dưới góc nhìn của Triệu Giai Nhân, cô chỉ thấy Tô Quyên và Hạ Vĩnh Thành do Tư Mã Luân không có ý hiện hình trước cô.
“Thả anh Hạ Vĩnh Thành ra và rời khỏi xác của chị Tô Quyên ngay.” Đường Mộc Nhi nói với Mạc Xuân Hoa. Trên tay cô cầm sẵn bùa và niệm chú. Đó là bùa để khống chế hồn ma, cả Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa đồng thời bị bất động.
Tư Mã Luân thầm đánh giá đối thủ thông qua nhân dạng và phong thái.
Triệu Giai Nhân thì hắn đã thấy rõ. Mạc Xuân Hoa cũng đã khai thác từ kí ức của Tô Quyên, cô là người nóng nảy, không biết ma pháp, không cần lo lắng.
Tạ Lâm và Đường Mộc Nhi đều là thầy trừ ma nhưng có thể thấy Đường Mộc Nhi là người lãnh đạo.
“Tư Mã Luân, cố gắng đừng làm xước xát thân thể mới của tôi đấy.” Mạc Xuân Hoa dặn dò.
“Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.” Tư Mã Luân bắt đầu điều khiển hai con rối trong phòng cầm vũ khí bước tới.
Triệu Giai Nhân ngạc nhiên “Không phải bọn chúng không thể di chuyển khi bị nhìn thấy sao?”
“Em đoán là trong căn phòng này thì có chút đặc biệt.” Tạ Lâm đáp. Hai con rối đó có lẽ được điểu khiển thuần bằng ma lực, không có linh hồn bên trong nên không bị ngừng chuyển động bởi ánh mắt người khác. Và cũng do không có linh hồn nên cũng không chịu ảnh hưởng bởi bùa chú của Đường Mộc Nhi.
Tạ Lâm chặn đòn tấn công của một con rối, cố gắng cắt đứt đường truyền ma lực tử Tư Mã Luân tới nó. Tuy nhiên, loại thuật để điều khiển rối này anh chưa thấy bao giờ nên cũng không biết nên xử lý thế nào.
Con rối còn lại tấn côn Đường Mộc Nhi, cô buộc phải tránh đòn và ngưng yểm bùa lên hai hồn ma trong phòng.
Lấy lại được quyền kiểm soát, Mạc Xuân Hoa rút dao chĩa vào cổ của Hạ Vĩnh Thành, nói “Giai Nhân, nếu cô quan tâm đến sống chết của người này thì hãy đầu hàng đi. Tư Mã Luân sẽ tha cho hai người bạn trừ ma của cô, tôi cũng sẽ tha cho Hạ Vĩnh Thành và Tô Quyên. Như đã thỏa thuận, chỉ cần xóa kí ức của họ thôi.”
Triệu Giai Nhân đứng tại chỗ, lúng túng không biết nên làm thế nào mới phải. Đường Mộc Nhi phải lay người cô, trấn tĩnh “Không giao kèo với quỷ dữ chị Giai Nhân, đừng tin lời cô ta.”
“Im mồm đi con nhóc kia, để cho người lớn nói chuyện.” Mạc Xuân Hoa quát lớn.
“Cái nết dịu dàng thục nữ hồi đó của cô đâu rồi?” Tư Mã Luân nói xen vào.
“Anh cũng im mồm đi, đây đâu phải lúc giữ hình tượng.” Mạc Xuân Hoa nói rồi lại nhìn Triệu Giai Nhân.
Tạ Lâm mải không thể dùng ma pháp để hóa giải thuật điều khiển rối, anh đành dùng sức mạnh vật lý, vật con rối xuống sàn. Con rối này làm bằng gỗ đã lâu, nên khi đập xuống sàn liền nứt toát ra. Nhận thấy cách này hiệu quả hơn, Tạ Lâm liền lao tới xử lý nốt con rối còn lại.
Trước tình hình đó, Tư Mã Luân liền đi ra giữa phòng, nhìn thẳng mặt Đường Mộc Nhi, hắn nói “Giao tranh tiếp chỉ mất thời gian thôi.”
Cô không hiểu ý hắn là gì, chẳng lẽ muốn đình chiến. Nếu là như vậy thì tất nhiên cô sẽ từ chối. Bây giờ Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa không còn vũ khí nào nguy hiểm cả. Mặc dù Mạc Xuân Hoa đang kề dao vào cổ Hạ Vĩnh Thành nhưng Tạ Lâm có thể khống chế cô ta. Còn về phần Tư Mã Luân, cô có khống chế hắn và nhờ Triệu Giai Nhân bày trận pháp ngũ hành để thanh tẩy hắn. Sau đó cô sẽ thanh tẩy hồn ma của Mạc Xuân Hoa khỏi người Tô Quyên. Đó là kế hoạch hoàn hảo nhất.
Tạ Lâm cũng có suy nghĩ này, anh đã khống chế sẵn Mạc Xuân Hoa.
Tư Mã Luân mỉm cười hỏi “Cô định dùng gì để thanh tẩy chúng tôi? Ngũ hành trận pháp à?”
“Phải.” Đường Mộc Nhi đáp. Đối với hồn ma thì đây là phương thức thanh tẩy hiệu quả nhất. Cô có mang theo các pháp cụ cần thiết như dao bùa, nước bùa, bùa gỗ, bùa kim loại và bùa giấy.
“Vậy cứ thử xem.” Tư Mã Luân dang hai tay ra, ý bảo thích làm gì thì làm.
Hành động đó hết sức tự tin, như muốn bảo ngũ hành trận pháp không có hiệu quả đâu. Nhưng có thể đó chỉ là đòn tâm lý, Đường Mộc Nhi vẫn phải thử xem thế nào.
Bùa gỗ bên trái, bùa đất bên phái, nước bùa góc trái dưới, dao khắc bùa góc phải dưới, và cuối cùng là đốt bùa giấy ở phái trên. Tư Mã Luân nằm gọn trong trận pháp đó.
“Một, hai, ba, thanh tẩy.” Đường Mộc Nhi hô lớn.
Pháp lực của Đường Mộc Nhi cao hơn Tư Mã Luân, theo lý thuyết thì một khi đã rơi vào ngũ hành trận pháp thì chắc chắn không thể thoát được. Nhưng thậm chí hắn còn không cố gắng thoát ra. Có một thứ gì đó đang ngăn cản quá trình siêu thoát của hắn. Đường Mộc Nhi cảm thấy nếu tiếp tục chỉ hao tổn pháp lực một cách vô ích nên ngừng lại.
Triệu Giai Nhân hỏi “Thành công rồi à?”
Đường Mộc Nhi lắc đầu, xem ra làng Bồng Lâm này mang lại nhiều rắc rối hơn cô nghĩ.
Dưới góc nhìn của Triệu Giai Nhân, cô chỉ thấy Tô Quyên và Hạ Vĩnh Thành do Tư Mã Luân không có ý hiện hình trước cô.
“Thả anh Hạ Vĩnh Thành ra và rời khỏi xác của chị Tô Quyên ngay.” Đường Mộc Nhi nói với Mạc Xuân Hoa. Trên tay cô cầm sẵn bùa và niệm chú. Đó là bùa để khống chế hồn ma, cả Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa đồng thời bị bất động.
Tư Mã Luân thầm đánh giá đối thủ thông qua nhân dạng và phong thái.
Triệu Giai Nhân thì hắn đã thấy rõ. Mạc Xuân Hoa cũng đã khai thác từ kí ức của Tô Quyên, cô là người nóng nảy, không biết ma pháp, không cần lo lắng.
Tạ Lâm và Đường Mộc Nhi đều là thầy trừ ma nhưng có thể thấy Đường Mộc Nhi là người lãnh đạo.
“Tư Mã Luân, cố gắng đừng làm xước xát thân thể mới của tôi đấy.” Mạc Xuân Hoa dặn dò.
“Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.” Tư Mã Luân bắt đầu điều khiển hai con rối trong phòng cầm vũ khí bước tới.
Triệu Giai Nhân ngạc nhiên “Không phải bọn chúng không thể di chuyển khi bị nhìn thấy sao?”
“Em đoán là trong căn phòng này thì có chút đặc biệt.” Tạ Lâm đáp. Hai con rối đó có lẽ được điểu khiển thuần bằng ma lực, không có linh hồn bên trong nên không bị ngừng chuyển động bởi ánh mắt người khác. Và cũng do không có linh hồn nên cũng không chịu ảnh hưởng bởi bùa chú của Đường Mộc Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lâm chặn đòn tấn công của một con rối, cố gắng cắt đứt đường truyền ma lực tử Tư Mã Luân tới nó. Tuy nhiên, loại thuật để điều khiển rối này anh chưa thấy bao giờ nên cũng không biết nên xử lý thế nào.
Con rối còn lại tấn côn Đường Mộc Nhi, cô buộc phải tránh đòn và ngưng yểm bùa lên hai hồn ma trong phòng.
Lấy lại được quyền kiểm soát, Mạc Xuân Hoa rút dao chĩa vào cổ của Hạ Vĩnh Thành, nói “Giai Nhân, nếu cô quan tâm đến sống chết của người này thì hãy đầu hàng đi. Tư Mã Luân sẽ tha cho hai người bạn trừ ma của cô, tôi cũng sẽ tha cho Hạ Vĩnh Thành và Tô Quyên. Như đã thỏa thuận, chỉ cần xóa kí ức của họ thôi.”
Triệu Giai Nhân đứng tại chỗ, lúng túng không biết nên làm thế nào mới phải. Đường Mộc Nhi phải lay người cô, trấn tĩnh “Không giao kèo với quỷ dữ chị Giai Nhân, đừng tin lời cô ta.”
“Im mồm đi con nhóc kia, để cho người lớn nói chuyện.” Mạc Xuân Hoa quát lớn.
“Cái nết dịu dàng thục nữ hồi đó của cô đâu rồi?” Tư Mã Luân nói xen vào.
“Anh cũng im mồm đi, đây đâu phải lúc giữ hình tượng.” Mạc Xuân Hoa nói rồi lại nhìn Triệu Giai Nhân.
Tạ Lâm mải không thể dùng ma pháp để hóa giải thuật điều khiển rối, anh đành dùng sức mạnh vật lý, vật con rối xuống sàn. Con rối này làm bằng gỗ đã lâu, nên khi đập xuống sàn liền nứt toát ra. Nhận thấy cách này hiệu quả hơn, Tạ Lâm liền lao tới xử lý nốt con rối còn lại.
Trước tình hình đó, Tư Mã Luân liền đi ra giữa phòng, nhìn thẳng mặt Đường Mộc Nhi, hắn nói “Giao tranh tiếp chỉ mất thời gian thôi.”
Cô không hiểu ý hắn là gì, chẳng lẽ muốn đình chiến. Nếu là như vậy thì tất nhiên cô sẽ từ chối. Bây giờ Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa không còn vũ khí nào nguy hiểm cả. Mặc dù Mạc Xuân Hoa đang kề dao vào cổ Hạ Vĩnh Thành nhưng Tạ Lâm có thể khống chế cô ta. Còn về phần Tư Mã Luân, cô có khống chế hắn và nhờ Triệu Giai Nhân bày trận pháp ngũ hành để thanh tẩy hắn. Sau đó cô sẽ thanh tẩy hồn ma của Mạc Xuân Hoa khỏi người Tô Quyên. Đó là kế hoạch hoàn hảo nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lâm cũng có suy nghĩ này, anh đã khống chế sẵn Mạc Xuân Hoa.
Tư Mã Luân mỉm cười hỏi “Cô định dùng gì để thanh tẩy chúng tôi? Ngũ hành trận pháp à?”
“Phải.” Đường Mộc Nhi đáp. Đối với hồn ma thì đây là phương thức thanh tẩy hiệu quả nhất. Cô có mang theo các pháp cụ cần thiết như dao bùa, nước bùa, bùa gỗ, bùa kim loại và bùa giấy.
“Vậy cứ thử xem.” Tư Mã Luân dang hai tay ra, ý bảo thích làm gì thì làm.
Hành động đó hết sức tự tin, như muốn bảo ngũ hành trận pháp không có hiệu quả đâu. Nhưng có thể đó chỉ là đòn tâm lý, Đường Mộc Nhi vẫn phải thử xem thế nào.
Bùa gỗ bên trái, bùa đất bên phái, nước bùa góc trái dưới, dao khắc bùa góc phải dưới, và cuối cùng là đốt bùa giấy ở phái trên. Tư Mã Luân nằm gọn trong trận pháp đó.
“Một, hai, ba, thanh tẩy.” Đường Mộc Nhi hô lớn.
Pháp lực của Đường Mộc Nhi cao hơn Tư Mã Luân, theo lý thuyết thì một khi đã rơi vào ngũ hành trận pháp thì chắc chắn không thể thoát được. Nhưng thậm chí hắn còn không cố gắng thoát ra. Có một thứ gì đó đang ngăn cản quá trình siêu thoát của hắn. Đường Mộc Nhi cảm thấy nếu tiếp tục chỉ hao tổn pháp lực một cách vô ích nên ngừng lại.
Triệu Giai Nhân hỏi “Thành công rồi à?”
Đường Mộc Nhi lắc đầu, xem ra làng Bồng Lâm này mang lại nhiều rắc rối hơn cô nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro