Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con

Ông Lão Kỳ Lạ (...

2024-11-06 10:10:07

Nghe thấy tiếng hét của Tống Hàn Tinh, Tiểu Điềm Điềm quay lại nhìn, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

" Ồ? "

Lý Vĩ cũng bị làm cho sững sờ.

Trước mắt họ, một sinh vật to lớn, mờ ảo và trôi lơ lửng giữa không trung, trông rất giống Hello Kitty.

Nó dùng bàn tay trắng trong suốt túm lấy cổ áo của Tống Hàn Tinh như đang xách một chú gà con.

Đôi mắt đen nhánh của nó trừng trừng nhìn Tống Hàn Tinh với vẻ tức giận.

Khoảnh khắc ấy, trí tưởng tượng của Lý Vĩ bỗng nhiên bật mở: " Đây là linh hồn? Hay là ác linh? "

Tiểu Điềm Điềm vẫy tay về phía Hello Kitty, " Đại Bạch, anh Tinh Tinh là chắt của em đó, mau thả anh ấy xuống đi! "

" Cái quái gì thế này! " Tống Hàn Tinh, lúc này trông y hệt một chú gà con, cố ngẩng đầu lên, đầy sợ hãi hỏi: " Tiểu Điềm Điềm, em quen con này à?! "

" Ừ, ừ! " Tiểu Điềm Điềm đúng như tên gọi, nở nụ cười ngọt ngào, " Đây là bạn thân của em, tên nó là Đại Bạch! "

Tống Hàn Tinh run rẩy hỏi: " Vậy em bảo nó thả anh xuống đi! Sao tự nhiên lại túm anh lên thế này?! "



Nghe câu hỏi của anh, Tiểu Điềm Điềm bối rối xoa má, đầu đầy những dấu hỏi.

" Đại Bạch bình thường hiền lắm, trừ khi có ai đó gây hại cho em, nó mới nổi giận thôi. "

Đại Bạch lập tức buông tay, Tống Hàn Tinh rơi bịch xuống đất, vừa xoa xoa người, anh vừa thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhìn lướt qua Đại Bạch cao đến gần ba mét với khuôn mặt không biểu cảm, đôi mắt đen của nó trông như thực sự đang tức giận.

May quá, may mà con Đại Bạch này không biết nói!

Để che giấu sự xấu hổ, Tống Hàn Tinh vuốt lại mái tóc hồng của mình, " Chắc là nó nhìn nhầm thôi. "

Cái gì mà cố ý ngáng chân người khác? Không đời nào! Anh, một thiếu niên lớn lên dưới ngọn cờ Đỏ, sao có thể làm việc xấu xa như vậy chứ!

Tuyệt đối không thể!

" Ồ, muộn rồi, để anh bế em lên xe, chúng ta nhanh về thành phố thôi! "

Tống Hàn Tinh lau mồ hôi trên trán, tranh thủ lúc Tiểu Điềm Điềm chưa kịp hiểu chuyện, liền nhanh chóng đẩy cô bé vào ghế sau.



Tiểu Điềm Điềm không nghĩ ngợi nhiều, vẫy tay một cái, Đại Bạch liền biến mất.

Tống Hàn Tinh tò mò hỏi: " Con Đại Bạch này rốt cuộc là thứ gì vậy? "

Khóe môi Tiểu Điềm Điềm thoáng hiện lên lúm đồng tiền, cô bé tự hào trả lời:

" Đại Bạch là linh thể! Là bạn chơi mà sư phụ làm cho em đó! "

À, Tống Hàn Tinh hiểu rồi, hèn gì sư phụ lại làm cho cô bé một con mèo Kitty.

… Nhưng không đúng!

Thế giới này chẳng phải là một thế giới khoa học sao?! Sao lại có thứ gì như “linh thể” kiểu huyền học này được chứ?

Chẳng lẽ những gì trên mạng nói đều là thật sao?

Cái tận cùng của khoa học chính là huyền học sao?!

Phải một lúc sau, Tống Hàn Tinh mới nhận ra, khuôn mặt anh như nứt toác, một linh hồn màu xám như chui ra khỏi miệng.

Còn Lý Vĩ, người đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm, thậm chí còn vừa lái xe vừa trò chuyện vui vẻ với Tiểu Điềm Điềm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con

Số ký tự: 0